Nam Chính, Thỉnh Thẳng Lại!!!
Chương 69
A...
Mạc Chi Tuyệt đột nhiên hút mạnh một cái khiến Mạc Thiên không phòng bị xém chút nữa bắn ra, hắn cười cười lại hút thêm vài lần nữa, tay cũng phụ trợ bắt ép Mạc Thiên phải đạt đến đỉnh điểm của khoái cảm.
- Thả ra, ta... ta sắp.
Mạc Thiên đánh động cho Mạc Chi Tuyệt biết, tính khí run rẩy đã muốn xuất ra. Thế nhưng Mạc Chi Tuyệt cứ như không thấy, vẫn chăm chỉ liếm hút. Mạc Thiên không trụ nổi nữa, chỉ sau vài lần đã trực tiếp bắn thẳng vào trong miệng hắn.
Dư âm của cao trào khiến Mạc Thiên nằm xụi lơ, cơ thể mềm oặt thở hổn hển. Liếc nhìn đôi môi xinh đẹp còn vương một tia màu trắng, cậu lập tức xấu hổ ngoảnh mặt sang một bên.
Mạc Chi Tuyệt liếm nhẹ khoé môi, vị cứ là lạ, đây là hương vị của Mạc Thiên. Quan sát thấy cậu đang xấu hổ không dám nhìn mặt khiến hắn nảy lên ý xấu, cúi đầu nâng cằm cậu lên rồi lập tức hôn xuống. Mạc Thiên kinh ngạc khi đầu lưỡi mang theo vị kỳ quái xông vào khoang miệng, cậu khó chịu giãy giụa.
- Vị thế nào, đây là của huynh đó, Thiên.
Mạc Thiên tức giận nhìn vẻ mặt đắc ý trước mặt, cắn môi suy tính không biết nói gì. Mạc Chi Tuyệt bật cười, bàn tay xấu xa lại tiếp tục mò xuống phía dưới, gạt phăng cái quần đang đặt lỏng lẻo trên chân, tất cả đều hoàn toàn lộ ra.
Hạ thân cảm thấy thoáng mát, những gì che đậy đều hoàn toàn bị Mạc Chi Tuyệt lột ra, Mạc Thiên khép lại, cố hết sức che chắn.
- Dừng lại đi, xin đệ.
Đây cũng là lần đầu tiên Mạc Thiên dùng giọng điệu khẩn thiết cầu xin như thế này, ánh mắt rưng rưng tựa như sắp khóc, cậu lúc này muốn bao nhiêu đáng thương đều có đủ. Tuy nhiên ánh mắt hắn chỉ dao động rất nhỏ rồi biến mất tăm.
Hắn đưa tay xuống xoa bóp cặp mông căng tròn, đây là phần nhiều thịt nhất trên người, đã thế nơi này còn rất mềm mại khiến Mạc Chi Tuyệt yêu thích không buông tay. Ngắm nhìn cặp mông bị mình nhào nắn đến đỏ ửng, dục vọng cuồng ngược của hắn lại bắt đầu. Mạc Chi Tuyệt cắn một cái lên đó, thoả mãn nhìn dấu răng hằn trên làn da tuyết trắng.
Bị cắn ở chỗ khó nói khiến Mạc Thiên vừa thẹn vừa kích thích, cậu muốn phản kháng lại tựa như không muốn, ý nghĩ đối lập nhau nhưng cuối cùng vẫn bị tình cảm chiếm lấy. Mạc Thiên nhắm mắt xem như buông xuôi.
Mạc Chi Tuyệt gặm cắn nơi đùi trong của cậu, tay như có như không lướt qua huyệt động bên dưới.
- Ưm.
Nhìn hậu huyệt bên dưới co rút theo bản năng, dục vọng tà ác của hắn lại càng thêm bành trướng. Mạc Thiên mắc cỡ hé lộ khuôn mặt đỏ như xuất huyết đến nơi. Bị nhìn chằm chằm ở địa phương khó nói thì làm sao có thể bình tĩnh được. Nhũ tiêm sưng tấy lại càng cứng lên, có chút ngứa muốn được chạm vào.
Mạc Chi Tuyệt biết Mạc Thiên đã động tình, đẩy chân cậu gập lên trước ngực. Da thịt trên đùi chà xát đầu nhũ khiến Mạc Thiên sung sướng thở dốc, ánh mắt như phủ sương nhìn vào khoảng không.
Đôi chân thon dài cong lên tạo thành động tác xấu hổ như vậy, đã thế động tác này còn bại lộ hết không sót thứ gì, Mạc Thiên cắn chặt môi, muốn sửa tư thế nhưng không thể, đã bị Mạc Chi Tuyệt hạn chế hoạt động từ lâu.
Không biết từ đâu xuất hiện một hộp nhỏ, Mạc Chi Tuyệt mở nắp rồi lấy một lượng lớn ra tay.
- Đó là cái gì?
Mạc Thiên thắc mắc hỏi, trực giác cho biết không phải thứ gì tốt đẹp cả.
- Một thứ sẽ giúp huynh thoải mái.
Mạc Chi Tuyệt xoa nhẹ thuốc mỡ trên tay, cảm nhận độ dính vừa đủ liền đưa xuống hậu huyệt của Mạc Thiên. Bàn tay ban đầu chỉ nhẹ nhàng xoa xoa nếp gấp bên ngoài chờ cho Mạc Thiên thả lỏng. Mạc Thiên sợ hãi nên chỉ biết co chặt, cậu bị một nam nhân áp lên, tất nhiên phản ứng không thể bình thản được rồi.
- Thả lỏng, thế này không vào được.
Âm thanh trầm khàn đè nén vang lên, Mạc Chi Tuyệt cúi đầu hôn lên đầu nhũ đã đỏ như nhỏ máu, ép cậu phải phân tâm. Hai đôi môi quấn chặt lấy nhau mà dây dưa, hắn đưa lưỡi khám phá mọi ngóc ngách, khiến cậu điên đảo. Nhân cơ hội đó, một ngón tay lập tức đi vào, tiếng kêu chưa kịp bật ra đã bị lấp kín, bị dị vật chọc vào phía sau khiến Mạc Thiên khó chịu lắc người. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, khó tránh khỏi khó chịu.
Mạc Chi Tuyệt dừng lại, chờ cho cậu thoải mái hơn một chút mới động ngón tay, đi vào thăm dò. Từ từ đưa nó vào trong, Mạc Chi Tuyệt vừa hôn giúp cậu phân tán, vừa đưa thêm một ngón tay nữa vào.
Hai ngón tay đã trướng lại còn khó chịu, nhất là khi chỗ này chưa từng làm bao giờ, dù có dược liệu phụ trợ nhưng đau là điều không thể tránh khỏi. Cậu nhắn mày, mồ hôi toát ra ướt đẫm trán, Mạc Chi Tuyệt hôn nhẹ lên trán cậu an ủi. Cũng may cơ thể dị năng giả tốt hơn người thường rất nhiều, chút đau đớn này không phải là không chịu được.
Khi hai ngón tay đã di chuyển dễ dàng hơn, hắn lập tức tiến sâu tìm kiếm. Trước, Mạc Chi Tuyệt cũng từng thử tìm hiểu nam với nam thì phải làm như thế nào, hắn phải kiếm ra điểm làm cho Mạc Thiên có thể thoải mái.
- A.
Đột nhiên không biết như chạm vào chỗ nào, Mạc Thiên kêu lên, âm thanh bị biến điệu đến mức cậu cũng không tin nổi bản thân lại phát ra nó. Cậu vậy mà lại có thể kêu thứ đáng xấu hổ như vậy!
- Đây rồi.
Mạc Chi Tuyệt cười lên, hạ thân hắn đã muốn nổ tung đến nơi, nếu nhịn nữa có lẽ phải hoài nghi nhân sinh. Hắn cởi trói cho Mạc Thiên, hắn biết hiện tại cậu có muốn cũng không thể trốn tránh nữa, Mạc Thiên lắc cổ tay đã có phần tê dại.
- Cởi quần cho ta.
Mạc Chi Tuyệt đột nhiên hút mạnh một cái khiến Mạc Thiên không phòng bị xém chút nữa bắn ra, hắn cười cười lại hút thêm vài lần nữa, tay cũng phụ trợ bắt ép Mạc Thiên phải đạt đến đỉnh điểm của khoái cảm.
- Thả ra, ta... ta sắp.
Mạc Thiên đánh động cho Mạc Chi Tuyệt biết, tính khí run rẩy đã muốn xuất ra. Thế nhưng Mạc Chi Tuyệt cứ như không thấy, vẫn chăm chỉ liếm hút. Mạc Thiên không trụ nổi nữa, chỉ sau vài lần đã trực tiếp bắn thẳng vào trong miệng hắn.
Dư âm của cao trào khiến Mạc Thiên nằm xụi lơ, cơ thể mềm oặt thở hổn hển. Liếc nhìn đôi môi xinh đẹp còn vương một tia màu trắng, cậu lập tức xấu hổ ngoảnh mặt sang một bên.
Mạc Chi Tuyệt liếm nhẹ khoé môi, vị cứ là lạ, đây là hương vị của Mạc Thiên. Quan sát thấy cậu đang xấu hổ không dám nhìn mặt khiến hắn nảy lên ý xấu, cúi đầu nâng cằm cậu lên rồi lập tức hôn xuống. Mạc Thiên kinh ngạc khi đầu lưỡi mang theo vị kỳ quái xông vào khoang miệng, cậu khó chịu giãy giụa.
- Vị thế nào, đây là của huynh đó, Thiên.
Mạc Thiên tức giận nhìn vẻ mặt đắc ý trước mặt, cắn môi suy tính không biết nói gì. Mạc Chi Tuyệt bật cười, bàn tay xấu xa lại tiếp tục mò xuống phía dưới, gạt phăng cái quần đang đặt lỏng lẻo trên chân, tất cả đều hoàn toàn lộ ra.
Hạ thân cảm thấy thoáng mát, những gì che đậy đều hoàn toàn bị Mạc Chi Tuyệt lột ra, Mạc Thiên khép lại, cố hết sức che chắn.
- Dừng lại đi, xin đệ.
Đây cũng là lần đầu tiên Mạc Thiên dùng giọng điệu khẩn thiết cầu xin như thế này, ánh mắt rưng rưng tựa như sắp khóc, cậu lúc này muốn bao nhiêu đáng thương đều có đủ. Tuy nhiên ánh mắt hắn chỉ dao động rất nhỏ rồi biến mất tăm.
Hắn đưa tay xuống xoa bóp cặp mông căng tròn, đây là phần nhiều thịt nhất trên người, đã thế nơi này còn rất mềm mại khiến Mạc Chi Tuyệt yêu thích không buông tay. Ngắm nhìn cặp mông bị mình nhào nắn đến đỏ ửng, dục vọng cuồng ngược của hắn lại bắt đầu. Mạc Chi Tuyệt cắn một cái lên đó, thoả mãn nhìn dấu răng hằn trên làn da tuyết trắng.
Bị cắn ở chỗ khó nói khiến Mạc Thiên vừa thẹn vừa kích thích, cậu muốn phản kháng lại tựa như không muốn, ý nghĩ đối lập nhau nhưng cuối cùng vẫn bị tình cảm chiếm lấy. Mạc Thiên nhắm mắt xem như buông xuôi.
Mạc Chi Tuyệt gặm cắn nơi đùi trong của cậu, tay như có như không lướt qua huyệt động bên dưới.
- Ưm.
Nhìn hậu huyệt bên dưới co rút theo bản năng, dục vọng tà ác của hắn lại càng thêm bành trướng. Mạc Thiên mắc cỡ hé lộ khuôn mặt đỏ như xuất huyết đến nơi. Bị nhìn chằm chằm ở địa phương khó nói thì làm sao có thể bình tĩnh được. Nhũ tiêm sưng tấy lại càng cứng lên, có chút ngứa muốn được chạm vào.
Mạc Chi Tuyệt biết Mạc Thiên đã động tình, đẩy chân cậu gập lên trước ngực. Da thịt trên đùi chà xát đầu nhũ khiến Mạc Thiên sung sướng thở dốc, ánh mắt như phủ sương nhìn vào khoảng không.
Đôi chân thon dài cong lên tạo thành động tác xấu hổ như vậy, đã thế động tác này còn bại lộ hết không sót thứ gì, Mạc Thiên cắn chặt môi, muốn sửa tư thế nhưng không thể, đã bị Mạc Chi Tuyệt hạn chế hoạt động từ lâu.
Không biết từ đâu xuất hiện một hộp nhỏ, Mạc Chi Tuyệt mở nắp rồi lấy một lượng lớn ra tay.
- Đó là cái gì?
Mạc Thiên thắc mắc hỏi, trực giác cho biết không phải thứ gì tốt đẹp cả.
- Một thứ sẽ giúp huynh thoải mái.
Mạc Chi Tuyệt xoa nhẹ thuốc mỡ trên tay, cảm nhận độ dính vừa đủ liền đưa xuống hậu huyệt của Mạc Thiên. Bàn tay ban đầu chỉ nhẹ nhàng xoa xoa nếp gấp bên ngoài chờ cho Mạc Thiên thả lỏng. Mạc Thiên sợ hãi nên chỉ biết co chặt, cậu bị một nam nhân áp lên, tất nhiên phản ứng không thể bình thản được rồi.
- Thả lỏng, thế này không vào được.
Âm thanh trầm khàn đè nén vang lên, Mạc Chi Tuyệt cúi đầu hôn lên đầu nhũ đã đỏ như nhỏ máu, ép cậu phải phân tâm. Hai đôi môi quấn chặt lấy nhau mà dây dưa, hắn đưa lưỡi khám phá mọi ngóc ngách, khiến cậu điên đảo. Nhân cơ hội đó, một ngón tay lập tức đi vào, tiếng kêu chưa kịp bật ra đã bị lấp kín, bị dị vật chọc vào phía sau khiến Mạc Thiên khó chịu lắc người. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên, khó tránh khỏi khó chịu.
Mạc Chi Tuyệt dừng lại, chờ cho cậu thoải mái hơn một chút mới động ngón tay, đi vào thăm dò. Từ từ đưa nó vào trong, Mạc Chi Tuyệt vừa hôn giúp cậu phân tán, vừa đưa thêm một ngón tay nữa vào.
Hai ngón tay đã trướng lại còn khó chịu, nhất là khi chỗ này chưa từng làm bao giờ, dù có dược liệu phụ trợ nhưng đau là điều không thể tránh khỏi. Cậu nhắn mày, mồ hôi toát ra ướt đẫm trán, Mạc Chi Tuyệt hôn nhẹ lên trán cậu an ủi. Cũng may cơ thể dị năng giả tốt hơn người thường rất nhiều, chút đau đớn này không phải là không chịu được.
Khi hai ngón tay đã di chuyển dễ dàng hơn, hắn lập tức tiến sâu tìm kiếm. Trước, Mạc Chi Tuyệt cũng từng thử tìm hiểu nam với nam thì phải làm như thế nào, hắn phải kiếm ra điểm làm cho Mạc Thiên có thể thoải mái.
- A.
Đột nhiên không biết như chạm vào chỗ nào, Mạc Thiên kêu lên, âm thanh bị biến điệu đến mức cậu cũng không tin nổi bản thân lại phát ra nó. Cậu vậy mà lại có thể kêu thứ đáng xấu hổ như vậy!
- Đây rồi.
Mạc Chi Tuyệt cười lên, hạ thân hắn đã muốn nổ tung đến nơi, nếu nhịn nữa có lẽ phải hoài nghi nhân sinh. Hắn cởi trói cho Mạc Thiên, hắn biết hiện tại cậu có muốn cũng không thể trốn tránh nữa, Mạc Thiên lắc cổ tay đã có phần tê dại.
- Cởi quần cho ta.
Tác giả :
Hạ Vũ