Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương
Chương 326: Xem mắt (9)
“Không ngờ anh cũng có nghiên cứu về kinh tế đấy." Lục Oánh mỉm cười: “Chỉ có điều trên sổ sách của anh vẫn còn một số vấn đề."
“Vấn đề gì?"
“Về mảng tiền lương, anh đã sót lương của mình." Lục Oánh cười nói.
“Tiền lương của tôi?"
“Thế nào? Anh là ông chủ, còn là cổ đông lớn thì anh không cần lương nữa. Nếu chỉ có một mình anh thì đương nhiên anh cần hay không cũng được. Chỉ có điều bây giờ công ty này lại là công ty của hai chúng ta. Tôi là cổ đông không tham gia quản lý công ty, đương nhiên không cần lương. Còn anh, với tư cách là người quản lý công ty, thuộc về nhân viên và người quản lý thực chất của công ty, tất nhiên anh cần được trả lương. Với tư cách là chủ tịch của tập đoàn Đại Đường, hàng tháng tôi cũng nhận được một khoản tiền lương đáng kể. Nếu anh không nhận lương thì sẽ không công bằng rồi. Công ty là của hai nhà chúng ta mà anh thì ngày nào cũng bận túi bụi ở đó. Kết quả là khi chia lời chúng ta vẫn chia lời theo tỷ lệ này, điều này rất phản khoa học. Theo phương pháp quản lý tiền lương khoa học và hiệu quả nhất, với tư cách là tổng giám đốc, lương của anh sẽ được trích 2% từ lợi nhuận hàng tháng của công ty. Anh có ý kiến gì không? Dù gì thì anh cũng là cổ đông lớn, cho nên anh có quyền quyết định cuối cùng về những vấn đề này. "
Diệp Lăng Thiên mỉm cười. Anh cảm thấy Lục Oánh nói cũng rất đúng. Quả thật anh nên nhận lương, nếu không anh làm sao nuôi sống gia đình này? Bản thân anh dựa vào đâu để kiếm sống? Dù sao, tiền của công ty cũng không phải mỗi tháng đều có thể chia lời được.
“Vậy cũng được, sau khi trở về tôi sẽ cho người sửa lại một chút." Diệp Lăng Thiên gật đầu.
“Anh thực sự khiến tôi bất ngờ. Không ngờ anh lại có thể kinh doanh tốt như vậy. Sao rồi? Bên kia có chuyện gì cần tôi giúp đỡ không?" Lục Oánh cười hỏi.
“Rất tốt, bây giờ mọi việc cũng đã đi vào quỹ đạo, ngay cả tôi cũng không có quá nhiều việc, chủ tịch Lục." Diệp Lăng Thiên nói.
“Tại sao mới một tháng không gặp mà anh lại đổi cách gọi rồi? Anh nên gọi tôi là chị Lục, như vậy nghe thoải mái hơn." Lục Oánh cười ngắt lời Diệp Lăng Thiên.
“Chị Lục, thật ra hôm nay tôi đến gặp chị là vì muốn cùng chị bàn bạc một chuyện." Diệp Lăng Thiên nghĩ một hồi rồi nói.
“Ý của tôi là tôi sẽ tạm thời không lấy phần lợi nhuận lúc này của công ty, ngay cả tiền tôi nợ chị cũng tạm thời không trả lại. Tôi muốn tiếp tục mở thêm mấy cửa hàng nữa." Diệp Lăng Thiên nghĩ một hồi rồi nói.
“Anh định mở chuỗi cửa hàng à? Vậy hãy nói suy nghĩ của anh cho tôi nghe thử xem." Lục Oánh không hề ngần ngại, mỉm cười hỏi.
“Thành phố Đông Hải quá lớn, dân số cũng quá đông nhưng đạo lý lại giống nhau. Phạm vi ảnh hưởng của cửa hàng tại quảng trường Xuân Thiên cũng chỉ bao trùm được khu vực này. Đối với cả thành phố Đông Hải mà nói đúng là chẳng thấm vào đâu. Có lẽ có rất nhiều người sống cả đời ở thành phố Đông Hải cũng chưa chắc đã tới được chỗ này. Mà sự thành công của cửa hàng tại quảng trường Xuân Thiên cho thấy ý tưởng và mô hình của chúng ta là hoàn toàn khả thi. Tôi nghĩ chúng ta có thể tiếp tục mở một vài cửa hàng ở thành phố Đông Hải. Tôi phỏng chừng có mở thêm năm sáu cửa hàng nữa cũng không thành vấn đề. Dù sao thì thành phố Đông Hải cũng thực sự quá lớn và quá đông dân." Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói.
“Anh là nói tới thị trường sao? Anh nói rất đúng, theo tôi thấy chỉ cần chọn đúng chỗ, không bị trùng lặp, nếu chúng ta tiếp tục sao chép hình thức kinh doanh bây giờ của anh thì cho dù anh có mở thêm hai mươi cửa hàng nữa, thị trường của thành phố Đông Hải vẫn có thể chấp nhận được. Anh là cổ đông lớn, anh có thể quyết định được những chuyện này, không cần bàn bạc với tôi. Còn về tiền anh thiếu, không phải đã nói sẽ trả hết trong vòng ba năm sao? Bây giờ vẫn còn sớm, chỉ dựa vào lợi nhuận bây giờ của anh tôi cũng không sợ đến lúc đó anh trả không nổi tiền cho tôi. Anh có đủ tiền mở thêm cửa hàng mới một lần nữa không? Nếu không đủ tôi có thể rót vốn thêm." Lục Oánh hỏi.
“Không cần đâu, hẳn là đủ rồi. Bây giờ mỗi tháng lãi hơn ba tỷ, cộng với phần còn lại cũng gần ba tỷ. Bản thân tôi vẫn còn hơn ba tỷ, hơn nữa mỗi tháng đều có tiền lời mới vào. Ngay cả khi chúng ta mở một cửa hàng mới lần nữa thì chúng ta vẫn phải làm công tác chuẩn bị sơ bộ rất nhiều, cũng không thể nói làm là làm được liền. Cho nên tiền vốn không thành vấn đề. Tôi là đến để hỏi ý kiến của chị. Nếu chị đồng ý thì chỗ tôi sẽ bắt tay vào làm. " Diệp Lăng Thiên mỉm cười nói.
“Tôi không có ý kiến gì cả. Ý tưởng của anh rất đúng. Điều quan trọng nhất để tạo nên chuỗi cửa hàng là làm nên thương hiệu riêng của mình. Bản thân tôi cũng rất bận, có lẽ không giúp gì được cho anh. Như vậy đi, đến đầu năm sau đi, đợi sau khi anh mở thêm hai cửa hàng nữa tôi sẽ dùng một số mối quan hệ của mình để mời nhóm chuyên mục của chương trình ẩm thực rất nổi tiếng trên TV đến cửa hàng để biểu diễn. Tỷ lệ xem đài của của chương trình này rất cao, chỉ cần sau chương trình này tôi nghĩ nhiều người sẽ khẳng định thương hiệu của anh và chắc hẳn hiệu ứng sẽ rất tốt." Sau khi suy nghĩ một hồi Lục Oánh nói.
Diệp Lăng Thiên ngạc nhiên. Mọi người đều biết chuyện này sẽ có ảnh hưởng cỡ nào nhưng không phải ai cũng có thể nghĩ đến loại chuyện này, ít nhất Diệp Lăng Thiên trước kia là không dám nghĩ tới chuyện này.
“Được." Diệp Lăng Thiên không nói gì thêm, gật đầu luôn.
“Thời gian cũng không còn sớm, tôi mời anh ăn cơm nhé." Lục Oánh nhìn đồng hồ rồi nói.
“Không cầu đâu, chị Lục, bên chỗ tôi còn có việc, tôi đi trước đây." Diệp Lăng Thiên lắc đầu từ chối.
“Thật sự là có chuyện sao? Nếu có chuyện thì tôi cũng không ép anh. Lần sau có thời gian thì tôi sẽ đi tìm anh. Cảm ơn anh đã đích thân đến đây bàn với tôi chuyện này." Lục Oánh cười.
Diệp Lăng Thiên mỉm cười, không nói gì thêm, đi thẳng ra ngoài.
“Tôi đưa anh xuống dưới." Lục Oánh đuổi theo Diệp Lăng Thiên.
“Không cần đâu chị Lục. Không cần phiền phức như vậy đâu, chị dừng bước đi." Diệp Lăng Thiên nói xong liền đi thẳng ra ngoài.
Lục Oánh là một người rất thông minh, trong mắt bà ta, chuyện nhỏ này không tính là gì cả, đương nhiên bà ta cũng không có hứng thú nhiều, nhưng từ đầu đến cuối bà ta không hề tỏ ra thờ ơ với công ty này, hơn nữa còn rất nghiêm túc. Điều này sẽ khiến trong lòng Diệp Lăng Thiên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Bàn về nghệ thuật làm người Lục Oánh nhất định là một chuyên gia, bằng không sẽ không thể nào đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
“Chủ tịch Lục, vị này là?" Lúc này, thư ký bước vào dọn ly trà, đồng thời mở miệng hỏi.
“Một người bạn tốt của tôi cũng là đối tác của tôi. Chúng tôi hợp tác thành lập công ty. Anh ấy là cổ đông lớn còn tôi là cổ đông nhỏ. Anh ấy chiếm chín mươi phần trăm và tôi là mười phần trăm". Lục Oánh cười nói.
“A? Đây là phát triển mới nhất của tập đoàn sao?"
“Không tính, đó là bước phát triển mới nhất của tôi. Bây giờ tôi đang bắt đầu bước vào ngành ăn uống Tôi theo anh ấy tiến vào ngành ăn uống." Lục Oánh cười, không nói gì, sau đó mới nói với thư ký: “Tiểu Lưu, năm nay cô bao nhiêu tuổi rồi?"
“Ba mươi mốt." Thư ký mỉm cười nói, trên mặt hơi lúng túng.
“Ba mươi mốt tuổi à? Không tệ. Nữ hơn ba ôm gạch vàng." Lục Oánh suy nghĩ một hồi rồi tự lẩm bẩm.
“Chủ tịch Lục nói gì ạ? " Thư ký không biết Lục Oánh đang nói gì.
“Không có gì. Cô nghĩ thế nào về người bạn kia của tôi?" Lục Oánh câu được câu chăng hỏi thư ký.