Nam Chính Xuất Sắc Nhất

Chương 18: Thiếu

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edior: demcodon

Lục Dương sợ thím Trương bưng đồ cho nên vừa trả lời vừa đứng dậy đi đến cửa. Ai biết rằng vừa mở ra đứng ở bên ngoài lại là Tông Chính Hải.

Đáy lòng không lý do vui sướng làm cho Lục Dương lập tức lộ ra mỉm cười, đặc biệt là đối phương chủ động nói "Tôi đã về rồi". Lục Dương nhanh chóng hỏi: "Anh có mệt không?" Sau khi nói xong lại cảm thấy mình hỏi một câu ngớ ngẩn.

Nhưng Tông Chính Hải không có cảm thấy đây là câu hỏi ngớ ngẩn mà trả lời có lệ, vẻ mặt của hắn nghiêm túc trước sau như một: "Bình thường, cũng không mệt mỏi lắm. Trở về cất đồ lại đến công ty."

Như thể đang giải thích tại sao hắn có thời gian về nhà sớm hơn trước đây. Trên thực tế, dựa theo thói quen đi công tác lúc trước hắn vừa xuống máy bay sẽ trực tiếp đến Tông Thiên. Nhưng khi đi ngang qua khu vực gần Đế Cảnh Quận thì Tông Chính Hải vẫn kêu Đại Lưu (Lưu Hướng Kiệt) ghé về nhà một lúc.

Mặc dù trong khoảng thời gian ở nước ngoài vẫn thường liên lạc với gia đình. Nhưng không tận mắt nhìn thấy người vẫn cảm thấy thiếu chút gì đó.

Cuối cùng nhìn thấy người nào đó lại cảm thấy hài lòng, Tông Chính Hải cầm một hộp quà nhỏ màu đen để ở trên bàn: "Đây là một món quà."

Lục Dương nghe vậy tất nhiên lập tức hiếu kỳ cầm chiếc hộp lên. Cậu nhìn chung quanh nó cứ cảm thấy là lạ chỗ nào, suy nghĩ một hồi lâu mới đột nhiên ý thức được kích thước này... hình như là hộp nhẫn.

Thình thịch, nhịp tim đột nhiên tăng lên. Trong khoảng thời gian ngắn Lục Dương bối rối đến mức chân tay luống cuống: "Đây... đây là cái gì?" Cậu cũng không biết mình bối rối cái gì.

Tông Chính Hải dường như không có nhận thấy sự khác tường của cậu, chỉ là ánh mắt dịu dàng nhìn chằm chằm chiếc hộp trong tay Lục Dương, giọng điệu bình tĩnh mà điềm tĩnh: "Mở ra xem đi."

Có lẽ giọng điệu của đối phương quá mức bình thường, mà Lục Dương cẩn thận nghĩ lại cũng hiểu được không có khả năng như mình tưởng tượng vậy. Vì thế thật cẩn thận mở nắp hộp ra.

Có thể là do mình xem quá nhiều tác phẩm điện ảnh nên có chút di chứng kỳ lạ, nhìn thấy loại hộp nhỏ hình vuông này lại liên tưởng đến nhẫn. Loại thói quen này đặt ở cuộc sống hiện thực là thật sự không được.

Chờ Lục Dương mở chiếc hộp ra nhìn thấy một cặp khuy măng sét nằm bên trong nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cũng có chút mất mát. Cậu sợ tới mức lập tức ném cảm giác kỳ lạ ra sau đầu, bắt buộc mình phải tập trung vào "món quà" này.

Ngọc bích hình vuông tỏa ánh sáng quyến rũ, ở trên tấm đệm nhung đen vừa tuyệt đẹp vừa bí ẩn. Điều khó khăn nhất là đá quý trên hai khuy măng sét này giống hệt như gương.

Lục Dương không hiểu đá quý, ngoài chữ "C" màu tối ở góc trên cùng cũng không có gợi ý nào, thật sự không thể phán đoán giá trị của nó. Nhưng cậu lường trước được chỉ sợ không rẻ, hơi do dự có nên nhận hay không.

Tông Chính Hải phảng phất đoán được băn khoăn trong lòng Lục Dương giải thích nói: "Không phải là một thương hiệu nổi tiếng gì, tìm bạn bè người quen làm thủ công, chỉ cảm thấy đẹp, không tốn quá nhiều tiền."

Quả thật không phải là thương hiệu nổi tiếng, mà là được đặt làm tại một cửa hàng tư nhân lâu năm ở nước Pháp. So sánh với giá của đá quý, chi phí làm thủ công thật sự không đáng tiền.

Người tặng quà nói nhẹ nhàng bâng quơ. Nhưng chỉ cần là người có chút thường thức đều không tin tưởng lý do thoái thác ngoài mặt của Tông Chính Hải.

Lục Dương nhẹ nhàng đậy nắp hộp lại suy nghĩ nên uyển chuyển từ chối món quà đắt tiền này như thế nào.

Tông Chính Hải đã không cho cậu cơ hội từ chối: "Khi tôi ở bên ngoài thỉnh thoảng nghĩ đến cậu... và mọi chuyện trong nhà."

Lục Dương mở to hai mắt nhìn, không biết những lời Tông Chính Hải nói là nghĩa bóng hay là nghĩa đen?

Kết quả Tông Chính Hải lại tiếp tục nói: "Nghe nói cậu muốn tham gia chương trình tìm kiếm tài năng? Chuyện này không phải là một sự hiểu lầm chứ?"

- -- ---

Lúc Tông Chính Hải ở châu Âu chuẩn bị quay về thì nhận được một cuộc điện thoại từ ông chủ Bác Á - Ngụy Bác. Đối phương nói cho hắn biết Lục Dương muốn tham gia chương trình tìm kiếm tài năng Bác Á sắp bắt đầu.

Liên quan đế con đường phát triển trong tương lai, Tông Chính Hải đã thông qua Lục Dương giải thích. Mục tiêu của Lục Dương rất rõ ràng, cậu không phải muốn làm thần tượng, mà là muốn trở thành một diễn viên xuất sắc.

Cuộc thi có thể nhanh chóng biến cậu thành thần tượng, nhưng nó cũng sẽ cản trở sự nghiệp diễn xuất của cậu. Cho nên mặc dù Bác Á có một nguồn lực tốt như vậy Lục Dương cũng chưa bao giờ đề cập đến ý định tham gia cuộc thi.

Khi Tông

5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại