Nam Chủ Bệnh Kiều, Sủng Lên Trời
Chương 125: Hoàng tử bệnh kiều (50)
Tô Yên nghe, rũ mắt không nói.
Vu Tổ đưa viên thuốc tới trước mặt Tô Yên, rất cường thế, nàng ăn cũng được, không ăn cũng phải ăn.
An ủi, "Ngươi chỉ là một nha hoàn, đối với Đại điện hạ mà nói, căn bản không có bất cứ lực uy hiếp nào. Chúng ta có chung một kẻ địch, là Hiên Viên Vĩnh Hạo mới đúng."
Tiểu Hoa lên tiếng: "Leng keng, ký chủ mở ra nhiệm vụ phụ, trong vòng mười ngày không được để lộ thân phận mật thám của mình, khen thưởng một phần thưởng ngẫu nhiên."
Tô Yên nghe xong, ngẩn người, sau đó nhìn viên thuốc trên tay Vu Tổ.
Mục đích của đối phương cũng không phải muốn nhằm vào nàng, là nhằm vào Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Nếu nàng giết chết bọn họ, có phải Đại điện hạ kia sẽ làm chuyện bất lợi Hiên Viên Vĩnh Hạo không?
Nửa ngày sau, nàng duỗi tay nhận lấy viên thuốc đó, nhìn Vu Tổ một cái, cúi đầu, thuận theo ăn vào.
Vu Tổ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, một nha hoàn không có võ công, ngoại trừ làm quân cờ, cũng chỉ còn lại đường chết.
Vu Tổ khặc khặc cười hai tiếng, khàn khàn nói: "Rất tốt, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, thuốc giải sẽ cho ngươi."
Sau đó, Vu Tổ cầm một hộp gỗ màu vuông từ trong tay áo ra, đưa tới trên tay Tô Yên.
Nói: "Trong đây có một viên thuốc, buổi tối hôm nay, Hiên Viên Vĩnh Hạo sẽ tham gia yến hội đón sứ thần, đến lúc đó, thả viên thuốc này vào trong rượu. Tận mắt nhìn thấy hắn uống. Hiểu không??"
Tô Yên cầm lấy hộp gỗ màu đen kia, mở ra.
Bên trong có một viên thuốc trong suốt, ẩn ẩn, có thể nhìn thấy bên trong có một thứ gì đó màu đen.
Vu Tổ công đạo xong, hắc y nhân thu kiếm đang đặt trên cổ Tô Yên xuống.
Đoàn người nhanh chóng rời đi.
Vu Tổ biết, nàng khẳng định sẽ làm.
Rốt cuộc, ai cũng muốn sống.
Chờ đến khi những người đó đi khỏi.
Giọng nói của Tiểu Hoa vang lên, "Ký chủ, em không kiểm tra ra trong cơ thể ngài có chất độc. Có phải viên thuốc kia không có độc không? Gã lừa gạt ngài?"
Tô Yên cúi đầu, không nói chuyện, qua một hồi lâu.
Duỗi tay, đỡ núi giả, phun một viên thuốc màu đen ra.
Sau đó, nàng ngồi xổm ở đó nôn khan một lúc.
Một loạt động tác, rất quen thuộc.
Làm Tiểu Hoa xem thẳng mắt.
Chờ đến khi Tô Yên đứng dậy, xoa xoa khóe môi.
Tiểu Hoa kinh ngạc tới nỗi nói năng chậm chạp, "Ách, ký chủ? Ngài điều động cơ năng đẩy viên thuốc đó từ trong dạ dày ra?"
Tô Yên lắc đầu, ước lượng hộp gỗ màu đen trong tay, "Ta không nuốt xuống."
Nàng đặt viên thuốc đó ở bên dưới lưỡi, vốn dĩ đã cúi đầu, sau đó giả vờ nuốt.
Vu Tổ vốn dĩ không nghĩ tới một nha hoàn lại dám lừa dối trước mặt gã.
Tô Yên không có nội lực, sự cảnh giác của Vu Tổ đối với nàng ít hơn rất nhiều.
Mới làm nàng lừa dối được gã.
Tô Yên dựa vào cục đá ngây người một lát, sau khi khôi phục lại, mới đi về.
Tiểu Hoa không nhịn được nói: "Ký chủ, nếu ngài không nuốt xuống, vì sao lại nôn?"
Tô Yên chớp chớp mắt, cầm làn váy, đi trên con đường sỏi đá.
Nhỏ giọng nói: "Thói quen."
"Cái, có ý gì?"
Tô Yên không trả lời, ngược lại lực chú ý đều đặt trên cái hộp gỗ màu đen kia.
Nàng đi một lát, nhíu nhíu mày, bước chân dừng lại.
Quơ quơ hộp gỗ trong tay.
"Ký chủ? Làm sao vậy?"
"Cái này là thuốc độc sao?"
"Hẳn là vậy? Dù sao không phải thứ tốt."
"Nhưng trong cái hộp này có vật sống."
Vu Tổ đưa viên thuốc tới trước mặt Tô Yên, rất cường thế, nàng ăn cũng được, không ăn cũng phải ăn.
An ủi, "Ngươi chỉ là một nha hoàn, đối với Đại điện hạ mà nói, căn bản không có bất cứ lực uy hiếp nào. Chúng ta có chung một kẻ địch, là Hiên Viên Vĩnh Hạo mới đúng."
Tiểu Hoa lên tiếng: "Leng keng, ký chủ mở ra nhiệm vụ phụ, trong vòng mười ngày không được để lộ thân phận mật thám của mình, khen thưởng một phần thưởng ngẫu nhiên."
Tô Yên nghe xong, ngẩn người, sau đó nhìn viên thuốc trên tay Vu Tổ.
Mục đích của đối phương cũng không phải muốn nhằm vào nàng, là nhằm vào Hiên Viên Vĩnh Hạo.
Nếu nàng giết chết bọn họ, có phải Đại điện hạ kia sẽ làm chuyện bất lợi Hiên Viên Vĩnh Hạo không?
Nửa ngày sau, nàng duỗi tay nhận lấy viên thuốc đó, nhìn Vu Tổ một cái, cúi đầu, thuận theo ăn vào.
Vu Tổ cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, một nha hoàn không có võ công, ngoại trừ làm quân cờ, cũng chỉ còn lại đường chết.
Vu Tổ khặc khặc cười hai tiếng, khàn khàn nói: "Rất tốt, chỉ cần ngươi hoàn thành nhiệm vụ, thuốc giải sẽ cho ngươi."
Sau đó, Vu Tổ cầm một hộp gỗ màu vuông từ trong tay áo ra, đưa tới trên tay Tô Yên.
Nói: "Trong đây có một viên thuốc, buổi tối hôm nay, Hiên Viên Vĩnh Hạo sẽ tham gia yến hội đón sứ thần, đến lúc đó, thả viên thuốc này vào trong rượu. Tận mắt nhìn thấy hắn uống. Hiểu không??"
Tô Yên cầm lấy hộp gỗ màu đen kia, mở ra.
Bên trong có một viên thuốc trong suốt, ẩn ẩn, có thể nhìn thấy bên trong có một thứ gì đó màu đen.
Vu Tổ công đạo xong, hắc y nhân thu kiếm đang đặt trên cổ Tô Yên xuống.
Đoàn người nhanh chóng rời đi.
Vu Tổ biết, nàng khẳng định sẽ làm.
Rốt cuộc, ai cũng muốn sống.
Chờ đến khi những người đó đi khỏi.
Giọng nói của Tiểu Hoa vang lên, "Ký chủ, em không kiểm tra ra trong cơ thể ngài có chất độc. Có phải viên thuốc kia không có độc không? Gã lừa gạt ngài?"
Tô Yên cúi đầu, không nói chuyện, qua một hồi lâu.
Duỗi tay, đỡ núi giả, phun một viên thuốc màu đen ra.
Sau đó, nàng ngồi xổm ở đó nôn khan một lúc.
Một loạt động tác, rất quen thuộc.
Làm Tiểu Hoa xem thẳng mắt.
Chờ đến khi Tô Yên đứng dậy, xoa xoa khóe môi.
Tiểu Hoa kinh ngạc tới nỗi nói năng chậm chạp, "Ách, ký chủ? Ngài điều động cơ năng đẩy viên thuốc đó từ trong dạ dày ra?"
Tô Yên lắc đầu, ước lượng hộp gỗ màu đen trong tay, "Ta không nuốt xuống."
Nàng đặt viên thuốc đó ở bên dưới lưỡi, vốn dĩ đã cúi đầu, sau đó giả vờ nuốt.
Vu Tổ vốn dĩ không nghĩ tới một nha hoàn lại dám lừa dối trước mặt gã.
Tô Yên không có nội lực, sự cảnh giác của Vu Tổ đối với nàng ít hơn rất nhiều.
Mới làm nàng lừa dối được gã.
Tô Yên dựa vào cục đá ngây người một lát, sau khi khôi phục lại, mới đi về.
Tiểu Hoa không nhịn được nói: "Ký chủ, nếu ngài không nuốt xuống, vì sao lại nôn?"
Tô Yên chớp chớp mắt, cầm làn váy, đi trên con đường sỏi đá.
Nhỏ giọng nói: "Thói quen."
"Cái, có ý gì?"
Tô Yên không trả lời, ngược lại lực chú ý đều đặt trên cái hộp gỗ màu đen kia.
Nàng đi một lát, nhíu nhíu mày, bước chân dừng lại.
Quơ quơ hộp gỗ trong tay.
"Ký chủ? Làm sao vậy?"
"Cái này là thuốc độc sao?"
"Hẳn là vậy? Dù sao không phải thứ tốt."
"Nhưng trong cái hộp này có vật sống."
Tác giả :
Tần Nguyên