Nam Chính Luôn Đối Với Tôi Mưu Đồ Gây Rối
Chương 29 ????
Editor: Chiêu
-----------------------
"Ngoại trừ em, tôi sẽ không cùng người khác lăn giường, càng không đút cho người khác uống sữa bò! Nại Nại..." Tần Trăn cắn nhẹ vành tai cậu, giọng nói khàn khàn từ tính, "Bây giờ tôi sẽ nói cho em biết, sữa bò tôi nói rốt cuộc là cái gì? Nhất định đem em đút no!"
Đường Nại cảm giác như là có một dòng điện chạy khắp toàn thân, trong miệng không tự giác được ư một tiếng.
"Cụp!"
Đèn trong phòng lập tức tắt, trong bóng đêm, mơ hồ có thể nghe được tiếng xé quần áo.
"A... Đau..." Thiếu niên hét lên một tiếng.
"Rất nhanh sẽ không còn đau nữa, ngoan."
Hai bảo tiêu canh giữ ở ngoài cửa mặt không biểu cảm giống như thần canh cửa.
Trong đó có một người nhìn về phía khác: "Người anh em, cậu có nghe được tiếng gì không?"
...
"Cậu gạt tớ..."
Lúc lâu sau, Đường Nại mang theo tiếng khóc nức nở vang lên lần thứ hai, lắc mông muốn tránh thoát, mắt cá chân lại bị nam nhân bắt được kéo trở về.
"Rất nhanh sẽ tốt, Nại Nại không phải muốn uống sữa bò sao? Kiên trì một chút nữa..." Mồ hôi theo gương mặt Tần Trăn chảy xuống.
Đi kèm với đau đớn, từ đuôi sống lưng mọc ra một cảm giác ngứa ngáy.
Đường Nại cảm giác cả người đều bồng bềnh thấm thoát, ý thức bị đâm cho nằm rải rác khắp nơi, ngay cả ngón chân cũng không tự chủ được cong lên.
Giống như không có đau đến như vậy, còn có loại cảm giác thoải mái quỷ dị.
Cậu không tự chủ được mà suy nghĩ, lại lần nữa bị đâm đến trên mây.
...
Đường Nại bị làm đến mệt mỏi, mơ mơ hồ hồ mà ngủ.
Ánh đèn màu da cam chiếu vào trên da thịt trắng nõn tinh tế như ngọc của thiếu niên, vì cậu tăng thêm một tầng sắc màu ấm.
Cậu ghé vào trên giường, nửa khuôn mặt hãm vào gối đầu mềm mại, mày nhíu chặt, thường thường còn run rẩy một chút, trong miệng lẩm bẩm mấy chữ.
Tần Trăn để sát vào nghe, phát hiện cậu đơn giản nói linh tinh là "Kẻ lừa đảo" "Đồ trứng thối", nhịn không được cong môi cười, ngón tay lại trải rộng vòng quanh trên bờ vai tràn đầy dấu hôn.
Khoé mắt và đuôi lông mày đều ngập tràn ý cười.
"Răng rắc --"
Bỗng nhiên cửa phòng từ bên trong mở ra, hai bảo tiêu khiếp sợ mà nhìn nam nhân.
Tần Trăn trở tay đóng cửa, liếc xéo mắt nhìn bọn họ một cái, cảnh cáo ánh mắt bọn họ không được nhìn loạn, sau đó dựa vào trên cửa, thong thả ung dung móc từ trong túi quần ra một gói thuốc lá.
Ừ... Sau khi hút thuốc lá, sướng hơn tiên(*).
(*) Cả câu này có ý nghĩa là cảm giác thư giãn do hút thuốc sau lúc quan hệ tìиɦ ɖu͙ƈ.
Nam nhân nhấp một ngụm, phun ra một vòng khói màu trắng, nghĩ đến thiếu niên nằm dưới thân mình giọng nói mềm mại khóc thút thít, trên mặt nhịn không được lộ ra tươi cười ngọt ngào.
Bọn bảo tiêu: Ông chủ đây là cố ý đút bọn họ ăn thức ăn cho chó sao? Chó độc thân chẳng lẽ không có nhân quyền hay sao?
Bỗng nhiên, sắc mặt Tần Trăn thay đổi, đem tàn thuốc bóp tắt ném vào thùng rác.
Lúc trước ở trong nước bốn năm, hắn vẫn luôn sinh sống bên trong đẫm máu tanh nồng, mỗi khi đêm khuya tĩnh lặng, luôn nhớ đến Nại Nại.
Nghĩ đến cậu đi không từ mà biệt, nghĩ đến cậu không cùng mình liên lạc, nghĩ đến cậu trước nay chưa từng đem chính mình để trong lòng...
Sau đó đầu đã đau như muốn nứt ra, thậm chí còn sinh ra vài phần ý niệm muốn đem cậu bắt trở về nhốt lại.
Vì để xoa dịu cơn đau đầu, hắn chậm rãi đã nghiện thuốc lá.
Bây giờ Nại Nại đã là của hắn, nghiện thuốc lá này cũng nên bỏ, bằng không sợ sẽ chọc Nại Nại ghét.
"Tao đi gặp Tần Mộ Phàm, bọn mày bảo vệ bên ngoài cho tốt, không được xảy ra bất cứ sai sót nào."