Nam Cương Trực Sợ Nữ Dây Dưa
Chương 1
“chị đang rất vội sao?"
“Vô nghĩa, bây giờ là tám giờ năm mươi lăm phút, chín giờ được tính là đến muộn, em nói xem có nên vội không?"
“Em thừa nhận là em tham ngủ thức dậy trễ, nhưng, nhưng công ty du lịch rõ ràng là do chị mở mà, ở đó chị lớn nhất, muộn vài phút thôi, chị đến cùng có mất cái gì đâu?" Mắt thấy từng chiếc từng chiếc xe bị bỏ lại phía sau xe mình, thiếu niên hoài nghi người phụ nữ này đang coi ô tô như đầu máy xe lửa mà lao đi, căn bản là cố ý trừng phạt cậu mà!
“Em thì biết cái gì! Cũng bởi vì chị là bà chủ, nên càng không thể làm việc trái quy định; em trai của mình ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn, còn ra cái thể thống gì đây? Chị làm sao có thể tạo uy tín ở trước mặt nhân viên nữa?"
“Vấn đề là, công ty kia bất quá cũng chỉ có năm nhân viên, cần quái gì uy tín? Chị không cùng người ta náo loạn là tốt rồi, cẩn thận!" Thiếu niên kinh hô, chỉ kém một chút nữa, đầu xe đã đụng vào xe người khác rồi!
Cặp mắt phượng bôi trát màu tím loạn xạ khinh thường liếc qua, “Lu loa cái gì mà lắm thế? Bình thường lúc em cằn nhằn chị khí thế lắm cơ mà, đâu giống như con mèo nhát gan, sao vừa lên xe, khí thế đã không thấy tăm hơi nữa rồi?"
“Bởi vì em không có bị bệnh như chị!" Thiếu niên thở dốc vì kinh ngạc, “Một kẻ điên! Trong nội thành lại lái xe với vận tốc 100, em còn yêu quý cái mạng nhỏ của mình lắm, em là một mầm non, tương lai không chừng sẽ là trụ cột của quốc gia, chị chẳng những không yêu thương, còn muốn hù chết em. Chẳng qua là ngày đầu tiên đi làm thôi mà, có cần thiết điên như vậy không . . . A!"
Một cú quẹo cua gấp, thiếu niên thiếu chút nữa đem tất cả bữa sáng trong dạ dày phun ra.
“Chị, người đàn bà điên này, muốn liều mạng sao? Vừa rồi là đèn đỏ đó! Chị lại mắt cũng không chớp mà tăng tốc quẹo vào. . ."
“Sai! Là đèn vàng, chị đi qua ở 0.1 giây cuối cùng." Cô gái trưng ra cái dấu hiệu chiến tanhg, vẻ mặt tựa hồ như rất đắc ý.
Người phụ nữ này căn bản là trợn mắt nói láo!
“Rốt cuộc phải làm sao chị mới có thể lái xe cẩn thận?"
“Ngại quá, chị tức là người đàn bà điên trong miệng em chính là thích tăng tốc, em là tên tiểu quỷ chưa có bằng lái, không có tư cách nói chị; nếu hại hai chúng ta đến muộn, có tin chị nhất định lột da em hay không?!"
Lúc này, sau xe đột nhiên truyền tới âm thanh quen thuộc.
Thiếu niên mừng rỡ ── ông trời rốt cục cũng nghe thấy cậu cầu xin, đưa cứu tinh đến trị yêu nữ này rồi!
Kính chiếu hậu xuất hiện bóng dáng cảnh sát giao thông cưỡi máy xe, cô gái ban đầu lơ đễnh, nhưng phía trước là đèn đỏ khiến cô không thể không giảm tốc độ, vì thế cho xe máy phía sau cơ hội đuổi kịp.
Vít ga vượt lên, để tránh đối phương thoát đi, vị cảnh sát giao thông mạnh mẽ vượt qua rồi quẹo ngang chặn ngay đầu xe đối phương, tất cả động tác hoàn thành chỉ trong ba giây ngắn ngủi. Hai người bên trong xe không khỏi nhìn đến choáng váng.
Bản lĩnh cực kỳ!
Lúc này, một gương mặt cương nghị xuất hiện bên cửa kính. Cửa kính xe mở ra.
“Bằng lái, trình ra." Thanh âm lạnh lùng truyền vào.
Nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng kia, không biết tại sao, khuôn mặt cô gái bắt đầu đỏ lên, cô nghe lời hiếm thấy, theo bản năng rút ra giấy tờ đối phương cần.
Cảnh sát giao thông lấy cuốn sổ viết viết, tiếp theo đưa ra vé phạt màu đỏ, “Cô chạy nhanh lại vượt đèn đỏ, lái xe nguy hiểm vi phạm trật tự giao thông."
Cô gái không nhìn hóa đơn phạt, dùng cặp mắt màu tím chớp chớp phóng điện với cảnh sát giao thông, “Vị cảnh sát này, không, anh cảnh sát, em ở tại phía sau khu lầu ba, em họ Từ, nhưng nếu anh thích, cứ gọi em là A Kiều cũng được, nghe cũng thân thiết hơn. . . ."
Chẳng thèm nhìn cô một cái, dường như đem âm thanh huyên náo của cô coi như không khí, người đàn ông thân mặc đồng phục không nhíu mày lấy một cái, anh tuấn đem vé phạt dúi vào tay cô gái, tiếp đó không thèm nhìn lại, quay về chỗ xe máy, lên xe rồi quay đầu rời đi.
Thật sự là. . . anh chàng lạnh lùng có cá tính nha!
“Chị quyết định rồi!"
Thấy cô nhận lấy biên lai, thiếu niên rốt cục thở ra, “Quyết định làm lái xe tốt, vui vẻ ra cửa, bình an về nhà."
“Đương nhiên không phải!" Cô gái dùng sức đạp xuống chân ga, xe trong nháy mắt liền phóng đi.
Không thèm đếm xỉa đến thiếu niên đáng thương, mặt không còn chút máu giữ lấy ghế lái, cô gái dùng ngón tay sơn đỏ thắm gõ lên vô-lăng, “Chị muốn theo đuổi anh ta!"
Trong gian phòng gần mười mét vuông đặt bốn cái bàn làm việc, thế nhưng bốn người phụ nữ lại cùng chen chúc trên một cái bàn, không ai muốn tiến lên quấy nhiễu trận chiến kia.
“Em là tên nhóc hồ đồ, tự vạch áo cho người xem lưng, em không nói thì sẽ bệnh chết phải không? Khách vừa tới cửa lại đuổi người ta đi!"
“Này, này, này, từ đầu đến cuối, em cũng chưa đuổi người đó đi được không?" Một người gầm lên.
Từ khi người khách kia rời đi, văn phòng của công ty du lịch nho nhỏ này liền nổ ra chiến tranh – văn phòng phẩm hỗn độn rơi đầy đất, giấy trắng bay lượn khắp nơi, khó trách nhân viên của công ty toàn bộ lui sang một bên, chỉ sợ dính vào sẽ gặp tai hoạ.
“Em lại còn cố cãi! Không có em gà mái ở một bên khuyên nhủ khách không nên tham gia đoàn du lịch, nói cái gì mà tình hình chính trị ở Thái Lan nguy cấp, những ngày gần đây thường có náo loạn, khách của chị sẽ rút khỏi sao?" Đây không phải là phá vỡ chuyện làm ăn tốt của cô thì là cái gì?
May mắn cô thông minh, suy nghĩ nhanh xoay chuyển tình thế, đưa ra ưu đãi vượt mức kéo khách hàng trở lại, nếu không khách hàng đã chạy mất rồi, lần đầu tiên tổ chức đoàn du lịch nước ngoài, nếu người tham gia không đủ, công ty du lịch này của cô sẽ lỗ chết.
“Em là ăn ngay nói thật thôi."
“Em nói mà không biết xấu hổ! Em ngu ngốc thì phải tự biết thân chứ, nếu không có chị ra tay giải quyết người khách kia, tiền lương vừa học vừa làm tháng này của em lĩnh ở đâu đây?!" Từ Kiều Diễm dùng ngón tay sơn đỏ tươi chọc chọc lên trán của đối phương.
“Chị chọc cái gì? Em ngốc như vậy chẳng phải do bị chị chọc sao?!" Thiếu niên cũng không phục, thời nay nói lời thật thì lại bị đánh, cậu thật sự rất oan ức.
“Chị thích chọc em thì chọc, đây là để cho hả giận, ai kêu em là sinh viên đi làm công, bà chủ hiện tại ra lệnh cho em không được lộn xộn, để cho chị chỉnh, em phải nghe theo!" Những lúc như thế này, danh hiệu bà chủ thực là có ích.
“Chị kêu ngạo cái gì? Ngoại trừ việc bắt nạt em – một sinh viên đáng thương đi làm công ra, chị chỉ biết làm bộ làm tịch, nếu cho anh trai lạnh lùng người ta thấy bản tính thực sự của chị là như vậy, không bị doạ đến bỏ chạy mới lạ. Muốn theo đuổi người ta, đức hạnh của chị có xứng sao?"
Bốn phía phát ra âm thanh ngạc nhiên, một đám phụ nữ vốn núp ở một bên không muốn dây vào cuộc chiến, nay tất cả từ từ tiến lại bên cạnh Từ Kiều Diễm.
“Chị Diễm, anh trai lạnh lùng tiểu Minh nói là ai vậy?"
Cô chỉ biết cái họ thôi, cũng không biết tên của cảnh sát giao thông kia.
“Chị có người yêu từ bao giờ? Tại sao chưa từng nghe chị nói qua? Làm sao mà quen biết vậy?"
Bởi vì cô chạy quá tốc độ.
“Thật sự khiến cho chị Diễm coi trọng thì nhất định là có chỗ hơn người rồi."
Có! Anh ta biết viết vé phạt.
Khuôn mặt trang điểm dày cộp bởi vì nghe mọi người thảo luận mà thoáng có chút xấu hổ, cô sẵn giọng nói: “Thật ra là………."
“Thật ra là lão yêu bà này đối với anh trai cảnh sát giao thông vừa gặp đã yêu, liều chết chạy khắp nơi hỏi thăm nơi ở của người ta, không biết xấu hổ chạy đến chỗ người ta làm tham quan, còn muốn lợi dụng người ta, bị chặn ở bên ngoài sở cảnh sát thực đáng đời." Tiểu Minh không sợ chết mở miệng nói “Chị cũng không soi gương xem, so với đám nữ sinh viên đại học lái xe trên đường, người ta trẻ tuổi, vẻ mặt xinh đẹp động lòng người, chị có điểm nào hơn người ta?"
“Em nhiều lời cái gì? Hiện nay chị chẳng qua mới hai mươi bảy tuổi thôi, chị không tin giành đàn ông lại thua người khác!". Chuyện này nhắc đến là thấy giận, hóa ra có tình ý với người đàn ông kia không chỉ có một mình cô, mấy cô nàng đi xe máy ở gần đó toàn bộ đều là tình địch của cô, bọn họ năm lần bảy lượt chạy đến thăm hỏi rồi còn tặng đồ ăn cho anh nữa.
“Thời nay, có người đàn ông nào mà không thích các em gái trẻ tuổi, so với thiếu niên mười lăm tuổi trẻ tài cao như em, chị chính là một củ khoai già rồi, chấp nhận đi!" Thật vất vả mới nắm được nhược điểm của người phụ nữ này, cậu mà không hung hăng chà đạp một chút thì thật uổng phí cơ hội trời cho.
Phụ nữ là không được kích động, nhất là với một số từ mẫn cảm.
“Chị nghĩ, em sống mười lăm năm dường như là quá nhiều rồi….." Từ Kiều Diễm bị chọc giận, nhìn xung quanh mà không tìm ra được công cụ giết người không dính máu.
“Chị Diễm, chị bình tĩnh đi. Tiểu Minh, nơi này không có chuyện của em, trước hết tan ca đi!" Nhân viên một bên giữ chặt cánh tay Từ Kiềm Diễm, một bên nháy mắt với thiếu niên ý bảo cậu rời đi, sợ Từ Kiều Diễm xúc động, hiện trường sẽ phát sinh án mạng mất!
“Thằng nhóc này, lần sau để cho chị thấy em, chị không đánh cho ba mẹ em nhận không ra thì chị sẽ đổi thành họ của em." Từ Kiều Diễm phun ra một câu hung ác, con ngươi đen như muốn phóng hoả đốt cháy một lỗ to trên lưng của thiếu niên.
“A….. chị Diễm!"
“Làm sao?" Người bị gọi cơn tức vẫn còn rất lớn.
“Tiểu Minh" người nói chuyện nhếch miệng tươi cười, “Cậu ấy là em của chị."
“Thì thế nào…?" Vẻ mặt Từ Kiều Diễm cứng đờ.
Cô không họ Từ thì họ gì? Bà chị này đúng là “già" quá nên quên mất sự thật này rồi.
“………………"
Tên nhóc khốn kiếp!!!!!!!!!!!!
………………
Lúc ban đầu, Từ Kiều Diễm thật không biết chỉ dựa vào tờ giấy phạt màu đỏ có chữ ký thì phải làm sao mới có thể lén tìm được cảnh sát giao thông đẹp trai kia.
Cô vốn nghĩ, muốn tìm được người đàn ông chỉ có duyên gặp mặt một lần cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng mà không nghĩ tới ông trời cũng giúp cô….
Tại cửa của một toà cao ốc cho thuê tương đối cũ kỹ, một cô gái ăn mặt thời thượng đang hướng vào điện thoại vô tuyến, tranh cãi với hộ gia đình lầu bốn ở bên kia đầu dây.
“Cô, cái người phụ nữ này có phải có vấn đề hay không? Ba ngày hai lượt chạy đến cửa nhà tôi ấn chuông, lúc thì nói tôi cái gì mà âm thanh mở quá lớn, lúc lại nói tôi cái gì mà sử dụng điện không biết trân trọng trái đất, lần này thì sao? Ngay cả ban công nhà tôi phải sửa chữa hay không cô cũng muốn quản sao?!"
Thanh âm nghe được là của một người đàn ông trung niên, tâm tình không thoải mái cho lắm.
“Chú à, nếu tôi nói tôi nhàm chán quá nên muốn tìm chú tâm sự, chú có tin hay không?" Cô gái ngắm ngắm móng tay của mình, đang nghĩ ầm ỹ xong thì nên đi salon sửa móng tay.
“Đầu óc cô thật sự có vấn đề rồi! Tôi với cô chẳng có một chút quen biết, ai muốn cô tìm đến tôi? Có tin tôi lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, nói cô quấy rầy tôi hay không?"
“Có bản lĩnh thì chú cứ gọi điện thoại kiện tôi đi!" Chính là tin tưởng ông ta không dám, cho nên Từ Kiều Diễm khí thế không chút giảm sút.
Người chỉ cần không làm việc trái với lương tâm, sao phải sợ cảnh sát đến cửa?
“Cô. . . . . ." Thật tức chết ── ông ta không thể báo cảnh sát. “Ban công là của nhà tôi, lan can muốn sửa chữa hay không cũng là chuyện của tôi, liên quan cái quái gì tới cô chứ?"
“Tôi đây là đề phòng chuyện chưa xảy ra, chú nhìn bên ngoài ban công nhà chú đi, lan can sắt đã gỉ thành cái gì rồi, ngộ nhỡ ngày nào đó chịu không được sức nặng, rơi xuống chẳng phải là sẽ đè chết người sao?" Từ Kiều Diễm giương mắt nhìn lên ban công quả thật rất cũ kỹ, liếc mắt một cái, “Không tu sửa ban công, tôi lập tức gọi điện thoại kêu cảnh sát, đem chuyện bồn hoa trên ban công nhà chú rơi trúng tôi báo cáo nhanh cho cảnh sát nghe, kiện chú làm tôi bị thương!"
“Cô. . . . . . cô là đồ thần kinh! Nhà của tôi lúc nào thì có bồn hoa chứ? Cô đừng có tự mình làm đầu bị thương, rồi muốn đổ oan cho tôi!"
“Không sao, chúng ta tìm cảnh sát tới phân xử cũng được."
“Cô. . . đồ điên, cô thật sự là bệnh thần kinh!" Người đàn ông trung niên hổn hển kêu gào, “Cô còn lôi thôi nữa, tôi. . . ."
“Làm sao? Tức giận muốn lấy gậy đánh tôi như lần trước sao? Như thế không tốt đâu nha! Lần trước chú hại tôi trang điểm bị xấu đi, lại phải trang điểm lại một lần nữa." Từ Kiều Diễm đột nhiên thay đổi thái độ, giọng điệu cứng rắn, “Lần này tôi không đánh chú thành cái đầu heo, tên Từ Kiều Diễm của tôi liền đảo ngược lại!"
Ký ức lần trước vẫn còn mới mẻ, kết quả của việc quá xúc động là bị người phụ nữ này đánh, người đàn ông trung niên dường như chùn bước một chút, giọng điệu cũng bớt nóng nảy vài phần, “Rốt cuộc cô muốn tôi làm gì?"
“Tuần sau tôi sẽ đến xác nhận nữa, nhìn xem chú có thật sự ngoan ngoãn thay đổi song sắt trên ban công hay không? Nếu không tôi đành phải đến tìm chú tâm sự nữa! Bất quá, nếu có thời gian rảnh tôi cũng sẽ tới tìm chú nhiều hơn, nhìn xem ở đây còn có cái gì cần thay đổi hay không."
Người đàn ông trung niên ở đầu bên kia bộ đàm mắng ra không ít lời thô tục, Từ Kiều Diễm ngược lại cười khanh khách đến là vui vẻ.
Góc đường, một người đàn ông đi ngang qua đang đứng ở dưới đèn đường hút thuốc, đem toàn bộ màn gây rối vô lý vừa rồi thu vào trong mắt. Người đó nhíu mày, tắt thuốc, xoay người định rời đi, thì bị cô gái trang điểm xinh đẹp phát hiện!
Từ Kiều Diễm bước nhanh vòng qua trước mặt người đàn ông, đôi con ngươi to tròn bởi vì bất ngờ mà kinh ngạc mở lớn, cô mừng rỡ nói: “Thật là anh!"
Anh chàng cảnh sát giao thông của cô.
Không xong! Bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi của cô có bị anh nhìn thấy hay không? Từ Kiều Diễm thực hối hận, nếu sớm biết sẽ gặp phải người đàn ông mình ngưỡng mộ, cô sẽ không hung hăng tranh cãi với người khác như vậy.
Phụ nữ ở trước mặt người đàn ông mình thích, ít nhiều gì cũng giấu đi bản tính thật của mình, cô tằng anhg cổ họng, quyết định tự mình bày ra hình tượng tốt nhất. “Là em này! Cô gái bốn ngày trước ở trong nội thành vi phạm quy tắc giao thông. . . . không phải, phải là không cẩn thận chạy quá tốc độ."
Uý Thượng Đình tỉnh rụi, theo trí nhớ của anh, anh không quen cô gái này.
“Thế nào? Anh không nhận ra em sao?" Từ Kiều Diễm rất thất vọng, nhưng mà rất nhanh liền phấn chấn trở lại, “Không sao, một lần lạ, hai lần quen, em tên là Từ Kiều Diễm, anh có thể gọi em là Tiểu Diễm hoặc là Diễm Diễm. . . . . ."
Uý Thượng Đình cau mày, không rõ cô gái này rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm mới vừa rồi, bị cô gái này quấn lấy không phải chuyện tốt!
“Đúng rồi, anh cảnh sát giao thông, còn chưa có thỉnh giáo anh tên là gì.. . . . ."
“Xin cho qua."
Câu đầu tiên mở miệng nói thật quá là lạnh nhạt, Từ Kiều Diễm thở ra một hơi, quên đi, cô tự chủ động thì hơn, thời nay nữ theo đuổi nam cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
“Anh cảnh sát giao thông à, em liền nói thẳng thì tốt hơn, từ lần trước anh anh tuấn vung đuôi chặn xe em, viết vé phạt em, tiếp theo dùng khuôn mặt lạnh lùng phóng điện với em, sau đó lãnh khốc lên xe, đạp ga nghênh ngang rời đi, em liền si mê anh vô cùng rồi." Từ Kiều Diễm ôm ngực, nói liền một hơi, còn dùng vẻ mặt của mình thuyết minh sinh động một chút, hi vọng có thể thêm điểm với người đàn ông trước mặt.
Úy Thượng Đình nheo mắt lại, có trời mới biết anh đã viết bao nhiêu vé phạt rồi, anh không nhớ rõ mình khi nào thì anh tuấn vung đuôi chặn xe cô gái kia, ghi vé phạt cho cô, còn cái gì mà dùng khuôn mặt lạnh lùng phóng điện với cô?
“Nhất định là ông trời cho chúng ta có duyên gặp lại, chúng ta không thể làm cho ông trời thất vọng được, anh nói đúng hay không?" Từ Kiều Diễm hít sâu một hơi, đỏ mặt nhìn anh, “Anh cảnh sát giao thông, hiện tại em không có bạn trai, chúng ta muốn thử kết giao hay không. . . ."
Úy Thượng Đình theo bản năng xoay người rời đi, một chút cũng không đem sự thân thiện cùng lời bày tỏ của cô gái kia coi ra gì; phía trước có chướng ngại, anh liền đi phía sau .
Phụ nữ nói nhiều anh đã gặp qua, nhưng chưa từng thấy qua phụ nữ da mặt dày như vậy; rõ ràng anh chẳng hề quen biết cô, cô lại có thể dùng lý do bất kỳ giả như rất quen thuộc.
“Anh cảnh sát giao thông, anh đừng đi!" Lần đầu tiên trong đời Từ Kiều Diễm chủ động với đàn ông, lại đá trúng tấm sắt; bất quá nếu như cô dễ nổi giận như thế, sẽ không tên là Từ Kiều Diễm.
Cô lập tức đi tới phía trước đuổi theo người đàn ông đang càng đi càng mau, cô cũng sắp mệt muốn chết rồi, không ngừng ở phía sau người đàn ông nói, “Anh cảnh sát giao thông, anh đừng đi nhanh như vậy! Chúng ta trước tiên có thể gặp gỡ vài lần, để anh quen với em một chút! Chờ, chờ em với!"
Úy Thượng Đình rẽ vào chỗ ngoặt, nhanh chóng trốn vào trong một ngôi nhà.
Từ Kiều Diễm chậm một bước, không nghĩ anh rốt cuộc lại rẽ vào ngõ nhỏ, bước vào là một đống nhà trọ, lại nghe thấy một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Xem ra tính tình của anh cảnh sát giao thông, cũng không tốt cho lắm nha!
Tuy rằng truy đuổi người thất bại, nhưng ít nhất, cô biết anh cảnh sát giao thông ở chung quanh đây.
Bước tiếp theo, ôm cây đợi thỏ ── từ trước đến nay cô luôn tin tưởng: có chí thì nên!
……………
Không biết đã bao nhiêu ngày, Uý Thượng Đình cũng không dám xuống lầu hút thuốc buổi chiều, thậm chí ngay cả trở về nhà mình đều phải phiền toái rẽ trái rẽ phải, cố ý đi đường vòng, tránh địa điểm lần trước gặp cô gái quái gở kia.
Ký ức đêm đó vẫn còn mới mẻ, anh cũng không muốn cùng người phụ nữ kia có bất kỳ liên quan nào.
Để cô biết chỗ ở của anh đã là thất sách rồi, anh chỉ sợ cô gái trang điểm xinh đẹp kia, không có gì làm sẽ chạy tới canh dưới lầu nhà anh.
Qua một tuần lễ, dưới sự quan sát cẩn thận của anh, tựa hồ cũng không thấy bóng dáng cô gái kia, có lẽ tình huống cũng không có tệ như anh nghĩ ── cô gái họ Từ kia cũng không thật sự liều chết mà quấn lấy anh.
Úy Thượng Đình đi xuống lầu, cuối cùng có thể thở ra một hơi, anh đốt thuốc, vầng sáng từ ngọn đèn vàng chiếu vào ngũ quan cương nghị của anh, có chút u buồn nhưng cũng thực mê người.
“Ồ? Anh cảnh sát giao thông, thật là anh!" Trong thanh âm không che dấu được sự kinh ngạc cùng vui sướng, “Em mới nghĩ hôm nay rảnh ghé tới nơi này, xem có thể gặp được anh hay không, thật đúng là để cho em gặp được! Có khéo như vậy hay không, anh nói xem, đây không phải là ông trời đang ám chỉ chúng ta có thể là một đôi hay sao?"
Không, ông trời là đang chống đối anh!
Vừa nghe thấy âm thanh chói tai quen thuộc, Uý Thượng Đình lập tức dập tắt thuốc, không nói hai lời liền chuẩn bị rời đi.
“Anh cảnh sát giao thông, sao anh chưa hút thuốc xong mà đi đâu vậy? Anh có biết bộ dáng lạnh lùng không nói lời nào khi anh hút thuốc, thật sự là đẹp chết đi được hay không?!"
Thanh âm nịnh bợ khiến anh chán ghét.
“Cuối tuần em bận đến sắp điên luôn, một chút thời gian nghỉ ngơi đều không có, còn sợ ngộ nhỡ lâu lắm không có tới tìm anh, anh cảnh sát giao thông sẽ quên mất em; ai nha! Anh cảnh sát giao thông, nói lâu như vậy, anh cũng chưa có nói cho em biết anh tên là gì? Đừng nhỏ mọn như vậy, anh cũng biết tên của em rồi, em lại chỉ biết anh họ Uý, còn là từ trên vé phạt mà biết được.. . “
Úy Thượng Đình rốt cục chịu đựng không nổi, anh sải bước xoay người, ánh mắt chán ghét nhìn đến khuôn mặt tràn ngập ái mộ. “Cô à . . . “
“Em họ Từ, gọi em Diễm Diễm đi! Như vậy có vẻ thân thiết."
Mặc kệ cô, Uý Thượng Đình tiếp tục nói: “Tôi với cô không có bất cứ quan hệ nào, cho nên yêu cầu cô về sau không cần đến quấy rầy tôi nữa, tôi càng không muốn đem tên của tôi báo cáo cho người xa lạ; còn nữa, tôi đối với phụ nữ như cô một chút hứng thú cũng không có, cô muốn tìm đàn ông thì tìm người khác đi!"
Con ngươi đen trừng mắt nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Đôi lông mày của Úy Thượng Đình nhíu chặt lại, trực giác cho thấy cô gái này căn bản là có nghe nhưng không có hiểu.
“Anh cảnh sát giao thông, anh có biết lần đầu tiên nhìn thấy anh, bộ dáng vừa đẹp trai vừa lạnh lùng khi đó của anh khiến cho em cảm thấy tim đập thình thịch, vừa mới rồi thấy anh ở bên kia nhả khói thuốc, em dám nói anh nhất định không biết mình quyến rũ biết bao đâu, em chỉ biết hiện tại em mặt thì hồng, tim thì đập nhanh, em nghĩ em thật sự thích anh, anh cho em một cơ hội đi, để cho em thử làm bạn gái anh có được hay không?"
Anh sai lầm rồi! Căn bản không cần tốn nước miếng với loại phụ nữ này, Uý Thượng Đình định dùng chiêu lần trước ── chạy vài vòng cắt đuôi cô gái này rồi trở về nhà, về sau chỉ cần tan ca, anh nhất định sẽ ngoan ngoãn ở nhà, đâu cũng không đi.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, mới rẽ vào chỗ ngoặt, Uý Thượng Đình liền chạm mặt một người, đó là quản lý khu dân cư Trương tiên sinh.
“Chú em Thượng Đình, tôi đang muốn đi tìm cậu đây! Thiếu chút nữa đã quên báo cho cậu ủy ban quản lý có thông báo, muốn chúng ta trước cuối tuần nộp phí quản lý, chớ quên nha. . . ."
Phía sau quản lý lập tức truyền đến một trận hoan hô ──
“Vậy ra anh cảnh sát giao thông tên là Uý Thượng Đình nha! Thật là một cái tên dễ nghe."
Chết tiệt!
Úy Thượng Đình trừng mắt nhìn vẻ mặt không hiểu xảy ra chuyện gì của quản lý khu dân cư, giận ông ấy nhiều lời, càng giận cái người kia thời điểm nào không thu phí, lại đột nhiên muốn thu phí quản lý lúc này.
“Đúng rồi, về sau em có thể gọi anh là anh Úy không? Như vậy có vẻ thân thiết!" Từ Kiều Diễm ở phía sau vụng trộm cười. “Anh Úy, về sau em có thể đi tham quan nơi làm việc của anh không?"
Úy Thượng Đình trưng ra vẻ mặt khó chịu, vòng qua vị quản lý đang chẳng hiểu ra sao, mở cửa khu nhà của mình ra, chẳng còn để ý đến việc cô gái kia có biết được anh ở lầu mấy hay không?
Cô có kế Trương Lương, vậy anh cũng có thang trèo tường ── anh quyết định lập tức chuyển nhà, rời xa khỏi cô gái nhiều chuyện muốn đòi mạng này.
Trái với sự bất mãn của Úy Thượng Đình, Từ Kiều Diễm cười đến mặt đầy ý xuân, biết được tên của anh, hơn nữa nhân viên cảnh sát còn có số hiệu, muốn tìm được người đàn ông này làm việc ở đâu cũng không khó chút nào.
Cái này gọi là vừa gặp đã yêu, gặp lần hai thì rung động, gặp lần ba là nhân duyên được sắp đặt.
Nam cương trực sợ nữ dây dưa, chàng trai thân mến, chờ cô ra tay đi!
…………….
Úy Thượng Đình hạ quyết tâm phải thay đổi chỗ ở.
Toàn là do cô gái kia ban tặng, cô cư nhiên tìm được địa điểm công tác của anh, thỉnh thoảng chạy đến đưa đồ ăn, đưa đồ uống, giống như rất thân thiết với anh, có khi còn có thể thừa dịp hỗn loạn nhào đến tóm lấy cánh tay anh mà lau dầu mỡ, mặc kệ anh trưng ra bộ mặt khó chịu như thế nào, hạ lệnh đuổi khách ra sao, cái cô họ Từ kia da mặt vẫn dày như tường thành, lần sau lại như cũ cười hì hì bò đến.
Trong cục cảnh sát có không ít người lén nhìn anh hâm mộ, cái gì mà người đẹp chủ động yêu thương nhung nhớ, muốn anh luyến tiếc hạnh phúc.
Bị phụ nữ nhiều chuyện quấn lấy, có cái phúc gì mà tiếc chứ!
Chỗ làm việc đã bị quấy rầy rồi, anh không muốn chỗ ở cũng bị rơi vào tay giặc nốt.
Sống ba mươi hai năm, lần đầu tiên hiệu suất làm việc của anh nhanh như vậy ── cấp tốc tìm phòng ở, xem địa điểm, đặt cọc tiền, Uý Thượng Đình trong vòng một tháng, nhanh chóng rời xa nhà trọ của mình.
Đứng ở trước cửa nhà mới, Uý Thượng Đình đã chuẩn bị tốt để nghênh đón tự do.
Cùng công nhân vận chuyển đem từng món đồ gia dụng chuyển lên chỗ ở mới ở lầu 3, đang chuẩn bị đi xuống lầu chuyển cái ghế cuối cùng, chân trước anh vừa mới bước ra khỏi cửa nhà mình, thình lình xuất hiện một bóng dáng nhanh chóng chui vào trước ngực anh, bên eo của anh cũng bị hai cánh tay quấn lấy thật chặt.
“Con nhện.. . . . Có nhện! Con nhện lớn quá!"
Âm thanh không rõ ràng phát ra từ miệng của cô gái đang ẩn nấp trong lồng ngực anh, Uý Thượng Đình không tự giác nhíu mày, âm thanh này. . . . tại sao lại có chút quen thuộc?
Tầm mắt từ trên đầu của người trong lòng chuyển qua cánh cửa rộng mở đối diện, xem ra người tránh ở trong lòng ngực của anh là hàng xóm mới ở đối diện. “Cô à. . . “
Anh mới vừa mở miệng, đối diện cánh cửa kia liền xuất hiện một thiếu niên thở hồng hộc, sắc mặt khó coi.
“Người phụ nữ kia, chị có bệnh sao? Nhân lúc em ngủ mơ chưa tỉnh, dùng đồng hồ báo thức của em đi đánh con nhện thật lớn gì đó, rõ ràng nó nhỏ xíu, còn không đến 4 cm, chị làm gì mà sợ tới mức đột nhiên thét chói tai? Hại em còn tưởng rằng xuất hiện con nhện khổng lồ, đang định mang theo gia sản chạy trối chết . . . . Ô?" Thiếu niên ổn định lại hơi thở, hai tròng mắt mở to kinh ngạc, tại sao chị cậu tránh ở trong ngực của một người đàn ông xa lạ?
“Con nhện đâu?" Giọng nói rầu rĩ từ trước ngực Úy Thượng Đình truyền ra, nhưng cái đầu lại trước sau không dám ngẩng lên.
Thiếu niên lấy lại tinh thần, giơ tay cầm dép lê lên, “Cái này còn phải nói sao, đã chết ở dưới dép lê của bổn thiếu gia rồi."
Vậy là tốt rồi.
“Chị làm ơn bỏ ra đi, có thể đừng bám vào trên người hàng xóm mới của chúng ta nữa hay không? Chẳng hiểu tại sao lại bị một cô gái ăn vụng đậu hũ, chị nhìn xem, hàng xóm mới của chúng ta bị dọa đến mức nói không ra lời kìa."
Lúc này cô gái mới giật mình nhận ra mình còn đang tránh ở trong lòng người khác, một khuôn mặt thanh tú vội vàng nâng lên, đối diện với đôi mắt đen đầy hoang mang của người đàn ông, khuôn mặt vốn hoảng sợ thoáng chốc bị thay bằng sự vui sướng. “Là anh à!"
Úy Thượng Đình nổi lên hoang mang, anh không nhớ rõ mình có quen biết người hàng xóm mới này.
“Hóa ra anh chính là hàng xóm mới, anh Úy, chúng ta thật đúng là có duyên!"
Gọi anh như vậy chỉ có một người. . . . . . Giống như bị một đạo sấm sét đánh qua, thân Uý Thượng Đình cứng ngắt, không thể tin trừng mắt nhìn cô gái không chút phấn son kia.
Khó trách giọng nói lại quen tai như vậy, đây không phải là cô gái nhiều chuyện anh muốn tránh đi sao? Nhưng gương mặt này cùng với gương mặt bôi son trét phấn trong trí nhớ của anh giống như hai người khác biệt vậy.
Đây, thật là cùng một người sao?
“Thật tốt quá, về sau anh Uý chính là hàng xóm của chúng ta, như vậy không phải là có thể gần quan được ban lộc sao?" Từ Kiều Diễm cười đến sáng lạn, “Nhìn xem các bà, các mẹ, các em gái kia làm sao cùng mình tranh giành đàn ông, các cô chỉ có thể tới nơi anh Úy đi làm … mình lại cùng anh Úy ở chung một chỗ!"
Khóe mắt không cẩn thận liếc đến lồng ngực thấm ướt mồ hôi vì vận động của người đan ông, có thể nhìn thấy cơ bắp rắn chắc như ẩn như hiện, mặt của cô đỏ lên, cảm thấy thật xấu hổ kinh khủng! “Huống chi còn có thể thấy cảnh đẹp mắt như vậy, mình thật sự là quá may mắn!"
Khuôn mặt tươi cười kia thật sự là quá quen thuộc, Uý Thượng Đình chỉ cảm thấy mây đen đầy trên đỉnh đầu ── lần này chuyển nhà thật đúng là công toi rồi!
“Vô nghĩa, bây giờ là tám giờ năm mươi lăm phút, chín giờ được tính là đến muộn, em nói xem có nên vội không?"
“Em thừa nhận là em tham ngủ thức dậy trễ, nhưng, nhưng công ty du lịch rõ ràng là do chị mở mà, ở đó chị lớn nhất, muộn vài phút thôi, chị đến cùng có mất cái gì đâu?" Mắt thấy từng chiếc từng chiếc xe bị bỏ lại phía sau xe mình, thiếu niên hoài nghi người phụ nữ này đang coi ô tô như đầu máy xe lửa mà lao đi, căn bản là cố ý trừng phạt cậu mà!
“Em thì biết cái gì! Cũng bởi vì chị là bà chủ, nên càng không thể làm việc trái quy định; em trai của mình ngày đầu tiên đi làm đã đến muộn, còn ra cái thể thống gì đây? Chị làm sao có thể tạo uy tín ở trước mặt nhân viên nữa?"
“Vấn đề là, công ty kia bất quá cũng chỉ có năm nhân viên, cần quái gì uy tín? Chị không cùng người ta náo loạn là tốt rồi, cẩn thận!" Thiếu niên kinh hô, chỉ kém một chút nữa, đầu xe đã đụng vào xe người khác rồi!
Cặp mắt phượng bôi trát màu tím loạn xạ khinh thường liếc qua, “Lu loa cái gì mà lắm thế? Bình thường lúc em cằn nhằn chị khí thế lắm cơ mà, đâu giống như con mèo nhát gan, sao vừa lên xe, khí thế đã không thấy tăm hơi nữa rồi?"
“Bởi vì em không có bị bệnh như chị!" Thiếu niên thở dốc vì kinh ngạc, “Một kẻ điên! Trong nội thành lại lái xe với vận tốc 100, em còn yêu quý cái mạng nhỏ của mình lắm, em là một mầm non, tương lai không chừng sẽ là trụ cột của quốc gia, chị chẳng những không yêu thương, còn muốn hù chết em. Chẳng qua là ngày đầu tiên đi làm thôi mà, có cần thiết điên như vậy không . . . A!"
Một cú quẹo cua gấp, thiếu niên thiếu chút nữa đem tất cả bữa sáng trong dạ dày phun ra.
“Chị, người đàn bà điên này, muốn liều mạng sao? Vừa rồi là đèn đỏ đó! Chị lại mắt cũng không chớp mà tăng tốc quẹo vào. . ."
“Sai! Là đèn vàng, chị đi qua ở 0.1 giây cuối cùng." Cô gái trưng ra cái dấu hiệu chiến tanhg, vẻ mặt tựa hồ như rất đắc ý.
Người phụ nữ này căn bản là trợn mắt nói láo!
“Rốt cuộc phải làm sao chị mới có thể lái xe cẩn thận?"
“Ngại quá, chị tức là người đàn bà điên trong miệng em chính là thích tăng tốc, em là tên tiểu quỷ chưa có bằng lái, không có tư cách nói chị; nếu hại hai chúng ta đến muộn, có tin chị nhất định lột da em hay không?!"
Lúc này, sau xe đột nhiên truyền tới âm thanh quen thuộc.
Thiếu niên mừng rỡ ── ông trời rốt cục cũng nghe thấy cậu cầu xin, đưa cứu tinh đến trị yêu nữ này rồi!
Kính chiếu hậu xuất hiện bóng dáng cảnh sát giao thông cưỡi máy xe, cô gái ban đầu lơ đễnh, nhưng phía trước là đèn đỏ khiến cô không thể không giảm tốc độ, vì thế cho xe máy phía sau cơ hội đuổi kịp.
Vít ga vượt lên, để tránh đối phương thoát đi, vị cảnh sát giao thông mạnh mẽ vượt qua rồi quẹo ngang chặn ngay đầu xe đối phương, tất cả động tác hoàn thành chỉ trong ba giây ngắn ngủi. Hai người bên trong xe không khỏi nhìn đến choáng váng.
Bản lĩnh cực kỳ!
Lúc này, một gương mặt cương nghị xuất hiện bên cửa kính. Cửa kính xe mở ra.
“Bằng lái, trình ra." Thanh âm lạnh lùng truyền vào.
Nhìn chằm chằm gương mặt lạnh lùng kia, không biết tại sao, khuôn mặt cô gái bắt đầu đỏ lên, cô nghe lời hiếm thấy, theo bản năng rút ra giấy tờ đối phương cần.
Cảnh sát giao thông lấy cuốn sổ viết viết, tiếp theo đưa ra vé phạt màu đỏ, “Cô chạy nhanh lại vượt đèn đỏ, lái xe nguy hiểm vi phạm trật tự giao thông."
Cô gái không nhìn hóa đơn phạt, dùng cặp mắt màu tím chớp chớp phóng điện với cảnh sát giao thông, “Vị cảnh sát này, không, anh cảnh sát, em ở tại phía sau khu lầu ba, em họ Từ, nhưng nếu anh thích, cứ gọi em là A Kiều cũng được, nghe cũng thân thiết hơn. . . ."
Chẳng thèm nhìn cô một cái, dường như đem âm thanh huyên náo của cô coi như không khí, người đàn ông thân mặc đồng phục không nhíu mày lấy một cái, anh tuấn đem vé phạt dúi vào tay cô gái, tiếp đó không thèm nhìn lại, quay về chỗ xe máy, lên xe rồi quay đầu rời đi.
Thật sự là. . . anh chàng lạnh lùng có cá tính nha!
“Chị quyết định rồi!"
Thấy cô nhận lấy biên lai, thiếu niên rốt cục thở ra, “Quyết định làm lái xe tốt, vui vẻ ra cửa, bình an về nhà."
“Đương nhiên không phải!" Cô gái dùng sức đạp xuống chân ga, xe trong nháy mắt liền phóng đi.
Không thèm đếm xỉa đến thiếu niên đáng thương, mặt không còn chút máu giữ lấy ghế lái, cô gái dùng ngón tay sơn đỏ thắm gõ lên vô-lăng, “Chị muốn theo đuổi anh ta!"
Trong gian phòng gần mười mét vuông đặt bốn cái bàn làm việc, thế nhưng bốn người phụ nữ lại cùng chen chúc trên một cái bàn, không ai muốn tiến lên quấy nhiễu trận chiến kia.
“Em là tên nhóc hồ đồ, tự vạch áo cho người xem lưng, em không nói thì sẽ bệnh chết phải không? Khách vừa tới cửa lại đuổi người ta đi!"
“Này, này, này, từ đầu đến cuối, em cũng chưa đuổi người đó đi được không?" Một người gầm lên.
Từ khi người khách kia rời đi, văn phòng của công ty du lịch nho nhỏ này liền nổ ra chiến tranh – văn phòng phẩm hỗn độn rơi đầy đất, giấy trắng bay lượn khắp nơi, khó trách nhân viên của công ty toàn bộ lui sang một bên, chỉ sợ dính vào sẽ gặp tai hoạ.
“Em lại còn cố cãi! Không có em gà mái ở một bên khuyên nhủ khách không nên tham gia đoàn du lịch, nói cái gì mà tình hình chính trị ở Thái Lan nguy cấp, những ngày gần đây thường có náo loạn, khách của chị sẽ rút khỏi sao?" Đây không phải là phá vỡ chuyện làm ăn tốt của cô thì là cái gì?
May mắn cô thông minh, suy nghĩ nhanh xoay chuyển tình thế, đưa ra ưu đãi vượt mức kéo khách hàng trở lại, nếu không khách hàng đã chạy mất rồi, lần đầu tiên tổ chức đoàn du lịch nước ngoài, nếu người tham gia không đủ, công ty du lịch này của cô sẽ lỗ chết.
“Em là ăn ngay nói thật thôi."
“Em nói mà không biết xấu hổ! Em ngu ngốc thì phải tự biết thân chứ, nếu không có chị ra tay giải quyết người khách kia, tiền lương vừa học vừa làm tháng này của em lĩnh ở đâu đây?!" Từ Kiều Diễm dùng ngón tay sơn đỏ tươi chọc chọc lên trán của đối phương.
“Chị chọc cái gì? Em ngốc như vậy chẳng phải do bị chị chọc sao?!" Thiếu niên cũng không phục, thời nay nói lời thật thì lại bị đánh, cậu thật sự rất oan ức.
“Chị thích chọc em thì chọc, đây là để cho hả giận, ai kêu em là sinh viên đi làm công, bà chủ hiện tại ra lệnh cho em không được lộn xộn, để cho chị chỉnh, em phải nghe theo!" Những lúc như thế này, danh hiệu bà chủ thực là có ích.
“Chị kêu ngạo cái gì? Ngoại trừ việc bắt nạt em – một sinh viên đáng thương đi làm công ra, chị chỉ biết làm bộ làm tịch, nếu cho anh trai lạnh lùng người ta thấy bản tính thực sự của chị là như vậy, không bị doạ đến bỏ chạy mới lạ. Muốn theo đuổi người ta, đức hạnh của chị có xứng sao?"
Bốn phía phát ra âm thanh ngạc nhiên, một đám phụ nữ vốn núp ở một bên không muốn dây vào cuộc chiến, nay tất cả từ từ tiến lại bên cạnh Từ Kiều Diễm.
“Chị Diễm, anh trai lạnh lùng tiểu Minh nói là ai vậy?"
Cô chỉ biết cái họ thôi, cũng không biết tên của cảnh sát giao thông kia.
“Chị có người yêu từ bao giờ? Tại sao chưa từng nghe chị nói qua? Làm sao mà quen biết vậy?"
Bởi vì cô chạy quá tốc độ.
“Thật sự khiến cho chị Diễm coi trọng thì nhất định là có chỗ hơn người rồi."
Có! Anh ta biết viết vé phạt.
Khuôn mặt trang điểm dày cộp bởi vì nghe mọi người thảo luận mà thoáng có chút xấu hổ, cô sẵn giọng nói: “Thật ra là………."
“Thật ra là lão yêu bà này đối với anh trai cảnh sát giao thông vừa gặp đã yêu, liều chết chạy khắp nơi hỏi thăm nơi ở của người ta, không biết xấu hổ chạy đến chỗ người ta làm tham quan, còn muốn lợi dụng người ta, bị chặn ở bên ngoài sở cảnh sát thực đáng đời." Tiểu Minh không sợ chết mở miệng nói “Chị cũng không soi gương xem, so với đám nữ sinh viên đại học lái xe trên đường, người ta trẻ tuổi, vẻ mặt xinh đẹp động lòng người, chị có điểm nào hơn người ta?"
“Em nhiều lời cái gì? Hiện nay chị chẳng qua mới hai mươi bảy tuổi thôi, chị không tin giành đàn ông lại thua người khác!". Chuyện này nhắc đến là thấy giận, hóa ra có tình ý với người đàn ông kia không chỉ có một mình cô, mấy cô nàng đi xe máy ở gần đó toàn bộ đều là tình địch của cô, bọn họ năm lần bảy lượt chạy đến thăm hỏi rồi còn tặng đồ ăn cho anh nữa.
“Thời nay, có người đàn ông nào mà không thích các em gái trẻ tuổi, so với thiếu niên mười lăm tuổi trẻ tài cao như em, chị chính là một củ khoai già rồi, chấp nhận đi!" Thật vất vả mới nắm được nhược điểm của người phụ nữ này, cậu mà không hung hăng chà đạp một chút thì thật uổng phí cơ hội trời cho.
Phụ nữ là không được kích động, nhất là với một số từ mẫn cảm.
“Chị nghĩ, em sống mười lăm năm dường như là quá nhiều rồi….." Từ Kiều Diễm bị chọc giận, nhìn xung quanh mà không tìm ra được công cụ giết người không dính máu.
“Chị Diễm, chị bình tĩnh đi. Tiểu Minh, nơi này không có chuyện của em, trước hết tan ca đi!" Nhân viên một bên giữ chặt cánh tay Từ Kiềm Diễm, một bên nháy mắt với thiếu niên ý bảo cậu rời đi, sợ Từ Kiều Diễm xúc động, hiện trường sẽ phát sinh án mạng mất!
“Thằng nhóc này, lần sau để cho chị thấy em, chị không đánh cho ba mẹ em nhận không ra thì chị sẽ đổi thành họ của em." Từ Kiều Diễm phun ra một câu hung ác, con ngươi đen như muốn phóng hoả đốt cháy một lỗ to trên lưng của thiếu niên.
“A….. chị Diễm!"
“Làm sao?" Người bị gọi cơn tức vẫn còn rất lớn.
“Tiểu Minh" người nói chuyện nhếch miệng tươi cười, “Cậu ấy là em của chị."
“Thì thế nào…?" Vẻ mặt Từ Kiều Diễm cứng đờ.
Cô không họ Từ thì họ gì? Bà chị này đúng là “già" quá nên quên mất sự thật này rồi.
“………………"
Tên nhóc khốn kiếp!!!!!!!!!!!!
………………
Lúc ban đầu, Từ Kiều Diễm thật không biết chỉ dựa vào tờ giấy phạt màu đỏ có chữ ký thì phải làm sao mới có thể lén tìm được cảnh sát giao thông đẹp trai kia.
Cô vốn nghĩ, muốn tìm được người đàn ông chỉ có duyên gặp mặt một lần cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng mà không nghĩ tới ông trời cũng giúp cô….
Tại cửa của một toà cao ốc cho thuê tương đối cũ kỹ, một cô gái ăn mặt thời thượng đang hướng vào điện thoại vô tuyến, tranh cãi với hộ gia đình lầu bốn ở bên kia đầu dây.
“Cô, cái người phụ nữ này có phải có vấn đề hay không? Ba ngày hai lượt chạy đến cửa nhà tôi ấn chuông, lúc thì nói tôi cái gì mà âm thanh mở quá lớn, lúc lại nói tôi cái gì mà sử dụng điện không biết trân trọng trái đất, lần này thì sao? Ngay cả ban công nhà tôi phải sửa chữa hay không cô cũng muốn quản sao?!"
Thanh âm nghe được là của một người đàn ông trung niên, tâm tình không thoải mái cho lắm.
“Chú à, nếu tôi nói tôi nhàm chán quá nên muốn tìm chú tâm sự, chú có tin hay không?" Cô gái ngắm ngắm móng tay của mình, đang nghĩ ầm ỹ xong thì nên đi salon sửa móng tay.
“Đầu óc cô thật sự có vấn đề rồi! Tôi với cô chẳng có một chút quen biết, ai muốn cô tìm đến tôi? Có tin tôi lập tức gọi điện thoại báo cảnh sát, nói cô quấy rầy tôi hay không?"
“Có bản lĩnh thì chú cứ gọi điện thoại kiện tôi đi!" Chính là tin tưởng ông ta không dám, cho nên Từ Kiều Diễm khí thế không chút giảm sút.
Người chỉ cần không làm việc trái với lương tâm, sao phải sợ cảnh sát đến cửa?
“Cô. . . . . ." Thật tức chết ── ông ta không thể báo cảnh sát. “Ban công là của nhà tôi, lan can muốn sửa chữa hay không cũng là chuyện của tôi, liên quan cái quái gì tới cô chứ?"
“Tôi đây là đề phòng chuyện chưa xảy ra, chú nhìn bên ngoài ban công nhà chú đi, lan can sắt đã gỉ thành cái gì rồi, ngộ nhỡ ngày nào đó chịu không được sức nặng, rơi xuống chẳng phải là sẽ đè chết người sao?" Từ Kiều Diễm giương mắt nhìn lên ban công quả thật rất cũ kỹ, liếc mắt một cái, “Không tu sửa ban công, tôi lập tức gọi điện thoại kêu cảnh sát, đem chuyện bồn hoa trên ban công nhà chú rơi trúng tôi báo cáo nhanh cho cảnh sát nghe, kiện chú làm tôi bị thương!"
“Cô. . . . . . cô là đồ thần kinh! Nhà của tôi lúc nào thì có bồn hoa chứ? Cô đừng có tự mình làm đầu bị thương, rồi muốn đổ oan cho tôi!"
“Không sao, chúng ta tìm cảnh sát tới phân xử cũng được."
“Cô. . . đồ điên, cô thật sự là bệnh thần kinh!" Người đàn ông trung niên hổn hển kêu gào, “Cô còn lôi thôi nữa, tôi. . . ."
“Làm sao? Tức giận muốn lấy gậy đánh tôi như lần trước sao? Như thế không tốt đâu nha! Lần trước chú hại tôi trang điểm bị xấu đi, lại phải trang điểm lại một lần nữa." Từ Kiều Diễm đột nhiên thay đổi thái độ, giọng điệu cứng rắn, “Lần này tôi không đánh chú thành cái đầu heo, tên Từ Kiều Diễm của tôi liền đảo ngược lại!"
Ký ức lần trước vẫn còn mới mẻ, kết quả của việc quá xúc động là bị người phụ nữ này đánh, người đàn ông trung niên dường như chùn bước một chút, giọng điệu cũng bớt nóng nảy vài phần, “Rốt cuộc cô muốn tôi làm gì?"
“Tuần sau tôi sẽ đến xác nhận nữa, nhìn xem chú có thật sự ngoan ngoãn thay đổi song sắt trên ban công hay không? Nếu không tôi đành phải đến tìm chú tâm sự nữa! Bất quá, nếu có thời gian rảnh tôi cũng sẽ tới tìm chú nhiều hơn, nhìn xem ở đây còn có cái gì cần thay đổi hay không."
Người đàn ông trung niên ở đầu bên kia bộ đàm mắng ra không ít lời thô tục, Từ Kiều Diễm ngược lại cười khanh khách đến là vui vẻ.
Góc đường, một người đàn ông đi ngang qua đang đứng ở dưới đèn đường hút thuốc, đem toàn bộ màn gây rối vô lý vừa rồi thu vào trong mắt. Người đó nhíu mày, tắt thuốc, xoay người định rời đi, thì bị cô gái trang điểm xinh đẹp phát hiện!
Từ Kiều Diễm bước nhanh vòng qua trước mặt người đàn ông, đôi con ngươi to tròn bởi vì bất ngờ mà kinh ngạc mở lớn, cô mừng rỡ nói: “Thật là anh!"
Anh chàng cảnh sát giao thông của cô.
Không xong! Bộ dáng kiêu ngạo vừa rồi của cô có bị anh nhìn thấy hay không? Từ Kiều Diễm thực hối hận, nếu sớm biết sẽ gặp phải người đàn ông mình ngưỡng mộ, cô sẽ không hung hăng tranh cãi với người khác như vậy.
Phụ nữ ở trước mặt người đàn ông mình thích, ít nhiều gì cũng giấu đi bản tính thật của mình, cô tằng anhg cổ họng, quyết định tự mình bày ra hình tượng tốt nhất. “Là em này! Cô gái bốn ngày trước ở trong nội thành vi phạm quy tắc giao thông. . . . không phải, phải là không cẩn thận chạy quá tốc độ."
Uý Thượng Đình tỉnh rụi, theo trí nhớ của anh, anh không quen cô gái này.
“Thế nào? Anh không nhận ra em sao?" Từ Kiều Diễm rất thất vọng, nhưng mà rất nhanh liền phấn chấn trở lại, “Không sao, một lần lạ, hai lần quen, em tên là Từ Kiều Diễm, anh có thể gọi em là Tiểu Diễm hoặc là Diễm Diễm. . . . . ."
Uý Thượng Đình cau mày, không rõ cô gái này rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng căn cứ vào kinh nghiệm mới vừa rồi, bị cô gái này quấn lấy không phải chuyện tốt!
“Đúng rồi, anh cảnh sát giao thông, còn chưa có thỉnh giáo anh tên là gì.. . . . ."
“Xin cho qua."
Câu đầu tiên mở miệng nói thật quá là lạnh nhạt, Từ Kiều Diễm thở ra một hơi, quên đi, cô tự chủ động thì hơn, thời nay nữ theo đuổi nam cũng không phải chuyện gì mới mẻ.
“Anh cảnh sát giao thông à, em liền nói thẳng thì tốt hơn, từ lần trước anh anh tuấn vung đuôi chặn xe em, viết vé phạt em, tiếp theo dùng khuôn mặt lạnh lùng phóng điện với em, sau đó lãnh khốc lên xe, đạp ga nghênh ngang rời đi, em liền si mê anh vô cùng rồi." Từ Kiều Diễm ôm ngực, nói liền một hơi, còn dùng vẻ mặt của mình thuyết minh sinh động một chút, hi vọng có thể thêm điểm với người đàn ông trước mặt.
Úy Thượng Đình nheo mắt lại, có trời mới biết anh đã viết bao nhiêu vé phạt rồi, anh không nhớ rõ mình khi nào thì anh tuấn vung đuôi chặn xe cô gái kia, ghi vé phạt cho cô, còn cái gì mà dùng khuôn mặt lạnh lùng phóng điện với cô?
“Nhất định là ông trời cho chúng ta có duyên gặp lại, chúng ta không thể làm cho ông trời thất vọng được, anh nói đúng hay không?" Từ Kiều Diễm hít sâu một hơi, đỏ mặt nhìn anh, “Anh cảnh sát giao thông, hiện tại em không có bạn trai, chúng ta muốn thử kết giao hay không. . . ."
Úy Thượng Đình theo bản năng xoay người rời đi, một chút cũng không đem sự thân thiện cùng lời bày tỏ của cô gái kia coi ra gì; phía trước có chướng ngại, anh liền đi phía sau .
Phụ nữ nói nhiều anh đã gặp qua, nhưng chưa từng thấy qua phụ nữ da mặt dày như vậy; rõ ràng anh chẳng hề quen biết cô, cô lại có thể dùng lý do bất kỳ giả như rất quen thuộc.
“Anh cảnh sát giao thông, anh đừng đi!" Lần đầu tiên trong đời Từ Kiều Diễm chủ động với đàn ông, lại đá trúng tấm sắt; bất quá nếu như cô dễ nổi giận như thế, sẽ không tên là Từ Kiều Diễm.
Cô lập tức đi tới phía trước đuổi theo người đàn ông đang càng đi càng mau, cô cũng sắp mệt muốn chết rồi, không ngừng ở phía sau người đàn ông nói, “Anh cảnh sát giao thông, anh đừng đi nhanh như vậy! Chúng ta trước tiên có thể gặp gỡ vài lần, để anh quen với em một chút! Chờ, chờ em với!"
Úy Thượng Đình rẽ vào chỗ ngoặt, nhanh chóng trốn vào trong một ngôi nhà.
Từ Kiều Diễm chậm một bước, không nghĩ anh rốt cuộc lại rẽ vào ngõ nhỏ, bước vào là một đống nhà trọ, lại nghe thấy một tiếng đóng cửa thật mạnh.
Xem ra tính tình của anh cảnh sát giao thông, cũng không tốt cho lắm nha!
Tuy rằng truy đuổi người thất bại, nhưng ít nhất, cô biết anh cảnh sát giao thông ở chung quanh đây.
Bước tiếp theo, ôm cây đợi thỏ ── từ trước đến nay cô luôn tin tưởng: có chí thì nên!
……………
Không biết đã bao nhiêu ngày, Uý Thượng Đình cũng không dám xuống lầu hút thuốc buổi chiều, thậm chí ngay cả trở về nhà mình đều phải phiền toái rẽ trái rẽ phải, cố ý đi đường vòng, tránh địa điểm lần trước gặp cô gái quái gở kia.
Ký ức đêm đó vẫn còn mới mẻ, anh cũng không muốn cùng người phụ nữ kia có bất kỳ liên quan nào.
Để cô biết chỗ ở của anh đã là thất sách rồi, anh chỉ sợ cô gái trang điểm xinh đẹp kia, không có gì làm sẽ chạy tới canh dưới lầu nhà anh.
Qua một tuần lễ, dưới sự quan sát cẩn thận của anh, tựa hồ cũng không thấy bóng dáng cô gái kia, có lẽ tình huống cũng không có tệ như anh nghĩ ── cô gái họ Từ kia cũng không thật sự liều chết mà quấn lấy anh.
Úy Thượng Đình đi xuống lầu, cuối cùng có thể thở ra một hơi, anh đốt thuốc, vầng sáng từ ngọn đèn vàng chiếu vào ngũ quan cương nghị của anh, có chút u buồn nhưng cũng thực mê người.
“Ồ? Anh cảnh sát giao thông, thật là anh!" Trong thanh âm không che dấu được sự kinh ngạc cùng vui sướng, “Em mới nghĩ hôm nay rảnh ghé tới nơi này, xem có thể gặp được anh hay không, thật đúng là để cho em gặp được! Có khéo như vậy hay không, anh nói xem, đây không phải là ông trời đang ám chỉ chúng ta có thể là một đôi hay sao?"
Không, ông trời là đang chống đối anh!
Vừa nghe thấy âm thanh chói tai quen thuộc, Uý Thượng Đình lập tức dập tắt thuốc, không nói hai lời liền chuẩn bị rời đi.
“Anh cảnh sát giao thông, sao anh chưa hút thuốc xong mà đi đâu vậy? Anh có biết bộ dáng lạnh lùng không nói lời nào khi anh hút thuốc, thật sự là đẹp chết đi được hay không?!"
Thanh âm nịnh bợ khiến anh chán ghét.
“Cuối tuần em bận đến sắp điên luôn, một chút thời gian nghỉ ngơi đều không có, còn sợ ngộ nhỡ lâu lắm không có tới tìm anh, anh cảnh sát giao thông sẽ quên mất em; ai nha! Anh cảnh sát giao thông, nói lâu như vậy, anh cũng chưa có nói cho em biết anh tên là gì? Đừng nhỏ mọn như vậy, anh cũng biết tên của em rồi, em lại chỉ biết anh họ Uý, còn là từ trên vé phạt mà biết được.. . “
Úy Thượng Đình rốt cục chịu đựng không nổi, anh sải bước xoay người, ánh mắt chán ghét nhìn đến khuôn mặt tràn ngập ái mộ. “Cô à . . . “
“Em họ Từ, gọi em Diễm Diễm đi! Như vậy có vẻ thân thiết."
Mặc kệ cô, Uý Thượng Đình tiếp tục nói: “Tôi với cô không có bất cứ quan hệ nào, cho nên yêu cầu cô về sau không cần đến quấy rầy tôi nữa, tôi càng không muốn đem tên của tôi báo cáo cho người xa lạ; còn nữa, tôi đối với phụ nữ như cô một chút hứng thú cũng không có, cô muốn tìm đàn ông thì tìm người khác đi!"
Con ngươi đen trừng mắt nhìn cô, cô cũng nhìn anh.
Đôi lông mày của Úy Thượng Đình nhíu chặt lại, trực giác cho thấy cô gái này căn bản là có nghe nhưng không có hiểu.
“Anh cảnh sát giao thông, anh có biết lần đầu tiên nhìn thấy anh, bộ dáng vừa đẹp trai vừa lạnh lùng khi đó của anh khiến cho em cảm thấy tim đập thình thịch, vừa mới rồi thấy anh ở bên kia nhả khói thuốc, em dám nói anh nhất định không biết mình quyến rũ biết bao đâu, em chỉ biết hiện tại em mặt thì hồng, tim thì đập nhanh, em nghĩ em thật sự thích anh, anh cho em một cơ hội đi, để cho em thử làm bạn gái anh có được hay không?"
Anh sai lầm rồi! Căn bản không cần tốn nước miếng với loại phụ nữ này, Uý Thượng Đình định dùng chiêu lần trước ── chạy vài vòng cắt đuôi cô gái này rồi trở về nhà, về sau chỉ cần tan ca, anh nhất định sẽ ngoan ngoãn ở nhà, đâu cũng không đi.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, mới rẽ vào chỗ ngoặt, Uý Thượng Đình liền chạm mặt một người, đó là quản lý khu dân cư Trương tiên sinh.
“Chú em Thượng Đình, tôi đang muốn đi tìm cậu đây! Thiếu chút nữa đã quên báo cho cậu ủy ban quản lý có thông báo, muốn chúng ta trước cuối tuần nộp phí quản lý, chớ quên nha. . . ."
Phía sau quản lý lập tức truyền đến một trận hoan hô ──
“Vậy ra anh cảnh sát giao thông tên là Uý Thượng Đình nha! Thật là một cái tên dễ nghe."
Chết tiệt!
Úy Thượng Đình trừng mắt nhìn vẻ mặt không hiểu xảy ra chuyện gì của quản lý khu dân cư, giận ông ấy nhiều lời, càng giận cái người kia thời điểm nào không thu phí, lại đột nhiên muốn thu phí quản lý lúc này.
“Đúng rồi, về sau em có thể gọi anh là anh Úy không? Như vậy có vẻ thân thiết!" Từ Kiều Diễm ở phía sau vụng trộm cười. “Anh Úy, về sau em có thể đi tham quan nơi làm việc của anh không?"
Úy Thượng Đình trưng ra vẻ mặt khó chịu, vòng qua vị quản lý đang chẳng hiểu ra sao, mở cửa khu nhà của mình ra, chẳng còn để ý đến việc cô gái kia có biết được anh ở lầu mấy hay không?
Cô có kế Trương Lương, vậy anh cũng có thang trèo tường ── anh quyết định lập tức chuyển nhà, rời xa khỏi cô gái nhiều chuyện muốn đòi mạng này.
Trái với sự bất mãn của Úy Thượng Đình, Từ Kiều Diễm cười đến mặt đầy ý xuân, biết được tên của anh, hơn nữa nhân viên cảnh sát còn có số hiệu, muốn tìm được người đàn ông này làm việc ở đâu cũng không khó chút nào.
Cái này gọi là vừa gặp đã yêu, gặp lần hai thì rung động, gặp lần ba là nhân duyên được sắp đặt.
Nam cương trực sợ nữ dây dưa, chàng trai thân mến, chờ cô ra tay đi!
…………….
Úy Thượng Đình hạ quyết tâm phải thay đổi chỗ ở.
Toàn là do cô gái kia ban tặng, cô cư nhiên tìm được địa điểm công tác của anh, thỉnh thoảng chạy đến đưa đồ ăn, đưa đồ uống, giống như rất thân thiết với anh, có khi còn có thể thừa dịp hỗn loạn nhào đến tóm lấy cánh tay anh mà lau dầu mỡ, mặc kệ anh trưng ra bộ mặt khó chịu như thế nào, hạ lệnh đuổi khách ra sao, cái cô họ Từ kia da mặt vẫn dày như tường thành, lần sau lại như cũ cười hì hì bò đến.
Trong cục cảnh sát có không ít người lén nhìn anh hâm mộ, cái gì mà người đẹp chủ động yêu thương nhung nhớ, muốn anh luyến tiếc hạnh phúc.
Bị phụ nữ nhiều chuyện quấn lấy, có cái phúc gì mà tiếc chứ!
Chỗ làm việc đã bị quấy rầy rồi, anh không muốn chỗ ở cũng bị rơi vào tay giặc nốt.
Sống ba mươi hai năm, lần đầu tiên hiệu suất làm việc của anh nhanh như vậy ── cấp tốc tìm phòng ở, xem địa điểm, đặt cọc tiền, Uý Thượng Đình trong vòng một tháng, nhanh chóng rời xa nhà trọ của mình.
Đứng ở trước cửa nhà mới, Uý Thượng Đình đã chuẩn bị tốt để nghênh đón tự do.
Cùng công nhân vận chuyển đem từng món đồ gia dụng chuyển lên chỗ ở mới ở lầu 3, đang chuẩn bị đi xuống lầu chuyển cái ghế cuối cùng, chân trước anh vừa mới bước ra khỏi cửa nhà mình, thình lình xuất hiện một bóng dáng nhanh chóng chui vào trước ngực anh, bên eo của anh cũng bị hai cánh tay quấn lấy thật chặt.
“Con nhện.. . . . Có nhện! Con nhện lớn quá!"
Âm thanh không rõ ràng phát ra từ miệng của cô gái đang ẩn nấp trong lồng ngực anh, Uý Thượng Đình không tự giác nhíu mày, âm thanh này. . . . tại sao lại có chút quen thuộc?
Tầm mắt từ trên đầu của người trong lòng chuyển qua cánh cửa rộng mở đối diện, xem ra người tránh ở trong lòng ngực của anh là hàng xóm mới ở đối diện. “Cô à. . . “
Anh mới vừa mở miệng, đối diện cánh cửa kia liền xuất hiện một thiếu niên thở hồng hộc, sắc mặt khó coi.
“Người phụ nữ kia, chị có bệnh sao? Nhân lúc em ngủ mơ chưa tỉnh, dùng đồng hồ báo thức của em đi đánh con nhện thật lớn gì đó, rõ ràng nó nhỏ xíu, còn không đến 4 cm, chị làm gì mà sợ tới mức đột nhiên thét chói tai? Hại em còn tưởng rằng xuất hiện con nhện khổng lồ, đang định mang theo gia sản chạy trối chết . . . . Ô?" Thiếu niên ổn định lại hơi thở, hai tròng mắt mở to kinh ngạc, tại sao chị cậu tránh ở trong ngực của một người đàn ông xa lạ?
“Con nhện đâu?" Giọng nói rầu rĩ từ trước ngực Úy Thượng Đình truyền ra, nhưng cái đầu lại trước sau không dám ngẩng lên.
Thiếu niên lấy lại tinh thần, giơ tay cầm dép lê lên, “Cái này còn phải nói sao, đã chết ở dưới dép lê của bổn thiếu gia rồi."
Vậy là tốt rồi.
“Chị làm ơn bỏ ra đi, có thể đừng bám vào trên người hàng xóm mới của chúng ta nữa hay không? Chẳng hiểu tại sao lại bị một cô gái ăn vụng đậu hũ, chị nhìn xem, hàng xóm mới của chúng ta bị dọa đến mức nói không ra lời kìa."
Lúc này cô gái mới giật mình nhận ra mình còn đang tránh ở trong lòng người khác, một khuôn mặt thanh tú vội vàng nâng lên, đối diện với đôi mắt đen đầy hoang mang của người đàn ông, khuôn mặt vốn hoảng sợ thoáng chốc bị thay bằng sự vui sướng. “Là anh à!"
Úy Thượng Đình nổi lên hoang mang, anh không nhớ rõ mình có quen biết người hàng xóm mới này.
“Hóa ra anh chính là hàng xóm mới, anh Úy, chúng ta thật đúng là có duyên!"
Gọi anh như vậy chỉ có một người. . . . . . Giống như bị một đạo sấm sét đánh qua, thân Uý Thượng Đình cứng ngắt, không thể tin trừng mắt nhìn cô gái không chút phấn son kia.
Khó trách giọng nói lại quen tai như vậy, đây không phải là cô gái nhiều chuyện anh muốn tránh đi sao? Nhưng gương mặt này cùng với gương mặt bôi son trét phấn trong trí nhớ của anh giống như hai người khác biệt vậy.
Đây, thật là cùng một người sao?
“Thật tốt quá, về sau anh Uý chính là hàng xóm của chúng ta, như vậy không phải là có thể gần quan được ban lộc sao?" Từ Kiều Diễm cười đến sáng lạn, “Nhìn xem các bà, các mẹ, các em gái kia làm sao cùng mình tranh giành đàn ông, các cô chỉ có thể tới nơi anh Úy đi làm … mình lại cùng anh Úy ở chung một chỗ!"
Khóe mắt không cẩn thận liếc đến lồng ngực thấm ướt mồ hôi vì vận động của người đan ông, có thể nhìn thấy cơ bắp rắn chắc như ẩn như hiện, mặt của cô đỏ lên, cảm thấy thật xấu hổ kinh khủng! “Huống chi còn có thể thấy cảnh đẹp mắt như vậy, mình thật sự là quá may mắn!"
Khuôn mặt tươi cười kia thật sự là quá quen thuộc, Uý Thượng Đình chỉ cảm thấy mây đen đầy trên đỉnh đầu ── lần này chuyển nhà thật đúng là công toi rồi!
Tác giả :
Chanh Tinh