Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 3 - Chương 15

“Mạc Từ." Người đàn ông ánh mắt dịu dàng rơi vào trên người của người trước mắt, cánh tay thon dài nắm vào eo của đối phương.

Dựa ở trên vách tường, đầu chống lẫn nhau, hô hấp ẩm ướt đan xen vào một chỗ.

Đôi mắt màu đen bao dung mà trầm ổn, tựa hồ chiếu rọi bóng đêm dày đậm ngoài cửa sổ.

Trong phòng kín đáo, còn chừa lại ngọn đèn nhu hòa, trải dài, đem lông mi rủ xuống phủ kín một tầng quầng sáng nhàn nhạt.

“Mạc Từ, đừng đem mình làm cho quá mệt mỏi." Người đàn ông âm thanh trầm thấp ở giữa bất tri bất giác đã trở thành liều thuốc ổn định tâm trạng của mình.

Bởi vì suy nghĩ quá nhiều, hai đầu lông mày luôn đọng lại sắc thái rầu rĩ, không thể bằng phẳng.

Cuộc nói chuyện nhấc lên cơn sóng vạn trượng vẫn cứ xoay quanh trong đầu, hợp tác, không hợp tác, bốn chữ to Mạc thị khủng hoảng, trở thành gông xiềng trói buộc Mạc Từ.

Sai lầm giống nhau, cậu không nghĩ phạm cả hai lần, khủng hoảng như nhau cậu không nghĩ nhìn thấy một loại kết quả. Lời của Triệu Hồng Tu khó phân biệt thật giả, đã có sức hấp dẫn khó có thể nói ra.

Đây là một bẫy rập chôn cực kỳ sâu sao?

Như vậy, Triệu Hồng Tu làm sao thẳng thắn tự nói với mình được, người chủ đạo màn khủng hoảng này, chẳng lẽ thật là đơn thuần tìm kiếm viện trợ bên ngoài, hay tất cả là một tuồng kịch Triệu gia bắt tay biểu diễn.

Cậu không có cách nào quyết định, ở dưới tình huống đoán không ra mục đích chân chính của Tiệu Hồng Tu, bất luận cái kết luận gì cũng là khinh suất, chung quy cậu thích để tâm vào chuyện vụn vặt hoàn toàn tiến vào ngõ cụt, nhưng muốn lui về phía sau tìm kiếm lối ra, lại như đánh đổ tường vây đi thẳng tới.

Cậu muốn gánh trách nhiệm, là trách nhiệm chăm sóc toàn bộ Mạc gia, tình thân gắn bó của Mạc gia, khiến cho cha anh cơ thể khỏe mạnh, cuộc sống an nhàn.

Khủng hoảng, sớm có mưu tính trước.

Cùng với trí nhớ đời trước có sai lệch rất lớn, đây là một chuyện xấu từ lúc sống lại cho đến nay.

Lựa chọn khác nhau khiến cho kết quả khác nhau, Mạc Từ quả thật cẩn thận chặt chẽ, rồi lại sợ hãi kết quả cuối cùng sau đó làm thay đổi vận mệnh.

Bệnh của cha tới sớm trước vài năm, đây là một chuyện xấu đầu tiên khi lựa chọn trở thành một người đầu bếp tự do.

Kế tiếp, đáp ứng kế hoạch hợp tác với Triệu Hồng Tu, sẽ có loại chuyện xấu gì nữa?

Mạc Từ không dám làm tưởng tượng, không dám đem an nguy của người nhà làm tiền đặt cược.

Biết rõ quỹ đạo của vận mệnh, nhưng không thể đi dọc theo quỹ đạo, thay đổi lộ tuyến ban đầu ắt phải làm cho phát sinh ngoài ý muốn.

Do dự cùng sợ hãi, trở thành chướng ngại tâm lý lớn nhất của Mạc Từ.

“Tất cả đều là quá khứ, đừng nghĩ quá nhiều, Mạc Từ, em cần thả lỏng."

Người đàn ông nhẹ nhàng vỗ về cái lưng cứng còng của Mạc Từ, dùng nhiệt độ của cơ thể xoa dịu cơ thể cứng còng của người ấy.

Đoạn Phong hiểu, sợ hãi của Mạc Từ là sau khi Triệu Hồng Tu rời đi mới sinh ra.

Ở dưới biểu tình dịu dàng, Đoạn Phong nắm chặt nắm tay không bị Mạc Từ nhìn thấy, cứ như vậy lẳng lặng một mực ôm người đang không nói gì, không mở miệng.

Thật lâu sau, Mạc Từ trầm mặc khẽ ngẩng đầu, môi động nói chuyện, đem tất cả chú ý tập trung trên người của người đàn ông đang biểu lộ dịu dàng.

“Đoạn Phong, nếu như anh biết có một số việc nhất định sẽ phát sinh, anh có thể ngăn cản, nhưng ngăn cản sẽ làm anh mất đi một thứ gì đó, anh vẫn có thể làm như vậy hay không?"

“Mất đi gì đó dạng gì? Em mất đi, có phải là so với ngăn cản chuyện phát sinh thì điều nhận được quan trọng hơn?"

Đoạn Phong sững sờ, ngưng thần suy nghĩ trong chốc lát, nghiêm túc nói ra.

“Mất đi, nhận được?" Mạc Từ thì thào nói.

“Là mất đi quan trọng, hay là nhận được quan trọng? Nếu như nhận được quan trọng hơn, anh tình nguyện đi ngăn cản, hy sinh luôn phải mất đi, bởi vì bất cứ chuyện gì, đã có thì sẽ có mất, em đừng quá mức để ý."

Đoạn Phong lặp lại, lặng lẽ bày ra nắm tay, cầm ngón tay thoáng lạnh buốt của Mạc Từ.

Giống như một viên đá rơi vào mặt hồ tĩnh lặng, trong lòng Mạc Từ cho dù tầng tầng rung động, sợ hãi hoang mang hoặc là do dự, thì ở giữa rung động một tầng lại một tầng đó đã được gột rửa.

Ngăn chặn khủng hoảng, cậu không biết sẽ mất đi điều gì, nhưng nếu như mặc cho khủng hoảng phát triển mà không đi ngăn cản, cậu sẽ mất đi cha hoặc là anh trai, thậm chí là tương lai của toàn bộ Mạc gia.

Nhận được, so với mất đi quan trọng hơn, răng Mạc Từ cắn chặt môi dưới buông ra, lưỡng lự trong mắt tan đi, đôi mắt trước sau như một trong veo sáng ngời.

Đôi mắt hoàn toàn thành trăng lưỡi liềm, khóe miệng không ngừng giơ lên, đôi mắt Mạc Từ lập lòe ánh sáng, Mạc Từ dùng sức nắm lấy ngón tay của anh.

“Cám ơn anh, Đoạn Phong."

“Không có gì, em làm ra một quyết định mà bản thân cho rằng là đúng đắn, anh cũng thay em vui mừng."

Con mắt sáng tinh là biểu hiện Mạc Từ giải khai tâm kết, Đoạn Phong ánh mắt sủng nịch rơi xuống, dùng tay kia xoa vuốt mái tóc mềm mại của đối phương.

Mái tóc màu nâu ở dưới ánh đèn nhu hòa bắn thẳng vào, nhiều thêm một tầng quầng sáng, đem màu tóc phủ lên thành màu vàng kim mềm mại, tóc xõa tung sờ vào nổi lên xúc cảm vô cùng tốt, Đoạn Phong ỷ vào ưu thế thân so với Mạc Từ cao hơn một cái đầu, ác liệt xoa loạn mái tóc, mò đến Mạc Từ xù lông.

“Tay, buông tay của anh ra!" Mạc Từ tốn hơn thừa lời, căm giận trừng người đàn ông một cái, gò má phồng lên hiện ra đỏ ửng tức giận, nhìn qua vô cùng đáng yêu.

“Không buông."

Đè chặn nghẹn cười, khóe môi Đoạn Phong không ngừng giơ lên, trong đôi mắt màu đen tất cả đều là bộ dáng Mạc Từ tức giận.

“Mạc Từ," Đôi mắt mỉm cười tiến đụng vào trong ánh mắt trốn tránh của Mạc Từ.

Một tuần lễ không gặp mặt, trong điện thoại vài câu đơn giản hỏi thăm ân cần, sẽ không cản được hai khối trái tim không ngừng kề sát.

Chạm mặt ngày hôm nay là một trùng hợp, Đoạn Phong cùng đạo diễn công ty vừa mới ở trong quán coffee uống xong coffee, bàn chuyện hợp tác vô cùng thuận lợi, mỗi người đi một ngả, Đoạn Phong chuẩn bị trở về nhà thì ở vị trí gần cửa sổ ở quán coffee nhìn thấy Mạc Từ cùng Triệu Hồng Tu ở với nhau.

Hình dáng bả vai khẽ run cùng Mạc Từ vô cùng tương tự, vốn là bước ra quán coffee lại thu chân về, đường vòng đi đến trước mặt hai người. Người nọ quả nhiên là Mạc Từ, kiềm chế mừng rỡ khi gặp mặt, Đoạn Phong nghiêm mặt ứng đối Triệu Hồng Tu ‘Bắt nạt’ Mạc Từ, thành công làm cho đối thủ rời đi trước một bước.

Anh không biết lúc mình đi đến trước mặt hai người thì, Triệu Hồng Tu nói gì đó với Mạc Từ, Mạc Từ ở trước mặt Triệu Hồng Tu sắc thái tái nhợt làm anh đau lòng.

Đem người mang về chỗ ở của mình ở thành phố C, Đoạn Phong an ủi không nói gì cuối cùng làm cho Mạc Từ buông đề phòng, giải khai khúc mắc.

Nhìn thấy rõ ràng nụ cười của nhau, khóe miệng cong lên, hai tay nắm giao nhau, đêm khuya người an tĩnh.

Không có bất luận tiếng ồn ào dư thừa nào, tiếng hít thở ở trong một mảnh yên tĩnh lên xuống.

Đoạn Phong còn trẻ mất mẹ vẫn luôn tin tưởng, tình yêu của mình, sớm muộn sẽ đến giữa anh với một nửa khác.

Một nửa khác không cần dịu dàng như mẹ, tình yêu hoàn chỉnh, phải là anh đến dành cho đối phương dịu dàng đặc biệt.

Có sở thích hứng thú giống nhau, hiểu rõ mình, sẽ hướng mình quét sạch thói xấu, cãi nhau lặt vặt, cá tính kiên cường mà không ngột ngạt, chân thành đơn giản. Một bóng hình không ngừng hoàn thiện trong đầu từng chút từng chút phác họa, cảm tình từ cuộc sống từng chút một thẩm thấu vào.

Như mưa xuân, không tiếng động lẻn vào, chờ mình thức tỉnh là lúc em ấy đã sớm thâm căn cố đế.

Nghe được gặp Mạc Từ trúng đạn thì ngực như bị một cái chày nặng giã vào, ù tai hoa mắt, tan nát cõi lòng đau đớt tột độ. Có đôi khi thì tựa như bị bão ghé thăm, khi thì như dạng lửa cháy mạnh oanh oanh liệt liệt, có năng lực hủy diệt hết thảy. Thông thường, tình yêu của người bình thường là các loại trò chơi như ngăn trở cùng khảo nghiệm, vui mừng ngạc nhiên nho nhỏ cùng ngọt ngào, bình thản, ung dung, vụn vặt nhưng mà lâu dài.

Lúc không thể cùng nhau thì thời gian vô cùng dài đằng đẵng, lúc ở chung, thời gian lại trôi qua nhanh chóng.

Bởi vì yêu, cho nên thường thường lúc một mình đơn độc chìm vào giấc ngủ thì nhớ thương da diết, bách chuyển luân hồi (Nghĩ ngợi trăm lần).

Từ lúc bắt đầu nụ hôn đầu tiên, tổng cộng đã hơn hai tháng.

Đoạn Phong làm xác nhận, cái hai tháng trao đổi nội tâm này là hai năm hai bốn tháng dài đằng đẵng.

Có lẽ hơn hai năm, từ lúc quen biết ở sâu trong trí nhớ vào ngày nào đó, thì đã định trước là tình yêu rơi vào tay giặc rồi.

Tế thủy trường lưu*, bình thản mà lại kéo dài.

*细水长流 – Nước chảy nhỏ thì chảy dài: Đều đều, từng ít một, không ngừng.

Bất luận Mạc Từ khi nào thì đi vào tâm, khi nào thì chiếm cứ trái tim, cùng một chỗ ở chung, chính là hạnh phúc lớn nhất.

Đoạn Phong có chút cúi đầu, ở trên môi màu sáng của đối phương ấn lên một nụ hôn.

Con mắt có chút nheo lại, lông mi run run, một chút chờ mong, vài phần khẩn trương.

Biểu tình rất nhỏ tiến chạm vào trong mắt, nụ hôn khẽ dần dần sâu vào, nội tâm trở nên càng thêm mềm mại.

Tựa hồ ở trên đám mây bồng bềnh phiêu đãng, tựa hồ ở trong dòng nước nhu hòa bơi lội, tựa hồ ở trên bữa tiệc lớn thưởng thức mỹ vị, mỗi một cái nụ vị giác, đều đang kêu gào, đều đang sức sống nhảy lên.

Môi lưỡi đụng nhau, cảm quan tuyệt với, bất luận mỹ vị gì của thế gian đều không thể sánh được.

Hô hấp giao thoa, thuyền chài sang sông cập bờ, yên ổn mà lại chân thật.

Đôi mắt chậm rãi nhắm lại, cơ thể dần dần trầm luân.

Màu sắc tươi đẹp nổ tung ở bên cạnh, in nhuộm cả thế giới.

Vào lúc bỏ đi âu phục, cơ thể mềm mại rơi vào lòng bàn tay, ôn nhuận trắng nõn.

Đối phương đói khát chạm vào, càng chờ mong tiến thêm một bước tiếp xúc.

Trên đám mây xóc nảy nhấp nhô, trong dòng nước bơi lội không trở ngại, không khí ngưng kết biến thành ngưng tụ sương mù, che đậy cảm quan mông lung mờ ảo.

Đoạn Phong làm nụ hôn cạn này sâu lên, dùng đầu lưỡi trêu Mạc Từ.

Đẩy vào, ai cũng không muốn chịu thua, đến cuối cùng, Mạc Từ hô hấp dồn dập đẩy Đoạn Phong ra, há miệng thở dốc.

Khóe mắt tràn ra nước mắt, đôi mắt phủ một tầng sương mù lộ ra thần sắc mê mang, dồn sức ngồi trên cái nệm mềm mại, nằm ở trên cái giường rộng lớn, Mạc Từ vững vàng hô hấp của mình.

“Mạc Từ." Âm thanh khàn khàn gọi Mạc Từ còn đang bị lạc lối sa vào trong nụ hôn.

Gò má ửng đỏ, nốt ruồi nhỏ dưới khóe mắt bị hô hấp dồn dập tràn ra nước mắt thấm ẩm ướt, tràn ngập hấp dẫn.

Đoạn Phong từ phía trên bao quát Mạc Từ, nhìn thấy Mạc Từ hô hấp dồn dập lún sâu nằm trên giường của mình, con ngươi màu đen chìm tối xuống.

Lén lút tới gần, Đoạn Phong chậm rãi cúi □, ngồi nghiêng bên cạnh Mạc Từ, bàn tay dày rộng khẽ chạm vào gò má nóng hổi của Mạc Từ.

“Em muốn tắm!" Mạc Từ tránh đi bàn tay của Đoạn Phong, một cái xoay người đứng lên, trốn qua một bên, kiếm cớ che giấu thẹn thùng của mình.

“Được, phòng tắm ở bên kia." Đoạn Phong bên môi cười yếu ớt không tan, chỉ chỉ chỗ phía sau, tùy ý Mạc Từ gò má một mảnh đỏ bừng nện bước chân trốn vào phòng tắm.

“Khăn tắm treo ở trên vách tường, đừng trượt chân đó!" Đoạn Phong bổ sung vào, trong con ngươi màu đen hiện lên một mạt ánh sáng.

Chỗ ở của Đoạn Phong điều kiện rất tốt, ở khu nhà ở hai mươi tám tầng của trung tâm thương nghiệp tấc đất tấc vàng, bốn phòng một sảnh, đồng thời lắp đặt hai cái phòng tắm.

Đoạn Phong từ phòng tắm tắm xong đi ra, Mạc Từ ở trong một cái phòng tắm khác vẫn chưa đi ra.

Mặc áo choàng tắm tử tế, Đoạn Phong mở đầu ti vi, ngồi ở trên sô pha, khóe mắt như có như không quét về phía phòng tắm không có tiếng nước chảy.

Rất nhanh, Mạc Từ vây khăn tắm màu trắng to đi ra, lau tóc ướt sũng, Mạc Từ hướng Đoạn Phong ngồi trên ghế sô pha xem TV lên tiếng.

“Quần áo của em trong đó, em chưa giặt quần áo."

“Anh đi lấy cho em." Đoạn Phong gật đầu, để cho Mạc Từ đi theo phía sau anh.

Hai người đi vào phòng ngủ, Đoạn Phong mở tủ quần áo ra, đưa cho Mạc Từ một chiếc áo sơmi rộng thùng thình, trầm giọng nói, “Áo của anh, em mặc sẽ khá lớn."

Mạc Từ lắc đầu, mặc áo sơmi vào, ở trước mặt Đoạn Phong lưu loát mặc áo vào.

Mạc Từ nhìn qua rất gầy, cũng không phải dáng người gầy yếu chỉ nhìn thấy xương nổi lên, Đoạn Phong biết Mạc Từ mỗi ngày sáng sớm đều có thói quen chạy bộ buổi sáng, sau khi bị thương, vì phối hợp với trị liệu của bác sĩ, sau khi khỏi hẳn, lại dùng một ít vận động rèn luyện cơ thể có tính chất kỹ xảo để khôi phục sức khỏe.

Mạc Từ mặc xong áo có một loại ảo giác suy nhược, cởi áo ra, Mạc Từ lộ ra ***g ngực tuyệt đối không được gọi là cường tráng, nhưng không phải xương cốt nổi lên, gầy yếu không khỏe mạnh.

Mạc Từ không thường ra vào dưới ánh mặt trời, làn da so với người bình thường càng trắng hơn, làm một người đầu bếp, Mạc Từ mỗi ngày ở trong ẩm thực cũng đều có chú ý, chú ý dưỡng sinh là một thói quen sinh hoạt khỏe mạnh, đó là lí do Mạc Từ chú trọng ẩm thực, một thân làn da mà ngay cả phụ nữ cũng hâm mộ, màu da trơn bóng oánh nhuận.

Đoạn Phong bất động quan sát tìm hiểu, đôi mắt tỏa ra ánh sáng.

□ được khăn tắm vây quanh, hai cái chân gầy thon dài lộ ra, Mạc Từ bị người nhìn chằm chằm có chút xấu hổ ánh mắt liếc qua Đoạn Phong, “Anh có quần mới không."

Âm thanh rất nhỏ, Mạc Từ hết sức thẹn thùng, cơ hồ là vùi đầu nói chuyện với Đoạn Phong.

“Có," Đoạn Phong dư quang khóe mắt quét đến bên tai biến hồng của Mạc Từ, trầm giọng trả lời, lại chậm chạp không động thân đi tìm quần cho Mạc Từ.

“Anh tại sao không đi lấy đi." Mạc Từ xoay người, trừng Đoạn Phong một cái.

“Không cần lấy." Đoạn Phong mỉm cười, hai tay đáp trên vai Mạc Từ, nhìn thấy gò má Mạc Từ bởi vì tắm vòi sen mà trở nên hồng nhuận cùng với đôi mắt ánh nước nhộn nhạo.

Dùng sức xoay qua, Đoạn Phong ở dưới tiếng la kinh hãi của Mạc Từ hôn lên đôi môi nhàn nhạt của Mạc Từ, đồng thời đem Mạc Từ áp đảo lên chiếc giường ngủ rộng lớn ở phía sau.

“Đoạn Phong! Quần áo!"

Né tránh Đoạn Phong hôn lần nữa, Mạc Từ thừa dịp khe hở lúc miệng không bị chặn kêu lên.

Đoạn Phong ánh mắt tối trầm lại kỳ lạ nói không nên lời.

Không đợi được Đoạn Phong giải thích, đối phương gần như thô lỗ gặm cắn môi của Mạc Từ, hô hấp dồn dập phả vào bên tai, đó là khí tức nam tính ngập tràn tính xâm lược.

“Mạc Từ," Động tác thô lỗ, âm thanh lại dịu dàng đến nhỏ nước, trong mắt Đoạn Phong toàn bộ đều là Mạc Từ trong mắt đầy nước, cúi đầu, lại lần nữa hôn lên, lúc hô hấp Mạc Từ đang trở nên dồn dập thì, hai tay lặng lẽ chuyển đến ngực Mạc Từ.

Mạc Từ bị hôn đến ý loạn tình mê, cũng không chú ý tới trên ***g ngực nhiều ra một đôi tay di chuyển, nút được cài tốt lần nữa cởi ra, áo lùi đến bả vai.

Trên người mát lạnh, Mạc Từ thở dốc hạ mắt thấy Đoạn Phong hôn lên bộ ngực của cậu, xấu hổ xô đẩy đầu của Đoạn Phong.

“Mạc Từ," Âm thanh khàn khàn đáng sợ, Đoạn Phong ngẩng đầu nhìn Mạc Từ một cái, ánh mắt dịu dàng đến nhỏ nước làm cho Mạc Từ thần sắc hoảng hốt sửng sốt.

Áo bị cởi ra hoàn toàn, vò thành một đống.

Đoạn Phong hôn hít lấy ***g ngực trắng nõn ôn nhuận, động tác dịu dàng.

Trận trận tê ngứa truyền vào đại não, cảm giác quái lạ khiến cho Mạc Từ lỡ phát ra một tiếng rên nhẹ.

Môi chuyển đến bộ phận nổi lên, đầu lưỡi ấn nhẹ, cảm giác mềm mại ẩm ướt lành lạnh rất mới lạ.

“Anh làm gì đó, đừng liếm chỗ đó!" Mạc Từ mang theo âm thanh giọng điệu khác thường không thể nghi ngờ là động lực để Đoạn Phong càng tiến thêm một bước.

Hàm răng gặm cắn, đột nhiên đau đớn.

Mạc Từ đèn nén âm thanh đau nhức, tay không có khí lực chống đỡ đầu Đoạn Phong.

Hai tay bị dễ dàng chế trụ, chống cự duy nhất bị chặng giữa đường, tay Mạc Từ bị Đoạn Phong dùng một bàn tay đè lại.

Trên người mát lạnh, cảm giác xấu hổ biến mất, Đoạn Phong ngẩng đầu trong mắt mỉm cười.

“Anh…" Môi rời đi Mạc Từ khó mà đem một chút mất mác trong nội tâm nói ra miệng.

“Anh yêu em, Mạc Từ." Đoạn Phong phun ra một câu có thể làm Mạc Từ động dung.

Trái tim đột nhiên nhanh hơn, nhảy lên kịch liệt, phảng phất muốn ở dưới ngực mình tức khắc nhảy ra.

Vô cùng hoảng hốt, khăn tắm che ngăn bị người kéo ra, thân dưới mát lạnh, khí quan yếu ớt phía dưới cơ thể bị Đoạn Phong cầm lấy, nhẹ nhàng xoa bóp.

Ngón tay dùng lực đạo nhất định chuyển động trượt qua lại, Đoạn Phong lần nữa ngăn chặn môi muốn nói ra lời của Mạc Từ.

Thân ở địa vị cao của công ty giải trí hai tháng, giữa màn danh lợi rực rỡ hoa màu, tùy ý có thể thấy được người phóng túng dục vọng, trong đó không thiếu người hướng anh yêu thương nhung nhớ. Em trai cùng cha khác mẹ của anh, chính là một người lãng tử phong lưu không cố kị, vứt xuống cục diện rối rắm trong tay, tiếp nhận công ty, tiếp nhận cái cục diện rối rắm kia anh tất nhiên biết mình kế tiếp cần phải làm việc gì.

Chỗ yếu ớt nhất của cơ thể bị người giữ ở trong tay, Mạc Từ mặt đỏ cắt máu.

Toàn bộ chú ý tập trung ở thân dưới, khí quan yếu ớt được người dùng tay phục vụ, cảm giác nhiệt độ bên người liên tục tăng lên, khoái cảm khó có thể nói tả ra cuộn sạch tất cả cảm quan.

Không cách nào từ chối, không cách nào đẩy người này ra, trung thành với bản chất, Mạc Từ trầm luân ở trong dịu dàng của Đoạn Phong.

Ngọn đèn nhu hòa chiếu xuống, Đoạn Phong động tác tăng nhanh, hai tay dịu dàng chạm vào, thở dồn dập, ở dưới một giây, cảm giác không khống chế được quá mức xấu hổ, Mạc Từ không biết khí lực từ đâu mãnh mẽ đẩy Đoạn Phong ra, quá mức mãnh liệt khiến cho khóe mắt chảy ra nước mắt, dính ướt nốt ruồi nhỏ phía dưới khóe mắt, thần sắc phủ kín một tầng xinh đẹp.

Từ trong cổ họng vọng lại thở dài, trong nháy mắt từ trong cơ thể khí nóng bốc lên tràn ra.

Bầu không khí nóng rực dị thường làm cho ánh mắt trở nên mơ hồ, Mạc Từ sau khi phóng thích lún sâu trong giường ngủ, hô hấp ồ ồ, càng không ngừng thở.

Đoạn Phong thoáng dừng lại, buông hai tay dính chất lỏng sền sệt của Mạc Từ, dùng khăn tắm vây ở dưới thân Mạc Từ chà lau sơ qua, Đoạn Phong đôi mắt tối màu ở phía trên Mạc Từ có chút cúi người, đôi môi nóng hổi, in trên ***g ngực của Mạc Từ.

Lồng ngực trắng nõn hiện ra vết hôn đỏ vừa rồi gặm cắn, người dưới thân bị đánh dấu hơi hơi hé môi, phiến môi đỏ tươi mỹ lệ không còn là màu nhạt nữa.

Khẽ rên rỉ, Đoạn Phong nắm giữ chắc lực đạo, gặm cắn nổi lên trên ***g ngực Mạc Từ, sờ lên một đường vết sẹo nhạt trên ngực hồi phẫu thuật lưu lại, mang theo ấn ký Morrison lưu lại, làm anh đến nay lòng còn canh cánh.

Áo khoác tắm rộng thùng thình không biết cởi ra từ lúc nào, Đoạn Phong lộ ra thân trên cường tráng, Đoạn Phong thường xuyên rèn luyện cơ thể thân thể khỏe đẹp mà thon dài, bả vai rộng, làm cho người ta có một loại ấn tượng lực lượng mạnh mẽ, mỗi một khối bắp thịt lộ ra bên ngoài, đều tựa như đã tích góp sức mạnh cường đại, có một loại cảm giác sức sống mãnh liệt.

Lông mày dài gọn giãn ra, mi tâm của Đoạn Phong chứa đầy vui thích chưa bao giờ có.

Em sẽ là của anh.

Đoạn Phong dời hai tay xuống, âu yếm làn da trơn mịn của Mạc Từ.

Xương quai xanh, ***g ngực, bụng, sau đó là bắp đùi thon dài…

Mỗi một chỗ đều mang theo sức hấp dẫn theo anh mà nói là cực lớn , so với giữa hai khối nam châm lúc hấp dẫn lẫn nhau lực hấp dẫn càng lớn hơn, ánh mắt một khắc cũng không rời khỏi khuôn mặt Mạc Từ.

Bàn tay một đường dẫn lướt, dùng một loại lực đạo tê ngứa xoa bóp làn da của đối phương, sẽ không quá nhẹ, lại cũng không quá mạnh. Vuốt ve gần như dịu dàng, tựa như lâm vào giấc ngủ sâu, loại cảm giác thoải mái say mê này thức tỉnh toàn bộ ký ức tốt đẹp của Mạc Từ.

Mặt ngoài làn da tiết ra mồ hôi mịn nhỏ, mù mờ một mảnh, ***g ngực tráng kiện màu lúa mạch chảy xuống dưới, theo đường cong cơ thể chảy xuống nhỏ giọt thấm vào ga giường màu tối.

Dục vọng tích góp dần dần tăng vọt, Mạc Từ rên rỉ giống như một nhạc khúc tuyệt vời diễn vang bên tai.

Ngón tay khẽ ấn, chậm rãi thăm tìm vào vị trí ẩn tối.

Trước là vuốt ve qua lại gốc đùi mẫn cảm, lực đạo nhẹ nhàng không dẫn tới kinh nghi của đối phương.

Xuống một điểm chút nữa, tay trái khẽ vẽ vào, hướng chỗ bí ẩn giữa đùi tìm kiếm, cuối cùng chạm vào vị trí trung tâm nhất.

Khẽ thăm dò đi vào, một chút đau đớn làm cho Mạc Từ đang đắm chìm trong vuốt ve trêu chọc của Đoạn Phong trợn tròn con mắt, xấu hổ và giận dữ đề cao âm thanh.

“Đừng chạm chỗ ấy!"

Con mắt phủ kín hơi nước trợn tròn xoe, kéo ra khoảng cách vẻ mặt nghiêm túc cùng hai mảnh đỏ xấu hổ và giận dữ trên gương mặt, lọt vào trong mắt Đoạn Phong.

Phát ra một tiếng cười ngầm, Đoạn Phong cúi người, dính vào Mạc Từ xấu hổ và và giận dữ không chịu nổi.

Đẩy không ra cơ thể nặng nề của đối phương, Mạc Từ bị đặt dưới thân của Đoạn Phong, cảm giác được mồ hôi trên ngực của đối phương chậm rãi chảy đến trên người của mình.

Tim đập dồn dập trầm ổn từ phía trên truyền đến, Mạc Từ nghĩ đến câu ‘Anh yêu em’ trước đó, động tác giãy dụa đột nhiên ngừng lại, lẳng lặng nằm ở trên giường, mái tóc đen nhánh của Đoạn Phong mắc vào khóe môi của cậu.

“Anh yêu em, Mạc Từ." Âm thanh nói nhỏ tiến vào lỗ tai, bờ vai được tỉ mỉ liếm cắn, như là cùng đợi trả lời của Mạc Từ.

Trái tim nhảy lên, tiếng thì thầm của Đoạn Phong hiện ra sức hấp dẫn thật lớn, chỉ trong nháy mắt, liền gọi Mạc Từ đến ù tai hoa mắt.

Không cách nào ngăn cản dịu dàng.

Mạc Từ ở trong ‘Anh yêu em’ một lần lại một lần của đối phương tim đập dồn dập nhanh hơn, chẳng biết gật đầu lúc nào, chẳng biết cơ thể lúc nào lật lại, Mạc Từ nhắm lại hai mắt, chờ đợi đối phương tiến thêm một bước chạm vào.

Ngón tay đi vào chỗ chưa bao giờ tiếp nhận qua bất kỳ người nào, động tác xâm lấn là dịu dàng cẩn thận.

Tạo ra cảm giác mang theo một tia đau nhức, động tác Đoạn Phong mặc dù là cẩn cẩn dực dực như thế, nhưng Mạc Từ nhắm hai mắt lại vẫn là vô thức sinh ra mâu thuẫn, cơ thể phía sau co lại.

“Mạc Từ, đừng từ chối."

Âm thanh trầm thấp lại thể hiện sự lo lắng đọng lại tản ra trong không khí, hòa vào bóng đêm dày đặc.

Con mắt khép hờ rủ xuống, làm cho lông mi dài mảnh dày run run lợi hại hơn.

Cậu chưa bao giờ nghĩ tới, bản thân có một ngày sẽ nằm ở dưới thân người khác, làm một chuyện thân mật như thế.

Cảm giác lạ lẫm ở vào vị trí dưới là bất an không yên.

Sống lại đến nay, cơ thể chưa bao giờ gần chuyện *** mẫn cảm lại trúc trắc, trí nhớ kiếp trước có những quan hệ thân mật tiếp xúc này, đã sớm được tẩy rửa giữa năm tháng, đi theo cậu không truy cầu trầm luân vui sướng thể xác mà giảm đi.

Cậu trong bốn năm dài đằng đẵng chưa bao giờ cùng người thân mật tiếp xúc, động tác trúc trắc lại chậm chạp, ở trong tình trạng Đoạn Phong chủ đạo tùy ý, Mạc Từ chưa từng cùng đàn ông làm qua, ở vào hoàn cảnh tuyệt đối không ổn.

Cả một đời chạm qua phụ nữa, chưa bao giờ cùng nam giới tiếp xúc qua, Mạc Từ không gia nhập cái giới kia không biết giữa đàn ông với đàn ông kết hợp là cái dạng gì, chỗ khó có thể mở miệng của cơ thể bị người khai phá, Mạc Từ liền kháng cự theo bản năng.

“Em đừng từ chối."

Bốn chưa vô cùng đơn giản, cộng thêm vụng trộm giương mắt nhìn về biểu tình chăm chú, Mạc Từ quyết định phóng túng bản thân một lần, cơ thể cứng ngắc chậm rãi buông lỏng, lưng căng cứng giãn ra, thoải mái nằm ở trên giường ngủ, tùy đối phương một tay phục vụ.

Quá trình mở rộng chậm chạp lại kéo dài.

Ngón tay Đoạn Phong chậm rãi thăm dò đi vào, tựa như đối xử với trân bảo trong lòng. Cẩn cẩn dực dực đi vào, mở rộng có tiết tấu, không biết từ chỗ nào vội vàng lấy ra thuốc mỡ, quết vào đầu ngón tay thon dài, cùng nhau tiến vào chỗ chật hẹp bí ẩn.

Thuốc mỡ lạnh lẽo mang đến cho cơ thể lửa nóng cảm thụ không giống nhau, bên trong lạnh buốt làm cho người ta vô thức trốn tránh.

“Em đừng từ chối." Đoạn Phong lặp lại lần nữa, không để cho người dưới thân chống chế, cố định giữ cơ thể Mạc Từ lui về phía sau một chút, đầu ngón tay chui vào chỗ sâu hơn, ấn vào có tiết tấu.

Bôi đầy thuốc mỡ, nhiệt độ lửa nóng của cơ thể đem chất rắn lạnh lẽo hòa tan, đôi môi hé ra hợp lại, mỗi một lần hô hấp đều mang theo tâm tình kiềm nén.

Cánh môi ướt át in trên ***g ngực, cảm giác hôn môi tốt đẹp đậm đà.

Đốt ngón tay tiến vào tận cùng bên trong nhất, quá trình ấn vào, tiến vào kết thúc.

Đoạn Phong dần dần tăng thêm ngón tay, một mặt quan sát Mạc Từ biểu tình mang theo đỏ ửng rất nhỏ trên mặt.

Ba ngón tay tiến vào, chỗ chưa bao giờ chứa đựng qua thứ gì truyền đến đau nhức rất nhỏ.

“Đau…" Mạc Từ trong mắt mờ mịt sương mù, trong miệng nói ra cảm giác chân thật của bản thân.

Đoạn Phong biểu cảm dịu dàng khác thường, thương tiếc ở trên môi của người dưới thân hô đau, in lên một nụ hôn xoa dịu.

Ba ngón tay tiến vào xoay tròn ở trong cơ thể Mạc Từ, đợi người dưới thân thích ứng một chút, dùng hôn môi phân tán lực chú ý của Mạc Từ, Đoạn Phong vào lúc Mạc Từ đang lên âm điệu, đột nhiên rút ngón tay mở rộng đã lâu ra.

Phía sau vẫn luôn bị tắc nghẽn đã không còn ngón tay của Đoạn Phong đột nhiên cảm thấy trống rỗng, cảm giác tê ngứa từ đầu cửa vào chỗ phía sau truyền vào đại não, Mạc Từ trên mặt lại đỏ hồng thêm vài phần.

“Anh muốn đi vào." Âm thanh khàn khàn mang theo lực đạo không cho kháng cự, tiến vào lỗ tai, lập tức, cơ thể bị chuyển xoay thành một tư thế khác.

Mạc Từ vẫn luôn nhắm hai mắt bối rối mở mắt ra, Đoạn Phong mũi thẳng tắp, mang theo biểu cảm say mê, môi mỏng nhếch lên gợi cảm mê người, mang theo mê hoặc khó mà miêu tả, Mạc Từ nhìn chằm chằm trong nháy mắt cơ hồ quên hô hấp.

Thân dưới mát lạnh, Mạc Từ chằm chằm vào khuôn mặt của Đoạn Phong nên không chú ý tới người đàn ông từ lúc nào đã bắt đầu động tác.

Vật thể nóng rực chống ở phía sau khó mà mở miệng của mình, chậm rãi hướng bên trong cơ thể đẩy đi vào.

Giống như cây đinh đóng vào mặt tường, hết sức dày vò.

Theo bản năng né tránh, phần eo lại bị đối phương hung hăng cố định nắm chặt, vật thể nóng rực chống ở chỗ chật hẹp, dùng lực đạo cố định đi vào.

Phía sau tạo ra một chút xé rách rất nhỏ cảm giác trải qua rất kì lạ, động tác đi vào không dừng lại thong thả dị thường, tựa hồ đang bận tâm cảm thụ của cậu.

Hai phiến môi ở trên môi trằn trọc cũng không rời đi, cảm quan đầu lưỡi phân tán chú ý thân dưới.

Cảm giác xé rách dần dần tăng lên khiến cơ thể truyền ra tín hiệu nguy hiểm, Mạc Từ biết rõ Đoạn Phong lúc này không cách nào dừng lại, bởi vì bản thân cũng vô pháp dừng lại, cậu chờ mong cùng Đoạn Phong tiến thêm một bước thân mật kết hợp, hoàn thành nghi thức cuối cùng này.

Một cái động thân, toàn bộ tiếng kêu đau biến mất ở trong bờ môi dây dưa.

Đau đớn kịch liệt làm cho khóe mắt tràn ra nước mắt, người đàn ông phía trên nhẹ nhàng dừng lại thử ngừng lại giữa đường.

“Mạc Từ, đau lắm à?"

Nước mắt ở khóe mắt được người đàn ông hôn đi, chất lỏng mặn mặn tan ra ở giữa môi răng.

Cho dù là nước mắt đắng chát, giữa răng môi dây dưa cũng là ngọt ngào không rõ.

Giờ khắc này kết hợp, là cộng hưởng của cơ thể với trái tim nhảy lên kịch liệt.

Kêu gào, dục vọng vẫn luôn kiềm nén phá tan gông cùm xiềng xiếc của cơ thể.

Chỗ lửa nóng bị bao vây chặt chẽ, mỗi một mạch máu trên cơ thể, đều chảy xuôi thỏa mãn và vui sướng cực lớn.

“Mạc Từ, thả lỏng, trước thả lỏng, nếu không sẽ làm hai người chúng ta đều khó chịu." Đoạn Phong làm cho Mạc Từ hít sâu, thả lỏng cơ thể căng cứng.

Vuốt ve lối vào của Mạc Từ, kỹ xảo mang tính chất hầu hạ khiến cho cơ thể đối phương chậm rãi biến mềm.

Đợi cho hoàn toàn thích ứng, trên trán Đoạn Phong đã bị mồ hôi ẩm ướt, mồ hôi một đường chảy xuống, dọc theo cái cằm nhỏ kiên nghị.

Chỗ chật hẹp của bản thân bị căng ra tiếp nhận, Mạc Từ khẽ run run làm cho Đoạn Phong không tự giác mà thương tiếc.

Đây là lần đầu tiên anh động tâm, lần đầu tiên muốn cùng người khác dắt tay.

Mồ hôi ẩm ướt dính lên mái tóc phủ lên cái trán trơn bóng, gò má đỏ hồng, hai phiến môi đỏ tươi đóng mở.

Trên ***g ngực trắng nõn sáng dịu, là dấu vết *** mỹ mà bản thân chế tạo ra…

Mạc Từ khẽ lắc đầu cùng khẽ gật đầu, Đoạn Phong phía trên chuyên tâm hôn môi, đau đớn xé rách kịch liệt ban đầu rời đi, tìm được sự chấp nhận của đối phương.

Thân dưới Đoạn Phong bắt đầu thẳng tiến đến chỗ đau căng.

Ma sát, đi vào, lui về phía sau.

Va chạm kịch liệt, bôi trơn lúc trước làm giảm bớt sự đau đớn lúc tiến vào.

Xông vào, ma sát kịch liệt đã sinh ra khoái cảm làm người ta khó có thể chịu nổi, quả thật là điên cuồng.

Sau một hồi chuyển động có quy tắc.

Phía sau trải qua ma sát kịch liệt đã không thể chịu đựng được vui sướng như thế, tình cảm nồng nàn nóng lên.

Mạc Từ hé môi phát ra tiếng rên rỉ khó kiềm nén, khóe mắt chảy ra nước mắt nhiều hơn, tim đập dồn dập giống như một loại nổi trống dữ dội, thở hổn hển, bản thân từng cơn sóng lại từng cơn sóng kịch liệt đánh sâu rồi tan đi.

Rên rỉ, ở trong va chạm kịch liệt vỡ tan.

Đoạn Phong bình thường ôn nhu bao dung không để ý đến nguyện vọng của cậu, cố ý tự mình va chạm, ngăn chặn môi của cậu.

“Chậm một chút, a, chậm một chút, Đoạn Phong…"

Tiếng rên rỉ làm cho người ta mặt đỏ tim đập dồn khuếch tán trong phòng.

“Đừng mà, chậm một chút, Đoạn Phong, Đoạn…"

“Gọi anh Phong." Người đàn ông âm thanh khàn khàn đáng sợ, con mắt màu đen phủ kín *** *** mỹ, giọng điệu thể hiện mệnh lệnh cường ngạnh kiên quyết.

“Không…Chậm một chút, a…"

Âm thanh mị hoặc cao thấp, ở dưới mãnh liệt lặp đi lặp lại phá thành mảnh nhỏ.

Khoái cảm bao phủ chạy đến khắp nơi trên cơ thể, chưa bao giờ trải qua chuyện có tính kịch liệt như vậy, cơ thể hai người gắn khít chặt chẽ trầm luân ở trong vui thích mà hai bên mang đến.

Thỏa mãn cực lớn, mà ngay cả ngón chân cũng kích động cuộn lại, va chạm, rời đi, mỗi một lần rút ra, đều làm cho vật thể thân dưới càng trở nên cứng rắn hơn.

Phồng lên, đâm thủng.

Tình dục tăng vọt, rên rỉ trong phòng ở dưới ánh đèn trở nên mờ ảo hư ảo.

“Phong…" Rốt cuộc nhịn không nổi, Mạc Từ dùng âm thanh rên rỉ mang theo rung động kêu người đàn đông cường tráng đang cày cấy phía trên.

Gầm nhẹ, con ngươi màu đen tối chìm không phóng ra được nhiều ánh sáng, vô cùng chuyên tâm, vô cùng chăm chỉ, đem khí lực của toàn bộ cơ thể tập trung rót vào trong chuyện mang tính chất một trận kịch liệt, da thịt dính lại với nhau ma sát lẫn nhau, dòng điện thật nhỏ ở bên ngoài làn da chạy tán loạn, làm cho rên rỉ dày đặc mất hồn khắc cốt đọng lại trong không khí.

Đây là một loại cảm giác tuyệt vời không gì sánh kịp, Mạc Từ không hề che giấu nhiệt tình chút nào, khiến cho Đoạn Phong bên trên tiếp tục tăng tốc độ.

Mỗi một chỗ của cơ thể, đều nổ tung, phảng phất như đang cùng dã thú ân ái, hai chân bị kéo ra thật rộng, ép buộc giữ ở sườn eo của người đàn ông.

Lắc lư kịch liệt, mạnh mẽ thẳng vào sâu nhất.

Có được đối phương, trống trải khao khát lẫn nhau được lấp tràn đầy.

Dung nạp đối phương, tiếp nhận đối phương, cơ thể kết hợp, làm cho linh hồn kết hợp phát ra cộng hưởng o o.

Tình yêu lượn lờ giữa hai người, là chứng minh tốt nhất.

Anh tìm được cậu, anh thỏa mãn cậu.

Dồn sức chạy nước rút nhận được khoái cảm, ở giữa hai chân càng mãnh liệt.

Mạc Từ phát ra tiếng kêu ư ử, chỗ ấy run rẩy đứng lên, va quẹt cơ bụng cường tráng của Đoạn Phong, lộ vẻ nhục dục nhừ nát.

Tiếng cười khàn khàn phát ra, người đàn ông còn đang va chạm cầm chỗ yếu ớt lần nữa đứng lên của Mạc Từ, không còn trêu chọc có tính chất kỹ xảo trước đó, Đoạn Phong chưa bao giờ cùng người khác thân mật kết hợp ngang ngược nắm đỉnh trên sắp sửa phóng thích của Mạc Từ, thân dưới đột nhiên dùng sức, đút vào kịch liệt, tựa hồ muốn trút khí lực toàn thân vào, tìm lấy thỏa mãn mức độ lớn nhất.

Đang trong động tình, hai người kịch liệt thở dốc.

Người đàn ông tính dục tăng vọt không buông tha cho người dưới thân nức nở cầu xin tha, đút vào tiến lên càng thêm mãnh liệt.

Gầm nhẹ sau cùng tràn ra cánh môi đóng mở, khuếch tán vào trong không khí, trước mắt tối sầm, đầu đỉnh của bản thân rốt cục phóng thích, lập tức bắn vọt ra, làm cho phía sau một trận co rút chặt chẽ lại.

Trong đầu trống rỗng, Mạc Từ còn chưa tin chỗ đó có thể chứa đựng thô to của đối phương há to miệng hít thở.

Sau khi phóng thích, ngay sau đó, cảm xúc kiềm nén bộc phát ra, chất lỏng nóng hổi bắn ra cơ thể liền mềm nhũn xuống.

Trong phòng vui sướng, hít thở ồ ồ quanh quẩn trong phòng.

Dư vị cao trào thật lâu chưa tan ra…
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại