Mỹ Vị Nhân Sinh
Quyển 3 - Chương 33: Phiên ngoại: Bữa cơm đoàn viên

Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 3 - Chương 33: Phiên ngoại: Bữa cơm đoàn viên

“Cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên"E&B: JadePhiên ngoại: Bữa cơm đoàn viên

Đến gần tháng hai, mùa đông thành phố C không có bao trùm màu sáng trắng bạc, ngoài khơi thổi gió vào cũng không lạnh thấu xương. Nhiệt độ thành phố không giảm, ngược lại tăng lên đến mức ghen tị. Bởi vì nguyên nhân là Tết Âm Lịch, phố lớn ngõ nhỏ đều được điểm lên sắc đỏ rực rỡ khắp nơi, không khí hân hoan.

Ánh mặt trời ngày đông ấm áp tiến vào cửa sổ, lén vào bên trong quấy nhiều người ta. Hai người trên giường lớn kề sát vào nhau cử động cơ thể, tựa hồ từ trong giấc ngủ chuyển tỉnh. Người đàn ông vóc người rắn chắc nghiêng người, ngực trần theo động tác của anh lộ ra không khí, màu da lúa mạch khỏe mạnh cùng với cơ ngực có hơi nở nang làm có một loại ảo giác cả người tràn đầy sức mạnh, tập hợp sức mạnh và vẻ đẹp, đáy mắt trầm ổn vô động của người đàn ông mang theo một phần sủng nịch. Bắt lấy cánh tay trắng nõn gác ở dưới bụng anh, bất đắc dĩ kéo theo khóe miệng, dự định lén lút xuống giường để chuẩn bị bữa sáng hôm nay.

Anh cẩn cẩn dực dực từ trong chăn rút ra, dao động nho nhỏ nhưng vẫn bị người bên trong mẫn cảm phát hiện, người đang quấn lấy chăn phát ra tiếng hừ bất mãn, lầm bầm vài câu, lại như là cảm giác được lò lửa bên người rời đi, cậu giật giật ngón tay, một lần nữa quấn trên người đàn ông lộ nửa cơ thể, đem gương mặt theo quán tính gối ở trên ngực người đàn ông, khẽ ậm ọ vài cái, phát ra rì rầm không rõ nguyên cớ, hướng lò lửa bên người dựa sát vào.

“Mạc Từ, ngoan, để anh trước đi làm cơm."

Người đàn ông bất đắc dĩ cười ra tiếng, trong ngực chấn động khiến cho người nửa tỉnh nửa mơ mơ hồ ngẩng đầu lên, “Ưm, gì vậy…"

“Anh phải dậy, em ngủ nhiều thêm một hồi nhé." Người đàn ông đem vẻ mặt mơ hồ của cậu thu hết vào tầm mắt, rốt cục nhịn không được, cúi đầu ở trên gương mặt mang theo hồng nhạt của Mạc Từ hôn một cái.

“Đừng, em lạnh." Mạc Từ ngáp một cái, khóe mắt tràn ra vài giọt nước trong suốt, mang theo âm thanh lầu bầu giọng mũi dày đặc truyền vào trong tai người đàn ông, là hết sức mê người.

Cậu đem chân gác trên đùi người đàn ông, ủi tiến vào trong ngực rắn chắc của người đàn ông, lắc đầu biên độ nhỏ. Sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng vuốt ve cơ thể người đàn ông, người đàn ông cảm giác được rõ ràng dòng điện từ sống lưng truyền đến, lẻn vào toàn thân, một trận tê dại.

“Thế thì lúc đói bụng em sẽ làm loạn lên, bữa sáng hôm nay làm bánh Ngân Hạnh mà em thích nhất." Người đàn ông phóng mềm âm điệu, cánh tay thon dài rắn chắc vỗ vỗ sau lưng trần trụi của Mạc Từ, bên tai Mạc Từ nói nhấn rõ từng chữ.

Hơi thở yếu ớt xẹt qua bên tai, Mạc Từ uốn người, ghét người đàn ông quá lải nhải, mở lớn miệng, một ngụm cắn ở trên ngực rộng rãi của người đàn ông, lầm bầm nói: “Không được đi, em muốn ngủ thêm nữa." Hàm răng giật giật, âm thanh phát ra không rõ biến mất giữa môi với răng, nhiễm ướt ngực người đàn ông, cũng thành công vén lên dục hỏa của người đàn ông.

“Là em nói đó." Người đàn ông cong khóe môi, trong đôi mắt màu đen lóe ra hào quang, hơi cúi đầu, chống trên trán Mạc Từ, dọc theo cái trán trơn bóng hôn thẳng đến cổ.

Ở trên cái cổ thon dài hung hăng mút một ngụm, người đàn ông rốt cuộc đánh thức được Mạc Từ trốn ở trong chăn không chịu ra.

Mạc Từ mới vừa tỉnh ngủ chống cự xô đẩy người đàn ông, không cho anh tới gần, cuốn chăn, chuẩn bị cùng người đàn ông phản kháng đến cùng.

“Để em ngủ! Anh khiến em cả đêm không ngủ đủ giấc, đừng mà…"

Âm thanh khàn khàn mang theo vài phần oán giận nói, tung chăn qua, phủ đậy lên thân của mình.

Người đàn ông nghe được oán giận của Mạc Từ không cho là đúng, tiếp tục ở trên cái cổ lộ ra ngoài cày cấy, tạo lên ấn ký của mình.

“Cưng à, đều không phải anh đến quấy nhiễu em, là em bắt đầu quấy nhiễu anh trước, hiện tại, em sẽ phải phụ trách đối với hành vi của mình."

Môi nóng hổi rơi xuống xương quai xanh mẫn cảm của Mạc Từ, kỹ thuật hôn môi bắt đầu lưu lại dấu vết nhợt nhạt, yêu thương liếm mút vết sẹo.

Cho dù vết thương khỏi hẳn đã lâu, nhưng anh mỗi một lần thấy, sẽ thêm một phần áy náy.

Hô hấp nóng rực của người đàn ông phun xung quanh Mạc Từ, kéo không khí xung quanh xao động theo, tăng tốc lưu động.

Vành tai, gáy, xương quai xanh, đầu vú nhạt màu, vòng eo.

Mỗi một chỗ mẫn cảm, đều bị người đàn ông từ lâu nhớ kỹ kích thích một lần.

Cái chăn ở trên người chẳng biết lúc nào trượt xuống mặt đất, động tác trêu chọc khều gảy của người đàn ông thành thục, làm Mạc Từ không có lực chống đỡ cả người bủn rủn, sử dụng không được khí lực.

Bộ phận mẫn cảm thân dưới bị bàn tay mang theo vết chai mỏng của người đàn ông cầm lấy, tiết tấu bị đối xử vừa thô lỗ vừa ôn nhu.

Mạc Từ sau khi phóng thích xụi lơ ở trên giường, ánh mắt mê ly.

—— Nhưng mà việc này vẫn chưa bắt đầu.

Người đàn ông dùng tư thế có thể làm cậu thoải mái đi vào trong cơ thể cậu.

Khi thỏa mãn kết hợp thì xen lẫn kêu rên chồng chất.

Kích thích sau khi hướng lên tận trời, lại rơi vào vách núi đá mai một tất cả cảm quan, trời đất xoay tròn, lực đạo nặng mạnh đẩy mạnh vào chỗ sâu trong tim, phảng phất như linh hồn bị đâm thủng.

Cảm giác thể xác và tinh thần hòa hợp khiến hai người quên mất thời gian trôi qua, ở trong thời gian vụng trộm khát cầu đối phương, thẳng đến sóng biển lớp lớp chồng chéo yên lại, dung nhập vào biển cả mênh mông…

Ở trong tấm gương soi cái cổ của mình xuất hiện nhiều ấn ý đỏ thẫm, Mạc Từ mặc áo lông hung hăng trừng người đàn ông bên người, “Biết rõ rành rành phải đi gặp cha với anh trai, anh còn cố tình làm ra những dấu vết này, anh!"

“Là em chọc lửa trước, cục cưng." Người đàn ông giơ khóe miệng, mang theo một mạt cười xấu xa cùng với hình tượng ôn trọng trái ngược nhau, đối với Mạc Từ thay đổi xưng hô.

“Nói bậy, còn nữa, đừng đối với em dùng cái tên gọi buồn nôn kia!"

Mạc Từ quả nhiên xù lông, gương mặt mang theo hồng nhạt chưa hoàn toàn lui ra □, nổi giận trên hai gò má của Mạc Từ tôn lên con mắt mang theo ánh nước đặc biệt sáng ngời.

Người đàn ông cúi người để thắt xong cravat, thừa dịp lúc Mạc Từ còn đang tức giận không được tự nhiên, xoa xoa cái đầu nhỏ rối bời của Mạc Từ, nhỏ giọng an ủi, “Đợi mang một cái khăn quàng cổ thì sẽ không nhìn thấy, em trước mặt quần áo, anh tìm khăn quàng cổ cho em."

Tiết tấu chậm hơn nửa nhịp, đợi Mạc Từ phục hồi tinh thần lại thì Đoạn Phong đã đi ra phòng tắm.

Mạc Từ sợ làm lỡ thời gian, không có tính toán với Đoạn Phong nữa mà tiếp nhận mang vào khăn quàng cổ Đoạn Phong đưa cho, cầm lấy quà đã sớm chuẩn bị tốt, ngồi vào xe, chuẩn bị quay về Mạc trạch ăn một bữa cơm đoàn viên.

Mạc trạch.

Một mảnh đèn đóm.

Mạc Từ cùng Đoạn Phong song song đi vào phòng khách, Mạc lão gia ngồi trên ghế thái sư đằng hắng vài tiếng, đường nhìn rơi vào trên người vợ chồng son đến muộn vài phút, đặt tách trà trong tay xuống, đang muốn đứng lên.

“Cha, xin lỗi đã đến muộn, con bồi tội cho cha, món quà này là một chút tâm ý, cha sẽ thích."

Mạc Từ nhìn thấu tính tình của cha nhà mình, mang theo dáng tươi cười lấy lòng, tiến lên phía trước, ý bảo Đoạn Phong phía sau đem quà lấy ra.

“Đây là?" Ban đầu Mạc lão gia muốn giáo huấn vợ chồng son quanh năm không ở nhà, chần chừ hỏi, nhìn thoáng qua cái thứ đồ bọc vải đỏ bên ngoài.

Đoạn Phong đúng lúc kéo vải đỏ xuống, lộ ra cái lồng chim ngụy trang rất khá, vải đỏ khoảng khắc bị kéo ra, chim Yểng trong lồng chim đầy sức sống đập đập cánh, âm thanh kêu ra đều không phải ‘Chúc mừng phát tài’ mà hai người dạy dỗ đã lâu, mà là ‘Buồn chết rồi!’ làm cho hai người dở khóc dở cười.

“Hi hi hi…"

Hai cái Hỗn Thế Ma Vương của Mạc trạch ngã xuống trên ghế, cậu bé ăn mặc Đường phục bước hai cái chân ngắn nhỏ, leo lên chân của ông nội nhà mình, ngồi ở trong lòng ông cụ, chọt chọt cái lồng chim đặt ở trên bàn, con mắt hiếu kỳ trừng lớn.

“Chim nhỏ nói kìa, chim nhỏ lại nói nha!"

“Ngu ngốc." Búp bê gái mặc lễ phục đồng dạng chẳng biết khi nào thì đến bên cạnh em trai, lạnh lùng nói, trên hai gò má ngây thơ vốn là nghiêm trang, búp bê trai trừng to mắt nhìn về phía chị gái, chỉ chỉ lồng chim.

“Nó lại nói…"

Mạc lão gia bản mặt cứng nhắc nổi lên tâm trạng tốt bị hai nhóc con kia quấy rầy, một trận đau nhức, cũng không làm dáng điệu nghiêm túc nữa, ánh mắt dừng ở trên người cháu trai trong lòng, Mạc lão gia ho khan một tiếng, phân phó Đạt tẩu dọn cơm, ôm cháu nội, dùng nhãn thần ý bảo sau khi ăn cơm xong thì nói chuyện một hồi.

Mạc Từ cười gật đầu, mấy năm nay, cậu và Đoạn Phong vẫn là trốn ở nước F, tham gia thi đấu lớn lớn nhỏ nhỏ, lấy ngón tay liệt kê cũng không đủ.

Cha nhất định là bực bội cậu không về nhà đi…

Cả nhà dời đến bàn ăn.

Bữa cơm phong phú, món ăn tỏa nhiệt tản khắp xung quanh. Đạt tẩu vì mọi người Mạc gia mà chuyển sang tự ủ rượu mơ, trên mặt hòa hợp êm thấm.

Mạc Từ đứng lên, trước cho chủ tọa Mạc lão gia kính rượu, sau đó là anh trai Mạc Ngôn, chị dâu Lý Khả kính rượu.

Đoạn Phong bắt chước làm theo, bắt đầu bưng ly rượu, hướng Mạc lão gia kính rượu, “Bác Mạc, chúc ngài thân thể khỏe mạnh!"

“Cậu gọi cái gì?" Mạc lão gia có ý định làm khó dễ Đoạn Phong, kéo dài ngữ điệu, Mạc Từ trợn liếc Mạc lão gia, bất động thanh sắc uy hiếp.

“Cha vợ." Đoạn Phong đổi giọng, bưng chắc ly rượu.

“Không, vợ của A Từ, cậu nên gọi ta là cha." Mạc lão gia lắc đầu, râu mép không gió tự rung, hung hăng mà run lên, con mắt chiếu sáng, tiếp nhận rượu Đoạn Phong đưa qua, một hơi hết sạch.

“Cha." Đoạn Phong biết nghe lời, lập tức đổi giọng, thấy trên bàn cơm vài vị cong khóe miệng, lơ đễnh kéo tay Mạc Từ, “Yên tâm, không sao."

“Thằng nhóc thối, khủy tay của cậu xoay ra ngoài!" Mạc lão gia mở đầu một hồi mắng chửi, làm cho cháu trai chái gái ha ha cười to, “Râu mép ông nội lại động đậy!"

Bò lên người ông nội, thừa dịp nắm loạn râu mép của ông nội, búp bê trai hoạt bát hiếu động vỗ vỗ bàn tay, phá hư kế hoạch của ông nội chuẩn bị ra oai phủ đầu cô vợ nhỏ của Tiểu Tô Tô.

Lý Khả bên người Mạc Ngôn nhìn thấy biểu tình xoắn xuýt của Mạc lão gia, cho rằng con trai túm đau ông nội, vội vã kêu con trai thả râu mép ông nội ra.

Mạc lão gia thu hồi ánh mắt phẫn nộ, giải cứu râu mép của mình, đùa a đùa cháu trai nhỏ hoạt bát hiếu động.

Búp bê trai giọng ngây thơ phụ họa lời con nít, làm cho khách và chủ hết sức vui vẻ một trận.

Sau khi ăn xong, búp bê trai gương mặt phúng phính đến bên cạnh Mạc Từ, ngẩng cao khuôn mặt tròn tròn, hướng Chú nhỏ đút lót đòi phần thưởng.

“Tiểu Tô Tô, cháu lại cứu chú một lần nha, chú đáp lại máy bay điều khiển từ xa cho cháu, nhất định phải cho cháu nha."

Nhìn búp bê trai ‘Nhiều lần lập công’, Mạc Từ nhéo gương mặt của phúng phính của bé, gật đầu, kéo khóe môi, “Yên tâm, Đồng Đồng, Chú nhỏ cũng không nói dối."

Cùng búp bê trai ngéo ngón tay, ước định ‘Một trăm năm không cho phép thay đổi’, búp bê trai nghiêm túc lắc a lắc đầu, tiến gần lên, hôn Mạc Từ một cái, đem nước miếng trét ở trên mặt Mạc Từ, hài lòng cười, chuẩn bị lại thơm thơm một chút Tiểu Tô Tô, lại bị vợ nhỏ Tiểu Tô Tô nhấc lên, nhét qua một bên.

Búp bê trai còn chưa có thơm đủ, tức giận trừng mắt vợ nhỏ Tiểu Tô Tô, Tiểu Tô Tô cùng bé nói, bé cũng không phản ứng, hừ một tiếng, ngồi xổm ở góc tường vẽ vòng tròn.

Cùng cha tạm biệt, hai người đi ra Mạc trạch, trên bầu trời màu đen sao lóe rực rỡ.

Mạc Từ được Đoạn Phong nắm bàn tay, hai người sóng vai đi bên nhau.

Xa xa là ngọn đèn vạn nhà, hô hấp nóng rực bên tai.

Cuộc sống ổn định, năm tháng bình yên.[TOÀN VĂN HOÀN]
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại