Nam Bảo Mẫu Đến Từ Thành Phố
Chương 14
☆.
“Coi ý của ông chủ Điền, hình như không tin tưởng vào chúng tôi lắm." Có lẽ là do thái độ của Điền Trí Viễn không đủ nhiệt tình và nhiệt tâm cho lắm, sắc mặt ông chủ Chu có hơi thay đổi, không còn vẻ hồ hởi như lúc mới đầu, lời nói ra cũng mang theo chút sắc bén – “Là sợ chúng tôi gạt cái trại cá nho nhỏ của cậu hay sao?
Điền Trí Viễn hà hà cười thành tiếng, mi mắt vốn cụp xuống giương lên – “Ông chủ Chu nói nặng quá rồi, một người thân là nhà lãnh đạo của công ty lớn như ngài đây, làm gì tới mức phải đi gạt mấy vạn tệ này của tôi kia chứ."
Ông chủ Chu gõ gõ mặt bàn – “Vậy cậu cho tôi một lời chắc chắn đi, vụ làm ăn này có thể bàn xong hay chưa. Nếu cậu không tin tưởng thì tôi có thể thanh toán tiền hàng vào một lần duy nhất, còn có thể dẫn cậu đến Châu thành tham quan công ty chúng tôi một thoáng. Sao nào?"
Doãn Chân nhìn Điền Trí Viễn, trong lòng có hơi khó hiểu. Ông chủ Chu này xác thực không phải kẻ lường gạt gì, bởi nếu ông ta muốn gạt, tội gì phải nói sẽ thanh toán tiền hàng vào một lần duy nhất cơ chứ. Hơn nữa lúc nãy thừa dịp bọn họ nói chuyện, cậu đã lặng lẽ trở vào phòng sách, mở máy tính tìm kiếm sơ qua công ty thuỷ sản này, tuy trên mạng không có website của công ty nhưng đúng thật có không ít thông tin khác liên quan tới sản nghiệp, kể cả giới thiệu về ban quản trị và giám đốc điều hành công ty cũng có.
Điền Trí Viễn làm ăn không chỉ mới một hai năm, vả lại đằng này công ty và toàn bộ sản nghiệp của ông chủ Chu ở thành phố Châu cũng không phải chẳng có tên tuổi gì, Doãn Chân không tin hắn chưa từng nghe nói tới công ty này. Nên cậu rất ngạc nhiên, tại sao mối làm ăn tới cửa mà hắn lại có vẻ thiếu quan tâm.
Chỉ thấy Điền Trí Viễn rủ mắt, chầm chậm lắc đầu, hơi áy náy nói: “Không phải tôi không muốn bàn chuyện làm ăn này với ông chủ Chu, mà thật sự là lúc này tôi không thể cung ứng nhiều cá lớn như thế."
Nhảm nhí!
Doãn Chân suýt nữa buột miệng nói ra, nhưng lời tới bên miệng rồi lại cứng nhắc nuốt trở về.
Này là chuyện của Điền Trí Viễn, có nhận đơn hàng hay không, chắc hẳn hắn có tính toán của riêng mình. Người đàn ông này, từ nhiều năm trước đã là một người làm việc rất có kế hoạch.
Ông chủ Chu dường như không ngờ tới Điền Trí Viễn biết dùng cớ này để từ chối, có hơi giật mình trong thoáng chốc – “Ý của ông chủ Điền đây là, đơn hàng này không thể bàn tiếp?"
“Ngại quá, trước khi ông chủ Chu đến tôi đã bán một số cá trưởng thành rồi, tổng cộng khoảng 2 tấn chi đó, số còn lại không nhiều lắm, giờ có thu gom chắc cũng không tới 500 kí. Nên thật xin lỗi, để ngài uổng công đến đây một chuyến."
Sắc mặt ông chủ Chu có hơi khó coi, nhưng người ta đã nói hiện giờ không có đủ lượng hàng, ông cũng không thể buộc người ta được.
“Thôi!" Ông chủ Chu cầm cặp đứng dậy – “Đã như vậy, tôi cũng không muốn quấy rầy nữa."
Điền Trí Viễn đứng lên theo – “Thật xin lỗi ông chủ Chu, lần này quả là không đúng lúc."
“Không sao cả, trách tôi đến không đúng lúc thôi."
“Lần sau đi, lần sau nếu có đủ hàng có sẵn tôi sẽ liên lạc với ngài." Điền Trí Viễn đi theo ông chủ Chu đến cửa, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu ông chủ Chu vội lấy hàng, tôi có thể giới thiệu một nhà khác cho ngài."
Ông chủ Chu xoay người lại, xua tay – “Không cần đâu, vì sao tôi lại đến đây? Là vì ông chủ Điền cậu đấy, nếu đã bàn chuyện với cậu không được tôi cũng chẳng còn hứng mà tới chỗ người khác nữa. Thôi, tôi đi trước, khi nào đám cá bột xuất chuồng nhớ liên lạc với tôi đấy."
Ông chủ Chu dẫn cấp dưới đi rồi, Điền Trí Viễn đóng cửa lại, vẻ mặt tươi cười khéo léo lập tức đen thùi.
Doãn Chân ngơ ngẩn, sự âm trầm không rõ nguồn gốc của Điền Trí Viễn khiến cậu cảm thấy bất an.
“Trí Viễn, sao anh lại…."
“Không tại sao cả!" Điền Trí Viễn cắt ngang câu hỏi của Doãn Chân, ánh mắt sắc bén chăm chăm vào cậu – “Sau này lại có người đến nhà tìm tôi, trước phải gọi điện hỏi tôi chứ đừng tự tiện giữ người ta lại ăn cơm uống trà." Nói dứt lời, hắn không chút để ý quay trở lại phòng mình, sập cửa ‘rầm’ một tiếng thật mạnh.
Doãn Chân thảng thốt, này là cảm giác lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú, còn cả nỗi bối rối khi bản thân tưởng mình có ích nữa.
Vừa nãy cậu nhiệt tình giữ ông chủ Chu ở lại như thế, đó là do cậu sợ ông ta vì không gặp được Điền Trí Viễn mà buông bỏ cuộc làm ăn này. Nhưng sau khi Điền Trí Viễn trở về, chẳng những không đồng ý đơn hàng, trái lại tỏ ra bẽ mặt, còn lờ mờ xuất hiện lửa giận, cậu bên này lo lắng không thôi, kết quả hắn ngoảnh lại nạt cậu một câu.
Rõ quái!
Doãn Chân cũng bực, vừa nghĩ tới bản thân mình buông bỏ điều kiện sống cực tốt ở Thượng Hải để chạy tới đây chăm con cho hắn, nhưng giờ lại bị hắn đối đãi thế này, liền không nén nổi tự hỏi chuyến đi lần này suy cho cùng có đáng giá hay chăng.
“Chú ơi, con với anh hai đói bụng!" Nữu Nữu chạy từ phòng sách ra, trông thấy Doãn Chân đứng trong phòng khách, lững thững chạy tới kéo kéo vạt áo cậu, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn cậu chăm chú.
Doãn Chân nhìn bé, giơ một tay lên che mặt, sau đó thở ra một hơi thật dài, buông tay, bất đắc dĩ nói: “Chú làm cơm chiên cho tụi con ăn."
Giận Điền Trí Viễn, nhưng không thể trút bực lên đầu mấy đứa nhỏ được.
Trong tủ lạnh có cà rốt, cà chua, trứng gà, rau cần, mỗi thứ Doãn Chân đều thái một ít.
– Cứ để cái tên Điền Trí Viễn đần độn kia trốn trong đó một mình đi, cậu với hai đứa nhỏ ăn cơm, bỏ đói hắn cho chừa.
Bỏ nguyên liệu đã thái xong vào đĩa, cà rốt màu cam và cần tây sắc xanh cùng thái hạt lựu; cơm trắng; trứng gà đánh riêng trong chén. Mẹ hai của Điền Trí Viễn thích dùng mỡ heo xào rau, bà nói mỡ heo có dinh dưỡng hơn mấy loại dầu ăn khác, lúc Doãn Chân chiên cơm cũng dùng cái này.
— Này là rõ ràng là tự tìm ngược mà, người ta thậm chí còn không xem mày ra gì. Mày coi mày là ai kia chứ, bảy năm trước người ta đã từng từ chối mày rồi, mày còn trông mong gì bảy năm sau người ta sẽ đổi ý thích mày?
Dầu tới, lập tức toả ra một mùi thơm ngào ngạt, đầu tiên bỏ cà rốt và cần tây vào xào cho chín, sau đó đổ trứng đã đánh vào, cuối cùng là cơm, đảo thật đều, đợi cơm nóng lên lại bỏ thêm chút muối, thế là món cơm chiên thơm nức mũi đã hoàn thành.
— Mình, phải chăng quá ngây thơ….
Doãn Chân lấy hai cái chén in hình em bé mà hai đứa nhỏ thường dùng từ tủ chén ra, xới từng thìa cơm chiên vào đó.
— Chẳng thèm ngó ngàng gì, cứ vậy mà chạy tới đây….
“Doãn Chân, thật xin lỗi!"
“Á!" Choang một tiếng, cái nồi trong tay Doãn Chân rơi xuống đất.
“Điền Trí Viễn anh muốn chết hả!" Doãn Chân bụm ngực, kinh hãi trợn mắt trừng Điền Trí Viễn chẳng biết xuất hiện sau lưng cậu khi nào, tự dưng nói xin lỗi, hù cậu sợ tới nỗi nồi niêu gì cũng ném – “Bộ anh là quỷ à, đi đứng chẳng phát ra tiếng."
Điền Trí Viễn còn hãi hơn nữa, nhìn vẻ mặt bị doạ đến hoảng sợ của Doãn Chân mà tay chân luống cuống không biết làm gì – “Tôi đứng ở cửa nãy giờ mà."
“Anh đứng hồi nào? Bộ anh không biết đứng đó kêu hả? Tự dưng sang đây rồi bất thình lình lên tiếng, anh muốn hù chết người à!"
Trước khi Điền Trí Viễn ói cơn tức, Doãn Chân đã bị hắn hù sợ không nhẹ, kiềm lửa giận chẳng được, cậu gào đến nỗi Điền Trí Viễn đần người.
“Tôi, tôi đứng ở cửa thật mà, đứng cả hai ba phút gì rồi, còn gọi cậu nữa, nhưng cậu lại…" Đối mặt với vẻ tức giận của Doãn Chân, Điền Trí Viễn bỗng không muốn giải thích nữa, mà áy náy nói: “Vừa nãy thật xin lỗi cậu, không phải tôi nhằm vào cậu đâu!"
Doãn Chân ngẩn người, cảm xúc kích động vừa rồi thoáng cái bình thường trở lại. Cậu khom lưng nhặt cái nồi dưới đất lên, bỏ vào bồn rửa, may mà đã xới toàn bộ cơm chiên ở trong vào chén cả rồi, bằng không thiệt phí phạm.
“Xin lỗi cậu!" Điền Trí Viễn nói với bóng lưng Doãn Chân lần nữa.
Doãn Chân xoay người, dựa vào bồn rửa – “Có thể nói cho em biết là tại sao không? Rõ ràng tối qua anh nói phần lớn cá Lăng vàng đã vượt quá nửa kí rồi, muốn mau mau tung hàng bán đi. Nhưng vì sao mối bán tìm tới tận cửa rồi lại không nhận?"
Điền Trí Viễn cụp mi, mắt đảo trái rồi đảo phải, một tay chống khung cửa phòng bếp, một tay cắm trong túi quần, thở dài rồi ngẩng đầu cười – “Có thể đừng hỏi tại sao không? Cậu cứ coi như tôi không muốn hợp tác với ông ta đi."
“…." Doãn Chân thấy trong mắt Điền Trí Viễn ánh lên nỗi bất đắc dĩ và đau đớn, cũng bởi vì vậy, thắc mắc đến bên miệng rồi cậu vẫn không thể nói ra. Trái tim Điền Trí Viễn khép chặt quá, Doãn Chân không tài nào nhìn thấu vết sẹo kia, việc này khiến cậu cảm thấy rất thất bại, rất khó chịu.
Sau đó không nói thêm gì nữa, quay người lại, lục tìm hai chiếc muỗng ăn chuyên dùng cho trẻ em trong cái sọt đựng đũa cạnh tủ chén.
“Cậu làm gì thế? Thơm quá!" Điền Trí Viễn ra vẻ thoải mái mà cười rộ lên, đến bên cạnh Doãn Chân, trông thấy hai chén cơm chiên đã làm xong đặt trên kệ bếp – “Bất ngờ thật đấy, cậu vậy mà biết làm cơm."
Doãn Chân cầm hai chiếc muỗng, chia ra hai hướng cắm mỗi chén một cái, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên, lúc đi du học ở nước ngoài bao giờ cũng phải tự cấp tự túc mà."
“Cậu giỏi thật!" Dân quê ai cũng chú trọng việc nam chủ ngoại nữ chủ nội, đàn ông mà xuống bếp sẽ bị người ta cười cho, bị coi là hành vi không có tiền đồ, nên khi trông thấy Doãn Chân thuần thục thái rau chiên cơm, Điền Trí Viễn cảm thấy bất ngờ đồng thời lại có cảm giác như vừa nhặt được bảo bối.
Doãn Chân bưng cơm lên, lãnh đạm nói: “Khỏi phải nịnh, dù sao cũng chẳng có phần cho anh đâu!" Nói xong, lách người đi lướt qua Điền Trí Viễn – “Mới nãy tự dưng vô cớ hứng nguyên chầu chửi của anh, tôi đây vẫn còn chưa nguôi giận đâu nhé! Tự đi mà làm!" Ra khỏi phòng bếp đến nhà ăn, cậu lớn tiếng gọi mấy đứa nhỏ ra ăn cơm.
Ở đâu có bảo mẫu còn ghê gớm hơn chủ thế này chứ!
Điền Trí Viễn ngượng ngùng sờ bụng, vừa nãy hắn về gấp quá, thiệt tình là còn chưa ăn cơm, cơ mà Doãn Chân nói cậu còn chưa hết giận, này chắc sẽ không nấu cơm cho hắn ăn rồi. Lại còn bảo hắn tự làm, hắn không đốt luôn phòng bếp là đã cám ơn trời đất rồi.
Đành phải chịu đói thôi, ai kêu ban nãy hắn ào ào chạy tới làm chi.
“Chú ơi, sao chú không chiên một tô cho ba con luôn?" Hâm Hâm đang ăn ngon lành, bất chợt quay đầu thấy ba nhóc ngồi trong phòng khách, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang hướng tụi nó ở đây. Không thẹn là cha con, biết ba nhóc đang giương mắt thèm thuồng nhìn tụi nó ăn cơm đây này.
Doãn Chân ngồi đối diện hai đứa, nghe vậy thì sờ đầu tụi nó, chọc ghẹo: “Ơ hay, chú không cho ba con ăn cơm, con đau lòng à?"
Hẳn là Hâm Hâm không biết cảm giác đau lòng là gì, nhóc nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói: “Nhìn ba con có vẻ rất đáng thương, y chang cún con không ai nuôi ấy. Chú coi kìa, ba con đang nhìn tụi mình này, chắc đói bụng lắm rồi á!"
Doãn Chân hơi nghiêng đầu liếc mắt, tầm nhìn vừa lướt qua quả nhiên phát hiện Điền Trí Viễn đang lén lút nhìn bọn cậu, không khỏi cảm thấy tức cười. Vì vậy đứng dậy, quay vào phòng bếp nấu bát mì.
Cơm thừa trong tủ lạnh chỉ đủ chiên cho mấy đứa nhỏ ăn.
Doãn Chân bưng một bát mì lớn đi ra, phát hiện Điền Trí Viễn đang ngồi cạnh Nữu Nữu, bám vào bờ vai be bé của Nữu Nữu, nhỏ giọng nói: “Cho ba ăn một miếng, một miếng thôi!"
Nữu Nữu thì che cái chén, nhăn mũi thề chết không theo: “Không là không!"
“Huhaha…" Cuối cùng Doãn Chân cũng chẳng nhịn nổi nữa.
Điền Trí Viễn y chang con ếch bị chọc trúng mông, chợt nhảy dựng lên, xấu hổ giải thích: “Tôi, tôi, tôi vừa mới bảo Nữu Nữu, bảo bọn nó ăn nhanh lên, ăn xong rồi tôi dẫn mọi người ra sông chơi."
Doãn Chân lười lật tẩy, nín cười đặt tô mì trước mặt hắn – “Ăn đi!"
← Xem lại
Xem tiếp
“Coi ý của ông chủ Điền, hình như không tin tưởng vào chúng tôi lắm." Có lẽ là do thái độ của Điền Trí Viễn không đủ nhiệt tình và nhiệt tâm cho lắm, sắc mặt ông chủ Chu có hơi thay đổi, không còn vẻ hồ hởi như lúc mới đầu, lời nói ra cũng mang theo chút sắc bén – “Là sợ chúng tôi gạt cái trại cá nho nhỏ của cậu hay sao?
Điền Trí Viễn hà hà cười thành tiếng, mi mắt vốn cụp xuống giương lên – “Ông chủ Chu nói nặng quá rồi, một người thân là nhà lãnh đạo của công ty lớn như ngài đây, làm gì tới mức phải đi gạt mấy vạn tệ này của tôi kia chứ."
Ông chủ Chu gõ gõ mặt bàn – “Vậy cậu cho tôi một lời chắc chắn đi, vụ làm ăn này có thể bàn xong hay chưa. Nếu cậu không tin tưởng thì tôi có thể thanh toán tiền hàng vào một lần duy nhất, còn có thể dẫn cậu đến Châu thành tham quan công ty chúng tôi một thoáng. Sao nào?"
Doãn Chân nhìn Điền Trí Viễn, trong lòng có hơi khó hiểu. Ông chủ Chu này xác thực không phải kẻ lường gạt gì, bởi nếu ông ta muốn gạt, tội gì phải nói sẽ thanh toán tiền hàng vào một lần duy nhất cơ chứ. Hơn nữa lúc nãy thừa dịp bọn họ nói chuyện, cậu đã lặng lẽ trở vào phòng sách, mở máy tính tìm kiếm sơ qua công ty thuỷ sản này, tuy trên mạng không có website của công ty nhưng đúng thật có không ít thông tin khác liên quan tới sản nghiệp, kể cả giới thiệu về ban quản trị và giám đốc điều hành công ty cũng có.
Điền Trí Viễn làm ăn không chỉ mới một hai năm, vả lại đằng này công ty và toàn bộ sản nghiệp của ông chủ Chu ở thành phố Châu cũng không phải chẳng có tên tuổi gì, Doãn Chân không tin hắn chưa từng nghe nói tới công ty này. Nên cậu rất ngạc nhiên, tại sao mối làm ăn tới cửa mà hắn lại có vẻ thiếu quan tâm.
Chỉ thấy Điền Trí Viễn rủ mắt, chầm chậm lắc đầu, hơi áy náy nói: “Không phải tôi không muốn bàn chuyện làm ăn này với ông chủ Chu, mà thật sự là lúc này tôi không thể cung ứng nhiều cá lớn như thế."
Nhảm nhí!
Doãn Chân suýt nữa buột miệng nói ra, nhưng lời tới bên miệng rồi lại cứng nhắc nuốt trở về.
Này là chuyện của Điền Trí Viễn, có nhận đơn hàng hay không, chắc hẳn hắn có tính toán của riêng mình. Người đàn ông này, từ nhiều năm trước đã là một người làm việc rất có kế hoạch.
Ông chủ Chu dường như không ngờ tới Điền Trí Viễn biết dùng cớ này để từ chối, có hơi giật mình trong thoáng chốc – “Ý của ông chủ Điền đây là, đơn hàng này không thể bàn tiếp?"
“Ngại quá, trước khi ông chủ Chu đến tôi đã bán một số cá trưởng thành rồi, tổng cộng khoảng 2 tấn chi đó, số còn lại không nhiều lắm, giờ có thu gom chắc cũng không tới 500 kí. Nên thật xin lỗi, để ngài uổng công đến đây một chuyến."
Sắc mặt ông chủ Chu có hơi khó coi, nhưng người ta đã nói hiện giờ không có đủ lượng hàng, ông cũng không thể buộc người ta được.
“Thôi!" Ông chủ Chu cầm cặp đứng dậy – “Đã như vậy, tôi cũng không muốn quấy rầy nữa."
Điền Trí Viễn đứng lên theo – “Thật xin lỗi ông chủ Chu, lần này quả là không đúng lúc."
“Không sao cả, trách tôi đến không đúng lúc thôi."
“Lần sau đi, lần sau nếu có đủ hàng có sẵn tôi sẽ liên lạc với ngài." Điền Trí Viễn đi theo ông chủ Chu đến cửa, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu ông chủ Chu vội lấy hàng, tôi có thể giới thiệu một nhà khác cho ngài."
Ông chủ Chu xoay người lại, xua tay – “Không cần đâu, vì sao tôi lại đến đây? Là vì ông chủ Điền cậu đấy, nếu đã bàn chuyện với cậu không được tôi cũng chẳng còn hứng mà tới chỗ người khác nữa. Thôi, tôi đi trước, khi nào đám cá bột xuất chuồng nhớ liên lạc với tôi đấy."
Ông chủ Chu dẫn cấp dưới đi rồi, Điền Trí Viễn đóng cửa lại, vẻ mặt tươi cười khéo léo lập tức đen thùi.
Doãn Chân ngơ ngẩn, sự âm trầm không rõ nguồn gốc của Điền Trí Viễn khiến cậu cảm thấy bất an.
“Trí Viễn, sao anh lại…."
“Không tại sao cả!" Điền Trí Viễn cắt ngang câu hỏi của Doãn Chân, ánh mắt sắc bén chăm chăm vào cậu – “Sau này lại có người đến nhà tìm tôi, trước phải gọi điện hỏi tôi chứ đừng tự tiện giữ người ta lại ăn cơm uống trà." Nói dứt lời, hắn không chút để ý quay trở lại phòng mình, sập cửa ‘rầm’ một tiếng thật mạnh.
Doãn Chân thảng thốt, này là cảm giác lòng tốt bị xem như lòng lang dạ thú, còn cả nỗi bối rối khi bản thân tưởng mình có ích nữa.
Vừa nãy cậu nhiệt tình giữ ông chủ Chu ở lại như thế, đó là do cậu sợ ông ta vì không gặp được Điền Trí Viễn mà buông bỏ cuộc làm ăn này. Nhưng sau khi Điền Trí Viễn trở về, chẳng những không đồng ý đơn hàng, trái lại tỏ ra bẽ mặt, còn lờ mờ xuất hiện lửa giận, cậu bên này lo lắng không thôi, kết quả hắn ngoảnh lại nạt cậu một câu.
Rõ quái!
Doãn Chân cũng bực, vừa nghĩ tới bản thân mình buông bỏ điều kiện sống cực tốt ở Thượng Hải để chạy tới đây chăm con cho hắn, nhưng giờ lại bị hắn đối đãi thế này, liền không nén nổi tự hỏi chuyến đi lần này suy cho cùng có đáng giá hay chăng.
“Chú ơi, con với anh hai đói bụng!" Nữu Nữu chạy từ phòng sách ra, trông thấy Doãn Chân đứng trong phòng khách, lững thững chạy tới kéo kéo vạt áo cậu, mở to đôi mắt sáng ngời nhìn cậu chăm chú.
Doãn Chân nhìn bé, giơ một tay lên che mặt, sau đó thở ra một hơi thật dài, buông tay, bất đắc dĩ nói: “Chú làm cơm chiên cho tụi con ăn."
Giận Điền Trí Viễn, nhưng không thể trút bực lên đầu mấy đứa nhỏ được.
Trong tủ lạnh có cà rốt, cà chua, trứng gà, rau cần, mỗi thứ Doãn Chân đều thái một ít.
– Cứ để cái tên Điền Trí Viễn đần độn kia trốn trong đó một mình đi, cậu với hai đứa nhỏ ăn cơm, bỏ đói hắn cho chừa.
Bỏ nguyên liệu đã thái xong vào đĩa, cà rốt màu cam và cần tây sắc xanh cùng thái hạt lựu; cơm trắng; trứng gà đánh riêng trong chén. Mẹ hai của Điền Trí Viễn thích dùng mỡ heo xào rau, bà nói mỡ heo có dinh dưỡng hơn mấy loại dầu ăn khác, lúc Doãn Chân chiên cơm cũng dùng cái này.
— Này là rõ ràng là tự tìm ngược mà, người ta thậm chí còn không xem mày ra gì. Mày coi mày là ai kia chứ, bảy năm trước người ta đã từng từ chối mày rồi, mày còn trông mong gì bảy năm sau người ta sẽ đổi ý thích mày?
Dầu tới, lập tức toả ra một mùi thơm ngào ngạt, đầu tiên bỏ cà rốt và cần tây vào xào cho chín, sau đó đổ trứng đã đánh vào, cuối cùng là cơm, đảo thật đều, đợi cơm nóng lên lại bỏ thêm chút muối, thế là món cơm chiên thơm nức mũi đã hoàn thành.
— Mình, phải chăng quá ngây thơ….
Doãn Chân lấy hai cái chén in hình em bé mà hai đứa nhỏ thường dùng từ tủ chén ra, xới từng thìa cơm chiên vào đó.
— Chẳng thèm ngó ngàng gì, cứ vậy mà chạy tới đây….
“Doãn Chân, thật xin lỗi!"
“Á!" Choang một tiếng, cái nồi trong tay Doãn Chân rơi xuống đất.
“Điền Trí Viễn anh muốn chết hả!" Doãn Chân bụm ngực, kinh hãi trợn mắt trừng Điền Trí Viễn chẳng biết xuất hiện sau lưng cậu khi nào, tự dưng nói xin lỗi, hù cậu sợ tới nỗi nồi niêu gì cũng ném – “Bộ anh là quỷ à, đi đứng chẳng phát ra tiếng."
Điền Trí Viễn còn hãi hơn nữa, nhìn vẻ mặt bị doạ đến hoảng sợ của Doãn Chân mà tay chân luống cuống không biết làm gì – “Tôi đứng ở cửa nãy giờ mà."
“Anh đứng hồi nào? Bộ anh không biết đứng đó kêu hả? Tự dưng sang đây rồi bất thình lình lên tiếng, anh muốn hù chết người à!"
Trước khi Điền Trí Viễn ói cơn tức, Doãn Chân đã bị hắn hù sợ không nhẹ, kiềm lửa giận chẳng được, cậu gào đến nỗi Điền Trí Viễn đần người.
“Tôi, tôi đứng ở cửa thật mà, đứng cả hai ba phút gì rồi, còn gọi cậu nữa, nhưng cậu lại…" Đối mặt với vẻ tức giận của Doãn Chân, Điền Trí Viễn bỗng không muốn giải thích nữa, mà áy náy nói: “Vừa nãy thật xin lỗi cậu, không phải tôi nhằm vào cậu đâu!"
Doãn Chân ngẩn người, cảm xúc kích động vừa rồi thoáng cái bình thường trở lại. Cậu khom lưng nhặt cái nồi dưới đất lên, bỏ vào bồn rửa, may mà đã xới toàn bộ cơm chiên ở trong vào chén cả rồi, bằng không thiệt phí phạm.
“Xin lỗi cậu!" Điền Trí Viễn nói với bóng lưng Doãn Chân lần nữa.
Doãn Chân xoay người, dựa vào bồn rửa – “Có thể nói cho em biết là tại sao không? Rõ ràng tối qua anh nói phần lớn cá Lăng vàng đã vượt quá nửa kí rồi, muốn mau mau tung hàng bán đi. Nhưng vì sao mối bán tìm tới tận cửa rồi lại không nhận?"
Điền Trí Viễn cụp mi, mắt đảo trái rồi đảo phải, một tay chống khung cửa phòng bếp, một tay cắm trong túi quần, thở dài rồi ngẩng đầu cười – “Có thể đừng hỏi tại sao không? Cậu cứ coi như tôi không muốn hợp tác với ông ta đi."
“…." Doãn Chân thấy trong mắt Điền Trí Viễn ánh lên nỗi bất đắc dĩ và đau đớn, cũng bởi vì vậy, thắc mắc đến bên miệng rồi cậu vẫn không thể nói ra. Trái tim Điền Trí Viễn khép chặt quá, Doãn Chân không tài nào nhìn thấu vết sẹo kia, việc này khiến cậu cảm thấy rất thất bại, rất khó chịu.
Sau đó không nói thêm gì nữa, quay người lại, lục tìm hai chiếc muỗng ăn chuyên dùng cho trẻ em trong cái sọt đựng đũa cạnh tủ chén.
“Cậu làm gì thế? Thơm quá!" Điền Trí Viễn ra vẻ thoải mái mà cười rộ lên, đến bên cạnh Doãn Chân, trông thấy hai chén cơm chiên đã làm xong đặt trên kệ bếp – “Bất ngờ thật đấy, cậu vậy mà biết làm cơm."
Doãn Chân cầm hai chiếc muỗng, chia ra hai hướng cắm mỗi chén một cái, nhỏ giọng nói: “Đương nhiên, lúc đi du học ở nước ngoài bao giờ cũng phải tự cấp tự túc mà."
“Cậu giỏi thật!" Dân quê ai cũng chú trọng việc nam chủ ngoại nữ chủ nội, đàn ông mà xuống bếp sẽ bị người ta cười cho, bị coi là hành vi không có tiền đồ, nên khi trông thấy Doãn Chân thuần thục thái rau chiên cơm, Điền Trí Viễn cảm thấy bất ngờ đồng thời lại có cảm giác như vừa nhặt được bảo bối.
Doãn Chân bưng cơm lên, lãnh đạm nói: “Khỏi phải nịnh, dù sao cũng chẳng có phần cho anh đâu!" Nói xong, lách người đi lướt qua Điền Trí Viễn – “Mới nãy tự dưng vô cớ hứng nguyên chầu chửi của anh, tôi đây vẫn còn chưa nguôi giận đâu nhé! Tự đi mà làm!" Ra khỏi phòng bếp đến nhà ăn, cậu lớn tiếng gọi mấy đứa nhỏ ra ăn cơm.
Ở đâu có bảo mẫu còn ghê gớm hơn chủ thế này chứ!
Điền Trí Viễn ngượng ngùng sờ bụng, vừa nãy hắn về gấp quá, thiệt tình là còn chưa ăn cơm, cơ mà Doãn Chân nói cậu còn chưa hết giận, này chắc sẽ không nấu cơm cho hắn ăn rồi. Lại còn bảo hắn tự làm, hắn không đốt luôn phòng bếp là đã cám ơn trời đất rồi.
Đành phải chịu đói thôi, ai kêu ban nãy hắn ào ào chạy tới làm chi.
“Chú ơi, sao chú không chiên một tô cho ba con luôn?" Hâm Hâm đang ăn ngon lành, bất chợt quay đầu thấy ba nhóc ngồi trong phòng khách, thỉnh thoảng lại liếc mắt nhìn sang hướng tụi nó ở đây. Không thẹn là cha con, biết ba nhóc đang giương mắt thèm thuồng nhìn tụi nó ăn cơm đây này.
Doãn Chân ngồi đối diện hai đứa, nghe vậy thì sờ đầu tụi nó, chọc ghẹo: “Ơ hay, chú không cho ba con ăn cơm, con đau lòng à?"
Hẳn là Hâm Hâm không biết cảm giác đau lòng là gì, nhóc nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nói: “Nhìn ba con có vẻ rất đáng thương, y chang cún con không ai nuôi ấy. Chú coi kìa, ba con đang nhìn tụi mình này, chắc đói bụng lắm rồi á!"
Doãn Chân hơi nghiêng đầu liếc mắt, tầm nhìn vừa lướt qua quả nhiên phát hiện Điền Trí Viễn đang lén lút nhìn bọn cậu, không khỏi cảm thấy tức cười. Vì vậy đứng dậy, quay vào phòng bếp nấu bát mì.
Cơm thừa trong tủ lạnh chỉ đủ chiên cho mấy đứa nhỏ ăn.
Doãn Chân bưng một bát mì lớn đi ra, phát hiện Điền Trí Viễn đang ngồi cạnh Nữu Nữu, bám vào bờ vai be bé của Nữu Nữu, nhỏ giọng nói: “Cho ba ăn một miếng, một miếng thôi!"
Nữu Nữu thì che cái chén, nhăn mũi thề chết không theo: “Không là không!"
“Huhaha…" Cuối cùng Doãn Chân cũng chẳng nhịn nổi nữa.
Điền Trí Viễn y chang con ếch bị chọc trúng mông, chợt nhảy dựng lên, xấu hổ giải thích: “Tôi, tôi, tôi vừa mới bảo Nữu Nữu, bảo bọn nó ăn nhanh lên, ăn xong rồi tôi dẫn mọi người ra sông chơi."
Doãn Chân lười lật tẩy, nín cười đặt tô mì trước mặt hắn – “Ăn đi!"
← Xem lại
Xem tiếp
Tác giả :
Gia Ngữ