Nam Chính Tránh Ra! Nữ Chính Bên Kia!
Chương 2: Khối băng "em troai"
Nói một chút về Đào gia nha m.n
Đào gia ở bên nước T rất có quyền lực, mẹ của Đào Băng Tâm là chị em sinh đôi của Đào Diệu tên là Đào Hiền, hai chị em rất đc thương yêu trong gia tộc, do một lần vô tình qua nước A gặp đc Liễu Phong, hai người yêu nhau nên cưới.
Mà Đào gia kiên quyết không đồng ý, Đào Hiền đòi lấy cái chết để hù dọa, cuối cùng Đào gia chủ đồng ý nhưng có điều kiện không đc nói cho Liễu Phong biết cô là tiểu thư của Đào gia.
Liễu Phong cũng tức là ba của Đào Băng Tâm là một nhà giàu mới nổi, vẫn tưởng Đào Hiền chỉ là con của một nhà bình thường, là người đàn ông hay lăng nhăng sau này bị người đàn bà khác quyến rũ, bà ta còn mang thai con của Liễu Phong.
Bị Đào Hiền phát hiện suốt ngày cứ buồn rầu nên qua đời năm Đào Băng Tâm gần 18t cũng là lúc chị Duệ nhà ta xuyên qua nha. Khi chết chồng bà vẫn không biết bà là con gái nhà quyền quý nên mới đuổi con bà đi không cho mang họ Liễu, vì tránh chuyện ĐBT không chịu đi nên đăng báo nói ĐBT là đứa con riêng vợ trc. Chuyện Đa
Còn Đào Diệu lấy vị hôn phu của chị mình, vị hôn phu này cũng là gia tộc có quyền nha m.n
Chồng Đào Diệu rất yêu Đào Hiền nhưng vô duyên, vì vậy Đào gia và vị "chồng" vô duyên này rất yêu Đào Băng Tâm nha ^^
****
Sau khi chấp nhận xuyên qua và tính luôn tương lai phải hố nữ chủ bạch liên hoa một phen thì người nào đó muốn xem gương mặt của nữ phụ này ra sao.
Không coi thì thôi, đã coi thì phải lé mắt một phen, mái tóc màu trắng thẳng dài qua vai, phần mái che đi nữa gương mặt, đôi mắt to tròn màu cam, trong mắt chỉ có cô đơn và u buồn, cái mũi cao , đôi môi và làn da hơi trắng do bệnh, khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, thân hình muốn có chiều cao thì có chiều cao, số đo ba vòng chuẩn không cần chỉnh. Bảo sao nữ chủ không ghen ghét sao được, ngay cả cô nhìn còn muốn mê nói chi là nam chủ.
Không ngờ bà tác giả lại tạo cho cô một gương mặt mà biết bao nhiêu người ước ao, vậy mà phải làm đá lót đường cho nữ chủ thật không cam lòng, phải vùng lên, Băng Tâm vừa suy nghĩ vừa nắm lại bàn tay vung thẳng lên trời "ục...ục~~~" đang lúc cảm xúc dâng trào thì cái bụng người nào đó cũng dâng trào theo luôn.
"Haizz, trước tiên phải kiếm cái gì đó ăn mới được, nếu không chết đói rồi thì sao mà hành nữ chủ bạch liên hoa đây." Cô vừa đi ra nhà vệ sinh vừa xoa xoa bụng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên nói lí nhí, không ngờ hành động này lại lọt vào mắt người nào đó, cảm giác có người nhìn mình thì cô ngước lên không ngờ lại thấy một mĩ nam cũng đang nhìn mình, nghĩ đến cái hành động ngốc nghếch vừa nảy thì mắt cô trợn to.
Anh nhìn con mèo ngốc nghếch đang trợn mắt nhìn mình thì cảm thấy buồn cười và đáng yêu, nên môi anh hơi nhếch lên tạo thành một đường cong khó thấy. Giọng nói thì hơi ấm áp một tí không còn vẻ lạnh như khối băng ngày thường:
"Đói bụng sao, lại đây ăn đi."
Cô nhìn thấy nụ cười của người trước mắt tưởng là chế nhạo cô nên hai má hơi đỏ, đi từ từ lại giường để mĩ nam phục vụ.
"Anh là..." cô thắc mắc hỏi
"Trạch Thần Tuấn, em họ chị." Anh nhàn nhạt trả lời.
Nhìn mĩ nam trước mặt lớn hơn mình mà gọi mình bằng "chị" thì có hơi là lạ, mà giờ mới để ý mĩ nam này có vài nét giống cô như con mắt cũng màu cam, chắc giống dì Đào Diệu rồi. Không ngờ xuyên qua ngày thứ hai lại gặp được mĩ nam chậc chậc...
"Không ăn, ngồi ngơ ngẩn ở đó làm gì!?" Cô nhìn anh mà lại suy nghĩ tới thứ khác làm anh cảm thấy khó chịu, nên đành cắt ngang suy nghĩ của người nào đó.
"Hả!? Nga...ăn liền, hơ hơ..." cô trả lời bằng giọng điệu ngốc nghếch của mình.
------------------****------------------
Ăn uống xong xuôi cũng là nửa tiếng sau đó.
"Chừng nào tôi mới được xuất viện!?" Mặt cô buồn buồn hỏi
"Mới tỉnh dậy ngày thứ hai đã muốn xuất viện!?" Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Nhưng sức khỏe tôi đã tốt lên nhiều rồi, đã đây lâu quá không bệnh cũng sẽ bệnh thôi. " cô trả lời
"Nằm khoảng một tuần nữa, bác sĩ nói ổn thì mới xuất viện được. " Anh cũng không quan tâm tới mấy vấn đề này lắm nhưng thấy người nào đó nhìn anh với đôi mắt đầy mong chờ thì trả lời cho có.
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị thì hết, nằm xuống ngủ. " Anh lạnh giọng nói
Cô rùng mình một cái rồi cũng nghe lời đắp chăn lại ngủ. Chết tiệt!!! Cái khối băng này bị làm sao không biết, ở bên hắn ta như đang ở trong Nam Cực vậy. Mỗ nữ nào nó không có tiền đồ mắng chửi người ta trên dưới hơn trăm lần.
--------------------****-------------------
Mấy ngày sau đó Trạch Thần Tuấn có nghĩa vụ chăm sóc mỗ mèo hoang, do ba anh bận chuyện công ty, chị sinh đôi Đào Hiền mới mất gia đình bên ngoại đang hành hạ Liễu gia từ trên xuống dưới lên bờ xuống ruộng nên mẹ anh cũng trở về Đào gia một chuyến, còn em trai thì không biết đi đâu mấy ngày nay rồi, bởi vậy chỉ có mình anh tới chăm sóc cô để công ty cho ba và trợ lý quản.
Vậy mà mỗ mèo hoang lại không biết thương anh một tí, suốt ngày cứ lải nhải bên tai anh, coi anh như osin để đối đãi giống hiện tại vậy.
"Nè, vẫn chưa được xuất viện sao!?"
"Nè, sao ngày nào "em trai" yêu quý cứ dùng cái mặt lạnh đó với chị vậy hả."
"Nè, tôi thèm nước hoa quả, tôi muốn ăn cái kia, cái kia, cả cái kia nữa.... bla...bla"
Hừ, cô sẽ hành đứa "em trai" này của cô cho tới chết, hành không còn một bộ xương luôn, dám ngày nào cũng cho cô ăn cháo, hắn không ngán nấu nhưng mà cô đã ngán ăn tới tận cổ luôn rồi!!!! Có ai nghe tiếng lòng của cô không, cô không muốn ăn cháo nữa!!!!! (ỌAỌ)
P/s: mọi người đọc xong bỏ ít phút vote+cho ý kiến nha ^^
Đào gia ở bên nước T rất có quyền lực, mẹ của Đào Băng Tâm là chị em sinh đôi của Đào Diệu tên là Đào Hiền, hai chị em rất đc thương yêu trong gia tộc, do một lần vô tình qua nước A gặp đc Liễu Phong, hai người yêu nhau nên cưới.
Mà Đào gia kiên quyết không đồng ý, Đào Hiền đòi lấy cái chết để hù dọa, cuối cùng Đào gia chủ đồng ý nhưng có điều kiện không đc nói cho Liễu Phong biết cô là tiểu thư của Đào gia.
Liễu Phong cũng tức là ba của Đào Băng Tâm là một nhà giàu mới nổi, vẫn tưởng Đào Hiền chỉ là con của một nhà bình thường, là người đàn ông hay lăng nhăng sau này bị người đàn bà khác quyến rũ, bà ta còn mang thai con của Liễu Phong.
Bị Đào Hiền phát hiện suốt ngày cứ buồn rầu nên qua đời năm Đào Băng Tâm gần 18t cũng là lúc chị Duệ nhà ta xuyên qua nha. Khi chết chồng bà vẫn không biết bà là con gái nhà quyền quý nên mới đuổi con bà đi không cho mang họ Liễu, vì tránh chuyện ĐBT không chịu đi nên đăng báo nói ĐBT là đứa con riêng vợ trc. Chuyện Đa
Còn Đào Diệu lấy vị hôn phu của chị mình, vị hôn phu này cũng là gia tộc có quyền nha m.n
Chồng Đào Diệu rất yêu Đào Hiền nhưng vô duyên, vì vậy Đào gia và vị "chồng" vô duyên này rất yêu Đào Băng Tâm nha ^^
****
Sau khi chấp nhận xuyên qua và tính luôn tương lai phải hố nữ chủ bạch liên hoa một phen thì người nào đó muốn xem gương mặt của nữ phụ này ra sao.
Không coi thì thôi, đã coi thì phải lé mắt một phen, mái tóc màu trắng thẳng dài qua vai, phần mái che đi nữa gương mặt, đôi mắt to tròn màu cam, trong mắt chỉ có cô đơn và u buồn, cái mũi cao , đôi môi và làn da hơi trắng do bệnh, khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, thân hình muốn có chiều cao thì có chiều cao, số đo ba vòng chuẩn không cần chỉnh. Bảo sao nữ chủ không ghen ghét sao được, ngay cả cô nhìn còn muốn mê nói chi là nam chủ.
Không ngờ bà tác giả lại tạo cho cô một gương mặt mà biết bao nhiêu người ước ao, vậy mà phải làm đá lót đường cho nữ chủ thật không cam lòng, phải vùng lên, Băng Tâm vừa suy nghĩ vừa nắm lại bàn tay vung thẳng lên trời "ục...ục~~~" đang lúc cảm xúc dâng trào thì cái bụng người nào đó cũng dâng trào theo luôn.
"Haizz, trước tiên phải kiếm cái gì đó ăn mới được, nếu không chết đói rồi thì sao mà hành nữ chủ bạch liên hoa đây." Cô vừa đi ra nhà vệ sinh vừa xoa xoa bụng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên nói lí nhí, không ngờ hành động này lại lọt vào mắt người nào đó, cảm giác có người nhìn mình thì cô ngước lên không ngờ lại thấy một mĩ nam cũng đang nhìn mình, nghĩ đến cái hành động ngốc nghếch vừa nảy thì mắt cô trợn to.
Anh nhìn con mèo ngốc nghếch đang trợn mắt nhìn mình thì cảm thấy buồn cười và đáng yêu, nên môi anh hơi nhếch lên tạo thành một đường cong khó thấy. Giọng nói thì hơi ấm áp một tí không còn vẻ lạnh như khối băng ngày thường:
"Đói bụng sao, lại đây ăn đi."
Cô nhìn thấy nụ cười của người trước mắt tưởng là chế nhạo cô nên hai má hơi đỏ, đi từ từ lại giường để mĩ nam phục vụ.
"Anh là..." cô thắc mắc hỏi
"Trạch Thần Tuấn, em họ chị." Anh nhàn nhạt trả lời.
Nhìn mĩ nam trước mặt lớn hơn mình mà gọi mình bằng "chị" thì có hơi là lạ, mà giờ mới để ý mĩ nam này có vài nét giống cô như con mắt cũng màu cam, chắc giống dì Đào Diệu rồi. Không ngờ xuyên qua ngày thứ hai lại gặp được mĩ nam chậc chậc...
"Không ăn, ngồi ngơ ngẩn ở đó làm gì!?" Cô nhìn anh mà lại suy nghĩ tới thứ khác làm anh cảm thấy khó chịu, nên đành cắt ngang suy nghĩ của người nào đó.
"Hả!? Nga...ăn liền, hơ hơ..." cô trả lời bằng giọng điệu ngốc nghếch của mình.
------------------****------------------
Ăn uống xong xuôi cũng là nửa tiếng sau đó.
"Chừng nào tôi mới được xuất viện!?" Mặt cô buồn buồn hỏi
"Mới tỉnh dậy ngày thứ hai đã muốn xuất viện!?" Anh không trả lời mà hỏi ngược lại.
"Nhưng sức khỏe tôi đã tốt lên nhiều rồi, đã đây lâu quá không bệnh cũng sẽ bệnh thôi. " cô trả lời
"Nằm khoảng một tuần nữa, bác sĩ nói ổn thì mới xuất viện được. " Anh cũng không quan tâm tới mấy vấn đề này lắm nhưng thấy người nào đó nhìn anh với đôi mắt đầy mong chờ thì trả lời cho có.
"Nhưng..."
"Không nhưng nhị thì hết, nằm xuống ngủ. " Anh lạnh giọng nói
Cô rùng mình một cái rồi cũng nghe lời đắp chăn lại ngủ. Chết tiệt!!! Cái khối băng này bị làm sao không biết, ở bên hắn ta như đang ở trong Nam Cực vậy. Mỗ nữ nào nó không có tiền đồ mắng chửi người ta trên dưới hơn trăm lần.
--------------------****-------------------
Mấy ngày sau đó Trạch Thần Tuấn có nghĩa vụ chăm sóc mỗ mèo hoang, do ba anh bận chuyện công ty, chị sinh đôi Đào Hiền mới mất gia đình bên ngoại đang hành hạ Liễu gia từ trên xuống dưới lên bờ xuống ruộng nên mẹ anh cũng trở về Đào gia một chuyến, còn em trai thì không biết đi đâu mấy ngày nay rồi, bởi vậy chỉ có mình anh tới chăm sóc cô để công ty cho ba và trợ lý quản.
Vậy mà mỗ mèo hoang lại không biết thương anh một tí, suốt ngày cứ lải nhải bên tai anh, coi anh như osin để đối đãi giống hiện tại vậy.
"Nè, vẫn chưa được xuất viện sao!?"
"Nè, sao ngày nào "em trai" yêu quý cứ dùng cái mặt lạnh đó với chị vậy hả."
"Nè, tôi thèm nước hoa quả, tôi muốn ăn cái kia, cái kia, cả cái kia nữa.... bla...bla"
Hừ, cô sẽ hành đứa "em trai" này của cô cho tới chết, hành không còn một bộ xương luôn, dám ngày nào cũng cho cô ăn cháo, hắn không ngán nấu nhưng mà cô đã ngán ăn tới tận cổ luôn rồi!!!! Có ai nghe tiếng lòng của cô không, cô không muốn ăn cháo nữa!!!!! (ỌAỌ)
P/s: mọi người đọc xong bỏ ít phút vote+cho ý kiến nha ^^
Tác giả :
Machiko_YB_Ren