Nam Chủ Hắc Hóa Xấu Xa Quá!
Chương 14: Bạn ngồi cùng bàn lạnh tình quá khó ở (14)
Editor: Sweetie_Daisy (Ninh)
Xét thấy đây là học sinh nữ, giáo sư cũng không có nặng lời, nhưng ông đã nói lần thứ hai rồi, người thông minh đều nhìn ra là nói Lê Khả Nhân. Những người xung quanh cố gắng liều mạng mà nháy mắt với cô ta, thậm chí Đóa Đóa còn dùng bút chọc chọc lưng, ra hiệu với cô ta.
Nhưng mà Lê Khả Nhân vẫn thờ ơ như cũ, nhất định không chịu ngẩng đầu lên!
Giáo sư rốt cuộc cũng nổi giận, trực tiếp đến trước mặt cô ta gõ gõ bàn, những học sinh xung quanh đều đưa đầu nhìn qua, muốn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Lê Khả Nhân giương mắt, nhìn thấy rất nhiều người đều đang hướng về nơi này mà nhìn. Cô ta như là bị sợ hãi trầm trọng, tự ôm lấy bản thân, hơn nữa còn vùi đầu xuống thấp hơn! Ngoài miệng nhỏ giọng thì thào cái gì đó!
Giáo sư dù sao cũng đã nhìn ra cô ta không được bình thường rồi, tốt xấu gì ông đã dạy cô ta nửa năm, cũng không nên hỏi, chỉ nói một câu: "Tan học đến văn phòng tìm tôi!" Sau đó, ông nhìn về phía những người đang hóng chuyện: "Nếu không trở về chỗ ngồi, mỗi người tự ghi một bản kiểm điểm 3000 chữ!"
Nếu như giáo sư lại đứng sát vào một chút, ông sẽ nghe được, Lê Khả Nhân đang không ngừng lặp lại: "Tôi xấu quá, tôi xấu quá..."
Một tiết học rất nhanh đã trôi qua, mặc kệ Đóa Đóa nói cái gì, Lê Khả Nhân cũng không trả lời, cả người cô ta giống như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, hết giờ học giống như là bị điên chạy ra khỏi cửa!
Kết quả cuối cùng, Lê Khả Nhân bị chẩn đoán là tinh thần không được bình thường, không quá vài ngày cô ta liền thôi học.
"Sao cậu lại làm như vậy!" Vẻ mặt Đóa Đóa phẫn nộ nhìn cô, con mắt xinh đẹp còn mang theo tia nước mắt: "Khả Nhân trêu chọc cậu chỗ nào chứ! Cậu cư nhiên lại như vậy với cậu ấy!"
Nhiễm Thất không thèm đếm xỉa tới: "Cậu gọi tôi tới đây là vì chuyện này à?"
"Cậu, cậu sao lại ác độc như vậy! Hiện tại còn coi như không có gì! Cậu làm thế là hủy hoại cuộc đời cậu ấy!"
Nhiễm Thất giống như là đang nghe một câu chuyện cười lớn, cô đưa tay nhéo cằm Đóa Đóa, đến gần cô ta, hơi thở phả vào mặt cô ta làm cô ta không ngừng run rẩy, Âm thanh Nhiễm Thất trầm thấp: "Cậu có chứng cứ gì chứng minh là tôi làm không? Không có thì cậu dựa vào cái gì mà nói là tôi làm hại cậu ta! Hơn nữa, ác độc? Tôi nên hỏi các cậu nha?"
"Tôi, chúng tôi vừa rồi cũng không làm gì cậu!" Ánh mắt Đóa Đóa có chút né tránh.
"À? Vậy cậu nói một chút đi, là ai muốn lột quần áo của tôi, chụp được ảnh lõa thể của tôi để tôi cút khỏi trường học này?" Nhiễm Thất nở nụ cười: "Tôi bất quá chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi, hơn nữa cậu không thấy so với các cậu thì cách làm của tôi lương thiện hơn rất nhiều à?"
Vốn dĩ Nhiễm Thất chỉ muốn giáo huấn Lê Khả Nhân một chút là được rồi, cứ nghĩ qua mấy ngày cô ta sẽ khôi phục lại như cũ, ngược lại không ngờ...
"Rất không may đó! Vài ngày trước tôi không cẩn thận nghe được các cậu nói chuyện...Muốn trách thì trách các cậu nha, nói cho cùng thì vẫn là các cậu hại cậu ấy đấy!"
Đóa Đóa ngây ngốc cả người, trí nhớ chậm rãi quay lại —— Vài ngày trước đúng là các cô có vào WC thảo luận qua chuyện Lê Khả Nhân biến thành như vậy, có muốn thực hiện kế hoạch hay không, không nghĩ tới bị cô nghe thấy được!
Mặt cô ta lập tức trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Không có khả năng...Sao có thể như vậy! Khả Nhân, thật xin lỗi...Thật xin lỗi, tớ...Tớ không biết sẽ như vậy!" Một lát sau, cô ta mở to mắt, hơi thở không ổn định: "Vậy, vậy cậu cũng không thể làm thế với cậu ấy! Chúng tớ, chúng tớ còn chưa có làm gì cậu...Chúng tớ chỉ là suy nghĩ mà thôi...Đúng, chúng tớ chỉ là suy nghĩ mà thôi!"
"Ồ!" Nhiễm Thất cười nhạo: "Suy nghĩ? Vậy suy nghĩ cũng quá đầy đủ nha? Các cậu còn chưa làm gì? Chờ các cậu làm gì thì tôi lại đến giết chết các cậu? Đây không phải là phong cách của tôi!"
Nhiễm Thất lùi ra sau một bước, buông cô ta ra: "Tôi thích nhất là —— Tiên hạ thủ vi cường*!" Cô cười tà nhìn cô ta: "Tôi thật sự bội phục dũng khí của cậu nha! Còn dám tới tìm tôi! Không phải là quên kế hoạch kia cũng có phần của cậu à?!"
*Tiên hạ thủ vi cường = 先下手为强: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Nghĩ đến Lê Khả Nhân khác thường, Đóa Đóa lảo đảo lùi ra phía sau vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Không có quan hệ gì với tôi, tôi không có liên quan!" Cô ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Nhiễm Thất, vẻ mặt hoảng sợ: "Bỏ qua cho tôi đi, van xin cậu, van xin cậu...Tôi không thể bị đuổi học được...Cha tôi sẽ đánh chết tôi mất! Van xin cậu, tôi sai rồi..."
Xét thấy đây là học sinh nữ, giáo sư cũng không có nặng lời, nhưng ông đã nói lần thứ hai rồi, người thông minh đều nhìn ra là nói Lê Khả Nhân. Những người xung quanh cố gắng liều mạng mà nháy mắt với cô ta, thậm chí Đóa Đóa còn dùng bút chọc chọc lưng, ra hiệu với cô ta.
Nhưng mà Lê Khả Nhân vẫn thờ ơ như cũ, nhất định không chịu ngẩng đầu lên!
Giáo sư rốt cuộc cũng nổi giận, trực tiếp đến trước mặt cô ta gõ gõ bàn, những học sinh xung quanh đều đưa đầu nhìn qua, muốn xem tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.
Lê Khả Nhân giương mắt, nhìn thấy rất nhiều người đều đang hướng về nơi này mà nhìn. Cô ta như là bị sợ hãi trầm trọng, tự ôm lấy bản thân, hơn nữa còn vùi đầu xuống thấp hơn! Ngoài miệng nhỏ giọng thì thào cái gì đó!
Giáo sư dù sao cũng đã nhìn ra cô ta không được bình thường rồi, tốt xấu gì ông đã dạy cô ta nửa năm, cũng không nên hỏi, chỉ nói một câu: "Tan học đến văn phòng tìm tôi!" Sau đó, ông nhìn về phía những người đang hóng chuyện: "Nếu không trở về chỗ ngồi, mỗi người tự ghi một bản kiểm điểm 3000 chữ!"
Nếu như giáo sư lại đứng sát vào một chút, ông sẽ nghe được, Lê Khả Nhân đang không ngừng lặp lại: "Tôi xấu quá, tôi xấu quá..."
Một tiết học rất nhanh đã trôi qua, mặc kệ Đóa Đóa nói cái gì, Lê Khả Nhân cũng không trả lời, cả người cô ta giống như hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của mình, hết giờ học giống như là bị điên chạy ra khỏi cửa!
Kết quả cuối cùng, Lê Khả Nhân bị chẩn đoán là tinh thần không được bình thường, không quá vài ngày cô ta liền thôi học.
"Sao cậu lại làm như vậy!" Vẻ mặt Đóa Đóa phẫn nộ nhìn cô, con mắt xinh đẹp còn mang theo tia nước mắt: "Khả Nhân trêu chọc cậu chỗ nào chứ! Cậu cư nhiên lại như vậy với cậu ấy!"
Nhiễm Thất không thèm đếm xỉa tới: "Cậu gọi tôi tới đây là vì chuyện này à?"
"Cậu, cậu sao lại ác độc như vậy! Hiện tại còn coi như không có gì! Cậu làm thế là hủy hoại cuộc đời cậu ấy!"
Nhiễm Thất giống như là đang nghe một câu chuyện cười lớn, cô đưa tay nhéo cằm Đóa Đóa, đến gần cô ta, hơi thở phả vào mặt cô ta làm cô ta không ngừng run rẩy, Âm thanh Nhiễm Thất trầm thấp: "Cậu có chứng cứ gì chứng minh là tôi làm không? Không có thì cậu dựa vào cái gì mà nói là tôi làm hại cậu ta! Hơn nữa, ác độc? Tôi nên hỏi các cậu nha?"
"Tôi, chúng tôi vừa rồi cũng không làm gì cậu!" Ánh mắt Đóa Đóa có chút né tránh.
"À? Vậy cậu nói một chút đi, là ai muốn lột quần áo của tôi, chụp được ảnh lõa thể của tôi để tôi cút khỏi trường học này?" Nhiễm Thất nở nụ cười: "Tôi bất quá chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi, hơn nữa cậu không thấy so với các cậu thì cách làm của tôi lương thiện hơn rất nhiều à?"
Vốn dĩ Nhiễm Thất chỉ muốn giáo huấn Lê Khả Nhân một chút là được rồi, cứ nghĩ qua mấy ngày cô ta sẽ khôi phục lại như cũ, ngược lại không ngờ...
"Rất không may đó! Vài ngày trước tôi không cẩn thận nghe được các cậu nói chuyện...Muốn trách thì trách các cậu nha, nói cho cùng thì vẫn là các cậu hại cậu ấy đấy!"
Đóa Đóa ngây ngốc cả người, trí nhớ chậm rãi quay lại —— Vài ngày trước đúng là các cô có vào WC thảo luận qua chuyện Lê Khả Nhân biến thành như vậy, có muốn thực hiện kế hoạch hay không, không nghĩ tới bị cô nghe thấy được!
Mặt cô ta lập tức trắng bệch, lẩm bẩm nói: "Không có khả năng...Sao có thể như vậy! Khả Nhân, thật xin lỗi...Thật xin lỗi, tớ...Tớ không biết sẽ như vậy!" Một lát sau, cô ta mở to mắt, hơi thở không ổn định: "Vậy, vậy cậu cũng không thể làm thế với cậu ấy! Chúng tớ, chúng tớ còn chưa có làm gì cậu...Chúng tớ chỉ là suy nghĩ mà thôi...Đúng, chúng tớ chỉ là suy nghĩ mà thôi!"
"Ồ!" Nhiễm Thất cười nhạo: "Suy nghĩ? Vậy suy nghĩ cũng quá đầy đủ nha? Các cậu còn chưa làm gì? Chờ các cậu làm gì thì tôi lại đến giết chết các cậu? Đây không phải là phong cách của tôi!"
Nhiễm Thất lùi ra sau một bước, buông cô ta ra: "Tôi thích nhất là —— Tiên hạ thủ vi cường*!" Cô cười tà nhìn cô ta: "Tôi thật sự bội phục dũng khí của cậu nha! Còn dám tới tìm tôi! Không phải là quên kế hoạch kia cũng có phần của cậu à?!"
*Tiên hạ thủ vi cường = 先下手为强: ra tay trước thì chiếm được lợi thế.
Nghĩ đến Lê Khả Nhân khác thường, Đóa Đóa lảo đảo lùi ra phía sau vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch: "Không có quan hệ gì với tôi, tôi không có liên quan!" Cô ta đột nhiên quỳ xuống trước mặt Nhiễm Thất, vẻ mặt hoảng sợ: "Bỏ qua cho tôi đi, van xin cậu, van xin cậu...Tôi không thể bị đuổi học được...Cha tôi sẽ đánh chết tôi mất! Van xin cậu, tôi sai rồi..."
Tác giả :
Thất Phiến