Năm Đó Giáp Sắt Động Đế Vương
Chương 141: Anh hùng cứu mỹ nhân (9)
“Cảm ơn cô, tốt nhất đừng cho con bé biết chuyện tôi bị thương, tôi không hi vọng nó lo lắng cho tôi." Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
Sau đó lại tiếp tục nói: “Tôi sớm chút quay về nghỉ ngơi đi, phía bệnh viện có y tá, không cần lo lắng cho tôi."
“Anh không muốn nhìn thấy tôi ở đây vậy sao?" Lý Vũ Hân có chút tức giận nói với Diệp Lăng Thiên.
“Không phải, chỉ là không mong cô vì tôi mà mệt mỏi, hơn nữa, tôi ở đây rất tốt, không cần chăm sóc đặc biệt, công ty cô còn có rất nhiều việc phải xử lý, không cần lãng phí thời gian trên người tôi." Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.
“Anh thật sự không cần người chăm sóc sao? Anh muốn ăn cơm thì làm sao? Anh muốn uống nước thì thế nào? Thậm chí, nếu anh muốn đi vệ sinh thì sao? Dáng vẻ bây giờ của anh có thể cử động sao? Nếu anh có thể cử động anh cử động cho tôi xem, chỉ cần anh có thể cử động tôi đảm bảo sẽ đi, tuyệt đối không ở đây quấy rầy anh, anh cử động chút xem xem." Lý Vũ Hân tức giận nói.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân cười khổ, không nói chuyện.
“Diệp Lăng Thiên, anh bây giờ có thể nói cho tôi biết, anh rốt cuộc là ai rồi chứ? Thực ra, trải qua nhiều chuyện như vậy tôi đã có thể đoán được đại khái anh là ai rồi, nhưng mà, tôi muốn chính miệng anh nói với tối, để tôi biết, anh rốt cuộc là ai, tôi không muốn sau này mỗi lần đối diện với anh đều tràn đầy kinh ngạc, tôi cũng không muốn mình luôn là kẻ ngốc." Lý Vũ Hân nhìn Diệp Lăng Thiên lại hỏi.
Diệp Lăng Thiên nhìn Lý Vũ Hân, nhìn thật lâu, không nói chuyện, cuối cùng mới chậm rãi nói: “Có thể lấy giúp tôi điếu thuốc không?"
“Anh bây giờ dáng vẻ này còn muốn hút thuốc? Anh rốt cuộc có muốn khỏe lại không." Lý Vũ Hân cuối cùng nổi giận.
“Hút thuốc là một loại thói quen rồi, không hút cứ cảm thấy thiếu thiếu." Diệp Lăng Thiên cười, không nói chuyện hút thuốc nữa, sau đó mới nói: “Chúng tôi có điều lệnh bảo mật, tôi không thể nói với bất kỳ ai nghề nghiệp và đơn vị trước đây, công việc đã từng làm. Điều tôi có thể nói cho cô biết là, tôi mười tám tuổi vào quân đội, hai mươi tuổi đã trải qua tầng tầng tuyển chọn vào đơn vị thần bí, khác với các đơn vị khác, đơn vị này cho dù là ở những năm tháng hòa bình cũng phải tiếp nhận rất nhiều nhiệm vụ, đa số đều là nhiệm vụ bí mật, có ở trong nước, cũng có ở nước ngoài."
“Khác với toàn bộ quan điểm của thời đại hòa bình, nhiệm vụ của chúng tôi đều theo cùng gió tanh mưa máu, từng thời từng khắc đều có nguy hiểm tính mạng. Ròng rã tám năm, tôi ở đơn vị này tám năm, từ một đội viên trở thành đội trưởng, binh lính dưới trước trước sau đã đổi ba đợt, anh em cùng kỳ với tôi dường như cũng chỉ còn lại một mình tôi, những người khác đều là sau đó bổ sung thêm vào."
“Bọ Cạp chính là một đội viên sau đó, tôi từng làm người hướng dẫn của họ. Tôi thật ra không có bí mật gì, tôi chỉ là một người bình thường, bất kể tôi trước đây thế nào, nhưng bây giờ tôi quả thực là một người bình thường như các cô, chỉ là một người bình thường nhất trong thành phố này. Những điều tôi có thể nói cũng chỉ có những điều này, những chuyện khác một chữ tôi cũng không thể nói, bởi vì, chuyện đó phải lên tòa án quân sự." Diệp Lăng Thiên chậm rãi nói, nói hết những chuyện bản thân cho rằng có thể nói với Lý Vũ Hân.
“Bọ Cạp nói không sai, anh không phải một người bình thường, có lẽ cô ấy nói đúng, anh định sẵn không thuộc về thành phố này." Nghe xong lời của Diệp Lăng Thiên, Lý Vũ Hân thật lâu sau mới chậm rãi nói.
“Không, cô ấy sai rồi, từ giây phút tôi rời khỏi đơn vị, tôi đã là một người bình thường rồi, một người hoàn toàn bình thường." Diệp Lăng Thiên lắc đầu nói.
“Giúp tôi rót chút nước đi." Diệp Lăng Thiên quay đầu sang hướng khác nói với Lý Vũ Hân.
“Đừng cử động, tôi đến đút anh, bác sĩ đã nói, anh không thể cử động." Lý Vũ Hân đưa tay ngăn cản Diệp Lăng Thiên chuẩn bị ngồi dậy, sau đó ngồi vào cạnh Diệp Lăng Thiên, cẩn thận đưa nước tới bên môi Diệp Lăng Thiên đút cho anh.
“Cảm ơn, làm khó cô rồi." Diệp Lăng Thiên uống nước xong nói với Lý Vũ Hân.
Lý Vũ Hân là một thiên kim đại tiểu thư từ nhỏ đã được chiều chuộng, bây giờ để cô chăm sóc mình, Diệp Lăng Thiên cảm thấy có chút áy náy.
“Ngại gì chứ? Ngại anh đã cứu mạng tôi sao? Hi vọng anh sau này đừng nói cảm ơn với tôi nữa, tôi không thích nghe." Lý Vũ Hân không vui nói, sau đó đặt nước sang một bên.
“Những vết sẹo trên người anh đều để lại vào lúc anh chấp hành nhiệm vụ sao?" Lý Vũ Hân tiếp tục hỏi, khó được Diệp Lăng Thiên nói với cô những điều này.
“Có cái phải, có cái không. Đa phần đều lưu lại lúc chấp hành nhiệm vụ, có cái cũng là lưu lại lúc huấn luyện, quá nhiều, đã không còn nhớ rõ nữa." Diệp Lăng Thiên gật đầu nói.
“Tôi thật sự không biết, những năm này anh làm sao vượt qua, tôi không hiểu, bây giờ là thời đại hòa bình tại sao còn có đơn vị và nhiệm vụ như vậy." Lý Vũ Hân vô cùng không hiểu.
“Hòa bình chỉ là hiện tượng giả tạo mà thôi, trên thực tế cuộc chiến giữa các nước trước giờ đều chưa từng dừng lại, chỉ là mọi người đều tự ngầm hiểu chuyển từ trên mặt đất xuống dưới lòng đất mà thôi. Lợi ích quốc gia chính là lợi ích của nhân dân, nếu bản thân không đi bảo vệ thì sẽ bị người khác giành đi mất, rất nhiều chuyện đều liên quan tới cuộc sống của nhân dân và tồn vong dân tộc, không phải chúng tôi thích đánh đấm, mà là chúng tôi buộc phải làm."
“Trên thực tế ai lại thích đánh đấm chứ? Ai cũng không muốn sống ngày tháng qua hôm nay không biết có ngày mai không, ăn bữa này không biết còn mạng ăn bữa sau không, chúng tôi xem mỗi ngày như ngày cuối cùng của cuộc đời, dường như mỗi ngày đều sẽ nhìn thấy có đồng đội đã từng thân thiết nhất ngã xuống cạnh mình, có vài người thậm chí ngay cả thi thể chúng tôi cũng không cách nào tìm lại, chỉ có thể hủy thi diệt tích xử lý, những ngày tháng như vậy căn bản không phải người bình thường có thể chịu đựng, cho nên những người chúng tôi đa phần đều tính tình rất quái lạ, như tôi, như Bọ Cạp, thực ra đều xem là tính tình rất tốt rồi."
“Chúng tôi có thể luôn kiên trì ở đó, đều là vì trách nhiệm trên vai cùng lời thề và lòng tin trước đó, cho nên, những người chúng tôi đều vô cùng xem trọng trách nhiệm và lời thề, bởi vì, đối với chúng tôi mà nói, lời thề và trách nhiệm chính là đức tin để chúng tôi có thể tiếp tục sống." Diệp Lăng Thiên ngẩng đầu nhìn trần nhà chậm rãi nói, vừa nói, cảm thấy mình lại quay về những năm tháng hiểm trở không lối quay đầu.
“Thực ra, những ngày tháng đó mặc dù khổ, áp lực mặc dù lớn, nhưng lại là ngày tháng chúng tôi nhớ nhung nhất. Không phải có câu thơ thế này sao, nam nhi chinh chiến tử sa trận, da ngựa bao thi hồi cố hương! Cho nên nói, mặc dù ngày tháng khổ sở, nhưng lại vô cùng nhiệt huyết." Diệp Lăng Thiên nói đến lúc này lại cười cười. Nói xong mới ý thức tới mình đang nói với Lý Vũ Hân, quay mặt nhìn cô, chỉ thấy Lý Vũ Hân không biết từ lúc nào đã lại nước mắt giàn giụa rồi.