Nam Chính Thuộc Về Nữ Phụ
Chương 90: Bản thiết kế trang phục
"Nhưng... tại sao vậy ạ? Người không muốn nô tì phục vụ người nữa sao?"
"Không phải thế! Không phải chị luôn muốn em trông thật đẹp sao? Muốn em mặc những bộ đồ thật đẹp sao?" Y Dạ như bừng khí thế.
"Vâng?"
"Vậy thì quần áo của em mặc vào lễ rước thần năm sau, SẼ DO CHỊ MAY!!" Y Dạ nhấn mạnh.
"Hả?!" A Tiêu bất ngờ "Công chúa! Không được đâu!"
"Tại sao chứ?"
"Vì... mẫu thân của nô tì, đồng thời cũng là người đã dạy nô tì thêu thùa đã nói là nô tì ngoài tay nghê tốt ra thì không có gì cả. Tính sáng tại sản phẩm không, chỉ biết may theo kiểu rập khuôn, may đi may lại cũng chỉ có một kiểu đồ"
"Ý chị là lo ngại về kiểu dáng quần áo?" Y dạ càng vui hơn.
"Vâng" A Tiêu gật đầu.
"Tưởng gì chứ việc đó không phải lo, em sẽ là người thiết kế mẫu quần áo. Chị chỉ việc theo thiết kế mà may thôi! Dùng tay nghề của chị trang trí cho nó trông thật đpẹ là được!" Y Dạ nắm tay A Tiêu "Nhé?"
"... Vâng" A Tiêu có hơi lưỡng lự nhưng vẫn gật đầu.
"Nếu chị may được thì từ nay trang phục của em chị có thể tự do phối, em sẽ xem xét và nghe theo!" Y Dạ chợt đưa ra trao đổi.
"Tất tần tật kể cả tóc tai, trang điểm và việc thử đồ cho công chúa!" A Tiêu mặt chợt nghiêm túc.
"Tất tần tật!" Y Dạ chắc như đinh đóng cột.
"Thành giao!" A Tiêu vui vẻ nhận lời "Vậy công chúa định sẽ lấy bản thiết kế trang phục ở đâu đây?"
"Ngày mai em sẽ tự vẽ một bản" *Không biết lâu rồi không vẽ tay nghề của mình có được như trước nữa không đây* Y Dạ nghĩ thầm.
"Trước hết thì, để em xem mẫu vải nào có thể dùng được đã nào!" Y Dạ tự động tới lấy mấy cái bịch vài A Tiêu đưa về xem.
"Công chúa thấy cái này sao ạ?" A Tiêu giơ một tấm dường như là tâm đắc lên.
"Tấm đó đẹp đấy nhưng không có màu nào nhìn sáng hay loại màu xanh êm dịu một chút sao? Nhìn màu đỏ nâu đẹp đấy nhưng em nghĩ em thích màu nào sáng hơn cơ"
"Vậy màu này?"
"Chuẩn màu đó đấy! Lấy nó đi!"
"Còn cái này?" A Tiêu lại giơ một tấm khác lên.
"Tấm đó cũng đẹp"
"Cái này thì sao?"
"Cái đó thì...
"Cái này...?"
"..."
Hai người tự nhiên có thêm động lực, chọn vải cả buổi tối hôm đó.
.....
"Kí chủ? Cô dậy được chưa vậy?" hệ thống hiện lên, cầm theo chuông báo thức ghé bên tại Y Dạ. Không thấy Y dạ trả lời, nó liền cho đồng hồ rao lên.
"Y Dạ nghe thấy liền giật mình tỉnh dậy.
"Ồ, công chúa! Người đã dậy rồi sao? Tối qua người thức hơi muộn nên người có thể ngủ thêm lát nữa đấy!" A Tiêu vui vẻ nói.
"A... không, em tỉnh rồi! Chị cũng thức khua mà sao.." Y Dạ nhìn dáng vẻ tươi tắn năng động của A Tiêu mà thấy đau như cả cả mặt trời mọc sau lưng A Tiêu vậy.
"Nô tì chỉ nghĩ xem có nên lục lại tay nghê một chút không. Dù sao thì nô tì cũng nên thử thiết kế một chút..." A tiêu gãi đầu.
"Cho em xem chút nào" Y dạ hơi mơ màng tới xem bản thiết kế của A Tiêu.
Nét vẽ A Tiêu khá được nhưng đúng là ngoại trừ hoa văn vẽ rất đẹp ra thì kiểu dáng quần áo nhìn cũng bình thường, trang trí lên chắc chỉ làm thêm rối.
"Hoa văn của chị vẽ đúng là rất đẹp còn về kiểu dáng thì..." Y Dạ suy ngẫm một hồi rồi cầm bút lên, vẽ đè lên bản vẽ của A Tiêu.
"Chỗ ống tay này, cắt ở đây, gắn trang trí ở đây. Cổ áo thì cho cao lên, lớp trong cao cổ lớp ngoài vẫn giữ như thường, nút cài ở đây. Còn phần váy thì ngắn đi một chút, chỗ này là đai, thêm một phần như tạp đề ra, thêm hoa văn vào. Thế đấy! Nhìn nó đẹp hơn và khác đi nhiều rồi!" Y dạ vừa vẽ vừa nói, làm nhanh chóng vè nét đâu ra nét đấy, rất mượt.
"Oa! Công chúa! Người thật tài giỏi!" A Tiêu nhìn bản vẽ được tư sửa lại, thêm thắt một chút mà nhìn đúng là khác hẳn. Trông rất thanh lịch, trang nhã, giờ thì cô đã phần nào hiểu thêm về phong cách ưa thích của Y Dạ và lý do Y Dạ cứ thích chọn vải màu nhẹ.
"Đó là bản vẽ sơ qua thôi! Lát nữa em sẽ làm mọt cái thiết kế theo đúng nghĩa luôn! Một bản thiết kế hoàn chỉnh!" Y dạ vui vẻ.
Y Dạ với sự giúp đỡ của A Tiêu, vệ sinh rồi ăn uống xong mới bắt tay vào việc.
"Nào! Đưa em tờ giấy đó!" Y Dạ cầm bút và mực tới, tự mài mực rồi bảo A Tiêu lấy giấy đến.
"Của người đây ạ!"
"Được rồi! Bắt đầu nào" Y Dạ dùng cọ nhỏ nhất, cố đi nét thanh nhất, vẽ nên một người mẫu nhí, dáng chiếu theo tỉ lệ thực là Y Dạ.
"Sao công chúa lại vẽ người ạ?" A Tiêu khó hiểu.
"Đây là người mẫu! Lấy theo tỉ lệ của em, chị đang may đồ cho em mà! Đúng chứ?" Y Dạ cười.
"Vâng..." A Tiêu vẫn ngơ ngác nhưng không nỡ cản trở nét bút của Y Dạ, chỉ biết chờ xem kết quả.
Y Dạ vẽ đều tay, vẽ ra một cơ thể chia tỷ lệ rõ ràng bằng một lớp mực nhạt, thanh rồi sau đó dunfgg mực đậm hơn vẽ nên những chi tiết của bộ đồ.
Y Dạ vẽ thực sự như dân chuyên, từng nét rõ ràng, còn phân tích từng chi tiết như dùng vài gì, may ra sao, đính cái gì, hoa văn thì nên ở mức ra sao, có ghi chép rõ ràng trong bản thiết kế.
A Tiêu sau khi Y Dạ dừng bút, cầm lên xem mà chỉ biết trầm trồ.
"Không phải thế! Không phải chị luôn muốn em trông thật đẹp sao? Muốn em mặc những bộ đồ thật đẹp sao?" Y Dạ như bừng khí thế.
"Vâng?"
"Vậy thì quần áo của em mặc vào lễ rước thần năm sau, SẼ DO CHỊ MAY!!" Y Dạ nhấn mạnh.
"Hả?!" A Tiêu bất ngờ "Công chúa! Không được đâu!"
"Tại sao chứ?"
"Vì... mẫu thân của nô tì, đồng thời cũng là người đã dạy nô tì thêu thùa đã nói là nô tì ngoài tay nghê tốt ra thì không có gì cả. Tính sáng tại sản phẩm không, chỉ biết may theo kiểu rập khuôn, may đi may lại cũng chỉ có một kiểu đồ"
"Ý chị là lo ngại về kiểu dáng quần áo?" Y dạ càng vui hơn.
"Vâng" A Tiêu gật đầu.
"Tưởng gì chứ việc đó không phải lo, em sẽ là người thiết kế mẫu quần áo. Chị chỉ việc theo thiết kế mà may thôi! Dùng tay nghề của chị trang trí cho nó trông thật đpẹ là được!" Y Dạ nắm tay A Tiêu "Nhé?"
"... Vâng" A Tiêu có hơi lưỡng lự nhưng vẫn gật đầu.
"Nếu chị may được thì từ nay trang phục của em chị có thể tự do phối, em sẽ xem xét và nghe theo!" Y Dạ chợt đưa ra trao đổi.
"Tất tần tật kể cả tóc tai, trang điểm và việc thử đồ cho công chúa!" A Tiêu mặt chợt nghiêm túc.
"Tất tần tật!" Y Dạ chắc như đinh đóng cột.
"Thành giao!" A Tiêu vui vẻ nhận lời "Vậy công chúa định sẽ lấy bản thiết kế trang phục ở đâu đây?"
"Ngày mai em sẽ tự vẽ một bản" *Không biết lâu rồi không vẽ tay nghề của mình có được như trước nữa không đây* Y Dạ nghĩ thầm.
"Trước hết thì, để em xem mẫu vải nào có thể dùng được đã nào!" Y Dạ tự động tới lấy mấy cái bịch vài A Tiêu đưa về xem.
"Công chúa thấy cái này sao ạ?" A Tiêu giơ một tấm dường như là tâm đắc lên.
"Tấm đó đẹp đấy nhưng không có màu nào nhìn sáng hay loại màu xanh êm dịu một chút sao? Nhìn màu đỏ nâu đẹp đấy nhưng em nghĩ em thích màu nào sáng hơn cơ"
"Vậy màu này?"
"Chuẩn màu đó đấy! Lấy nó đi!"
"Còn cái này?" A Tiêu lại giơ một tấm khác lên.
"Tấm đó cũng đẹp"
"Cái này thì sao?"
"Cái đó thì...
"Cái này...?"
"..."
Hai người tự nhiên có thêm động lực, chọn vải cả buổi tối hôm đó.
.....
"Kí chủ? Cô dậy được chưa vậy?" hệ thống hiện lên, cầm theo chuông báo thức ghé bên tại Y Dạ. Không thấy Y dạ trả lời, nó liền cho đồng hồ rao lên.
"Y Dạ nghe thấy liền giật mình tỉnh dậy.
"Ồ, công chúa! Người đã dậy rồi sao? Tối qua người thức hơi muộn nên người có thể ngủ thêm lát nữa đấy!" A Tiêu vui vẻ nói.
"A... không, em tỉnh rồi! Chị cũng thức khua mà sao.." Y Dạ nhìn dáng vẻ tươi tắn năng động của A Tiêu mà thấy đau như cả cả mặt trời mọc sau lưng A Tiêu vậy.
"Nô tì chỉ nghĩ xem có nên lục lại tay nghê một chút không. Dù sao thì nô tì cũng nên thử thiết kế một chút..." A tiêu gãi đầu.
"Cho em xem chút nào" Y dạ hơi mơ màng tới xem bản thiết kế của A Tiêu.
Nét vẽ A Tiêu khá được nhưng đúng là ngoại trừ hoa văn vẽ rất đẹp ra thì kiểu dáng quần áo nhìn cũng bình thường, trang trí lên chắc chỉ làm thêm rối.
"Hoa văn của chị vẽ đúng là rất đẹp còn về kiểu dáng thì..." Y Dạ suy ngẫm một hồi rồi cầm bút lên, vẽ đè lên bản vẽ của A Tiêu.
"Chỗ ống tay này, cắt ở đây, gắn trang trí ở đây. Cổ áo thì cho cao lên, lớp trong cao cổ lớp ngoài vẫn giữ như thường, nút cài ở đây. Còn phần váy thì ngắn đi một chút, chỗ này là đai, thêm một phần như tạp đề ra, thêm hoa văn vào. Thế đấy! Nhìn nó đẹp hơn và khác đi nhiều rồi!" Y dạ vừa vẽ vừa nói, làm nhanh chóng vè nét đâu ra nét đấy, rất mượt.
"Oa! Công chúa! Người thật tài giỏi!" A Tiêu nhìn bản vẽ được tư sửa lại, thêm thắt một chút mà nhìn đúng là khác hẳn. Trông rất thanh lịch, trang nhã, giờ thì cô đã phần nào hiểu thêm về phong cách ưa thích của Y Dạ và lý do Y Dạ cứ thích chọn vải màu nhẹ.
"Đó là bản vẽ sơ qua thôi! Lát nữa em sẽ làm mọt cái thiết kế theo đúng nghĩa luôn! Một bản thiết kế hoàn chỉnh!" Y dạ vui vẻ.
Y Dạ với sự giúp đỡ của A Tiêu, vệ sinh rồi ăn uống xong mới bắt tay vào việc.
"Nào! Đưa em tờ giấy đó!" Y Dạ cầm bút và mực tới, tự mài mực rồi bảo A Tiêu lấy giấy đến.
"Của người đây ạ!"
"Được rồi! Bắt đầu nào" Y Dạ dùng cọ nhỏ nhất, cố đi nét thanh nhất, vẽ nên một người mẫu nhí, dáng chiếu theo tỉ lệ thực là Y Dạ.
"Sao công chúa lại vẽ người ạ?" A Tiêu khó hiểu.
"Đây là người mẫu! Lấy theo tỉ lệ của em, chị đang may đồ cho em mà! Đúng chứ?" Y Dạ cười.
"Vâng..." A Tiêu vẫn ngơ ngác nhưng không nỡ cản trở nét bút của Y Dạ, chỉ biết chờ xem kết quả.
Y Dạ vẽ đều tay, vẽ ra một cơ thể chia tỷ lệ rõ ràng bằng một lớp mực nhạt, thanh rồi sau đó dunfgg mực đậm hơn vẽ nên những chi tiết của bộ đồ.
Y Dạ vẽ thực sự như dân chuyên, từng nét rõ ràng, còn phân tích từng chi tiết như dùng vài gì, may ra sao, đính cái gì, hoa văn thì nên ở mức ra sao, có ghi chép rõ ràng trong bản thiết kế.
A Tiêu sau khi Y Dạ dừng bút, cầm lên xem mà chỉ biết trầm trồ.
Tác giả :
Vanil