Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ
Chương 13: Ăn gian

Nam Chủ Tỉnh Tỉnh! Ngươi Là Của Nữ Chủ

Chương 13: Ăn gian

Đem Liễu Thanh Âm cái đứa đệ tử bất tài trục xuất khỏi sư môn? !

Lâm Thu lại một lần nữa rất muốn nắm lấy vạt áo trước của Ngụy Lương, hung lắc lắc hắn một hồi để lay tỉnh tên nam chủ băng điêu ngọc khắc này.

Nam chủ ngươi tỉnh tỉnh…! Cái tên đệ tử bất tài kia chính là nữ chủ của ngươi đó! Nữ chủ!

Chống lại cặp mắt cười như không cười kia của Ngụy Lương, Lâm Thu thành thành thật thật rút bàn tay đang điên cuồng đứng giữa biên giới tìm đường chết về.

" Đừng, " Lâm Thu nói, " Những chuyện này đều là Hùng Vũ Liên tự chủ trương làm ra, Liễu Thanh Âm không sai khiến. Ngươi tối đa chỉ có thể hỏi tội nàng ta là dạy bảo không nghiêm thôi, cứ như vậy liền trục xuất nàng ta ra khỏi sư môn, mọi người liền mắng ta. “

Ngụy Lương câu khoé môi lên thành một đường cong, nhìn nàng: " Mắng ngươi cái gì. “

" Tất nhiên là mắng ta Yêu Cơ hoặc quân, ly gián thầy trò các ngươi a…. " Lâm Thu nhún nhún vai.

ɖu͙ƈ vọng muốn sống của nàng thật mạnh mẽ, nàng biết rõ, hiện tại nếu hành hạ thêm nữ chủ một đòn nào nữa, tương lai tất nhiên sẽ nhận lại nghiệt lực gấp trăm ngàn lần.

Cái chuyện hành hạ, ngược tâm nữ chủ này, hãy để cho nam chủ bày ngu tự chơi thì tốt rồi, người ngoài ngàn vạn lần không nên nhúng tay vào.

Lại nói, chuyện này Liễu Thanh Âm từ đầu tới đuôi không có tham dự, cao lắm chỉ có thể coi là nàng ta bỏ mặc Hùng Vũ Liên đối phó Lâm Thu, dùng một câu " không xem xét kỹ" là có thể qua loa tắc trách lướt qua. Nếu thật sự trục xuất Liễu Thanh Âm đi, không cần một ngày, cam đoan có vạn người dâng huyết thư thay nàng ta xin tội. Đến lúc đó Ngụy Lương tiến thối lưỡng nan, mà Lâm Thu, lại rớt vào con đường của nữ phụ ác độc Lâm Thu trong nguyên tác, bị vạn người chửi rủa.

Nếu như tình thế biến thành như vậy, dư luận chỉ biết đồng tình Liễu Thanh Âm, càng thêm không có ai nguyện ý miệt mài nghiên cứu xem trong chuyện này nàng ta đến cùng có không sai lầm hay không, ngược lại càng để cho nàng ta lừa dối lướt qua.

Đánh rắn phải đánh bảy tấc, nếu không thể một phát đánh chết, vậy thì không nên vọng động.

Tối kỵ nhất là đánh rắn động cỏ.

Nghĩ như vậy, Lâm Thu ôn nhu cười yếu ớt: " Chuyện này không liên quan gì đến Liễu Thanh Âm cả, ngươi ngàn vạn lần không nên trách cứ nàng ta. “

Khoé miệng Ngụy Lương hơi rút, a một tiếng, nói: " Ngươi ngây thơ như vậy, nếu không có ta che chở, chắc chắn sống không lâu đâu. “

Lâm Thu suýt chút nữa phốc phốc cười ra tiếng—— nam chính! Kịch bản ngươi cầm ngược rồi! Đối với nữ phụ phải nên nói là, " Ngươi ác độc như thế, cho dù nhất thời may mắn, sớm muộn gì chịu lấy quả báo" mới đúng!

" Ngươi nói sao thì là vậy đi, " Lâm Thu ngưng cười, cố ý điềm đạm đáng yêu nhìn hắn, " Vậy ngươi cần phải bảo hộ ta thật tốt nha. “

Ngụy Lương cười khẽ một tiếng, bàn tay nắm ở eo của nàng bóp một cái, mang theo nàng ngự kiếm bay lên. Hắn phát hiện cái tiểu thê tử này của mình thật sự là càng ngày càng thú vị, nhất là khi giả vờ giả vịt lừa gạt người.

" Ôi chao? ! " Lâm Thu bị cuồng phong thổi trúng một cái ngã ngửa, vô ý thức nắm lấy xiêm y Ngụy Lương.

Hắn thái độ vẫn bình thường nhưng dường như nghĩ đến chuyện xấu gì, bóp cái eo nhỏ mảnh khảnh của nàng, ý vị thâm trường nói: " Vậy ta liền muốn xem Yêu Cơ như ngươi làm thế nào hoặc quân. “

Lâm Thu: “……"

Tên nam nhân này chủ yếu là trời cố ý phái xuống trêu chọc nàng cho phạm sai lầm hả? !

Nàng chỉ là một nữ phụ thường thường không có gì lạ mà…, chỉ thầm muốn tẩy tâm lột xác, đi lên con đường chính đạo thôi…!

Nàng căn bản không muốn đoạt nam nhân với nữ chính đâu !!!!

Nếu người nam nhân bên cạnh này không phải là nam chính mà là cái đại nhân vật phản diện gì hoặc là nam phụ thâm tình nào đó, Lâm Thu tuyệt đối không ngại cùng hắn phát triển tình cảm chút. Nhưng cắc cớ hắn lại là nhân vật nam chính, nhân vật nam chính thì vô luận giai đoạn trước sống như thế nào, cuối cùng cũng muốn trở về ôm ấp nữ chủ thôi!

Hơn nữa những nữ phụ nào mà có quan hệ thực chất cùng nam chính, cuối cùng chẳng phải đều bị kéo ra ngoài phanh thây xé xác để bình ổn cơn tức giận của nhiều người chứ ?!! A…a…!!!!

Trong nội tâm Lâm Thu phát ra từng chuỗi gào thét bất lực.

Nàng bèn dùng thái độ sống không có gì luyến tiếc mà đẩy cái tay Ngụy Lương còn đang nằm bên hông mình làm chuyện xấu ra.

Giờ phút này phi kiếm của Ngụy Lương đã lướt đến trêи tầng mây lúc nãy, Ngụy Lương cố ý buông lỏng hai tay, Lâm Thu suýt chút nữa bị gió mạnh thổi rớt ra ngoài.

ɖu͙ƈ vọng cầu sinh rất mạnh mẽ giúp nàng đưa tay về phía tóc của Ngụy Lương.

Ngụy Lương cười ha hả, bắt lấy cánh tay của nàng, đem nàng kéo trở về trong ngực.

Lâm Thu lập tức như bạch tuộc dán vào trêи người của hắn, đôi cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo của hắn, có thể ôm chặt bao nhiêu thì ôm bấy nhiêu.

Ngụy Lương thấy vậy liền hài lòng.

Hắn hơi hơi nghiêng người, bảo hộ hết toàn bộ thân thể của nàng, ngữ điệu đều đều nói: " Vương thị có giấu một cây Tụ Linh thù nhiều năm, lại đúng là một gốc Âm chủng vạn năm khó gặp, nếu phục dụng có thể tăng đạo hạnh bốn trăm năm. “

Hắn phối hợp nói ra: " Nếu trực tiếp cho ngươi dùng, lại có chút lãng phí. “

Lâm Thu phiền muộn nói: “…… Ta biết rõ tư chất ta thấp, không cần một mực nhắc nhở ta. “

Ngụy Lương nói: " Cũng không phải. Nếu như lấy được cây Âm chủng này, vậy nhất định phải tìm thêm một cây Dương chủng khác, dùng hai loại Âm Dương này cùng nhau, có thể tăng ngàn năm đạo hạnh mà lại không cần chịu nỗi đau âm hàn hành hạ. “

Hắn dừng một chút, " Ngươi có biết như thế nào là ngàn năm đạo hạnh ?"

Lâm Thu thành thành thật thật lắc đầu.

" Đủ để cho người chỉ có tư chất thường thường, từ kỳ Trúc Cơ phi thăng lên thẳng Nguyên Anh. " Ngụy Lương phảng phất cười khẽ một tiếng, " Mà nếu là ngươi, ước chừng chỉ đủ thành công Kết Đan thôi. “

Hắn bổ sung: " Cái tư chất này, thạch nhũ Chung Linh cũng cứu không được. “

Lâm Thu: “……"

Nàng biết rõ hắn cố ý.

Hôm qua còn nói một cây Tụ Linh Thù bình thường có thể tăng hai trăm năm đạo hạnh, đủ cho nàng Kết Đan còn gì, hôm nay liền biến ngàn năm? Giá phòng mùa lễ cũng không có chuyện tăng đột biến như vậy.

Miệng nam nhân, chỉ có lừa người gạt quỷ.

" Chúng ta đi chỗ đó? " Nàng quyết đoán nói sang chuyện khác.

Ngụy Lương nói: " Thiên Kỳ Giam. “

Lâm Thu khẽ giật mình.

Lúc đọc quyển sách này, nàng thật sự không nhớ được mấy địa danh mang tên quá phức tạp. Nhưng mà cái chỗ Thiên Kỳ Giam này nàng ngược lại có ấn tượng, bởi vì hôm qua mới nghe Ngụy Lương nhắc đến.

Vương thị vì bảo tồn lực lượng, từ bỏ thủ vệ cho Thiên Kỳ Giam, nên mới khiến Ma tộc tiến quân thần tốc một đường đánh tới Vân Thủy Dao, tựa như lưỡi dao vô cùng sắc bén từng chút, từng chút một đâm sâu vào lãnh địa tiên môn.

Tụ Linh Thù Dương chủng đang ở tại Thiên Kỳ Giam?

" Nói đến thạch nhũ Chung Linh, ngươi cũng biết Vương thị có 23 tên đại kiếm tiên suốt ngày châu đầu vào cái gì đó. " Ngụy Lương không thèm đếm xỉa gì nói tiếp.

Tuy hắn thay đổi chủ đề đột ngột, nhưng Lâm Thu lại lấy được một chìa khoá cho đáp án của mình.

Nàng biết rõ! Thật sự biết rõ!

Vương thị có một gã thiếu niên tên là Thiên Kiêu, đánh bậy đánh bạ gì đó lại phát hiện ra một Bí Cảnh thượng cổ trong lãnh địa Ma tộc. Bí Cảnh là một cái thứ giống như một ván bài hên xui vậy, trước khi nó mở ra, ai cũng không thể nói nó là cái gì với bề ngoài chỉ là một đống đá vụn. Mà khéo léo trùng hợp làm sao, cơ quan cấm chế của Bí Cảnh này lại tình cờ là một trong phần bí mật hết sức trân quý mấy ngàn năm nay của Vương thị.

Cho nên, đây không phải là Bí Cảnh bình thường, mà là một di tích được người duy nhất trêи thế gian này phi thăng thành tiên ở một vạn hai ngàn năm trước, Đại Năng Hoang Xuyên lưu lại!

23 đại kiếm tiên của Vương thị, ngay cả thạch nhũ Chung Linh cũng chẳng quan tâm, chính là vì muốn hướng về Bí Cảnh của Hoang Xuyên, ai cũng khao khát mình là người đầu tiên phá giải cấm chế bên ngoài.

Phi thăng thành tiên là cái khái niệm gì chứ ?!! Người tu chân, cái ai không phát cuồng vì nó?

Vương thị tuy cành lá rậm rạp, thế lực trải rộng đến từng nơi hẻo lánh của Thiên Nguyên Đại Lục, nhưng ở trước mặt Kiếm Quân Ngụy Lương, Vương thị nhưng lại không thể không cúi cái đỉnh đầu cao quý của bọn hắn xuống. Nếu như lúc này đây, Vương thị có một vị Đại năng có thể vượt lên trước một bước phi thăng, liền có thể cướp đi vị trí “thủ lĩnh chính đạo" trong tay Ngụy Lương.

Dã tâm muốn xưng đế ở Tu Chân giới của Vương thị sớm đã kiềm chế không được.

Mà căn cứ nội dung cốt truyện trong sách, đợi đến lúc sau khi Vương thị mở ra bí tàng, sẽ phát hiện cấm chế được thiết lập trước Bí Cảnh của Hoang Xuyên chỉ cho phép tu sĩ tu vi dưới kỳ Hóa Thần trở xuống tiến vào. Nói cách khác, trong số các tu sĩ tiến vào Bí Cảnh, kẻ có tu vi cao nhất chỉ có thể đến cuối kỳ Nguyên Anh.

Trong nguyên tác, Liễu Thanh Âm biết rõ tu vi của Ngụy Lương dừng bước tại Đại Thừa đã nhiều năm, chậm chạp không ngộ được phương pháp đột phá. Vì giúp hắn, nàng ta tự phế tu vi của mình đến Nguyên Anh, tiến vào Bí Cảnh tìm tòi kỹ lưỡng. Cuối cùng, nàng ta đánh bại vô số cường địch, chiếm được truyền thừa của Bí Cảnh, làm trụ cột cho chuyện hai người ngày sau phi thăng. Ngụy Lương vừa cảm động vừa mắc cỡ lại day dứt, đạp phá gông cùm xiềng xích, quyết định cùng nàng ta song tu, trợ nàng ta trở lại tu vi đỉnh phong.

Nội tâm Lâm Thu đã sớm nhìn hết vở kịch nên không hề gợn sóng.

Nàng thò mắt ra, nhìn nhìn vẻ mặt nghiêm trang của Ngụy Lương, trong nội tâm cũng không biết là vui hay buồn. Các cơ quan bên trong Bí Cảnh của Hoang Xuyên nha… Cạm bẫy nha…, cách phá giải nha…, cuối cùng có thể có được ban thưởng cái gì nha…, tình huống của Hoang Xuyên là như thế nào, hắn rốt cuộc nhắm tới cái gì nha……… Lâm Lâm tổng hợp toàn bộ tư liệu rồi nhớ kỹ trong đầu của nàng. Giờ nàng xem đến, cái Bí Cảnh này giống như là một phó bản game tiến công mà nàng đã xem qua, hoặc là một phần đáp án của bài thi sắp tới.

Tiếc nuối duy nhất chính là, thực lực của mình không đủ.

Ôi chao? Đợi một chút!

Trong nội tâm Lâm Thu đột nhiên toát ra một ý tưởng như măng mọc—— nếu như có thể mở ra một vòng tám cánh sen của Nghiệp Liên bên ngoài, đạt được bí kỹ trình độ một kϊƈɦ đánh chết tu sĩ Nguyên Anh, vậy bên trong bí cảnh của Hoang Xuyên, nàng chả phải là một sự tồn tại vô địch rồi sao?

Ý niệm trong đầu xoay vòng tại một chỗ, rốt cuộc không áp xuống nổi nữa.

Dù sao Liễu Thanh Âm là muốn cái " phương pháp phi thăng", đâu có xung đột với thứ đồ vật mình muốn tìm. Chỉ cần tráng khỏi nàng ta, lấy được cái bảo bối chính thức là Hư Thực Kính trong Bí Cảnh của Hoang Xuyên…… Chậc chậc, nghĩ một chút thôi cũng đã kϊƈɦ động đến da đầu run lên!

Ngụy Lương phát hiện đôi mắt nàng bốc lên tinh quang, không khỏi hơi híp mắt lại.

" Ngươi đang nhớ cái gì. " Lúc hắn đứng đắn nói chuyện, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng vô cùng.

Lâm Thu ngẩng đầu, liền đối diện với cặp mắt đen lay láy đang nhìn chăm chú, bỗng nhiên cảm thấy nó có lực xuyên thấu rất mạnh, trong lòng nàng tim đập mạnh một cú, giả bộ trấn định nói: " Ngươi không phải bảo ta đoán xem 23 đại kiếm tiên của Vương thị 23 đang thăng ở đâu còn gì? “

" Ừ? " Ánh mắt miễn cưỡng của Ngụy Lương đính tại khuôn mặt của nàng.

Lâm Thu cười nhạt một tiếng: " Thạch nhũ Chung Linh chính là căn cơ của Vương thị, nếu cả căn cơ cũng không cần, thì nguyên nhân duy nhất chỉ có thể là đã tìm được đường thông thiên rồi. “

Ngụy Lương hơi cong khóe môi dưới lên: " Sau đó thì sao? “

" Cái gì sau đó? " Lâm Thu kỳ quái l nhìn hắn.

Ánh sáng trong mắt Ngụy Lương nặng nề: " Vương Hàn Đàm không có nói cho ngươi biết cái khác? “

Lâm Thu sửng sốt một chút mới phản ứng lại Vương Hàn Đàm là ai.

Còn không phải là tên khốn đốn mạt đang giữ mớ đồ lót cũ của Trịnh Tử Ngọc sao.

Đợi một chút, Ngụy Lương có ý gì? Bộ dáng này, không phải hắn đang ghen đó chứ ? ! Da đầu Lâm Thu hơi hơi chập choạng, cảm thấy mình giống như mở ra cái nhiệm vụ phụ nào đó rất muốn tìm đường chết.

Không có khả năng, không có khả năng! Đây là tiểu thuyết tiên nữ tu tiên, không phải là hậu cung tra nam! Không, nàng không cần nam chính vì nàng mà ghen! ɖu͙ƈ vọng cầu sinh trong nội tâm Lâm Thu đang mạnh mẽ gào thét.

Nàng chậm rãi lên tiếng, “Xùy~~ chuyện đơn giản như vậy cần gì người bên cạnh nói ta mới biết? Lại nói đồ phế vật quần là áo lụa như Vương Hàn Đàm có thể biết cái gì, ta với hắn căn bản không có nói chuyện nhiều. “

Ngụy Lương hơi híp mắt lại, cũng không biết tin hay không tin, hắn nói: " Đi Thiên Kỳ Giam tìm kiếm manh mối trước, lấy được Tụ Linh Thù Dương chủng giúp ngươi Kết Đan xong, sau đó tiến về Bí cảnh của Hoang Xuyên…… Giết người, đoạt bảo. “

Lâm Thu: “……" Rất tốt, rất có năng lực, rất giống nhân vật phản diện.

Chỉ có điều, Ngụy Lương hiển nhiên còn chưa biết cái Bí Cảnh kia hạn chế tu vi, hắn vào không được.

Trong nội tâm Lâm Thu không khỏi nổi lên ý xấu, nàng giả vờ giả vịt thở dài: " Có ngươi ra tay, san bằng một cái Bí Cảnh tất nhiên là không có vấn đề gì. “

" A, tất nhiên. " Ngụy Lương không đếm xỉa tới cười cười.

Vạt áo hắn khẽ vung lên, ngăn một luồng gió mạnh trêи không trung cho Lâm Thu.
Tác giả : Thanh Hoa Nhiên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại