Mỹ Vị Nhân Sinh

Quyển 2 - Chương 20

Tháng Giêng bầu không khí sáng sớm mang theo khí lạnh dày đặc, lúc này, có thể từ biệt ổ chăn ra ngoài tập thể dục cũng không có nhiều người.

Trên bụi cỏ thường xanh hai bên công viên dính sương lạnh đêm qua, hoàn tan thành giọt sương, khí lạnh quanh quẩn. Vào lúc hơi thở mặt trời còn chưa có lên cao, thời tiết là rét lạnh khô hanh.

Trên cành cây có tiếng chim chóc lác đác kêu to, quanh quẩn ở trong công viên trống trải. Mạc Từ trên cổ quàng khăn quàng cổ màu coffee giữ ấm, bắt đầu hoạt động tập thể dục buổi sáng.

Xung quanh suối phun trung tâm công viên chạy năm vòng, nghỉ lại xoa xoa trán chảy mồ hôi, lại mượn dụng cụ công cộng của công viên rèn luyện lực cánh tay.

Mạc Từ có thể có nghị lực như vậy, là bị Đoạn Phong so với cậu cao hơn một cái đầu, dáng người to lớn kích thích.

Không chỉ có cánh tay so với cậu lớn hơn một vòng, ngay cả bắp thịt cử động đảo chảo cũng bại bởi Đoạn Phong hai năm không tiến phòng bếp, Mạc Từ tối hôm qua ở trước TV suy nghĩ một đêm, định ra sơ bộ kế hoạch tập thể hình.

Mỗi ngày sáng sớm đến công viên gần đó chạy bộ, chính là mục đầu trong kế hoạch.

Cơ thể dần dần ấm áp lên, chân ở trong không khí rét lạnh khô hanh không hề cảm thấy nặng nề, chỉ là ***g ngực phập phồng, hô hấp theo tiết tấu không kịp vận động …Hiển nhiên là di chứng rèn luyện không đủ.

Mạc Từ có thể tưởng tưởng ra, ngày mai lúc rời giường, cánh tay cùng chân sẽ đau nhức một trận.

Cậu ngừng lại, ngồi trên ghế dài công viên, đợi cho phổi lần nữa đổ đầy không khí thì cậu cố gắng tiếp tục chạy bộ. Không ngờ cái ngồi xuống này lại không muốn đứng dậy chạy bộ nữa.

Kế hoạch tập thể dục của Mạc Từ ở trong thời gian sáng sớm, liền chết non.

Lúc trở về đã là sáng tám giờ, Mạc Từ vừa nghĩ bữa sáng ngày hôm nay, vừa cùng mấy hàng xóm thân quen nói “Chào buổi sáng".

“Chào buổi sáng, dì Charles."

“Chào buổi sáng, Mạc." Dì Charles quàng khăn quàng màu đỏ đáp lại Mạc Từ, trong mắt nhiều hơn một phần lo lắng.

“Mạc, tôi có lời muốn nói với cậu, cậu có thời gian rảnh không?" Dì Charles hỏi.

“Cháu có dư dả thời gian, dì Charles, người muốn nói gì?" Mạc Từ đứng nguyên tại chỗ, nghi hoặc nhìn dì Charles ngăn lại đường đi của cậu.

“Mạc, tôi không thể không dùng loại ngữ điệu bình ổn để nói chuyện này." Dì Charles biểu tình nghiêm túc lên, âm thanh rất là chuyên tâm.

“Người nói đi, dì Charles, cháu đang nghe."

“Tốt lắm. Mạc, cậu gần đây có từng gặp qua Morrison không?" Dì Charles sắc mặt trầm xuống, chăm chú quan sát thần sắc của Mạc Từ.

“Morrison?…Cẩn thận ngẫm lại đã, cháu đã thật lâu không gặp qua cậu ấy." Mạc Từ gãi đầu, tìm trí nhớ một lần, mỉm cười trên mặt từ trên mặt rút đi.

“Tôi cũng đã rất lâu không thấy đứa trẻ này, một tháng, hoặc là hơn một tháng, hàng xóm xung quanh đều nói không thấy qua cậu ta." Dì Charles vén vén tóc mai tản mác, đem Mạc Từ kéo đến trên ghế ngồi xuống, biểu lộ ngưng trọng lên, Mạc Từ thần sắc mờ mịt không biết tăng thêm lo lắng của bà.

“Morrison, không thấy?" Mạc Từ đọc lên nghi hoặc dưới đáy mắt của dì Charles, đưa ra kết luận.

“Tôi không biết lời này có nên nói hay không, cái này có lẽ liên quan đến việc riêng của các cậu, nhưng tôi vẫn phải lần nữa lên tiếng…Xem ra, cậu cũng không biết Morrison đi đến chỗ nào."

“Người nói, cháu không ngại." Mạc Từ cầm tay của bà.

“Từ sau khi các cậu xuất hiện mâu thuẫn chiến tranh lạnh, đến bây giờ, đã nhiều ngày như vậy. Cô bé kia, cậu còn yêu cô bé kia? Morrison có hay không không thể buông tha cho đoạn tình cảm này, còn yêu cô bé kia?"

“Cái gì? Cô bé gì?"

“Các cậu đồng thời yêu cô bé kia, xin lỗi, Mạc, tôi cùng chồng tôi Charles đã đoán rằng, các cậu nhất định là cùng thích một cô gái, mới có thể xuất hiện mâu thuẫn."

“Đoạn thời gian kia, tôi nhìn thấy Morrison biểu tình rất thống khổ, cậu ta nhất định ở giữa tình yêu và tình bạn khó có thể lựa chọn, vì thế bồi hồi ở trước cửa nhà cậu."

“Không, không, cũng không có cô gái nào." Mạc Từ lắc đầu, dở khóc dở cười vỗ vỗ lưng của bà, “Giữa chúng cháu thật sự có mâu thuẫn, nhưng cũng không phải cùng thích một cô gái, dì suy nghĩ nhiều."

“Không phải như vậy?" Dì Charles hé miệng.

“Không phải như vậy, cháu nghĩ không thấy Morrison không phải cùng cháu có quan hệ, cậu ấy đột nhiên rời khỏi tầm mắt của chúng ta, nhất định có nguyên nhân. Cậu ấy không nói với bất cứ ai đã biến mất, cháu nghĩ…Cháu nghĩ trước đến chỗ cậu ấy làm việc hỏi một tiếng, sau đó đưa ra quyết định tiếp." Mạc Từ cau mày, nhẹ giọng an ủi dì Charles nhiệt tâm.

“Chưa đến tình huống xấu nhất, chúng ta vẫn không thể báo cảnh sát," Dì Charles cầm lại tay Mạc Từ, “Cậu ấy có lẽ là về nhà một chuyến, là tôi suy nghĩ nhiều…A, thứ lỗi cho tôi đem tinh lực dư thừa lãng phí ở chuyện này, Mạc, tôi là đem các cậu trở thành con mình mà đối đãi. Tha thứ cho người vợ già là tôi không có con cái, đối với chuyện này giữ nguyên lo lắng, đối với các cậu giữ nguyên quan tâm…"

“Không, dì Charles, cháu cũng không thấy phiền hoặc là phí công, cám ơn dì đối với bọn cháu săn sóc. Cám ơn dì." Mạc Từ chân thành nói, nâng dì Charles trên ghế, “Cháu trở về tìm kiếm một chút, chung quy vẫn có thể có biện pháp liên lạc với Morrison…"



Tuần cuối cùng của tháng Giêng sắp chấm dứt, ngày lễ long trọng nhất hàng năm của nước C liền bám theo đuôi tháng Giêng, lập tức đến gần.

Bình thường lúc này, người nước C đều từ nước ngoài chuyển quay về nhà, cùng người nhà đoàn tụ, cùng chung ngày lễ long trọng.

Nhưng năm nay không được, Mạc Từ cần khảo hạch mấy cái giấy chứng nhận đầu bếp quan trọng đều ở mấy ngày đầu tháng hai tiến hành, hơn nữa năm nay thầy Antoine đã chuẩn bị cho giải đấu đầu bếp của năm nay, cậu lấy được một cái thẻ số, hẳn là lập tức khua chiên gõ mỏ chuẩn bị, không thể lãng phí việc này.

Mạc Từ ở trong cuộc gọi điện về nhà hướng cha nói rõ nguyên nhân, mặc dù hơi có bất mãn, nhưng vẫn cho cậu ủng hộ và cổ vũ nhiều nhất.

Mạc Từ quyết định vào Tết Âm Lịch cùng ngày, gọi điện thoại về nhà, chúc Tết cha.

Thành phố này lập tức muốn nghênh đón trận tuyết thứ hai, đem thành phố bao trùm ở trong bông tuyết bạc.

Mạc Từ muốn làm một chuyện, chính là mua sắm đồ Tết.

Đoạn Phong đang ở thời kì ‘Phóng thích’, Tết Âm Lịch vốn là thời gian nhà chính náo nhiệt nhất, thường ngày ở Quý gia, thật sự là bị vây ở trạng thái chân không nên vội vàng bị bài xích đến qua ngày lễ. Thời gian ‘Phóng thích’ bất định, Quý lão gia không có bất luận ý tứ gì để anh quay về nhà chính, Đoạn Phong Tết Âm Lịch năm nay, cũng sẽ ở nước F trải qua.

Mạc Từ cầm tiền Đoạn Phong đưa cho, mua cho hai người phần gì đó.

Nói đến mua sắm đồ Tết, Đoạn Phong xác thực là tìm nhầm người, Mạc Từ lúc trước quần áo đến chìa tay cơm đến há mồm, đồ tết trong nhà đều là Đạt tẩu một tay chuẩn bị, Mạc Từ chưa bao giờ nhúng tay việc này, chỉ có thể theo trí nhớ, đến phố xá náo nhiệt tụ tập người nước C miễn cưỡng mua mấy thứ đồ tết màu đỏ, sắm bổ sung vào trong nhà.

Đồ ăn tất nhiên không thể ít, Mạc Từ chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cũng là đủ cho hai người vượt qua cả mùa đông.

Lúc này, Đoạn Phong còn đang làm ở công ty, tất nhiên không thể cùng cậu đi mua sắm. Xách theo rau dưa trái cây trọng lượng không nhẹ, Mạc Từ đi một dừng ba, đi đi về về mấy lần, va chạm sứt mẻ đem đồ đạc chuyển về nhà.

Trên đường phố giăng đèn kết hoa nồng nặc phong tình nước C, đèn ***g màu đỏ thẫm treo cao cao ở trên cửa hàng, pháo hoa ở ban ngày nhen đốt, bay lên không trung màu xám chì, bung nổ pháo hoa.

Mạc Từ hào hứng bừng bừng nhìn xem đội ngũ du hành trên đường phố, vì Đoạn Phong không có thấy một màn như vậy mà hô to đáng tiếc.

Ngày lễ năm mới 30 không khí tăng vọt, Mạc Từ thưởng thức hết pháo hoa mới về nhà, trên bàn cơm trong nhà sớm đã bày đầy món ăn phong phú.

Là Đoạn Phong tan tầm trở về a.

Hai người đề nghị vài tuần cuối cùng bọn họ sẽ ở cùng nhau đã được định ra từ vài ngày trước, Mạc Từ cố gắng mời Đoạn Phong rời khỏi cái nơi trống trải kia, đến nhà cậu ở một thời gian ngắn, nhưng thật ra là muốn giảm bớt sinh hoạt lặt vặt rửa dĩa và quét dọn vệ sinh, tranh thủ thời gian một phen.

Đoạn Phong không biết tâm tư của Mạc Từ, trải qua lời mời liên tục hết lần này đến lần khác của Mạc Từ, đã đồng ý trú trạm ở trong nhà của Mạc Từ, chiều nào tan tầm trở về, đều phải hỗ trợ quét dọn phòng, thuận tiện giặt quần áo của hai người.

Mấy ngày nay thời gian trôi qua nhanh chóng, ấm áp và thư thái, hai người hết sức hài lòng hiện trạng.

Hơi nóng món ăn mờ mịt lượn quanh, trong phòng khách ấm áp cực kỳ, Mạc Từ tiếp nhận đũa Đoạn Phong đưa tới, bưng chén cơm lên.

“Món này không tệ, Đoạn Phong tài nấu ăn của anh không có thụt lùi nha." Gảy chiếc đũa, Mạc Từ lầm bầm nuốt vào bánh trôi hạt mè nhân ngọt trơn mềm. Trên bàn gì đó mang vị ngọt được Mạc Từ hễ lướt qua là sạch, thu về đến trong bụng của Mạc Từ.

“Ăn ít ngọt một chút, bằng không làm sao cũng ăn không vô những thứ khác." Đoạn Phong vào lúc Mạc Từ kẹp nâng cái bánh trôi hạt mè thứ hai mươi duỗi cánh tay dài, đè xuống tay phải cầm đũa của Mạc Từ.

“Không cần thế." Mạc Từ nghiêng đầu đi, ý đồ thoát khỏi Đoạn Phong đè lại bàn tay của cậu.

“Ăn quá nhiều sẽ trướng bụng, ngoan, ăn cơm trước, tôi đã chuẩn bị cho cậu rất nhiều món ngọt tráng miệng." Đoạn Phong dùng ngữ khí dụ con nít nói ra, biểu lộ dịu dàng.

“…Vậy được rồi." Vừa nghe đến có món ngọt tráng miệng, Mạc Từ lập tức đem biểu tình đáng thương chuyển hóa thành mừng rỡ giống như bản thân tìm được kẹo, bới mấy ngụm cơm, đem Cà tím nhồi1 Đoạn Phong đặc biệt làm, Tôm tre sống2, Salad nấm sợi đậu hũ gắp cho vào trong chén của mình, làm cho thức ăn trong chén xếp thành một tòa núi nhỏ.

“Không có ai cùng cậu đoạt, cậu ăn chậm một chút." Đoạn Phong giống như tựa tiếu phi tiếu.

“Tôi không phải đã lâu không được ăn món nước C sao, ngoan ngoãn có lộc ăn không được a." Mạc Từ vùi đầu khổ ăn, bất mãn hừ lạnh một tiếng. Trước kia cậu ngại quá trình nấu ăn quá rườm rà, vì đuổi theo thời gian không thể không rút gọn trình tự, hương vị tự nhiên không bằng kỹ thuật luyện tinh tế làm được mỹ vị.

Nguyên tắc của cậu là không buông tha cho bất luận một đạo mỹ vị nào, Mạc Từ không đếm xỉa đến lời của Đoạn Phong, thật mau ngốn ăn.

Kết cục của ăn quá nhiều, chính là ăn uống quá độ tạo thành dạ dày tiêu hóa rối loạn.

Mạc Từ dùng sức xoa cái bụng phồng lên của mình, biết vậy chẳng làm.

“Nhìn xem, ăn nhiều sẽ khó chịu nha, rõ ràng bản thân là một đầu bếp, còn cố ý bỏ qua điểm này." Đoạn Phong buông khăn lau, liền đi tới, “Có muốn tôi giúp cậu một ta xoa xoa bụng hay không?"

Không đợi Mạc Từ trả lời, bàn tay rộng lớn của Đoạn Phong ở trên bụng Mạc Từ, lòng bàn tay dùng lực, giúp Mạc Từ cao thấp mát xa.

Mạc Từ cởi ra áo khoác, chỉ mặc một kiện áo lông mỏng, tay Đoạn Phong dán ở trên bụng của cậu, cao thấp di động, làm cậu cảm thấy nhột.

“Rất nhột…" Mạc Từ đẩy tay Đoạn Phong ra, ngồi vào bên kia sô pha.

“Đừng nhúc nhích," Đoạn Phong vỗ vỗ vai Mạc Từ, dựa vào Mạc Từ ngồi trên ghế sô pha, đưa bàn tay một lần nữa áp vào trên bụng Mạc Từ, “Ăn quá nhiều không tốt cho tiêu hóa, đợi cậu tốt hơn một chút rồi đi ra ngoài tản bộ a."

Dưới lòng bàn tay xúc giác ôn nhuận mềm mại làm Đoạn Phong dừng lại trong chốc lát, Đoạn Phong đánh giá gò má Mạc Từ bởi vì hệ thống sưởi hơi mà trở nên hồng nhuận, tránh đi đôi mắt thủy nhuận hơi vẻ mờ mịt, trong tim truyền đến một hồi nhảy loạn.

“Đợi một lát rồi xem pháo hoa." Đoạn Phong khắc chế luồng khô nóng kia, kéo chủ đề, dùng ngón cái nhấn cái bụng trống nhỏ của Mạc Từ, tiết tấu xoa bóp, nhu hòa ma xát, tránh đi hai tay quấy rồi của Mạc Từ, xem nhẹ xúc giác rơi dưới lòng bàn tay.

Cách một tầng vật liệu vải, thịt mềm dán ở dưới lòng bàn tay, cùng phần bụng cơ thịt căng cứng của mình khác nhau, cái bụng thiếu thốn rèn luyện của Mạc Từ rất mềm.

“Được. Anh điểm nhẹ." Mạc Từ gật đầu, Đoạn Phong ấn làm cậu cảm thấy khó chịu, khuôn mặt trong lúc lơ đãng nhăn lại, môi ướt vừa rồi uống canh hạt sen cong lên, hiện ra thủy quang. Gò má hồng nhuận ở trước mắt Đoạn Phong lắc lư, Đoạn Phong tránh nặng tìm nhẹ, dùng bàn tay đẩy đè, giảm bớt khí lực.

Mạc Từ tình trạng trướng bụng thoáng chuyển tốt, vì trợ giúp tiêu hóa, vội vàng mặc áo khoác, cùng Đoạn Phong ra ngoài tản bộ.



Pháo hoa màu đỏ nở ra ở trong màn đêm, giống như chỉ bạc nghìn vạn cọng rơi xuống, tiêu tán ở trong không khí.

Đoàn thể người nước C trên đường phố đang cử hành hoạt động múa lân chúc mừng, nghênh đón Tết Âm Lịch.

Hào khí ngày lễ vô cùng long trọng, trên bầu trời rơi vãi một chút bông tuyết, cũng không làm cho người ta cảm thấy rét lạnh. Bông tuyết màu trắng theo pháo hoa cùng nhau đáp xuống, màu trắng làm đẹp lên bầu trời đêm, Mạc Từ có thể nghe thấy tiếng ca tiếng nhạc chúng mừng trên quảng trường.

“Hiện tại khá hơn chút nào không?" Đoạn Phong đem Mạc Từ kéo đến một một gian cửa hàng ở cuối đường, quan sát tình trạng của Mạc Từ, bông tuyết theo mái hiên nhà cũng bay xuống.

“Đã không sao cả," Mạc Từ lấy tay nâng bông tuyết lên, trên gương mặt nhiễm một chút ửng đỏ, mang theo nụ cười cảm kích làm cho người khác thoải mái, “Đoạn Phong, chúng ta đi xem múa lân đi!"

Không đợi Đoạn Phong hiểu ra kỹ lưỡng, Mạc Từ lôi kéo Đoạn Phong, bất chấp bông tuyết lủi đến một khu biểu diễn khác ở con đường gần đó.

Trải qua lòng vòng đi dạo, tinh lực Mạc Từ rốt cục tiêu hao sạch sẽ, đem một đống quà tặng nhỏ mua trên chợ đem ném trên người Đoạn Phong, phủi bàn tay: “Tôi đi mua ly coffee bóng, anh ở đây chờ!"

Bóng lưng hấp hấp tấp tấp biến mất ở trước mắt, Đoạn Phong không thể làm cái gì nên chỉnh lý lại quà tặng bị bóc gói.

Mười lăm phút sau, Đoạn Phong không có đợi được Mạc Từ trở về đã mơ hồ thấy bất an, sau nhiều lần nhìn xem đồng hồ, Đoạn Phong để đồ trong tay xuống, xoay người đứng dậy, dọc theo con đường Mạc Từ đi vừa rồi tìm kiếm.

Mua coffee không cần lâu như vậy a. Đoạn Phong cau mày, xuyên qua một cái hẻm nhỏ, xem xét bốn phía, đánh giá đo lường một chút khoảng cách của cửa hàng tiện lợi bán coffee và ghế dài công viên, càng tỏ ra cảm thấy không đúng.

Ngọn đèn cửa hàng tiện lợi sáng sáng rõ rõ xuyên qua bông tuyết, phát ra ánh sáng nhu hòa, giày dẫm nát trên mặt đất, phát ra tiếng vang ma sát. Lại nhìn kỳ, trên mặt đất có hai ly coffee tràn ra cùng tiền giấy rải rác…

Đoạn Phong dừng lại, lỗ tai linh mẫn bắt được âm thanh bị ngăn cách không rõ lắm đến từ hẻm nhỏ gần đó.

Đoạn Phong không chút do dự tiếp cận khởi nguồn âm thanh yếu ớt, chậm rãi tới gần. Trong hẻm nhỏ đèn đường mờ nhạt có vẻ ảm đạm, trên tường đống rác chồng chất bên cạnh, có thân ảnh giãy dụa đánh nhau.

“Cứu mạng!" Âm thanh bị ngăn chặn từ sau đống rác truyền tới, Đoạn Phong vội vàng tăng tốc bước chân, phóng đến bên đó.

Người bị gã đàn ông dáng người cường tráng lấy tay chặn miệng, dùng dao găm kề vào yết hầu đúng là Mạc Từ đi mua coffee.

“Mạc Từ!" Đoạn Phong lớn tiếng gầm lên, đá rơi túi rác rơi xuống ngăn chặn đường đi, né tránh mũi dao nhọn, vung tay chính là một đấm, thẳng tắp đấm vào trên người gã đàn ông vẻ ngoài hèn mọn bỉ ổi còn chưa kịp phản ứng, đá rơi dao găm uy hiếp tính mạng Mạc Từ.

“Đoạn Phong…" Mạc Từ kinh ngạc quay đầu lại, thừa dịp gã đàn ông chưa sẵn sàng, hung hăng đá gã một cước, giãy ra, la lớn: “Đoạn Phong, trong tay của hắn còn có dao găm, là đến cướp bóc!"

“Cậu đi trước đi!" Đoạn Phong thi triển quyền cước, dùng chân sau làm một cú đá quét, cơ thể bộc phát ra sức mạnh kinh người, đánh vào trên cánh tay tráng kiện của tên tội phạm cướp có ý đồ ngăn cản.

Tội phạm cướp không địch lại, chật vật chùi một tia máu ở khóe miệng, trong mắt lộ ra hung quang như dã thú, quệt môi, từ trong cổ họng phát ra rít gào.

“Thằng khốn! Mày tốt nhất ngoan ngoãn đem tiền đưa tao, tao còn có thể không đánh mày!"

“Cẩn thận!" Mạc Từ kinh hô nhắc nhớ, tìm kiếm khắp nơi gì đó để đánh tên cướp bóc, đống rác chất đống lên trọng lượng rất nhẹ, nhiều lắm là có thể làm cho hẻm nhỏ này càng trở nên lộn xộn một chút thôi.

Đoạn Phong nhanh chóng lui về phía sau, tránh được dao găm trước mặt, mượn dùng sự khéo léo cùng gã vờn quanh, phòng bị một kích tiếp theo, dùng ánh mắt liều mạng ý bảo Mạc Từ cách đó không xa đi trước.

Điện thoại! Mạc Từ lúc ở bên trong nóng lòng cấp bạch không thôi đột nhiên nhớ tới gọi điện cục cảnh sát, chạy ra hẻm nhỏ, từ túi quần móc tiền chưa bị bọn cướp cướp đi gọi điện, bấm xong xuôi điện thoại cục cảnh sát, đè xuống nội tâm rối ren, đem lời lộn xộn cố gắng góp nhặt chỉnh tề.

“Cảnh sát, chúng tôi gặp tội phạm cướp bóc…"

“Nơi này là một hẻm nhỏ ở phố K, đối diện có một cửa hành tiện lợi 24 giờ…"

Khoảnh khắc cúp điện thoại, Mạc Từ thoáng hô hấp bình thường lại, lại chạy vào hẻm nhỏ, nghĩ biện pháp viện trợ Đoạn Phong, nhanh một chút thoát thân.

Không có vật lớn tập kích bọn tội phạm cướp bóc, Mạc Từ bất chấp nỗi khổ riêng trên người, vội vã kéo túi rác to, hướng trên người tội phạm cướp đập tới phân tán sự chú ý, để cho Đoạn Phong mượn cơ hội thoát thân.

Ở trên đường mua xong coffee trở lại, nhất định là lấy tiền ra một phen lộ ra ngoài đưa tới tội phạm cướp. Mạc Từ dùng sức đánh vào, phối hợp với Đoạn Phong công kích tội phạm cướp thể trạng cường tráng.

Cảnh sát hiệu suất làm việc rất cao, tiếng còi báo chói tai từ đằng xa truyền tới, Mạc Từ tới gần cửa hẻm, ở một bên hét lớn: “Cảnh sát đến, tốt nhất bỏ dao găm của mày xuống!"

Có lẽ là Mạc Từ lên tiếng tìm từ uy hiếp nổi lên tác dụng, tội phạm cướp nhạy bén nhìn quanh bốn phía, thu hồi cánh tay tráng kiện đánh về phía Đoạn Phong, lui về phía sau vài bước, mắng to một tiếng, phẫn nộ nhìn xem Đoạn Phong vẫn giữ tư thế đánh nhau, vội vàng chạy đi.

Cảnh sát rất nhanh xông vào hẻm nhỏ, mang theo súng ngắn tùy thân, nghiêm túc nhìn xem hai người hoảng hồn chưa bình tĩnh.

“Xin chào, tôi là cảnh sát, chuyện gì xảy ra, bọn cướp có đối với các anh tiến hành thương tổn hay không?" Sau đó tiến đến, cảnh sát mặc đồng phục nhìn thoáng qua rác bẩn rải rác trong hẻm nhỏ, phán đoán vừa rồi ở trong này tiến hành một trận kích đấu.

“Gã đã chạy, tôi không sao." Mạc Từ khẩn trương nhìn Đoạn Phong một cái, đem đầu chuyển hướng Đoạn Phong, dùng ngữ điệu lo lắng hỏi.

“Tay anh có sao không?"

“Không sao." Đoạn Phong lắc đầu, xoa bóp cánh tay căng mỏi nhừ, vung áo khoác lên, lộ ra một khối máu ứ đọng trên cánh tay, “Chỉ là một chút vết thương nhỏ thôi."

“Xem ra, không có ai bị thương. Đây là hiện trường thu thập vật chứng, hai vị tiên sinh, cần các anh đến cục cảnh sát ghi một đoạn khẩu cung, có thể chứ?" Cảnh sát nói.

“Được." Mạc Từ cùng Đoạn Phong nhìn nhau, nhẹ gật đầu, ngồi trên xe cảnh sát.

Lần này đột nhiên xuất hiện cướp, bởi vì Đoạn Phong kịp thời đuổi tới nên Mạc Từ tránh khỏi bị thương.

Mạc Từ cùng Đoạn Phong trên người đều có một chút vết bầm đánh nhau lưu lại, ở trên làn da phá lệ dễ thấy, kỳ thật thì không nghiêm trọng nhất.

Chép hết khẩu cung về nhà, Mạc Từ đã là cơ thể mềm nhũn, sử dụng không ra một chút sức lực. Ngã xuống giường, liền áo khoác cũng không kịp cởi đã lâm vào ngủ say.

Đoạn Phong giải quyết xong hậu quả có chút bất đắc dĩ thở dài, trợ giúp Mạc Từ cởi áo khoác trên người, lại thoa thuốc trị thương ở chỗ máu ứ đọng trên người Mạc Từ, trải tốt chăn mên mới bắt đầu quan tâm đến ngoại thương trên người mình.

Mặc dù anh không có bị vây ở thế yếu, nhưng lưng vẫn là không thể tránh khỏi, đã trúng một đạo quyền nặng của tội phạm cướp bóc, ẩn ẩn cảm giác đau đớn.

Đoạn Phong tay với không tới sau lưng, nhìn xem Mạc Từ lâm vào ngủ say, không nỡ đem Mạc Từ đẩy tỉnh, chọt chọt gò má mềm mại của Mạc Từ, Đoạn Phong buông thuốc rượu, trở lại phòng ngủ khách. Cẩn cẩn dực dực nằm nghiêng, nghe âm thanh quy luật của đồng hồ báo giờ nằm ngủ.

________

1. Cà tím nhồi

2. Tôm tre sống
3/5 của 2 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại