Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ
Chương 27: Nếu ta thắng
Lâm Thu bị doạ muốn nhảy dựng.
Nói như thế nào nhỉ? Giống như là trời giáng xuống một bọc máu to, “bang kỉ" một tiếng rơi bẹp xuống trước mặt.
Trêи giường nệm, trai đơn gái chiếc, vốn dĩ là một cảnh tượng ái muội không thể miêu tả, lập tức liền biến thành hiện trường hung án.
Lâm Thu ngơ ngẩn nhìn mấy giọt máu to bắn lên trêи người mình. Kỳ dị chính là, chúng nó cũng không thấm vào hoa văn trêи xiêm y, mà lập tức chảy xuôi xuống phía dưới, toàn bộ tụ lại trêи giường nệm. Sau khi chúng nó rơi xuống, xiêm y lại sạch sẽ như lúc ban đầu, phảng phất như chưa từng bị mấy dòng máu văng khắp nơi kia lây dính vào.
Trái tim của Lâm Thu hơi hơi treo lên, ngưng thần đánh giá đám máu thực không đứng đắn đó. Chỉ thấy chúng nó dần dần tích tụ lại trêи giường nệm thành một đám, sau khi chảy xuôi về phía đuôi giường trắng tinh, bỗng nhiên kịch liệt mấp máy. Không bao lâu, “Vương Hàn Lệnh" xoắn đầu ngồi dậy, nháy đôi mắt vô thần, cảnh giác nhìn thẳng Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi.
“Huyết Ma Tế Uyên." Vương Vệ Chi nhe răng cười, cũng không giống ngoài ý muốn.
Thân phận bị nói toạc ra, Tế Uyên cũng lười tiếp tục giả bộ. Hắn âm âm nghiêng đầu, khóe môi gợi lên một mạt cười tà, nói: “Vương Vệ Chi, kính đã lâu."
Trái tim nhỏ của Lâm Thu lại “thình thịch" nhảy dựng.
Khó trách, khó trách, khó trách cái tên Vương Hàn Lệnh này nhìn thấy nàng tựa như thấy quỷ, hoá ra chính là Tế Uyên giả dạng —— cái tên quỷ bất cứ chỗ nào cũng tiết ra nước được như thế này còn có mặt mũi ghét bỏ nàng?!
Từ từ, nàng, hiện tại, cư nhiên cùng vai ác, nam nhị chung sống trêи một cái giường!
Quả thực chính là cột mốc lịch sử của nữ xứng nga.
Lâm Thu có hơi khó thở.
Tầm mắt đảo qua, chỉ thấy Vương Vệ Chi lười nhác cười cười, tư thế dựa vào gối càng thêm thả lỏng chút. Hắn nheo lại đôi mắt thon dài, nghiêm trang nhìn Tế Uyên nói: “Nữ nhân này nói cho ta, phương pháp qua cửa thứ ba là phải xoay kiếm tự vận. Tế Uyên huynh, ngươi thấy thế nào?"
Tế Uyên quái dị mà nhướng cao khoé môi bên trái: “Vương Vệ Chi, đừng tưởng rằng xưng huynh gọi đệ thì bổn tọa sẽ thủ hạ lưu tình với ngươi."
Vương Vệ Chi đầy mặt trào phúng: “Nếu không phải nơi này không thể tùy tiện động thủ, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi nhàn nhã đến bây giờ? Ngươi có thể không lưu tình với ta đến mức nào?"
Tròng mắt Tế Uyên xoay chuyển, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên vui sướиɠ mà nở nụ cười, hắn nói: “Vương Vệ Chi, có dám cùng bổn tọa đánh cuộc hay không?"
“Đánh cuộc gì."
“Đánh cuộc ai có thể lấy được truyền thừa của Hoang Xuyên. Người thua……" Tế Uyên tà mị cười, một lóng tay tái nhợt câu lại chỉ hướng Lâm Thu, “Người thua, phải muốn nàng ta!"
Lâm Thu: “……"
Tuy rằng nàng không ngại cùng một trong sô hai nam thần chất lượng tốt đó phát triển tình cảm, nhưng muốn đem nàng ra làm tiền đặt cược, còn không phải là tiền thưởng mà là tiền phạt, vậy đã không thể làm người thập phần sảng kɧօáϊ rồi.
Tế Uyên dứt lời, khiêu khích lé mắt nhìn Vương Vệ Chi.
“Được." Vương Vệ Chi cả mắt đều là khinh mạn, gật gật đầu.
Lâm Thu phát hiện con quạ đen trong lòng ngực lại muốn nhảy ra bên ngoài. Nàng một tay ấn nó trở về, ngẩng mặt lên, khinh phiêu phiêu mà nói: “Hỏi qua ý kiến ta chưa?"
Hai cẩu nam nhân căn bản không để ý tới nàng.
Lâm Thu nói: “Đem ta làm tiền đặt cược, không thích hợp lắm đâu?"
“Xuy." Vương Vệ Chi cười lạnh một tiếng, cũng không nhìn nàng.
Tế Uyên nói: “Không có gì không thích hợp, theo Vương Vệ Chi, ngươi cũng không có hại. Ngày sau chờ bổn tọa giết các ngươi, nói không chừng còn hảo tâm an táng hai ngươi cùng một chỗ."
Hắn căn bản không cảm thấy mình sẽ thua.
Vương Vệ Chi nhíu nổi lên đuôi lông mày: “Tế Uyên, tự tin quá mức chính là ngu xuẩn."
“Chờ chút," Lâm Thu cắt ngang hai tên nam nhân lại đang muốn bắt đầu tranh chấp, “Các ngươi chẳng lẽ quên mất ta cũng là người cạnh tranh? Nếu ta nhận được truyền thừa của Hoang Xuyên, lại nên như thế nào? Cái cục này ta vốn đang ở trong đó, có thể nào làm ngơ chứ?"
“Ngô……" Tế Uyên như suy tư gì.
“Xuy." Vương Vệ Chi đầy mặt khinh thường.
Lâm Thu cười nói: “Cho nên ta cũng có phần tham dự mới đúng. Nếu ta thắng, hai đứa các ngươi, đều là của ta."
Tế Uyên: “……" Có loại cảm giác không được tốt.
Vương Vệ Chi mắt lạnh nhìn, chỉ thấy gương mặt trắng như người chết của “Vương Hàn Lệnh" kia càng trở nên trắng bệch hơn nữa, trong hốc mắt cá chết vẩn đục không ánh sáng chậm rãi chuyển động, trêи mặt lại hiện ra một tia chần chờ quỷ dị.
Thấy Tế Uyên khó chịu, Vương Vệ Chi liền cảm thấy sướиɠ.
“Có chút thú vị." Vương Vệ Chi sờ sờ cằm, hùa theo nói, “Ta cảm thấy cũng được. Tế Uyên huynh, ngươi chẳng lẽ cho rằng mình sẽ bại bởi một nữ nhân như vậy sao…… Như thế nào, ngươi không phải là sợ rồi chứ?"
Tế uyên đâu chịu nhận thua? Hắn nhướng mày, tà mị cười, nói: “Chơi thì chơi."
“Một lời đã định!" Lâm Thu vui sướиɠ mà chốt lại cho cả hai người bọn họ.
Hoang Xuyên vừa mới chính miệng nói qua với nàng, chỉ cần nàng có thể thông qua khảo nghiệm là có thể trở thành chủ nhân chân chính của Hư Thật Kính. Nếu có được hư thật kính, như vậy thua hay không thua, thắng hay không thắng, căn bản cũng chỉ là râu ria, bởi vì nàng vốn dĩ cũng không muốn cái truyền thừa kia —— nàng đã sớm biết đó là cái gì.
Nàng đi vào bí cảnh Hoang Xuyên là muốn cái Hư Thật Kính đó. Có bảo bối chí tôn trong tay, từ đây trời cao biển rộng qua lại tự nhiên, ai cũng không làm gì được nàng!
Còn hai tên nam nhân trước mắt…… Mục đích của nàng chỉ là ổn định bọn họ, lợi dụng một chút hứng thú của bọn họ đối với nàng làm Tần Vân Hề sinh kiêng kị, không dám dễ dàng ra tay.
Hiện giờ xem ra, mục đích cũng coi như đã đạt tới.
Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.
Khi đang đắc ý, Lâm Thu bỗng nhiên cảm giác được trêи người nổi lên một cơn ớn lạnh, thời thời khắc khắc đều thấy lạnh đến tận xương tủy, phảng phất là từ người con quạ đen trong lòng ngực mình thấm ra tới.
Loại cảm giác này, mạc danh làm Lâm Thu một lần nữa nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Ngụy Lương chi phối. Nàng đang muốn móc con quạ đen ra nhìn kỹ, thì bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến “phanh" một tiếng vang lớn, không biết từ nơi nào có một ngọn gió kỳ lạ thổi tới, nhấc lên tấm màn lụa đang buông xuống bên cạnh giường nệm, sau đó nữa, âm thanh ồn ào như thủy triều vọt vào.
Thật giống như mới vừa rồi ba người bọn họ bị phong bế trong một gian phòng cách âm, giờ phút này cấm chế được tháo bỏ, gió và tiếng ồn đồng loạt cuốn vào.
Cùng lúc đó, một cổ cảm giác kỳ dị đột nhiên buông xuống!
Trong lòng Lâm Thu tuy có chuẩn bị trước, biết một khi cái cửa này mở ra, mọi người đều sẽ biến thành tộc nhân Ma tộc, nhận lấy nỗi đau đớn của liệt hỏa thiêu đốt, nhưng khi trong cơ thể bị cảm giác phỏng cháy đó đánh úp lại, nàng vẫn không cầm lòng được kêu lên đau đớn. Hai mắt bỗng dưng tối sầm, bên tai vang lên tiếng ác quỷ sá sá cười quái dị từ nơi luyện ngục, nàng đầu nặng chân nhẹ, suýt nữa đáp xuống khỏi giường nệm bằng đầu rồi.
Nàng thở hổn hển mấy hơi thở thật mạnh, móng tay véo vào lòng bàn tay mình thật sâu, cố gắng hoàn hồn trở về, gian nan mở mắt, nhìn về phía hai người Tế Uyên cùng Vương Vệ Chi.
Sắc mặt Tế Uyên có chút ngơ ngẩn, khóe môi lướt qua một mạt cười buồn. Loại cảm giác bị thiêu cháy từ tận trong huyết quản này, đối với Ma tộc mà nói, đã sớm quen thuộc đến giống như hơi thở hàng ngày. Đau tuy là cực đau, lại có loại thống kɧօáϊ nói không nên lời.
Vương Vệ Chi trừng lớn đôi mắt thon dài tinh xảo, tròng trắng mắt còn ẩn ẩn lộ ra tơ máu, con ngươi co chặt, trêи trán nổi lên vài sợi gân xanh tinh tế.
Thấy bộ dáng hắn vô cùng khó chịu, Tế Uyên không khỏi vỗ tay cười nói: “Thống kɧօáϊ nha thống kɧօáϊ nha, có thể cho lũ chính đạo giả nhân giả nghĩa các ngươi nếm được tư vị làm ma là như thế nào, quả thật là thống kɧօáϊ!"
Vương Vệ Chi nhìn phía Lâm Thu thật nhanh, môi mỏng tái nhợt hơi hơi vừa động, muốn hỏi cái gì, lại oán hận mà nuốt trở về.
Nói gì bây giờ, mới vừa rồi nàng không phải đã nói qua sao?
Nàng nói phương pháp qua cửa chính là xoay kiếm tự vận. Chỉ chủ yếu là mình tin hay không, có làm hay không.
Giờ phút này, Lâm Thu kỳ thật khó chống đỡ hơn Vương Vệ Chi rất nhiều.
Bọn họ là người ở Tu Chân giới lang bạt nhiều năm, bị thương quả thực là chuyện thường ngày, khi tấn giai còn phải trải qua lịch kiếp luyện tâm, tâm trí đã không còn là thứ người thường có thể so sánh nổi. Cho nên giờ phút này tuy rằng đau tận xương cốt, thần trí lại không chịu ảnh hưởng bao lớn. Mà Lâm Thu lại không giống như vậy, cảm giác bỏng rát từ trong cốt tủy kia làm cho nàng muốn điên cuồng, nàng trơ mắt nhìn gương mặt anh tuấn kia của Vương Vệ Chi ở trước mặt không ngừng phóng đại, lại thu nhỏ lại, khi gần khi xa.
Lúc hắn mở miệng nói chuyện, thanh âm cũng lúc cao lúc thấp.
“Hoang Xuyên lão nhân làm vậy là có ý tứ gì?" Vương Vệ Chi nghiến răng nghiến lợi, “Hàng ma hàng đến điên cuồng rồi sao! Nghĩ tới qua cửa, phải chăng cả bản thân mình cũng giết?!"
Bỗng nhiên lại nghe “Phanh" một tiếng, cửa gỗ khắc hoa gỗ bị phá mở, khi cánh cửa tinh xảo mở ra hoàn toàn, một người trẻ tuổi dung mạo cực kỳ hàm hậu tiến vào, trong tay cầm một cái bình bạch ngọc nhỏ, vui sướиɠ hướng tới ba người trêи giường hô: “Đại thiếu gia nhị thiếu gia đại tiểu thư! Lão gia tìm được thuốc rồi, bảo ta ra roi thúc ngựa đưa về !"
Ba người không tự giác liếc nhau.
Vương Vệ Chi mím chặt đôi môi mỏng tái nhợt, kẽ răng thấp thấp nhảy ra mấy chữ: “Đây lại là cái trò gì?"
Lâm Thu cũng không biết đây là chuyện gì xảy ra. Cái gì lão gia thiếu gia, cái gì thuốc, trong sách căn bản không đề cập đến chuyện này.
Trong nguyên tác, tình huống Liễu Thanh Âm gặp được đơn giản đến nhiều. Cửa thứ ba mở ra, liền có rất nhiều bá tánh tầm thường giơ gậy gỗ dao phay vọt vào trong phòng, đòi đánh đòi giết. Liễu Thanh Âm cố nén thống khổ, kiên nhẫn nhìn phía các bá tánh dò hỏi tình huống, sau đó liền biết ở gần đây có rất nhiều nhà bị mất con, có người thấy những hài tử bị mất tích đó bị mang vào sân viện bọn họ cư trú, tin tức lan truyền, đoàn người liền đem theo vũ khí tiến đánh tới cửa.
Liễu Thanh Âm kiên nhẫn giải thích, chủ động cho bọn họ đào xuống ba thước đất, để cho bọn họ tìm. Không nghĩ tới lục soát một cái, vậy mà thật sự tìm được ở lớp bùn dưới giường ra vô số bộ xương của hài đồng.
Vật chứng rành rành thế này này, tình cảm quần chúng càng xúc động phẫn nộ, mọi người lập tức cầm vũ khí xông lên muốn thay hài nhi báo thù.
Liễu Thanh Âm ôn nhu kiên định ngăn cản đồng bạn đả thương người, bốn người hộ nhau ra bên ngoài.
Bá tánh không thuận theo không buông tha, một đường truy đánh, còn phun nước miếng về phía bọn họ, ném đá, chửi rủa không ngừng nghỉ.
Bọn họ hết đường chối cãi, đau nhức trong cơ thể làm cho bọn họ không thể ngự kiếm, phá vây mà ra. Dần dần có người tâm trí hỏng mất, nhịn không được phải động thủ với bá tánh. Liễu Thanh Âm ngăn cản không kịp, chỉ có thể dùng thân thể của mình thay bá tánh chắn vài đường, thương càng thêm thương, đau xót càng thêm đau xót, làm khuôn mặt nàng tái nhợt đến cực điểm. Tại cảnh tượng như trong luyện ngục này, trêи người nàng dường như bao phủ một tầng phật quang thánh khiết thương xót, ấn sâu vào tâm thần Vương Vệ Chi.
Khi chạy trốn tới ngoài thành, bốn người cũng chỉ dư lại Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi, hai người khác đều bởi vì dưới sự điên cuồng ra tay tổn thương Liễu Thanh Âm mà bị đào thải ra ngoài.
Bá tánh không tiếp tục đuổi theo nữa, nhưng thực mau chóng liền có tu sĩ nghe tin chạy đến. Mỗi người tu sĩ này đều là người cố chấp, căn bản không nghe bọn hắn giải thích, chỉ nói hàng yêu trừ ma chính là trách nhiệm của chân nhân tu sĩ, trăm chết không hối hận.
Cuối cùng, Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi bị các tu sĩ vây đến sơn cùng thủy tận, Liễu Thanh Âm nhất định không muốn đả thương người, cuối cùng bị buộc bất đắc dĩ, lại lựa chọn xoay kiếm tự vận!
Vương Vệ Chi không biết xuất phát từ suy tính gì, cũng theo nàng mà đi.
Bọn họ cũng chưa chết, mà được truyền tới cửa khảo nghiệm thứ tư.
Trong sách, hai người Liễu Thanh Âm đã qua cửa như vậy.
Lâm Thu gian nan lôi suy nghĩ trở lại, cố nén đau đớn như đau cắt lửa đốt trong cơ thể, âm thầm suy nghĩ —— Hoang Xuyên thiết kế một cái khảo nghiệm như vậy, thật sự chỉ là vì khảo nghiệm quyết tâm trừ ma của mọi người sao? Nếu bản thân mình là ma, phải lựa chọn thăng thiên ngay tại chỗ ?
Này không khoa học, cũng không quá thực tế. Không có ai sẽ cho rằng mình từ bé là đáng chết, con kiến còn muốn sống tạm bợ, huống chi là chủng tộc có trí tuệ như Nhân tộc cùng Ma tộc ?
Từng có kinh nghiệm qua cửa một lần, Lâm Thu tuyệt đối không cho rằng Hoang Xuyên là loại người cố chấp như bản khắc gỗ đâu.
Hắn muốn chính là…… biện pháp giải quyết vấn đề! Nhân tộc cùng Ma tộc, có thể hoà bình cùng tồn tại hay không?!
Trong lòng Lâm Thu “đinh" một tiếng, sáng lên một cái bóng đèn.
Chẳng qua, vấn đề này ngay cả chính bản thân Hoang Xuyên đến cuối cùng cũng không tìm được đáp án chính xác, cho nên hắn không thể cưỡng cầu hậu bối nhất định phải tìm được đáp án. Tự sát, xem như một đáp án đạt tiêu chuẩn, chứ không phải đáp án tốt nhất.
Đáp án tốt nhất là cái gì? Từ xưa đến nay, không ai biết.
Lâm Thu bỗng nhiên cảm ứng được từng tâm cảnh mà Hoang Xuyên đã trải qua. Hắn giết rất nhiều rất nhiều Ma tộc cùng ma tu, thời khắc bận rộn nhất, hắn bỗng nhiên phát hiện ma cũng có bất đắc dĩ của ma. Dưới sự tra tấn, thống khổ vô tận đổ lên thân hình cùng hồn phách của bọn họ, bọn họ vĩnh viễn không được an bình, chỉ có giảm bớt được chốc lát ở phút giây giết chóc. Mà địch ý khổng lồ đến từ Nhân tộc đã làm cho bọn họ khi giết chóc càng thêm không có bất luận gánh nặng gì.
Cừu hận đối lập, mồi lửa trải qua ngàn vạn năm lên men, tới hiện giờ đã thành thế trận lửa cháy lan ra cánh đồng cỏ, không chết không ngừng.
Khi Lâm Thu đang cố nén đau nhức dùng sức tự hỏi, Tế Uyên tiện tay nhận cái bình thuốc trong tay thanh niên hàm hậu kia, bật nắp bình, đặt dưới mũi ngửi ngửi.
Thân thể hắn bỗng nhiên liền hoàn toàn cứng lại, qua hơn nửa ngày, mới nghe hắn “Tê" một tiếng, đảo một ngụm khí lạnh thật lớn, dùng thanh âm hơi hơi có một chút phát run nói, “Không đau. Quả nhiên, không đau."
“Đúng đúng," thanh niên tôi tớ bộ dáng hàm hậu cười nói, “Đây chính là lão gia chạy khắp đại giang nam bắc, mới cầu được linh dược cho thiếu gia tiểu thư đó! Chuyên trị cái dịch bệnh này!"
Tế Uyên thần sắc dữ tợn, nắm lấy thanh niên hàm hậu, cao giọng hỏi: “Đây rốt cuộc là thứ gì! Nói!"
Thấy hắn thất thố, Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi không khỏi liếc mắt một cái nhìn cái bình thuốc trong tay hắn.
Hai mắt Tế Uyên đỏ đậm, trong tay gắt gao nắm chặt cái bình thuốc kia, cơ hồ như muốn bóp nát nó. Hắn gằn từng chữ một, ngữ khí đầy uy hϊế͙p͙: “Ai dám đoạt, ta sẽ làm hắn hối hận cả đời."
“Không cần đoạt không cần đoạt." Thanh niên hàm hậu cười tủm tỉm, lại lấy ra thêm cái bình thuốc nữa, “Đây là của nhị thiếu gia, đây là của đại tiểu thư!"
Lâm Thu tiếp nhận bình thuốc.
Vào tay là lạnh lẽo, nhưng vừa đến lòng bàn tay thì cảm giác đau đớn trêи người liền rõ ràng bớt đi rất nhiều.
Nàng bình tĩnh bóc nút bình ra, đưa tới dưới mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Một cơn mát lạnh có mùi bạc hà vô cùng thoải mái xông lên não, chợt, đau đớn biến mất vô tung.
Vương Vệ Chi híp mắt lại như rắn đánh giá Lâm Thu cùng Tế Uyên, lẳng lặng chờ qua thời gian gần một nén nhang, thấy hai người kia đều không có bất luận dị trạng gì, hắn mới thật cẩn thận dùng thuốc.
" Thứ này còn có ở chỗ nào ?" Tế uyên cất giọng trắc trắc nhìn chằm chằm thanh hiên hàm hậu.
Thanh niên này vẫn liên tiếp cười: “Đại thiếu gia đừng nóng vội, lão gia sẽ mang theo chừng mấy xe ngựa trở về, chạng vạng hôm nay liền có thể tới nhà rồi."
Tế Uyên híp híp mắt, khi hắn đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bước chân vội vội vàng vàng chạy vào, chưa đến cửa phòng đã cao giọng kêu to nói, “Việc lớn không tốt rồi! Lão gia đã xảy ra chuyện! Có người đoạt dược, đả thương lão gia! Mau, mau mang lên người đến tiếp ứng!"
Tế Uyên thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ, cơ hồ không duy trì được bộ da mặt của “Vương Hàn Lệnh" kia, toàn bộ khuôn mặt đều dâng lên màu máu hơi lưu động, ngũ quan cũng phân biệt không ra.
Nhưng mà thanh niên hàm hậu kia lại giống như không trông thấy cái dị trạng khủng bố đó, hắn chỉ sốt ruột mà nhìn Tế Uyên nói, “Đại thiếu gia, có người đoạt dược, bây giờ phải làm sao đây!"
“Bây giờ phải làm sao?" Tế Uyên đầy mặt cười dữ tợn, thanh âm nghẹn ngào biến đổi, “A, ha hả a, nếu sớm biết rằng chỗ Hoang Xuyên này cất dấu bảo bối này…… Ha hả ha hả…… Ta làm gì chờ đến bây giờ! Mấy thứ này, đều là bổn tọa, ai đoạt, người đó chết."
Lâm Thu nắm bình thuốc trong tay, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy chỗ nào đó có điểm không đúng, nhưng lại không thể nói được.
Tế Uyên kìm nén không được, nhảy xuống giường, một tay xách tên thanh niên hàm hậu kia, ra lệnh cho hắn dẫn đường.
Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi liếc nhau, gắt gao đi theo phía sau hắn, cùng rời đi gian lầu cát nhỏ tinh xảo hoa mỹ này.
Sân rất lớn, rường cột chạm trổ, giữa các trụ chạm trổ tinh tế trêи hành lang có đặt lư hương hình hạc, khói huân hương lượn lờ trong không gian, theo cái giếng trời vuông vức bay lên giữa không trung.
Kẻ báo tin chính là một nam gia đinh khác hơi có chút điệu đà, hắn vội vàng đi ở đằng trước, giận dữ nói: “Những tên điêu dân đó thật quá không biết xấu hổ! Còn dám nói trêи xe của lão gia có cái gì hài cốt của trẻ nhỏ, ta phi! Rõ ràng là muốn cướp đoạt linh dược của lão gia giữa ban ngày ban mặt mà !"
Nghe được mấy từ “Hài cốt trẻ nhỏ", trong lòng Lâm Thu không khỏi nhẹ nhàng nhảy dựng.
Sự tình này phảng phất ẩn ẩn có liên hệ với chuyện của Liễu Thanh Âm như trong sách.
Ngoài sân là một con đường cái lát đá xanh rộng mở, hai bên con đường là cửa hàng san sát, trêи đường. người đến người đi tấp nập
Sau khi đi hết một đoạn đường, hiệu quả của thuốc trêи người ba người dần dần mất tác dụng, máu lại lần nữa sôi trào lên. Tế Uyên phát tác nhanh nhất, hắn ném xuống thanh niên hàm hậu trong tay, từ trong lòng ngực móc ra bình thuốc, bật nút bình lại ngửi ngửi.
“Vô dụng." Hắn nghiêng nghiêng đầu, sắc mặt âm hàn, “Đến đổi cái mới."
Lâm Thu cảm giác được cổ đau nhức bỏng rát từ sâu trong cốt tủy bắt đầu lan tràn.
Tầm nhìn ẩn ẩn có như có chút đỏ lên, nhìn đám đông tấp nập như mắc cửi trêи đường phố, đáy lòng bất tri bất giác dâng lên khao khát muốn phá, muốn đập nát hết, một cơn kϊƈɦ động kỳ dị đang dâng lên từ trong máu, ngón tay không tự giác mà run rẩy lên, rất muốn xé nát cái gì đó, làm cho máu nóng từng dòng tạt thẳng vào mặt, vào người mình. Trực giác nói cho nàng, nếu làm như vậy, đâu đớn trêи người sẽ được giảm đến cực đại, lồng ngực bị đè nén vô cùng có thể một lần nữa hô hấp được không khí mới mẻ.
Nàng nhẹ nhàng mà hít một ngụm khí lạnh.
Nếu không phải đã từng làm người, chỉ sợ nàng cũng sẽ không chút do dự, nhào về hướng đám người……
Loại cảm giác này Tế Uyên thật ra lại sớm thành thói quen, hắn quay đầu, đầy mặt gian xảo cười xấu xa, nhìn Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi nói: “Cố gắng hưởng thụ cảm giác mỹ diệu chó lạc vào đàn dê đi nha các Tu, Sĩ, Chính, Đạo!"
Mày rậm của Vương Vệ Chi nhíu chặt, ngón tay hơi hơi co rút, nắm lấy ống tay áo Lâm Thu.
Hắn mở to mồm thở phì phò, hỏi: “Ma, thật sự là như vậy?"
Lâm Thu nhìn thẳng vào đáy mắt hắn.
Trong đôi mắt thon dài trong sáng của Vương Vệ Chi thường xuyên tràn ngập cảm xúc khinh mạn, khinh thường, căm ghét như vậy, mà giờ phút này ánh mắt lại thập phần phức tạp rối rắm, phảng phất như đang hoài niệm lại cái gì, lại có thêm bi thương nói không nên lời.
Lâm Thu hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Đúng, tình hình trước mắt xem như còn tốt, nếu những người này có địch ý đối với chúng ta, khao khát giết chóc trong lòng chúng ta sẽ càng thêm hừng hực. Nhớ kỹ, ngàn vạn ngàn vạn không nên động thủ đối với bọn họ."
“Ta sẽ không." Đôi môi tái nhợt của Vương Vệ Chi mím thành một đường.
Lâm Thu không khỏi liếc mắt một cái nhìn hắn.
Không biết vì sao, nàng tin hắn. Hắn nói sẽ không, đó là thật sự sẽ không.
Yên lặng đi hết một đoạn đường, trong tầm nhìn xuất hiện một đội ngũ xe ngựa , thùng xe đầu tiên đã bị xô ngã xuống đất, chung quanh là mấy vòng người đang bu kín mít, còn có mấy hán tử chắc nịch bò lên trêи thùng xe, gậy sắt lăm lắm trong tay, đang cố gắng phá bỏ ổ khoá đang phong kín.
Tế Uyên không chút khách khí
đẩy đám người ra, Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi theo phía sau hắn đi vào.
Chỉ thấy một lão nhân mặc áo dài màu đồng đang che lại cái trán đổ máu, được mấy người gia đinh bảo hộ ở giữa. Trêи vai ông t còn treo vài miếng lá cải rách rưới, búi tóc đã bung ra một nữa, trứng gà còn bốc mùi đang theo ngọn tóc chảy xuôi xuống.
Bá tánh vây quanh ở bốn phía, không ngừng mắng chửi.
Thùng xe bị phong kín vô cùng kỹ càng, nhưng chỗ giao giữa thùng xe và càng xe không biết vì sao nứt ra một khe hở không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy một đoạn xương trắng nhỏ bên trong qua khe hở. Hiện giờ xem còn chưa phải thực rõ ràng, cho nên đám người tạm thời vẫn chưa có cơ hội phát tiết lửa giận. Một khi thùng xe bị đập vỡ, xác nhận bên trong thật sự cất giấu hài cốt trẻ nhỏ, đám người phẫn nộ kia nhất định sẽ đem đội ngũ xe ngựa này xé sống.
Trong lòng Lâm Thu nhảy dựng, lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi đám người, đưa mắt ra khắp nơi nhìn xung quanh.
Chẳng mấy chốc, nàng liền thấy người mình muốn tìm.
Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm. Tuy rằng giờ phút này bọn họ đã mang khuôn mặt không còn là khuôn mặt của bản thân nữa, nhưng trực giác nói cho Lâm Thu, cái tên nam nhân kia tuyệt đối là Tần Vân Hề! Khí chất cùng ánh mắt như vậy, căn bản không có khả năng tìm được người thứ hai!
Hai người bọn họ an vị trong một gian trà lâu cách đó không xa, thấy nàng nhìn lại đây, khoé môi Tần Vân Hề lộ ra một mạt ý cười nhàn nhạt, xa xa nhìn nàng, nhấc chung trà trong tay.
Là hắn làm!
Lâm Thu âm thầm cắn chặt răng.
Nàng có thể đoán được Tần Vân Hề sẽ đem đống hài cốt trẻ nhỏ dưới giường dời đi, lại không nghĩ rằng, hắn vậy mà không biết tình cờ thế nào, lại có thể giá họa tới trêи đầu nàng.
Thật là trùng hợp? Hay là……
Trêи trà lâu, Liễu Thanh Âm phát hiện Lâm Thu cùng Tần Vân Hề đang bí mật đưa mắt với nhau.
“Đây không phải ảo cảnh sao? Ngươi biết nữ nhân kia?" Nàng hỏi.
Tần Vân Hề đạm cười nói: “Là Lâm Thu."
Sắc mặt của Liễu Thanh Âm hơi thay đổi đến khó phát hiện, khóe môi hơi hạ xuống, không thèm để ý mà nói: “Vậy à? Một chút cũng không giống."
Tần Vân Hề giải thích nói: “Chỉ có người cùng một đội ngũ mới có thể nhìn thấy bộ dạng nguyên bản lẫn nhau mà thôi. Chúng ta ở trong mắt người ngoài cũng không phải là bộ dáng vốn cố, mà mang bộ dáng của cái thân phận hiện giờ."
“Vậy ngươi vì sao lại đem giấu hài cốt vào trong thùng xe đó chứ?" Khuôn mặt kiều mỹ của Liễu Thanh Âm xẹt qua một tia khó hiểu, “Ngươi không phải nói kiếp trước Lâm Thu không có tiến vào bí cảnh của Hoang Xuyên sao? Vậy ngươi làm thế nào biết kia đoàn xe kia có quan hệ với nàng ta?"
Tần Vân Hề nhẹ nhàng cười một cái, nói: “Đó là nguyên nhân ta lựa chọn mang nàng đến trà lâu này."
Hắn dùng mắt quét qua khách quan khắp bốn phía của quán trà, chung trà trêи tay hơi nghiêng, nhấp nhẹ một ngụm, lại nói, “Nơi này là nơi có thể nghe được các loại tin tức tạp nhất, lão gia tử Bạch Gia vì ba nhi tử một nhi nữ của một mà bôn ba ra ngoài tìm dược suốt nửa năm, hôm nay vừa lúc về thành. Ba nam tử một nữ tử đó chính là mấu chốt —— hiện giờ trong bí cảnh chỉ còn lại còn ba nữ tử, ngoại trừ nàng và Vương Yến Chi ra, nữ tử chỉ còn một người là Lâm Thu. Cho nên, cái ba nam tử một nữ tử này cực kỳ có khả năng chính là Lâm Thu cùng ba đệ tử Vương thị. Mà khi ta phát hiện trong thùng xe kia có chứ thuốc giúp giảm bớt đau đớn khi ma huyết đốt người, ta càng thêm xác định, đám con cái ba nam tử một nữ tử của lão gia tử Bạch gia lão gia này đúng là đám người Lâm Thu."
“Mà mới vừa rồi, ta dùng đống “dược" trong thùng xe kia đi thử thử mấy tên tu sĩ ‘ vân du đến tận đây ‘, dễ dàng liền phát hiện ra bốn người bọn họ đúng là một đội đệ tử khác của Vương thị. Ta cố ý để lại manh mối, bọn họ sẽ mau chóng theo tin mà đến, đối kháng với đám người Lâm Thu. Thanh Âm, ta cố gắng hết mọi khả năng dọn dẹp chướng ngại cho nàng, hy vọng có thể giúp nàng chống đỡ được đến cuối cùng —— ta không đành lòng nhìn nàng chết, cho dù tử vong đó cũng chỉ là biểu hiện giả dối."
Liễu Thanh Âm ngơ ngẩn nhìn hắn trong chốc lát, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi…… Không giống sư tôn. Sư tôn, không nói nhiều như vậy."
Khoé môi Tần Vân Hề hiện lên một mạt cười khổ, thanh âm hạ xuống: “Trước đây bất quá là cố gắng che giấu thôi. Lúc đó thân phận chúng ta có khác, ta chỉ cần nói một cái, kết quả là nàng liền làm theo, không cần giải thích gì với nàng, nên nhìn có vẻ bày mưu lập kế chút."
“Đúng không." Liễu Thanh Âm gục đầu xuống, nhẹ nhàng thưởng thức chung trà trêи bàn.
Một lát sau, nàng ta cười cười, nói: “Cũng nhờ có ngươi, nếu không phải ngươi đã có chuẩn bị trước, sớm an bài sẵn, chúng ta nhất định sẽ giống như Vương Yến Chi và Dương Chiêu, cũng sẽ bị nhiều người như vậy vây công. Ta khó có thể tưởng tượng tình hình sẽ là như thế nào —— mặc dù trước mắt không ai để ý tới ta, ta cũng sắp khống chế không nổi khát vọng cuồng bạo muốn huỷ diệt trong lòng. Nếu có người đánh ta, mắng ta, ta thật không hiểu có thể khống chế mình không thương tổn bọn họ hay không. Chỉ sợ, ta cũng sẽ giống như Vương Yến Chi và Dương Chiêu, nhịn không được ra tay đả thương người, bị đào thải mất rồi."
“Nàng chắc chắn có thể làm được việc tuyệt đối không đả thương người," Tần Vân Hề kiên định nói, “Nàng đã từng làm như vậy, Thanh Âm, nàng kiên cường hơn so với trong tưởng tượng của mình nhiều."
Liễu Thanh Âm nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn hắn một lát, khóe môi hiện lên một tia cười khổ: “Nếu ta có thể làm được, nhất định là vì sư tôn. Ta không muốn làm hắn thất vọng, không muốn bị hắn xem thường. Nếu hắn cũng giống như ngươi vậy, vô điều kiện mà tín nhiệm ta, bao dung ta, nói không chừng…… nói không chừng hắn sẽ không hấp dẫn ta như vậy. Đại sư huynh, có lẽ đây là nguyên nhân ta đối với ngươi không hề cảm giác đi. Quá dễ dàng được đến, liền làm người không thể có được bất luận hứng thú gì. Cho dù ngươi thật sự là sư tôn, ta cũng sẽ không thích ngươi như vậy."
Tần Vân Hề bình tĩnh nhìn nàng ta một lát, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài.
Tình yêu đến tột cùng là cái gì ?
Thay đổi một cái thân phận thôi, hết thảy sao lại trở nên hụt hẫng như vậy?
Hắn cầm chung trà trong tay nhẹ nhàng thả lại trêи mặt bàn, nghiêng đầu đi xuống nhìn lại, phát hiện Lâm Thu đã bị các bá tánh vây công xe ngựa phát hiện, bọn họ xô đẩy nàng, đem nàng ném tới bên cạnh xe ngựa. Nàng chật vật ở đứng ở nơi đó, nhìn có chút đáng thương.
Trong lòng hắn hơi căng thẳng, sau đó lại là buông lỏng.
Tuyệt không thể để lòng sinh ra bất luận sự thương hại nào! Trước tiên phải đánh chết nàng ta, đó mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt.
Tần Vân Hề âm thầm nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Vương Yến Chi cùng Dương Chiêu đã bị đào thải, bốn tên đệ tử còn lại của Vương thị thì hành tung cũng bị hắn nắm giữ, thực mau, bọn họ sẽ nghe tin mà đến, cướp đoạt “dược" trong xe kia, không cần nghĩ cũng biết, chờ lát nữa tình hình phía dưới chắc chắn thập phần thảm thiết.
Qua thêm cửa này, chỉ sợ đám người Vương thị không thừa được mấy người. Như thế, chính hắn mới có thể thong thả tay chân đi đối phó Lâm Thu.
Vương Vệ Chi không đáng sợ, kiếp trước Liễu Thanh Âm cũng đã thắng hắn ta, một đời này, nhất định vẫn là kết quả như vậy.
Tần Vân Hề suy nghĩ, tầm mắt lướt qua đám người, dừng trêи người Vương Vệ Chi.
Bị vây đến bên cạnh xe ngựa chật như nêm, âm thanh chửi rủa giống như sóng thần, cơ hồ bao phủ hết toàn bộ thần trí của Vương Vệ Chi đến không còn. Hắn trừng lên đôi mắt nghẹn đến mức đỏ bừng, thẳng lăng lăng nhìn Lâm Thu.
Giờ phút này khuôn mặt nhỏ của Lâm Thu cũng tái nhợt, hiển nhiên cũng đang chịu đựng thống khổ tra tấn. Nhưng vòng eo nàng lại đứng đến thẳng tắp, trong đôi mắt đen lay láy lai lại lập loè ánh sáng kiên định.
Vương Vệ Chi tất nhiên không muốn mình thấp hơn so với một nữ nhân yếu đuối, hắn hừ nhẹ một tiếng, thân thể cao gầy dịch đi, chắn tới trước mặt Lâm Thu.
“Ai?" Lâm Thu giật mình thở dài, “Vương Vệ Chi, ngươi thật là người tốt!"
“Xuy, tội nghiệp ngươi nhỏ yếu đáng thương thôi. Ngươi lui ra phía sau một chút." Vương Vệ Chi đầu cũng không nghiêng, cánh tay trái giơ lên, chắn lại cho nàng một củ khoai tây to tướng xa xa bay tới.
Tế Uyên nhịn không được phát ra tiếng cười quái dị: “Hay cho một cái tình chàng ý thϊế͙p͙! Vương Vệ Chi, ngươi đây là nhận thua sao? Rất có phong thái tự mình hiểu lấy nha, biết tranh không được với bổn tọa, dứt khoát bất chấp tất cả muốn nữ nhân này sao!"
Vương Vệ Chi giờ phút này căn bản không có thời gian đấu võ mồm với hắn.
Từ ngày đầu tiên Tế Uyên bước vào con đường tu ma kia, liền ngày đêm tiếp nhận tra tấn như vậy, sớm cũng quen, nên ở cái cửa này hắn lại có lợi thế rất lớn.
Phảng phất như nhìn thấu tâm tư của Vương Vệ Chi, nụ cười dữ tợn trêи mặt Tế Uyên dần dần biến thành cười âm hiểm, thanh âm cũng u sâu mờ ảo lên: “Như thế nào, ngươi cảm thấy không công bằng? A, thật là buồn cười, ngươi ngày ngày ăn no bụng, ngẫu nhiên có một ngày không kịp ăn cơm, liền oán trách Thiên Đạo bất công? Ngươi cho rằng những khất cái không có một ngày nào được ăn no lại may mắn hơn ngươi?"
Vương Vệ Chi cắn cắn môi, tiếng da thịt rách rõ ràng vang lên, Lâm Thu nghe thấy giọng hắn khàn khàn, gằn từng chữ một mà nói: “Mẹ đẻ ta, cũng là Ma tộc."
Thanh âm hắn cực thấp, Lâm Thu cùng Tế Uyên lại nghe được rành mạch.
“Hử?" Tế Uyên thu hồi nụ cười, ánh mắt âm u xoay chuyển trêи mặt Vương Vệ Chi, “Không giống. Bất quá tiểu tử ngươi cũng không phải là người có thể nói dối."
Lâm Thu cũng đang lắp bắp kinh hãi.
Trong nguyên tác thật ra chưa từng nhắc tới thân thế của Vương Vệ Chi, không nghĩ tới một người nắm giữ danh hiệu đại thế gia thiên chi kiêu tử, mẹ đẻ lại có thể là Ma tộc?! Như vậy xem ra, mình vẫn quá xem nhẹ thủ đoạn của Vương Vệ Chi —— hắn bắt lấy quyền chưởng gia tạm thời của Vương thị, chắc chắn có người muốn lấy thân thế của hắn ra cản trở, nhưng mà theo như trong sách, việc chuyển giao quyền lực trong Vương thị diễn ra gió êm sóng lặng, trong mắt người ngoài căn bản không làm bắn lên một tia nước nào. Có thể thấy được, Vương Vệ Chi âm thầm sử dụng không biết bao nhiêu thủ đoạn, trị cho mấy tên cáo già xảo quyệt đó thành ngoan ngoãn dễ bảo.
Một nam nhân cường hãn như vậy, sao lại dễ dàng luân hãm dưới váy thạch lựu của Liễu Thanh Âm chứ! Đáng tiếc đáng tiếc!
Nàng không khỏi lại một lần nữa cảm khái vạn ngàn.
“Đừng nhiều lời." Vương Vệ Chi ách giọng nói, “Hiện tại, làm sao bây giờ!"
“Hừ," Tế Uyên nâng tay lên xoa xoa khóe mắt, trêи mặt lộ ra nụ cười tà, “Tất nhiên là đoạt dược rồi chạy lấy người! Chẳng lẽ ngươi thật muốn xem cái lão già này thành cha ruột ngươi sao? Nhân lúc ông ta còn chưa chết mau chóng động thủ, một lát nữa ông ta chết rồi, những tên này chắc chắn quay qua nhìn chằm chằm giết chết chúng ta."
Lời còn chưa dứt, bên trong đám người bỗng nhiên vang lên một âm thanh lảnh lót: “Phóng hỏa đốt đi!"
“Phóng đi!" Vô số người hùa theo.
Tầm mắt Lâm Thu xẹt qua trêи mặt mọi người.
Tuy là người trong ảo cảnh, nhưng nhìn giống người thật y như đúc.
Nàng suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng túm lấy cổ tay áo Vương Vệ Chi, thấp giọng hỏi: " Hiện tại ngươi còn sức lực dùng kiếm không?"
Vương Vệ Chi lộ vẻ khinh thường: “Vô nghĩa."
“Bổ thùng xe ra, từ phía trêи bổ xuống."
Vương Vệ Chi kéo khóe môi cười cười: “Ngươi xác định trong xe không phải chứa đầy xương cốt?"
“Không phải." Lâm Thu chắc chắn nói, “Thời gian không còn nhiều, hắn ta cũng không dám làm ra động tác quá lớn, như vậy không khỏi làm người khác chú ý."
Vương Vệ Chi nhạy bén phát hiện lời nói của nàng có ẩn ý: “‘ hắn ‘? ‘ hắn ‘ là ai?"
“Tần Vân Hề." Lâm Thu nói, “Nếu ta không tính sai, hắn có lẽ còn trộm mấy bình dược, đưa tới trêи tay đội người còn lại kia, dẫn bọn họ tới đây cùng chúng ta trai cò đánh nhau."
Vương Vệ Chi nheo lại đôi mắt thon dài: “Sau đó hắn ngồi một chỗ ngư ông đắc lợi. A, thật là si tâm vọng tưởng!"
Hắn “tranh" một tiếng rút bội kiếm ta, thân dài nhảy lên, lược đến trêи đỉnh thùng xe, chỉ ba bước chân liền vung kiếm chém thùng xe từ trêи xẻ xuống.
Ánh mắt hắn hơi hơi đỏ lên, đôi tay cầm chuôi kiếm, thẳng tắp bổ xuống phía dưới.
Thùng xe bằng gỗ đặc kiên cố bị vỡ ra như hoa nở dưới kiếm của hắn, hắn trở tay cạy một cái, xốc lên hơn phân nửa thùng xe.
Vô số bình thuốc nhỏ màu trắng nhanh như chớp lăn ra đầy đất. Dù cho phía dưới thực sự có xương trắng đi chăng nữa, trong chốc lát cũng tìm không ra được.
“Thật là dược……"
“Đều là dược……"
Lâm Thu nhân cơ hội lén bóp mũi hô to một tiếng: “Trời ạ, đều là linh dược giá trị liên thành nha!"
Đám người ngo ngoe rục rịch, lực chú ý hoàn toàn bị hấp dẫn tới bởi đám bình bạch ngọc đang xếp thành ngọn núi nhỏ.
Tế Uyên đã không kịp chờ, hắn giương hai tay, giống một con chim lớn nhào về hướng đám bình bạch ngọc kia, giơ tay ôm lấy như đứa nhãi con giữ đồ, sau đó tham lam bật nút mấy bình, liên tiếp dùng năm ba bình thuốc.
Sau khi dùng thuốc xong, bộ dáng hắn bắt đầu phát sinh biến hóa, đỉnh đầu phồng lên hai cái mụt, dưới xiêm y sau lưng bỗng nhô lên một cái gì đó như đuôi vậy.
Đống thuốc này, quả nhiên có vấn đề.
Khoé mắt Vương Vệ Chi loạn nhảy, cố nén xúc động muốn nhào lên đoạt lấy thuốc, ngoái đầu lại nhìn Lâm Thu.
Lâm Thu cũng đang nhìn hắn. Giờ phút này hơi chú ý nhìn một chút, liền thấy trêи trán đối phương hơi nhu nhú lên một cái đụn nho nhỏ như sừng.
Dùng cái “linh dược"này không khác gì uống rượu độc giải khát. Dùng càng nhiều, thân thể sẽ dần dần hiện ra vẻ ngoài của Ma tộc, đến lúc đó càng làm mọi người đòi đánh.
Hoang Xuyên thiết kế như vậy chủ yếu muốn tạo tình huống mâu thuẫn vô hạn không thể giải trừ mà thôi, hắn cũng không phải thật sự chế ra được thuốc ức chế ma huyết, đặt trong bí cảnh này chờ người đến khai quật.
Cho nên, muốn qua cửa, tuyệt không thể ỷ lại vào cái gọi là “Linh dược" này!
Tuy rằng trong lòng hai người sáng tỏ, nhưng đau đớn bỏng rát trong cơ thể kia thực sự khó có thể chịu đựng. Trong tầm nhìn, hình dáng đám người đang càng ngày càng mơ hồ, tiếng ồn ào của bọn họ cứ xoay vòng trong não không có đường ra, anh anh ong ong, làm người không tự giác mà bốc lên một cảm xúc thô bạo đến cực hạn tận đáy lòng, hận không thể xông lên phía trước đem những người này xé thành mảnh nhỏ!
“Đi." Hai tròng mắt Vương Vệ Chi đỏ bừng, ngón tay kịch liệt run rẩy.
Một cơn xúc động khó có thể ức chế làm hắn gần như mất khống chế, hoặc muốn xé nát đám phàm nhân, hoặc phải chọn phương án nào mà cương quyết lui về phía sau, cùng Lâm Thu chen vào trong đám người.
Đúng lúc này, mấy tu sĩ đẩy đám người ra vọt tiến vào, “leng keng" rút kiếm, chỉ hướng Tế Uyên đang nằm trêи mặt đất, chổng ʍôиɠ há to mồm nuốt dược.
Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi chạy loạn, lên vào được trong đám người.
“Đây là tà dược! Ai cũng không được nhúc nhích!" Một thanh âm của tu sĩ trẻ khẽ run, cất giọng nói, “Đều tan đi cho ta, từng người trở về nhà! Đi! Đi! tan đi hết cho ta!"
Trong ánh mắt hắn lập loè ánh sáng tham lam khao khát, ai cũng nhìn ra được , mấy tên tu sĩ này tới đây là muốn đem mấy xe linh dược này chiếm làm của riêng.
Tế Uyên trời sinh tính cuồng ngạo bá đạo, giờ phút này phát hiện “Linh dược" này có thể giải đau đớn đốt người của ma huyết, làm sao có thể để cho người khác mơ ước? Hắn không cần nghĩ ngợi, miệng há rộng, phun ra đầy ngập ma huyết, hoá thành một con huyết xà âm độc, “Tê tê" kêu to, ngẩng thân mình lên, bày ra tư thế công kϊƈɦ.
Bá tánh đang vây xung quanh tức khắc hét lên, người này đẩy người kia tràn ra bên ngoài trốn.
Trong lòng Lâm Thu nhảy dựng, đang muốn cẩn thận nhìn lên, bỗng nhiên cảm giác được trêи cổ tay căng thẳng.
Vương Vệ Chi nắm lấy tay nàng.
Nàng có chút kinh ngạc nghiêng đầu xem, thấy hắn hai mắt đỏ bừng, hô hấp trở nên thô nặng rất nhiều.
Giờ phút này, bọn họ không tự giác mà thở phập phồng theo đám đông, giống như là lạc trêи giữa biển rộng, bọn họ khát tới cực hạn, nhưng mà mấy dòng “nước" ngay sát bên cạnh này lại uống không được!
Đối diện với tầm mắt của Vương Vệ Chi, Lâm Thu bỗng nhiên thấy cổ họng hơi khô.
Bản năng nói cho nàng, còn có một biện pháp có thể làm chậm lại đau đớn do ma huyết gây ra, đó là……
Trong tầm nhìn của Lâm Thu tràn đầy là một mảnh màu đỏ đong đưa, tại thế giới mơ hồ không rõ này, chỉ có hình dáng Vương Vệ Chi bên cạnh là rõ ràng, từ đầu đến chân đều tản ra một loại dụ hoặc bản năng, nguyên thủy cực hạn.
Nàng nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh, mơ mơ màng màng đi theo Vương Vệ Chi về tới cái gác mái của gian phòng tinh xảo hoa mỹ kia.
Quạ đen không biết khi nào đã chui từ vạt áo nàng ra ngoài, đứng trêи đầu vai nàng, đôi mắt đen lạnh như băng nhìn chăm chú vào đôi nam nữ thần trí không quá thanh tỉnh.
Trêи tay Vương Vệ Chi có vết chai, năm ngón tay thon dài như kìm sắt gắt gao kiềm trêи cổ tay Lâm Thu, thẳng đến khu tiến vào lầu các, khi hắn trở tay đi đóng cửa, nàng mới có chút chật vật mà tránh thoát khỏi kiềm chế của hắn.
“Vương Vệ Chi, bình tĩnh một chút."
“Như thế nào." Hai mắt hắn càng thêm đỏ tươi, một bên đáp lời cho có lệ, một bên bắt đầu cởi xiêm y của chính mình.
Hắn từng bước ép sát, Lâm Thu chỉ có thể từng bước lùi lại.
Gót chân bị vướng vào chân giường nệm, nàng ngã ngửa một cái, ngã vào trong chăn đệm.
Quạ đen lạng qua hai bước, bay đến trêи gối ngọc, ánh mắt càng thêm lạnh băng. Thân hình nó vô dụng như vậy, căn bản không thể ngăn cản được bất luận chuyện gì.
Hắn định rời đi, đợi khi hai người này ra khỏi bí cảnh liền làm cho bọn họ đi tìm chết. Nhưng trong lòng lại luôn có một sợi không cam lòng, ràng buộc hắn, làm hắn phải lưu lại nơi này, tận mắt nhìn thấy, xem bọn họ rốt cuộc có thể làm ra việc cẩu thả tới đâu dưới mí mắt của hắn.
Sau ngàn vạn năm yên lặng trôi qua, hắn lại một lần rõ ràng cảm giác được trái tinh trong lồng ngực mình lại mãnh liệt nhảy lên.
Bên cạnh giường nệm, Vương Vệ Chi đã mở rộng trước ngực. Trêи người hắn có một tầng cơ mỏng, rất có cảm giác lực lượng. Không giống như Ngụy Lương kia toàn thân lạnh lẽo, Vương Vệ Chi giống như là một tòa núi lửa trẻ tuổi đang hoạt động, người còn chưa đến gần liền có thể cảm giác được độ nóng áp bức hùng hổ doạ người không ngừng đánh úp lại.
“Sao còn chưa cởi ?. Chờ ta giúp ngươi sao." Vương Vệ Chi kéo môi cười, biểu tình bá đạo sắc bén, “Chờ ta động thủ, xiêm y của ngươi chưa chắc còn giữ được."
Nói như thế nào nhỉ? Giống như là trời giáng xuống một bọc máu to, “bang kỉ" một tiếng rơi bẹp xuống trước mặt.
Trêи giường nệm, trai đơn gái chiếc, vốn dĩ là một cảnh tượng ái muội không thể miêu tả, lập tức liền biến thành hiện trường hung án.
Lâm Thu ngơ ngẩn nhìn mấy giọt máu to bắn lên trêи người mình. Kỳ dị chính là, chúng nó cũng không thấm vào hoa văn trêи xiêm y, mà lập tức chảy xuôi xuống phía dưới, toàn bộ tụ lại trêи giường nệm. Sau khi chúng nó rơi xuống, xiêm y lại sạch sẽ như lúc ban đầu, phảng phất như chưa từng bị mấy dòng máu văng khắp nơi kia lây dính vào.
Trái tim của Lâm Thu hơi hơi treo lên, ngưng thần đánh giá đám máu thực không đứng đắn đó. Chỉ thấy chúng nó dần dần tích tụ lại trêи giường nệm thành một đám, sau khi chảy xuôi về phía đuôi giường trắng tinh, bỗng nhiên kịch liệt mấp máy. Không bao lâu, “Vương Hàn Lệnh" xoắn đầu ngồi dậy, nháy đôi mắt vô thần, cảnh giác nhìn thẳng Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi.
“Huyết Ma Tế Uyên." Vương Vệ Chi nhe răng cười, cũng không giống ngoài ý muốn.
Thân phận bị nói toạc ra, Tế Uyên cũng lười tiếp tục giả bộ. Hắn âm âm nghiêng đầu, khóe môi gợi lên một mạt cười tà, nói: “Vương Vệ Chi, kính đã lâu."
Trái tim nhỏ của Lâm Thu lại “thình thịch" nhảy dựng.
Khó trách, khó trách, khó trách cái tên Vương Hàn Lệnh này nhìn thấy nàng tựa như thấy quỷ, hoá ra chính là Tế Uyên giả dạng —— cái tên quỷ bất cứ chỗ nào cũng tiết ra nước được như thế này còn có mặt mũi ghét bỏ nàng?!
Từ từ, nàng, hiện tại, cư nhiên cùng vai ác, nam nhị chung sống trêи một cái giường!
Quả thực chính là cột mốc lịch sử của nữ xứng nga.
Lâm Thu có hơi khó thở.
Tầm mắt đảo qua, chỉ thấy Vương Vệ Chi lười nhác cười cười, tư thế dựa vào gối càng thêm thả lỏng chút. Hắn nheo lại đôi mắt thon dài, nghiêm trang nhìn Tế Uyên nói: “Nữ nhân này nói cho ta, phương pháp qua cửa thứ ba là phải xoay kiếm tự vận. Tế Uyên huynh, ngươi thấy thế nào?"
Tế Uyên quái dị mà nhướng cao khoé môi bên trái: “Vương Vệ Chi, đừng tưởng rằng xưng huynh gọi đệ thì bổn tọa sẽ thủ hạ lưu tình với ngươi."
Vương Vệ Chi đầy mặt trào phúng: “Nếu không phải nơi này không thể tùy tiện động thủ, ngươi cho rằng ta sẽ để ngươi nhàn nhã đến bây giờ? Ngươi có thể không lưu tình với ta đến mức nào?"
Tròng mắt Tế Uyên xoay chuyển, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên vui sướиɠ mà nở nụ cười, hắn nói: “Vương Vệ Chi, có dám cùng bổn tọa đánh cuộc hay không?"
“Đánh cuộc gì."
“Đánh cuộc ai có thể lấy được truyền thừa của Hoang Xuyên. Người thua……" Tế Uyên tà mị cười, một lóng tay tái nhợt câu lại chỉ hướng Lâm Thu, “Người thua, phải muốn nàng ta!"
Lâm Thu: “……"
Tuy rằng nàng không ngại cùng một trong sô hai nam thần chất lượng tốt đó phát triển tình cảm, nhưng muốn đem nàng ra làm tiền đặt cược, còn không phải là tiền thưởng mà là tiền phạt, vậy đã không thể làm người thập phần sảng kɧօáϊ rồi.
Tế Uyên dứt lời, khiêu khích lé mắt nhìn Vương Vệ Chi.
“Được." Vương Vệ Chi cả mắt đều là khinh mạn, gật gật đầu.
Lâm Thu phát hiện con quạ đen trong lòng ngực lại muốn nhảy ra bên ngoài. Nàng một tay ấn nó trở về, ngẩng mặt lên, khinh phiêu phiêu mà nói: “Hỏi qua ý kiến ta chưa?"
Hai cẩu nam nhân căn bản không để ý tới nàng.
Lâm Thu nói: “Đem ta làm tiền đặt cược, không thích hợp lắm đâu?"
“Xuy." Vương Vệ Chi cười lạnh một tiếng, cũng không nhìn nàng.
Tế Uyên nói: “Không có gì không thích hợp, theo Vương Vệ Chi, ngươi cũng không có hại. Ngày sau chờ bổn tọa giết các ngươi, nói không chừng còn hảo tâm an táng hai ngươi cùng một chỗ."
Hắn căn bản không cảm thấy mình sẽ thua.
Vương Vệ Chi nhíu nổi lên đuôi lông mày: “Tế Uyên, tự tin quá mức chính là ngu xuẩn."
“Chờ chút," Lâm Thu cắt ngang hai tên nam nhân lại đang muốn bắt đầu tranh chấp, “Các ngươi chẳng lẽ quên mất ta cũng là người cạnh tranh? Nếu ta nhận được truyền thừa của Hoang Xuyên, lại nên như thế nào? Cái cục này ta vốn đang ở trong đó, có thể nào làm ngơ chứ?"
“Ngô……" Tế Uyên như suy tư gì.
“Xuy." Vương Vệ Chi đầy mặt khinh thường.
Lâm Thu cười nói: “Cho nên ta cũng có phần tham dự mới đúng. Nếu ta thắng, hai đứa các ngươi, đều là của ta."
Tế Uyên: “……" Có loại cảm giác không được tốt.
Vương Vệ Chi mắt lạnh nhìn, chỉ thấy gương mặt trắng như người chết của “Vương Hàn Lệnh" kia càng trở nên trắng bệch hơn nữa, trong hốc mắt cá chết vẩn đục không ánh sáng chậm rãi chuyển động, trêи mặt lại hiện ra một tia chần chờ quỷ dị.
Thấy Tế Uyên khó chịu, Vương Vệ Chi liền cảm thấy sướиɠ.
“Có chút thú vị." Vương Vệ Chi sờ sờ cằm, hùa theo nói, “Ta cảm thấy cũng được. Tế Uyên huynh, ngươi chẳng lẽ cho rằng mình sẽ bại bởi một nữ nhân như vậy sao…… Như thế nào, ngươi không phải là sợ rồi chứ?"
Tế uyên đâu chịu nhận thua? Hắn nhướng mày, tà mị cười, nói: “Chơi thì chơi."
“Một lời đã định!" Lâm Thu vui sướиɠ mà chốt lại cho cả hai người bọn họ.
Hoang Xuyên vừa mới chính miệng nói qua với nàng, chỉ cần nàng có thể thông qua khảo nghiệm là có thể trở thành chủ nhân chân chính của Hư Thật Kính. Nếu có được hư thật kính, như vậy thua hay không thua, thắng hay không thắng, căn bản cũng chỉ là râu ria, bởi vì nàng vốn dĩ cũng không muốn cái truyền thừa kia —— nàng đã sớm biết đó là cái gì.
Nàng đi vào bí cảnh Hoang Xuyên là muốn cái Hư Thật Kính đó. Có bảo bối chí tôn trong tay, từ đây trời cao biển rộng qua lại tự nhiên, ai cũng không làm gì được nàng!
Còn hai tên nam nhân trước mắt…… Mục đích của nàng chỉ là ổn định bọn họ, lợi dụng một chút hứng thú của bọn họ đối với nàng làm Tần Vân Hề sinh kiêng kị, không dám dễ dàng ra tay.
Hiện giờ xem ra, mục đích cũng coi như đã đạt tới.
Hết thảy đều ở trong lòng bàn tay.
Khi đang đắc ý, Lâm Thu bỗng nhiên cảm giác được trêи người nổi lên một cơn ớn lạnh, thời thời khắc khắc đều thấy lạnh đến tận xương tủy, phảng phất là từ người con quạ đen trong lòng ngực mình thấm ra tới.
Loại cảm giác này, mạc danh làm Lâm Thu một lần nữa nhớ lại nỗi sợ hãi khi bị Ngụy Lương chi phối. Nàng đang muốn móc con quạ đen ra nhìn kỹ, thì bỗng nhiên nghe được bên ngoài truyền đến “phanh" một tiếng vang lớn, không biết từ nơi nào có một ngọn gió kỳ lạ thổi tới, nhấc lên tấm màn lụa đang buông xuống bên cạnh giường nệm, sau đó nữa, âm thanh ồn ào như thủy triều vọt vào.
Thật giống như mới vừa rồi ba người bọn họ bị phong bế trong một gian phòng cách âm, giờ phút này cấm chế được tháo bỏ, gió và tiếng ồn đồng loạt cuốn vào.
Cùng lúc đó, một cổ cảm giác kỳ dị đột nhiên buông xuống!
Trong lòng Lâm Thu tuy có chuẩn bị trước, biết một khi cái cửa này mở ra, mọi người đều sẽ biến thành tộc nhân Ma tộc, nhận lấy nỗi đau đớn của liệt hỏa thiêu đốt, nhưng khi trong cơ thể bị cảm giác phỏng cháy đó đánh úp lại, nàng vẫn không cầm lòng được kêu lên đau đớn. Hai mắt bỗng dưng tối sầm, bên tai vang lên tiếng ác quỷ sá sá cười quái dị từ nơi luyện ngục, nàng đầu nặng chân nhẹ, suýt nữa đáp xuống khỏi giường nệm bằng đầu rồi.
Nàng thở hổn hển mấy hơi thở thật mạnh, móng tay véo vào lòng bàn tay mình thật sâu, cố gắng hoàn hồn trở về, gian nan mở mắt, nhìn về phía hai người Tế Uyên cùng Vương Vệ Chi.
Sắc mặt Tế Uyên có chút ngơ ngẩn, khóe môi lướt qua một mạt cười buồn. Loại cảm giác bị thiêu cháy từ tận trong huyết quản này, đối với Ma tộc mà nói, đã sớm quen thuộc đến giống như hơi thở hàng ngày. Đau tuy là cực đau, lại có loại thống kɧօáϊ nói không nên lời.
Vương Vệ Chi trừng lớn đôi mắt thon dài tinh xảo, tròng trắng mắt còn ẩn ẩn lộ ra tơ máu, con ngươi co chặt, trêи trán nổi lên vài sợi gân xanh tinh tế.
Thấy bộ dáng hắn vô cùng khó chịu, Tế Uyên không khỏi vỗ tay cười nói: “Thống kɧօáϊ nha thống kɧօáϊ nha, có thể cho lũ chính đạo giả nhân giả nghĩa các ngươi nếm được tư vị làm ma là như thế nào, quả thật là thống kɧօáϊ!"
Vương Vệ Chi nhìn phía Lâm Thu thật nhanh, môi mỏng tái nhợt hơi hơi vừa động, muốn hỏi cái gì, lại oán hận mà nuốt trở về.
Nói gì bây giờ, mới vừa rồi nàng không phải đã nói qua sao?
Nàng nói phương pháp qua cửa chính là xoay kiếm tự vận. Chỉ chủ yếu là mình tin hay không, có làm hay không.
Giờ phút này, Lâm Thu kỳ thật khó chống đỡ hơn Vương Vệ Chi rất nhiều.
Bọn họ là người ở Tu Chân giới lang bạt nhiều năm, bị thương quả thực là chuyện thường ngày, khi tấn giai còn phải trải qua lịch kiếp luyện tâm, tâm trí đã không còn là thứ người thường có thể so sánh nổi. Cho nên giờ phút này tuy rằng đau tận xương cốt, thần trí lại không chịu ảnh hưởng bao lớn. Mà Lâm Thu lại không giống như vậy, cảm giác bỏng rát từ trong cốt tủy kia làm cho nàng muốn điên cuồng, nàng trơ mắt nhìn gương mặt anh tuấn kia của Vương Vệ Chi ở trước mặt không ngừng phóng đại, lại thu nhỏ lại, khi gần khi xa.
Lúc hắn mở miệng nói chuyện, thanh âm cũng lúc cao lúc thấp.
“Hoang Xuyên lão nhân làm vậy là có ý tứ gì?" Vương Vệ Chi nghiến răng nghiến lợi, “Hàng ma hàng đến điên cuồng rồi sao! Nghĩ tới qua cửa, phải chăng cả bản thân mình cũng giết?!"
Bỗng nhiên lại nghe “Phanh" một tiếng, cửa gỗ khắc hoa gỗ bị phá mở, khi cánh cửa tinh xảo mở ra hoàn toàn, một người trẻ tuổi dung mạo cực kỳ hàm hậu tiến vào, trong tay cầm một cái bình bạch ngọc nhỏ, vui sướиɠ hướng tới ba người trêи giường hô: “Đại thiếu gia nhị thiếu gia đại tiểu thư! Lão gia tìm được thuốc rồi, bảo ta ra roi thúc ngựa đưa về !"
Ba người không tự giác liếc nhau.
Vương Vệ Chi mím chặt đôi môi mỏng tái nhợt, kẽ răng thấp thấp nhảy ra mấy chữ: “Đây lại là cái trò gì?"
Lâm Thu cũng không biết đây là chuyện gì xảy ra. Cái gì lão gia thiếu gia, cái gì thuốc, trong sách căn bản không đề cập đến chuyện này.
Trong nguyên tác, tình huống Liễu Thanh Âm gặp được đơn giản đến nhiều. Cửa thứ ba mở ra, liền có rất nhiều bá tánh tầm thường giơ gậy gỗ dao phay vọt vào trong phòng, đòi đánh đòi giết. Liễu Thanh Âm cố nén thống khổ, kiên nhẫn nhìn phía các bá tánh dò hỏi tình huống, sau đó liền biết ở gần đây có rất nhiều nhà bị mất con, có người thấy những hài tử bị mất tích đó bị mang vào sân viện bọn họ cư trú, tin tức lan truyền, đoàn người liền đem theo vũ khí tiến đánh tới cửa.
Liễu Thanh Âm kiên nhẫn giải thích, chủ động cho bọn họ đào xuống ba thước đất, để cho bọn họ tìm. Không nghĩ tới lục soát một cái, vậy mà thật sự tìm được ở lớp bùn dưới giường ra vô số bộ xương của hài đồng.
Vật chứng rành rành thế này này, tình cảm quần chúng càng xúc động phẫn nộ, mọi người lập tức cầm vũ khí xông lên muốn thay hài nhi báo thù.
Liễu Thanh Âm ôn nhu kiên định ngăn cản đồng bạn đả thương người, bốn người hộ nhau ra bên ngoài.
Bá tánh không thuận theo không buông tha, một đường truy đánh, còn phun nước miếng về phía bọn họ, ném đá, chửi rủa không ngừng nghỉ.
Bọn họ hết đường chối cãi, đau nhức trong cơ thể làm cho bọn họ không thể ngự kiếm, phá vây mà ra. Dần dần có người tâm trí hỏng mất, nhịn không được phải động thủ với bá tánh. Liễu Thanh Âm ngăn cản không kịp, chỉ có thể dùng thân thể của mình thay bá tánh chắn vài đường, thương càng thêm thương, đau xót càng thêm đau xót, làm khuôn mặt nàng tái nhợt đến cực điểm. Tại cảnh tượng như trong luyện ngục này, trêи người nàng dường như bao phủ một tầng phật quang thánh khiết thương xót, ấn sâu vào tâm thần Vương Vệ Chi.
Khi chạy trốn tới ngoài thành, bốn người cũng chỉ dư lại Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi, hai người khác đều bởi vì dưới sự điên cuồng ra tay tổn thương Liễu Thanh Âm mà bị đào thải ra ngoài.
Bá tánh không tiếp tục đuổi theo nữa, nhưng thực mau chóng liền có tu sĩ nghe tin chạy đến. Mỗi người tu sĩ này đều là người cố chấp, căn bản không nghe bọn hắn giải thích, chỉ nói hàng yêu trừ ma chính là trách nhiệm của chân nhân tu sĩ, trăm chết không hối hận.
Cuối cùng, Liễu Thanh Âm cùng Vương Vệ Chi bị các tu sĩ vây đến sơn cùng thủy tận, Liễu Thanh Âm nhất định không muốn đả thương người, cuối cùng bị buộc bất đắc dĩ, lại lựa chọn xoay kiếm tự vận!
Vương Vệ Chi không biết xuất phát từ suy tính gì, cũng theo nàng mà đi.
Bọn họ cũng chưa chết, mà được truyền tới cửa khảo nghiệm thứ tư.
Trong sách, hai người Liễu Thanh Âm đã qua cửa như vậy.
Lâm Thu gian nan lôi suy nghĩ trở lại, cố nén đau đớn như đau cắt lửa đốt trong cơ thể, âm thầm suy nghĩ —— Hoang Xuyên thiết kế một cái khảo nghiệm như vậy, thật sự chỉ là vì khảo nghiệm quyết tâm trừ ma của mọi người sao? Nếu bản thân mình là ma, phải lựa chọn thăng thiên ngay tại chỗ ?
Này không khoa học, cũng không quá thực tế. Không có ai sẽ cho rằng mình từ bé là đáng chết, con kiến còn muốn sống tạm bợ, huống chi là chủng tộc có trí tuệ như Nhân tộc cùng Ma tộc ?
Từng có kinh nghiệm qua cửa một lần, Lâm Thu tuyệt đối không cho rằng Hoang Xuyên là loại người cố chấp như bản khắc gỗ đâu.
Hắn muốn chính là…… biện pháp giải quyết vấn đề! Nhân tộc cùng Ma tộc, có thể hoà bình cùng tồn tại hay không?!
Trong lòng Lâm Thu “đinh" một tiếng, sáng lên một cái bóng đèn.
Chẳng qua, vấn đề này ngay cả chính bản thân Hoang Xuyên đến cuối cùng cũng không tìm được đáp án chính xác, cho nên hắn không thể cưỡng cầu hậu bối nhất định phải tìm được đáp án. Tự sát, xem như một đáp án đạt tiêu chuẩn, chứ không phải đáp án tốt nhất.
Đáp án tốt nhất là cái gì? Từ xưa đến nay, không ai biết.
Lâm Thu bỗng nhiên cảm ứng được từng tâm cảnh mà Hoang Xuyên đã trải qua. Hắn giết rất nhiều rất nhiều Ma tộc cùng ma tu, thời khắc bận rộn nhất, hắn bỗng nhiên phát hiện ma cũng có bất đắc dĩ của ma. Dưới sự tra tấn, thống khổ vô tận đổ lên thân hình cùng hồn phách của bọn họ, bọn họ vĩnh viễn không được an bình, chỉ có giảm bớt được chốc lát ở phút giây giết chóc. Mà địch ý khổng lồ đến từ Nhân tộc đã làm cho bọn họ khi giết chóc càng thêm không có bất luận gánh nặng gì.
Cừu hận đối lập, mồi lửa trải qua ngàn vạn năm lên men, tới hiện giờ đã thành thế trận lửa cháy lan ra cánh đồng cỏ, không chết không ngừng.
Khi Lâm Thu đang cố nén đau nhức dùng sức tự hỏi, Tế Uyên tiện tay nhận cái bình thuốc trong tay thanh niên hàm hậu kia, bật nắp bình, đặt dưới mũi ngửi ngửi.
Thân thể hắn bỗng nhiên liền hoàn toàn cứng lại, qua hơn nửa ngày, mới nghe hắn “Tê" một tiếng, đảo một ngụm khí lạnh thật lớn, dùng thanh âm hơi hơi có một chút phát run nói, “Không đau. Quả nhiên, không đau."
“Đúng đúng," thanh niên tôi tớ bộ dáng hàm hậu cười nói, “Đây chính là lão gia chạy khắp đại giang nam bắc, mới cầu được linh dược cho thiếu gia tiểu thư đó! Chuyên trị cái dịch bệnh này!"
Tế Uyên thần sắc dữ tợn, nắm lấy thanh niên hàm hậu, cao giọng hỏi: “Đây rốt cuộc là thứ gì! Nói!"
Thấy hắn thất thố, Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi không khỏi liếc mắt một cái nhìn cái bình thuốc trong tay hắn.
Hai mắt Tế Uyên đỏ đậm, trong tay gắt gao nắm chặt cái bình thuốc kia, cơ hồ như muốn bóp nát nó. Hắn gằn từng chữ một, ngữ khí đầy uy hϊế͙p͙: “Ai dám đoạt, ta sẽ làm hắn hối hận cả đời."
“Không cần đoạt không cần đoạt." Thanh niên hàm hậu cười tủm tỉm, lại lấy ra thêm cái bình thuốc nữa, “Đây là của nhị thiếu gia, đây là của đại tiểu thư!"
Lâm Thu tiếp nhận bình thuốc.
Vào tay là lạnh lẽo, nhưng vừa đến lòng bàn tay thì cảm giác đau đớn trêи người liền rõ ràng bớt đi rất nhiều.
Nàng bình tĩnh bóc nút bình ra, đưa tới dưới mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi.
Một cơn mát lạnh có mùi bạc hà vô cùng thoải mái xông lên não, chợt, đau đớn biến mất vô tung.
Vương Vệ Chi híp mắt lại như rắn đánh giá Lâm Thu cùng Tế Uyên, lẳng lặng chờ qua thời gian gần một nén nhang, thấy hai người kia đều không có bất luận dị trạng gì, hắn mới thật cẩn thận dùng thuốc.
" Thứ này còn có ở chỗ nào ?" Tế uyên cất giọng trắc trắc nhìn chằm chằm thanh hiên hàm hậu.
Thanh niên này vẫn liên tiếp cười: “Đại thiếu gia đừng nóng vội, lão gia sẽ mang theo chừng mấy xe ngựa trở về, chạng vạng hôm nay liền có thể tới nhà rồi."
Tế Uyên híp híp mắt, khi hắn đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng bước chân vội vội vàng vàng chạy vào, chưa đến cửa phòng đã cao giọng kêu to nói, “Việc lớn không tốt rồi! Lão gia đã xảy ra chuyện! Có người đoạt dược, đả thương lão gia! Mau, mau mang lên người đến tiếp ứng!"
Tế Uyên thay đổi sắc mặt ngay tại chỗ, cơ hồ không duy trì được bộ da mặt của “Vương Hàn Lệnh" kia, toàn bộ khuôn mặt đều dâng lên màu máu hơi lưu động, ngũ quan cũng phân biệt không ra.
Nhưng mà thanh niên hàm hậu kia lại giống như không trông thấy cái dị trạng khủng bố đó, hắn chỉ sốt ruột mà nhìn Tế Uyên nói, “Đại thiếu gia, có người đoạt dược, bây giờ phải làm sao đây!"
“Bây giờ phải làm sao?" Tế Uyên đầy mặt cười dữ tợn, thanh âm nghẹn ngào biến đổi, “A, ha hả a, nếu sớm biết rằng chỗ Hoang Xuyên này cất dấu bảo bối này…… Ha hả ha hả…… Ta làm gì chờ đến bây giờ! Mấy thứ này, đều là bổn tọa, ai đoạt, người đó chết."
Lâm Thu nắm bình thuốc trong tay, trong lòng ẩn ẩn cảm thấy chỗ nào đó có điểm không đúng, nhưng lại không thể nói được.
Tế Uyên kìm nén không được, nhảy xuống giường, một tay xách tên thanh niên hàm hậu kia, ra lệnh cho hắn dẫn đường.
Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi liếc nhau, gắt gao đi theo phía sau hắn, cùng rời đi gian lầu cát nhỏ tinh xảo hoa mỹ này.
Sân rất lớn, rường cột chạm trổ, giữa các trụ chạm trổ tinh tế trêи hành lang có đặt lư hương hình hạc, khói huân hương lượn lờ trong không gian, theo cái giếng trời vuông vức bay lên giữa không trung.
Kẻ báo tin chính là một nam gia đinh khác hơi có chút điệu đà, hắn vội vàng đi ở đằng trước, giận dữ nói: “Những tên điêu dân đó thật quá không biết xấu hổ! Còn dám nói trêи xe của lão gia có cái gì hài cốt của trẻ nhỏ, ta phi! Rõ ràng là muốn cướp đoạt linh dược của lão gia giữa ban ngày ban mặt mà !"
Nghe được mấy từ “Hài cốt trẻ nhỏ", trong lòng Lâm Thu không khỏi nhẹ nhàng nhảy dựng.
Sự tình này phảng phất ẩn ẩn có liên hệ với chuyện của Liễu Thanh Âm như trong sách.
Ngoài sân là một con đường cái lát đá xanh rộng mở, hai bên con đường là cửa hàng san sát, trêи đường. người đến người đi tấp nập
Sau khi đi hết một đoạn đường, hiệu quả của thuốc trêи người ba người dần dần mất tác dụng, máu lại lần nữa sôi trào lên. Tế Uyên phát tác nhanh nhất, hắn ném xuống thanh niên hàm hậu trong tay, từ trong lòng ngực móc ra bình thuốc, bật nút bình lại ngửi ngửi.
“Vô dụng." Hắn nghiêng nghiêng đầu, sắc mặt âm hàn, “Đến đổi cái mới."
Lâm Thu cảm giác được cổ đau nhức bỏng rát từ sâu trong cốt tủy bắt đầu lan tràn.
Tầm nhìn ẩn ẩn có như có chút đỏ lên, nhìn đám đông tấp nập như mắc cửi trêи đường phố, đáy lòng bất tri bất giác dâng lên khao khát muốn phá, muốn đập nát hết, một cơn kϊƈɦ động kỳ dị đang dâng lên từ trong máu, ngón tay không tự giác mà run rẩy lên, rất muốn xé nát cái gì đó, làm cho máu nóng từng dòng tạt thẳng vào mặt, vào người mình. Trực giác nói cho nàng, nếu làm như vậy, đâu đớn trêи người sẽ được giảm đến cực đại, lồng ngực bị đè nén vô cùng có thể một lần nữa hô hấp được không khí mới mẻ.
Nàng nhẹ nhàng mà hít một ngụm khí lạnh.
Nếu không phải đã từng làm người, chỉ sợ nàng cũng sẽ không chút do dự, nhào về hướng đám người……
Loại cảm giác này Tế Uyên thật ra lại sớm thành thói quen, hắn quay đầu, đầy mặt gian xảo cười xấu xa, nhìn Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi nói: “Cố gắng hưởng thụ cảm giác mỹ diệu chó lạc vào đàn dê đi nha các Tu, Sĩ, Chính, Đạo!"
Mày rậm của Vương Vệ Chi nhíu chặt, ngón tay hơi hơi co rút, nắm lấy ống tay áo Lâm Thu.
Hắn mở to mồm thở phì phò, hỏi: “Ma, thật sự là như vậy?"
Lâm Thu nhìn thẳng vào đáy mắt hắn.
Trong đôi mắt thon dài trong sáng của Vương Vệ Chi thường xuyên tràn ngập cảm xúc khinh mạn, khinh thường, căm ghét như vậy, mà giờ phút này ánh mắt lại thập phần phức tạp rối rắm, phảng phất như đang hoài niệm lại cái gì, lại có thêm bi thương nói không nên lời.
Lâm Thu hơi kinh ngạc, nhẹ nhàng gật gật đầu: “Đúng, tình hình trước mắt xem như còn tốt, nếu những người này có địch ý đối với chúng ta, khao khát giết chóc trong lòng chúng ta sẽ càng thêm hừng hực. Nhớ kỹ, ngàn vạn ngàn vạn không nên động thủ đối với bọn họ."
“Ta sẽ không." Đôi môi tái nhợt của Vương Vệ Chi mím thành một đường.
Lâm Thu không khỏi liếc mắt một cái nhìn hắn.
Không biết vì sao, nàng tin hắn. Hắn nói sẽ không, đó là thật sự sẽ không.
Yên lặng đi hết một đoạn đường, trong tầm nhìn xuất hiện một đội ngũ xe ngựa , thùng xe đầu tiên đã bị xô ngã xuống đất, chung quanh là mấy vòng người đang bu kín mít, còn có mấy hán tử chắc nịch bò lên trêи thùng xe, gậy sắt lăm lắm trong tay, đang cố gắng phá bỏ ổ khoá đang phong kín.
Tế Uyên không chút khách khí
đẩy đám người ra, Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi theo phía sau hắn đi vào.
Chỉ thấy một lão nhân mặc áo dài màu đồng đang che lại cái trán đổ máu, được mấy người gia đinh bảo hộ ở giữa. Trêи vai ông t còn treo vài miếng lá cải rách rưới, búi tóc đã bung ra một nữa, trứng gà còn bốc mùi đang theo ngọn tóc chảy xuôi xuống.
Bá tánh vây quanh ở bốn phía, không ngừng mắng chửi.
Thùng xe bị phong kín vô cùng kỹ càng, nhưng chỗ giao giữa thùng xe và càng xe không biết vì sao nứt ra một khe hở không lớn không nhỏ, vừa vặn có thể nhìn thấy một đoạn xương trắng nhỏ bên trong qua khe hở. Hiện giờ xem còn chưa phải thực rõ ràng, cho nên đám người tạm thời vẫn chưa có cơ hội phát tiết lửa giận. Một khi thùng xe bị đập vỡ, xác nhận bên trong thật sự cất giấu hài cốt trẻ nhỏ, đám người phẫn nộ kia nhất định sẽ đem đội ngũ xe ngựa này xé sống.
Trong lòng Lâm Thu nhảy dựng, lặng yên không một tiếng động mà rời khỏi đám người, đưa mắt ra khắp nơi nhìn xung quanh.
Chẳng mấy chốc, nàng liền thấy người mình muốn tìm.
Tần Vân Hề cùng Liễu Thanh Âm. Tuy rằng giờ phút này bọn họ đã mang khuôn mặt không còn là khuôn mặt của bản thân nữa, nhưng trực giác nói cho Lâm Thu, cái tên nam nhân kia tuyệt đối là Tần Vân Hề! Khí chất cùng ánh mắt như vậy, căn bản không có khả năng tìm được người thứ hai!
Hai người bọn họ an vị trong một gian trà lâu cách đó không xa, thấy nàng nhìn lại đây, khoé môi Tần Vân Hề lộ ra một mạt ý cười nhàn nhạt, xa xa nhìn nàng, nhấc chung trà trong tay.
Là hắn làm!
Lâm Thu âm thầm cắn chặt răng.
Nàng có thể đoán được Tần Vân Hề sẽ đem đống hài cốt trẻ nhỏ dưới giường dời đi, lại không nghĩ rằng, hắn vậy mà không biết tình cờ thế nào, lại có thể giá họa tới trêи đầu nàng.
Thật là trùng hợp? Hay là……
Trêи trà lâu, Liễu Thanh Âm phát hiện Lâm Thu cùng Tần Vân Hề đang bí mật đưa mắt với nhau.
“Đây không phải ảo cảnh sao? Ngươi biết nữ nhân kia?" Nàng hỏi.
Tần Vân Hề đạm cười nói: “Là Lâm Thu."
Sắc mặt của Liễu Thanh Âm hơi thay đổi đến khó phát hiện, khóe môi hơi hạ xuống, không thèm để ý mà nói: “Vậy à? Một chút cũng không giống."
Tần Vân Hề giải thích nói: “Chỉ có người cùng một đội ngũ mới có thể nhìn thấy bộ dạng nguyên bản lẫn nhau mà thôi. Chúng ta ở trong mắt người ngoài cũng không phải là bộ dáng vốn cố, mà mang bộ dáng của cái thân phận hiện giờ."
“Vậy ngươi vì sao lại đem giấu hài cốt vào trong thùng xe đó chứ?" Khuôn mặt kiều mỹ của Liễu Thanh Âm xẹt qua một tia khó hiểu, “Ngươi không phải nói kiếp trước Lâm Thu không có tiến vào bí cảnh của Hoang Xuyên sao? Vậy ngươi làm thế nào biết kia đoàn xe kia có quan hệ với nàng ta?"
Tần Vân Hề nhẹ nhàng cười một cái, nói: “Đó là nguyên nhân ta lựa chọn mang nàng đến trà lâu này."
Hắn dùng mắt quét qua khách quan khắp bốn phía của quán trà, chung trà trêи tay hơi nghiêng, nhấp nhẹ một ngụm, lại nói, “Nơi này là nơi có thể nghe được các loại tin tức tạp nhất, lão gia tử Bạch Gia vì ba nhi tử một nhi nữ của một mà bôn ba ra ngoài tìm dược suốt nửa năm, hôm nay vừa lúc về thành. Ba nam tử một nữ tử đó chính là mấu chốt —— hiện giờ trong bí cảnh chỉ còn lại còn ba nữ tử, ngoại trừ nàng và Vương Yến Chi ra, nữ tử chỉ còn một người là Lâm Thu. Cho nên, cái ba nam tử một nữ tử này cực kỳ có khả năng chính là Lâm Thu cùng ba đệ tử Vương thị. Mà khi ta phát hiện trong thùng xe kia có chứ thuốc giúp giảm bớt đau đớn khi ma huyết đốt người, ta càng thêm xác định, đám con cái ba nam tử một nữ tử của lão gia tử Bạch gia lão gia này đúng là đám người Lâm Thu."
“Mà mới vừa rồi, ta dùng đống “dược" trong thùng xe kia đi thử thử mấy tên tu sĩ ‘ vân du đến tận đây ‘, dễ dàng liền phát hiện ra bốn người bọn họ đúng là một đội đệ tử khác của Vương thị. Ta cố ý để lại manh mối, bọn họ sẽ mau chóng theo tin mà đến, đối kháng với đám người Lâm Thu. Thanh Âm, ta cố gắng hết mọi khả năng dọn dẹp chướng ngại cho nàng, hy vọng có thể giúp nàng chống đỡ được đến cuối cùng —— ta không đành lòng nhìn nàng chết, cho dù tử vong đó cũng chỉ là biểu hiện giả dối."
Liễu Thanh Âm ngơ ngẩn nhìn hắn trong chốc lát, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Ngươi…… Không giống sư tôn. Sư tôn, không nói nhiều như vậy."
Khoé môi Tần Vân Hề hiện lên một mạt cười khổ, thanh âm hạ xuống: “Trước đây bất quá là cố gắng che giấu thôi. Lúc đó thân phận chúng ta có khác, ta chỉ cần nói một cái, kết quả là nàng liền làm theo, không cần giải thích gì với nàng, nên nhìn có vẻ bày mưu lập kế chút."
“Đúng không." Liễu Thanh Âm gục đầu xuống, nhẹ nhàng thưởng thức chung trà trêи bàn.
Một lát sau, nàng ta cười cười, nói: “Cũng nhờ có ngươi, nếu không phải ngươi đã có chuẩn bị trước, sớm an bài sẵn, chúng ta nhất định sẽ giống như Vương Yến Chi và Dương Chiêu, cũng sẽ bị nhiều người như vậy vây công. Ta khó có thể tưởng tượng tình hình sẽ là như thế nào —— mặc dù trước mắt không ai để ý tới ta, ta cũng sắp khống chế không nổi khát vọng cuồng bạo muốn huỷ diệt trong lòng. Nếu có người đánh ta, mắng ta, ta thật không hiểu có thể khống chế mình không thương tổn bọn họ hay không. Chỉ sợ, ta cũng sẽ giống như Vương Yến Chi và Dương Chiêu, nhịn không được ra tay đả thương người, bị đào thải mất rồi."
“Nàng chắc chắn có thể làm được việc tuyệt đối không đả thương người," Tần Vân Hề kiên định nói, “Nàng đã từng làm như vậy, Thanh Âm, nàng kiên cường hơn so với trong tưởng tượng của mình nhiều."
Liễu Thanh Âm nâng mắt lên, bình tĩnh nhìn hắn một lát, khóe môi hiện lên một tia cười khổ: “Nếu ta có thể làm được, nhất định là vì sư tôn. Ta không muốn làm hắn thất vọng, không muốn bị hắn xem thường. Nếu hắn cũng giống như ngươi vậy, vô điều kiện mà tín nhiệm ta, bao dung ta, nói không chừng…… nói không chừng hắn sẽ không hấp dẫn ta như vậy. Đại sư huynh, có lẽ đây là nguyên nhân ta đối với ngươi không hề cảm giác đi. Quá dễ dàng được đến, liền làm người không thể có được bất luận hứng thú gì. Cho dù ngươi thật sự là sư tôn, ta cũng sẽ không thích ngươi như vậy."
Tần Vân Hề bình tĩnh nhìn nàng ta một lát, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà thở dài.
Tình yêu đến tột cùng là cái gì ?
Thay đổi một cái thân phận thôi, hết thảy sao lại trở nên hụt hẫng như vậy?
Hắn cầm chung trà trong tay nhẹ nhàng thả lại trêи mặt bàn, nghiêng đầu đi xuống nhìn lại, phát hiện Lâm Thu đã bị các bá tánh vây công xe ngựa phát hiện, bọn họ xô đẩy nàng, đem nàng ném tới bên cạnh xe ngựa. Nàng chật vật ở đứng ở nơi đó, nhìn có chút đáng thương.
Trong lòng hắn hơi căng thẳng, sau đó lại là buông lỏng.
Tuyệt không thể để lòng sinh ra bất luận sự thương hại nào! Trước tiên phải đánh chết nàng ta, đó mới là chuyện quan trọng nhất trước mắt.
Tần Vân Hề âm thầm nắm chặt thanh kiếm trong tay.
Vương Yến Chi cùng Dương Chiêu đã bị đào thải, bốn tên đệ tử còn lại của Vương thị thì hành tung cũng bị hắn nắm giữ, thực mau, bọn họ sẽ nghe tin mà đến, cướp đoạt “dược" trong xe kia, không cần nghĩ cũng biết, chờ lát nữa tình hình phía dưới chắc chắn thập phần thảm thiết.
Qua thêm cửa này, chỉ sợ đám người Vương thị không thừa được mấy người. Như thế, chính hắn mới có thể thong thả tay chân đi đối phó Lâm Thu.
Vương Vệ Chi không đáng sợ, kiếp trước Liễu Thanh Âm cũng đã thắng hắn ta, một đời này, nhất định vẫn là kết quả như vậy.
Tần Vân Hề suy nghĩ, tầm mắt lướt qua đám người, dừng trêи người Vương Vệ Chi.
Bị vây đến bên cạnh xe ngựa chật như nêm, âm thanh chửi rủa giống như sóng thần, cơ hồ bao phủ hết toàn bộ thần trí của Vương Vệ Chi đến không còn. Hắn trừng lên đôi mắt nghẹn đến mức đỏ bừng, thẳng lăng lăng nhìn Lâm Thu.
Giờ phút này khuôn mặt nhỏ của Lâm Thu cũng tái nhợt, hiển nhiên cũng đang chịu đựng thống khổ tra tấn. Nhưng vòng eo nàng lại đứng đến thẳng tắp, trong đôi mắt đen lay láy lai lại lập loè ánh sáng kiên định.
Vương Vệ Chi tất nhiên không muốn mình thấp hơn so với một nữ nhân yếu đuối, hắn hừ nhẹ một tiếng, thân thể cao gầy dịch đi, chắn tới trước mặt Lâm Thu.
“Ai?" Lâm Thu giật mình thở dài, “Vương Vệ Chi, ngươi thật là người tốt!"
“Xuy, tội nghiệp ngươi nhỏ yếu đáng thương thôi. Ngươi lui ra phía sau một chút." Vương Vệ Chi đầu cũng không nghiêng, cánh tay trái giơ lên, chắn lại cho nàng một củ khoai tây to tướng xa xa bay tới.
Tế Uyên nhịn không được phát ra tiếng cười quái dị: “Hay cho một cái tình chàng ý thϊế͙p͙! Vương Vệ Chi, ngươi đây là nhận thua sao? Rất có phong thái tự mình hiểu lấy nha, biết tranh không được với bổn tọa, dứt khoát bất chấp tất cả muốn nữ nhân này sao!"
Vương Vệ Chi giờ phút này căn bản không có thời gian đấu võ mồm với hắn.
Từ ngày đầu tiên Tế Uyên bước vào con đường tu ma kia, liền ngày đêm tiếp nhận tra tấn như vậy, sớm cũng quen, nên ở cái cửa này hắn lại có lợi thế rất lớn.
Phảng phất như nhìn thấu tâm tư của Vương Vệ Chi, nụ cười dữ tợn trêи mặt Tế Uyên dần dần biến thành cười âm hiểm, thanh âm cũng u sâu mờ ảo lên: “Như thế nào, ngươi cảm thấy không công bằng? A, thật là buồn cười, ngươi ngày ngày ăn no bụng, ngẫu nhiên có một ngày không kịp ăn cơm, liền oán trách Thiên Đạo bất công? Ngươi cho rằng những khất cái không có một ngày nào được ăn no lại may mắn hơn ngươi?"
Vương Vệ Chi cắn cắn môi, tiếng da thịt rách rõ ràng vang lên, Lâm Thu nghe thấy giọng hắn khàn khàn, gằn từng chữ một mà nói: “Mẹ đẻ ta, cũng là Ma tộc."
Thanh âm hắn cực thấp, Lâm Thu cùng Tế Uyên lại nghe được rành mạch.
“Hử?" Tế Uyên thu hồi nụ cười, ánh mắt âm u xoay chuyển trêи mặt Vương Vệ Chi, “Không giống. Bất quá tiểu tử ngươi cũng không phải là người có thể nói dối."
Lâm Thu cũng đang lắp bắp kinh hãi.
Trong nguyên tác thật ra chưa từng nhắc tới thân thế của Vương Vệ Chi, không nghĩ tới một người nắm giữ danh hiệu đại thế gia thiên chi kiêu tử, mẹ đẻ lại có thể là Ma tộc?! Như vậy xem ra, mình vẫn quá xem nhẹ thủ đoạn của Vương Vệ Chi —— hắn bắt lấy quyền chưởng gia tạm thời của Vương thị, chắc chắn có người muốn lấy thân thế của hắn ra cản trở, nhưng mà theo như trong sách, việc chuyển giao quyền lực trong Vương thị diễn ra gió êm sóng lặng, trong mắt người ngoài căn bản không làm bắn lên một tia nước nào. Có thể thấy được, Vương Vệ Chi âm thầm sử dụng không biết bao nhiêu thủ đoạn, trị cho mấy tên cáo già xảo quyệt đó thành ngoan ngoãn dễ bảo.
Một nam nhân cường hãn như vậy, sao lại dễ dàng luân hãm dưới váy thạch lựu của Liễu Thanh Âm chứ! Đáng tiếc đáng tiếc!
Nàng không khỏi lại một lần nữa cảm khái vạn ngàn.
“Đừng nhiều lời." Vương Vệ Chi ách giọng nói, “Hiện tại, làm sao bây giờ!"
“Hừ," Tế Uyên nâng tay lên xoa xoa khóe mắt, trêи mặt lộ ra nụ cười tà, “Tất nhiên là đoạt dược rồi chạy lấy người! Chẳng lẽ ngươi thật muốn xem cái lão già này thành cha ruột ngươi sao? Nhân lúc ông ta còn chưa chết mau chóng động thủ, một lát nữa ông ta chết rồi, những tên này chắc chắn quay qua nhìn chằm chằm giết chết chúng ta."
Lời còn chưa dứt, bên trong đám người bỗng nhiên vang lên một âm thanh lảnh lót: “Phóng hỏa đốt đi!"
“Phóng đi!" Vô số người hùa theo.
Tầm mắt Lâm Thu xẹt qua trêи mặt mọi người.
Tuy là người trong ảo cảnh, nhưng nhìn giống người thật y như đúc.
Nàng suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng túm lấy cổ tay áo Vương Vệ Chi, thấp giọng hỏi: " Hiện tại ngươi còn sức lực dùng kiếm không?"
Vương Vệ Chi lộ vẻ khinh thường: “Vô nghĩa."
“Bổ thùng xe ra, từ phía trêи bổ xuống."
Vương Vệ Chi kéo khóe môi cười cười: “Ngươi xác định trong xe không phải chứa đầy xương cốt?"
“Không phải." Lâm Thu chắc chắn nói, “Thời gian không còn nhiều, hắn ta cũng không dám làm ra động tác quá lớn, như vậy không khỏi làm người khác chú ý."
Vương Vệ Chi nhạy bén phát hiện lời nói của nàng có ẩn ý: “‘ hắn ‘? ‘ hắn ‘ là ai?"
“Tần Vân Hề." Lâm Thu nói, “Nếu ta không tính sai, hắn có lẽ còn trộm mấy bình dược, đưa tới trêи tay đội người còn lại kia, dẫn bọn họ tới đây cùng chúng ta trai cò đánh nhau."
Vương Vệ Chi nheo lại đôi mắt thon dài: “Sau đó hắn ngồi một chỗ ngư ông đắc lợi. A, thật là si tâm vọng tưởng!"
Hắn “tranh" một tiếng rút bội kiếm ta, thân dài nhảy lên, lược đến trêи đỉnh thùng xe, chỉ ba bước chân liền vung kiếm chém thùng xe từ trêи xẻ xuống.
Ánh mắt hắn hơi hơi đỏ lên, đôi tay cầm chuôi kiếm, thẳng tắp bổ xuống phía dưới.
Thùng xe bằng gỗ đặc kiên cố bị vỡ ra như hoa nở dưới kiếm của hắn, hắn trở tay cạy một cái, xốc lên hơn phân nửa thùng xe.
Vô số bình thuốc nhỏ màu trắng nhanh như chớp lăn ra đầy đất. Dù cho phía dưới thực sự có xương trắng đi chăng nữa, trong chốc lát cũng tìm không ra được.
“Thật là dược……"
“Đều là dược……"
Lâm Thu nhân cơ hội lén bóp mũi hô to một tiếng: “Trời ạ, đều là linh dược giá trị liên thành nha!"
Đám người ngo ngoe rục rịch, lực chú ý hoàn toàn bị hấp dẫn tới bởi đám bình bạch ngọc đang xếp thành ngọn núi nhỏ.
Tế Uyên đã không kịp chờ, hắn giương hai tay, giống một con chim lớn nhào về hướng đám bình bạch ngọc kia, giơ tay ôm lấy như đứa nhãi con giữ đồ, sau đó tham lam bật nút mấy bình, liên tiếp dùng năm ba bình thuốc.
Sau khi dùng thuốc xong, bộ dáng hắn bắt đầu phát sinh biến hóa, đỉnh đầu phồng lên hai cái mụt, dưới xiêm y sau lưng bỗng nhô lên một cái gì đó như đuôi vậy.
Đống thuốc này, quả nhiên có vấn đề.
Khoé mắt Vương Vệ Chi loạn nhảy, cố nén xúc động muốn nhào lên đoạt lấy thuốc, ngoái đầu lại nhìn Lâm Thu.
Lâm Thu cũng đang nhìn hắn. Giờ phút này hơi chú ý nhìn một chút, liền thấy trêи trán đối phương hơi nhu nhú lên một cái đụn nho nhỏ như sừng.
Dùng cái “linh dược"này không khác gì uống rượu độc giải khát. Dùng càng nhiều, thân thể sẽ dần dần hiện ra vẻ ngoài của Ma tộc, đến lúc đó càng làm mọi người đòi đánh.
Hoang Xuyên thiết kế như vậy chủ yếu muốn tạo tình huống mâu thuẫn vô hạn không thể giải trừ mà thôi, hắn cũng không phải thật sự chế ra được thuốc ức chế ma huyết, đặt trong bí cảnh này chờ người đến khai quật.
Cho nên, muốn qua cửa, tuyệt không thể ỷ lại vào cái gọi là “Linh dược" này!
Tuy rằng trong lòng hai người sáng tỏ, nhưng đau đớn bỏng rát trong cơ thể kia thực sự khó có thể chịu đựng. Trong tầm nhìn, hình dáng đám người đang càng ngày càng mơ hồ, tiếng ồn ào của bọn họ cứ xoay vòng trong não không có đường ra, anh anh ong ong, làm người không tự giác mà bốc lên một cảm xúc thô bạo đến cực hạn tận đáy lòng, hận không thể xông lên phía trước đem những người này xé thành mảnh nhỏ!
“Đi." Hai tròng mắt Vương Vệ Chi đỏ bừng, ngón tay kịch liệt run rẩy.
Một cơn xúc động khó có thể ức chế làm hắn gần như mất khống chế, hoặc muốn xé nát đám phàm nhân, hoặc phải chọn phương án nào mà cương quyết lui về phía sau, cùng Lâm Thu chen vào trong đám người.
Đúng lúc này, mấy tu sĩ đẩy đám người ra vọt tiến vào, “leng keng" rút kiếm, chỉ hướng Tế Uyên đang nằm trêи mặt đất, chổng ʍôиɠ há to mồm nuốt dược.
Lâm Thu cùng Vương Vệ Chi chạy loạn, lên vào được trong đám người.
“Đây là tà dược! Ai cũng không được nhúc nhích!" Một thanh âm của tu sĩ trẻ khẽ run, cất giọng nói, “Đều tan đi cho ta, từng người trở về nhà! Đi! Đi! tan đi hết cho ta!"
Trong ánh mắt hắn lập loè ánh sáng tham lam khao khát, ai cũng nhìn ra được , mấy tên tu sĩ này tới đây là muốn đem mấy xe linh dược này chiếm làm của riêng.
Tế Uyên trời sinh tính cuồng ngạo bá đạo, giờ phút này phát hiện “Linh dược" này có thể giải đau đớn đốt người của ma huyết, làm sao có thể để cho người khác mơ ước? Hắn không cần nghĩ ngợi, miệng há rộng, phun ra đầy ngập ma huyết, hoá thành một con huyết xà âm độc, “Tê tê" kêu to, ngẩng thân mình lên, bày ra tư thế công kϊƈɦ.
Bá tánh đang vây xung quanh tức khắc hét lên, người này đẩy người kia tràn ra bên ngoài trốn.
Trong lòng Lâm Thu nhảy dựng, đang muốn cẩn thận nhìn lên, bỗng nhiên cảm giác được trêи cổ tay căng thẳng.
Vương Vệ Chi nắm lấy tay nàng.
Nàng có chút kinh ngạc nghiêng đầu xem, thấy hắn hai mắt đỏ bừng, hô hấp trở nên thô nặng rất nhiều.
Giờ phút này, bọn họ không tự giác mà thở phập phồng theo đám đông, giống như là lạc trêи giữa biển rộng, bọn họ khát tới cực hạn, nhưng mà mấy dòng “nước" ngay sát bên cạnh này lại uống không được!
Đối diện với tầm mắt của Vương Vệ Chi, Lâm Thu bỗng nhiên thấy cổ họng hơi khô.
Bản năng nói cho nàng, còn có một biện pháp có thể làm chậm lại đau đớn do ma huyết gây ra, đó là……
Trong tầm nhìn của Lâm Thu tràn đầy là một mảnh màu đỏ đong đưa, tại thế giới mơ hồ không rõ này, chỉ có hình dáng Vương Vệ Chi bên cạnh là rõ ràng, từ đầu đến chân đều tản ra một loại dụ hoặc bản năng, nguyên thủy cực hạn.
Nàng nhẹ nhàng hít một ngụm khí lạnh, mơ mơ màng màng đi theo Vương Vệ Chi về tới cái gác mái của gian phòng tinh xảo hoa mỹ kia.
Quạ đen không biết khi nào đã chui từ vạt áo nàng ra ngoài, đứng trêи đầu vai nàng, đôi mắt đen lạnh như băng nhìn chăm chú vào đôi nam nữ thần trí không quá thanh tỉnh.
Trêи tay Vương Vệ Chi có vết chai, năm ngón tay thon dài như kìm sắt gắt gao kiềm trêи cổ tay Lâm Thu, thẳng đến khu tiến vào lầu các, khi hắn trở tay đi đóng cửa, nàng mới có chút chật vật mà tránh thoát khỏi kiềm chế của hắn.
“Vương Vệ Chi, bình tĩnh một chút."
“Như thế nào." Hai mắt hắn càng thêm đỏ tươi, một bên đáp lời cho có lệ, một bên bắt đầu cởi xiêm y của chính mình.
Hắn từng bước ép sát, Lâm Thu chỉ có thể từng bước lùi lại.
Gót chân bị vướng vào chân giường nệm, nàng ngã ngửa một cái, ngã vào trong chăn đệm.
Quạ đen lạng qua hai bước, bay đến trêи gối ngọc, ánh mắt càng thêm lạnh băng. Thân hình nó vô dụng như vậy, căn bản không thể ngăn cản được bất luận chuyện gì.
Hắn định rời đi, đợi khi hai người này ra khỏi bí cảnh liền làm cho bọn họ đi tìm chết. Nhưng trong lòng lại luôn có một sợi không cam lòng, ràng buộc hắn, làm hắn phải lưu lại nơi này, tận mắt nhìn thấy, xem bọn họ rốt cuộc có thể làm ra việc cẩu thả tới đâu dưới mí mắt của hắn.
Sau ngàn vạn năm yên lặng trôi qua, hắn lại một lần rõ ràng cảm giác được trái tinh trong lồng ngực mình lại mãnh liệt nhảy lên.
Bên cạnh giường nệm, Vương Vệ Chi đã mở rộng trước ngực. Trêи người hắn có một tầng cơ mỏng, rất có cảm giác lực lượng. Không giống như Ngụy Lương kia toàn thân lạnh lẽo, Vương Vệ Chi giống như là một tòa núi lửa trẻ tuổi đang hoạt động, người còn chưa đến gần liền có thể cảm giác được độ nóng áp bức hùng hổ doạ người không ngừng đánh úp lại.
“Sao còn chưa cởi ?. Chờ ta giúp ngươi sao." Vương Vệ Chi kéo môi cười, biểu tình bá đạo sắc bén, “Chờ ta động thủ, xiêm y của ngươi chưa chắc còn giữ được."
Tác giả :
Thanh Hoa Nhiên