Nam Chính Luôn Muốn Độc Chết Tôi
Chương 18: Triền Miên
Edit: Mị Mê Mều
dương v*t đã ở ngoài hai cánh hoa của cô, dán sát vào mấy phần, chậm rãi ma sát nhẹ.
Nước ấm trong huyệt thịt chảy ra, thấm ướt ráp giường của anh, dịch nhầy phủ trên côn th*t, thân gậy nối liền một đôi tinh hoàn ở gốc, tụ đầy chất lỏng màu trắng sền sệt, phóng đãng mà dâm loạn.
Anh thọc rút ở ngay bên ngoài huyệt, đóa hoa mềm mại trải qua khiêu khích, mưa móc ban ân.
Mặc dù mỗi tấc da thịt của mình đều đang kêu gào "Chơi cô, chơi chết cô", cô gái nhỏ cũng rối loạn thần trí từ lâu, nhưng làm thế nào anh cũng không chịu cho cô một cách dễ dàng.
Trong căn hộ một phòng một sảnh mà trường đại học S phân cho này, chỉ nghe tiếng nũng nịu trong trẻo của cô gái, cô rên rỉ triền miên, từ lâu đã không bị ý thức khống chế.
*Truyện được đăng trên Wattpad của kittenctump*
Trong huyệt mềm yếu vô vực, lại khát vọng dương vậy tho to, đen tím ở gần thịt mềm này.
Cô tự thẳng lưng siết chân tới gần người đàn ông: "Hức, em...!muốn..."
"Muốn gì nào?" Người đàn ông ôm vòng eo trắng nõn non nớt của cô gái, bình tĩnh chậm rãi, giọng điệu tương đối ôn hòa, thậm chí ẩn giấu chút dịu dàng cổ quái.
Nhưng trong nháy mắt tiếp theo, lời anh thốt ra lại khiến người khác lạnh sống lưng, sởn cả tóc gáy: "Mạnh Sơ Sơ, tôi chơi chết em được không?"
Cô gái hoàn toàn không biết mình vừa đi vòng qua địa ngục, cô thể khẽ run giãy giụa, thịt mềm thấm ướt chủ động ma sát vật nam tính đầy gân xanh quấn quanh, trông vô cùng dọa người, tay thì lại bám lên cánh tay anh: "Muốn, lắm..."
Trần Thù Quan cảm thấy mới mẻ, anh từng chơi cô mấy lần nhưng chưa từng thấy cô như thế.
Thì ra cô chân chính động tình sẽ mê hoặc lòng người như vậy.
"Sao lại mê người như vậy?" Anh trầm giọng nói, suýt chút nữa không chịu nổi, cũng gần như nhẫn nại đến cực hạn.
dương v*t cứng rắn, đứng thẳng ung dung chuyển hướng, bên hông dùng sức, quy đầu tách miệng huyệt, mạnh mẽ xông vào hoa huy*t, toàn bộ thân gậy chưa vào hết mị thịt.
"Hức...!đau..." Cô gái nhỏ đau kêu thành tiếng, nỗ lực đùn đẩy thoát khỏi trói buộc.
Tuy cô mềm mại yếu đuối vô cùng, nhưng bên trong lại ăn không nổi.
Lòng huyệt phun ra nhiều dâm dịch như vậy, sớm đã ướt đẫm, lại một mực tham lam há miệng thịt hồng nuốt vật to lớn, thô đen của người đàn ông.
Khi thật sự ăn vào, huyệt mềm nhỏ xinh hoàn toàn không bọc hết vật lớn hơn âm vật nhỏ bé của mình mấy phần, cứ mặc nó kéo căng nếp uốn trên vách nhọc nhằn nuốt vào trong huyệt, thịt miễn cưỡng căng chặt.
Rốt cuộc cô vẫn cảm thấy khó chịu, không nhịn được lắc đầu, lui mông hô đau xin tha: "Anh ra ngoài đi, đừng di chuyển nữa..."
Trần Thù Quan đè cơ thể cô lại, hơi thở bắt đầu trở nên dồn dập, hạ thân không ngừng nhấp, đâm chọc trên người cô, mổ đôi môi ướt át, cắn môi châu nho nhỏ, mút vào, đùa cợt nói: "Đồ vô dụng, có gan đến quyến rũ tôi, vừa nãy còn ầm ĩ muốn ăn nó mà? Hửm?"
Mạnh Sơ bị anh va chạm run rẩy cả người, gian nan chịu đựng anh tùy ý cắm rút trong cơ thể mình.
Đau đớn khi hòn ngọc đánh vào miệng thịt hòa hoãn một chút, dương v*t lại xuyên qua, đâm vào nơi sâu.
Quy đầu gồ lên không nói lời nào phá tan miệng tử cung, cô gái nhỏ run lên một cái, hai tay ôm ở dưới bụng, khóc nức nở không ngừng: "Hức hức, đau, đừng mà..."
Hết chương 18.