Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ
Chương 20: Thiên Mệnh chi kiếm
" Tư—— rào rào——"
Kiếm của Ngụy Lương nhẹ nhàng hoa lên, tựa như đang nạo xuống toàn bộ đài quan sát ở trêи đỉnh. Mấy khối động thiết cứng rắn, sắc nhọn từng khối từng khối vỡ vụn cùng đá rơi xuống, theo vách tường đá thùng thùng rơi vãi xuống phía dưới đáy cứ điểm.
Ngụy Lương sử dụng mũi kiếm chống trêи đài quan sát đang ầm ầm rơi xuống, dùng nó chống đỡ đám Ma tộc vây chung quanh, thân thể như một đám mây phiêu lạc đến một nơi rộng rãi trong cứ điểm.
Trường kiếm nhẹ xoáy, cái đài quan sát phảng phất như một cái thạch chuỳ to lớn " Ô ô…Ô…Ô…N…G" một tiếng liền văng ra, làm thành chướng ngại vật, mấy con Ma tộc không kịp lui về sau đều bị đè nát thành bánh thịt.
Động tĩnh cực lớn rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của tất cả Ma tộc.
" Đi ngay! " Ba người Tần Vân Hề đang nấp dưới bóng mờ của tường đá lúc này bắt đầu điều khiển kiếm, theo cánh lướt đi Thiên Kỳ Quan.
Răng Liễu Thanh Âm âm thầm cắn lại, ngay lúc bay qua tường thành, nàng ta bỗng nhiên thân thể chừng lại một cái, quay đầu vòng một cái trở về.
" Đại sư huynh, Tứ sư huynh, hai người đi trước đi! Ta sẽ về cùng với sư tôn! “
" Liễu Thanh Âm! " Con ngươi Tần Vân Hề đột nhiên co lại, thò tay muốn đi kéo nàng ta, lại bị Mộ Dung Xuân nắm lấy cánh tay.
Mộ Dung Xuân nói: " Đi! Lúc này tình huống không tốt, chúng ta lưu lại chỉ trở thành liên lụy. Tiểu sư muội có thể cảm ứng linh thảo, lại am hiểu phụ trợ lướt trận, sư tôn có nàng tương trợ, nhất định khả năng thoát được càng cao! “
" Thế nhưng! Thế nhưng……" Tần Vân Hề chăm chú nắm nắm đấm.
" Đại sư huynh cứ thoải mái, thả lỏng tinh thần, " thanh âm Mộ Dung Xuân vững vàng như trước, " Đoạn đường này sợ là chắc chắn gặp hung hiểm, Tiểu sư muội ở cùng một chỗ với sư tôn vẫn an toàn hơn. Sư tôn tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu sư muội gặp chuyện không may. “
Tần Vân Hề vẫn còn do dự, nhưng mà từng đợt mê muội đánh thẳng vào thức hải làm cho hắn suýt nữa Nguyên Thần xuất khiếu.
Hắn cắn chặt môi, cuối cùng, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cùng Mộ Dung Xuân hai người bỏ rơi đám Ma tộc vây kín đang bám theo, lướt vào đám mây.
Dưới đáy cứ điểm, Ngụy Lương thấy Liễu Thanh Âm đã đi mà quay vòng lại, trong mắt hiện lên một tia trào phúng nhàn nhạt.
Hắn vẫn cao lãnh như trước, đạp trêи xác Ma tộc máu tươi đầy đất, không nhanh không chậm tiến đến một lối vào bên dưới lòng đất của một thành luỹ. “Ầm" vang một tiếng, hắn đem mũi kiếm chống trêи cái đài quan sát vỡ tan vừa rơi xuống, tạm thời phong bế cửa thông đạo.
Tay hắn nắm eo Lâm Thu, theo thềm đá từng bước đi vào lòng đất âm u ẩm ướt bên dưới.
" Sư tôn, ta không cảm ứng được khí tức của linh thảo. " Liễu Thanh Âm vội vàng đi theo phía sau Ngụy Lương, bảo, " Tuy có rất nhiều manh mối thể biểu hiện là gia chủ Ô gia thế hệ này, Ô Mạnh Hiệp, người thủ vệ Thiên Kỳ Quan có giữ một cây Tụ Linh Thù dương chủng, nhưng hắn cũng chưa lần nào thừa nhận, hơn nữa những năm gần đây, Vương thị cũng giở không biết bao nhiêu trò với ta rồi, nhưng chỉ là tốn công vô ích. “
Bước chân Ngụy Lương liên tục, một bên nhẹ nhàng phất tay áo làm đóng băng mấy tên Ma tộc đang tiềm phục trong bóng tối định đánh lén bất cứ lúc nào thành tượng băng, một bên không đếm xỉa tới mà nói: " À? Ô Mạnh Hiệp là hậu nhân của Ô Nghịch Thuỷ ?. “
Trong thông đạo u ám có tiếng vang, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ngụy Lương vang vọng khắp nơi, có vài phần âm trầm đi.
Liễu Thanh Âm không biết vì sao hắn đột nhiên nhắc tới Ô Nghịch Thủy, nhưng từ sau khi hắn cưới, đây là lần đầu tiên hắn mở lời nói chuyện với mình, trong nội tâm không khỏi dâng lên mười phần vui sướиɠ, tranh thủ thời gian nói tiếp: " Đúng vậy ạ. Chính là Ô Nghịch Thuỷ, vị Đại Thừa tiền bối mà ngàn năm trước, trong đại chiến đầu tiên của Tiên Ma, lãnh đạo một nghìn tử sĩ cố gắng chống chọi với đợt phản công hung tàn nhất của Ma tộc, thủ vững nơi đây chờ đợi viện quân sống trọn vẹn qua tám mươi mốt ngày! Ô Mạnh Hiệp đích thật là hậu nhân của tiền bối Ô Nghịch Thủy, lần này Ô Mạnh Hiệp dẫn đầu tộc nhân Ô thị, cũng giống như tổ tiên hắn tử thủ Thiên Kỳ Quan, lại không chờ được viện quân của Vương thị, cuối cùng, toàn bộ quân tử thủ Thiên Kỳ Quan đều hi sinh vì nhân tộc! “
Nhắc tới Vương thị, nàng ta nhịn không được muốn giẫm Lâm Thu một cước, cắn răng, bực tức nói: " Có người nếu không phải mặt dày mày dặn, lừa gạt dùng mọi cách bám vào Vạn Kiếm Quy Tông chúng ta, chỉ xứng cùng với đám Vương thị cặn bã ở cùng một chỗ thôi! “
Bước chân Ngụy Lương có chút dừng lại.
Hắn xoay mặt về bên cạnh, nhìn phía Lâm Thu.
Lâm Thu giờ phút này căn bản không thèm để ý Liễu Thanh Âm nói gì cả. Vừa rồi khi mới bước vào thông đạo âm u dày đặc ngã rẽ, không biết thông đến nơi nào này, nàng liền mơ hồ có cảm giác kỳ dị, giống như nghe được một hành khúc rất lừng lẫy, rất hùng vĩ, trong lồng ngực lại có một cơn đồng cảm mơ hồ pha chút tình cảm đau buồn mãnh liệt.
Loại thời khắc này, chỉ có đồ ngu mới đấu võ mồm.
Nàng trở tay nắm lấy cổ tay Ngụy Lương, hơi hơi nghiêng tai, dẫn hắn tiếp tục đi về phía trước.
Ngụy Lương hơi cong mi, đang dừng chân lại không để ý mà tiếp tục bước theo.
Hắn phát hiện bộ dáng cực kỳ chăm chú của Lâm Thu lại làm cho người khác không đành lòng quấy rầy.
Liễu Thanh Âm còn muốn nói chuyện, chỉ cảm thấy một vòng hàn ý sắc bén xẹt qua bờ môi Nguỵ Lương, hàm ý cảnh cáo. Nàng ta trong lòng rùng mình, vô ý thức mà bước nhẹ chân, động tác vạn phần cảnh giác.
Đi ra vài bước, Lâm Thu bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, hỏi Ngụy Lương: " Trước đây vài ngày, Ô Mạnh Hiệp tử thủ Thiên Kỳ Quan, nhưng không chờ được Vương thị đến trợ giúp, cuối cùng thì cùng cái Thiên Kỳ Giam này sụp xuống, đúng không? “
" Ừ. " Tiếng nói Ngụy Lương ôn hòa trầm thấp.
" Hắn không lui lại, là vì tổ tiên Ô Nghịch Thủy ở vài ngàn năm trước đã từng thành công giữ được Thiên Kỳ Quan, trở thành một đoạn giai thoại truyền lưu thiên cổ. Là hậu nhân của Ô Nghịch Thủy, hắn không thể vứt bỉ vinh quang của tổ tiên. “
" Không sai. " Ngụy Lương trầm ngâm, " Hắn có rất nhiều cơ hội có thể vứt bỏ Thiên Kỳ Giam mà chạy. “
" Nếu ta là Ô Mạnh Hiệp, đang lúc tuyệt vọng, chắc chắn đem vật trân quý nhất giấu ở một nơi cách tổ tiên gần nhất. “
" Là lăng mộ dưới mặt đất. " Ngụy Lương bảo, " Anh hùng ý kiến giống nhau, ý nghĩ của ta cũng giống như của ngươi. “
" Biết đường không? " Lâm Thu hỏi.
Ngụy Lương tự phụ cười cười.
Liễu Thanh Âm hoàn toàn bị bài trừ bên ngoài: “……"
Trong mắt Ngụy Lương không có cái gì là trở ngại, gặp tường đá chắn phía trước, hắn liền cắt ra một thông đạo mới.
Gió lạnh từng cơn rin rít, quỷ ảnh lay động, thân đang ở trong một nơi xa xôi lạ lẫm, tiếng gầm gừ của Ma tộc như có như không truyền đến, trong lổ mũi tràn ngập mùi nấm mố ẩm ướt chỉ dưới mặt đất mới có, cùng với mùi kim loại rỉ của khí giới quân dụng.
Lâm Thu không khỏi có ảo giác giống như bản thân mình đang đi trộm mộ, còn phảng phất như có cương thi đuổi theo phía sau.
Không biết từ khi nào, hai tay của nàng chăm chú nắm lấy cánh tay Ngụy Lương, trong con ngươi đen lay láy lại như toả sáng rạng rỡ giữa nơi lòng đất u tối.
Lòng ngực Ngụy Lương khẽ run, trầm thấp cười cười, rút cánh tay ra khỏi tiểu móng vuốt của nàng, sau đó lại đưa toàn bộ cánh tay ôm lấy thân thể của nàng từ phía sau, đem thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng bảo hộ trong lòng ngực.
Liễu Thanh Âm sau khi không nói tiếng nào nữa, cắn chặt răng, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
Đi vòng vo trong mớ thông đạo giăng khắp nơi dưới mặt đất hết hai canh giờ, Ngụy Lương rốt cục dỡ xuống một bức tường khá dày.
Đường đi trước mắt bỗng hiện ra vô cùng thông suốt!
Trêи bốn vách tường đều có đốt đèn, trong không gian rộng lớn dưới mặt đất đang đặt dày đặc quan tài.
Vốn dĩ thông đạo đi thông lên mặt đất đã bị người phong kín, Ma tộc cũng không phải là một chủng loại am hiểu tìm tòi, bọn chúng chỉ biết giống như châu chấu, càn quét, đạp nát hết tất cả những thứ gì vừa xem liền hiểu ngay. Cho nên, lăng mộ Ô thị dưới mặt đất lại được bảo tồn hoàn hảo.
Trêи vách tường đá có tạc ra một hốc đá khá chỉnh tề, trêи đó dựng thẳng bài vị nhiều thế hệ tổ tiên của Ô gia.
Dưới vách đá đặt bài vị là một cái tượng đồng, chính là vị tổ tiên anh hùng của Ô gia, Ô Nghịch Thủy.
Trêи hai tay của tượng đồng đó, có hào quang màu cam cùng màu đỏ đan lẫn vào nhau, đang chậm rãi chớp động.
Tụ Linh Thù dương chủng, quả nhiên ở chỗ này.
Ngay cả một tu sĩ Trúc Cơ kiến thức không vượt quá người thường bao nhiêu là Lâm Thu đây, cũng biết linh thảo trước mặt thật không phải tầm thường.
Nó thật sự quá đặc biệt.
Hình dạng nó cũng giống như một loại lan, nhưng cả gốc Tụ Linh Thù đều bị hào quang màu cam ôn hoà bao vây lấy, lơ lửng trêи hai bàn tay của pho tượng đồng xanh Ô Nghịch Thủy này, làm cho người anh hùng của ngàn năm trước càng tô thêm một vòng ánh sáng.
Mặt Liễu Thanh Âm lộ vẻ vui sướиɠ, giành lướt người về phía trước, đứng ở trước mặt Tụ Linh Thù, ngoái đầu nhìn lại về phía Ngụy Lương cười: " Sư tôn! Đã tìm được! “
Nàng ta thò tay muốn đi lấy, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
" Cái này…… Đây là……"
Chỉ thấy vờn quanh bên ngoài ánh sáng cam của Tụ Linh Thù, còn có…một tầng ánh sáng đỏ thẫm như máu, gắt gao lấy ánh sáng cam phát ra từ Tụ Linh Thù.
Trêи mặt Ngụy Lương hiện lên một tia kinh ngạc hiếm có.
Hắn nắm cả người Lâm Thu đi đến gần, có chút hăng hái quan sát một phen.
" Vong linh Oán. “
Lâm Thu phảng phất lại nhớ lại hành khúc khí thế tràn đầy bi tráng lúc nãy mình đã nghe được.
Nàng bình tĩnh ngắm nhìn những ánh sáng màu đỏ thẩm kia, trước mắt thỉnh thoảng hiện lên bộ dáng một thanh kiếm.
Kiếm? Kiếm ở đâu ra?
Lâm Thu nháy mắt mấy cái, huyễn âm cùng ảo giác ngay lạp tức biến mất, bên tai chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàn nhạt.
" Sư tôn, linh thảo có cảm ứng với ta, nó đang chờ mong ta giải thoát nó khỏi gông cùm xiềng xích! Bằng không thì, ta thử mạnh mẽ bắt lấy xem sao? " Liễu Thanh Âm dựng thẳng tay trái, đầu ngón tay ngưng ra một ít ánh sáng trăng nhàn nhạt.
Lâm Thu không khỏi hơi chau lông mày.
Không tệ không tệ, động tác cưỡng ép linh thực nhận chủ của Liễu Thanh Âm này cũng rất mạnh mẽ nha.
Môi mỏng của Ngụy Lương khẽ câu lên, trong ánh mắt tràn đầy trào phúng: " Một khi chạm vào Vong linh Oán, nó chính là một gốc cây độc rồi. “
" Vậy phải làm như thế nào mới đúng? " Liễu Thanh Âm nhíu mày, " Vong linh Oán khi nào tụ khi nào tan không ai có thể nói chính xác được, phải xem oán niệm của người chết khi còn sống đến tột cùng là bao nhiêu. Chúng ta cũng không thể ngồi chờ suốt ở chỗ này được? Ồ, mà nơi đây là lăng tẩm của Ô thị dưới mặt đất, Ô thị là đại anh kiệt, tại sao lại có oán niệm như vậy? “
Nàng ta nghĩ ngợi, lại nói: " Cũng không đúng nha…, nếu nơi đây sớm có Vong linh Oán, Ô Mạnh Hiệp không thể nào không biết, còn muốn giấu Tụ Linh Thù dương hệ vào đây làm gì ?. “
Bên tai Lâm Thu lại một lần nữa vang lên hành khúc.
Một loại rung động kỳ dị đang dẫn dắt nàng.
" Ta thử xem? " Nàng ngẩng mặt lên, nhìn nhìn Ngụy Lương, " Nếu có cái gì không đúng, nhất định phải cứu ta trước nha. “
Ngụy Lương có chút muốn cười, nhịn không được giơ tay lên, sờ tóc trêи đỉnh đầu nàng.
Liễu Thanh Âm phẫn nộ đứng đó mở to mắt.
Lại giả nhu nhược! Lại trò giả nhu nhược! Không có chút nghĩa khí nào! Hết lần này tới lần khác đều như vậy, nhưng sư tôn vậy mà lại chịu cái kiểu lừa đảo đó!
Lâm Thu chậm rãi giơ tay lên, cẩn thận đưa lại gần luồng ánh sáng màu đỏ thẩm kia.
Trong tích tắt đầu ngón tay tiếp xúc đến, trong đầu truyền đến một tiếng gió bén nhọn vùn vụt, một luồng lực kéo kỳ dị bao bọc lấy Lâm Thu, ầm ầm kéo nàng rơi vào một không gian khác!
Trong tầm mắt, tràn đầy màu đỏ thẫm.
Trời màu đỏ, mặt đất màu đỏ, phía trước mặt cũng đang rậm rạp chằn chịt lũ xương khô như thuỷ triều bò đến, cũng là màu đỏ.
Lâm Thu hít ngược một ngụm khí lạnh, yên lặng lui lại mấy bước.
" Két—— sát. “
Chân đạp vỡ một đoạn xương trắng.
Da đầu Lâm Thu run lên, chăm chú nhìn thẳng một thước phía trước, lũ xương khô đang đưa lưng về phía mình.
May mắn, chúng giống như chỉ muốn xông về phía trước, cũng không lưu ý đến vị khách không mời mà đến đang đứng phía sau.
Lâm Thu ngẩng đầu, nhìn về phương hướng lũ xương khô đang công kϊƈɦ.
Chỉ thấy một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng đột ngột đứng thẳng lên nổi bật trong thế giới đỏ thẫm một phương này.
Trêи đỉnh ngọn núi tuyết trắng, có một hào quang sáng ngời màu đỏ hết sức nhỏ nhắn, như ngọc lưu ly phát ra ánh sáng vô cùng tinh khiết.
Trong nội tâm Lâm Thu khẽ động—— kiếm! Cái này chính là thanh kiếm thỉnh thoảng xuất hiện trong ảo giác của nàng khi mới vừa rồi ở trong lăng mộ dưới mặt đất kia!
Không lẽ, cái này chính là thần binh trong định mệnh của nàng ?
Trong cơ thể Lâm Thu đang hừng hực thiêu đốt một ngọn lửa hăng hái nhất cả hai đời.
Chẳng qua là…… nhìn về phía đám xương khô màu đỏ đang không ngừng tuôn tràn về hướng thanh kiếm kia, bàn tay Lâm Thu có hơi nắm chặt.
Nàng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường không có gì lạ, sẽ không có bất luận cái chiêu thức củi mục gì.
Muốn từ trong đám xương khô tính bằng số lượng hàng nghìn này mà cướp đi một thanh kiếm?
Không thể trêu vào, không thể trêu vào, trước phải tìm chỗ an toàn đã.
Lâm Thu rút lui một bước, xương bả vai chợt va vào một lòng ngực thô ráp.
Ngụy Lương? !
Trong lòng Lâm Thu vui vẻ, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một đôi hốc mắt màu đỏ sậm trống rỗng, hơi cụp xuống đầu, ngưng mắt “nhìn" nàng.
Kiếm của Ngụy Lương nhẹ nhàng hoa lên, tựa như đang nạo xuống toàn bộ đài quan sát ở trêи đỉnh. Mấy khối động thiết cứng rắn, sắc nhọn từng khối từng khối vỡ vụn cùng đá rơi xuống, theo vách tường đá thùng thùng rơi vãi xuống phía dưới đáy cứ điểm.
Ngụy Lương sử dụng mũi kiếm chống trêи đài quan sát đang ầm ầm rơi xuống, dùng nó chống đỡ đám Ma tộc vây chung quanh, thân thể như một đám mây phiêu lạc đến một nơi rộng rãi trong cứ điểm.
Trường kiếm nhẹ xoáy, cái đài quan sát phảng phất như một cái thạch chuỳ to lớn " Ô ô…Ô…Ô…N…G" một tiếng liền văng ra, làm thành chướng ngại vật, mấy con Ma tộc không kịp lui về sau đều bị đè nát thành bánh thịt.
Động tĩnh cực lớn rất nhanh liền hấp dẫn sự chú ý của tất cả Ma tộc.
" Đi ngay! " Ba người Tần Vân Hề đang nấp dưới bóng mờ của tường đá lúc này bắt đầu điều khiển kiếm, theo cánh lướt đi Thiên Kỳ Quan.
Răng Liễu Thanh Âm âm thầm cắn lại, ngay lúc bay qua tường thành, nàng ta bỗng nhiên thân thể chừng lại một cái, quay đầu vòng một cái trở về.
" Đại sư huynh, Tứ sư huynh, hai người đi trước đi! Ta sẽ về cùng với sư tôn! “
" Liễu Thanh Âm! " Con ngươi Tần Vân Hề đột nhiên co lại, thò tay muốn đi kéo nàng ta, lại bị Mộ Dung Xuân nắm lấy cánh tay.
Mộ Dung Xuân nói: " Đi! Lúc này tình huống không tốt, chúng ta lưu lại chỉ trở thành liên lụy. Tiểu sư muội có thể cảm ứng linh thảo, lại am hiểu phụ trợ lướt trận, sư tôn có nàng tương trợ, nhất định khả năng thoát được càng cao! “
" Thế nhưng! Thế nhưng……" Tần Vân Hề chăm chú nắm nắm đấm.
" Đại sư huynh cứ thoải mái, thả lỏng tinh thần, " thanh âm Mộ Dung Xuân vững vàng như trước, " Đoạn đường này sợ là chắc chắn gặp hung hiểm, Tiểu sư muội ở cùng một chỗ với sư tôn vẫn an toàn hơn. Sư tôn tuyệt đối sẽ không để cho Tiểu sư muội gặp chuyện không may. “
Tần Vân Hề vẫn còn do dự, nhưng mà từng đợt mê muội đánh thẳng vào thức hải làm cho hắn suýt nữa Nguyên Thần xuất khiếu.
Hắn cắn chặt môi, cuối cùng, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cùng Mộ Dung Xuân hai người bỏ rơi đám Ma tộc vây kín đang bám theo, lướt vào đám mây.
Dưới đáy cứ điểm, Ngụy Lương thấy Liễu Thanh Âm đã đi mà quay vòng lại, trong mắt hiện lên một tia trào phúng nhàn nhạt.
Hắn vẫn cao lãnh như trước, đạp trêи xác Ma tộc máu tươi đầy đất, không nhanh không chậm tiến đến một lối vào bên dưới lòng đất của một thành luỹ. “Ầm" vang một tiếng, hắn đem mũi kiếm chống trêи cái đài quan sát vỡ tan vừa rơi xuống, tạm thời phong bế cửa thông đạo.
Tay hắn nắm eo Lâm Thu, theo thềm đá từng bước đi vào lòng đất âm u ẩm ướt bên dưới.
" Sư tôn, ta không cảm ứng được khí tức của linh thảo. " Liễu Thanh Âm vội vàng đi theo phía sau Ngụy Lương, bảo, " Tuy có rất nhiều manh mối thể biểu hiện là gia chủ Ô gia thế hệ này, Ô Mạnh Hiệp, người thủ vệ Thiên Kỳ Quan có giữ một cây Tụ Linh Thù dương chủng, nhưng hắn cũng chưa lần nào thừa nhận, hơn nữa những năm gần đây, Vương thị cũng giở không biết bao nhiêu trò với ta rồi, nhưng chỉ là tốn công vô ích. “
Bước chân Ngụy Lương liên tục, một bên nhẹ nhàng phất tay áo làm đóng băng mấy tên Ma tộc đang tiềm phục trong bóng tối định đánh lén bất cứ lúc nào thành tượng băng, một bên không đếm xỉa tới mà nói: " À? Ô Mạnh Hiệp là hậu nhân của Ô Nghịch Thuỷ ?. “
Trong thông đạo u ám có tiếng vang, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Ngụy Lương vang vọng khắp nơi, có vài phần âm trầm đi.
Liễu Thanh Âm không biết vì sao hắn đột nhiên nhắc tới Ô Nghịch Thủy, nhưng từ sau khi hắn cưới, đây là lần đầu tiên hắn mở lời nói chuyện với mình, trong nội tâm không khỏi dâng lên mười phần vui sướиɠ, tranh thủ thời gian nói tiếp: " Đúng vậy ạ. Chính là Ô Nghịch Thuỷ, vị Đại Thừa tiền bối mà ngàn năm trước, trong đại chiến đầu tiên của Tiên Ma, lãnh đạo một nghìn tử sĩ cố gắng chống chọi với đợt phản công hung tàn nhất của Ma tộc, thủ vững nơi đây chờ đợi viện quân sống trọn vẹn qua tám mươi mốt ngày! Ô Mạnh Hiệp đích thật là hậu nhân của tiền bối Ô Nghịch Thủy, lần này Ô Mạnh Hiệp dẫn đầu tộc nhân Ô thị, cũng giống như tổ tiên hắn tử thủ Thiên Kỳ Quan, lại không chờ được viện quân của Vương thị, cuối cùng, toàn bộ quân tử thủ Thiên Kỳ Quan đều hi sinh vì nhân tộc! “
Nhắc tới Vương thị, nàng ta nhịn không được muốn giẫm Lâm Thu một cước, cắn răng, bực tức nói: " Có người nếu không phải mặt dày mày dặn, lừa gạt dùng mọi cách bám vào Vạn Kiếm Quy Tông chúng ta, chỉ xứng cùng với đám Vương thị cặn bã ở cùng một chỗ thôi! “
Bước chân Ngụy Lương có chút dừng lại.
Hắn xoay mặt về bên cạnh, nhìn phía Lâm Thu.
Lâm Thu giờ phút này căn bản không thèm để ý Liễu Thanh Âm nói gì cả. Vừa rồi khi mới bước vào thông đạo âm u dày đặc ngã rẽ, không biết thông đến nơi nào này, nàng liền mơ hồ có cảm giác kỳ dị, giống như nghe được một hành khúc rất lừng lẫy, rất hùng vĩ, trong lồng ngực lại có một cơn đồng cảm mơ hồ pha chút tình cảm đau buồn mãnh liệt.
Loại thời khắc này, chỉ có đồ ngu mới đấu võ mồm.
Nàng trở tay nắm lấy cổ tay Ngụy Lương, hơi hơi nghiêng tai, dẫn hắn tiếp tục đi về phía trước.
Ngụy Lương hơi cong mi, đang dừng chân lại không để ý mà tiếp tục bước theo.
Hắn phát hiện bộ dáng cực kỳ chăm chú của Lâm Thu lại làm cho người khác không đành lòng quấy rầy.
Liễu Thanh Âm còn muốn nói chuyện, chỉ cảm thấy một vòng hàn ý sắc bén xẹt qua bờ môi Nguỵ Lương, hàm ý cảnh cáo. Nàng ta trong lòng rùng mình, vô ý thức mà bước nhẹ chân, động tác vạn phần cảnh giác.
Đi ra vài bước, Lâm Thu bỗng nhiên dừng lại, quay đầu, hỏi Ngụy Lương: " Trước đây vài ngày, Ô Mạnh Hiệp tử thủ Thiên Kỳ Quan, nhưng không chờ được Vương thị đến trợ giúp, cuối cùng thì cùng cái Thiên Kỳ Giam này sụp xuống, đúng không? “
" Ừ. " Tiếng nói Ngụy Lương ôn hòa trầm thấp.
" Hắn không lui lại, là vì tổ tiên Ô Nghịch Thủy ở vài ngàn năm trước đã từng thành công giữ được Thiên Kỳ Quan, trở thành một đoạn giai thoại truyền lưu thiên cổ. Là hậu nhân của Ô Nghịch Thủy, hắn không thể vứt bỉ vinh quang của tổ tiên. “
" Không sai. " Ngụy Lương trầm ngâm, " Hắn có rất nhiều cơ hội có thể vứt bỏ Thiên Kỳ Giam mà chạy. “
" Nếu ta là Ô Mạnh Hiệp, đang lúc tuyệt vọng, chắc chắn đem vật trân quý nhất giấu ở một nơi cách tổ tiên gần nhất. “
" Là lăng mộ dưới mặt đất. " Ngụy Lương bảo, " Anh hùng ý kiến giống nhau, ý nghĩ của ta cũng giống như của ngươi. “
" Biết đường không? " Lâm Thu hỏi.
Ngụy Lương tự phụ cười cười.
Liễu Thanh Âm hoàn toàn bị bài trừ bên ngoài: “……"
Trong mắt Ngụy Lương không có cái gì là trở ngại, gặp tường đá chắn phía trước, hắn liền cắt ra một thông đạo mới.
Gió lạnh từng cơn rin rít, quỷ ảnh lay động, thân đang ở trong một nơi xa xôi lạ lẫm, tiếng gầm gừ của Ma tộc như có như không truyền đến, trong lổ mũi tràn ngập mùi nấm mố ẩm ướt chỉ dưới mặt đất mới có, cùng với mùi kim loại rỉ của khí giới quân dụng.
Lâm Thu không khỏi có ảo giác giống như bản thân mình đang đi trộm mộ, còn phảng phất như có cương thi đuổi theo phía sau.
Không biết từ khi nào, hai tay của nàng chăm chú nắm lấy cánh tay Ngụy Lương, trong con ngươi đen lay láy lại như toả sáng rạng rỡ giữa nơi lòng đất u tối.
Lòng ngực Ngụy Lương khẽ run, trầm thấp cười cười, rút cánh tay ra khỏi tiểu móng vuốt của nàng, sau đó lại đưa toàn bộ cánh tay ôm lấy thân thể của nàng từ phía sau, đem thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nàng bảo hộ trong lòng ngực.
Liễu Thanh Âm sau khi không nói tiếng nào nữa, cắn chặt răng, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.
Đi vòng vo trong mớ thông đạo giăng khắp nơi dưới mặt đất hết hai canh giờ, Ngụy Lương rốt cục dỡ xuống một bức tường khá dày.
Đường đi trước mắt bỗng hiện ra vô cùng thông suốt!
Trêи bốn vách tường đều có đốt đèn, trong không gian rộng lớn dưới mặt đất đang đặt dày đặc quan tài.
Vốn dĩ thông đạo đi thông lên mặt đất đã bị người phong kín, Ma tộc cũng không phải là một chủng loại am hiểu tìm tòi, bọn chúng chỉ biết giống như châu chấu, càn quét, đạp nát hết tất cả những thứ gì vừa xem liền hiểu ngay. Cho nên, lăng mộ Ô thị dưới mặt đất lại được bảo tồn hoàn hảo.
Trêи vách tường đá có tạc ra một hốc đá khá chỉnh tề, trêи đó dựng thẳng bài vị nhiều thế hệ tổ tiên của Ô gia.
Dưới vách đá đặt bài vị là một cái tượng đồng, chính là vị tổ tiên anh hùng của Ô gia, Ô Nghịch Thủy.
Trêи hai tay của tượng đồng đó, có hào quang màu cam cùng màu đỏ đan lẫn vào nhau, đang chậm rãi chớp động.
Tụ Linh Thù dương chủng, quả nhiên ở chỗ này.
Ngay cả một tu sĩ Trúc Cơ kiến thức không vượt quá người thường bao nhiêu là Lâm Thu đây, cũng biết linh thảo trước mặt thật không phải tầm thường.
Nó thật sự quá đặc biệt.
Hình dạng nó cũng giống như một loại lan, nhưng cả gốc Tụ Linh Thù đều bị hào quang màu cam ôn hoà bao vây lấy, lơ lửng trêи hai bàn tay của pho tượng đồng xanh Ô Nghịch Thủy này, làm cho người anh hùng của ngàn năm trước càng tô thêm một vòng ánh sáng.
Mặt Liễu Thanh Âm lộ vẻ vui sướиɠ, giành lướt người về phía trước, đứng ở trước mặt Tụ Linh Thù, ngoái đầu nhìn lại về phía Ngụy Lương cười: " Sư tôn! Đã tìm được! “
Nàng ta thò tay muốn đi lấy, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi.
" Cái này…… Đây là……"
Chỉ thấy vờn quanh bên ngoài ánh sáng cam của Tụ Linh Thù, còn có…một tầng ánh sáng đỏ thẫm như máu, gắt gao lấy ánh sáng cam phát ra từ Tụ Linh Thù.
Trêи mặt Ngụy Lương hiện lên một tia kinh ngạc hiếm có.
Hắn nắm cả người Lâm Thu đi đến gần, có chút hăng hái quan sát một phen.
" Vong linh Oán. “
Lâm Thu phảng phất lại nhớ lại hành khúc khí thế tràn đầy bi tráng lúc nãy mình đã nghe được.
Nàng bình tĩnh ngắm nhìn những ánh sáng màu đỏ thẩm kia, trước mắt thỉnh thoảng hiện lên bộ dáng một thanh kiếm.
Kiếm? Kiếm ở đâu ra?
Lâm Thu nháy mắt mấy cái, huyễn âm cùng ảo giác ngay lạp tức biến mất, bên tai chỉ còn lại tiếng gió nhẹ nhàn nhạt.
" Sư tôn, linh thảo có cảm ứng với ta, nó đang chờ mong ta giải thoát nó khỏi gông cùm xiềng xích! Bằng không thì, ta thử mạnh mẽ bắt lấy xem sao? " Liễu Thanh Âm dựng thẳng tay trái, đầu ngón tay ngưng ra một ít ánh sáng trăng nhàn nhạt.
Lâm Thu không khỏi hơi chau lông mày.
Không tệ không tệ, động tác cưỡng ép linh thực nhận chủ của Liễu Thanh Âm này cũng rất mạnh mẽ nha.
Môi mỏng của Ngụy Lương khẽ câu lên, trong ánh mắt tràn đầy trào phúng: " Một khi chạm vào Vong linh Oán, nó chính là một gốc cây độc rồi. “
" Vậy phải làm như thế nào mới đúng? " Liễu Thanh Âm nhíu mày, " Vong linh Oán khi nào tụ khi nào tan không ai có thể nói chính xác được, phải xem oán niệm của người chết khi còn sống đến tột cùng là bao nhiêu. Chúng ta cũng không thể ngồi chờ suốt ở chỗ này được? Ồ, mà nơi đây là lăng tẩm của Ô thị dưới mặt đất, Ô thị là đại anh kiệt, tại sao lại có oán niệm như vậy? “
Nàng ta nghĩ ngợi, lại nói: " Cũng không đúng nha…, nếu nơi đây sớm có Vong linh Oán, Ô Mạnh Hiệp không thể nào không biết, còn muốn giấu Tụ Linh Thù dương hệ vào đây làm gì ?. “
Bên tai Lâm Thu lại một lần nữa vang lên hành khúc.
Một loại rung động kỳ dị đang dẫn dắt nàng.
" Ta thử xem? " Nàng ngẩng mặt lên, nhìn nhìn Ngụy Lương, " Nếu có cái gì không đúng, nhất định phải cứu ta trước nha. “
Ngụy Lương có chút muốn cười, nhịn không được giơ tay lên, sờ tóc trêи đỉnh đầu nàng.
Liễu Thanh Âm phẫn nộ đứng đó mở to mắt.
Lại giả nhu nhược! Lại trò giả nhu nhược! Không có chút nghĩa khí nào! Hết lần này tới lần khác đều như vậy, nhưng sư tôn vậy mà lại chịu cái kiểu lừa đảo đó!
Lâm Thu chậm rãi giơ tay lên, cẩn thận đưa lại gần luồng ánh sáng màu đỏ thẩm kia.
Trong tích tắt đầu ngón tay tiếp xúc đến, trong đầu truyền đến một tiếng gió bén nhọn vùn vụt, một luồng lực kéo kỳ dị bao bọc lấy Lâm Thu, ầm ầm kéo nàng rơi vào một không gian khác!
Trong tầm mắt, tràn đầy màu đỏ thẫm.
Trời màu đỏ, mặt đất màu đỏ, phía trước mặt cũng đang rậm rạp chằn chịt lũ xương khô như thuỷ triều bò đến, cũng là màu đỏ.
Lâm Thu hít ngược một ngụm khí lạnh, yên lặng lui lại mấy bước.
" Két—— sát. “
Chân đạp vỡ một đoạn xương trắng.
Da đầu Lâm Thu run lên, chăm chú nhìn thẳng một thước phía trước, lũ xương khô đang đưa lưng về phía mình.
May mắn, chúng giống như chỉ muốn xông về phía trước, cũng không lưu ý đến vị khách không mời mà đến đang đứng phía sau.
Lâm Thu ngẩng đầu, nhìn về phương hướng lũ xương khô đang công kϊƈɦ.
Chỉ thấy một ngọn núi phủ đầy tuyết trắng đột ngột đứng thẳng lên nổi bật trong thế giới đỏ thẫm một phương này.
Trêи đỉnh ngọn núi tuyết trắng, có một hào quang sáng ngời màu đỏ hết sức nhỏ nhắn, như ngọc lưu ly phát ra ánh sáng vô cùng tinh khiết.
Trong nội tâm Lâm Thu khẽ động—— kiếm! Cái này chính là thanh kiếm thỉnh thoảng xuất hiện trong ảo giác của nàng khi mới vừa rồi ở trong lăng mộ dưới mặt đất kia!
Không lẽ, cái này chính là thần binh trong định mệnh của nàng ?
Trong cơ thể Lâm Thu đang hừng hực thiêu đốt một ngọn lửa hăng hái nhất cả hai đời.
Chẳng qua là…… nhìn về phía đám xương khô màu đỏ đang không ngừng tuôn tràn về hướng thanh kiếm kia, bàn tay Lâm Thu có hơi nắm chặt.
Nàng chỉ là một tu sĩ Trúc Cơ kỳ bình thường không có gì lạ, sẽ không có bất luận cái chiêu thức củi mục gì.
Muốn từ trong đám xương khô tính bằng số lượng hàng nghìn này mà cướp đi một thanh kiếm?
Không thể trêu vào, không thể trêu vào, trước phải tìm chỗ an toàn đã.
Lâm Thu rút lui một bước, xương bả vai chợt va vào một lòng ngực thô ráp.
Ngụy Lương? !
Trong lòng Lâm Thu vui vẻ, quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy một đôi hốc mắt màu đỏ sậm trống rỗng, hơi cụp xuống đầu, ngưng mắt “nhìn" nàng.
Tác giả :
Thanh Hoa Nhiên