Nam Chủ Luôn Là Quá Mức Phối Hợp Ta Hủy Đi Hắn CP
Chương 35
Chờ đến lúc tấu sớ quan trọng đều xử lý xong, đã là buổi chiều, Phùng Tiếu một ngày phun không ít người, tâm tình cũng không phải rất kém.
Tấu chương đưa đến tay nàng, phàm là không hài lòng, đều bị cưỡng chế viết lại ngay tại chỗ, viết xong mới cho phép bọn họ rời đi, chỉ có một yêu cầu: Đơn giản, rõ ràng.
Hành động này làm một ít quan viên sinh ra bóng ma không nhỏ, đây rõ ràng chính là ác mộng bị phu tử phạt trước mặt mọi người, mọi người tới tới lui lui đều là đồng liêu, khẳng định là vô cùng xấu hổ.
Vì thế bắt đầu từ ngày hôm sau, quan viên viết tấu sớ, đều theo bản năng tận lực ngắn gọn súc tích, trình bày rõ ràng, không tăng những thứ không cần thiết, càng không dám vì triển lãm tài văn chương của mình mà viết thêm vài câu.
Vài vị lão thần mở ra tấu chương, Tạ thái phó liền cảm thán: “Mấy ngày này tấu sớ đều có chút ngắn a!" Lúc trước tấu chương lỗi lầm nhỏ gì, bọn họ đều là tạm chấp nhận xem, lại không nghĩ rằng, sau khi bị bệ hạ nghiêm khắc chỉnh sửa, trong khoảng thời gian ngắn có thể thay đổi lớn như vậy.
Tấu sớ không có mấy chuyện thừa thãi, thời gian phê duyệt ngắn lại, kết thúc sớm, ngay cả đôi mắt so với ngày thường cũng thoải mái hơn không ít, thời gian ngồi ngắn lại, eo bọn họ cũng không còn đau.
Chỗ tốt thật là so với bọn họ tưởng tượng còn hơn nhiều.
Đưa đến tay Phùng Tiếu vẫn như cũ là một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, đại sự đều là Thẩm Giác làm, không lớn không nhỏ mới có thể rơi xuống tay ba cái lão thần kia, việc bọn họ cho là râu ria, mới lại tới chỗ Phùng Tiếu.
Không thú vị lại nhàm chán.
“Bệ hạ, quốc sự không phân lớn nhỏ, cho dù là việc nhỏ, cũng có khả năng liên quan đến lê dân bá tánh, cho nên bệ hạ nhất định phải nghiêm túc phê tấu." Thẩm Giác vẻ mặt nghiêm túc nói.
Phùng Tiếu cười nhạo không nói, lười phản ứng hắn, cầm bút lông trên giấy viết viết vẽ vẽ.
Thấy nàng nghiêm túc như vậy, Thẩm Giác nhịn không được đi qua xem, liền nhìn thấy một gương mặt tuấn lãng trên giấy, ít ỏi vài nét bút, lại sinh động như thật.
Người trên bức họa là hắn.
Khóe miệng Thẩm Giác cong cong: “Bệ hạ họa không tồi."
Phùng Tiếu hừ một tiếng, cũng không dừng bút, ở trên đầu người trong bức họa vẽ ra một đóa hoa, còn vẽ một đám bướm bên cạnh.
Thẩm Giác hối hận khen quá sớm, bức họa này hiện tại nhìn qua chẳng ra cái gì cả.
Phùng Tiếu còn không dừng bút, lại vẽ thêm một bức, trên đầu hắn vẫn vẽ một đóa hoa, bất quá lần này nàng không có vẽ bướm, mà là vẽ một đám ong mật, khí thế rào rạt bay tới.
Thẩm Giác phảng phất nghe được tiếng một đám ong mật ong ong kêu, trước mắt hắn xuất hiện hình ảnh, đầu tiên chính là bản thân mình cài trâm hoa thu hút đàn bướm đến nhảy múa, nhưng ngay sau đó lại có một đám ong mật bay qua muốn chọc hắn.
Thẩm Giác đánh gãy chính mình bổ não, mắt thấy tiểu hoàng đế còn không dừng bút, không biết lại muốn họa ra cái gì lung tung rối loạn, lấp tức lên tiếng nói: “Bệ hạ, người có thể đi rồi."
Phùng Tiếu vỗ vỗ bả vai Thẩm Giác: “Vậy hai bức họa này liền đưa cho đại tướng quân, đại tướng quân chậm rãi thưởng thức."
Thẩm Giác hừ lạnh một tiếng, mặt đầy ghét bỏ.
Phùng Tiếu cũng không thèm để ý, sung sướng rời đi.
Liên tục ba ngày ở Thượng Thư Phòng xử lý chính vụ, chuyện này Thái Hậu đều biết, gọi Phùng Tiếu đi qua.
“Đại tướng quân vì sao nguyện ý cho ngươi đi xử lý chính vụ?" Sắc mặt Thái Hậu đầy nghi vấn.
“Ai biết được."
“Hoàng nhi, có lẽ hắn là đang thử ngươi, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận, mỗi tiếng nói cử động đều phải cẩn thận, trăm triệu không thể để hắn phát hiện bất luận manh mối nào."
“Ân, mẫu hậu yên tâm." Phùng Tiếu không chút để ý trả lời.
Thái Hậu lại nắm Phùng Tiếu hỏi rất nhiều vấn đề, nàng cơ bản đều nói không biết. Xưa nay nguyên chủ ngoan ngoãn, Thái Hậu cũng không nghĩ tới nữ nhi của mình đã đổi người, càng không nghĩ tới nữ nhi ngona ngoãn này sẽ có lệ với bà, lừa gạt bà, cho nên đều tin.
Bà chỉ có thể đem nghi đè xuống, nói với Phùng Tiếu: “Hoàng nhi, ai gia ngày hôm qua đã triệu biểu tỷ ngươi tiến cung, ngươi lát nữa qua xem nàng một chút, sau này các ngươi chính là phu thê nâng đỡ lẫn nhau, phải hảo hảo bồi dưỡng cảm tình."
Phùng Tiếu thiếu chút nữa cười ra tới, nếu nàng là nam nhi, Thái Hậu muốn nàng cùng biểu tỷ hảo hảo ở chung bồi dưỡng cảm tình liền tính, nhưng nàng rõ ràng là nữ, Thái Hậu còn muốn bọn họ bồi dưỡng cảm tình. Có thể bồi dưỡng cái gì cảm tình? Ở chung nhiều một chút có thể biến bọn họ thành bách hợp?
Vô cùng hoang đường.
Đang nói chuyện, một thiếu nữ mặc cung trang màu hồng đào cầm mấy nhánh hoa đào tiến vào, đối hai người hành lễ: “Tham kiến Thái Hậu, tham kiến bệ hạ."
Thái Hậu: “Đứng lên đi, chúng ta là người một nhà, không cần đa lễ."
Không quá bao lâu, Thái Hậu liền để cho Phùng Tiếu mang Chu Vân đi ra ngoài dạo Ngự Hoa Viên.
Chu Vân lớn hơn nguyên chủ ba tuổi, qua một thời gian nữa liền mười tám, thân phận nữ tử ở triều đại này tuy không thấp, nhưng mười tám còn chưa đính hôn vẫn là rất ít. Chu Quốc Công từ nhỏ đối nữ nhi tỉ mỉ bồi dưỡng, nhưng vẫn không cho nữ nhi nghị thân, những người khác đều hiểu tâm tư của hắn, bất quá là muốn Chu gia lại có một vị Hoàng Hậu.
Thái Hậu cùng Chu gia cũng không có che dấu tâm tư, người có khả năng có thể cùng Chu gia tranh không muốn đem nữ nhi đưa vào vị trí hoàng hậu ăn bữa nay lo bữa mai. Người có tâm tư lại không có năng lực, cho nên chỉ cần Thẩm Giác không phản đối, vị trí hoàng hậu của Chu Vân chính là ván đã đóng thuyền.
Nhiều năm như vậy, Thẩm Giác cũng không có ý kiến gì, tất cả mọi người cho rằng, Chu Vân sớm hay muộn cũng gả vào hoàng gia.
Nhưng Phùng Tiếu nhìn ra được, Chu Vân đối với nàng cũng không có một chút tình yêu nào: “Biểu tỷ không có ý trung nhân sao?"
Chu Vân cả kinh, quay đầu nhìn Phùng Tiếu: “Hồi bệ hạ, việc hôn nhân của thần nữ là do cha mẹ làm chủ."
“Cho dù bọn họ muốn ngươi gả cho trẫm?"
Chu Vân nhẹ nhàng gật đầu.
“Trẫm làm hoàng đế ăn bữa nay lo bữa mai, người có năng lực đều tránh không kịp, ngươi cũng biết phụ thân ngươi cùng mẫu hậu vì sao lại muốn ngươi vào cung?" Phùng Tiếu Tiếu hỏi.
Chu Vân cắn môi, lắc đầu.
“Trẫm cảm thấy, ngươi tốt nhất trở về hỏi phụ thân ngươi một chút, hỏi rõ ràng." Là ca ca của Thái hậu, cũng là một trong ba vị lão thần, Chu Quốc Công hẳn là biết thân phận nữ tử của nguyên chủ, hắn lại vẫn như cũ muốn đích nữ của mình vào cung, chính là hoàn toàn đem Chu Vân đẩy vào hố lửa.
Chu Vân kỳ quái nhìn Phùng Tiếu, vì sao nàng luôn cảm thấy tiểu hoàng đế thật khác trước đây.
“Nghe nói cầm nghệ biểu tỷ cao siêu, hôm nay vừa lúc, không bằng biểu tỷ tấu cho trẫm mấy khúc?" Hai người ngồi xuống đình, Phùng Tiếu liền nói.
“Tuân mệnh."
Chu Vân xác thật đàn không tồi, Phùng Tiếu nghe đến tâm tình thoải mái, vừa ăn vừa nghe, đúng là phương pháp tiêu hao thời gian không tồi.
Lúc Thẩm Giác đi vào, nhìn đến chính là cảnh tượng như vậy, bên trong đình, thiếu nam thiếu nữ đối diện mà ngồi, nữ tử đánh đàn, nam tử lười biếng tựa trên ghế, thỉnh thoảng còn có thanh âm nói chuyện truyền đến.
Lúc này không biết Chu Vân nói gì đó, Phùng Tiếu vui vẻ cười rộ lên, nghe tới tai Thẩm Giác, tiếng cười kia thật sự hết sức chói tai.
Tiểu hoàng đế thậm chí còn đi qua, hái xuống một đóa hoa đào, nhẹ nhàng cài lên tóc mai Chu Vân, khen một câu: “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng."
Chu Vân hơi hơi cúi đầu, tựa hồ có chút thẹn thùng, tiếng đàn cũng vui sướng một ít.
Thẩm Giác nâng bước chạy bộ qua, tiếng bước chân trên nền kinh động đến người bên trong.
Cung nữ thái giám trong Ngự Hoa Viên đều đồng thời quỳ xuống, Chu Vân cả kinh, cũng vội vàng hành lễ.
“Nguyên lai là đại tướng quân trăm công ngàn việc của chúng ta a!" Phùng Tiếu lười nhác liếc Thẩm Giác một cái.
“Bệ hạ thật có nhã hứng." Thẩm Giác nhàn nhạt nói.
“Đây là muốn cảm tạ đại tướng quân, không có đại tướng quân vất vả cần cù xử lý triều chính, trẫm cũng không thể trộm được mấy ngày nhàn, ở chỗ này dạo chơi nghe cầm." Phùng Tiếu nói.
Nghe được tiểu hoàng đế nói chuyện như vậy cùng đại tướng quân, Chu Vân không khỏi lo lắng, nàng nâng mắt nhìn lén hai người một cái, lại cùng một đôi mắt lãnh đạm đối thượng, nàng vội vàng cúi xuống.
“Vị này chính là tiểu thư nhà Chu Quốc Công?"
“Đúng vậy, đây là biểu tỷ của trẫm, mẫu hậu để trẫm cùng biểu tỷ bồi dưỡng cảm tình nhiều một chút." Phùng Tiếu một bộ viết rõ ràng lên mặt “Ngươi hiểu", “Đại tướng quân nếu là không có việc gì liền lui ra đi, đừng quấy rầy trẫm cùng biểu tỷ ở một chỗ."
Chu Vân lại cúi đầu thấp hơn, đối với sự to gan của hoàng đế sâu sắc lo lắng.
“Kia thần phải quấy rầy bệ hạ rồi." Thẩm Giác cười lạnh ngồi xuống, “Chu tiểu thư, ngươi không ngại bản tướng quân ở lại đây đi?"
Chu Vân dám nói để ý sao?
“Thần nữ không dám." Chu Vân lo sợ bất an ngồi xuống.
“Bản tướng quân chỉ là ở chỗ này tùy tiện ngồi, Chu tiểu thư không cần để ý bản tướng quân."
Ngươi một câu lại một câu đều là bản tướng quân, nhân gia tiểu cô nương có thể không thèm để ý sao? Phùng Tiếu bĩu môi.
“Bệ hạ tựa hồ có chuyện muốn nói?" Ánh mắt Thẩm Giác sắc bén, nhanh chóng bắt được biểu tình nhỏ của Phùng Tiếu.
“Có sao? Trẫm như thế nào không biết?" Phùng Tiếu vô tội nhìn hắn.
Thẩm Giác nhìn chằm chằm nàng vài giây liền quay đầu về phía Chu Vân: “Chu tiểu thư, không biết bản tướng quân có hay không vinh hạnh có thể nghe một chút tiếng đàn của Chu tiểu thư?"
“Là vinh hạnh của tiểu nữ." Chu Vân miễn cưỡng cười nói, ổn định một chút tâm tình tiếp tục đánh đàn.
Thẩm Giác ở đây đã làm Chu Vân trong lòng bất an, cố tình hắn còn nhìn chằm chằm nàng, Chu Vân một lòng càng nhảy càng nhanh, liên tiếp đánh lỗi, tiếng đàn đã có điểm không thành nhịp, Chu Vân vừa vội vừa hoảng, rất nhanh liền khóc.
Phùng Tiếu cầm cây quạt khó chịu gõ gõ mu bàn tay Thẩm Giác, hắn quay đầu nhàn nhạt nhìn nàng, Phùng Tiếu không cao hứng nói:
“Đại tướng quân, phi lễ chớ nhìn chưa từng nghe qua sao? Ngươi nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu tương lai của trẫm là có ý gì?"
“Hoàng hậu tương lai?" Thẩm Giác chậm rãi lặp lại một lần, nhẹ nhàng cười, “Thần như thế nào không biết, bệ hạ từ khi nào đã đính hôn?"
“Tuy rằng không có đính hôn, bất quá chuyện này không phải đại gia đều cam chịu hay sao? Mẫu hậu mấy năm trước đã ám chỉ qua, biểu tỷ tương lai sẽ gả cho trẫm."
“Bệ hạ, đừng nói hai người chưa đính hôn, cho dù đã đính, nàng cũng không nhất định sẽ trở thành Hoàng Hậu của ngươi, có chút lời đừng nói quá sớm." Thẩm Giác chậm rãi, nhẹ nhàng nói, ở dưới sự che dấu của tiếng đàn, lời này chỉ có hắn cùng Phùng Tiếu nghe được.
Phùng Tiếu trừng hắn: “Ngươi muốn cùng ta đoạt biểu tỷ? Thẩm Giác, hay là ngươi coi trọng sắc đẹp của biểu tỷ?"
Khuôn mặt Thẩm Giác cứng đờ.
Phùng Tiếu ghé sát vào hắn, hạ giọng: “Hay là nói, đại tướng quân có đam mê Tào Tháo, thích đoạt thê tử người khác?"
Thẩm Giác hít sâu hai cái mới ngăn chặn được lửa giận bùng lên, hắn đứng dậy, đối với Phùng Tiếu cười lạnh, rồi lập tức xoay người rời đi, bậc thềm bằng gỗ dưới chân hắn đều đã hóa thành bột mịn, thoạt nhìn thập phần đáng sợ, có thể thấy được lửa giận to lớn.
Bọn thái giám cung nữ toàn bộ run rẩy ngã xuống trên mặt đất, hoảng sợ nhìn những thứ đã vỡ trên sàn.
“Phanh" một tiếng, dây cầm trong tay Chu Vân đứt thành hai đoạn, máu tươi từng giọt rơi xuống.
Chu Vân lại phảng phất giống như không cảm giác được, nàng chỉ hoảng sợ nhìn Phùng Tiếu, cả người phát run.
Mọi người không cần biết đại tướng quân cùng tiểu hoàng đế vừa nói gì, chỉ cần nhìn đến đại tướng quân giận thành như vậy, bọn họ liền biết.
Tiểu hoàng đế, xong đời.
Tấu chương đưa đến tay nàng, phàm là không hài lòng, đều bị cưỡng chế viết lại ngay tại chỗ, viết xong mới cho phép bọn họ rời đi, chỉ có một yêu cầu: Đơn giản, rõ ràng.
Hành động này làm một ít quan viên sinh ra bóng ma không nhỏ, đây rõ ràng chính là ác mộng bị phu tử phạt trước mặt mọi người, mọi người tới tới lui lui đều là đồng liêu, khẳng định là vô cùng xấu hổ.
Vì thế bắt đầu từ ngày hôm sau, quan viên viết tấu sớ, đều theo bản năng tận lực ngắn gọn súc tích, trình bày rõ ràng, không tăng những thứ không cần thiết, càng không dám vì triển lãm tài văn chương của mình mà viết thêm vài câu.
Vài vị lão thần mở ra tấu chương, Tạ thái phó liền cảm thán: “Mấy ngày này tấu sớ đều có chút ngắn a!" Lúc trước tấu chương lỗi lầm nhỏ gì, bọn họ đều là tạm chấp nhận xem, lại không nghĩ rằng, sau khi bị bệ hạ nghiêm khắc chỉnh sửa, trong khoảng thời gian ngắn có thể thay đổi lớn như vậy.
Tấu sớ không có mấy chuyện thừa thãi, thời gian phê duyệt ngắn lại, kết thúc sớm, ngay cả đôi mắt so với ngày thường cũng thoải mái hơn không ít, thời gian ngồi ngắn lại, eo bọn họ cũng không còn đau.
Chỗ tốt thật là so với bọn họ tưởng tượng còn hơn nhiều.
Đưa đến tay Phùng Tiếu vẫn như cũ là một ít việc nhỏ lông gà vỏ tỏi, đại sự đều là Thẩm Giác làm, không lớn không nhỏ mới có thể rơi xuống tay ba cái lão thần kia, việc bọn họ cho là râu ria, mới lại tới chỗ Phùng Tiếu.
Không thú vị lại nhàm chán.
“Bệ hạ, quốc sự không phân lớn nhỏ, cho dù là việc nhỏ, cũng có khả năng liên quan đến lê dân bá tánh, cho nên bệ hạ nhất định phải nghiêm túc phê tấu." Thẩm Giác vẻ mặt nghiêm túc nói.
Phùng Tiếu cười nhạo không nói, lười phản ứng hắn, cầm bút lông trên giấy viết viết vẽ vẽ.
Thấy nàng nghiêm túc như vậy, Thẩm Giác nhịn không được đi qua xem, liền nhìn thấy một gương mặt tuấn lãng trên giấy, ít ỏi vài nét bút, lại sinh động như thật.
Người trên bức họa là hắn.
Khóe miệng Thẩm Giác cong cong: “Bệ hạ họa không tồi."
Phùng Tiếu hừ một tiếng, cũng không dừng bút, ở trên đầu người trong bức họa vẽ ra một đóa hoa, còn vẽ một đám bướm bên cạnh.
Thẩm Giác hối hận khen quá sớm, bức họa này hiện tại nhìn qua chẳng ra cái gì cả.
Phùng Tiếu còn không dừng bút, lại vẽ thêm một bức, trên đầu hắn vẫn vẽ một đóa hoa, bất quá lần này nàng không có vẽ bướm, mà là vẽ một đám ong mật, khí thế rào rạt bay tới.
Thẩm Giác phảng phất nghe được tiếng một đám ong mật ong ong kêu, trước mắt hắn xuất hiện hình ảnh, đầu tiên chính là bản thân mình cài trâm hoa thu hút đàn bướm đến nhảy múa, nhưng ngay sau đó lại có một đám ong mật bay qua muốn chọc hắn.
Thẩm Giác đánh gãy chính mình bổ não, mắt thấy tiểu hoàng đế còn không dừng bút, không biết lại muốn họa ra cái gì lung tung rối loạn, lấp tức lên tiếng nói: “Bệ hạ, người có thể đi rồi."
Phùng Tiếu vỗ vỗ bả vai Thẩm Giác: “Vậy hai bức họa này liền đưa cho đại tướng quân, đại tướng quân chậm rãi thưởng thức."
Thẩm Giác hừ lạnh một tiếng, mặt đầy ghét bỏ.
Phùng Tiếu cũng không thèm để ý, sung sướng rời đi.
Liên tục ba ngày ở Thượng Thư Phòng xử lý chính vụ, chuyện này Thái Hậu đều biết, gọi Phùng Tiếu đi qua.
“Đại tướng quân vì sao nguyện ý cho ngươi đi xử lý chính vụ?" Sắc mặt Thái Hậu đầy nghi vấn.
“Ai biết được."
“Hoàng nhi, có lẽ hắn là đang thử ngươi, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận, mỗi tiếng nói cử động đều phải cẩn thận, trăm triệu không thể để hắn phát hiện bất luận manh mối nào."
“Ân, mẫu hậu yên tâm." Phùng Tiếu không chút để ý trả lời.
Thái Hậu lại nắm Phùng Tiếu hỏi rất nhiều vấn đề, nàng cơ bản đều nói không biết. Xưa nay nguyên chủ ngoan ngoãn, Thái Hậu cũng không nghĩ tới nữ nhi của mình đã đổi người, càng không nghĩ tới nữ nhi ngona ngoãn này sẽ có lệ với bà, lừa gạt bà, cho nên đều tin.
Bà chỉ có thể đem nghi đè xuống, nói với Phùng Tiếu: “Hoàng nhi, ai gia ngày hôm qua đã triệu biểu tỷ ngươi tiến cung, ngươi lát nữa qua xem nàng một chút, sau này các ngươi chính là phu thê nâng đỡ lẫn nhau, phải hảo hảo bồi dưỡng cảm tình."
Phùng Tiếu thiếu chút nữa cười ra tới, nếu nàng là nam nhi, Thái Hậu muốn nàng cùng biểu tỷ hảo hảo ở chung bồi dưỡng cảm tình liền tính, nhưng nàng rõ ràng là nữ, Thái Hậu còn muốn bọn họ bồi dưỡng cảm tình. Có thể bồi dưỡng cái gì cảm tình? Ở chung nhiều một chút có thể biến bọn họ thành bách hợp?
Vô cùng hoang đường.
Đang nói chuyện, một thiếu nữ mặc cung trang màu hồng đào cầm mấy nhánh hoa đào tiến vào, đối hai người hành lễ: “Tham kiến Thái Hậu, tham kiến bệ hạ."
Thái Hậu: “Đứng lên đi, chúng ta là người một nhà, không cần đa lễ."
Không quá bao lâu, Thái Hậu liền để cho Phùng Tiếu mang Chu Vân đi ra ngoài dạo Ngự Hoa Viên.
Chu Vân lớn hơn nguyên chủ ba tuổi, qua một thời gian nữa liền mười tám, thân phận nữ tử ở triều đại này tuy không thấp, nhưng mười tám còn chưa đính hôn vẫn là rất ít. Chu Quốc Công từ nhỏ đối nữ nhi tỉ mỉ bồi dưỡng, nhưng vẫn không cho nữ nhi nghị thân, những người khác đều hiểu tâm tư của hắn, bất quá là muốn Chu gia lại có một vị Hoàng Hậu.
Thái Hậu cùng Chu gia cũng không có che dấu tâm tư, người có khả năng có thể cùng Chu gia tranh không muốn đem nữ nhi đưa vào vị trí hoàng hậu ăn bữa nay lo bữa mai. Người có tâm tư lại không có năng lực, cho nên chỉ cần Thẩm Giác không phản đối, vị trí hoàng hậu của Chu Vân chính là ván đã đóng thuyền.
Nhiều năm như vậy, Thẩm Giác cũng không có ý kiến gì, tất cả mọi người cho rằng, Chu Vân sớm hay muộn cũng gả vào hoàng gia.
Nhưng Phùng Tiếu nhìn ra được, Chu Vân đối với nàng cũng không có một chút tình yêu nào: “Biểu tỷ không có ý trung nhân sao?"
Chu Vân cả kinh, quay đầu nhìn Phùng Tiếu: “Hồi bệ hạ, việc hôn nhân của thần nữ là do cha mẹ làm chủ."
“Cho dù bọn họ muốn ngươi gả cho trẫm?"
Chu Vân nhẹ nhàng gật đầu.
“Trẫm làm hoàng đế ăn bữa nay lo bữa mai, người có năng lực đều tránh không kịp, ngươi cũng biết phụ thân ngươi cùng mẫu hậu vì sao lại muốn ngươi vào cung?" Phùng Tiếu Tiếu hỏi.
Chu Vân cắn môi, lắc đầu.
“Trẫm cảm thấy, ngươi tốt nhất trở về hỏi phụ thân ngươi một chút, hỏi rõ ràng." Là ca ca của Thái hậu, cũng là một trong ba vị lão thần, Chu Quốc Công hẳn là biết thân phận nữ tử của nguyên chủ, hắn lại vẫn như cũ muốn đích nữ của mình vào cung, chính là hoàn toàn đem Chu Vân đẩy vào hố lửa.
Chu Vân kỳ quái nhìn Phùng Tiếu, vì sao nàng luôn cảm thấy tiểu hoàng đế thật khác trước đây.
“Nghe nói cầm nghệ biểu tỷ cao siêu, hôm nay vừa lúc, không bằng biểu tỷ tấu cho trẫm mấy khúc?" Hai người ngồi xuống đình, Phùng Tiếu liền nói.
“Tuân mệnh."
Chu Vân xác thật đàn không tồi, Phùng Tiếu nghe đến tâm tình thoải mái, vừa ăn vừa nghe, đúng là phương pháp tiêu hao thời gian không tồi.
Lúc Thẩm Giác đi vào, nhìn đến chính là cảnh tượng như vậy, bên trong đình, thiếu nam thiếu nữ đối diện mà ngồi, nữ tử đánh đàn, nam tử lười biếng tựa trên ghế, thỉnh thoảng còn có thanh âm nói chuyện truyền đến.
Lúc này không biết Chu Vân nói gì đó, Phùng Tiếu vui vẻ cười rộ lên, nghe tới tai Thẩm Giác, tiếng cười kia thật sự hết sức chói tai.
Tiểu hoàng đế thậm chí còn đi qua, hái xuống một đóa hoa đào, nhẹ nhàng cài lên tóc mai Chu Vân, khen một câu: “Nhân diện đào hoa tương ánh hồng."
Chu Vân hơi hơi cúi đầu, tựa hồ có chút thẹn thùng, tiếng đàn cũng vui sướng một ít.
Thẩm Giác nâng bước chạy bộ qua, tiếng bước chân trên nền kinh động đến người bên trong.
Cung nữ thái giám trong Ngự Hoa Viên đều đồng thời quỳ xuống, Chu Vân cả kinh, cũng vội vàng hành lễ.
“Nguyên lai là đại tướng quân trăm công ngàn việc của chúng ta a!" Phùng Tiếu lười nhác liếc Thẩm Giác một cái.
“Bệ hạ thật có nhã hứng." Thẩm Giác nhàn nhạt nói.
“Đây là muốn cảm tạ đại tướng quân, không có đại tướng quân vất vả cần cù xử lý triều chính, trẫm cũng không thể trộm được mấy ngày nhàn, ở chỗ này dạo chơi nghe cầm." Phùng Tiếu nói.
Nghe được tiểu hoàng đế nói chuyện như vậy cùng đại tướng quân, Chu Vân không khỏi lo lắng, nàng nâng mắt nhìn lén hai người một cái, lại cùng một đôi mắt lãnh đạm đối thượng, nàng vội vàng cúi xuống.
“Vị này chính là tiểu thư nhà Chu Quốc Công?"
“Đúng vậy, đây là biểu tỷ của trẫm, mẫu hậu để trẫm cùng biểu tỷ bồi dưỡng cảm tình nhiều một chút." Phùng Tiếu một bộ viết rõ ràng lên mặt “Ngươi hiểu", “Đại tướng quân nếu là không có việc gì liền lui ra đi, đừng quấy rầy trẫm cùng biểu tỷ ở một chỗ."
Chu Vân lại cúi đầu thấp hơn, đối với sự to gan của hoàng đế sâu sắc lo lắng.
“Kia thần phải quấy rầy bệ hạ rồi." Thẩm Giác cười lạnh ngồi xuống, “Chu tiểu thư, ngươi không ngại bản tướng quân ở lại đây đi?"
Chu Vân dám nói để ý sao?
“Thần nữ không dám." Chu Vân lo sợ bất an ngồi xuống.
“Bản tướng quân chỉ là ở chỗ này tùy tiện ngồi, Chu tiểu thư không cần để ý bản tướng quân."
Ngươi một câu lại một câu đều là bản tướng quân, nhân gia tiểu cô nương có thể không thèm để ý sao? Phùng Tiếu bĩu môi.
“Bệ hạ tựa hồ có chuyện muốn nói?" Ánh mắt Thẩm Giác sắc bén, nhanh chóng bắt được biểu tình nhỏ của Phùng Tiếu.
“Có sao? Trẫm như thế nào không biết?" Phùng Tiếu vô tội nhìn hắn.
Thẩm Giác nhìn chằm chằm nàng vài giây liền quay đầu về phía Chu Vân: “Chu tiểu thư, không biết bản tướng quân có hay không vinh hạnh có thể nghe một chút tiếng đàn của Chu tiểu thư?"
“Là vinh hạnh của tiểu nữ." Chu Vân miễn cưỡng cười nói, ổn định một chút tâm tình tiếp tục đánh đàn.
Thẩm Giác ở đây đã làm Chu Vân trong lòng bất an, cố tình hắn còn nhìn chằm chằm nàng, Chu Vân một lòng càng nhảy càng nhanh, liên tiếp đánh lỗi, tiếng đàn đã có điểm không thành nhịp, Chu Vân vừa vội vừa hoảng, rất nhanh liền khóc.
Phùng Tiếu cầm cây quạt khó chịu gõ gõ mu bàn tay Thẩm Giác, hắn quay đầu nhàn nhạt nhìn nàng, Phùng Tiếu không cao hứng nói:
“Đại tướng quân, phi lễ chớ nhìn chưa từng nghe qua sao? Ngươi nhìn chằm chằm vào Hoàng hậu tương lai của trẫm là có ý gì?"
“Hoàng hậu tương lai?" Thẩm Giác chậm rãi lặp lại một lần, nhẹ nhàng cười, “Thần như thế nào không biết, bệ hạ từ khi nào đã đính hôn?"
“Tuy rằng không có đính hôn, bất quá chuyện này không phải đại gia đều cam chịu hay sao? Mẫu hậu mấy năm trước đã ám chỉ qua, biểu tỷ tương lai sẽ gả cho trẫm."
“Bệ hạ, đừng nói hai người chưa đính hôn, cho dù đã đính, nàng cũng không nhất định sẽ trở thành Hoàng Hậu của ngươi, có chút lời đừng nói quá sớm." Thẩm Giác chậm rãi, nhẹ nhàng nói, ở dưới sự che dấu của tiếng đàn, lời này chỉ có hắn cùng Phùng Tiếu nghe được.
Phùng Tiếu trừng hắn: “Ngươi muốn cùng ta đoạt biểu tỷ? Thẩm Giác, hay là ngươi coi trọng sắc đẹp của biểu tỷ?"
Khuôn mặt Thẩm Giác cứng đờ.
Phùng Tiếu ghé sát vào hắn, hạ giọng: “Hay là nói, đại tướng quân có đam mê Tào Tháo, thích đoạt thê tử người khác?"
Thẩm Giác hít sâu hai cái mới ngăn chặn được lửa giận bùng lên, hắn đứng dậy, đối với Phùng Tiếu cười lạnh, rồi lập tức xoay người rời đi, bậc thềm bằng gỗ dưới chân hắn đều đã hóa thành bột mịn, thoạt nhìn thập phần đáng sợ, có thể thấy được lửa giận to lớn.
Bọn thái giám cung nữ toàn bộ run rẩy ngã xuống trên mặt đất, hoảng sợ nhìn những thứ đã vỡ trên sàn.
“Phanh" một tiếng, dây cầm trong tay Chu Vân đứt thành hai đoạn, máu tươi từng giọt rơi xuống.
Chu Vân lại phảng phất giống như không cảm giác được, nàng chỉ hoảng sợ nhìn Phùng Tiếu, cả người phát run.
Mọi người không cần biết đại tướng quân cùng tiểu hoàng đế vừa nói gì, chỉ cần nhìn đến đại tướng quân giận thành như vậy, bọn họ liền biết.
Tiểu hoàng đế, xong đời.
Tác giả :
Ô Nhãn Tình Đích Miêu