Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 36: Thiếu niên kiệt ngạo (35)
Ngựa xe như nước đám đông ồ ạt. Lúc này đang đúng giờ tan tầm, trên đường cái xe tới tới lui lui.
Mà không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ kẹt xe.
Lúc này, cửa KTV.
Diêu Vũ Phỉ mặc một bộ váy ren Chanel mới ra mắt, tay cầm túi xách màu đen đi vào cửa KTV.
“Vũ Phỉ!"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, là Triệu Nguyệt. Bạn thân của Diêu Vũ Phỉ.
Đi tới, sau khi nhìn thấy Diêu Vũ Phỉ, trong mắt hiện lên sự kinh diễm
“Oa, Vũ Phỉ, cậu thật xinh đẹp!"
Diêu Vũ Phỉ vuốt vuốt mái tóc được thả xuống của mình, bộ dáng thanh lãnh càng tăng thêm cảm giác thần bí.
Triệu Nguyệt ôm cánh tay Diêu Vũ Phỉ cười hì hì, “Hôm nay Vũ Phỉ khẳng định là ngôi sao xinh đẹp nhất tỏa sáng nhất."
Một phen khen, tự nhiên là làm lòng người nghe cao hứng.
Diêu Vũ Phỉ vỗ vỗ bả vai Triệu Nguyệt, “Được rồi không cần nói nữa, hôm nay tớ lại không phải vai chính, chỉ là được người mời tới."
Triệu Nguyệt cũng không đồng ý:
“Ai nha, Vũ Phỉ! Cậu thẹn thùng cái gì, vốn dĩ chính là ăn ngay nói thật mà!"
Khi nói, sắc mặt Triệu Nguyệt trở nên thần bí, “Tớ nghe nói, Khương Nhiên cũng tới."
Diêu Vũ Phỉ biểu hiện bộ dáng kinh ngạc, “Khương Nhiên cũng tới?"
“Đúng rồi, đến lúc đó... Khương Nhiên nhìn thấy cậu xinh đẹp như vậy, khẳng định sẽ quỳ gối trước làn váy thạch lựu của cậu."
Ngữ khí Triệu Nguyệt chắc chắn, sắc mặt Diêu Vũ Phỉ đỏ một bừng, giận dỗi nói: “Cậu đừng nói bậy, tớ và Khương Nhiên không có gì."
“Ai nha, hoa hậu giảng đường Diêu của tớ, người được toàn trường đồng ý, cũng chỉ có cậu mới có thể xứng với Khương Nhiên? Còn bông hoa dại nửa đường xuất hiện kia, đứng chung một chỗ với cậu, khẳng định là tự biết xấu hổ!"
Triệu Nguyệt nói có điều ám chỉ.
Diêu Vũ Phỉ nghe, trong đầu xẹt qua bộ dáng của Tô Yên, tay cầm túi xách hơi cứng lại.
Tiếp đó, Triệu Nguyệt nói: “Được rồi, Vũ Phỉ chúng ta mau đi đi."
Diêu Vũ Phỉ nghe, trên mặt lộ ra một nụ cười, gật gật đầu, “Được."
Sau đó, hai người đi tới phòng bao.
Khi Trình Tinh Dương nhìn thấy Diêu Vũ Phỉ tới, đầu tiên là sửng sốt. Tiếp đó, nhìn thấy Diêu Vũ Phỉ ngồi xuống, cậu nhịn không được nhíu mày đấm nam sinh bên cạnh, “Ai bảo mày gọi người tới?"
Nam sinh kia vẻ mặt ngốc, “Sao vậy? Hoa hậu giảng đường tới, mày không thấy được bọn họ vui tới nỗi sắp nhảy lên sô pha à?"
Sau khi nói xong, sắc mặt nam sinh kia biến đổi, giống như bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, “Hỏng rồi, tao quên mất, Khương ca còn dẫn Tô Yên tới."
Trình Tinh Dương liếc nam sinh kia một cái, “Nha, đầu óc ra cửa chơi một vòng, đã trở lại?"
Sắc mặt nam sinh kia thảm đạm,
“Tinh Dương, làm sao bây giờ? Khương ca sẽ không giết chết tao đi?"
“Không có việc gì, không chết được, tốt xấu cũng để lại một hơi cho mày."
Nói, Trình Tinh Dương vỗ vỗ bả vai nam sinh kia, sắc mặt nam sinh càng thêm thảm đạm.
Sau đó, nam sinh kia ôm chặt cánh tay Trình Tinh Dương cánh tay; “Tinh Dương, mày nhất định phải cứu cứu anh em của mày!!"
Trình Tinh Dương cầm cốc bia uống một ngụm, tức tới nỗi mắt trợn trắng. Nâng chân lên đạp qua, “Cút xa một chút cho tao!"
Tuy rằng hai người ở bên cạnh sứt đầu mẻ trán, nhưng không thể phủ nhận Diêu Vũ Phỉ đến đã kéo bầu không khí trong KTV lên.
Mười phút sau, cửa phòng bao đẩy ra.
Khương Nhiên mặc quần đen bên trên tùy ý mặc một cái áo thun trắng, vai rộng eo thon, dáng người thon dài, giữa mày mang theo một tia lười nhác, còn có lệ khí.
Mà không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ kẹt xe.
Lúc này, cửa KTV.
Diêu Vũ Phỉ mặc một bộ váy ren Chanel mới ra mắt, tay cầm túi xách màu đen đi vào cửa KTV.
“Vũ Phỉ!"
Một giọng nữ trong trẻo vang lên, là Triệu Nguyệt. Bạn thân của Diêu Vũ Phỉ.
Đi tới, sau khi nhìn thấy Diêu Vũ Phỉ, trong mắt hiện lên sự kinh diễm
“Oa, Vũ Phỉ, cậu thật xinh đẹp!"
Diêu Vũ Phỉ vuốt vuốt mái tóc được thả xuống của mình, bộ dáng thanh lãnh càng tăng thêm cảm giác thần bí.
Triệu Nguyệt ôm cánh tay Diêu Vũ Phỉ cười hì hì, “Hôm nay Vũ Phỉ khẳng định là ngôi sao xinh đẹp nhất tỏa sáng nhất."
Một phen khen, tự nhiên là làm lòng người nghe cao hứng.
Diêu Vũ Phỉ vỗ vỗ bả vai Triệu Nguyệt, “Được rồi không cần nói nữa, hôm nay tớ lại không phải vai chính, chỉ là được người mời tới."
Triệu Nguyệt cũng không đồng ý:
“Ai nha, Vũ Phỉ! Cậu thẹn thùng cái gì, vốn dĩ chính là ăn ngay nói thật mà!"
Khi nói, sắc mặt Triệu Nguyệt trở nên thần bí, “Tớ nghe nói, Khương Nhiên cũng tới."
Diêu Vũ Phỉ biểu hiện bộ dáng kinh ngạc, “Khương Nhiên cũng tới?"
“Đúng rồi, đến lúc đó... Khương Nhiên nhìn thấy cậu xinh đẹp như vậy, khẳng định sẽ quỳ gối trước làn váy thạch lựu của cậu."
Ngữ khí Triệu Nguyệt chắc chắn, sắc mặt Diêu Vũ Phỉ đỏ một bừng, giận dỗi nói: “Cậu đừng nói bậy, tớ và Khương Nhiên không có gì."
“Ai nha, hoa hậu giảng đường Diêu của tớ, người được toàn trường đồng ý, cũng chỉ có cậu mới có thể xứng với Khương Nhiên? Còn bông hoa dại nửa đường xuất hiện kia, đứng chung một chỗ với cậu, khẳng định là tự biết xấu hổ!"
Triệu Nguyệt nói có điều ám chỉ.
Diêu Vũ Phỉ nghe, trong đầu xẹt qua bộ dáng của Tô Yên, tay cầm túi xách hơi cứng lại.
Tiếp đó, Triệu Nguyệt nói: “Được rồi, Vũ Phỉ chúng ta mau đi đi."
Diêu Vũ Phỉ nghe, trên mặt lộ ra một nụ cười, gật gật đầu, “Được."
Sau đó, hai người đi tới phòng bao.
Khi Trình Tinh Dương nhìn thấy Diêu Vũ Phỉ tới, đầu tiên là sửng sốt. Tiếp đó, nhìn thấy Diêu Vũ Phỉ ngồi xuống, cậu nhịn không được nhíu mày đấm nam sinh bên cạnh, “Ai bảo mày gọi người tới?"
Nam sinh kia vẻ mặt ngốc, “Sao vậy? Hoa hậu giảng đường tới, mày không thấy được bọn họ vui tới nỗi sắp nhảy lên sô pha à?"
Sau khi nói xong, sắc mặt nam sinh kia biến đổi, giống như bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì, “Hỏng rồi, tao quên mất, Khương ca còn dẫn Tô Yên tới."
Trình Tinh Dương liếc nam sinh kia một cái, “Nha, đầu óc ra cửa chơi một vòng, đã trở lại?"
Sắc mặt nam sinh kia thảm đạm,
“Tinh Dương, làm sao bây giờ? Khương ca sẽ không giết chết tao đi?"
“Không có việc gì, không chết được, tốt xấu cũng để lại một hơi cho mày."
Nói, Trình Tinh Dương vỗ vỗ bả vai nam sinh kia, sắc mặt nam sinh càng thêm thảm đạm.
Sau đó, nam sinh kia ôm chặt cánh tay Trình Tinh Dương cánh tay; “Tinh Dương, mày nhất định phải cứu cứu anh em của mày!!"
Trình Tinh Dương cầm cốc bia uống một ngụm, tức tới nỗi mắt trợn trắng. Nâng chân lên đạp qua, “Cút xa một chút cho tao!"
Tuy rằng hai người ở bên cạnh sứt đầu mẻ trán, nhưng không thể phủ nhận Diêu Vũ Phỉ đến đã kéo bầu không khí trong KTV lên.
Mười phút sau, cửa phòng bao đẩy ra.
Khương Nhiên mặc quần đen bên trên tùy ý mặc một cái áo thun trắng, vai rộng eo thon, dáng người thon dài, giữa mày mang theo một tia lười nhác, còn có lệ khí.
Tác giả :
Tần Nguyên