Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ
Chương 34: Thân thích
Chuyện tốt không ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền đi ngàn dặm.
Liền ngay lúc Lâm Thu đang cho đầu vào trong hố lông, trong lòng ngực lại kéo kéo một cái chân to bụ bẫm tràn đầy lông tơ màu trắng, nằm lăn lộn trêи cái bụng vừa mềm vừa trắng của Đấu Long, tin tức nàng bị Ngụy Lương đích thân đem nhốt vào trong Cửu Dương tháp, đã giống như mọc cánh bay khắp đại lục.
Tu Chân giới luôn là có rất nhiều bí pháp cùng thủ đoạn đưa tin kỳ kỳ quái quái, chẳng qua tin tức tầm thường thì không đáng vận dụng mấy tài nguyên cùng linh khí mà thôi.
Trịnh Tử Ngọc kiểm kê xong phí bảo hộ mà tiểu tông môn hàng xóm đưa tới, nhớ tới chuyện nhi tử Lâm Đông làm lớn bụng khuê nữ của một trưởng lão tông phái sát vách, nhịn không được “Xuy" một tiếng, liếc liếc mắt nhìn một nữ đệ tử đang đứng hầu bên cạnh, nhàn nhàn lên tiếng nói.
“Cho người đi nhìn chằm chằm Khương lão đầu của Thanh Linh kiếm tông kia đi, đừng có lơ đãng để hắn đem tôn tử bảo bối của ta làm cho không còn! Hừ, chỉ là nữ nhi của trưởng lão một tông phái nhỏ như Thanh Linh Kiếm Tông, lại dám đòi gả cho con ta làm chính thê? Cho ả làm thϊế͙p͙ đã là cất nhắc lắm rồi! Còn dám không đáp ứng? Ta xem bọn họ có thể ngoan cố đến bao lâu! Chờ đến khi bụng lộ ra, ta nhìn xem ai mới gấp! Hừ, hiện tại làm bộ làm tịch, chờ đến khi vào cửa, xem ta tra tấn ả ta như thế nào!"
Nữ đệ tử ở sau lưng bĩu môi, ngọt ngào đáp: “Dạ. Tông chủ là thiếu niên đầy hứa hẹn, bộ dáng nữ nhân gì mà không cưới được a, muốn ta nói, nếu không phải thanh danh của Liễu Thanh Âm ở Vạn Kiếm Quy Tông kia không được tốt, cũng miễn cưỡng xứng với tông chủ chúng ta thôi!"
Ai cũng chán ghét Trịnh Tử Ngọc cùng Lâm Đông, nhưng nữ nhi của người ta hiện tại lại leo cao, gả cho Kiếm Quân Ngụy Lương, nếu đặt trong hoàn cảnh thế tục, đó đã là hoàng thân quốc thích, chọc không được. Huống hồ Trịnh Tử Ngọc tuy không hào phóng, nhưng trong tay cũng có không ít của cải, tất nhiên sẽ xài nhiều hơn nơi khác một chút.
Lâm Đông ham chơi, tư vị thiếu niên mới vừa dậy thì, một phát không thể vãn hồi, cùng tên nữ đệ tử này kỳ thật cũng có chút mờ ám. Chẳng qua nàng ta thật sự thông minh, chỉ lừa lấy linh thạch tài nguyên của Lâm Đông, trước mặt Trịnh Tử Ngọc lại giấu chặt muốn chết, một bên còn tranh thủ nịnh nọt bà, hai đầu đều ra sức chiều chuộng, vớt được không ít chỗ tốt.
“Đúng vậy. Thê tử tương lai của con trai ta, ít gì cũng phải là một kiếm tiên chứ!" Trịnh Tử Ngọc xoa xoa linh thạch cùng bạc đã kiểm kê nửa ngày, có chút ngứa ngáy tay chân, nói, “Thôi được rồi, cũng không cần các ngươi đi nhìn chằm chằm, chuẩn bị kiệu cho ta đi, ta đây liền tự mình đi một chuyến tới Thanh Linh Kiếm Tông, đón trưởng tử của con trai ta và con ả thị thϊế͙p͙ của nó về! Ta xem có ai trong Thanh Linh Kiếm Tông của bọn họ dám ngăn cản!"
Nữ đệ tử lại lần nữa lặng lẽ bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: ‘ nếu không phải thấy tên Lâm Đông kia thật sự không nên thân, theo hắn không có đại tiền đồ gì, ta sớm đã sinh cho hắn nhi nữ song toàn, còn chờ đến phiên con tiểu tiện nhân của Thanh Linh Kiếm Tông kia sinh trưởng tử? Phi phi, ai biết có phải nhi tử hay không? Chưa biết chừng chính là thứ khuê nữ bồi tiền. ‘
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, trêи mặt tươi cười lại là càng thêm điềm mỹ, tiến đến bên cạnh đỡ lấy Trịnh Tử Ngọc, cười nói: “Lại nói tiếp, Thanh Linh Kiếm Tông kia ỷ vào việc mang long chủng của tông chủ chúng ta, chậm chạp không đem linh thạch giao ra đây, có phải thật quá đáng quá rồi hay không! Người này chính là không thể chiều được!"
“Đúng! Không thể chiều!" Trịnh Tử Ngọc hư hư chỉ chỉ lên trán nữ đệ tử, cười nói, “Ta suýt nữa đã quên rồi, con người nha, tuổi lớn thì trí nhớ lại không tốt, may mà có ngươi giúp đỡ! Đợi sau khi linh mạch kia thu vào, mỗi tháng ta cho ngươi thêm một phần tài nguyên linh thạch."
Nữ đệ tử ngàn ân vạn tạ, nịnh nọt Trịnh Tử Ngọc bước ra ngoài đường.
Mới vừa bước vào trong đình, liền thấy một nam đệ tử vội vàng tới, sắc mặt hơi có chút khó coi.
“Bẩm phu nhân, việc lớn không tốt rồi, tông chủ bị Thanh Linh Kiếm Tông bắt giữ rồi !"
“Cái gì?!" Trịnh Tử Ngọc nhíu nổi lên chân mày, “Bọn họ thật lớn gan! Như thế nào, muốn ép con ta ở nơi đó bái đường thành thân với con ả hư hỏng kia đúng không ?! Đúng là phát điên rồi! Ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng!"
Nam đệ tử run rẩy co lại, ngó bà một cái, ngữ khí thập phần khó xử: “Không phải phu nhân. Khương trưởng lão nói, nói…… khụ, sáng sớm hôm nay, Khương Tiểu Thanh treo cổ tự vẫn, tông chủ có tình có nghĩa, muốn đến nhìn nàng ta lần cuối cùng, kết quả lại bị Khương trưởng lão bắt lấy, nói muốn…nói muốn thiến tông chủ, báo thù cho khuê nữ của hắn."
Trịnh Tử Ngọc hít một ngụm khí lạnh thật lớn: “Không xong rồi! Khương lão đầu kia vừa xấu xí vừa bướng bỉnh, không chừng thật dám làm tổn thương con ta! Tốc tốc chuẩn bị kiệu! Kiệu đâu! Hắn dám đụng đến một sợi lông của con trai ta, ta bắt Thanh Linh Kiếm Tông của hắn cả đám đền mạng! Ngươi, lập tức sai người đến Vạn Kiếm Quy Tông báo tin, mời con rể ta thân chinh đến đây! Còn có, đi kêu Vạn Thiên Nhai của Vạn Hoa tông tức tốc lại đây! Ta sợ lão Khương kia ngoan cố muốn cá chết lưới rách!"
Trịnh Tử Ngọc nhanh như chớp chạy tới Thanh Linh Kiếm Tông.
Tiểu đồng trông cửa bị bà giơ chân đá một cái, thẳng tắp vọt vào.
Tiến vào đại đường, liền thấy nhi tử Lâm Đông bị trói gô, ngồi thẳng như con gà bị trói chặt trêи một cái ghế dài, quần áo bên ngoài bị cởi ra, quần trong cũng cởi một nửa, Khương trưởng lão nước mắt lưng tròng, trong tay cầm một thanh loan đao nhỏ sáng long lanh, hai chân run run đứng bên cạnh Lâm Đông.
Tông chủ của Thanh Linh Kiếm Tông cùng vài vị trưởng lão khác đang ở khuyên bảo.
Tông chủ là một người trẻ tuổi, mi thanh mục tú, nhìn có vài phần tính trẻ con, nhưng lời nói cử chỉ lại thập phần ổn trọng.
Chỉ nghe hắn nói: “Khương sư bá, tiểu Thanh Nhi cùng ta lớn lên, nàng ấy xảy ra chuyện, trong lòng ta cũng là vô cùng tức giận, hận không thể đem tiểu tử này lột da sống! Nhưng mà Thanh Dần tông bọn họ hiện giờ dựa lưng vào Vạn Kiếm Quy Tông, tuy rằng Vạn Kiếm Quy Tông kia là danh môn chính phái, sẽ không thiên vị làm việc tư, nhưng mà thế gian này có rất nhiều đồ đệ nịnh nọt, đáng sợ nhất cũng chính là những người này! Hôm nay một đao này đi xuống, Thanh Linh Kiếm Tông chúng ta sau này phải đối mặt với vô số minh đao ám hoả, tổn thương không đếm được a! Đặc biệt là Vạn Thiên Nhai kia…… Hành sự nham hiểm độc ác, chỉ sợ……"
Khương trưởng lão hai mắt đỏ đậm: “Tông chủ! Việc một mình ta làm, một mình ta chịu! Sau khi thiến xong tên khốn này, người liền trục xuất ta ra khỏi tông môn! Từ đây sinh tử của ta, cùng tông môn vô can!"
Tông chủ trẻ tuổi cười thở dài: “Sư bá a, tông môn chúng ta tuy rằng không biết cố gắng, thành lập mấy trăm năm chỉ mới là một tông môn nhỏ nhoi đứng chót, nhưng điểm tâm huyết này, tất cả mọi người vẫn có! Ta tuy là tiểu bối, nhưng được chư vị sư thúc bá coi trọng, đem tông môn giao vào trong tay ta, ta cũng chỉ có thể thẹn mặt gánh chịu cái chức trách này, không dám phụ phó thác của chư vị. Hôm nay nói với ngươi mấy chuyện này, cũng không phải chỉ đối với một mình ngươi như vậy, mà là muốn cho tất cả sư thúc bá đang ngồi đây đều hiểu rõ, con đường sau này, khả năng không được bằng phẳng nữa."
Hắn khoanh tay đi hai bước: “Ta biết, tất cả mọi người đều không sợ chết! Nhưng ai cũng có người nhớ, có người mình phải bảo vệ, có người mình luyến tiếc để họ xảy ra chuyện! Hiện tại, nếu phải đi, xin mau chóng mang theo người nhà rời đi, ta sẽ làm quản sự, phân chia hết tài nguyên còn lại trong tông, mang theo một phần đi, xem như là tâm ý cuối cùng của tông chủ vô dụng này !"
Mọi người nước mắt rơi như mưa, đồng loạt quay đầu, lập tức kêu lên: “Không đi! Chúng ta đều không đi! Khương trưởng lão, động thủ đi! Có chuyện gì, tất cả mọi người cùng nhau chịu trách nhiệm!"
“Được!" Khương trưởng lão nắm thật chặt loan đao nhỏ sáng loáng trong tay, âm thầm hạ quyết tâm —— sau khi thiến đi tên khốn này, liền lập tức tự vẫn, tuyệt không để liên lụy đến trêи dưới tông môn.
Đang muốn giơ tay chém xuống, chợt nghe trong viện truyền đến một thanh âm nữ tử cao vút bén nhọn.
Trịnh Tử Ngọc kêu lên chói tai: “Dừng tay cho ta!"
Con ngươi của Khương trưởng lão co lại, giơ tay chém xuống!
Lâm Đông bị một cục vải bố trắng nhét vào miệng, chỉ thấy lưỡi đao thẳng tắp hướng về phía mình, âm phong lạnh căm trước một bước xoa lên làn da của mình, cả kinh hai mắt trắng dã, xỉu ngay tại chỗ.
“Ách!!"
Máu tươi bắn lên, nhưng người bị thương lại không phải Lâm Đông.
Loan đao trong tay Khương trưởng lão bay đi ra ngoài, chui vào bả vai một vị trưởng lão khác. Mà cánh tay Khương trưởng lão đã đầm đìa máu tươi, suýt nữa cổ tay bị cắt đứt đi.
Một người trung niên áo đen, sắc mặt âm trầm lướt đến trước ghế dài, mang Lâm Đông trêи ghế dựa nắm vào trong tay, lướt về bên cạnh Trịnh Tử Ngọc, âm thanh cười nói: “Dám đụng đến chắt nhi Lâm Đông ta nhi? Hỏi qua ý kiến Vạn Thiên Nhai ta chưa ?"
Đúng là tông chủ của Vạn Hoa tông, Vạn Thiên Nhai.
Người này tu vi là hậu kỳ Kim Đan, lưỡi dao gió bằng linh khí trêи tay chơi đến xuất thần nhập hóa. Sau khi Lâm Thu gả vào Vạn Kiếm Quy Tông, người này gió chiều nào theo chiều ấy, cam nguyện làm lính hầu cho Trịnh Tử Ngọc, thay bà ta làm không ít chuyện nham hiểm, liền ngóng trông Trịnh Tử Ngọc đáp ứng hắn, đem đứa con trai độc nhất của hắn vào Vạn Kiếm Quy Tông làm đệ tử.
Nhìn thấy Vạn Thiên Nhai xuất hiện, mọi người trong Thanh Linh Kiếm Tông đều đồng thời biến sắc. Linh khí của Kim Đan kỳ có thể phóng ra ngoài, Trúc Cơ cùng Kim Đan đối diện, căn bản không có chút phần thắng nào!
“Vạn Thiên Nhai!" Tông chủ Thanh Linh Kiếm Tông cầm kiếm tiến lên, “Ngươi xâm nhập tông môn ta, tùy ý đả thương người, là khăng khăng muốn cùng Thanh Linh Kiếm Tông ta đối địch sao!"
Vạn Thiên Nhai cười nói: “Không không không, ngươi cũng quá xem trọng bản thân mình rồi. Các ngươi không biết tốt xấu, nhiều lần cự tuyệt ý tốt của phu nhân cùng Lâm tông chủ, ta đã sớm nghẹn một bụng lửa thay bọn họ rồi! Chẳng qua lúc trước tiểu cô nương trong tông các ngươi trong bụng mang giọt máu của Lâm tông chủ, ta lưu cho các ngươi vài phần tình cảm thôi. Hiện giờ, các ngươi hại chết huyết mạch của Lâm tông chủ, lại dám mưu hại Lâm tông chủ, ta chỉ có thể thay trời hành đạo cũng là làm chút chuyện nên làm. Từ nay về sau, Động Đình liền không còn Thanh Linh Kiếm Tông nữa!"
Mọi người trong Thanh Linh Kiếm Tông đồng thời giận dữ: “Vạn Thiên Nhai! Ngươi muốn làm gì!"
Giữa ban ngày, chẳng lẽ hắn thật sự dám làm ra thảm án diệt môn?!
Chỉ thấy trêи bốn vách tường, đệ tử Vạn Hoa tông mặc hắc y từng người tiếp một người xuất hiện, mỗi người đều ánh mắt nặng nề, trêи mặt mang sát khí, bao vây lấy Thanh Linh Kiếm Tông cứng như thùng sắt.
“Hoá ra, Vạn Hoa tông cũng muốn nuốt linh mạch kia của Thanh Linh Kiếm Tông chúng ta!" tông chủ Thanh Linh Kiếm Tông thở một hơi thật dài, “Việc đã đến nước này, nhiều lời vô nghĩa. Tất cả nghe lệnh, liệt trận, nghênh địch!"
Đại chiến chạm vào là nổ ngay.
Trịnh Tử Ngọc vội vàng mở trói cho Lâm Đông, một bên tay chân không ngừng lại, một bên phân phó Vạn Thiên Nhai: “Toàn bộ giết chết! Một người cũng không lưu! Hài nhi đáng thương của ta không biết phải chịu bao nhiêu tội rồi ô ô ô……"
“Như ngài mong muốn." Vạn Thiên Nhai âm hiểm cười, tiến lên trước một bước.
Đang muốn động thủ, chợt thấy một luồng hắc ảnh từ trêи trời giáng xuống, dừng lại bên cạnh Vạn Thiên Nhai, ghé tai nói với hắn mấy câu.
“Cái gì?!" Vạn Thiên Nhai hai mắt trợn lên, “Thật sự?!"
“Thiên chân vạn xác!" Người tới nói, “Tin tức đã truyền ra, vô cùng xác thực không thể nghi ngờ! Đệ tử cố ý trao đổi tin tức với một đệ tử tông môn khác, đã chứng thực, tuyệt đối không sai!"
Vạn Thiên Nhai “Tê" một tiếng, hít một ngụm khí lạnh thật dài.
“Lão tặc Vạn Thiên Nhai! Sao còn chưa động thủ!" Tông chủ Thanh Linh Kiếm Tông quát lớn. Khuôn mặt trẻ tuổi hơi hơi đỏ lên, trong mắt ngấn lệ hơi lóe, đã ôm quyết tâm hẳn phải chết.
Đôi mắt chuột của Vạn Thiên Nhai quay tròn xoay nửa ngày, rốt cuộc, cong môi “Hắc hắc" cười, nói: “Lão đệ đừng vội bốc hoả, việc hôm nay, có thể là hiểu lầm."
Hắn nghiêng đầu, nói khẽ với tên đệ tử báo tin: “Ngươi, mang lệnh bài của ta về tông, tiến vào phòng tối, châm hương báo tin, gặp Hùng Vũ Liên tiên tử chứng thực lại một lần. Nhất định phải xác nhận, Lâm Thu có phải thật sự bị nhốt vào trong Cửu Dương tháp hay không."
“Dạ!" Hắc y đệ tử lĩnh mệnh mà đi.
Vạn Thiên Nhai từ từ đứng yên, nói: “Đừng nóng vội, mọi người đã lâu không có tụ họp, hôm nay vừa lúc, không ngại thì cứ trò chuyện tại đây đi."
Trịnh Tử Ngọc chỉ vội vàng ấn huyệt nhân trung cho Lâm Đông, nhất thời không phát hiện ra thế cục đã lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Đệ tử chứng thực mau chóng đã trở lại, sắc mặt cũng không thể là nói đẹp hay là khó coi, hướng về phía Vạn Thiên Nhai chắp tay, nói: “Xác nhận!"
“A ——" Vạn Thiên Nhai nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài.
Trịnh Tử Ngọc hậu tri hậu giác, ngẩng đầu mắng: “Vạn Thiên Nhai! Ngươi dây dưa dây cà muốn cọ xát tới khi nào! Còn chưa động thủ ? chờ cái gì! Ngươi còn có muốn cho nhi tử của ngươi bái nhập tông môn của con rể ta hay không!"
“Động thủ, liền động thủ đây." Vạn Thiên Nhai mở to mắt, trong tay ngưng ra một thanh kiếm hàn quang lấp lánh.
Mọi người trong Thanh Linh Kiếm Tông lập trận địa sẵn sàng đón quân địch. Mồ hôi theo trán dần dần chảy vào mắt, nhưng ai cũng không dám chớp mắt.
Chỉ thấy hàn quang chợt lóe.
“A ——" một tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế, thảm thiết quanh quẩn trong đình viện.
Tim mật mọi người đều lạnh, nhìn khắp mọi nơi, lại phát hiện đó là Lâm Đông nãy giờ đang hôn mê trong lòng ngực Trịnh Tử Ngọc giữa đùi dính máu, kêu thảm té lăn trêи đất.
Sau khi gào hai tiếng, hắn liền đau đến hôn mê bất tỉnh.
Trịnh Tử Ngọc bị biến cố trước mắt doạ sợ ngây người. Mọi người trong Thanh Linh Kiếm Tông l càng ngây ra như phỗng.
Ai cũng không dự đoán được, Vạn Thiên Nhai vừa ra tay lại là trực tiếp thiến Lâm Đông.
“Đem tên khốn khϊế͙p͙ hại mạng người này trói lại, bổn tọa tự mình áp giải hắn, đưa đến Vạn Kiếm Quy Tông!" Vạn Thiên Nhai cao giọng nói, “Tên này làm nhiều việc bất nghĩa, mà mẹ hắn Trịnh Tử Ngọc càng làm chuyện độc ác hơn! Bổn tọa gặp chuyện bất bình, thay Thanh Linh Kiếm Tông làm chủ, đem hai người mẫu tử ác độc này bắt lại, liền đưa đi đến Vạn Kiếm Quy Tông, cung thỉnh thượng tông xử lý!"
Mọi người trong Thanh Linh Kiếm Tông chứng kiến một màn trở mặt này mà ngơ ngác không hiểu ra sao, mãi đến khi đám người Vạn Hoa tông rút lui ra khỏi cửa tông môn bọn họ, mới từng người mơ mơ màng màng lấy lại tinh thần.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, trong lòng kinh nghi bất định.
Một hai canh giờ sau, ra ngoài tìm hiểu tiếng gió, đệ tử rốt cuộc truyền lại tin tức. Hoá ra khuê nữ của Trịnh Tử Ngọc, Lâm Thu, đã bị Kiếm Quân Ngụy Lương đích thân nhốt vào trong Cửu Dương tháp!
Cửu Dương tháp, chính là cấm địa trong cấm địa, điềm xấu trong điềm xấu. Lâm Thu đã bị nhốt vào Cửu Dương tháp, kẻ tiểu nhân âm độc như Vạn Thiên Nhai tất nhiên muốn phản lại, dẫm Thanh Dần tông thêm một chân.
Mọi người thổn thức cảm khái không thôi.
Mà Vạn Thiên Nhai, đang hưng phấn áp giải Trịnh Tử Ngọc cùng Lâm Đông, tiến vào Vạn Kiếm Quy Tông, muốn nhân cơ hội kiếm được chỗ tốt.
Giờ phút này, Ngụy Lương cùng Vương Truyện Ân đang giằng co trước Cửu Dương tháp.
“Kiếm quân của thế hệ trước, Tần Vô Xuyên, chính là bạn già tốt của lão phu, ta mỗi lần tới tìm hắn, đều sẽ cùng hắn luận bàn một phen. Hắn hiện giờ đã không còn nữa, mà ngươi, nếu kế thừa hắn y bát, liền thay sư tôn ngươi đánh với ta mấy chiêu, ngươi còn e ngại chuyện gì? Ngươi tìm mọi cách đùn đẩy, thật ra làm lão phu có chút không hiểu nha!"
Vương Truyện Ân đầy mặt mang cười, nhưng ý cười lại không đụng đến đáy mắt.
Ánh mắt Ngụy Lương bất động: “Kiếm là dùng để giết người."
Vương Truyện Ân nói: “Không sao, không sao, cho dù thật sự bị tiểu tử ngươi làm bị thương chút đỉnh đi nữa, làm trưởng bối còn có thể cùng ngươi so đo được sao? Tới tới tới, rất nhiều năm không buông lỏng gân cốt, lão phu có hơi gấp không chờ nổi nha! Yên tâm yên tâm, lão phu biết nặng nhẹ, tuyệt sẽ không làm bị thương đến ngươi, ngươi còn muốn lãnh đạo tu sĩ trong thiên hạ đối phó Ma tộc mà! Ngay tông môn của ngươi, ta sao lại dám tổn thương ngươi?"
Ngụy Lương hơi hơi nheo mắt lại, nhìn nhìn Cửu Dương tháp đen kịt, quay đầu đi, cười như không cười: “Lão Kiếm Quân nếu ở trêи trời có linh thiêng, chỉ sợ không muốn gặp ngươi."
Sắc mặt Vương Truyện Ân hơi đổi: “Như thế nào, còn không phải chỉ là lấy tức phụ hắn chạy thôi sao? Nữ nhân kia mấy ngàn năm trước đã chết già, hắn nếu còn sống, sao có thể vì một cổ nhân của ngàn năm trước mà so đo với người bạn tốt là ta chứ? Tâm nhãn của Tần Vô Xuyên không nhỏ như vậy chứ! Nếu hắn keo kiệt như vậy, lúc trước ta mới chướng mắt hắn, làm sao có thể làm bằng hữu với hắn được?!"
Lời nói không biết xấu hổ như vậy cũng có thể nói ra miệng, ngay cả Ngụy Lương cũng còn không lời gì để nói.
“Được rồi được rồi," Vương Truyện Ân vẫy vẫy tay, “Ta cũng lười cùng ngươi dong dài. Ta tuy lánh đời nhiều năm, cũng không có cảm tình mấy với những tiểu bối đó, nhưng trong một ngày lại diệt sát nhiều hậu nhân của ta như vậy, việc này ta không thể không đến quản! Ngươi nói là Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm làm, ta thấy không hẳn vậy, phía sau màn này nhất định còn có cao nhân."
“Ngươi cảm thấy là ta?" Ngụy Lương nhàn nhạt cười.
“Không có không có." Vương Truyện Ân là con cáo già sống ngàn vạn năm, làm sao trước mặt xé rách mặt được, chỉ nói, “Ta chỉ muốn nhìn một cái, hiện giờ trong thiên hạ này, kiếm đạo đã diễn biến thành cái bộ dáng gì. Như vậy trong lòng mới yên tâm, khi ta đi tầm nã hung thủ cũng thêm vài phần phòng bị!"
Ngụy Lương nhẹ nhàng cười nhạt: “Nếu ta khăng khăng không phụng bồi, ngươi sẽ như thế nào."
“Chuyện này cũng không phải do ngươi quyết định." Vương Truyện Ân cười nói, “Khi ta cùng với lão Kiếm Quân Tần Vô Xuyên giao hảo, ngươi vẫn còn là cái cọng lông gì! Giữa ta và hắn chưa bao giờ chơi trò khách sáo hư tình giả ý đó, còn ngươi? Hừ hừ, ngươi bồi thì đến bồi, không bồi, cũng đến bồi!"
Dứt lời, trong không khí bên ngoài cửa tháp bằng hắc thạch bỗng nhiên ngưng trọng, ẩn ẩn vang lên vô số tiếng xẹt xẹt rất nhỏ.
Người này kiếm ý đã ẩn ẩn không bàn mà hợp ý với tự nhiên trong Thiên Đạo, đem gió cũng biến thành kiếm.
Ánh mắt Ngụy Lương lạnh lùng.
Cùng cao thủ như vậy so chiêu, vốn rất dễ dàng bị nhìn ra thực lực chân chính, càng không nói đến trước mắt thân mang trọng thương, còn bị mất thần kiếm bản mạng.
Một khi động thủ, hết thảy đều bị lộ không thể nghi ngờ!
Gió càng thêm sắc bén.
Dù cho Ngụy Lương đang có kiếm ý bảo vệ, vẫn có thể cảm giác được sát khí cực kỳ sắc bén đang kêu gào bên tai mình, khi kiếm gió xẹt qua má, dưới da ẩn ẩn đau nhức.
Hắn không động.
Sát ý trong mắt Vương Truyện Ân thản nhiên tuông trào, quát lạnh nói: “Chất nhi, chú ý!"
Tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe âm thanh “tranh tranh" không dứt bên tai.
Ngọn gió vô sắc vô vị lại đang quỷ dị ngưng kết lên, ánh sáng biến ảo, trong không gian bên ngoài tháp, từng lưỡi dao gió dần dần hiện lên, sắc nhọn, không sắc không mùi, phản phất như nhiều đến mức đang cắt nhuyễn không gian. Chúng nó xoay quanh cái hố đất thật lớn ở phạm vi mấy trăm trượng, nhận hiệu lệnh đồng thời nhắm ngay Ngụy Lương, chỉ đợi Vương Truyện Ân vẫy bàn tay đang giơ cao kia xuống.
Đôi mi xinh đẹp của Ngụy Lương hơi hơi hướng lên, tụ lại ở giữa, phảng phất như đang ngưng thần suy tư cái gì, lại như đang thất thần.
“Chất nhi, tiếp chiêu!"
Vương Truyện Ân quát lên một tiếng lớn, tay áo màu trắng giữa không trung ngưng trong chớp mắt, sau đó thẳng tắp vẫy xuống!
Trong nháy mắt cực dài lại quá ngắn kia, bỗng nhiên một loại cảm giác quỷ dị truyền vào tai Vương Truyện Ân.
Giống như là tiếng động khi đang chìm trong nước, sau đó đem đầu dò ra khỏi mặt nước, rõ ràng lại mơ hồ. Màng tai hơi hơi động, hắn còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy ở trước mắt, Ngụy Lương không tránh không lùi, xuyên qua một loạt lưỡi dao gió, nhào về hướng cạnh hố đất lớn.
Lưỡi dao gió đem tay áo đen của hắn cắt thành mấy lỗ lớn nhỏ không đồng nhất, máu của Kiếm Quân bay lả tả sái lạc.
Vương Truyện Ân ngơ ngẩn thu chiêu, nghiêng đầu đi xem.
Chỉ thấy không ít đệ tử Vạn Kiếm Quy Tông đang đứng bên cạnh cái hố
lớn, trợn mắt há hốc mồm nhìn chính hắn.
Trêи mặt đất, có mấy cái xác chết đang nằm hỗn độn.
“Cái này……"
“Kiếm Quân!" Một người đệ tử cúi đầu thi lễ, " Hùng Vũ Liên sư muội của đỉnh Kinh Liên khăng khăng đem mấy người này vào trong tông, nói là phải cáo trạng với Kiếm Quân. Đệ tử ngăn trở không được, vội vàng đi tìm sư phụ tới. Ai ngờ đuổi tới nơi đây, thế nhưng……"
Ngụy Lương nhị đệ tử Cố Phi đầy mặt răng đau: “Sư tôn, ta nghe tin liền vội vàng chạy tới, không nghĩ vẫn tới muộn tới một bước. Đây, đây……"
Mặt Ngụy Lương không có biểu tình: “Đây là người nào?"
Mấy thi thể nằm dưới đất kia, thật là không phân biệt được bộ dáng lúc sinh thời.
Cố Phi hổ thẹn trả lời: “Là Lâm Đông tông chủ Thanh Dần tông, cùng với mẹ là Trịnh Tử Ngọc, còn có tông chủ Vạn Hoa tông, Vạn Thiên Nhai. Ngoài ra còn có Hùng Vũ Liên, đệ tử dưới toạ của thất sư muội."
Ngụy Lương không quan tâm đến trêи người đang nhỏ máu tươi, tiếp tục hỏi: “Bọn họ tới đây có chuyện gì?"
Cố Phi trừng mắt nhìn tên đồ đệ báo tin kia, liếc mắt một cái, âm thầm nói thầm một câu: “Động tác cũng không mau một chút, chạy tới kịp sẽ không có chuyện rồi!"
Sau đó căng da đầu bẩm: “Nói là Lâm Đông mạnh mẽ cưỡng, à, làm bẩn khuê nữ nhà người ta, hại khuê nữ người ta tự vẫn. Tông chủ Vạn Hoa tông Vạn Thiên Nhai gặp chuyện bất bình, bắt lấy người, đưa tới thỉnh sư tôn xử lý."
Hắn cũng đau đầu đến muốn chết. Đại sư huynh Tần Vân Hề cùng tiểu sư muội Liễu Thanh Âm vừa đi không trở về, không có tin tức, Tứ sư đệ Mộ Dung Xuân đi ra ngoài tìm người cũng chưa về, còn nghe được không ít tin tức lung tung rối loạn, khiến cho nội bộ tông môn đều nội tâm hoảng sợ.
Hôm nay sư tôn cuối cùng là đã trở lại, lại mang theo cái lão quái vạn năm Vương Truyện Ân, còn trực tiếp đem Lâm Thu nhốt vào Cửu Dương tháp.
Bên này lại xảy ra tiếp một vụ, sự tình liên tục không dứt, dù cho hắn có ba đầu sáu tay đều không giải quyết hết được.
Còn chưa hết, mới vừa cùng lão Hình của hình đường xử lý hai tên tung ra lời đồn bậy bạ gây rối loạn tông môn, liền nghe được đệ tử báo tin nói, Hùng Vũ Liên tự mình đem mẫu thân Lâm Thu và vài người nữa tự tiện nhập môn qua cửa sau núi, muốn đi gặp mặt sư tôn.
Đây không phải không có việc gì nên tìm thêm việc sao?
Như thế cũng tốt, Vương Truyện Ân không biết ở chỗ này phát điên cái gì, lại thất thủ đem mấy người này cắt thành mảnh vụn !
Cố Phi đầu lớn như cái đấu, hận không thể đem cục diện rối rắm này quăng bậy xuống chỗ nào đó, buông tay không làm nữa.
Hắn hít một hơi thật dài, mặt ủ mày ê đứng ở một bên.
Ngụy Lương quay thân lại, lạnh lùng nhìn Vương Truyện Ân: “Vương lão, chuyện này, chỉ sợ ngươi phải cho ta một lời giải thích."
Da mặt dày ngàn vạn năm như lão Vương Truyện Ân kia cũng ẩn ẩn có chút không nhịn được.
Trước mắt bao người, hắn căn bản không thể biện giải cho mình nửa câu, chỉ có thể mặt dày mày dạn nói: “Việc này làm sao trách ta được, ta đang cùng với Kiếm Quân luận bàn ở đây, ai biết mấy người này không biết sống chết, cứ như vậy vọt vào —— ta không lưu ý xung quanh mình, Kiếm Quân ngươi cũng không lưu ý đến mà? Cái này cũng chẳng trách ta, rốt cuộc ngay cả Kiếm Quân nhà các ngươi cũng không phát hiện có người tới đây có phải hay không?"
Ngụy Lương còn chưa nói chuyện, Cố Phi đã kìm nén không được tức giận: “Sư tôn kính ngươi là tiền bối, căn bản chưa từng động thủ với ngươi! Ngươi nhìn xem sư tôn đã bị thương thành cái dạng gì! Ngươi làm bị thương sư tôn, còn giết chết nhiều người vô tội như vậy, còn muốn dùng một câu chẳng trách ngươi là qua loa lấy lệ cho xong sao!"
“Đúng vậy!" “Đúng vậy!"
Ngụy Lương nâng nâng tay, chúng đệ tử lập tức im lặng, giữa sân một mảnh yên tĩnh.
“Vương lão xin mời về trước đi, đợi ta điều tra rõ việc này, sẽ tự hỏi Vương thị xin một cái công đạo."
Vương Truyện Ân tuy rằng cũng cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp, nhưng bị nhiều tiểu bối trợn mắt giận dữ nhìn như vậy, mặt già vạn năm của hắn cũng không ngẩng lên được, huống hồ việc này vốn dĩ cũng do chính hắn sai trước, nói cái gì cũng là sai càng thêm sai.
Hắn trầm ngâm một lúc lâu, rầu rĩ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
“Sư tôn, thương thế của người……" Cố Phi vội vàng tiến lên.
“Không sao." Ngụy Lương nói, “Bị thương ngoài da thôi, chuyện này giao cho ngươi toàn quyền xử lý, ta lập tức phải nhập Cửu Dương tháp bế quan, không ai được nhiễu ta."
“…… Dạ."
Cố Phi cho người mang chiếu tới, thu dọn thi thể của đám người Trịnh Tử Ngọc.
Khi Ngụy Lương xoay người bước vào cửa tháp, trong lòng có một chút thấp thỏm.
Mới vừa rồi nếu cường hãn muốn ra tay cứu những người này, cũng không phải làm không được. Nhưng hắn không những không cứu, ngược lại lấy kiếm ý phong bế cảm giác của Vương Truyện Ân, mặc kệ hắn ta giết chết mấy người này, để giải nguy cơ lửa sém lông mày của chính mình.
Tuy rằng biết tiểu thê tử nhà mình cùng Trịnh Tử Ngọc cũng không phải thân nhân chân chính, nhưng mà…… cũng không biết nàng và hai người kia rốt cuộc có giao tình gì không……
Khi trở tay khép lại cửa tháp, hắn lại nếm tiếp tư vị do dự một hồi.
Khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Ngụy Lương không khỏi hô hấp cứng lại ——
Chỉ thấy tứ chi của Đấu Long đang bay lên không, điên cuồng chạy vội trêи bốn bức tường vây vách tháp. Nó quá béo, khi chạy cũng không thể nào giống như ngựa bốn vó thay phiên nhau chấm đất, mà nó phải nhảy lên, bốn cái chân vừa mập lại vừa ngắn chỉ có thể chụm lại rồi đồng thời bay lên không, hơi hơi co rụt lại chút rồi đồng thời rơi xuống đất, mượn lực tiếp tục nhảy về phía trước.
Lỗ tai và sừng cũng ngoan ngoan gục xuống ở sau đầu, khi phóng người lên, phần lông trêи cổ run lên run lên, “Hự hự" chạy trốn thật hăng hái!
Nữ tử minh diễm cưới trêи thân Đấu Long, cười đến hoa chi loạn chiến.
“Giá!"
Đấu Long phát hiện Ngụy Lương đã đến trước, nó ghìm người thắng lại một cái, tứ chi thẳng tắp trượt về phía trước, kéo ra một vết móng cào xuống mặt tường thật dài.
Lâm Thu phát hiện, khi Đấu Long đột nhiên thấy Ngụy Lương, ánh mắt nó liền chột dạ. Mà không biết có phải ảo giác hay không, lúc này khi Ngụy Lương thấy nàng, ánh mắt cũng chột dạ.
Nàng lập tức ý thức được đây chỉ là ảo giác, bởi vì giây tiếp theo, Ngụy Lương đã đến trước mặt.
Trêи người hắn là sát khí vờn quanh đuổi đi không hết, môi mỏng mím chặt, đầy người toàn là máu.
Liền ngay lúc Lâm Thu đang cho đầu vào trong hố lông, trong lòng ngực lại kéo kéo một cái chân to bụ bẫm tràn đầy lông tơ màu trắng, nằm lăn lộn trêи cái bụng vừa mềm vừa trắng của Đấu Long, tin tức nàng bị Ngụy Lương đích thân đem nhốt vào trong Cửu Dương tháp, đã giống như mọc cánh bay khắp đại lục.
Tu Chân giới luôn là có rất nhiều bí pháp cùng thủ đoạn đưa tin kỳ kỳ quái quái, chẳng qua tin tức tầm thường thì không đáng vận dụng mấy tài nguyên cùng linh khí mà thôi.
Trịnh Tử Ngọc kiểm kê xong phí bảo hộ mà tiểu tông môn hàng xóm đưa tới, nhớ tới chuyện nhi tử Lâm Đông làm lớn bụng khuê nữ của một trưởng lão tông phái sát vách, nhịn không được “Xuy" một tiếng, liếc liếc mắt nhìn một nữ đệ tử đang đứng hầu bên cạnh, nhàn nhàn lên tiếng nói.
“Cho người đi nhìn chằm chằm Khương lão đầu của Thanh Linh kiếm tông kia đi, đừng có lơ đãng để hắn đem tôn tử bảo bối của ta làm cho không còn! Hừ, chỉ là nữ nhi của trưởng lão một tông phái nhỏ như Thanh Linh Kiếm Tông, lại dám đòi gả cho con ta làm chính thê? Cho ả làm thϊế͙p͙ đã là cất nhắc lắm rồi! Còn dám không đáp ứng? Ta xem bọn họ có thể ngoan cố đến bao lâu! Chờ đến khi bụng lộ ra, ta nhìn xem ai mới gấp! Hừ, hiện tại làm bộ làm tịch, chờ đến khi vào cửa, xem ta tra tấn ả ta như thế nào!"
Nữ đệ tử ở sau lưng bĩu môi, ngọt ngào đáp: “Dạ. Tông chủ là thiếu niên đầy hứa hẹn, bộ dáng nữ nhân gì mà không cưới được a, muốn ta nói, nếu không phải thanh danh của Liễu Thanh Âm ở Vạn Kiếm Quy Tông kia không được tốt, cũng miễn cưỡng xứng với tông chủ chúng ta thôi!"
Ai cũng chán ghét Trịnh Tử Ngọc cùng Lâm Đông, nhưng nữ nhi của người ta hiện tại lại leo cao, gả cho Kiếm Quân Ngụy Lương, nếu đặt trong hoàn cảnh thế tục, đó đã là hoàng thân quốc thích, chọc không được. Huống hồ Trịnh Tử Ngọc tuy không hào phóng, nhưng trong tay cũng có không ít của cải, tất nhiên sẽ xài nhiều hơn nơi khác một chút.
Lâm Đông ham chơi, tư vị thiếu niên mới vừa dậy thì, một phát không thể vãn hồi, cùng tên nữ đệ tử này kỳ thật cũng có chút mờ ám. Chẳng qua nàng ta thật sự thông minh, chỉ lừa lấy linh thạch tài nguyên của Lâm Đông, trước mặt Trịnh Tử Ngọc lại giấu chặt muốn chết, một bên còn tranh thủ nịnh nọt bà, hai đầu đều ra sức chiều chuộng, vớt được không ít chỗ tốt.
“Đúng vậy. Thê tử tương lai của con trai ta, ít gì cũng phải là một kiếm tiên chứ!" Trịnh Tử Ngọc xoa xoa linh thạch cùng bạc đã kiểm kê nửa ngày, có chút ngứa ngáy tay chân, nói, “Thôi được rồi, cũng không cần các ngươi đi nhìn chằm chằm, chuẩn bị kiệu cho ta đi, ta đây liền tự mình đi một chuyến tới Thanh Linh Kiếm Tông, đón trưởng tử của con trai ta và con ả thị thϊế͙p͙ của nó về! Ta xem có ai trong Thanh Linh Kiếm Tông của bọn họ dám ngăn cản!"
Nữ đệ tử lại lần nữa lặng lẽ bĩu môi, trong lòng thầm nghĩ: ‘ nếu không phải thấy tên Lâm Đông kia thật sự không nên thân, theo hắn không có đại tiền đồ gì, ta sớm đã sinh cho hắn nhi nữ song toàn, còn chờ đến phiên con tiểu tiện nhân của Thanh Linh Kiếm Tông kia sinh trưởng tử? Phi phi, ai biết có phải nhi tử hay không? Chưa biết chừng chính là thứ khuê nữ bồi tiền. ‘
Trong lòng tuy nghĩ như vậy, trêи mặt tươi cười lại là càng thêm điềm mỹ, tiến đến bên cạnh đỡ lấy Trịnh Tử Ngọc, cười nói: “Lại nói tiếp, Thanh Linh Kiếm Tông kia ỷ vào việc mang long chủng của tông chủ chúng ta, chậm chạp không đem linh thạch giao ra đây, có phải thật quá đáng quá rồi hay không! Người này chính là không thể chiều được!"
“Đúng! Không thể chiều!" Trịnh Tử Ngọc hư hư chỉ chỉ lên trán nữ đệ tử, cười nói, “Ta suýt nữa đã quên rồi, con người nha, tuổi lớn thì trí nhớ lại không tốt, may mà có ngươi giúp đỡ! Đợi sau khi linh mạch kia thu vào, mỗi tháng ta cho ngươi thêm một phần tài nguyên linh thạch."
Nữ đệ tử ngàn ân vạn tạ, nịnh nọt Trịnh Tử Ngọc bước ra ngoài đường.
Mới vừa bước vào trong đình, liền thấy một nam đệ tử vội vàng tới, sắc mặt hơi có chút khó coi.
“Bẩm phu nhân, việc lớn không tốt rồi, tông chủ bị Thanh Linh Kiếm Tông bắt giữ rồi !"
“Cái gì?!" Trịnh Tử Ngọc nhíu nổi lên chân mày, “Bọn họ thật lớn gan! Như thế nào, muốn ép con ta ở nơi đó bái đường thành thân với con ả hư hỏng kia đúng không ?! Đúng là phát điên rồi! Ta tuyệt đối sẽ không đáp ứng!"
Nam đệ tử run rẩy co lại, ngó bà một cái, ngữ khí thập phần khó xử: “Không phải phu nhân. Khương trưởng lão nói, nói…… khụ, sáng sớm hôm nay, Khương Tiểu Thanh treo cổ tự vẫn, tông chủ có tình có nghĩa, muốn đến nhìn nàng ta lần cuối cùng, kết quả lại bị Khương trưởng lão bắt lấy, nói muốn…nói muốn thiến tông chủ, báo thù cho khuê nữ của hắn."
Trịnh Tử Ngọc hít một ngụm khí lạnh thật lớn: “Không xong rồi! Khương lão đầu kia vừa xấu xí vừa bướng bỉnh, không chừng thật dám làm tổn thương con ta! Tốc tốc chuẩn bị kiệu! Kiệu đâu! Hắn dám đụng đến một sợi lông của con trai ta, ta bắt Thanh Linh Kiếm Tông của hắn cả đám đền mạng! Ngươi, lập tức sai người đến Vạn Kiếm Quy Tông báo tin, mời con rể ta thân chinh đến đây! Còn có, đi kêu Vạn Thiên Nhai của Vạn Hoa tông tức tốc lại đây! Ta sợ lão Khương kia ngoan cố muốn cá chết lưới rách!"
Trịnh Tử Ngọc nhanh như chớp chạy tới Thanh Linh Kiếm Tông.
Tiểu đồng trông cửa bị bà giơ chân đá một cái, thẳng tắp vọt vào.
Tiến vào đại đường, liền thấy nhi tử Lâm Đông bị trói gô, ngồi thẳng như con gà bị trói chặt trêи một cái ghế dài, quần áo bên ngoài bị cởi ra, quần trong cũng cởi một nửa, Khương trưởng lão nước mắt lưng tròng, trong tay cầm một thanh loan đao nhỏ sáng long lanh, hai chân run run đứng bên cạnh Lâm Đông.
Tông chủ của Thanh Linh Kiếm Tông cùng vài vị trưởng lão khác đang ở khuyên bảo.
Tông chủ là một người trẻ tuổi, mi thanh mục tú, nhìn có vài phần tính trẻ con, nhưng lời nói cử chỉ lại thập phần ổn trọng.
Chỉ nghe hắn nói: “Khương sư bá, tiểu Thanh Nhi cùng ta lớn lên, nàng ấy xảy ra chuyện, trong lòng ta cũng là vô cùng tức giận, hận không thể đem tiểu tử này lột da sống! Nhưng mà Thanh Dần tông bọn họ hiện giờ dựa lưng vào Vạn Kiếm Quy Tông, tuy rằng Vạn Kiếm Quy Tông kia là danh môn chính phái, sẽ không thiên vị làm việc tư, nhưng mà thế gian này có rất nhiều đồ đệ nịnh nọt, đáng sợ nhất cũng chính là những người này! Hôm nay một đao này đi xuống, Thanh Linh Kiếm Tông chúng ta sau này phải đối mặt với vô số minh đao ám hoả, tổn thương không đếm được a! Đặc biệt là Vạn Thiên Nhai kia…… Hành sự nham hiểm độc ác, chỉ sợ……"
Khương trưởng lão hai mắt đỏ đậm: “Tông chủ! Việc một mình ta làm, một mình ta chịu! Sau khi thiến xong tên khốn này, người liền trục xuất ta ra khỏi tông môn! Từ đây sinh tử của ta, cùng tông môn vô can!"
Tông chủ trẻ tuổi cười thở dài: “Sư bá a, tông môn chúng ta tuy rằng không biết cố gắng, thành lập mấy trăm năm chỉ mới là một tông môn nhỏ nhoi đứng chót, nhưng điểm tâm huyết này, tất cả mọi người vẫn có! Ta tuy là tiểu bối, nhưng được chư vị sư thúc bá coi trọng, đem tông môn giao vào trong tay ta, ta cũng chỉ có thể thẹn mặt gánh chịu cái chức trách này, không dám phụ phó thác của chư vị. Hôm nay nói với ngươi mấy chuyện này, cũng không phải chỉ đối với một mình ngươi như vậy, mà là muốn cho tất cả sư thúc bá đang ngồi đây đều hiểu rõ, con đường sau này, khả năng không được bằng phẳng nữa."
Hắn khoanh tay đi hai bước: “Ta biết, tất cả mọi người đều không sợ chết! Nhưng ai cũng có người nhớ, có người mình phải bảo vệ, có người mình luyến tiếc để họ xảy ra chuyện! Hiện tại, nếu phải đi, xin mau chóng mang theo người nhà rời đi, ta sẽ làm quản sự, phân chia hết tài nguyên còn lại trong tông, mang theo một phần đi, xem như là tâm ý cuối cùng của tông chủ vô dụng này !"
Mọi người nước mắt rơi như mưa, đồng loạt quay đầu, lập tức kêu lên: “Không đi! Chúng ta đều không đi! Khương trưởng lão, động thủ đi! Có chuyện gì, tất cả mọi người cùng nhau chịu trách nhiệm!"
“Được!" Khương trưởng lão nắm thật chặt loan đao nhỏ sáng loáng trong tay, âm thầm hạ quyết tâm —— sau khi thiến đi tên khốn này, liền lập tức tự vẫn, tuyệt không để liên lụy đến trêи dưới tông môn.
Đang muốn giơ tay chém xuống, chợt nghe trong viện truyền đến một thanh âm nữ tử cao vút bén nhọn.
Trịnh Tử Ngọc kêu lên chói tai: “Dừng tay cho ta!"
Con ngươi của Khương trưởng lão co lại, giơ tay chém xuống!
Lâm Đông bị một cục vải bố trắng nhét vào miệng, chỉ thấy lưỡi đao thẳng tắp hướng về phía mình, âm phong lạnh căm trước một bước xoa lên làn da của mình, cả kinh hai mắt trắng dã, xỉu ngay tại chỗ.
“Ách!!"
Máu tươi bắn lên, nhưng người bị thương lại không phải Lâm Đông.
Loan đao trong tay Khương trưởng lão bay đi ra ngoài, chui vào bả vai một vị trưởng lão khác. Mà cánh tay Khương trưởng lão đã đầm đìa máu tươi, suýt nữa cổ tay bị cắt đứt đi.
Một người trung niên áo đen, sắc mặt âm trầm lướt đến trước ghế dài, mang Lâm Đông trêи ghế dựa nắm vào trong tay, lướt về bên cạnh Trịnh Tử Ngọc, âm thanh cười nói: “Dám đụng đến chắt nhi Lâm Đông ta nhi? Hỏi qua ý kiến Vạn Thiên Nhai ta chưa ?"
Đúng là tông chủ của Vạn Hoa tông, Vạn Thiên Nhai.
Người này tu vi là hậu kỳ Kim Đan, lưỡi dao gió bằng linh khí trêи tay chơi đến xuất thần nhập hóa. Sau khi Lâm Thu gả vào Vạn Kiếm Quy Tông, người này gió chiều nào theo chiều ấy, cam nguyện làm lính hầu cho Trịnh Tử Ngọc, thay bà ta làm không ít chuyện nham hiểm, liền ngóng trông Trịnh Tử Ngọc đáp ứng hắn, đem đứa con trai độc nhất của hắn vào Vạn Kiếm Quy Tông làm đệ tử.
Nhìn thấy Vạn Thiên Nhai xuất hiện, mọi người trong Thanh Linh Kiếm Tông đều đồng thời biến sắc. Linh khí của Kim Đan kỳ có thể phóng ra ngoài, Trúc Cơ cùng Kim Đan đối diện, căn bản không có chút phần thắng nào!
“Vạn Thiên Nhai!" Tông chủ Thanh Linh Kiếm Tông cầm kiếm tiến lên, “Ngươi xâm nhập tông môn ta, tùy ý đả thương người, là khăng khăng muốn cùng Thanh Linh Kiếm Tông ta đối địch sao!"
Vạn Thiên Nhai cười nói: “Không không không, ngươi cũng quá xem trọng bản thân mình rồi. Các ngươi không biết tốt xấu, nhiều lần cự tuyệt ý tốt của phu nhân cùng Lâm tông chủ, ta đã sớm nghẹn một bụng lửa thay bọn họ rồi! Chẳng qua lúc trước tiểu cô nương trong tông các ngươi trong bụng mang giọt máu của Lâm tông chủ, ta lưu cho các ngươi vài phần tình cảm thôi. Hiện giờ, các ngươi hại chết huyết mạch của Lâm tông chủ, lại dám mưu hại Lâm tông chủ, ta chỉ có thể thay trời hành đạo cũng là làm chút chuyện nên làm. Từ nay về sau, Động Đình liền không còn Thanh Linh Kiếm Tông nữa!"
Mọi người trong Thanh Linh Kiếm Tông đồng thời giận dữ: “Vạn Thiên Nhai! Ngươi muốn làm gì!"
Giữa ban ngày, chẳng lẽ hắn thật sự dám làm ra thảm án diệt môn?!
Chỉ thấy trêи bốn vách tường, đệ tử Vạn Hoa tông mặc hắc y từng người tiếp một người xuất hiện, mỗi người đều ánh mắt nặng nề, trêи mặt mang sát khí, bao vây lấy Thanh Linh Kiếm Tông cứng như thùng sắt.
“Hoá ra, Vạn Hoa tông cũng muốn nuốt linh mạch kia của Thanh Linh Kiếm Tông chúng ta!" tông chủ Thanh Linh Kiếm Tông thở một hơi thật dài, “Việc đã đến nước này, nhiều lời vô nghĩa. Tất cả nghe lệnh, liệt trận, nghênh địch!"
Đại chiến chạm vào là nổ ngay.
Trịnh Tử Ngọc vội vàng mở trói cho Lâm Đông, một bên tay chân không ngừng lại, một bên phân phó Vạn Thiên Nhai: “Toàn bộ giết chết! Một người cũng không lưu! Hài nhi đáng thương của ta không biết phải chịu bao nhiêu tội rồi ô ô ô……"
“Như ngài mong muốn." Vạn Thiên Nhai âm hiểm cười, tiến lên trước một bước.
Đang muốn động thủ, chợt thấy một luồng hắc ảnh từ trêи trời giáng xuống, dừng lại bên cạnh Vạn Thiên Nhai, ghé tai nói với hắn mấy câu.
“Cái gì?!" Vạn Thiên Nhai hai mắt trợn lên, “Thật sự?!"
“Thiên chân vạn xác!" Người tới nói, “Tin tức đã truyền ra, vô cùng xác thực không thể nghi ngờ! Đệ tử cố ý trao đổi tin tức với một đệ tử tông môn khác, đã chứng thực, tuyệt đối không sai!"
Vạn Thiên Nhai “Tê" một tiếng, hít một ngụm khí lạnh thật dài.
“Lão tặc Vạn Thiên Nhai! Sao còn chưa động thủ!" Tông chủ Thanh Linh Kiếm Tông quát lớn. Khuôn mặt trẻ tuổi hơi hơi đỏ lên, trong mắt ngấn lệ hơi lóe, đã ôm quyết tâm hẳn phải chết.
Đôi mắt chuột của Vạn Thiên Nhai quay tròn xoay nửa ngày, rốt cuộc, cong môi “Hắc hắc" cười, nói: “Lão đệ đừng vội bốc hoả, việc hôm nay, có thể là hiểu lầm."
Hắn nghiêng đầu, nói khẽ với tên đệ tử báo tin: “Ngươi, mang lệnh bài của ta về tông, tiến vào phòng tối, châm hương báo tin, gặp Hùng Vũ Liên tiên tử chứng thực lại một lần. Nhất định phải xác nhận, Lâm Thu có phải thật sự bị nhốt vào trong Cửu Dương tháp hay không."
“Dạ!" Hắc y đệ tử lĩnh mệnh mà đi.
Vạn Thiên Nhai từ từ đứng yên, nói: “Đừng nóng vội, mọi người đã lâu không có tụ họp, hôm nay vừa lúc, không ngại thì cứ trò chuyện tại đây đi."
Trịnh Tử Ngọc chỉ vội vàng ấn huyệt nhân trung cho Lâm Đông, nhất thời không phát hiện ra thế cục đã lặng lẽ xảy ra biến hóa.
Đệ tử chứng thực mau chóng đã trở lại, sắc mặt cũng không thể là nói đẹp hay là khó coi, hướng về phía Vạn Thiên Nhai chắp tay, nói: “Xác nhận!"
“A ——" Vạn Thiên Nhai nhắm mắt lại, hít một hơi thật dài.
Trịnh Tử Ngọc hậu tri hậu giác, ngẩng đầu mắng: “Vạn Thiên Nhai! Ngươi dây dưa dây cà muốn cọ xát tới khi nào! Còn chưa động thủ ? chờ cái gì! Ngươi còn có muốn cho nhi tử của ngươi bái nhập tông môn của con rể ta hay không!"
“Động thủ, liền động thủ đây." Vạn Thiên Nhai mở to mắt, trong tay ngưng ra một thanh kiếm hàn quang lấp lánh.
Mọi người trong Thanh Linh Kiếm Tông lập trận địa sẵn sàng đón quân địch. Mồ hôi theo trán dần dần chảy vào mắt, nhưng ai cũng không dám chớp mắt.
Chỉ thấy hàn quang chợt lóe.
“A ——" một tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế, thảm thiết quanh quẩn trong đình viện.
Tim mật mọi người đều lạnh, nhìn khắp mọi nơi, lại phát hiện đó là Lâm Đông nãy giờ đang hôn mê trong lòng ngực Trịnh Tử Ngọc giữa đùi dính máu, kêu thảm té lăn trêи đất.
Sau khi gào hai tiếng, hắn liền đau đến hôn mê bất tỉnh.
Trịnh Tử Ngọc bị biến cố trước mắt doạ sợ ngây người. Mọi người trong Thanh Linh Kiếm Tông l càng ngây ra như phỗng.
Ai cũng không dự đoán được, Vạn Thiên Nhai vừa ra tay lại là trực tiếp thiến Lâm Đông.
“Đem tên khốn khϊế͙p͙ hại mạng người này trói lại, bổn tọa tự mình áp giải hắn, đưa đến Vạn Kiếm Quy Tông!" Vạn Thiên Nhai cao giọng nói, “Tên này làm nhiều việc bất nghĩa, mà mẹ hắn Trịnh Tử Ngọc càng làm chuyện độc ác hơn! Bổn tọa gặp chuyện bất bình, thay Thanh Linh Kiếm Tông làm chủ, đem hai người mẫu tử ác độc này bắt lại, liền đưa đi đến Vạn Kiếm Quy Tông, cung thỉnh thượng tông xử lý!"
Mọi người trong Thanh Linh Kiếm Tông chứng kiến một màn trở mặt này mà ngơ ngác không hiểu ra sao, mãi đến khi đám người Vạn Hoa tông rút lui ra khỏi cửa tông môn bọn họ, mới từng người mơ mơ màng màng lấy lại tinh thần.
Mọi người hai mắt nhìn nhau, trong lòng kinh nghi bất định.
Một hai canh giờ sau, ra ngoài tìm hiểu tiếng gió, đệ tử rốt cuộc truyền lại tin tức. Hoá ra khuê nữ của Trịnh Tử Ngọc, Lâm Thu, đã bị Kiếm Quân Ngụy Lương đích thân nhốt vào trong Cửu Dương tháp!
Cửu Dương tháp, chính là cấm địa trong cấm địa, điềm xấu trong điềm xấu. Lâm Thu đã bị nhốt vào Cửu Dương tháp, kẻ tiểu nhân âm độc như Vạn Thiên Nhai tất nhiên muốn phản lại, dẫm Thanh Dần tông thêm một chân.
Mọi người thổn thức cảm khái không thôi.
Mà Vạn Thiên Nhai, đang hưng phấn áp giải Trịnh Tử Ngọc cùng Lâm Đông, tiến vào Vạn Kiếm Quy Tông, muốn nhân cơ hội kiếm được chỗ tốt.
Giờ phút này, Ngụy Lương cùng Vương Truyện Ân đang giằng co trước Cửu Dương tháp.
“Kiếm quân của thế hệ trước, Tần Vô Xuyên, chính là bạn già tốt của lão phu, ta mỗi lần tới tìm hắn, đều sẽ cùng hắn luận bàn một phen. Hắn hiện giờ đã không còn nữa, mà ngươi, nếu kế thừa hắn y bát, liền thay sư tôn ngươi đánh với ta mấy chiêu, ngươi còn e ngại chuyện gì? Ngươi tìm mọi cách đùn đẩy, thật ra làm lão phu có chút không hiểu nha!"
Vương Truyện Ân đầy mặt mang cười, nhưng ý cười lại không đụng đến đáy mắt.
Ánh mắt Ngụy Lương bất động: “Kiếm là dùng để giết người."
Vương Truyện Ân nói: “Không sao, không sao, cho dù thật sự bị tiểu tử ngươi làm bị thương chút đỉnh đi nữa, làm trưởng bối còn có thể cùng ngươi so đo được sao? Tới tới tới, rất nhiều năm không buông lỏng gân cốt, lão phu có hơi gấp không chờ nổi nha! Yên tâm yên tâm, lão phu biết nặng nhẹ, tuyệt sẽ không làm bị thương đến ngươi, ngươi còn muốn lãnh đạo tu sĩ trong thiên hạ đối phó Ma tộc mà! Ngay tông môn của ngươi, ta sao lại dám tổn thương ngươi?"
Ngụy Lương hơi hơi nheo mắt lại, nhìn nhìn Cửu Dương tháp đen kịt, quay đầu đi, cười như không cười: “Lão Kiếm Quân nếu ở trêи trời có linh thiêng, chỉ sợ không muốn gặp ngươi."
Sắc mặt Vương Truyện Ân hơi đổi: “Như thế nào, còn không phải chỉ là lấy tức phụ hắn chạy thôi sao? Nữ nhân kia mấy ngàn năm trước đã chết già, hắn nếu còn sống, sao có thể vì một cổ nhân của ngàn năm trước mà so đo với người bạn tốt là ta chứ? Tâm nhãn của Tần Vô Xuyên không nhỏ như vậy chứ! Nếu hắn keo kiệt như vậy, lúc trước ta mới chướng mắt hắn, làm sao có thể làm bằng hữu với hắn được?!"
Lời nói không biết xấu hổ như vậy cũng có thể nói ra miệng, ngay cả Ngụy Lương cũng còn không lời gì để nói.
“Được rồi được rồi," Vương Truyện Ân vẫy vẫy tay, “Ta cũng lười cùng ngươi dong dài. Ta tuy lánh đời nhiều năm, cũng không có cảm tình mấy với những tiểu bối đó, nhưng trong một ngày lại diệt sát nhiều hậu nhân của ta như vậy, việc này ta không thể không đến quản! Ngươi nói là Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm làm, ta thấy không hẳn vậy, phía sau màn này nhất định còn có cao nhân."
“Ngươi cảm thấy là ta?" Ngụy Lương nhàn nhạt cười.
“Không có không có." Vương Truyện Ân là con cáo già sống ngàn vạn năm, làm sao trước mặt xé rách mặt được, chỉ nói, “Ta chỉ muốn nhìn một cái, hiện giờ trong thiên hạ này, kiếm đạo đã diễn biến thành cái bộ dáng gì. Như vậy trong lòng mới yên tâm, khi ta đi tầm nã hung thủ cũng thêm vài phần phòng bị!"
Ngụy Lương nhẹ nhàng cười nhạt: “Nếu ta khăng khăng không phụng bồi, ngươi sẽ như thế nào."
“Chuyện này cũng không phải do ngươi quyết định." Vương Truyện Ân cười nói, “Khi ta cùng với lão Kiếm Quân Tần Vô Xuyên giao hảo, ngươi vẫn còn là cái cọng lông gì! Giữa ta và hắn chưa bao giờ chơi trò khách sáo hư tình giả ý đó, còn ngươi? Hừ hừ, ngươi bồi thì đến bồi, không bồi, cũng đến bồi!"
Dứt lời, trong không khí bên ngoài cửa tháp bằng hắc thạch bỗng nhiên ngưng trọng, ẩn ẩn vang lên vô số tiếng xẹt xẹt rất nhỏ.
Người này kiếm ý đã ẩn ẩn không bàn mà hợp ý với tự nhiên trong Thiên Đạo, đem gió cũng biến thành kiếm.
Ánh mắt Ngụy Lương lạnh lùng.
Cùng cao thủ như vậy so chiêu, vốn rất dễ dàng bị nhìn ra thực lực chân chính, càng không nói đến trước mắt thân mang trọng thương, còn bị mất thần kiếm bản mạng.
Một khi động thủ, hết thảy đều bị lộ không thể nghi ngờ!
Gió càng thêm sắc bén.
Dù cho Ngụy Lương đang có kiếm ý bảo vệ, vẫn có thể cảm giác được sát khí cực kỳ sắc bén đang kêu gào bên tai mình, khi kiếm gió xẹt qua má, dưới da ẩn ẩn đau nhức.
Hắn không động.
Sát ý trong mắt Vương Truyện Ân thản nhiên tuông trào, quát lạnh nói: “Chất nhi, chú ý!"
Tiếng nói vừa dứt, chỉ nghe âm thanh “tranh tranh" không dứt bên tai.
Ngọn gió vô sắc vô vị lại đang quỷ dị ngưng kết lên, ánh sáng biến ảo, trong không gian bên ngoài tháp, từng lưỡi dao gió dần dần hiện lên, sắc nhọn, không sắc không mùi, phản phất như nhiều đến mức đang cắt nhuyễn không gian. Chúng nó xoay quanh cái hố đất thật lớn ở phạm vi mấy trăm trượng, nhận hiệu lệnh đồng thời nhắm ngay Ngụy Lương, chỉ đợi Vương Truyện Ân vẫy bàn tay đang giơ cao kia xuống.
Đôi mi xinh đẹp của Ngụy Lương hơi hơi hướng lên, tụ lại ở giữa, phảng phất như đang ngưng thần suy tư cái gì, lại như đang thất thần.
“Chất nhi, tiếp chiêu!"
Vương Truyện Ân quát lên một tiếng lớn, tay áo màu trắng giữa không trung ngưng trong chớp mắt, sau đó thẳng tắp vẫy xuống!
Trong nháy mắt cực dài lại quá ngắn kia, bỗng nhiên một loại cảm giác quỷ dị truyền vào tai Vương Truyện Ân.
Giống như là tiếng động khi đang chìm trong nước, sau đó đem đầu dò ra khỏi mặt nước, rõ ràng lại mơ hồ. Màng tai hơi hơi động, hắn còn chưa lấy lại tinh thần, liền thấy ở trước mắt, Ngụy Lương không tránh không lùi, xuyên qua một loạt lưỡi dao gió, nhào về hướng cạnh hố đất lớn.
Lưỡi dao gió đem tay áo đen của hắn cắt thành mấy lỗ lớn nhỏ không đồng nhất, máu của Kiếm Quân bay lả tả sái lạc.
Vương Truyện Ân ngơ ngẩn thu chiêu, nghiêng đầu đi xem.
Chỉ thấy không ít đệ tử Vạn Kiếm Quy Tông đang đứng bên cạnh cái hố
lớn, trợn mắt há hốc mồm nhìn chính hắn.
Trêи mặt đất, có mấy cái xác chết đang nằm hỗn độn.
“Cái này……"
“Kiếm Quân!" Một người đệ tử cúi đầu thi lễ, " Hùng Vũ Liên sư muội của đỉnh Kinh Liên khăng khăng đem mấy người này vào trong tông, nói là phải cáo trạng với Kiếm Quân. Đệ tử ngăn trở không được, vội vàng đi tìm sư phụ tới. Ai ngờ đuổi tới nơi đây, thế nhưng……"
Ngụy Lương nhị đệ tử Cố Phi đầy mặt răng đau: “Sư tôn, ta nghe tin liền vội vàng chạy tới, không nghĩ vẫn tới muộn tới một bước. Đây, đây……"
Mặt Ngụy Lương không có biểu tình: “Đây là người nào?"
Mấy thi thể nằm dưới đất kia, thật là không phân biệt được bộ dáng lúc sinh thời.
Cố Phi hổ thẹn trả lời: “Là Lâm Đông tông chủ Thanh Dần tông, cùng với mẹ là Trịnh Tử Ngọc, còn có tông chủ Vạn Hoa tông, Vạn Thiên Nhai. Ngoài ra còn có Hùng Vũ Liên, đệ tử dưới toạ của thất sư muội."
Ngụy Lương không quan tâm đến trêи người đang nhỏ máu tươi, tiếp tục hỏi: “Bọn họ tới đây có chuyện gì?"
Cố Phi trừng mắt nhìn tên đồ đệ báo tin kia, liếc mắt một cái, âm thầm nói thầm một câu: “Động tác cũng không mau một chút, chạy tới kịp sẽ không có chuyện rồi!"
Sau đó căng da đầu bẩm: “Nói là Lâm Đông mạnh mẽ cưỡng, à, làm bẩn khuê nữ nhà người ta, hại khuê nữ người ta tự vẫn. Tông chủ Vạn Hoa tông Vạn Thiên Nhai gặp chuyện bất bình, bắt lấy người, đưa tới thỉnh sư tôn xử lý."
Hắn cũng đau đầu đến muốn chết. Đại sư huynh Tần Vân Hề cùng tiểu sư muội Liễu Thanh Âm vừa đi không trở về, không có tin tức, Tứ sư đệ Mộ Dung Xuân đi ra ngoài tìm người cũng chưa về, còn nghe được không ít tin tức lung tung rối loạn, khiến cho nội bộ tông môn đều nội tâm hoảng sợ.
Hôm nay sư tôn cuối cùng là đã trở lại, lại mang theo cái lão quái vạn năm Vương Truyện Ân, còn trực tiếp đem Lâm Thu nhốt vào Cửu Dương tháp.
Bên này lại xảy ra tiếp một vụ, sự tình liên tục không dứt, dù cho hắn có ba đầu sáu tay đều không giải quyết hết được.
Còn chưa hết, mới vừa cùng lão Hình của hình đường xử lý hai tên tung ra lời đồn bậy bạ gây rối loạn tông môn, liền nghe được đệ tử báo tin nói, Hùng Vũ Liên tự mình đem mẫu thân Lâm Thu và vài người nữa tự tiện nhập môn qua cửa sau núi, muốn đi gặp mặt sư tôn.
Đây không phải không có việc gì nên tìm thêm việc sao?
Như thế cũng tốt, Vương Truyện Ân không biết ở chỗ này phát điên cái gì, lại thất thủ đem mấy người này cắt thành mảnh vụn !
Cố Phi đầu lớn như cái đấu, hận không thể đem cục diện rối rắm này quăng bậy xuống chỗ nào đó, buông tay không làm nữa.
Hắn hít một hơi thật dài, mặt ủ mày ê đứng ở một bên.
Ngụy Lương quay thân lại, lạnh lùng nhìn Vương Truyện Ân: “Vương lão, chuyện này, chỉ sợ ngươi phải cho ta một lời giải thích."
Da mặt dày ngàn vạn năm như lão Vương Truyện Ân kia cũng ẩn ẩn có chút không nhịn được.
Trước mắt bao người, hắn căn bản không thể biện giải cho mình nửa câu, chỉ có thể mặt dày mày dạn nói: “Việc này làm sao trách ta được, ta đang cùng với Kiếm Quân luận bàn ở đây, ai biết mấy người này không biết sống chết, cứ như vậy vọt vào —— ta không lưu ý xung quanh mình, Kiếm Quân ngươi cũng không lưu ý đến mà? Cái này cũng chẳng trách ta, rốt cuộc ngay cả Kiếm Quân nhà các ngươi cũng không phát hiện có người tới đây có phải hay không?"
Ngụy Lương còn chưa nói chuyện, Cố Phi đã kìm nén không được tức giận: “Sư tôn kính ngươi là tiền bối, căn bản chưa từng động thủ với ngươi! Ngươi nhìn xem sư tôn đã bị thương thành cái dạng gì! Ngươi làm bị thương sư tôn, còn giết chết nhiều người vô tội như vậy, còn muốn dùng một câu chẳng trách ngươi là qua loa lấy lệ cho xong sao!"
“Đúng vậy!" “Đúng vậy!"
Ngụy Lương nâng nâng tay, chúng đệ tử lập tức im lặng, giữa sân một mảnh yên tĩnh.
“Vương lão xin mời về trước đi, đợi ta điều tra rõ việc này, sẽ tự hỏi Vương thị xin một cái công đạo."
Vương Truyện Ân tuy rằng cũng cảm thấy chỗ nào đó không thích hợp, nhưng bị nhiều tiểu bối trợn mắt giận dữ nhìn như vậy, mặt già vạn năm của hắn cũng không ngẩng lên được, huống hồ việc này vốn dĩ cũng do chính hắn sai trước, nói cái gì cũng là sai càng thêm sai.
Hắn trầm ngâm một lúc lâu, rầu rĩ hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi.
“Sư tôn, thương thế của người……" Cố Phi vội vàng tiến lên.
“Không sao." Ngụy Lương nói, “Bị thương ngoài da thôi, chuyện này giao cho ngươi toàn quyền xử lý, ta lập tức phải nhập Cửu Dương tháp bế quan, không ai được nhiễu ta."
“…… Dạ."
Cố Phi cho người mang chiếu tới, thu dọn thi thể của đám người Trịnh Tử Ngọc.
Khi Ngụy Lương xoay người bước vào cửa tháp, trong lòng có một chút thấp thỏm.
Mới vừa rồi nếu cường hãn muốn ra tay cứu những người này, cũng không phải làm không được. Nhưng hắn không những không cứu, ngược lại lấy kiếm ý phong bế cảm giác của Vương Truyện Ân, mặc kệ hắn ta giết chết mấy người này, để giải nguy cơ lửa sém lông mày của chính mình.
Tuy rằng biết tiểu thê tử nhà mình cùng Trịnh Tử Ngọc cũng không phải thân nhân chân chính, nhưng mà…… cũng không biết nàng và hai người kia rốt cuộc có giao tình gì không……
Khi trở tay khép lại cửa tháp, hắn lại nếm tiếp tư vị do dự một hồi.
Khi thấy rõ cảnh tượng trước mắt, Ngụy Lương không khỏi hô hấp cứng lại ——
Chỉ thấy tứ chi của Đấu Long đang bay lên không, điên cuồng chạy vội trêи bốn bức tường vây vách tháp. Nó quá béo, khi chạy cũng không thể nào giống như ngựa bốn vó thay phiên nhau chấm đất, mà nó phải nhảy lên, bốn cái chân vừa mập lại vừa ngắn chỉ có thể chụm lại rồi đồng thời bay lên không, hơi hơi co rụt lại chút rồi đồng thời rơi xuống đất, mượn lực tiếp tục nhảy về phía trước.
Lỗ tai và sừng cũng ngoan ngoan gục xuống ở sau đầu, khi phóng người lên, phần lông trêи cổ run lên run lên, “Hự hự" chạy trốn thật hăng hái!
Nữ tử minh diễm cưới trêи thân Đấu Long, cười đến hoa chi loạn chiến.
“Giá!"
Đấu Long phát hiện Ngụy Lương đã đến trước, nó ghìm người thắng lại một cái, tứ chi thẳng tắp trượt về phía trước, kéo ra một vết móng cào xuống mặt tường thật dài.
Lâm Thu phát hiện, khi Đấu Long đột nhiên thấy Ngụy Lương, ánh mắt nó liền chột dạ. Mà không biết có phải ảo giác hay không, lúc này khi Ngụy Lương thấy nàng, ánh mắt cũng chột dạ.
Nàng lập tức ý thức được đây chỉ là ảo giác, bởi vì giây tiếp theo, Ngụy Lương đã đến trước mặt.
Trêи người hắn là sát khí vờn quanh đuổi đi không hết, môi mỏng mím chặt, đầy người toàn là máu.
Tác giả :
Thanh Hoa Nhiên