Mỹ Vị Nhân Sinh
Quyển 3 - Chương 31: Phiên ngoại: Khi đó tương kiến
E&B: JadePhiên ngoại: Khi đó tương kiến
[1]
Đó là một ngày giữa hè tràn ngập tiếng ve kêu.
Mạc Ngôn ôm em trai trên mặt còn vương vệt nước mắt, ngồi ở trong lương đình phía trước tòa nhà.
Gió nhẹ ngày hè nóng hầm hập thổi qua bốn phía lương đình quấn quýt trên dây leo màu xanh biếc, thoáng cái làm khô ẩm ướt trên mặt Mạc Từ, thổi qua hai anh em đang dựa sát vào nhau.
Bên ngoài lương đình là từng tiếng ve kêu không biết mệt mỏi, ánh mặt trời trải đầy khoảng đất trống bên ngoài lương đình, trực tiếp chiếu trên loài hoa cỏ không biết tên ở đối diện.
Cảm giác ẩm ướt trên bờ vai vẫn còn đó, cánh tay cùng em trai dính vào một chỗ liên tục không ngừng toát ra mồ hôi. Sau khi cái nóng qua đi, là cảm giác mát mẻ bốc lên.
Mạc Ngôn thoáng cúi đầu xuống, đến gần nhìn bàn tay to trên đôi má của em trai.
Bé con mới vừa rồi còn đang khóc gào thét không ngừng hiện tại im lặng gối lên cậu, đem nửa người gắt gao kề sát vào mình. Trên khuôn mặt trắng ngần gần như trong suốt, hai đường bị gió thổi khô, hiển nhiên vệt nước mắt rõ ràng phá lệ dễ thấy.
Duỗi ra bàn tay của mình, Mạc Ngôn cẩn cẩn dực dực kéo ra khoảng cách của hai người, không để cho em trai hầm nóng đến hỏng.
Bé con đã khóc đến mệt mỏi đột nhiên vừa động thì dẫn đến thêm vào đánh nấc thút tha thút thít, một chút lại một chút. Nhúc nhích tay chân tựa hồ không thấy nóng càng tiến thêm một bước dán bản thân vào, đem mặt chôn vào lồng ngực của cậu. Xao động một hồi, rốt cục chân tay thả mềm nhũn chậm chạp thở ra, úp úp mở mở một tiếng lại ngủ thật say.
Đợi cho em trai an ổn lại. Mạc Ngôn bất đắc dĩ nhấc tay lên trên đầu đã ngừng khóc thút thít, vuốt ve qua lại mái tóc mềm mại của bé con.
Đứa em trai này…
Là nên được tất cả mọi người nâng trong lòng bàn tay sủng ái.
Bé con tuổi nhỏ nhưng khuôn mặt đã động lòng người, tính cách cũng rất quật cường. Mạc Ngôn ngẩn ngơ một hồi, tiếng vang vừa rồi trong đại sảnh, cha đã quát tháo một phen.
A Từ…Em cái gì cũng không hiểu.
Mạc Ngôn đình chỉ động tác trên tay, bắt đầu nổi lên đau lòng.
Mẹ vừa mới ra đi vốn cần phải thế chỗ của người, đem em trai bé nhỏ yếu ớt ôm vào trong ngực an ủi một phen.
Thế nhưng, mẹ đã mất, sẽ không ai như người, ở trong đêm ôm em trai vào trong ngực, gối lên cùng một cái gối đầu, hô hấp giao thoa, cùng nhau thiếp đi.
Em ấy, nên hiểu nỗi khổ sở của cha, cũng có thể giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy, bình tĩnh tiếp nhận sự thật.
Đây là bi ai khi sinh ra ở nhà giàu có.
Không có tự do, hết thảy dùng lợi ích gia tộc làm trọng.
Hôn nhân, cho tới bây giờ đều là thành lập trên lợi ích ngang hàng của hai bên. Cha lại cưới vợ…Cũng là chuyện đương nhiên.
Em trai không nên kích động như thế, không nên phản đối kịch liệt như thế…
Cậu hiểu, cậu minh bạch.
Minh bạch em trai không muốn bị người khác chiếm lấy tâm tư của cha.
Bé con đơn thuần như vậy, người mẹ trong bầu trời nho nhỏ đã ra đi, chỉ còn mình và cha.
Cái loại người lạ lẫm tiến vào tòa nhà, cảm thấy tràn ngập mùi xa lạ…Cậu cũng không thích được.
Cùng cha khóc lớn đại náo, cổ khàn giọng mà nhảy mạnh lên bàn lớn, hy vọng người cha luôn luôn yêu thương của mình đồng ý không cưới.
Nắm chặt góc áo của cha, dùng đôi mắt ướt sũng để cho cha thỏa hiệp.
A Từ, em không nên…
Cầm lấy đôi bàn tay buông xuống bên người của Mạc Từ đang thở vù vù, nhìn thấy vết ấn hồng hồng trên gương mặt. Mạc Ngôn nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, hy vọng những tụ huyết kia tản đi.
Những vết này, làm cậu nhớ tới thời gian sinh bệnh thật lâu trước kia.
Cái con quỷ nhỏ thích khóc lại dính người gắt gao cầm lấy góc áo của cậu, không muốn thả ra. Đem gương mặt mệt mỏi dính sát vào tay của cậu mà không muốn rời đi.
Như là thế giới này chỉ có một mình cậu.
Mặc cho cha cùng Đạt tẩu tới khuyên bảo, cũng không buông ra tay đang nắm lấy góc áo.
Mạc Ngôn nóng sốt mơ hồ nên cũng không biết làm sao, em trai nho nhỏ cứ thế kề sát tay cậu, ở trên giường bệnh qua một đêm.
Lúc tỉnh lại, một đường ánh nắng mặt trời sớm mai xuyên thấu qua lớp rèm mỏng màu trắng, chiếu lên trên mặt.
Lúc đó mới biết được, hóa ra lúc sinh bệnh, cũng có người lo lắng như vậy, làm bạn với cậu như vậy, cùng một chỗ vượt qua…
Bản thân cũng nhỏ tuổi nhưng đã sinh ra một tình cảm ấm áp không rõ, cựa quậy, ngoài ý muốn đánh thức em trai đang dựa sát vào của cậu.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngày thường sạch sẽ mang theo vệt nước mắt, nước mũi đã khô. Khuôn mặt đủ mọi màu sắc tràn ngập kinh hỉ.
Dựa sát vào cậu, muốn nói cái gì lại bởi vì khóc quá lâu mà nói không ra lời.
Một đôi tay trắng trắng mềm mềm như thế, in đầy vết ngân, tụ huyết tập trung ở một chỗ, nhẹ chạm vào thì chỉ nghe em trai khẽ hút khí lạnh.
Vào thời gian không có mẹ, là bọn họ hai người vai dựa vào vai, tựa vào cùng một chỗ, chống đỡ thoát ra tối đen tập kích.
Loại cảm giác huyết nhục tương liên này, làm đáy lòng cậu truyền đến từng cơn đau nhức.
Mà hiện tại, đứa nhỏ này lại lớn tiếng la khóc, không muốn thỏa hiệp. Làm cho tất cả mọi người vây xung quanh bé, làm cho bầu trời xanh thẳm của bé thấp xuống…
Khờ dại lại kiêu căng…Cậu có thể đem bé làm gì bây giờ?
Trên người một thân mồ hôi khó chịu, Mạc Ngôn sờ lên đầu của Mạc Từ, thoáng cái đứng lên, cơ thể bởi vì thật lâu không có hoạt động nên thập phần cứng ngắc. Mạc Ngôn lắc lắc vài cái, rốt cục đứng vững. Ôm chặt cơ thể cơ mềm mại yếu ớt vào lòng, Mạc Ngôn đón ánh nắng mặt trời khô nóng đi vào trong tòa nhà đối diện.
[2]
Mặc dù em trai liều mạng chống cự không chịu mặc lễ phục, vẫn là tránh không được bị Đạt thúc Đạt tẩu đặt ở trên giường, thay một thân quần áo chán ghét.
Khóc la vô ích, chơi xấu trên mặt đất lăn lộn cũng không có người nào để ý.
Bé con hát một hồi lâu kịch như là đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì, trên sàn nhà đứng dậy. Cánh tay nho nhỏ giương thật rộng, một đường hướng cậu vọt tới, trong hốc mắt hồng hồng hàm chứa lệ óng ánh, kêu la muốn mình ôm một cái.
Đường nét bộ mặt cứng nhắc của Mạc Ngôn dịu xuống, ngọn đèn êm dịu chiếu vào trên người bé con yếu ớt kia, cơ thể nhỏ bé mềm mại ấm áp thân thiết dán vào mình, mái tóc mềm mại của cái đầu kia dường như phản xạ dưới ngọn đèn, tỏa sáng rực rỡ.
“A Từ, ngoan." Lúc này bản thân chỉ có thể ôm đứa em trai đã mất đi người mẹ yêu thương này.
Bé còn nhỏ như thế.
Bàn tay của bé giống như con mèo nhỏ trong nhà, nho nhỏ mềm mại.
Trong con ngươi không phải đen nhánh lóe nước mắt, nhìn qua hết sức đau lòng.
Bé ngoại trừ khóc cái gì cũng không biết ——
Mạc Ngôn từ trong túi lấy ra một nắm kẹo, nhét vào trong lòng bàn tay của em trai đang thở vù vù. Dùng âm thanh nhẹ nhàng mềm mại nhất đi an ủi: “A Từ, ngoan, em phải đi tham gia tiệc tối, đợi trở về cho em đường đường."
“Thật sự…Không được phép lừa gạt A Từ…Không được phép!" Bé con nho nhỏ đánh nấc, vai nảy lên đánh thút tha thút thít, đem lời nói thành cà lăm.
Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang theo ngây thơ nồng đậm, cái miệng vẩu cao cao lên. Con mắt tròn tròn phía trên mũi trừng trừng, sợ mình đổi ý.
“Không lừa em." Mạc Ngôn vỗ vỗ cái đầu nhỏ ngẩng cao cao của em trai, bên môi tràn ý cười.
“Anh hai làm dấu ngéo tay~" Giọng nói của bé con đặt biệt ngọt ngào mềm mại như là kẹo đường, phóng vào trong không khí.
“Được." Mạc Ngôn kéo cái ngón tay nhỏ ở trên chạm nhẹ một cái, mặc cho em trai nắm tay của cậu, vừa kéo vừa lắc.
Mạc Ngôn (cười) hạ thắt lưng, thay em trai sửa sang lại một chút lễ phục toàn bộ đều là nếp nhăn, nhớ tới đoạn thời gian em trai sinh ra, heo con toàn bộ màu hồng dựa vào trong ngực của cha, quyến luyến nha nha kêu to.
Vô ưu vô lực, đem nước miếng bôi trên ngón tay của mình.
Bé không có suy nghĩ, đối với cái bản thân muốn chỉ biết biểu hiện ra mình là vui giận. Hoặc là khanh khách cười to, hoặc là thảm thương khóc lớn.
Thậm chí đã quên hai giờ trước còn đang cùng cha thổi bong bóng, khóc đến thảm thương.
Mạc Ngôn ôm em trai bắt đầu ôm liếm kẹo trên tay, ngồi trên xe hướng đến yến hội.
Trên đường đi không có khóc lớn đại náo, có lẽ là nhớ thương kẹo của mình, em trai có vẻ hết sức yên tĩnh. Đi theo phía sau cha, đem em trai giao cho quản gia của chủ nhân yến hội, nhiều lần dặn dò, đợi cho em trai bảo đảm mới yên tâm rời đi, hướng chủ nhân chúc mừng.
Trên yến hội ăn uống linh đình, danh viện thục nữ mặc lễ phục dạ hội, đều tự kéo bạn nam, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Không có ai chú ý tới một bé con trong phòng nghỉ ngơi, thừa dịp ông quản gia râu mép dài trắng bóng không chú ý, bé con vụng trộm chạy ra ngoài.
Đôi mắt to linh động trong nháy mắt, hiếu kỳ nhìn xem những người lớn khiêu vũ trong đại sảnh.
Cười khanh khách, từ dưới bàn tròn bò đến gần bánh ngọt giữa đại sảnh, lợi dụng không có người chú ý, vụng trộm giơ tay kẹp lên bánh gato dâu tây được xếp cao cao, đem khuôn mặt dính bơ của mình lau sạch.
Chơi đùa đủ rồi sau lại theo dưới bàn chui trở về, nhìn thấy sàn nhà có thể làm thành cái gương để dùng, hết sức hiếu kỳ mà chọt chọt. Một hồi thì đâm gò má non nớt của mình, một hồi thì chỉa chỉa khuôn mặt dính cái gì kỳ quái trên sàn nhà.
Tiếng nhạc ung dung kéo dài vọng lại trong đại sảnh, du dương uyển chuyển, ngọn đèn tà tà mờ mờ chiếu xuống trên mặt mọi người, làm cho hình dáng khuôn mặt cũng càng lúc càng nhu hòa.
Rượu, mỹ nhân, yến hội.
Bóng đêm đang dày đặc.
Khuôn mặt tinh xảo của bé con đang bị bơ bánh ngọt làm cho bẩn bẩn, mờ mờ thấy hai hàng lông mày nhạt cong cong. Bởi vì bò qua bò lại trên mặt đất nên tro bụi trên mặt đất dính lên quần áo, khiến cho bộ lễ phục chế tác tinh xảo hoàn toàn thay đổi.
Nhìn thấy ngoài cửa có mặt trăng hình tròn cùng bóng cây vô cùng kì quặc. Bé con như con mèo nhỏ tay chân linh hoạt, cứ như vậy mà lảo đảo lắc lắc chạy ra bậc thềm cao cao ngoài cửa, nhìn thấy đình viện tràn đầy hoa cỏ, đu dây màu trắng dưới dây leo màu xanh biếc, hưng phấn nhào tới, dùng tư thế ngốc nghếch bò lên trên cái đu dây xinh đẹp.
Rạng rỡ a rạng rỡ, một người chỉ có thể đung đưa đu dây một khoảng cách nhỏ. Không có anh trai ở một bên đẩy, bé con rất nhanh chán ghét cái trò chơi này.
Đầu kia đình viện truyền đến tiếng khóc ấm ức, Mạc Từ bé nhỏ phù phù một tiếng nhảy xuống đu dây, hiếu kỳ hướng ở trong chỗ sâu nhất trong đình viện đi đến.
Âm thanh côn trùng kêu vang tất tất tốt tốt cùng với tiếng khóc nức nở nặng nề, Mạc Từ bé nhỏ mở to hai mắt, chậm rãi tới gần, đưa tay nhấc lên vai bé trai đang đem đầu vùi trong đầu gối.
“Bạn đừng khóc…Mình có đường đường…"
Tay Mạc Từ bé nhỏ bị hung hăng hất ra, cái bé trai ôm hai chân kia mạnh mẽ xoay cơ thể, trừng liếc Mạc Từ.
“Bạn không cần đường đường…" Mạc Từ bé nhỏ bị ánh mắt của bé trai làm cho sợ hãi, sợ tới mức nhanh khóc. Nước mắt trong hốc mắt một vòng một vòng đảo quanh, lại bị cố nén lại không cho rơi xuống.
“Không cần mày lo!" Một tiếng hô phẫn nộ kèm theo khóc nức nở, dọa sợ côn trùng trong đình viện dừng kêu hơn mười giây, sau đó là càng thêm ra sức kêu to…
“Bạn không cần đường…đường" Mạc Từ bé nhỏ cố chấp đem kẹo sữa trong túi áo nhét vào trong tay bé trai, lui ra phía sau vài bước, nhìn xem con mắt tràn đầy đề phòng của bé trai.
Mạc Từ đánh nấc một cái, đôi mắt mơ hồ nước mắt.
“Đường đường sạch sẽ…" Bé không biết lại vì sao có người đối xử hung ác với bé, miệng của Mạc Từ bé nhỏ thành hình cung lộn ngược méo xẹo xuống.
“Mày cút đi!" Bé trai chỉ cảm thấy tiếng khóc của Mạc Từ bé nhỏ ầm ĩ, mạnh mẽ đứng dậy, trong đôi mắt bởi vì nguyên nhân có nước mắt mà trở nên sáng ngời.
Đôi mắt sáng loáng như dao nhỏ gọt hoa quả, đâm vào mắt người khác.
“Bạn không cần đường đường, không tốt…Không cho phép hung mình!" Mạc Từ bé nhỏ nhìn thấy toàn thân bé trai toát ra khí tức nguy hiểm, sợ tới mức rụt đầu trở về, như là nghĩ đến anh trai lập tức sẽ đến giáo huấn nó, lồng ngực nho nhỏ của bé con nâng cao, giả vờ như một bộ bé không sợ hình dáng của nó.
Khuôn mặt bị làm cho vô cùng thê thảm, phối hợp một bộ biểu tình ‘Ta là nam tử hán’, bé trai tránh ở chỗ tối khóc sắc mặt dịu xuống, thiếu đi sắc bén vừa rồi, duỗi tay muốn đi sờ thân hình nho nhỏ của bé con này, lại bởi vì Mạc Từ bé nhỏ đề phòng trốn tránh mà buông xuống.
“Mình không sợ bạn, anh hai mau đến!" Mạc Từ bé nhỏ sợ hãi lui ra phía sau vào bước, lớn tiếng la lên.
“A Từ, em ở đâu?" Giọng nói thiếu niên từ đầu bên kia đình viện truyền đến, nghe rõ ràng.
“Anh, anh hai!" Mạc Từ bé nhỏ trong nháy mắt quên đi nguy hiểm, căng cổ họng la to anh trai của mình.
Sau rừng cây hiện ra bóng dáng một thiếu niên, thân thiết mà ôm bé con vóc dáng thấp thấp, âm thanh nho nhỏ, dùng ngữ điệu lo lắng an ủi.
Bé trai rất nhanh đình chỉ tiếng khóc rất nhanh xóa đi nước mắt trong hốc mắt, ghen ghét nhìn xem một lớn một nhỏ trước mắt. Ra sức ngẩng đầu lên, ngăn lại chua xót trong lòng.
“Anh, A Từ hơi sợ." Bé con nhỏ nhỏ dựa đầu chôn trong ngực thiếu niên, dùng giọng nói ngọt dẻo vung ra nũng nịu. Duỗi bàn tay thở ô ô, chỉ hướng bé trai khi khễ bé.
“Ai kêu em chạy loạn, quản gia nói không thấy em, em không biết anh cùng cha có bao nhiêu lo lắng!" Thiếu niên đem ánh mắt quăng vào bé con làm nũng trên người, trong tiếng nói răn dạy khuếch tán trong không khí, trở thành một loại an ủi sủng nịch.
Bởi vì toàn bộ ánh mắt không phân ra chỗ khác, thiếu niên cũng không có nhìn thấy ngón tay em trai duỗi ra, đi ra đình viện, từ đầu đến cuối cũng không có hướng bên này nhìn lại.
Bé trai bị xem nhẹ căm giận lau mặt, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.
Nó là con lớn của vợ bé, từ nhỏ đã nhận xa lánh của vợ cả của cha. Đem so với em gái nhỏ một tuổi ghé vào trong ngực mẹ làm nũng thì, nó sẽ bị mẹ mình tiếp nhận theo cách phương thức huấn luyện nghiêm khắc của người thừa kế.
Dựa theo quy củ lễ nghi của xã hội thượng lưu hành động, không khóc không nháo, tĩnh lặng quá mức.
Ở cái nhà lạnh như băng này, làm sao có thể có thân nhân ôm nó như vậy.
Một màn trước mắt kích thích thật sâu vừa vặn châm biếm bé trai. Này một âm thanh “Tạp – Loại" chói tai đến cực điểm đến nay vẫn đang quanh quẩn trong tai.
Cái bé con được bảo vệ rất kĩ này làm nó sinh ra một cỗ cảm xúc khó chịu. Đó là tức giận bị người bỏ lơ, ghen ghét không chiếm được thân tình, ác độc muốn hủy diệt sạch phần tốt đẹp đó.
Trong lòng nảy sinh lan tràn. Tính cách cực đoan giống như dây leo tiến lên phía trước sinh trưởng, từng chút bò ra ngoài cơ thể.
Một ngày nào đó nó muốn hủy diệt phần tốt đẹp đó, một ngày nào đó nó muốn có người như vậy ôm nó. Bé trai trong bóng đêm nắm tay nắm chặt, nhìn xem hai người một lớn một nhỏ dần dần đi xa, đem không cam lòng trong nội tâm chôn dấu đến chỗ sâu nhất. Chùi đi lệ khô, đi đến yến hội trong đại sảnh, đi đến bên người cha, đem chuyện gì cũng chưa có phát sinh qua.
Ai cũng không biết, bé con nho nhỏ, bởi vì né lui tránh đi, lại rước lấy phần trả thù gần như hủy diệt này.
Ai cũng không biết, bé trai còn chưa lớn lên, lại có một ngày vì tâm lý sai lệch chôn dấu thật lâu trong lòng mà hủy diệt một người khi còn sống.
Lúc đó phần gặp gỡ hồn nhiên tốt đẹp, toàn bộ lại bị bao trùm cảm xúc xấu xí, trở nên rắc rối phức tạp.
Tương lai, bất luận kẻ nào cũng không có cách nào đoán trước được.
Bóng cây di động, ngày dời sao chuyển.
Thời gian lâu như vậy, lại dài như vậy.
[1]
Đó là một ngày giữa hè tràn ngập tiếng ve kêu.
Mạc Ngôn ôm em trai trên mặt còn vương vệt nước mắt, ngồi ở trong lương đình phía trước tòa nhà.
Gió nhẹ ngày hè nóng hầm hập thổi qua bốn phía lương đình quấn quýt trên dây leo màu xanh biếc, thoáng cái làm khô ẩm ướt trên mặt Mạc Từ, thổi qua hai anh em đang dựa sát vào nhau.
Bên ngoài lương đình là từng tiếng ve kêu không biết mệt mỏi, ánh mặt trời trải đầy khoảng đất trống bên ngoài lương đình, trực tiếp chiếu trên loài hoa cỏ không biết tên ở đối diện.
Cảm giác ẩm ướt trên bờ vai vẫn còn đó, cánh tay cùng em trai dính vào một chỗ liên tục không ngừng toát ra mồ hôi. Sau khi cái nóng qua đi, là cảm giác mát mẻ bốc lên.
Mạc Ngôn thoáng cúi đầu xuống, đến gần nhìn bàn tay to trên đôi má của em trai.
Bé con mới vừa rồi còn đang khóc gào thét không ngừng hiện tại im lặng gối lên cậu, đem nửa người gắt gao kề sát vào mình. Trên khuôn mặt trắng ngần gần như trong suốt, hai đường bị gió thổi khô, hiển nhiên vệt nước mắt rõ ràng phá lệ dễ thấy.
Duỗi ra bàn tay của mình, Mạc Ngôn cẩn cẩn dực dực kéo ra khoảng cách của hai người, không để cho em trai hầm nóng đến hỏng.
Bé con đã khóc đến mệt mỏi đột nhiên vừa động thì dẫn đến thêm vào đánh nấc thút tha thút thít, một chút lại một chút. Nhúc nhích tay chân tựa hồ không thấy nóng càng tiến thêm một bước dán bản thân vào, đem mặt chôn vào lồng ngực của cậu. Xao động một hồi, rốt cục chân tay thả mềm nhũn chậm chạp thở ra, úp úp mở mở một tiếng lại ngủ thật say.
Đợi cho em trai an ổn lại. Mạc Ngôn bất đắc dĩ nhấc tay lên trên đầu đã ngừng khóc thút thít, vuốt ve qua lại mái tóc mềm mại của bé con.
Đứa em trai này…
Là nên được tất cả mọi người nâng trong lòng bàn tay sủng ái.
Bé con tuổi nhỏ nhưng khuôn mặt đã động lòng người, tính cách cũng rất quật cường. Mạc Ngôn ngẩn ngơ một hồi, tiếng vang vừa rồi trong đại sảnh, cha đã quát tháo một phen.
A Từ…Em cái gì cũng không hiểu.
Mạc Ngôn đình chỉ động tác trên tay, bắt đầu nổi lên đau lòng.
Mẹ vừa mới ra đi vốn cần phải thế chỗ của người, đem em trai bé nhỏ yếu ớt ôm vào trong ngực an ủi một phen.
Thế nhưng, mẹ đã mất, sẽ không ai như người, ở trong đêm ôm em trai vào trong ngực, gối lên cùng một cái gối đầu, hô hấp giao thoa, cùng nhau thiếp đi.
Em ấy, nên hiểu nỗi khổ sở của cha, cũng có thể giả vờ như cái gì cũng không nghe thấy, bình tĩnh tiếp nhận sự thật.
Đây là bi ai khi sinh ra ở nhà giàu có.
Không có tự do, hết thảy dùng lợi ích gia tộc làm trọng.
Hôn nhân, cho tới bây giờ đều là thành lập trên lợi ích ngang hàng của hai bên. Cha lại cưới vợ…Cũng là chuyện đương nhiên.
Em trai không nên kích động như thế, không nên phản đối kịch liệt như thế…
Cậu hiểu, cậu minh bạch.
Minh bạch em trai không muốn bị người khác chiếm lấy tâm tư của cha.
Bé con đơn thuần như vậy, người mẹ trong bầu trời nho nhỏ đã ra đi, chỉ còn mình và cha.
Cái loại người lạ lẫm tiến vào tòa nhà, cảm thấy tràn ngập mùi xa lạ…Cậu cũng không thích được.
Cùng cha khóc lớn đại náo, cổ khàn giọng mà nhảy mạnh lên bàn lớn, hy vọng người cha luôn luôn yêu thương của mình đồng ý không cưới.
Nắm chặt góc áo của cha, dùng đôi mắt ướt sũng để cho cha thỏa hiệp.
A Từ, em không nên…
Cầm lấy đôi bàn tay buông xuống bên người của Mạc Từ đang thở vù vù, nhìn thấy vết ấn hồng hồng trên gương mặt. Mạc Ngôn nhịn không được nhẹ nhàng vuốt ve an ủi, hy vọng những tụ huyết kia tản đi.
Những vết này, làm cậu nhớ tới thời gian sinh bệnh thật lâu trước kia.
Cái con quỷ nhỏ thích khóc lại dính người gắt gao cầm lấy góc áo của cậu, không muốn thả ra. Đem gương mặt mệt mỏi dính sát vào tay của cậu mà không muốn rời đi.
Như là thế giới này chỉ có một mình cậu.
Mặc cho cha cùng Đạt tẩu tới khuyên bảo, cũng không buông ra tay đang nắm lấy góc áo.
Mạc Ngôn nóng sốt mơ hồ nên cũng không biết làm sao, em trai nho nhỏ cứ thế kề sát tay cậu, ở trên giường bệnh qua một đêm.
Lúc tỉnh lại, một đường ánh nắng mặt trời sớm mai xuyên thấu qua lớp rèm mỏng màu trắng, chiếu lên trên mặt.
Lúc đó mới biết được, hóa ra lúc sinh bệnh, cũng có người lo lắng như vậy, làm bạn với cậu như vậy, cùng một chỗ vượt qua…
Bản thân cũng nhỏ tuổi nhưng đã sinh ra một tình cảm ấm áp không rõ, cựa quậy, ngoài ý muốn đánh thức em trai đang dựa sát vào của cậu.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn ngày thường sạch sẽ mang theo vệt nước mắt, nước mũi đã khô. Khuôn mặt đủ mọi màu sắc tràn ngập kinh hỉ.
Dựa sát vào cậu, muốn nói cái gì lại bởi vì khóc quá lâu mà nói không ra lời.
Một đôi tay trắng trắng mềm mềm như thế, in đầy vết ngân, tụ huyết tập trung ở một chỗ, nhẹ chạm vào thì chỉ nghe em trai khẽ hút khí lạnh.
Vào thời gian không có mẹ, là bọn họ hai người vai dựa vào vai, tựa vào cùng một chỗ, chống đỡ thoát ra tối đen tập kích.
Loại cảm giác huyết nhục tương liên này, làm đáy lòng cậu truyền đến từng cơn đau nhức.
Mà hiện tại, đứa nhỏ này lại lớn tiếng la khóc, không muốn thỏa hiệp. Làm cho tất cả mọi người vây xung quanh bé, làm cho bầu trời xanh thẳm của bé thấp xuống…
Khờ dại lại kiêu căng…Cậu có thể đem bé làm gì bây giờ?
Trên người một thân mồ hôi khó chịu, Mạc Ngôn sờ lên đầu của Mạc Từ, thoáng cái đứng lên, cơ thể bởi vì thật lâu không có hoạt động nên thập phần cứng ngắc. Mạc Ngôn lắc lắc vài cái, rốt cục đứng vững. Ôm chặt cơ thể cơ mềm mại yếu ớt vào lòng, Mạc Ngôn đón ánh nắng mặt trời khô nóng đi vào trong tòa nhà đối diện.
[2]
Mặc dù em trai liều mạng chống cự không chịu mặc lễ phục, vẫn là tránh không được bị Đạt thúc Đạt tẩu đặt ở trên giường, thay một thân quần áo chán ghét.
Khóc la vô ích, chơi xấu trên mặt đất lăn lộn cũng không có người nào để ý.
Bé con hát một hồi lâu kịch như là đột nhiên nghĩ thông suốt cái gì, trên sàn nhà đứng dậy. Cánh tay nho nhỏ giương thật rộng, một đường hướng cậu vọt tới, trong hốc mắt hồng hồng hàm chứa lệ óng ánh, kêu la muốn mình ôm một cái.
Đường nét bộ mặt cứng nhắc của Mạc Ngôn dịu xuống, ngọn đèn êm dịu chiếu vào trên người bé con yếu ớt kia, cơ thể nhỏ bé mềm mại ấm áp thân thiết dán vào mình, mái tóc mềm mại của cái đầu kia dường như phản xạ dưới ngọn đèn, tỏa sáng rực rỡ.
“A Từ, ngoan." Lúc này bản thân chỉ có thể ôm đứa em trai đã mất đi người mẹ yêu thương này.
Bé còn nhỏ như thế.
Bàn tay của bé giống như con mèo nhỏ trong nhà, nho nhỏ mềm mại.
Trong con ngươi không phải đen nhánh lóe nước mắt, nhìn qua hết sức đau lòng.
Bé ngoại trừ khóc cái gì cũng không biết ——
Mạc Ngôn từ trong túi lấy ra một nắm kẹo, nhét vào trong lòng bàn tay của em trai đang thở vù vù. Dùng âm thanh nhẹ nhàng mềm mại nhất đi an ủi: “A Từ, ngoan, em phải đi tham gia tiệc tối, đợi trở về cho em đường đường."
“Thật sự…Không được phép lừa gạt A Từ…Không được phép!" Bé con nho nhỏ đánh nấc, vai nảy lên đánh thút tha thút thít, đem lời nói thành cà lăm.
Nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo mang theo ngây thơ nồng đậm, cái miệng vẩu cao cao lên. Con mắt tròn tròn phía trên mũi trừng trừng, sợ mình đổi ý.
“Không lừa em." Mạc Ngôn vỗ vỗ cái đầu nhỏ ngẩng cao cao của em trai, bên môi tràn ý cười.
“Anh hai làm dấu ngéo tay~" Giọng nói của bé con đặt biệt ngọt ngào mềm mại như là kẹo đường, phóng vào trong không khí.
“Được." Mạc Ngôn kéo cái ngón tay nhỏ ở trên chạm nhẹ một cái, mặc cho em trai nắm tay của cậu, vừa kéo vừa lắc.
Mạc Ngôn (cười) hạ thắt lưng, thay em trai sửa sang lại một chút lễ phục toàn bộ đều là nếp nhăn, nhớ tới đoạn thời gian em trai sinh ra, heo con toàn bộ màu hồng dựa vào trong ngực của cha, quyến luyến nha nha kêu to.
Vô ưu vô lực, đem nước miếng bôi trên ngón tay của mình.
Bé không có suy nghĩ, đối với cái bản thân muốn chỉ biết biểu hiện ra mình là vui giận. Hoặc là khanh khách cười to, hoặc là thảm thương khóc lớn.
Thậm chí đã quên hai giờ trước còn đang cùng cha thổi bong bóng, khóc đến thảm thương.
Mạc Ngôn ôm em trai bắt đầu ôm liếm kẹo trên tay, ngồi trên xe hướng đến yến hội.
Trên đường đi không có khóc lớn đại náo, có lẽ là nhớ thương kẹo của mình, em trai có vẻ hết sức yên tĩnh. Đi theo phía sau cha, đem em trai giao cho quản gia của chủ nhân yến hội, nhiều lần dặn dò, đợi cho em trai bảo đảm mới yên tâm rời đi, hướng chủ nhân chúc mừng.
Trên yến hội ăn uống linh đình, danh viện thục nữ mặc lễ phục dạ hội, đều tự kéo bạn nam, thấp giọng nói chuyện với nhau.
Không có ai chú ý tới một bé con trong phòng nghỉ ngơi, thừa dịp ông quản gia râu mép dài trắng bóng không chú ý, bé con vụng trộm chạy ra ngoài.
Đôi mắt to linh động trong nháy mắt, hiếu kỳ nhìn xem những người lớn khiêu vũ trong đại sảnh.
Cười khanh khách, từ dưới bàn tròn bò đến gần bánh ngọt giữa đại sảnh, lợi dụng không có người chú ý, vụng trộm giơ tay kẹp lên bánh gato dâu tây được xếp cao cao, đem khuôn mặt dính bơ của mình lau sạch.
Chơi đùa đủ rồi sau lại theo dưới bàn chui trở về, nhìn thấy sàn nhà có thể làm thành cái gương để dùng, hết sức hiếu kỳ mà chọt chọt. Một hồi thì đâm gò má non nớt của mình, một hồi thì chỉa chỉa khuôn mặt dính cái gì kỳ quái trên sàn nhà.
Tiếng nhạc ung dung kéo dài vọng lại trong đại sảnh, du dương uyển chuyển, ngọn đèn tà tà mờ mờ chiếu xuống trên mặt mọi người, làm cho hình dáng khuôn mặt cũng càng lúc càng nhu hòa.
Rượu, mỹ nhân, yến hội.
Bóng đêm đang dày đặc.
Khuôn mặt tinh xảo của bé con đang bị bơ bánh ngọt làm cho bẩn bẩn, mờ mờ thấy hai hàng lông mày nhạt cong cong. Bởi vì bò qua bò lại trên mặt đất nên tro bụi trên mặt đất dính lên quần áo, khiến cho bộ lễ phục chế tác tinh xảo hoàn toàn thay đổi.
Nhìn thấy ngoài cửa có mặt trăng hình tròn cùng bóng cây vô cùng kì quặc. Bé con như con mèo nhỏ tay chân linh hoạt, cứ như vậy mà lảo đảo lắc lắc chạy ra bậc thềm cao cao ngoài cửa, nhìn thấy đình viện tràn đầy hoa cỏ, đu dây màu trắng dưới dây leo màu xanh biếc, hưng phấn nhào tới, dùng tư thế ngốc nghếch bò lên trên cái đu dây xinh đẹp.
Rạng rỡ a rạng rỡ, một người chỉ có thể đung đưa đu dây một khoảng cách nhỏ. Không có anh trai ở một bên đẩy, bé con rất nhanh chán ghét cái trò chơi này.
Đầu kia đình viện truyền đến tiếng khóc ấm ức, Mạc Từ bé nhỏ phù phù một tiếng nhảy xuống đu dây, hiếu kỳ hướng ở trong chỗ sâu nhất trong đình viện đi đến.
Âm thanh côn trùng kêu vang tất tất tốt tốt cùng với tiếng khóc nức nở nặng nề, Mạc Từ bé nhỏ mở to hai mắt, chậm rãi tới gần, đưa tay nhấc lên vai bé trai đang đem đầu vùi trong đầu gối.
“Bạn đừng khóc…Mình có đường đường…"
Tay Mạc Từ bé nhỏ bị hung hăng hất ra, cái bé trai ôm hai chân kia mạnh mẽ xoay cơ thể, trừng liếc Mạc Từ.
“Bạn không cần đường đường…" Mạc Từ bé nhỏ bị ánh mắt của bé trai làm cho sợ hãi, sợ tới mức nhanh khóc. Nước mắt trong hốc mắt một vòng một vòng đảo quanh, lại bị cố nén lại không cho rơi xuống.
“Không cần mày lo!" Một tiếng hô phẫn nộ kèm theo khóc nức nở, dọa sợ côn trùng trong đình viện dừng kêu hơn mười giây, sau đó là càng thêm ra sức kêu to…
“Bạn không cần đường…đường" Mạc Từ bé nhỏ cố chấp đem kẹo sữa trong túi áo nhét vào trong tay bé trai, lui ra phía sau vài bước, nhìn xem con mắt tràn đầy đề phòng của bé trai.
Mạc Từ đánh nấc một cái, đôi mắt mơ hồ nước mắt.
“Đường đường sạch sẽ…" Bé không biết lại vì sao có người đối xử hung ác với bé, miệng của Mạc Từ bé nhỏ thành hình cung lộn ngược méo xẹo xuống.
“Mày cút đi!" Bé trai chỉ cảm thấy tiếng khóc của Mạc Từ bé nhỏ ầm ĩ, mạnh mẽ đứng dậy, trong đôi mắt bởi vì nguyên nhân có nước mắt mà trở nên sáng ngời.
Đôi mắt sáng loáng như dao nhỏ gọt hoa quả, đâm vào mắt người khác.
“Bạn không cần đường đường, không tốt…Không cho phép hung mình!" Mạc Từ bé nhỏ nhìn thấy toàn thân bé trai toát ra khí tức nguy hiểm, sợ tới mức rụt đầu trở về, như là nghĩ đến anh trai lập tức sẽ đến giáo huấn nó, lồng ngực nho nhỏ của bé con nâng cao, giả vờ như một bộ bé không sợ hình dáng của nó.
Khuôn mặt bị làm cho vô cùng thê thảm, phối hợp một bộ biểu tình ‘Ta là nam tử hán’, bé trai tránh ở chỗ tối khóc sắc mặt dịu xuống, thiếu đi sắc bén vừa rồi, duỗi tay muốn đi sờ thân hình nho nhỏ của bé con này, lại bởi vì Mạc Từ bé nhỏ đề phòng trốn tránh mà buông xuống.
“Mình không sợ bạn, anh hai mau đến!" Mạc Từ bé nhỏ sợ hãi lui ra phía sau vào bước, lớn tiếng la lên.
“A Từ, em ở đâu?" Giọng nói thiếu niên từ đầu bên kia đình viện truyền đến, nghe rõ ràng.
“Anh, anh hai!" Mạc Từ bé nhỏ trong nháy mắt quên đi nguy hiểm, căng cổ họng la to anh trai của mình.
Sau rừng cây hiện ra bóng dáng một thiếu niên, thân thiết mà ôm bé con vóc dáng thấp thấp, âm thanh nho nhỏ, dùng ngữ điệu lo lắng an ủi.
Bé trai rất nhanh đình chỉ tiếng khóc rất nhanh xóa đi nước mắt trong hốc mắt, ghen ghét nhìn xem một lớn một nhỏ trước mắt. Ra sức ngẩng đầu lên, ngăn lại chua xót trong lòng.
“Anh, A Từ hơi sợ." Bé con nhỏ nhỏ dựa đầu chôn trong ngực thiếu niên, dùng giọng nói ngọt dẻo vung ra nũng nịu. Duỗi bàn tay thở ô ô, chỉ hướng bé trai khi khễ bé.
“Ai kêu em chạy loạn, quản gia nói không thấy em, em không biết anh cùng cha có bao nhiêu lo lắng!" Thiếu niên đem ánh mắt quăng vào bé con làm nũng trên người, trong tiếng nói răn dạy khuếch tán trong không khí, trở thành một loại an ủi sủng nịch.
Bởi vì toàn bộ ánh mắt không phân ra chỗ khác, thiếu niên cũng không có nhìn thấy ngón tay em trai duỗi ra, đi ra đình viện, từ đầu đến cuối cũng không có hướng bên này nhìn lại.
Bé trai bị xem nhẹ căm giận lau mặt, trong mắt hiện lên một tia không cam lòng.
Nó là con lớn của vợ bé, từ nhỏ đã nhận xa lánh của vợ cả của cha. Đem so với em gái nhỏ một tuổi ghé vào trong ngực mẹ làm nũng thì, nó sẽ bị mẹ mình tiếp nhận theo cách phương thức huấn luyện nghiêm khắc của người thừa kế.
Dựa theo quy củ lễ nghi của xã hội thượng lưu hành động, không khóc không nháo, tĩnh lặng quá mức.
Ở cái nhà lạnh như băng này, làm sao có thể có thân nhân ôm nó như vậy.
Một màn trước mắt kích thích thật sâu vừa vặn châm biếm bé trai. Này một âm thanh “Tạp – Loại" chói tai đến cực điểm đến nay vẫn đang quanh quẩn trong tai.
Cái bé con được bảo vệ rất kĩ này làm nó sinh ra một cỗ cảm xúc khó chịu. Đó là tức giận bị người bỏ lơ, ghen ghét không chiếm được thân tình, ác độc muốn hủy diệt sạch phần tốt đẹp đó.
Trong lòng nảy sinh lan tràn. Tính cách cực đoan giống như dây leo tiến lên phía trước sinh trưởng, từng chút bò ra ngoài cơ thể.
Một ngày nào đó nó muốn hủy diệt phần tốt đẹp đó, một ngày nào đó nó muốn có người như vậy ôm nó. Bé trai trong bóng đêm nắm tay nắm chặt, nhìn xem hai người một lớn một nhỏ dần dần đi xa, đem không cam lòng trong nội tâm chôn dấu đến chỗ sâu nhất. Chùi đi lệ khô, đi đến yến hội trong đại sảnh, đi đến bên người cha, đem chuyện gì cũng chưa có phát sinh qua.
Ai cũng không biết, bé con nho nhỏ, bởi vì né lui tránh đi, lại rước lấy phần trả thù gần như hủy diệt này.
Ai cũng không biết, bé trai còn chưa lớn lên, lại có một ngày vì tâm lý sai lệch chôn dấu thật lâu trong lòng mà hủy diệt một người khi còn sống.
Lúc đó phần gặp gỡ hồn nhiên tốt đẹp, toàn bộ lại bị bao trùm cảm xúc xấu xí, trở nên rắc rối phức tạp.
Tương lai, bất luận kẻ nào cũng không có cách nào đoán trước được.
Bóng cây di động, ngày dời sao chuyển.
Thời gian lâu như vậy, lại dài như vậy.
Tác giả :
Phù Diêu Trực Thượng