Năm Ấy!!! Tớ Thích Cậu
Chương 11-1: Chấm bia
Hai bọn họ, một nằm ở dưới, một ngồi bên trên, cứ thế mà đấm lưng mát xoa. Không hiểu sao hành hạ con người này làm hắn vui quá!!
- Cậu thích xem bóng rổ à? – Bối hỏi
- Không, đi ngang qua thấy mấy anh ý đẹp trai thì ngồi lại ngắm thôi bóng bánh biết gì đâu! – Nó trả lời tỉnh bơ
- Gì? Đứng lại chỉ để ngắm trai sao? Mấy người đó sao mà hót bằng tui chứ?
- Ông?.... đang nói đến hotdog à? Tôi thích ăn lắm nhen!! – Mỡ vẫn cứ hồn nhiên
Hắn tức chả thèm nói với
- Chơi facebook không ad tuôi đê! –được một lúc thì hắn mở lời
- Ờ thì có chơi, nhưng vào đây học, ít khi lên mạng lắm, mà tui với cậu học cùng lớp thì cần quái gì facebook! - Mỡ vẫn đấm lưng xoa bóp cho hắn mê mệt
- Dở hơi à.. cùng lớp là việc cùng lớp, add fb như kiểu xác nhận mình là bạn bè của nhau ấy. Bộ chẳng lẽ cậu không muốn làm bạn với tui sao?
- Đâu… tôi… vậy cậu add Bé Mỡ nhé…! – Mỡ ngượng ngùng
- Mỡ á? Hì!! Cậu cũng có con mắt nhìn người đấy!! hehe – Bối cười – Vậy tôi gọi cậu là Mỡ nhé
- Ừ… cũng được! Nhưng có mắt nhìn người là sao? –Mỡ cứ ngây ngô
- Là sao? Cậu tự hiểu đi – Hắn nói rồi cười
- Hừ… cậu toàn nói mấy cậu người ta không hiểu à!! – mặt nó méo xị
- À, mai cậu đi trực nhật cho tôi ở sân thể thao nhé! -Hắn ngồi dậy – Cũng không có gì nhiều, chỉ lần lau qua sân thôi
- Thôi được rồi, hazz - Mỡ thở dài, đời nó khổ rồi
Hắn và nó đi bộ về kí túc xá. Đang đi thì Bạch nhi chạy đến
- Lên phòng đi. Ba huynh tìm kìa! – Bạch nhi mặt hớt hải
- Ừm – Bối bước lên phòng mà tâm trạng nặng trĩu, hắn không biết phải dùng thái độ nào để tiếp chuyện ba hắn
Hắn mở cửa, thấy ba đang ngồi trên ghế sofa và uống cà phê, mặt ông thật điềm tĩnh, không hiểu tìm hắn có việc gì hệ trọng. Không lẽ mời ăn cưới ông ư?
- Con lại đây ngồi đi! – Ba hắn, trung tướng Hạo Long lên tiếng
Hắn lại gần, ngồi đối diện ba, mặt lạnh tanh
- Cuối tuấn này, ba và dì Lan sẽ tổ chức đám cưới, ba mong con sẽ đến.
- Ba chắc chứ? – Hắn nói
- Ừm…. ba lớn tuổi rồi, cần có người ở bên chăm sóc! – Ba hắn thở dài
- Con có thể chăm ba! – hắn dứt khoát
- Con à! Còn còn nhỏ, con chưa thể hiểu được, tình cảm con cái với cha mẹ và tình cảm phu thê vợ chồng, nó không giống nhau và không thể thay thế nhau được! Ba xin lỗi nhưng ba và dì Lan thực sự cần có nhau.
- Vậy thì con cũng xin lỗi, không thể đến dự ngày hạnh phúc của hai người được. Xin lỗi!! – hắn nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng
Hắn thấy mũi mình cay. Thật sự, vị trí của mẹ hắn, sắp không còn nữa rồi. Hắn không muốn ở quá lâu với ba hắn, hắn sợ không kìm nổi lòng mà cãi nhau với ba, dù sao thì ông ấy cũng già rồi. Chỉ là hắn thấy cay và ức, với hắn chẳng có một người phụ nữ nào xứng đáng làm phu nhân Hạo Long ngoài mẹ hắn. Dù có cố gắng cũng chẳng thể chấp nhận được. Con người vốn ích kỷ thế đấy.! Hắn lại leo lên sân thượng, trên đó có Bạch nhi và Nhị Hắc đang ngồi hóng gió.
- Người anh em… không cần phải buồn!! chúng ta vẫn ở đây! – Bạch nhi chạy tới kéo tay Bối
- Mày ăn nói bớt xàm đi!! Buông tay ra. Tởm vờ lờ – Bối cau có
- Cậu… đừng trưng cái mặt mốc ý ra nữa…. Mọi truyện chứ để theo lẽ tự nhiên, có duyên thì đến, hết duyên thì đi, đó là chuyện con người chúng ta không thể can dự.
- Đúng đấy… À… Các huynh uống bia không – Bạch nhi lên tiếng
- Không… tui không thích, với lại bị cấm mà… - Hắc vẫn nghiêm túc như ngày nào
- Sao mày toàn nghĩ ra mấy thứ tào lao thế!!….. nhưng…… tao thích!… hehe. Thích thì uống thôi, sợ gì bố con thằng nào. Nhẩy!! – hắn vỗ vai Bạch nhi
- Vậy đợi nhé, em sẽ đi lấy, mang đi để ba lô mấy hôm nay rồi mà chưa dám uống.
- Ừ.. mau đi
Bạch nhi lấy bia và đồ nhắm, ba người họ thoái mái thưởng thức trên sân thượng. Nhị Hắc kiên quyết tới cùng, không đụng một miếng nào. Đang chén chú chén anh tới bến, bỗng có tiếng nói
- Các cậu giỏi thật, dám ăn uống ở đây, lại còn bia rượu nữa chứ! – Hy bà bà đã tái xuất giang hồ
- Bọn em… Bọn em… chỉ … - Bạch nhi nhanh chóng dấu lon bia ra đằng sau nhưng có thể qua mắt Hy bà bà được hay sao? Anh còn xanh và non lắm
- Các cậu theo tôi xuống dưới phòng giám thị nhanh lên!! – Hy bà bà quát
- Haz…. xừ!! - Hắn khó chịu đi theo
Ba thanh niên cao to đẹp giai lẽo đẽo theo sau Hy bà bà khiến các nữ học viên ngoài ra có một số nam học viên và 1 số nhỏ không biết là nam hay nữ không khỏi tò mò ngó theo
- Ba người đó làm sao ấy nhỉ? - Gái 1
- Tui không biết… Ba anh đẹp trai quá!! – Gái 2 si mê bất cần đời
- Chắc ỷ mình đẹp trai có quyền đây mà!! Cho chừa. - Nam 1 gato
- Ú nà.. Ú nà…. Giai đẹp!!!! Tránh ra… Tụi bây.. tránh ra….. giai đẹp là của mị!! - Pê-để 1
Phòng giám thị
- Các cậu giỏi thật, dám uống bia, ăn nhậu ở đây à, các cậu nghĩ các cậu là ai, dù là con của tổng thống cũng đừng mong tôi nể nhé, cậu trắng trắng kia, cầm một lon bia nguyên ra đây
- Dạ… thầy… - Bạch nhi ngậm ngùi đưa ra lon bia nguyên
- Các cậu thích uống phỏng? Được, tôi cho các cậu uống… Nhưng dùng cái này để uống. - Hy bà bà lôi ra que tăm.
- Dạ… cái này??? – Cả ba ngơ ngác nhìn cái tăm chằm chằm
- Nào…Nào….Mỗi người, cứ tự nhiên, cầm lấy một cái tăm đi, tôi mời!! – Hy bà bà phát tăm cho cả 3 cậu học sinh – Giờ thì cứ lấy cái tăm chấm bia mà mút, khi nào chấm mút hết lon bia thì hãy đi về nhé!!
- Hả???.... Thầy ơi… bọn em sai rồi mà…! - Bạch nhi cố van nài
- Biết sai mà vẫn làm, đáng ra tôi cho mỗi cậu chấm một lon đấy!! – Hy bà bà ra bàn tiếp tục làm việc với các máy camera.
Bọn họ lườm Bạch nhi. Chỉ tại ngươi đưa ra cái ý kiến này. Mút xong lon này thì tượt mẹ nó mõm. Bạch nhi muốn nhếch mép lên cười mà cười không nổi.
- Cậu thích xem bóng rổ à? – Bối hỏi
- Không, đi ngang qua thấy mấy anh ý đẹp trai thì ngồi lại ngắm thôi bóng bánh biết gì đâu! – Nó trả lời tỉnh bơ
- Gì? Đứng lại chỉ để ngắm trai sao? Mấy người đó sao mà hót bằng tui chứ?
- Ông?.... đang nói đến hotdog à? Tôi thích ăn lắm nhen!! – Mỡ vẫn cứ hồn nhiên
Hắn tức chả thèm nói với
- Chơi facebook không ad tuôi đê! –được một lúc thì hắn mở lời
- Ờ thì có chơi, nhưng vào đây học, ít khi lên mạng lắm, mà tui với cậu học cùng lớp thì cần quái gì facebook! - Mỡ vẫn đấm lưng xoa bóp cho hắn mê mệt
- Dở hơi à.. cùng lớp là việc cùng lớp, add fb như kiểu xác nhận mình là bạn bè của nhau ấy. Bộ chẳng lẽ cậu không muốn làm bạn với tui sao?
- Đâu… tôi… vậy cậu add Bé Mỡ nhé…! – Mỡ ngượng ngùng
- Mỡ á? Hì!! Cậu cũng có con mắt nhìn người đấy!! hehe – Bối cười – Vậy tôi gọi cậu là Mỡ nhé
- Ừ… cũng được! Nhưng có mắt nhìn người là sao? –Mỡ cứ ngây ngô
- Là sao? Cậu tự hiểu đi – Hắn nói rồi cười
- Hừ… cậu toàn nói mấy cậu người ta không hiểu à!! – mặt nó méo xị
- À, mai cậu đi trực nhật cho tôi ở sân thể thao nhé! -Hắn ngồi dậy – Cũng không có gì nhiều, chỉ lần lau qua sân thôi
- Thôi được rồi, hazz - Mỡ thở dài, đời nó khổ rồi
Hắn và nó đi bộ về kí túc xá. Đang đi thì Bạch nhi chạy đến
- Lên phòng đi. Ba huynh tìm kìa! – Bạch nhi mặt hớt hải
- Ừm – Bối bước lên phòng mà tâm trạng nặng trĩu, hắn không biết phải dùng thái độ nào để tiếp chuyện ba hắn
Hắn mở cửa, thấy ba đang ngồi trên ghế sofa và uống cà phê, mặt ông thật điềm tĩnh, không hiểu tìm hắn có việc gì hệ trọng. Không lẽ mời ăn cưới ông ư?
- Con lại đây ngồi đi! – Ba hắn, trung tướng Hạo Long lên tiếng
Hắn lại gần, ngồi đối diện ba, mặt lạnh tanh
- Cuối tuấn này, ba và dì Lan sẽ tổ chức đám cưới, ba mong con sẽ đến.
- Ba chắc chứ? – Hắn nói
- Ừm…. ba lớn tuổi rồi, cần có người ở bên chăm sóc! – Ba hắn thở dài
- Con có thể chăm ba! – hắn dứt khoát
- Con à! Còn còn nhỏ, con chưa thể hiểu được, tình cảm con cái với cha mẹ và tình cảm phu thê vợ chồng, nó không giống nhau và không thể thay thế nhau được! Ba xin lỗi nhưng ba và dì Lan thực sự cần có nhau.
- Vậy thì con cũng xin lỗi, không thể đến dự ngày hạnh phúc của hai người được. Xin lỗi!! – hắn nói rồi bước nhanh ra khỏi phòng
Hắn thấy mũi mình cay. Thật sự, vị trí của mẹ hắn, sắp không còn nữa rồi. Hắn không muốn ở quá lâu với ba hắn, hắn sợ không kìm nổi lòng mà cãi nhau với ba, dù sao thì ông ấy cũng già rồi. Chỉ là hắn thấy cay và ức, với hắn chẳng có một người phụ nữ nào xứng đáng làm phu nhân Hạo Long ngoài mẹ hắn. Dù có cố gắng cũng chẳng thể chấp nhận được. Con người vốn ích kỷ thế đấy.! Hắn lại leo lên sân thượng, trên đó có Bạch nhi và Nhị Hắc đang ngồi hóng gió.
- Người anh em… không cần phải buồn!! chúng ta vẫn ở đây! – Bạch nhi chạy tới kéo tay Bối
- Mày ăn nói bớt xàm đi!! Buông tay ra. Tởm vờ lờ – Bối cau có
- Cậu… đừng trưng cái mặt mốc ý ra nữa…. Mọi truyện chứ để theo lẽ tự nhiên, có duyên thì đến, hết duyên thì đi, đó là chuyện con người chúng ta không thể can dự.
- Đúng đấy… À… Các huynh uống bia không – Bạch nhi lên tiếng
- Không… tui không thích, với lại bị cấm mà… - Hắc vẫn nghiêm túc như ngày nào
- Sao mày toàn nghĩ ra mấy thứ tào lao thế!!….. nhưng…… tao thích!… hehe. Thích thì uống thôi, sợ gì bố con thằng nào. Nhẩy!! – hắn vỗ vai Bạch nhi
- Vậy đợi nhé, em sẽ đi lấy, mang đi để ba lô mấy hôm nay rồi mà chưa dám uống.
- Ừ.. mau đi
Bạch nhi lấy bia và đồ nhắm, ba người họ thoái mái thưởng thức trên sân thượng. Nhị Hắc kiên quyết tới cùng, không đụng một miếng nào. Đang chén chú chén anh tới bến, bỗng có tiếng nói
- Các cậu giỏi thật, dám ăn uống ở đây, lại còn bia rượu nữa chứ! – Hy bà bà đã tái xuất giang hồ
- Bọn em… Bọn em… chỉ … - Bạch nhi nhanh chóng dấu lon bia ra đằng sau nhưng có thể qua mắt Hy bà bà được hay sao? Anh còn xanh và non lắm
- Các cậu theo tôi xuống dưới phòng giám thị nhanh lên!! – Hy bà bà quát
- Haz…. xừ!! - Hắn khó chịu đi theo
Ba thanh niên cao to đẹp giai lẽo đẽo theo sau Hy bà bà khiến các nữ học viên ngoài ra có một số nam học viên và 1 số nhỏ không biết là nam hay nữ không khỏi tò mò ngó theo
- Ba người đó làm sao ấy nhỉ? - Gái 1
- Tui không biết… Ba anh đẹp trai quá!! – Gái 2 si mê bất cần đời
- Chắc ỷ mình đẹp trai có quyền đây mà!! Cho chừa. - Nam 1 gato
- Ú nà.. Ú nà…. Giai đẹp!!!! Tránh ra… Tụi bây.. tránh ra….. giai đẹp là của mị!! - Pê-để 1
Phòng giám thị
- Các cậu giỏi thật, dám uống bia, ăn nhậu ở đây à, các cậu nghĩ các cậu là ai, dù là con của tổng thống cũng đừng mong tôi nể nhé, cậu trắng trắng kia, cầm một lon bia nguyên ra đây
- Dạ… thầy… - Bạch nhi ngậm ngùi đưa ra lon bia nguyên
- Các cậu thích uống phỏng? Được, tôi cho các cậu uống… Nhưng dùng cái này để uống. - Hy bà bà lôi ra que tăm.
- Dạ… cái này??? – Cả ba ngơ ngác nhìn cái tăm chằm chằm
- Nào…Nào….Mỗi người, cứ tự nhiên, cầm lấy một cái tăm đi, tôi mời!! – Hy bà bà phát tăm cho cả 3 cậu học sinh – Giờ thì cứ lấy cái tăm chấm bia mà mút, khi nào chấm mút hết lon bia thì hãy đi về nhé!!
- Hả???.... Thầy ơi… bọn em sai rồi mà…! - Bạch nhi cố van nài
- Biết sai mà vẫn làm, đáng ra tôi cho mỗi cậu chấm một lon đấy!! – Hy bà bà ra bàn tiếp tục làm việc với các máy camera.
Bọn họ lườm Bạch nhi. Chỉ tại ngươi đưa ra cái ý kiến này. Mút xong lon này thì tượt mẹ nó mõm. Bạch nhi muốn nhếch mép lên cười mà cười không nổi.
Tác giả :
Tiểu Mỡ Mỡ