Nam Cực Tinh
Chương 16
CHƯƠNG 16
Nam Cận là một người rất dịu dàng, trông thấy sắc mặt Tô Hoàng khó coi như vậy, liền dời trọng tâm câu chuyện, không nhắc đến tin mật kia nữa, ôn nhu an ủi hắn yên tâm, nói trong Tử Y Kỵ hiện nay không có ai đặc biệt hoài nghi đến hắn và Mục Tiễu Địch.
“Không, ngươi hiểu lầm rồi, Tiễu Địch không giống ta" Tô Hoàng mặc dù hiện tại trong lòng vô cùng khổ sở, nhưng vẫn không mất đi sắc bén một Nam Cực Tinh nên có, “Chẳng qua Mục bá bá và gia phụ có giao hảo, cho nên bình thường ta mới hay cùng y một chỗ, đương nhiên cũng có lợi dụng y che chắn ý đồ của bản thân. Ta nghĩ, nếu có một ngày y biết được thân phận của ta, có lẽ cũng sẽ rất sợ hãi giống như ngươi?"
“Ra là vậy, ta đây thực sự đã hiểu lầm rồi", Nam Cận mỉm cười, “Có điều nếu không phải bất đắc dĩ, đừng cho y biết thì hơn"
Tô Hoàng cũng mỉm cười nhàn nhạt. Đương lúc dáng vẻ tươi cười dần biến mất nơi khóe môi, hắn đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt Nam Cận, nhỏ giọng nói: “Cảm tạ ngươi"
“Không cần khách khí". Biểu tình Nam Cận có chút bối rối, đưa tay gạt sợi tóc buông rủ trên trán.
“Nhưng… Chúng ta sau này… Không thể qua lại nữa…"
Nam Cận ngỡ ngàng, nhưng sau đó lập tức hiểu ra, gật đầu, “Cũng tốt, thân phận của ngươi và ta… Suy cho cùng cũng không thích hợp…"
“Như vậy, ta đi trước. Ngươi nhớ bảo trọng"
“Ngươi cũng bảo trọng"
Hai người đều lui về sau một bước, đồng thời cắn môi dưới. Tô Hoàng hít một hơi thật sâu, bất thình lình quay người, sải bước rời đi.
Sau trận Phục Ngưu sơn một lần nữa trở lại kinh thành, bởi vì vấn đề nhân thủ, Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch vẫn luôn bận rộn tới không kịp thở, vậy mà sau khi sự kiện Ngụy Anh Kiệt kết thúc, mấy ngày kế tiếp không hiểu sao lại không có bất cứ nhiệm vụ nào, khiến cho người ta nhàn rỗi tới phát hoảng, đi Tùng Nguyệt tửu lâu lén hỏi Tiểu Huống, hắn cũng chỉ làm vẻ mặt âm trầm mà lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói.
Tô Hoàng vốn là một người rất nhạy cảm, mặc dù trên lý thuyết mà nói, hắn chọn cách thức giết Ngụy Anh Kiệt nhanh nhất cũng không có sai lầm nghiêm trọng nào, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy mình không thể thoái thác trách nhiệm đối với ba Thiên ẩn Đinh tử kia. Nhiều ngày ở nhà nhàn rỗi vô sự, mỗi ngày đều oán giận bản thân không thể làm tốt hơn nữa, bởi thế ban đêm sau khi chìm vào giấc ngủ, thường mộng thấy ba người kia, không có khuôn mặt, nhưng toàn thân đều lộ ra khí tức ưu thương bế tắc.
Giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, thế nhưng nhất định cộng sự sẽ ngồi bên người dịu dàng nhìn hắn, đôi mắt trong bóng tối lấp lánh tia sáng, khẽ giọng nói với hắn: “Tiểu Hoàng, đây không phải là lỗi của ngươi, đây là lỗi của chúng ta"
Nhào vào lòng y, gắt gao ôm chặt. Dũng khí cùng tín niệm, thành công hay thất bại, quang vinh và mộng tưởng, trách nhiệm cùng gánh nặng, không gì không thể cùng y san sẻ.
“Tiễu Địch, vì sao mấy ngày nay không liên lạc với chúng ta? Cấp trên quá thất vọng đối với chúng ta rồi sao?"
Mục Tiễu Địch lắc đầu, hơi nhíu mày: “Ta nghĩ… Có lẽ giông bão sắp đến rồi…"
“Có liên quan người tới điều tra kia không?"
“Chỉ có thể là nguyên nhân này. Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt chúng ta bị thẩm tra"
Tô Hoàng ấn huyệt thái dương đau tới phát trướng, im lặng không nói gì.
Khi đó hai ngươi không hề ngờ, một câu tiên đoán này của Mục Tiễu Địch, ngay ngày hôm sau đã trở thành hiện thực.
Sau khi nhận được liên lạc, Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch lần lượt xuất môn, xác nhận không có bất cứ ai theo dõi, mới chuyển hướng đi đến một cửa hàng tơ lụa ở phía tây kinh thành.
Đi qua một thông đạo bí mật vào trong một gian phòng, có hai Nhạn Tinh đã từng gặp mặt tiếp đãi bọn họ. Mục Tiễu Địch được yêu cầu ngồi đợi ở ngoài, Tô Hoàng thì lập tức bị gọi vào một gian phòng nhỏ khác ở bên trong.
Cánh cửa ngăn cách hai gian phòng rất dày, căn bản không thể nghe được bất cứ động tĩnh gì bên trong, Mục Tiễu Địch muốn hỏi hai Nhạn Tinh cùng chờ ở ngoài cửa một chút, lại không biết nên hỏi cái gì.
Khoảng chừng qua nửa canh giờ, cửa phòng mở ra, Tô Hoàng từ bên trong đi ra.
Vừa nhìn thấy hắn, Mục Tiễu Địch lập tức đứng bật dậy, lao tới bên người hắn.
Cộng sự lúc đi vào tất thảy đều còn rất bình thường, hiện tại tức giận tới cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cắn chặt răng, môi không ngừng run rẩy, nỗ lực mở mắt thật to, ngăn không cho nước mắt chực trào ra.
“Sao vậy?" Mục Tiễu Địch ôm lấy bả vai hắn, ngón tay nhẹ lướt qua gò má.
Tô Hoàng mím chặt môi không chịu nói, chỉ một mực lắc đầu, người đứng bên cạnh chịu trách nhiệm dẫn đường giống như thúc giục nói: “Đừng hỏi nữa, đến lượt ngươi vào"
“Tiểu Hoàng, ngươi ngồi ở đây một lát, chờ ta ra rồi nói lại tỉ mỉ cho ta nghe, được không?"
Tô Hoàng sụt sịt mũi gật đầu. Mục Tiễu Địch nhẹ vỗ khuôn mặt hắn, xoay người đi vào gian phòng kia.
Gian phòng này bốn mặt đều không có cửa sổ, mặc dù đang là ban ngày nhưng cũng phải châm một ngọn đèn mới có thể nhìn rõ mọi vật bên trong. Một nam tử cao gầy trông như vị tiên sinh phòng thu chi ngồi ở góc, Nhạn Tinh dẫn đường giới thiệu đây là Tiết tiên sinh do Giang Bắc phái tới, sau đó lui đi.
Bởi vì biết địa vị đối phương nhất định rất cao, cho nên Mục Tiễu Địch hành lễ chu đáo.
“Ngồi đi". Tiết tiên sinh chỉ cho y chiếc ghế trước mặt.
Mấy vấn đề đầu tiên giống như thông lệ, tỷ như làm sao nhận được chỉ thị, quá trình họp bàn, hành động thế nào, chi tiết sự kiện phát sinh vân vân, Mục Tiễu Địch đều tận khả năng trả lời tỉ mỉ, nhưng vấn đề tiếp theo, lại giống như thuận miệng mà nêu ra.
“Các ngươi dường như có mấy năm không ở cạnh cộng sự?"
“Đúng thế, tôi từng được khu khác mượn tạm"
“Như vậy Tô Hoàng mấy năm nay ở kinh thành nếu như có thay đổi, có lẽ ngươi cũng không biết?"
“Tôi thấy hắn không có gì thay đổi cả"
“Nghe nói sau khi công bố kế hoạch hành động, hắn từng có tiếp xúc với một người trong Tử Y Kỵ?"
“Bọn họ chỉ tình cờ gặp mặt"
“Vậy mấy hôm trước bọn họ lại đơn độc tiếp xúc, cũng là tình cờ?"
Mục Tiễu Địch nén giận nói: “Hắn chỉ muốn thám thính một chút tin tức thôi"
Tiết tiên sinh lạnh lùng nhìn y, dùng âm điệu không lên cao hay xuống thấp mà nói: “Đối với Ngụy Anh Kiệt kẻ nội gián đã phải chấp hành án tử, chúng ta đã có vật chứng chứng tỏ y tiết lộ cơ mật, đồng thời còn tra ra y nhận được một khoản tiền đáng kể… Thế nhưng… Toàn bộ dây xích vẫn còn thiếu mất một mắt, cho đến tận bây giờ chúng ta vẫn chưa tra được bất cứ vết tích nào về tiếp xúc giữa hắn với Tử Y Kỵ trong khoảng thời gian từ đầu đến cuối kế hoạch Phục Ngưu sơn, không hiểu tại sao y lại có thể tiết lộ chi tiết kế hoạch này ra ngoài…"
“Có một số việc rất khó tra ra, lại có một số căn bản là không tra được"
“Nhưng nếu như có thêm một kẻ đồng lõa, mắt xích này sẽ không khó giải đáp nữa"
Nghe ra ám chỉ trong lời nói của người này, Mục Tiễu Địch giận tím mặt: “Ngài có ý gì?"
“Ý của ta là, sau khi công bố kế hoạch, Tô Hoàng thay Ngụy Anh Kiệt tiết lộ thông tin cho Tử Y Kỵ mà hắn gặp mặt kia". Tiết tiên sinh không để ý tới tức giận của Mục Tiễu Địch, bình thản nói.
“Quá hoang đường! Tô Hoàng từ trước đến nay không hề biết Ngụy Anh Kiệt! Bọn họ khác tổ!"
“Bọn họ đương nhiên biết nhau, hai người đều là công tử ở kinh thành, thời gian giao du rất nhiều"
Mục Tiễu Địch đẩy mạnh chiếc bàn trước mặt, đứng lên, bởi vì tâm tình kích động kịch liệt mà hơi thở dồn dập. Bởi vì những lời này sao? Bởi vì chúng mà Tiểu Hoàng mới tức giận tới cơ hồ muốn khóc sao?
“Mấy người không có chứng cớ muốn vu tội cho hắn?" Sau khi miễn cưỡng bản thân bình tĩnh lại một chút, Mục Tiễu Địch lạnh lùng hỏi.
“Sẽ có. Trước khi có quyết định cuối cùng, Tô Hoàng sẽ bị đình chỉ chức vụ hoàn toàn, không được có bất luận hành động tùy tiện nào"
“Tôi hiểu rồi", Mục Tiễu Địch hất cằm, “Giờ tôi đi ra được chưa?"
“Ta còn chưa nói xong", Tiết tiên sinh giơ một tay lên, “Xét biểu hiện thời gian qua của ngươi, chúng ta cho rằng ngươi không liên quan đến việc này"
“Vậy thực đa tạ". Mục Tiễu Địch cười lạnh nói.
“Vì vậy ngươi có thể cân nhắc về chuyện chọn cộng sự mới"
Mục Tiễu Địch cảm thấy trong đầu có thứ gì đó nổ tung, hai bên tai dội tới thanh âm ù ù, y chỉ nghe được tiếng của chính mình nói: “Tôi đã có cộng sự!"
“Nếu như hắn có tội hắn đương nhiên không còn là cộng sự của ngươi nữa, nếu như hắn vô tội… Ta vừa nãy cùng hắn nói chuyện, cảm thấy người này dễ kích động lại thiếu bình tĩnh, trả lời vấn đề lộn xộn, quá nặng cảm tính, không thích hợp với ngươi"
Mục Tiễu Địch không nói gì, gần như chỉ trừng mắt nhìn vị điều tra viên này. Dễ kích động? Thiếu bình tĩnh? Có ai bị người ta tùy tiện gán ghép tội danh nội gián lại bình tĩnh được?
“Nam Cực Tinh yêu cầu mỗi đôi cộng sự đều có thể phát huy tối đa năng lực, bởi vậy ta cho rằng ngươi cần có một cộng sự ưu tú hơn". Tiết tiên sinh nhếch khóe môi, “Ngươi thấy sao?"
“Tôi thấy…" Mục Tiễu Địch nghiêng người về trước, ghé vào tai ông ta từng chữ từng chữ nói rõ ràng, “Tôi thấy ông là một cái đầu heo!"
“Ngươi mới là cái đầu heo!" Trở lại tiểu viện ở chung, Tô Hoàng phẫn nộ quát cộng sự, “Ông ta là điều tra viên địa vị rất cao đó, là cấp trên, ngươi cư nhiên lại mắng ông ta, sẽ… sẽ…"
“Tiểu Hoàng", Mục Tiễu Địch mỉm cười nâng mặt hắn lên, “Ngươi đừng lo cho ta, sẽ chẳng thể tệ hơn nữa được đâu… Ta chết cũng không muốn xa ngươi…"
“Chúng ta chẳng phải chưa từng xa nhau, mấy năm trước ngươi bị mượn tạm…"
“Cái đó khác. Ta đã quen cùng ngươi gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng không lưu tâm chuyện phải đi nơi khác chấp hành nhiệm vụ, nhưng mặc kệ thế nào, đó chỉ là mượn tạm, ai ai cũng biết ngươi là cộng sự của ta, chúng ta là một, nhắc tới ta tự nhiên sẽ nghĩ tới ngươi, nhắc tới ngươi tự nhiên cũng sẽ nghĩ tới ta, ngươi đối với ta mà nói là không thể thay thế, ngươi là ưu tú nhất…"
Tô Hoàng hết nhịn lại nhịn, tái nhẫn lại nhẫn, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa, để mặc nước mắt lăn dài.
Mục Tiễu Địch trong lòng yêu thương đau xót nâng mặt hắn lên, trong ngực có một loại rung động mãnh liệt, bờ môi nóng rực phủ xuống, từ bên má kéo tới viền môi, nếm qua vị đạo nước mắt mặn chát.
Tiểu Hoàng từ đầu đến chân bắt đầu run rẩy, nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra.
“Tiểu Hoàng… Đáp ứng ta… Mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ chúng ta có ở bên nhau hay không… Ngươi phải nhớ kỹ, trái tim chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ…"
Nước mắt muốn ngừng nhưng không sao ngừng được, từ khóe mắt cứ chảy miết chảy miết, Tô Hoàng nhào vào trong ngực cộng sự thút thít khóc nói: “Kỳ thực ta không phải là một cộng sự tốt, ta thực sự không tốt chút nào… Ta toàn cãi lộn với ngươi, không chịu nghe ngươi khuyên, ta xử trí quá cảm tính, đầu óc lại không thông minh, lúc nào cũng mang tới phiền toái cho ngươi, ta còn rất ích kỷ, rõ ràng biết trong lòng ngươi… nhưng vẫn giả ngu…"
“Nè…" Mục Tiễu Địch vuốt tóc hắn, dịu dàng nói, “Không được nói như vậy, cho dù ngươi cái gì cũng tệ, ngươi cũng vĩnh viễn là người quan trọng nhất đối với ta, hiểu không?"
Tô Hoàng từ trong ngực y ngẩng đầu lên, con mắt vừa khóc có chút ửng hồng, nhưng trong suốt, tựa như hồ nước tinh khiết nhất vậy, “Tiễu Địch, ta lo lắm…"
“Không sao đâu, ngươi xem, Tề đại ca không phải liều mạng bảo đảm cho ngươi sao? Còn có Tiểu Huống bọn họ tất cả đều tin ngươi…"
“Nhưng vị Tiết tiên sinh ấy… Thấy thế nào cũng không phải là một người dễ thuyết phục…"
“Ông ta hiện tại còn chưa dám kết luận mà, cho dù ông ta thực sự phán định ngươi có tội, chúng ta cũng có thể khiếu nại"
“Văn lão đại cũng bị đình chỉ chức vụ rồi, chúng ta khiếu nại với ai?"
“Chẳng nhẽ không có người thay mặt hắn sao? Thực sự không xong, ta liền tới hẳn Giang Bắc gặp Tân tiên sinh…"
Tô Hoàng thở dài một hơi, dụi mắt, “Nói thật, hành vi của ta đích thực thiếu thận trọng, bây giờ cũng chỉ có thể chờ phán xét thôi. Có điều còn có một việc, ta muốn nói rõ ràng với ngươi…"
“Bất kể là chuyện gì, ngươi cứ nói đi"
“Ngươi không bị tạm thời đình chỉ chức vụ, bọn họ nhất định sẽ phái ngươi đi chấp hành nhiệm vụ khác, đến lúc đó ngươi nghìn vạn lần không được vì ta mà khước từ. Khước từ nhiệm vụ không phải chuyện một chiến sĩ Nam Cực Tinh nên làm, trong bất luận tình huống nào cũng không nên…"
Mục Tiễu Địch trong lòng trùng xuống, khóe miệng bất giác co giật. Đây là chuyện y đã sớm nghĩ đến, không nói ra, vì sợ Tô Hoàng không vui, nhưng ở sâu trong nội tâm y vô cùng rõ ràng, chiếu theo tình hình trước mắt, e rằng chẳng bao lâu nữa, y sẽ được sai đi thực hiện nhiệm vụ mới.
Chỉ là lúc này, sẽ không còn Tiểu Hoàng ở bên cạnh.
Từ sau khi gia nhập Nam Cực Tinh, hai người từng cùng nhau trải qua biết bao lần sinh tử hiểm nguy, nhưng khó khăn lần này, là thống khổ bi ai nhất, mà cũng là vô phương chống chọi nhất.
Lúc này trong lòng hai người chỉ tồn tại duy nhất một mong mỏi, chỉ là khao khát được ở cạnh nhau mà thôi, tiếc rằng ước nguyện nhỏ nhoi đó, cũng đã định trước không cách gì tác thành.
Chỉ thị nhiệm vụ mới, ba ngày sau buổi xét hỏi thì được đưa tới Mục Tiễu Địch, y được lệnh đến Đảng thành cách kinh thành năm trăm dặm tham gia hành động. Không biết có phải bởi cộng sự của y đang bị tạm thời đình chỉ chức vụ hay không mà nội dung hành động một chút xíu cũng không tiết lộ, chỉ nói đến lúc cần tự nhiên sẽ biết.
Không muốn Mục Tiễu Địch lo lắng, Tô Hoàng cố hết sức làm ra vẻ không có việc gì, giúp cộng sự chuẩn bị trước khi xuất phát, cũng kiên quyết không cho phép y nói ra các loại lời không muốn đi này nọ. Lúc này chuyện hắn để tâm nhất, ngoại trừ trong sạch của mình, thì chính là không để Mục Tiễu Địch chịu liên lụy bởi những chuyện không quan trọng.
“Tối đa nửa tháng nữa ta sẽ trở về, đến lúc đó ngươi nhất định phải hoàn hảo không thương tổn gì mà đứng trước mặt ta, không cho phép có bất cứ chuyện gì xảy ra, nghe rõ chưa?" Lúc gần đi, Mục Tiễu Địch trịnh trọng hướng về phía cộng sự đòi xác nhận.
“Những lời này phải là ta nói chứ?" Tô Hoàng gượng cười nói, “Người ra ngoài thực thi nhiệm vụ là ngươi a, tự mình nghìn lần vạn lần phải cẩn thận một chút, biết không?"
Kỳ thực trong lòng lời muốn nói không chỉ dùng thiên ngôn vạn ngữ mà diễn đạt được, vậy mà chỉ mới nói hai câu, giọng đã nghẹn lại, chỉ có thể mỉm cười, không muốn để đối phương phát hiện.
Về phần phụ mẫu trưởng bối, Mục Tiễu Địch lấy lí do ra ngoài là đi thăm một người bằng hữu, bởi vì ngày thường được tín nhiệm, không ai hỏi nhiều, hơn nữa gần đây Mục Đông Phong và Tô Phái cực kì bận rộn, cũng chẳng có lòng dạ hay thời gian rảnh rỗi mà đi quản y.
Tô Hoàng mặc dù bị cách chức tạm thời, nhưng thực tế hoàn toàn tự do không chịu bất cứ giới hạn nào, chẳng qua bởi vì mang trong người hoài nghi, hắn tận lực ở trong phủ ngây ngốc không ra ngoài, hôm nay cộng sự cũng rời đi rồi, buồn chán muốn chết, bất ngờ phát hiện ra hành vi của phụ thân và Mục bá bá có chút dị thường.
Tỉ mỉ nhớ lại, dường như mấy hôm trước, mẫu thân có nói gần đây phụ thân rất bận, lúc đó không để trong lòng, còn tưởng rằng trong nha môn có sự vụ gì đó, nhưng hiện tại xem ra, phụ thân không chỉ bận bịu, mà còn là cực kì bận bịu vào lúc nửa đêm hay sau khi bãi triều, thường ngay cả cơm cũng không ăn, nhưng toàn thân tinh thần đều rất phấn chấn.
Tô Hoàng ngờ rằng phụ thân và Mục bá bá có thể đang tham dự chuyện gì đó, nhưng khó khăn lắm mới tìm được cơ hội hỏi, Tô Phái lại chỉ quăng trả một câu “Tiểu hài tử không cần lo nhiều như vậy"
Cộng sự không ở cạnh, không có ai có thể cùng trao đổi, Tô Hoàng nghĩ đi nghĩ lại, chính là nên đi Tùng Nguyệt tửu lâu một chuyến, nhưng phát hiện ra đã không còn thấy bóng dáng Tiểu Huống đâu nữa.
Ngạc nhiên lúc đầu qua đi, trào dâng trong lòng là cảm giác xót xa. Mặc dù chưa có kết luận, nhưng bởi vì nghi ngờ, cho nên những địa điểm cùng thành viên liên lạc mà mình biết, tất thảy đều đã thay đổi và chuyển đi.
Về đến nhà, nhịn không được trùm chăn khóc một hồi. Hiện tại ngoại trừ bị động chờ đợi, giữa hắn và Nam Cực Tinh đôi bên đã không còn bất cứ liên hệ nào nữa rồi.
Mở mắt, nhìn đâu cũng không thấy cộng sự, ước chừng còn chưa tới một ngày, vậy mà đau đớn cùng lo sợ đã muốn không thể chịu đựng nổi, Tô Hoàng nghĩ đến những Thiên ẩn Đinh tử vẫn luôn sinh hoạt trong bóng tối kia, cảm thấy bản thân không sao tưởng tượng được bọn họ bằng cách nào có thể chịu đựng loại áp lực nặng nề đến vậy trong lòng.
Đại môn tiểu viện bất ngờ vang lên tiếng động, có tiếng bước chân lại gần, Tô Hoàng vội lau khô vết tích nước mắt trên mặt, ngồi dậy chỉnh sửa lại tóc tai trang phục.
Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ nhỏ rồi mở ra, Tô gia đại ca bước vào, Tô Hoàng đứng dậy ra đón.
“Tiểu Ngũ?" Tô Đại tiến sát khuôn mặt đệ đệ dò xét một lúc, cau mày nói, “Ngươi gần đây sao vậy? Tinh thần không được tốt, cơm ăn cũng không vô, mẫu thân và đại tẩu ngươi lo cho ngươi lắm, sợ ngươi sinh bệnh, bảo ta đến xem ngươi. Có chỗ nào khó chịu, nhất định phải nói với các ca ca a"
“Đệ không sao, chẳng qua có chút buồn chán quá thôi". Tô Hoàng vội bày ra vẻ tươi cười, kéo ghế cho đại ca ngồi.
“Ngươi từ trước đến nay vẫn thích ra ngoài chơi, đang yên đang lành sao lại buồn chán? Khó có được khi nào cha bận rộn bỏ mặc việc nhà như vậy, ngươi ngược lại lại ủ rũ mất tinh thần. Còn có sao mắt lại đỏ thế này? Vừa khóc sao? Sao lại khóc? Có phải ở bên ngoài bị người khác ức hiếp không? Ai dám khi dễ Tiểu Ngũ nhà ta, ngươi nói cho đại ca biết coi"
“Đâu có, đệ vừa mới ngủ dậy, dụi mắt thôi mà". Tô Hoàng giống như làm nũng ấn đại ca ngồi xuống, hỏi, “Đại ca, ca biết vì sao gần đây cha lại bận rộn vậy không?"
“Ngoài chuyện công vụ thì còn là chuyện gì nữa", Tô Đại trả lời qua loa một câu lấy lệ, tựa hồ không muốn nhiều lời, quay trở lại vấn đề cũ, “Ngươi là tiểu nhi tử được mẫu thân yêu thương nhất, phải nhớ quý trọng thân thể của chính mình, đừng để trưởng bối phải lo lắng, gần đây nhìn ngươi gầy đi rất nhiều, năng ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt vào, thực sự cảm thấy buồn chán quá thì cứ kiếm đại tẩu nói chuyện"
“Biết rồi, đệ nhất định…" Tô Hoàng nói được phân nửa, đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn nghe được ở tiền viện có âm thanh huyên náo, có tiếng hét chói tai, tiếng khóc la, tiếng hô quát mắng chửi. Tô Đại biến sắc, lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Chạy theo đại ca tới tiền viện, chỉ thấy hạ nhân bỏ chạy tán loạn, xuất hiện rất nhiều quan binh, dồn đám người chạy tới đình viện, quan quân theo lệnh chỉ huy, lục soát khắp nơi.
“Các ngươi đang làm gì?" Tô Đại tiến lên phẫn nộ quát.
Một tên quan quân liếc hắn, nói: “Phụng chỉ Thánh Thượng, Tô Phái, Mục Đông Phong hai người tham dự mưu đồ hãm hại Ngư thiên tuế, bắt giam tại chỗ toàn gia, tịch thu gia sản, chờ Ngư thiên tuế xử trí!"
Lúc này người nhà Tô Mục đều bị xua ra khỏi phòng, Tô Hoàng vội lao lên đỡ lấy mẫu thân.
“Cha ta hiện tại ở chỗ nào?" Tô Đại lớn tiếng hỏi.
“Mau áp giải đi" Quan quân kia lạnh lùng nói, “Bản quan tới tịch biên gia sản, không muốn đả thương người, các ngươi tốt nhất nên biết thức thời một chút cho ta"
Tô Đại nghiến răng lui về sau, cùng mấy người huynh đệ trao đổi ánh mắt, bao thành vòng tròn, bảo hộ nữ quyến ở bên trong.
Không biết qua bao lâu, Tô Phái và Mục Đông Phong bị áp giải tới, Tô Hoàng thấy hai vị lão nhân không giống phải chịu thương tích, thoáng chút an tâm. Tên quan quân kia tiến lên tách riêng người hai nhà Tô Mục, cẩn thận tra xét, hỏi: “Con trai Mục Đông Phong, Mục Tiễu Địch đâu?"
Mục Đông Phong ngẩng đầu nói: “Con ta ra ngoài rồi"
“Ra ngoài? Không phải vừa mới chạy mất đấy chứ?" Tên quan quân hừ một tiếng, ngoảnh đầu sai người, “Lập tức báo cáo cho Lệ thống lĩnh!"
Tô Hoàng trong lòng nhảy dựng. Lệ Vĩ? Những người này ăn vận đâu phải Tử Y Kỵ?
Sau khi tịch thu tài sản xong xuôi, hạ nhân trong phủ toàn bộ đều bị đưa đi, người hai nhà Tô Mục bị dồn tới tiểu viện vốn là nơi ở của Mục Nhược Tư, bên ngoài viện phái người canh gác dày đặc.
Lúc này Tô Đại mới tìm được cơ hội thấp giọng hỏi phụ thân: “Thất bại rồi sao?"
Tô Phái và Mục Đông Phong sắc mặt xám đen lại, oán hận thở dài.
“Tại sao lại như vậy? Tần đại nhân chẳng phải đã lên kế hoạch rất chu toàn rồi sao?" Hai bàn tay Tô Đại vặn vẹo, “Gần đây tiến hành cũng rất thuận lợi mà…"
“Ai!" Mục Đông Phong bi thương nói, “Chúng ta ngay từ đầu không nên dùng tên tiểu nhân Chu Phong kia!!"
“Chu Phong?" Đột nhiên nghe đến cái tên này, Tô Hoàng không khỏi kích động kêu lên.
“Lão gia", Tô phu nhân bình tĩnh nói, “Đại sự của người, ta vẫn luôn không căn vặn không dò hỏi, nhưng hiện tại sự tình đã tới nông nỗi này, chân tướng thế nào người cũng nên nói rõ ràng, cũng coi như là có lời giải thích với các hài tử"
Tô Phái dụng lực đấm lên tường, nói: “Chuyện đã tới nước này, cũng không còn gì không thể nói. Đều bởi lão Ngư tặc thao túng triều cương, vì quốc gia ngày sau, chúng ta thân làm kẻ bề tôi, không thể khoanh tay đứng nhìn được, đại khái từ nửa năm trước, do bộ Lại Tần đại nhân triệu tập, một nhóm cựu thần trung quân ái quốc chúng ta âm thầm liên hợp, mong muốn có thể vì hoàng thượng và triều đình làm chút sự tình…"
“Bộ Lại Tần đại nhân? Tần Thượng? Ông ta không phải nhạc phục của Lệ Vĩ sao?" Tô Nhị hoảng hồn nói.
“Tần đại nhân một lòng vì nước, ngày thường cùng lão Ngư tặc đều chỉ là hư tình giả ý. Bởi vì Tần tiểu thư xinh đẹp nhất kinh thành, lão Ngư tặc ám chỉ với ông muốn thay Lệ Vĩ chọn vợ, vì muốn thu thập tin tức nội bộ lão Ngư tặc, Tần đại nhân liền lợi dụng cơ hội…"
“Ông ta… Ông ta không biết con gái mình đã có người trong lòng rồi sao?" Tô Hoàng nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi thì biết cái gì? Đại nghĩa quốc gia, đến cùng vẫn hơn tư tình nhi nữ…" Tô Phái trừng mắt tiểu nhi tử.
“Bởi vì đại nghĩa quốc gia, có thể hi sinh hạnh phúc cả đời của một người con gái yếu đuối sao?" Tô Hoàng nhắm mắt lại, con mắt có chút cay cay, “Lẽ nào ý nguyện của Tần tiểu thư không quan trọng sao?"
“Tần tiểu thư là bậc hào kiệt nữ nhi, nàng đương nhiên nguyện ý làm chuyện này!" Tô Phái trách mắng, “Ngươi không biết thì đừng có nói lung tung!… Đúng rồi, làm sao ngươi biết Tần tiểu thư đã có người trong lòng?"
“Trên phố vẫn thường có những lời đồn đại…" Tô Hoàng thản nhiên nói. Hắn cố hồi tưởng tân nương trong buổi hôn lễ ngày hôm đó, một tân nương không có được một chút tôn trọng từ tân lang, khoảnh khắc bái thiên địa, sâu trong thâm tâm nàng, là ai? Vì sao nàng lại hạ lệnh “đánh cho tới chết"? Là bởi vì đánh càng ác, tình nhân càng chóng chết tâm sao? Tâm nếu chết rồi, có thể cầu xin phụ thân không cần diệt khẩu?
Bởi lẽ không hề quen biết, Tô Hoàng không hiểu được suy nghĩ thực sự của người con gái bị đưa đi làm vật hi sinh này, nhưng hắn cũng không tự chủ mà cảm thấy đau đớn cho nàng.
“Nửa năm qua chúng ta vẫn không ngừng tìm kiếm cơ hội lật đổ lão Ngư tặc", Mục Đông Phong tiếp lời, “Tiếc rằng lão kết bè kéo đảng, quyền khuynh triều đình, không có yếu điểm và chứng cứ xác thực, e rằng sự không thành được. Sau khi bàn bạc cùng các vị đại nhân, chúng ta đều nghĩ, nếu như có thể lợi dụng một nhân vật trọng yếu trong đám thuộc hạ của lão Ngư tặc, nói không chừng còn có khả năng thành công"
“Mọi người đã chọn Chu Phong?" Tô Hoàng hỏi.
“Một kẻ không ai ngờ là sẽ phản bội lão Ngư tặc, Chu Phong là phó thống lĩnh Tử Y Kỵ, đã vì lão Ngư tặc làm rất nhiều chuyện tình cơ mật, nếu có thể lợi dụng y, rất có khả năng sẽ đạt thành mục đích của chúng ta. Huồng hồ, trong kinh thành vẫn luôn có lời đồn Lệ Vĩ và Chu Phong bất hòa, Tần tiểu thư sau khi được gả cho Lệ Vĩ cũng đã xác nhận lời đồn không sai, Chu Phong quả thực không được lòng Lệ Vĩ, luôn bị Lệ Vĩ quở mắng trách phạt, thậm chí còn có công không thưởng, mà Ngư Khánh Ân một mực thiên vị Lệ Vĩ, không hề bênh vực cho y. Tần tiểu thư từng tận lực thăm dò, cảm thấy oán hận của Chu Phong có thể lợi dụng được. Vì thế chúng ta mới cố ý lập kế hoạch nhắm vào y"
Tô Hoàng cảm thấy trong lòng phát lạnh. Hắn đại khái đã đoán ra toàn bộ quá trình sự việc.
Kế hoạch của Tần đại nhân, đại khái là lợi dụng con gái mình dò hỏi một ít tin tức cơ mật, sau đó bảo nàng giấu thuốc sáp truyền tin trong nhà của Chu Phong, từ đó vu khống Chu Phong và Nam Cực Tinh có qua lại. Căn cứ tính cách Ngư Khánh Ân rất đa nghi, lão nhất định sẽ không bỏ qua cho Chu Phong, lúc này dùng diện mục cứu người mà đàm phán với Chu Phong, bức y phải ưng thuận hợp tác.
“Ban đầu mọi chuyện đều rất thuận lợi", Tô Phái thở phì phì nói tiếp, “Lão Ngư tặc quả nhiên trước mặt mọi người trở mặt với Chu Phong, tống giam y vào ngục, thậm chí nhất thời tức giận, còn nói hớ chuyện sứ giả Hồ tộc. Có qua lại cá nhân với Hồ tộc là một yếu điểm chí tử, chúng ta vốn hoàn toàn không hề hay biết chuyện đó, Ngư Khánh Ân tự mình nói ra, tất cả mọi người đều cho là trời cũng giúp ta rồi"
“Kết quả là lão cố tình nói cho mọi người nghe…" Tô Hoàng lẩm bẩm nói, “Trước mặt nhiều con em quan gia như vậy, đem yếu điểm cùng nhân chứng tất cả đều hai tay dâng cho người, lão đúng là tốt bụng mà…"
“Chúng ta có nội tuyến trong đông lao, thông qua hắn Tần đại nhân đã bí mật gặp Chu Phong. Trải qua một hồi thuyết phục, Chu Phong đã nói ra chuyện lão Ngư tặc tư thông với Hồ tộc, cũng đáp ứng làm chứng cho chúng ta, cung khai tố cáo hết thảy hoạt động hại nước hại dân của Ngư Khánh Ân"
“Làm chứng?" Tô Hoàng kinh ngạc ngồi thẳng dậy, “Làm chứng ở đâu?"
“Trên cung điện. Bệ hạ vẫn luôn bị Ngư Khánh Ân che mắt, rốt cuộc đem vận mệnh xã tắc giao cho một người như vậy nắm giữ, nhất định phải cho người thấy rõ bộ mặt thật của lão Ngư tặc. Sau khi có được sự chấp thuận của Chu Phong, nhóm cựu thần lão tướng chúng ta ngày hôm nay liên danh trình tấu, thỉnh cầu bệ hạ xét hỏi Chu Phong, trừng phạt tội ác tày trời của Ngư Khánh Ân"
“Mọi người…" Tô Hoàng úp tay che mắt, rên thành tiếng. “Mọi người thực sự cho rằng chỉ cần hoàng đế hạ chỉ thì có thể trừng phạt Ngư Khánh Ân?"
“Chúng ta đương nhiên biết rõ không đơn giản như vậy", Tô Phái giận dữ nói, “Ngư Khánh Ân ở trong triều thế lực bám rễ lắt léo, nhưng lão đến cùng cũng không thể một tay mà che trời, chúng ta đã liên hệ với các tướng quân khắp nơi có chí thanh trừ thân tín bên người quân vương, còn có các phiên vương bất mãn với Ngư Khánh Ân, ngay cả trong kinh thành, quân tuần tra và cấm vệ đều có người của chúng ta, chỉ cần Thánh Thượng hạ chỉ chém đầu, cho dù lão Ngư tặc kháng chỉ mưu đồ phản nghịch, chúng ta cũng có thể bảo hộ thánh giá, chống đỡ cho tới khi quân đội cần vương từ khắp nới kéo tới giải nguy.
“Tiếc rằng Chu Phong là tên tiểu nhân lật lọng, trên triều không những không tố cáo Ngư Khánh Ân, ngược lại… Thánh Thượng bị gian tặc che mờ mắt, cuối cùng hạ chỉ đem cựu thần chúng ta…" Mục Đông Phong đau đớn lắc đầu.
Tô Hoàng thở dài, “Con nghĩ hoàng thượng không phải bị che mờ mắt đâu, chỉ e là hắn cũng chẳng làm gì khác được. Mọi người coi thường Ngư Khánh Ân quá rồi, ngay từ đầu, kẻ giăng bẫy lừa người chính là lão, vô luận là thú Tần tiểu thư hay bắt giam Chu Phong đều thế. Bằng thực lực của lão, lão đã sớm nắm chắc hoàng thượng cùng kinh thành trong tay, vì sao còn để lộ sơ hở cho mọi người thấy? Lão bất quá là muốn cho mọi người có một ảo giác, ảo tưởng rằng mình còn có sức mạnh có thể đối kháng với lão. Nhưng trên thực tế mọi người đã chứng kiến rồi đấy, lão muốn xử trí mọi người thế nào đều dễ như trở bàn tay, quân tuần tra cùng cấm vệ, có người nào không ở dưới sự kiểm soát của Tử Y Kỵ? Lão sở dĩ vẫn luôn để mặc mọi người, chẳng qua muốn lợi dụng hành động của mọi người, tra ra rốt cuộc còn có tướng lĩnh cùng phiên vương nào mang lòng bất mãn với lão mà thôi"
Mục Đông Phong và Tô Phái liếc mắt nhìn nhau, song song thở dài, nói: “Chuyện tới ngày hôm nay, chúng ta đương nhiêu biết mình đã làm sai mất rồi, chỉ xót thương thay Tần đại nhân tự sát ngay tại chỗ, hơn mười vị đại nhân giống như chúng ta đều bị bắt giam. Sợ rằng bước tiếp theo lão Ngư tặc sẽ lần lượt đối phó với các tướng quân đóng quân ở các nơi kia, còn có các vị vương gia"
“Các vị tướng quân và vương gia này đã biết mọi người thất bại chưa?" Tô Hoàng sốt ruột hỏi.
“Chưa", Mục Đông Phong lắc đầu, “Ngay từ đầu toàn gia chúng ta đều bị nắm trong lòng bàn tay, Chu Phong trên triều sau khi lộ mặt, toàn thể chúng ta lập tức bị bắt giam, tin tức gì cũng không truyền ra ngoài được"
“Không thể để bọn họ không phòng bị gì mà bó tay chịu chết!" Tô Hoàng đứng bật dậy, “Lão Ngư tặc lần này rốt cuộc cũng tóm được chân tướng những người này, hai người mau đưa danh sách cho con, con nghĩ cách truyền tin!"
“Ngươi?!" Tô Phái kinh ngạc trợn tròn mắt, sững người nhìn chằm chặp tiểu nhi tử của mình.
Nam Cận là một người rất dịu dàng, trông thấy sắc mặt Tô Hoàng khó coi như vậy, liền dời trọng tâm câu chuyện, không nhắc đến tin mật kia nữa, ôn nhu an ủi hắn yên tâm, nói trong Tử Y Kỵ hiện nay không có ai đặc biệt hoài nghi đến hắn và Mục Tiễu Địch.
“Không, ngươi hiểu lầm rồi, Tiễu Địch không giống ta" Tô Hoàng mặc dù hiện tại trong lòng vô cùng khổ sở, nhưng vẫn không mất đi sắc bén một Nam Cực Tinh nên có, “Chẳng qua Mục bá bá và gia phụ có giao hảo, cho nên bình thường ta mới hay cùng y một chỗ, đương nhiên cũng có lợi dụng y che chắn ý đồ của bản thân. Ta nghĩ, nếu có một ngày y biết được thân phận của ta, có lẽ cũng sẽ rất sợ hãi giống như ngươi?"
“Ra là vậy, ta đây thực sự đã hiểu lầm rồi", Nam Cận mỉm cười, “Có điều nếu không phải bất đắc dĩ, đừng cho y biết thì hơn"
Tô Hoàng cũng mỉm cười nhàn nhạt. Đương lúc dáng vẻ tươi cười dần biến mất nơi khóe môi, hắn đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào mắt Nam Cận, nhỏ giọng nói: “Cảm tạ ngươi"
“Không cần khách khí". Biểu tình Nam Cận có chút bối rối, đưa tay gạt sợi tóc buông rủ trên trán.
“Nhưng… Chúng ta sau này… Không thể qua lại nữa…"
Nam Cận ngỡ ngàng, nhưng sau đó lập tức hiểu ra, gật đầu, “Cũng tốt, thân phận của ngươi và ta… Suy cho cùng cũng không thích hợp…"
“Như vậy, ta đi trước. Ngươi nhớ bảo trọng"
“Ngươi cũng bảo trọng"
Hai người đều lui về sau một bước, đồng thời cắn môi dưới. Tô Hoàng hít một hơi thật sâu, bất thình lình quay người, sải bước rời đi.
Sau trận Phục Ngưu sơn một lần nữa trở lại kinh thành, bởi vì vấn đề nhân thủ, Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch vẫn luôn bận rộn tới không kịp thở, vậy mà sau khi sự kiện Ngụy Anh Kiệt kết thúc, mấy ngày kế tiếp không hiểu sao lại không có bất cứ nhiệm vụ nào, khiến cho người ta nhàn rỗi tới phát hoảng, đi Tùng Nguyệt tửu lâu lén hỏi Tiểu Huống, hắn cũng chỉ làm vẻ mặt âm trầm mà lắc đầu, cái gì cũng không chịu nói.
Tô Hoàng vốn là một người rất nhạy cảm, mặc dù trên lý thuyết mà nói, hắn chọn cách thức giết Ngụy Anh Kiệt nhanh nhất cũng không có sai lầm nghiêm trọng nào, nhưng hắn vẫn luôn cảm thấy mình không thể thoái thác trách nhiệm đối với ba Thiên ẩn Đinh tử kia. Nhiều ngày ở nhà nhàn rỗi vô sự, mỗi ngày đều oán giận bản thân không thể làm tốt hơn nữa, bởi thế ban đêm sau khi chìm vào giấc ngủ, thường mộng thấy ba người kia, không có khuôn mặt, nhưng toàn thân đều lộ ra khí tức ưu thương bế tắc.
Giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm lưng áo, thế nhưng nhất định cộng sự sẽ ngồi bên người dịu dàng nhìn hắn, đôi mắt trong bóng tối lấp lánh tia sáng, khẽ giọng nói với hắn: “Tiểu Hoàng, đây không phải là lỗi của ngươi, đây là lỗi của chúng ta"
Nhào vào lòng y, gắt gao ôm chặt. Dũng khí cùng tín niệm, thành công hay thất bại, quang vinh và mộng tưởng, trách nhiệm cùng gánh nặng, không gì không thể cùng y san sẻ.
“Tiễu Địch, vì sao mấy ngày nay không liên lạc với chúng ta? Cấp trên quá thất vọng đối với chúng ta rồi sao?"
Mục Tiễu Địch lắc đầu, hơi nhíu mày: “Ta nghĩ… Có lẽ giông bão sắp đến rồi…"
“Có liên quan người tới điều tra kia không?"
“Chỉ có thể là nguyên nhân này. Có lẽ chẳng bao lâu nữa sẽ đến lượt chúng ta bị thẩm tra"
Tô Hoàng ấn huyệt thái dương đau tới phát trướng, im lặng không nói gì.
Khi đó hai ngươi không hề ngờ, một câu tiên đoán này của Mục Tiễu Địch, ngay ngày hôm sau đã trở thành hiện thực.
Sau khi nhận được liên lạc, Tô Hoàng và Mục Tiễu Địch lần lượt xuất môn, xác nhận không có bất cứ ai theo dõi, mới chuyển hướng đi đến một cửa hàng tơ lụa ở phía tây kinh thành.
Đi qua một thông đạo bí mật vào trong một gian phòng, có hai Nhạn Tinh đã từng gặp mặt tiếp đãi bọn họ. Mục Tiễu Địch được yêu cầu ngồi đợi ở ngoài, Tô Hoàng thì lập tức bị gọi vào một gian phòng nhỏ khác ở bên trong.
Cánh cửa ngăn cách hai gian phòng rất dày, căn bản không thể nghe được bất cứ động tĩnh gì bên trong, Mục Tiễu Địch muốn hỏi hai Nhạn Tinh cùng chờ ở ngoài cửa một chút, lại không biết nên hỏi cái gì.
Khoảng chừng qua nửa canh giờ, cửa phòng mở ra, Tô Hoàng từ bên trong đi ra.
Vừa nhìn thấy hắn, Mục Tiễu Địch lập tức đứng bật dậy, lao tới bên người hắn.
Cộng sự lúc đi vào tất thảy đều còn rất bình thường, hiện tại tức giận tới cả khuôn mặt đều đỏ bừng, cắn chặt răng, môi không ngừng run rẩy, nỗ lực mở mắt thật to, ngăn không cho nước mắt chực trào ra.
“Sao vậy?" Mục Tiễu Địch ôm lấy bả vai hắn, ngón tay nhẹ lướt qua gò má.
Tô Hoàng mím chặt môi không chịu nói, chỉ một mực lắc đầu, người đứng bên cạnh chịu trách nhiệm dẫn đường giống như thúc giục nói: “Đừng hỏi nữa, đến lượt ngươi vào"
“Tiểu Hoàng, ngươi ngồi ở đây một lát, chờ ta ra rồi nói lại tỉ mỉ cho ta nghe, được không?"
Tô Hoàng sụt sịt mũi gật đầu. Mục Tiễu Địch nhẹ vỗ khuôn mặt hắn, xoay người đi vào gian phòng kia.
Gian phòng này bốn mặt đều không có cửa sổ, mặc dù đang là ban ngày nhưng cũng phải châm một ngọn đèn mới có thể nhìn rõ mọi vật bên trong. Một nam tử cao gầy trông như vị tiên sinh phòng thu chi ngồi ở góc, Nhạn Tinh dẫn đường giới thiệu đây là Tiết tiên sinh do Giang Bắc phái tới, sau đó lui đi.
Bởi vì biết địa vị đối phương nhất định rất cao, cho nên Mục Tiễu Địch hành lễ chu đáo.
“Ngồi đi". Tiết tiên sinh chỉ cho y chiếc ghế trước mặt.
Mấy vấn đề đầu tiên giống như thông lệ, tỷ như làm sao nhận được chỉ thị, quá trình họp bàn, hành động thế nào, chi tiết sự kiện phát sinh vân vân, Mục Tiễu Địch đều tận khả năng trả lời tỉ mỉ, nhưng vấn đề tiếp theo, lại giống như thuận miệng mà nêu ra.
“Các ngươi dường như có mấy năm không ở cạnh cộng sự?"
“Đúng thế, tôi từng được khu khác mượn tạm"
“Như vậy Tô Hoàng mấy năm nay ở kinh thành nếu như có thay đổi, có lẽ ngươi cũng không biết?"
“Tôi thấy hắn không có gì thay đổi cả"
“Nghe nói sau khi công bố kế hoạch hành động, hắn từng có tiếp xúc với một người trong Tử Y Kỵ?"
“Bọn họ chỉ tình cờ gặp mặt"
“Vậy mấy hôm trước bọn họ lại đơn độc tiếp xúc, cũng là tình cờ?"
Mục Tiễu Địch nén giận nói: “Hắn chỉ muốn thám thính một chút tin tức thôi"
Tiết tiên sinh lạnh lùng nhìn y, dùng âm điệu không lên cao hay xuống thấp mà nói: “Đối với Ngụy Anh Kiệt kẻ nội gián đã phải chấp hành án tử, chúng ta đã có vật chứng chứng tỏ y tiết lộ cơ mật, đồng thời còn tra ra y nhận được một khoản tiền đáng kể… Thế nhưng… Toàn bộ dây xích vẫn còn thiếu mất một mắt, cho đến tận bây giờ chúng ta vẫn chưa tra được bất cứ vết tích nào về tiếp xúc giữa hắn với Tử Y Kỵ trong khoảng thời gian từ đầu đến cuối kế hoạch Phục Ngưu sơn, không hiểu tại sao y lại có thể tiết lộ chi tiết kế hoạch này ra ngoài…"
“Có một số việc rất khó tra ra, lại có một số căn bản là không tra được"
“Nhưng nếu như có thêm một kẻ đồng lõa, mắt xích này sẽ không khó giải đáp nữa"
Nghe ra ám chỉ trong lời nói của người này, Mục Tiễu Địch giận tím mặt: “Ngài có ý gì?"
“Ý của ta là, sau khi công bố kế hoạch, Tô Hoàng thay Ngụy Anh Kiệt tiết lộ thông tin cho Tử Y Kỵ mà hắn gặp mặt kia". Tiết tiên sinh không để ý tới tức giận của Mục Tiễu Địch, bình thản nói.
“Quá hoang đường! Tô Hoàng từ trước đến nay không hề biết Ngụy Anh Kiệt! Bọn họ khác tổ!"
“Bọn họ đương nhiên biết nhau, hai người đều là công tử ở kinh thành, thời gian giao du rất nhiều"
Mục Tiễu Địch đẩy mạnh chiếc bàn trước mặt, đứng lên, bởi vì tâm tình kích động kịch liệt mà hơi thở dồn dập. Bởi vì những lời này sao? Bởi vì chúng mà Tiểu Hoàng mới tức giận tới cơ hồ muốn khóc sao?
“Mấy người không có chứng cớ muốn vu tội cho hắn?" Sau khi miễn cưỡng bản thân bình tĩnh lại một chút, Mục Tiễu Địch lạnh lùng hỏi.
“Sẽ có. Trước khi có quyết định cuối cùng, Tô Hoàng sẽ bị đình chỉ chức vụ hoàn toàn, không được có bất luận hành động tùy tiện nào"
“Tôi hiểu rồi", Mục Tiễu Địch hất cằm, “Giờ tôi đi ra được chưa?"
“Ta còn chưa nói xong", Tiết tiên sinh giơ một tay lên, “Xét biểu hiện thời gian qua của ngươi, chúng ta cho rằng ngươi không liên quan đến việc này"
“Vậy thực đa tạ". Mục Tiễu Địch cười lạnh nói.
“Vì vậy ngươi có thể cân nhắc về chuyện chọn cộng sự mới"
Mục Tiễu Địch cảm thấy trong đầu có thứ gì đó nổ tung, hai bên tai dội tới thanh âm ù ù, y chỉ nghe được tiếng của chính mình nói: “Tôi đã có cộng sự!"
“Nếu như hắn có tội hắn đương nhiên không còn là cộng sự của ngươi nữa, nếu như hắn vô tội… Ta vừa nãy cùng hắn nói chuyện, cảm thấy người này dễ kích động lại thiếu bình tĩnh, trả lời vấn đề lộn xộn, quá nặng cảm tính, không thích hợp với ngươi"
Mục Tiễu Địch không nói gì, gần như chỉ trừng mắt nhìn vị điều tra viên này. Dễ kích động? Thiếu bình tĩnh? Có ai bị người ta tùy tiện gán ghép tội danh nội gián lại bình tĩnh được?
“Nam Cực Tinh yêu cầu mỗi đôi cộng sự đều có thể phát huy tối đa năng lực, bởi vậy ta cho rằng ngươi cần có một cộng sự ưu tú hơn". Tiết tiên sinh nhếch khóe môi, “Ngươi thấy sao?"
“Tôi thấy…" Mục Tiễu Địch nghiêng người về trước, ghé vào tai ông ta từng chữ từng chữ nói rõ ràng, “Tôi thấy ông là một cái đầu heo!"
“Ngươi mới là cái đầu heo!" Trở lại tiểu viện ở chung, Tô Hoàng phẫn nộ quát cộng sự, “Ông ta là điều tra viên địa vị rất cao đó, là cấp trên, ngươi cư nhiên lại mắng ông ta, sẽ… sẽ…"
“Tiểu Hoàng", Mục Tiễu Địch mỉm cười nâng mặt hắn lên, “Ngươi đừng lo cho ta, sẽ chẳng thể tệ hơn nữa được đâu… Ta chết cũng không muốn xa ngươi…"
“Chúng ta chẳng phải chưa từng xa nhau, mấy năm trước ngươi bị mượn tạm…"
“Cái đó khác. Ta đã quen cùng ngươi gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng không lưu tâm chuyện phải đi nơi khác chấp hành nhiệm vụ, nhưng mặc kệ thế nào, đó chỉ là mượn tạm, ai ai cũng biết ngươi là cộng sự của ta, chúng ta là một, nhắc tới ta tự nhiên sẽ nghĩ tới ngươi, nhắc tới ngươi tự nhiên cũng sẽ nghĩ tới ta, ngươi đối với ta mà nói là không thể thay thế, ngươi là ưu tú nhất…"
Tô Hoàng hết nhịn lại nhịn, tái nhẫn lại nhẫn, cuối cùng cũng không thể kiềm chế được nữa, để mặc nước mắt lăn dài.
Mục Tiễu Địch trong lòng yêu thương đau xót nâng mặt hắn lên, trong ngực có một loại rung động mãnh liệt, bờ môi nóng rực phủ xuống, từ bên má kéo tới viền môi, nếm qua vị đạo nước mắt mặn chát.
Tiểu Hoàng từ đầu đến chân bắt đầu run rẩy, nhắm chặt mắt lại, không dám mở ra.
“Tiểu Hoàng… Đáp ứng ta… Mặc kệ phát sinh chuyện gì, mặc kệ chúng ta có ở bên nhau hay không… Ngươi phải nhớ kỹ, trái tim chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ…"
Nước mắt muốn ngừng nhưng không sao ngừng được, từ khóe mắt cứ chảy miết chảy miết, Tô Hoàng nhào vào trong ngực cộng sự thút thít khóc nói: “Kỳ thực ta không phải là một cộng sự tốt, ta thực sự không tốt chút nào… Ta toàn cãi lộn với ngươi, không chịu nghe ngươi khuyên, ta xử trí quá cảm tính, đầu óc lại không thông minh, lúc nào cũng mang tới phiền toái cho ngươi, ta còn rất ích kỷ, rõ ràng biết trong lòng ngươi… nhưng vẫn giả ngu…"
“Nè…" Mục Tiễu Địch vuốt tóc hắn, dịu dàng nói, “Không được nói như vậy, cho dù ngươi cái gì cũng tệ, ngươi cũng vĩnh viễn là người quan trọng nhất đối với ta, hiểu không?"
Tô Hoàng từ trong ngực y ngẩng đầu lên, con mắt vừa khóc có chút ửng hồng, nhưng trong suốt, tựa như hồ nước tinh khiết nhất vậy, “Tiễu Địch, ta lo lắm…"
“Không sao đâu, ngươi xem, Tề đại ca không phải liều mạng bảo đảm cho ngươi sao? Còn có Tiểu Huống bọn họ tất cả đều tin ngươi…"
“Nhưng vị Tiết tiên sinh ấy… Thấy thế nào cũng không phải là một người dễ thuyết phục…"
“Ông ta hiện tại còn chưa dám kết luận mà, cho dù ông ta thực sự phán định ngươi có tội, chúng ta cũng có thể khiếu nại"
“Văn lão đại cũng bị đình chỉ chức vụ rồi, chúng ta khiếu nại với ai?"
“Chẳng nhẽ không có người thay mặt hắn sao? Thực sự không xong, ta liền tới hẳn Giang Bắc gặp Tân tiên sinh…"
Tô Hoàng thở dài một hơi, dụi mắt, “Nói thật, hành vi của ta đích thực thiếu thận trọng, bây giờ cũng chỉ có thể chờ phán xét thôi. Có điều còn có một việc, ta muốn nói rõ ràng với ngươi…"
“Bất kể là chuyện gì, ngươi cứ nói đi"
“Ngươi không bị tạm thời đình chỉ chức vụ, bọn họ nhất định sẽ phái ngươi đi chấp hành nhiệm vụ khác, đến lúc đó ngươi nghìn vạn lần không được vì ta mà khước từ. Khước từ nhiệm vụ không phải chuyện một chiến sĩ Nam Cực Tinh nên làm, trong bất luận tình huống nào cũng không nên…"
Mục Tiễu Địch trong lòng trùng xuống, khóe miệng bất giác co giật. Đây là chuyện y đã sớm nghĩ đến, không nói ra, vì sợ Tô Hoàng không vui, nhưng ở sâu trong nội tâm y vô cùng rõ ràng, chiếu theo tình hình trước mắt, e rằng chẳng bao lâu nữa, y sẽ được sai đi thực hiện nhiệm vụ mới.
Chỉ là lúc này, sẽ không còn Tiểu Hoàng ở bên cạnh.
Từ sau khi gia nhập Nam Cực Tinh, hai người từng cùng nhau trải qua biết bao lần sinh tử hiểm nguy, nhưng khó khăn lần này, là thống khổ bi ai nhất, mà cũng là vô phương chống chọi nhất.
Lúc này trong lòng hai người chỉ tồn tại duy nhất một mong mỏi, chỉ là khao khát được ở cạnh nhau mà thôi, tiếc rằng ước nguyện nhỏ nhoi đó, cũng đã định trước không cách gì tác thành.
Chỉ thị nhiệm vụ mới, ba ngày sau buổi xét hỏi thì được đưa tới Mục Tiễu Địch, y được lệnh đến Đảng thành cách kinh thành năm trăm dặm tham gia hành động. Không biết có phải bởi cộng sự của y đang bị tạm thời đình chỉ chức vụ hay không mà nội dung hành động một chút xíu cũng không tiết lộ, chỉ nói đến lúc cần tự nhiên sẽ biết.
Không muốn Mục Tiễu Địch lo lắng, Tô Hoàng cố hết sức làm ra vẻ không có việc gì, giúp cộng sự chuẩn bị trước khi xuất phát, cũng kiên quyết không cho phép y nói ra các loại lời không muốn đi này nọ. Lúc này chuyện hắn để tâm nhất, ngoại trừ trong sạch của mình, thì chính là không để Mục Tiễu Địch chịu liên lụy bởi những chuyện không quan trọng.
“Tối đa nửa tháng nữa ta sẽ trở về, đến lúc đó ngươi nhất định phải hoàn hảo không thương tổn gì mà đứng trước mặt ta, không cho phép có bất cứ chuyện gì xảy ra, nghe rõ chưa?" Lúc gần đi, Mục Tiễu Địch trịnh trọng hướng về phía cộng sự đòi xác nhận.
“Những lời này phải là ta nói chứ?" Tô Hoàng gượng cười nói, “Người ra ngoài thực thi nhiệm vụ là ngươi a, tự mình nghìn lần vạn lần phải cẩn thận một chút, biết không?"
Kỳ thực trong lòng lời muốn nói không chỉ dùng thiên ngôn vạn ngữ mà diễn đạt được, vậy mà chỉ mới nói hai câu, giọng đã nghẹn lại, chỉ có thể mỉm cười, không muốn để đối phương phát hiện.
Về phần phụ mẫu trưởng bối, Mục Tiễu Địch lấy lí do ra ngoài là đi thăm một người bằng hữu, bởi vì ngày thường được tín nhiệm, không ai hỏi nhiều, hơn nữa gần đây Mục Đông Phong và Tô Phái cực kì bận rộn, cũng chẳng có lòng dạ hay thời gian rảnh rỗi mà đi quản y.
Tô Hoàng mặc dù bị cách chức tạm thời, nhưng thực tế hoàn toàn tự do không chịu bất cứ giới hạn nào, chẳng qua bởi vì mang trong người hoài nghi, hắn tận lực ở trong phủ ngây ngốc không ra ngoài, hôm nay cộng sự cũng rời đi rồi, buồn chán muốn chết, bất ngờ phát hiện ra hành vi của phụ thân và Mục bá bá có chút dị thường.
Tỉ mỉ nhớ lại, dường như mấy hôm trước, mẫu thân có nói gần đây phụ thân rất bận, lúc đó không để trong lòng, còn tưởng rằng trong nha môn có sự vụ gì đó, nhưng hiện tại xem ra, phụ thân không chỉ bận bịu, mà còn là cực kì bận bịu vào lúc nửa đêm hay sau khi bãi triều, thường ngay cả cơm cũng không ăn, nhưng toàn thân tinh thần đều rất phấn chấn.
Tô Hoàng ngờ rằng phụ thân và Mục bá bá có thể đang tham dự chuyện gì đó, nhưng khó khăn lắm mới tìm được cơ hội hỏi, Tô Phái lại chỉ quăng trả một câu “Tiểu hài tử không cần lo nhiều như vậy"
Cộng sự không ở cạnh, không có ai có thể cùng trao đổi, Tô Hoàng nghĩ đi nghĩ lại, chính là nên đi Tùng Nguyệt tửu lâu một chuyến, nhưng phát hiện ra đã không còn thấy bóng dáng Tiểu Huống đâu nữa.
Ngạc nhiên lúc đầu qua đi, trào dâng trong lòng là cảm giác xót xa. Mặc dù chưa có kết luận, nhưng bởi vì nghi ngờ, cho nên những địa điểm cùng thành viên liên lạc mà mình biết, tất thảy đều đã thay đổi và chuyển đi.
Về đến nhà, nhịn không được trùm chăn khóc một hồi. Hiện tại ngoại trừ bị động chờ đợi, giữa hắn và Nam Cực Tinh đôi bên đã không còn bất cứ liên hệ nào nữa rồi.
Mở mắt, nhìn đâu cũng không thấy cộng sự, ước chừng còn chưa tới một ngày, vậy mà đau đớn cùng lo sợ đã muốn không thể chịu đựng nổi, Tô Hoàng nghĩ đến những Thiên ẩn Đinh tử vẫn luôn sinh hoạt trong bóng tối kia, cảm thấy bản thân không sao tưởng tượng được bọn họ bằng cách nào có thể chịu đựng loại áp lực nặng nề đến vậy trong lòng.
Đại môn tiểu viện bất ngờ vang lên tiếng động, có tiếng bước chân lại gần, Tô Hoàng vội lau khô vết tích nước mắt trên mặt, ngồi dậy chỉnh sửa lại tóc tai trang phục.
Cửa phòng vang lên hai tiếng gõ nhỏ rồi mở ra, Tô gia đại ca bước vào, Tô Hoàng đứng dậy ra đón.
“Tiểu Ngũ?" Tô Đại tiến sát khuôn mặt đệ đệ dò xét một lúc, cau mày nói, “Ngươi gần đây sao vậy? Tinh thần không được tốt, cơm ăn cũng không vô, mẫu thân và đại tẩu ngươi lo cho ngươi lắm, sợ ngươi sinh bệnh, bảo ta đến xem ngươi. Có chỗ nào khó chịu, nhất định phải nói với các ca ca a"
“Đệ không sao, chẳng qua có chút buồn chán quá thôi". Tô Hoàng vội bày ra vẻ tươi cười, kéo ghế cho đại ca ngồi.
“Ngươi từ trước đến nay vẫn thích ra ngoài chơi, đang yên đang lành sao lại buồn chán? Khó có được khi nào cha bận rộn bỏ mặc việc nhà như vậy, ngươi ngược lại lại ủ rũ mất tinh thần. Còn có sao mắt lại đỏ thế này? Vừa khóc sao? Sao lại khóc? Có phải ở bên ngoài bị người khác ức hiếp không? Ai dám khi dễ Tiểu Ngũ nhà ta, ngươi nói cho đại ca biết coi"
“Đâu có, đệ vừa mới ngủ dậy, dụi mắt thôi mà". Tô Hoàng giống như làm nũng ấn đại ca ngồi xuống, hỏi, “Đại ca, ca biết vì sao gần đây cha lại bận rộn vậy không?"
“Ngoài chuyện công vụ thì còn là chuyện gì nữa", Tô Đại trả lời qua loa một câu lấy lệ, tựa hồ không muốn nhiều lời, quay trở lại vấn đề cũ, “Ngươi là tiểu nhi tử được mẫu thân yêu thương nhất, phải nhớ quý trọng thân thể của chính mình, đừng để trưởng bối phải lo lắng, gần đây nhìn ngươi gầy đi rất nhiều, năng ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt vào, thực sự cảm thấy buồn chán quá thì cứ kiếm đại tẩu nói chuyện"
“Biết rồi, đệ nhất định…" Tô Hoàng nói được phân nửa, đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn nghe được ở tiền viện có âm thanh huyên náo, có tiếng hét chói tai, tiếng khóc la, tiếng hô quát mắng chửi. Tô Đại biến sắc, lập tức xoay người chạy ra ngoài.
Chạy theo đại ca tới tiền viện, chỉ thấy hạ nhân bỏ chạy tán loạn, xuất hiện rất nhiều quan binh, dồn đám người chạy tới đình viện, quan quân theo lệnh chỉ huy, lục soát khắp nơi.
“Các ngươi đang làm gì?" Tô Đại tiến lên phẫn nộ quát.
Một tên quan quân liếc hắn, nói: “Phụng chỉ Thánh Thượng, Tô Phái, Mục Đông Phong hai người tham dự mưu đồ hãm hại Ngư thiên tuế, bắt giam tại chỗ toàn gia, tịch thu gia sản, chờ Ngư thiên tuế xử trí!"
Lúc này người nhà Tô Mục đều bị xua ra khỏi phòng, Tô Hoàng vội lao lên đỡ lấy mẫu thân.
“Cha ta hiện tại ở chỗ nào?" Tô Đại lớn tiếng hỏi.
“Mau áp giải đi" Quan quân kia lạnh lùng nói, “Bản quan tới tịch biên gia sản, không muốn đả thương người, các ngươi tốt nhất nên biết thức thời một chút cho ta"
Tô Đại nghiến răng lui về sau, cùng mấy người huynh đệ trao đổi ánh mắt, bao thành vòng tròn, bảo hộ nữ quyến ở bên trong.
Không biết qua bao lâu, Tô Phái và Mục Đông Phong bị áp giải tới, Tô Hoàng thấy hai vị lão nhân không giống phải chịu thương tích, thoáng chút an tâm. Tên quan quân kia tiến lên tách riêng người hai nhà Tô Mục, cẩn thận tra xét, hỏi: “Con trai Mục Đông Phong, Mục Tiễu Địch đâu?"
Mục Đông Phong ngẩng đầu nói: “Con ta ra ngoài rồi"
“Ra ngoài? Không phải vừa mới chạy mất đấy chứ?" Tên quan quân hừ một tiếng, ngoảnh đầu sai người, “Lập tức báo cáo cho Lệ thống lĩnh!"
Tô Hoàng trong lòng nhảy dựng. Lệ Vĩ? Những người này ăn vận đâu phải Tử Y Kỵ?
Sau khi tịch thu tài sản xong xuôi, hạ nhân trong phủ toàn bộ đều bị đưa đi, người hai nhà Tô Mục bị dồn tới tiểu viện vốn là nơi ở của Mục Nhược Tư, bên ngoài viện phái người canh gác dày đặc.
Lúc này Tô Đại mới tìm được cơ hội thấp giọng hỏi phụ thân: “Thất bại rồi sao?"
Tô Phái và Mục Đông Phong sắc mặt xám đen lại, oán hận thở dài.
“Tại sao lại như vậy? Tần đại nhân chẳng phải đã lên kế hoạch rất chu toàn rồi sao?" Hai bàn tay Tô Đại vặn vẹo, “Gần đây tiến hành cũng rất thuận lợi mà…"
“Ai!" Mục Đông Phong bi thương nói, “Chúng ta ngay từ đầu không nên dùng tên tiểu nhân Chu Phong kia!!"
“Chu Phong?" Đột nhiên nghe đến cái tên này, Tô Hoàng không khỏi kích động kêu lên.
“Lão gia", Tô phu nhân bình tĩnh nói, “Đại sự của người, ta vẫn luôn không căn vặn không dò hỏi, nhưng hiện tại sự tình đã tới nông nỗi này, chân tướng thế nào người cũng nên nói rõ ràng, cũng coi như là có lời giải thích với các hài tử"
Tô Phái dụng lực đấm lên tường, nói: “Chuyện đã tới nước này, cũng không còn gì không thể nói. Đều bởi lão Ngư tặc thao túng triều cương, vì quốc gia ngày sau, chúng ta thân làm kẻ bề tôi, không thể khoanh tay đứng nhìn được, đại khái từ nửa năm trước, do bộ Lại Tần đại nhân triệu tập, một nhóm cựu thần trung quân ái quốc chúng ta âm thầm liên hợp, mong muốn có thể vì hoàng thượng và triều đình làm chút sự tình…"
“Bộ Lại Tần đại nhân? Tần Thượng? Ông ta không phải nhạc phục của Lệ Vĩ sao?" Tô Nhị hoảng hồn nói.
“Tần đại nhân một lòng vì nước, ngày thường cùng lão Ngư tặc đều chỉ là hư tình giả ý. Bởi vì Tần tiểu thư xinh đẹp nhất kinh thành, lão Ngư tặc ám chỉ với ông muốn thay Lệ Vĩ chọn vợ, vì muốn thu thập tin tức nội bộ lão Ngư tặc, Tần đại nhân liền lợi dụng cơ hội…"
“Ông ta… Ông ta không biết con gái mình đã có người trong lòng rồi sao?" Tô Hoàng nhíu mày, nhỏ giọng hỏi.
“Ngươi thì biết cái gì? Đại nghĩa quốc gia, đến cùng vẫn hơn tư tình nhi nữ…" Tô Phái trừng mắt tiểu nhi tử.
“Bởi vì đại nghĩa quốc gia, có thể hi sinh hạnh phúc cả đời của một người con gái yếu đuối sao?" Tô Hoàng nhắm mắt lại, con mắt có chút cay cay, “Lẽ nào ý nguyện của Tần tiểu thư không quan trọng sao?"
“Tần tiểu thư là bậc hào kiệt nữ nhi, nàng đương nhiên nguyện ý làm chuyện này!" Tô Phái trách mắng, “Ngươi không biết thì đừng có nói lung tung!… Đúng rồi, làm sao ngươi biết Tần tiểu thư đã có người trong lòng?"
“Trên phố vẫn thường có những lời đồn đại…" Tô Hoàng thản nhiên nói. Hắn cố hồi tưởng tân nương trong buổi hôn lễ ngày hôm đó, một tân nương không có được một chút tôn trọng từ tân lang, khoảnh khắc bái thiên địa, sâu trong thâm tâm nàng, là ai? Vì sao nàng lại hạ lệnh “đánh cho tới chết"? Là bởi vì đánh càng ác, tình nhân càng chóng chết tâm sao? Tâm nếu chết rồi, có thể cầu xin phụ thân không cần diệt khẩu?
Bởi lẽ không hề quen biết, Tô Hoàng không hiểu được suy nghĩ thực sự của người con gái bị đưa đi làm vật hi sinh này, nhưng hắn cũng không tự chủ mà cảm thấy đau đớn cho nàng.
“Nửa năm qua chúng ta vẫn không ngừng tìm kiếm cơ hội lật đổ lão Ngư tặc", Mục Đông Phong tiếp lời, “Tiếc rằng lão kết bè kéo đảng, quyền khuynh triều đình, không có yếu điểm và chứng cứ xác thực, e rằng sự không thành được. Sau khi bàn bạc cùng các vị đại nhân, chúng ta đều nghĩ, nếu như có thể lợi dụng một nhân vật trọng yếu trong đám thuộc hạ của lão Ngư tặc, nói không chừng còn có khả năng thành công"
“Mọi người đã chọn Chu Phong?" Tô Hoàng hỏi.
“Một kẻ không ai ngờ là sẽ phản bội lão Ngư tặc, Chu Phong là phó thống lĩnh Tử Y Kỵ, đã vì lão Ngư tặc làm rất nhiều chuyện tình cơ mật, nếu có thể lợi dụng y, rất có khả năng sẽ đạt thành mục đích của chúng ta. Huồng hồ, trong kinh thành vẫn luôn có lời đồn Lệ Vĩ và Chu Phong bất hòa, Tần tiểu thư sau khi được gả cho Lệ Vĩ cũng đã xác nhận lời đồn không sai, Chu Phong quả thực không được lòng Lệ Vĩ, luôn bị Lệ Vĩ quở mắng trách phạt, thậm chí còn có công không thưởng, mà Ngư Khánh Ân một mực thiên vị Lệ Vĩ, không hề bênh vực cho y. Tần tiểu thư từng tận lực thăm dò, cảm thấy oán hận của Chu Phong có thể lợi dụng được. Vì thế chúng ta mới cố ý lập kế hoạch nhắm vào y"
Tô Hoàng cảm thấy trong lòng phát lạnh. Hắn đại khái đã đoán ra toàn bộ quá trình sự việc.
Kế hoạch của Tần đại nhân, đại khái là lợi dụng con gái mình dò hỏi một ít tin tức cơ mật, sau đó bảo nàng giấu thuốc sáp truyền tin trong nhà của Chu Phong, từ đó vu khống Chu Phong và Nam Cực Tinh có qua lại. Căn cứ tính cách Ngư Khánh Ân rất đa nghi, lão nhất định sẽ không bỏ qua cho Chu Phong, lúc này dùng diện mục cứu người mà đàm phán với Chu Phong, bức y phải ưng thuận hợp tác.
“Ban đầu mọi chuyện đều rất thuận lợi", Tô Phái thở phì phì nói tiếp, “Lão Ngư tặc quả nhiên trước mặt mọi người trở mặt với Chu Phong, tống giam y vào ngục, thậm chí nhất thời tức giận, còn nói hớ chuyện sứ giả Hồ tộc. Có qua lại cá nhân với Hồ tộc là một yếu điểm chí tử, chúng ta vốn hoàn toàn không hề hay biết chuyện đó, Ngư Khánh Ân tự mình nói ra, tất cả mọi người đều cho là trời cũng giúp ta rồi"
“Kết quả là lão cố tình nói cho mọi người nghe…" Tô Hoàng lẩm bẩm nói, “Trước mặt nhiều con em quan gia như vậy, đem yếu điểm cùng nhân chứng tất cả đều hai tay dâng cho người, lão đúng là tốt bụng mà…"
“Chúng ta có nội tuyến trong đông lao, thông qua hắn Tần đại nhân đã bí mật gặp Chu Phong. Trải qua một hồi thuyết phục, Chu Phong đã nói ra chuyện lão Ngư tặc tư thông với Hồ tộc, cũng đáp ứng làm chứng cho chúng ta, cung khai tố cáo hết thảy hoạt động hại nước hại dân của Ngư Khánh Ân"
“Làm chứng?" Tô Hoàng kinh ngạc ngồi thẳng dậy, “Làm chứng ở đâu?"
“Trên cung điện. Bệ hạ vẫn luôn bị Ngư Khánh Ân che mắt, rốt cuộc đem vận mệnh xã tắc giao cho một người như vậy nắm giữ, nhất định phải cho người thấy rõ bộ mặt thật của lão Ngư tặc. Sau khi có được sự chấp thuận của Chu Phong, nhóm cựu thần lão tướng chúng ta ngày hôm nay liên danh trình tấu, thỉnh cầu bệ hạ xét hỏi Chu Phong, trừng phạt tội ác tày trời của Ngư Khánh Ân"
“Mọi người…" Tô Hoàng úp tay che mắt, rên thành tiếng. “Mọi người thực sự cho rằng chỉ cần hoàng đế hạ chỉ thì có thể trừng phạt Ngư Khánh Ân?"
“Chúng ta đương nhiên biết rõ không đơn giản như vậy", Tô Phái giận dữ nói, “Ngư Khánh Ân ở trong triều thế lực bám rễ lắt léo, nhưng lão đến cùng cũng không thể một tay mà che trời, chúng ta đã liên hệ với các tướng quân khắp nơi có chí thanh trừ thân tín bên người quân vương, còn có các phiên vương bất mãn với Ngư Khánh Ân, ngay cả trong kinh thành, quân tuần tra và cấm vệ đều có người của chúng ta, chỉ cần Thánh Thượng hạ chỉ chém đầu, cho dù lão Ngư tặc kháng chỉ mưu đồ phản nghịch, chúng ta cũng có thể bảo hộ thánh giá, chống đỡ cho tới khi quân đội cần vương từ khắp nới kéo tới giải nguy.
“Tiếc rằng Chu Phong là tên tiểu nhân lật lọng, trên triều không những không tố cáo Ngư Khánh Ân, ngược lại… Thánh Thượng bị gian tặc che mờ mắt, cuối cùng hạ chỉ đem cựu thần chúng ta…" Mục Đông Phong đau đớn lắc đầu.
Tô Hoàng thở dài, “Con nghĩ hoàng thượng không phải bị che mờ mắt đâu, chỉ e là hắn cũng chẳng làm gì khác được. Mọi người coi thường Ngư Khánh Ân quá rồi, ngay từ đầu, kẻ giăng bẫy lừa người chính là lão, vô luận là thú Tần tiểu thư hay bắt giam Chu Phong đều thế. Bằng thực lực của lão, lão đã sớm nắm chắc hoàng thượng cùng kinh thành trong tay, vì sao còn để lộ sơ hở cho mọi người thấy? Lão bất quá là muốn cho mọi người có một ảo giác, ảo tưởng rằng mình còn có sức mạnh có thể đối kháng với lão. Nhưng trên thực tế mọi người đã chứng kiến rồi đấy, lão muốn xử trí mọi người thế nào đều dễ như trở bàn tay, quân tuần tra cùng cấm vệ, có người nào không ở dưới sự kiểm soát của Tử Y Kỵ? Lão sở dĩ vẫn luôn để mặc mọi người, chẳng qua muốn lợi dụng hành động của mọi người, tra ra rốt cuộc còn có tướng lĩnh cùng phiên vương nào mang lòng bất mãn với lão mà thôi"
Mục Đông Phong và Tô Phái liếc mắt nhìn nhau, song song thở dài, nói: “Chuyện tới ngày hôm nay, chúng ta đương nhiêu biết mình đã làm sai mất rồi, chỉ xót thương thay Tần đại nhân tự sát ngay tại chỗ, hơn mười vị đại nhân giống như chúng ta đều bị bắt giam. Sợ rằng bước tiếp theo lão Ngư tặc sẽ lần lượt đối phó với các tướng quân đóng quân ở các nơi kia, còn có các vị vương gia"
“Các vị tướng quân và vương gia này đã biết mọi người thất bại chưa?" Tô Hoàng sốt ruột hỏi.
“Chưa", Mục Đông Phong lắc đầu, “Ngay từ đầu toàn gia chúng ta đều bị nắm trong lòng bàn tay, Chu Phong trên triều sau khi lộ mặt, toàn thể chúng ta lập tức bị bắt giam, tin tức gì cũng không truyền ra ngoài được"
“Không thể để bọn họ không phòng bị gì mà bó tay chịu chết!" Tô Hoàng đứng bật dậy, “Lão Ngư tặc lần này rốt cuộc cũng tóm được chân tướng những người này, hai người mau đưa danh sách cho con, con nghĩ cách truyền tin!"
“Ngươi?!" Tô Phái kinh ngạc trợn tròn mắt, sững người nhìn chằm chặp tiểu nhi tử của mình.
Tác giả :
Phong Duy