Mỹ Vị Nhân Sinh
Quyển 3 - Chương 10
“Cha…Ngày hôm qua đột nhiên ngất xỉu, đưa tới bệnh viện vẫn luôn chữa trị đến bây giờ, bác sĩ nói tình huống của ông không khả quan."
Âm thanh trầm trọng của Mạc Ngôn làm cho trái tim xuất hiện vết nứt tăng thêm một đường vết rách sâu hơn.
Cơ thể không ngừng nặng trĩu, cảm giác hít thở không thông làm cho Mạc Từ khó hít thở.
“Không khả quan…" Mạc Từ thì thào tự nói, toàn bộ sức nặng cơ thể đều dựa vào vách tường chống đỡ, cơ hồ nửa ngồi phịch ở trên mặt đất.
“Không, mình phải trở về!" Như là đột nhiên có sức mạnh, Mạc Từ môi run rẩy, đối với bên kia nói ra, hốt hoảng cúp điện thoại, cơ thể mất đi chỗng đỡ, triệt để té trên mặt đất, âm thanh vật nặng ngã xuống vô cùng vang dội.
Đoạn Phong ở trong phòng bếp rửa chén tiến vào, sắc mặt đột biến, “Em làm sao vậy, Mạc Từ!"
Nâng Mạc Từ dậy, cơ thể gắng sức loạng choạng cả người như nhũn ra, hô hấp Đoạn Phong phả vào trên mặt Mạc Từ, âm thanh căng thẳng tỏ vẻ nội tâm đang khẩn trương, người đàn ông vuốt gò má Mạc Từ, làm cho người đang ý thức hốt hoảng hoàn toàn thanh tỉnh.
“Tỉnh tỉnh, Mạc Từ, em tỉnh, Mạc Từ, xảy ra chuyện gì?!"
Đem Mạc Từ ôm ngang đến trên giường ngủ, Đoạn Phong khẩn trương kiểm tra toàn thân Mạc Từ, cũng không phát hiện ra bất kỳ vết thương nào. Cuối cùng ánh mắt chuyển qua trên mặt trắng bệch của Mạc Từ, hàm răng đem môi dưới cắn chặt, hai tay liên tục co lại dường như run run, vẻ mặt thống khổ cùng tim dập dồn dập nhanh hơn…
Đoạn Phong rất nhanh hiểu ra Mạc Từ cảm xúc khác thường là đến từ cuộc điện thoại vừa nãy.
Dây điện thoại rơi ở giữa không trung, lay động qua lại.
Hung hăng bấm nhân trung của Mạc Từ, Đoạn Phong tăng mạnh lực lắc lắc, lớn tiếng kêu.
“Mạc Từ, em tỉnh lại!"
Có lẽ là Đoạn Phong lắc lắc nổi lên tác dụng, Mạc Từ hai mắt vô thần bắt đầu lấy lại tinh thần, trong đôi mắt liên tục rơi xuống chất lỏng, tiếng nức nở nghẹn ở trong cổ họng, lời sắp nói ra tắc nghẽn ở trong cổ họng.
“Không, tôi phải trở về, tôi phải trở lại nước C…"
“Đã xảy ra chuyện gì, Mạc Từ, đừng sợ, trước nói cho tôi nghe, tôi có thể giúp em." Đoạn Phong nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Mạc Từ, khẩn trương hứa hẹn.
Biểu tình nghiêm túc, trong ánh mắt trầm tĩnh mang theo lo lắng làm cho Mạc Từ bất lực bắt được một cọng cỏ cứu mạng trong đồng cỏ.
Mạc Từ dùng lực nắm chặt bàn tay rộng dày của Đoạn Phong, nghẹn ngào nói, “Tôi, cha tôi đã xảy ra chuyện, tôi phải trở về xem ông."
“Ông còn đang cứu chữa, tôi phải trở về, nhanh đặt vé máy bay cho tôi, tôi phải trở về!"
Nói xong lời cuối cùng, Mạc Từ cơ hồ là chỉ dùng giọng điệu mệnh lệnh nắm lấy bàn tay Đoạn Phong.
Mười ngón tay nắm lẫn nhau, Đoạn Phong không buông bàn tay nắm đau bàn tay của anh, dựa trán vào nhau, Đoạn Phong dùng ánh mắt trấn tĩnh an ủi Mạc Từ.
“Được, tôi đi đặt vé máy bay để em đi về trước."
“Tôi muốn vé máy bay sớm nhất, tốt nhất là vé máy bay có thể trở về vào hôm nay, tôi hiện tại đã muốn trở về rồi." Dưới tác dụng của an ủi, nhận được hứa hẹn của Đoạn Phong, Mạc Từ sắc mặt như tái nhợt, nhưng đã không còn bối rối trước đó.
Mạc Từ ra vẻ trấn định lảo đảo đứng lên, được hai tay Đoạn Phong chặt chẽ nhốt vào trong ngực.
Khí tức nam tính bao trùm Mạc Từ tâm thần không yên, bàn tay dày rộng lần nữa một lần lại một lần vuốt ve lưng của Mạc Từ, làm cho người Mạc Từ thần kinh căng cứng chậm rãi buông lỏng xuống.
“Đừng lo lắng, Mạc Từ. Cha em sẽ khá lên, nếu em hiện tại ngã xuống, nhất định không thể trở về nhìn cha em. Trước đó chuẩn bị tốt hộ chiếu, đi, tôi đến giúp em."
Đoạn Phong kề sát lỗ tai Mạc Từ, nói khẽ, dùng đôi mắt màu đen nhìn chăm chú Mạc Từ, thẳng đến Mạc Từ dùng gật đầu nhẹ đáp lại anh.
“Lê tiểu thư, xin cô giúp tôi đặt một vé máy bay tốc hành đến nước C sớm nhất, không, hai. Có tin thì gọi điện cho tôi, tôi đợi hai vé máy bay của cô." Đoạn Phong ở trong điện thoại phân phó nói, đợi cho nữ trợ lý bên kia lên tiếng, Đoạn Phong cúp điện thoại, đi đến trước mặt Mạc Từ đang thu thập đồ đạc.
“Vé máy bay tôi đã để cho người ta đi đặt, chậm nhất sẽ vào khuya nay mười một giờ xuất phát, em có cần tôi đi cùng em không."
“Anh không phải là đi làm sao?" Mạc Từ khác lạ ngẩng đầu.
“Tôi có thể đi cùng em, nếu em trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi cũng chăm sóc tốt cho em."
“Không đâu, không cần, tôi sẽ không lại như thế." Mạc Từ nhớ tới vừa rồi gần như thất thố tê liệt, lắc đầu, không nghĩ ảnh hưởng đến công việc của Đoạn Phong."
Cha xảy ra ngoài ý muốn…Với mình mà nói, là một đả kích nặng nề, cũng là thẳng đến nội tâm sợ hãi của cậu.
Cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái cuộc sống đã khắc vào trong linh hồn.
Chuyện xấu ở đời trước, đều là bắt đầu sau khi bệnh tình của cha nguy kịch.
Nguy cơ của Mạc thị, công ty vận chuyển xảy ra vấn đề, cổ phiếu bị người ác ý thu mua, thẳng đến cuối cùng công ty đóng cửa, Mạc gia mắc nợ núi núi, anh trai tráng niên mất sớm, Mạc gia đi về phía cuối con đường, nhà tan cửa nát.
Mạc Từ dùng bút kí cả nửa đời cho rằng sau khi sống lại sẽ không phát sinh lần nữa, cậu thành công hướng về một con đường khác đường không giống nhau, chuyển hướng xu thế suy tàn, không cùng tên đầu sỏ khiến Mạc gia đi về phía suy tàn kết làm bạn bè.
Hầu hạ dưới gối cha, gia đình hòa thuận vui vẻ, hưởng thụ thân tình và quan tâm mà cả đời trước chưa từng có.
Cậu cho rằng vận mệnh sẽ không tái diễn, cậu có thể tiếp tục hưởng thụ.
Nhưng mà, lúc nghe cuộc điện anh trai gọi đến, nghe được tin cha bệnh tình nguy kịch thì cậu trong chớp mắt bị sợ hãi sâu sắc bao trùm.
Đúng vậy, sợ hãi xâm nhập vào cốt tủy, sợ hãi người thân qua đời, sợ hãi Tử dục dưỡng nhi thân bất tại*.
*子欲养而亲不待: Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ đã qua đời.
Thống hận sự bất lực của mình, thống hận mình không thể thay đổi vận mệnh.
Mình cả đời trước nếu có thể giác ngộ sớm một chút, chọn ra trọng trách của cha và anh trai, thì cũng không có kết quả như vậy.
Mạc Từ lần nữa gặp phải vận mệnh như vậy, cậu có thể ngửi được mùi vị âm mưu sau khi cha bệnh tình nguy kịch, mỗi một tế bào toàn thân đều kêu gào, một loại bất an khiến cho cậu tỉnh ngủ.
Cậu không thể lùi bước, không thể lúc vận mệnh tái diễn thì trốn tránh.
Mạc Từ thu thập tốt hộ chiếu, đối với Đoạn Phong lắc đầu.
“Tôi lo lắng cho em không có ai chăm sóc, Mạc Từ, trong lòng tôi, em quan trọng nhất."
Đoạn Phong trấn tĩnh nói, vào lúc Mạc Từ kinh ngạc mở to hai mắt, đem cánh tay đặt ở trên vai Mạc Từ.
“Em mới là quan trọng nhất." Anh lại một lần nữa lặp lại, dùng trán của mình nhẹ nhàng chạm vào cái trán trơn bóng của Mạc Từ, trong âm thanh mang theo ý tức không cho từ chối.
Ánh sáng trước mắt Mạc Từ bị che đi, đôi mắt màu đen của Đoạn Phong cách gần như thế.
Cậu nhìn thấy rõ ràng cảm xúc tích lũy đáy mắt của đối phương, Đoạn Phong chưa bao giờ từ chối mình âm thanh kiên quyết làm cậu có một chút hoảng hốt.
Cảm giác khuôn mặt tuấn lãng bức người của Đoạn Phong dần dần để sát vào, môi hơi mỏng để sát vào, hô hấp trên mặt giao hòa lẫn nhau, thời gian phảng phất ngừng lại…
Không biết một khắc này, là ai hôn lên đối phương trước.
Hai phiến môi tiếp cận gần nhau khẽ chạm vào, liếm láp, miêu tả môi của đối phương, khí tức nam tính mát lạnh hít vào khoang mũi.
Xúc giác mềm mại, đầu lưỡi chống trên hàm răng, khẽ xẹt qua, không chứa một tia ***.
Chỉ có một đụng chạm thuần khiết, khát vọng được đụng chạm đối phương.
Hàm răng khẽ mở, bỏ mặc để đầu lưỡi tiến vào, đối phương xâm nhập, ôn nhu liếm qua mỗi một chỗ khoang miệng, cuối cùng dừng ở trên đầu lưỡi của mình, nhẹ nhàng mút vào.
Cẩn cẩn dực dực dò xét lẫn nhau.
Mạc Từ một khắc này được Đoạn Phong buông thả cơ thể, gò má khô nóng đỏ bừng.
Ngụm lớn hít thở, Mạc Từ vào lúc choáng váng bị đối phương lần nữa kéo tiến vào trong ngực.
Xẩu hổ sáng sớm không còn sót lại chút gì, sau một nụ hôn cực kỳ ôn nhu, Mạc Từ cảm nhận được rõ ràng nội tâm của Đoạn Phong.
Loại cảm xúc tim đập như nổi trống gọi là yêu, thỏa mãn hôn môi qua đi làm cho cái dòng nước ấm một lần nữa rót vào cơ thể.
Khao khát lẫn nhau, không ghét chạm vào đối phương.
Mạc Từ khẽ nhắm mắt lại, không đẩy đối phương ra, tựa ở khủy tay Đoạn Phong. Hấp thu vào một loại cảm giác bình yên.
Vào sau khi trải qua đả kích nặng nề, cậu tinh thần uể oải bức thiết cần loại cảm giác bình yên này.
Thế giới của bản thân cần phải có người hiểu rõ.
Cậu hiểu con người ưu tú bên cạnh, loại yêu này có thể ấm áp dựa vào. Hơn nữa, không muốn mất đi phần ấm áp này.
“Mạc Từ." Sau một thời gian dài yên lặng, người đàn ông âm thanh trầm ấm của cúi đầu xuống, ngón tay vuốt ve gương mặt của cậu.
Cảm giác thoải mái làm cho Mạc Từ nheo mắt lại.
“Mạc Từ, chúng ta cùng một chỗ đi."
Đối phương vào lúc mình nhắm mắt nói ra, hô hấp nóng rực tiếp vào trong lỗ tai, tựa như một đạo mây bay phiêu bồng.
“Ừ." Cậu nghe thấy mình âm thanh đáp lại cực kỳ nhỏ, tiếp theo bị đối phương dồn sức ôm chặt, nghe được tim đập dồn dần dần nhanh hơn.
“Tôi để ý em, vì thế, đừng trốn tránh. Hiện tại em đã đáp ứng tôi."
Âm thanh trầm ấm không có chải chuốt đánh mấy vòng rồi quay về, lặng lẽ, như khe suối bên ven rừng, chậm rãi chảy vào đáy lòng.
…
“Em nghĩ…lão sư Antoine nhất định sẽ vô cùng tức giận." Trên đường đến sân bay, Mạc Từ rủ mi mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên năm ngón tay của người đàn ông trên ghế lái
“Đúng vậy, chuẩn bị lâu như vậy, em vẫn là phải bỏ qua trận chung kết cuối cùng." Người đàn ông ngũ quan khắc sâu gật đầu, yên lặng vươn tay ra, cầm bàn tay Mạc Từ.
“Đây là một sự lựa chọn khó khăn, em không muốn buông tha, nhưng so với tính mạng của cha, trận đấu em có thể chủ động buông tha."
Mạc Từ cảm nhận được Đoạn Phong duy chỉ có chính là quan tâm, lông mày cau lại.
Vào trước khi đến sân bay, cậu gửi cho lão sư Antoine một cái tin nhắn, nói mình không thể tham gia trận chung kết cuối cùng.
Lão sư Antoine cũng không lập tức gọi điện tới, có lẽ bên người không có điện thoại, có lẽ bận bịu nấu ăn, đợi cho thứ sáu lúc đích thân tới hiện trường trận đấu…Lão sư nhất định là lòng mang bất mãn.
Thời gian nhiều ngày chuẩn bị cuối cùng lựa chọn buông tha, đây cũng là hành động bất đắc dĩ.
Mạc Từ cầm lấy ngón tay Đoạn Phong, đem mặt chuyển hướng cảnh vật vụt nhanh về sau ngoài cửa sổ.
“Mạc Từ, em đừng tự trách, anh nghĩ Antoine sẽ tha thứ cho em, tính mạng chỉ có một lần, mà cơ hội thi đấu, còn có rất nhiều lần, em còn có cơ hội."
Đoạn Phong nắm lấy bàn tay của Mạc Từ, đặt ở trên đùi của mình, âm thanh trầm ấm xoay quanh ở bên tai Mạc Từ.
“Ừm, chẳng qua nhớ tới ở trên trận thi đấu còn cùng người ta ước hẹn," Mạc Từ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, thu hồi tay của mình, vuốt vuốt tóc trên đầu.
“Ước hẹn, là loại ước hẹn gì?" Đoạn Phong hồn nhiên chưa phát giác ra âm thanh của mình nặng vài phần.
“Một người Bắc Âu tên là Ike, anh ta nói muốn chạm mặt em ở trên trận chung kết, nhưng mà em vô duyên cùng anh ta tiến hành trận quyết đấu đó…"
“Em rất thất vọng?" Trong âm thanh của người đàn ông có một phần khẩn trương mà bản thân cũng chưa phát giác ra, Mạc Từ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không, chỉ là thả bồ câu người ta, có chút áy náy."
Âm thanh trầm trọng của Mạc Ngôn làm cho trái tim xuất hiện vết nứt tăng thêm một đường vết rách sâu hơn.
Cơ thể không ngừng nặng trĩu, cảm giác hít thở không thông làm cho Mạc Từ khó hít thở.
“Không khả quan…" Mạc Từ thì thào tự nói, toàn bộ sức nặng cơ thể đều dựa vào vách tường chống đỡ, cơ hồ nửa ngồi phịch ở trên mặt đất.
“Không, mình phải trở về!" Như là đột nhiên có sức mạnh, Mạc Từ môi run rẩy, đối với bên kia nói ra, hốt hoảng cúp điện thoại, cơ thể mất đi chỗng đỡ, triệt để té trên mặt đất, âm thanh vật nặng ngã xuống vô cùng vang dội.
Đoạn Phong ở trong phòng bếp rửa chén tiến vào, sắc mặt đột biến, “Em làm sao vậy, Mạc Từ!"
Nâng Mạc Từ dậy, cơ thể gắng sức loạng choạng cả người như nhũn ra, hô hấp Đoạn Phong phả vào trên mặt Mạc Từ, âm thanh căng thẳng tỏ vẻ nội tâm đang khẩn trương, người đàn ông vuốt gò má Mạc Từ, làm cho người đang ý thức hốt hoảng hoàn toàn thanh tỉnh.
“Tỉnh tỉnh, Mạc Từ, em tỉnh, Mạc Từ, xảy ra chuyện gì?!"
Đem Mạc Từ ôm ngang đến trên giường ngủ, Đoạn Phong khẩn trương kiểm tra toàn thân Mạc Từ, cũng không phát hiện ra bất kỳ vết thương nào. Cuối cùng ánh mắt chuyển qua trên mặt trắng bệch của Mạc Từ, hàm răng đem môi dưới cắn chặt, hai tay liên tục co lại dường như run run, vẻ mặt thống khổ cùng tim dập dồn dập nhanh hơn…
Đoạn Phong rất nhanh hiểu ra Mạc Từ cảm xúc khác thường là đến từ cuộc điện thoại vừa nãy.
Dây điện thoại rơi ở giữa không trung, lay động qua lại.
Hung hăng bấm nhân trung của Mạc Từ, Đoạn Phong tăng mạnh lực lắc lắc, lớn tiếng kêu.
“Mạc Từ, em tỉnh lại!"
Có lẽ là Đoạn Phong lắc lắc nổi lên tác dụng, Mạc Từ hai mắt vô thần bắt đầu lấy lại tinh thần, trong đôi mắt liên tục rơi xuống chất lỏng, tiếng nức nở nghẹn ở trong cổ họng, lời sắp nói ra tắc nghẽn ở trong cổ họng.
“Không, tôi phải trở về, tôi phải trở lại nước C…"
“Đã xảy ra chuyện gì, Mạc Từ, đừng sợ, trước nói cho tôi nghe, tôi có thể giúp em." Đoạn Phong nắm chặt bàn tay lạnh buốt của Mạc Từ, khẩn trương hứa hẹn.
Biểu tình nghiêm túc, trong ánh mắt trầm tĩnh mang theo lo lắng làm cho Mạc Từ bất lực bắt được một cọng cỏ cứu mạng trong đồng cỏ.
Mạc Từ dùng lực nắm chặt bàn tay rộng dày của Đoạn Phong, nghẹn ngào nói, “Tôi, cha tôi đã xảy ra chuyện, tôi phải trở về xem ông."
“Ông còn đang cứu chữa, tôi phải trở về, nhanh đặt vé máy bay cho tôi, tôi phải trở về!"
Nói xong lời cuối cùng, Mạc Từ cơ hồ là chỉ dùng giọng điệu mệnh lệnh nắm lấy bàn tay Đoạn Phong.
Mười ngón tay nắm lẫn nhau, Đoạn Phong không buông bàn tay nắm đau bàn tay của anh, dựa trán vào nhau, Đoạn Phong dùng ánh mắt trấn tĩnh an ủi Mạc Từ.
“Được, tôi đi đặt vé máy bay để em đi về trước."
“Tôi muốn vé máy bay sớm nhất, tốt nhất là vé máy bay có thể trở về vào hôm nay, tôi hiện tại đã muốn trở về rồi." Dưới tác dụng của an ủi, nhận được hứa hẹn của Đoạn Phong, Mạc Từ sắc mặt như tái nhợt, nhưng đã không còn bối rối trước đó.
Mạc Từ ra vẻ trấn định lảo đảo đứng lên, được hai tay Đoạn Phong chặt chẽ nhốt vào trong ngực.
Khí tức nam tính bao trùm Mạc Từ tâm thần không yên, bàn tay dày rộng lần nữa một lần lại một lần vuốt ve lưng của Mạc Từ, làm cho người Mạc Từ thần kinh căng cứng chậm rãi buông lỏng xuống.
“Đừng lo lắng, Mạc Từ. Cha em sẽ khá lên, nếu em hiện tại ngã xuống, nhất định không thể trở về nhìn cha em. Trước đó chuẩn bị tốt hộ chiếu, đi, tôi đến giúp em."
Đoạn Phong kề sát lỗ tai Mạc Từ, nói khẽ, dùng đôi mắt màu đen nhìn chăm chú Mạc Từ, thẳng đến Mạc Từ dùng gật đầu nhẹ đáp lại anh.
“Lê tiểu thư, xin cô giúp tôi đặt một vé máy bay tốc hành đến nước C sớm nhất, không, hai. Có tin thì gọi điện cho tôi, tôi đợi hai vé máy bay của cô." Đoạn Phong ở trong điện thoại phân phó nói, đợi cho nữ trợ lý bên kia lên tiếng, Đoạn Phong cúp điện thoại, đi đến trước mặt Mạc Từ đang thu thập đồ đạc.
“Vé máy bay tôi đã để cho người ta đi đặt, chậm nhất sẽ vào khuya nay mười một giờ xuất phát, em có cần tôi đi cùng em không."
“Anh không phải là đi làm sao?" Mạc Từ khác lạ ngẩng đầu.
“Tôi có thể đi cùng em, nếu em trên đường xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, tôi cũng chăm sóc tốt cho em."
“Không đâu, không cần, tôi sẽ không lại như thế." Mạc Từ nhớ tới vừa rồi gần như thất thố tê liệt, lắc đầu, không nghĩ ảnh hưởng đến công việc của Đoạn Phong."
Cha xảy ra ngoài ý muốn…Với mình mà nói, là một đả kích nặng nề, cũng là thẳng đến nội tâm sợ hãi của cậu.
Cậu vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cái cuộc sống đã khắc vào trong linh hồn.
Chuyện xấu ở đời trước, đều là bắt đầu sau khi bệnh tình của cha nguy kịch.
Nguy cơ của Mạc thị, công ty vận chuyển xảy ra vấn đề, cổ phiếu bị người ác ý thu mua, thẳng đến cuối cùng công ty đóng cửa, Mạc gia mắc nợ núi núi, anh trai tráng niên mất sớm, Mạc gia đi về phía cuối con đường, nhà tan cửa nát.
Mạc Từ dùng bút kí cả nửa đời cho rằng sau khi sống lại sẽ không phát sinh lần nữa, cậu thành công hướng về một con đường khác đường không giống nhau, chuyển hướng xu thế suy tàn, không cùng tên đầu sỏ khiến Mạc gia đi về phía suy tàn kết làm bạn bè.
Hầu hạ dưới gối cha, gia đình hòa thuận vui vẻ, hưởng thụ thân tình và quan tâm mà cả đời trước chưa từng có.
Cậu cho rằng vận mệnh sẽ không tái diễn, cậu có thể tiếp tục hưởng thụ.
Nhưng mà, lúc nghe cuộc điện anh trai gọi đến, nghe được tin cha bệnh tình nguy kịch thì cậu trong chớp mắt bị sợ hãi sâu sắc bao trùm.
Đúng vậy, sợ hãi xâm nhập vào cốt tủy, sợ hãi người thân qua đời, sợ hãi Tử dục dưỡng nhi thân bất tại*.
*子欲养而亲不待: Con muốn phụng dưỡng mà cha mẹ đã qua đời.
Thống hận sự bất lực của mình, thống hận mình không thể thay đổi vận mệnh.
Mình cả đời trước nếu có thể giác ngộ sớm một chút, chọn ra trọng trách của cha và anh trai, thì cũng không có kết quả như vậy.
Mạc Từ lần nữa gặp phải vận mệnh như vậy, cậu có thể ngửi được mùi vị âm mưu sau khi cha bệnh tình nguy kịch, mỗi một tế bào toàn thân đều kêu gào, một loại bất an khiến cho cậu tỉnh ngủ.
Cậu không thể lùi bước, không thể lúc vận mệnh tái diễn thì trốn tránh.
Mạc Từ thu thập tốt hộ chiếu, đối với Đoạn Phong lắc đầu.
“Tôi lo lắng cho em không có ai chăm sóc, Mạc Từ, trong lòng tôi, em quan trọng nhất."
Đoạn Phong trấn tĩnh nói, vào lúc Mạc Từ kinh ngạc mở to hai mắt, đem cánh tay đặt ở trên vai Mạc Từ.
“Em mới là quan trọng nhất." Anh lại một lần nữa lặp lại, dùng trán của mình nhẹ nhàng chạm vào cái trán trơn bóng của Mạc Từ, trong âm thanh mang theo ý tức không cho từ chối.
Ánh sáng trước mắt Mạc Từ bị che đi, đôi mắt màu đen của Đoạn Phong cách gần như thế.
Cậu nhìn thấy rõ ràng cảm xúc tích lũy đáy mắt của đối phương, Đoạn Phong chưa bao giờ từ chối mình âm thanh kiên quyết làm cậu có một chút hoảng hốt.
Cảm giác khuôn mặt tuấn lãng bức người của Đoạn Phong dần dần để sát vào, môi hơi mỏng để sát vào, hô hấp trên mặt giao hòa lẫn nhau, thời gian phảng phất ngừng lại…
Không biết một khắc này, là ai hôn lên đối phương trước.
Hai phiến môi tiếp cận gần nhau khẽ chạm vào, liếm láp, miêu tả môi của đối phương, khí tức nam tính mát lạnh hít vào khoang mũi.
Xúc giác mềm mại, đầu lưỡi chống trên hàm răng, khẽ xẹt qua, không chứa một tia ***.
Chỉ có một đụng chạm thuần khiết, khát vọng được đụng chạm đối phương.
Hàm răng khẽ mở, bỏ mặc để đầu lưỡi tiến vào, đối phương xâm nhập, ôn nhu liếm qua mỗi một chỗ khoang miệng, cuối cùng dừng ở trên đầu lưỡi của mình, nhẹ nhàng mút vào.
Cẩn cẩn dực dực dò xét lẫn nhau.
Mạc Từ một khắc này được Đoạn Phong buông thả cơ thể, gò má khô nóng đỏ bừng.
Ngụm lớn hít thở, Mạc Từ vào lúc choáng váng bị đối phương lần nữa kéo tiến vào trong ngực.
Xẩu hổ sáng sớm không còn sót lại chút gì, sau một nụ hôn cực kỳ ôn nhu, Mạc Từ cảm nhận được rõ ràng nội tâm của Đoạn Phong.
Loại cảm xúc tim đập như nổi trống gọi là yêu, thỏa mãn hôn môi qua đi làm cho cái dòng nước ấm một lần nữa rót vào cơ thể.
Khao khát lẫn nhau, không ghét chạm vào đối phương.
Mạc Từ khẽ nhắm mắt lại, không đẩy đối phương ra, tựa ở khủy tay Đoạn Phong. Hấp thu vào một loại cảm giác bình yên.
Vào sau khi trải qua đả kích nặng nề, cậu tinh thần uể oải bức thiết cần loại cảm giác bình yên này.
Thế giới của bản thân cần phải có người hiểu rõ.
Cậu hiểu con người ưu tú bên cạnh, loại yêu này có thể ấm áp dựa vào. Hơn nữa, không muốn mất đi phần ấm áp này.
“Mạc Từ." Sau một thời gian dài yên lặng, người đàn ông âm thanh trầm ấm của cúi đầu xuống, ngón tay vuốt ve gương mặt của cậu.
Cảm giác thoải mái làm cho Mạc Từ nheo mắt lại.
“Mạc Từ, chúng ta cùng một chỗ đi."
Đối phương vào lúc mình nhắm mắt nói ra, hô hấp nóng rực tiếp vào trong lỗ tai, tựa như một đạo mây bay phiêu bồng.
“Ừ." Cậu nghe thấy mình âm thanh đáp lại cực kỳ nhỏ, tiếp theo bị đối phương dồn sức ôm chặt, nghe được tim đập dồn dần dần nhanh hơn.
“Tôi để ý em, vì thế, đừng trốn tránh. Hiện tại em đã đáp ứng tôi."
Âm thanh trầm ấm không có chải chuốt đánh mấy vòng rồi quay về, lặng lẽ, như khe suối bên ven rừng, chậm rãi chảy vào đáy lòng.
…
“Em nghĩ…lão sư Antoine nhất định sẽ vô cùng tức giận." Trên đường đến sân bay, Mạc Từ rủ mi mắt xuống, ánh mắt rơi vào trên năm ngón tay của người đàn ông trên ghế lái
“Đúng vậy, chuẩn bị lâu như vậy, em vẫn là phải bỏ qua trận chung kết cuối cùng." Người đàn ông ngũ quan khắc sâu gật đầu, yên lặng vươn tay ra, cầm bàn tay Mạc Từ.
“Đây là một sự lựa chọn khó khăn, em không muốn buông tha, nhưng so với tính mạng của cha, trận đấu em có thể chủ động buông tha."
Mạc Từ cảm nhận được Đoạn Phong duy chỉ có chính là quan tâm, lông mày cau lại.
Vào trước khi đến sân bay, cậu gửi cho lão sư Antoine một cái tin nhắn, nói mình không thể tham gia trận chung kết cuối cùng.
Lão sư Antoine cũng không lập tức gọi điện tới, có lẽ bên người không có điện thoại, có lẽ bận bịu nấu ăn, đợi cho thứ sáu lúc đích thân tới hiện trường trận đấu…Lão sư nhất định là lòng mang bất mãn.
Thời gian nhiều ngày chuẩn bị cuối cùng lựa chọn buông tha, đây cũng là hành động bất đắc dĩ.
Mạc Từ cầm lấy ngón tay Đoạn Phong, đem mặt chuyển hướng cảnh vật vụt nhanh về sau ngoài cửa sổ.
“Mạc Từ, em đừng tự trách, anh nghĩ Antoine sẽ tha thứ cho em, tính mạng chỉ có một lần, mà cơ hội thi đấu, còn có rất nhiều lần, em còn có cơ hội."
Đoạn Phong nắm lấy bàn tay của Mạc Từ, đặt ở trên đùi của mình, âm thanh trầm ấm xoay quanh ở bên tai Mạc Từ.
“Ừm, chẳng qua nhớ tới ở trên trận thi đấu còn cùng người ta ước hẹn," Mạc Từ đột nhiên nhớ ra điều gì đó, thu hồi tay của mình, vuốt vuốt tóc trên đầu.
“Ước hẹn, là loại ước hẹn gì?" Đoạn Phong hồn nhiên chưa phát giác ra âm thanh của mình nặng vài phần.
“Một người Bắc Âu tên là Ike, anh ta nói muốn chạm mặt em ở trên trận chung kết, nhưng mà em vô duyên cùng anh ta tiến hành trận quyết đấu đó…"
“Em rất thất vọng?" Trong âm thanh của người đàn ông có một phần khẩn trương mà bản thân cũng chưa phát giác ra, Mạc Từ nhẹ nhàng lắc đầu.
“Không, chỉ là thả bồ câu người ta, có chút áy náy."
Tác giả :
Phù Diêu Trực Thượng