Mỹ Vị Nhân Sinh
Quyển 2 - Chương 19
Đoạn Phong từ bãi đỗ xe lái xe ra, dựa theo địa điểm Mạc Từ báo ra, tìm được một cái chỗ nhà hàng đặc sắc.
Nhà hàng tràn ngập dây leo màu xanh biếc bao trùm tràn trề sức sống, giữa nhà hàng là một gốc cây đại thụ che trời, phá nhà mà ra, thẳng đến đỉnh. Ba cây vây quanh một vòng đại thụ là quầy bar hình cây, phía trước bày đặc đủ loại Champagne và ly thủy tinh cao thấp không đồng nhất, hiển nhiên là cho khách nhân yêu cầu chút rượu mà chuẩn bị.
Nói là nhà hàng, trang trí cách điệu bên trong càng thiên hướng là quán bar, phía bên phải chỗ trống giữa đại thụ là một mảnh sân nhảy nhỏ, trên vũ đài sân nhảy bày đặt mấy cái trống và đàn ghita điện, trong góc đặt một cái đàn dương cầm…Thiết kế nhân tính hóa làm người ta trước mắt sáng ngời. Tổ hợp nhà hàng cùng quán bar làm người ta thoải mái thảnh thơi, loại không khí này dùng cơm, sẽ hấp dẫn khách hàng giai đoạn tuổi tác bất đồng.
Đoạn Phong ở trong tiếng chào hỏi của Mạc Tờ đi về hướng ghế cây, ngồi vào trên ghế bàn gỗ, đối diện qua cái bàn tròn gỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Lúc này, Mạc Từ triệt để an tĩnh lại. Để cho phục vụ sinh đưa món ăn đã chọn xong lên, khuôn mặt an thuận giới thiệu tâm đắc của cậu, cùng người gây sự vừa rồi ở trong điện thoại, bộ dáng cưỡng bức lợi dụ đối nghịch rất lớn.
“Đợi một lát còn có ốc sên nướng bơ, hương vị vô cùng tốt, Đoạn Phong, anh nhất định phải nếm thử…"
Nhìn cậu biểu tình mang theo bình thản chuyển hóa thành sắc mặt vui vẻ mang theo đắc ý, Đoạn Phong mím môi, nhẹ gật đầu, lại chọn hai phần đồ uống mát lạnh vị đặc sắc cực tốt, đem menu thả lại trên bàn.
Món ăn lúc trước Mạc Từ chọn lục tục lên bàn, gõ cái bàn, Mạc Từ đem chú ý của Đoạn Phong dẫn hướng ngón tay, chỉ chỉ cái món bôi bơ phía trên được đặt ở giữa bàn ốc sên nướng bơ.
“Nếm thử xem, đừng nói với tôi là anh không dám ăn đó." Cuối cùng động tác khiêu mi thần thái phi dương, lại dẫn ra một phần mong ngóng hy vọng tìm được khẳng định, Đoạn Phong chỉ cảm thấy nội tâm tràn đầy thỏa mãn, đảm nhiệm người bình luận khẳng định thường thức của Mạc Từ, Đoạn Phong ở dưới toàn bộ quá trình nhìn chăm chú của Mạc Từ, dùng nĩa đặc chế cùng cái kìm, nghe thấy giới thiệu của Mạc Từ, một tay dùng nĩa đem thịt ốc sên từ trong vỏ lấy ra, chấm vào sốt gia vị hoặc là sốt ớt, đem món ăn bỏ vào trong miệng.
Cách ăn cầu kỳ, nhưng sốc sên nướng bơ vô cùng mỹ vị, kết hợp với hương khí đậm đà, làm Đoạn Phong bận rộn cả ngày, trong bụng trống trơn muốn đại động ăn. Đoạn Phong đầu lưỡi linh hoạt nhấm nháp phối liệu tan ra trong món ăn, hành nhuyễn, tỏi, bơ…Ban đầu ngọt càng về sau càng thơm thuận, hương vị lớp lớp thẩm thấu, lớp lớp tách ra, Đoạn Phong ở trong sự mong ngóng của Mạc Từ thỏa mãn gật đầu.
“Hương vị rất tốt!"
“Đương nhiên!" Mạc Từ nhướng lông mày, vẻ chờ mong đọng trên mặt một khắc trước đó như là chưa từng xuất hiện, cảm xúc đến không thấy bóng đi không vết tích làm cho Đoạn Phong cảm thấy đột ngột. Tầng bóng tối bốn năm trước phủ trên người cậu, ở trong không khí ngoại quốc sớm đã được xua tan sạch sẽ, thần thái phi dương, muốn cười thì cười, đây mới thực sự là Mạc Từ.
Đem biểu tình sinh động của Mạc Từ thu hết vào mắt, Đoạn Phong đột nhiên cảm thấy bờ má phồng lên cúi đầu cắn gì đó, thần thái nhai nuốt đáng yêu cực kỳ, tựa như một con mèo nhỏ kiêu ngạo cúi đầu nhấm nháp cá kho, từng chút từng chút liếm láp thức ăn, thong dong lại biếng nhác nhàn hạ đem thức ăn cất vào dạ dày của mình.
“Nhà hàng này là của Antoine thầy của tôi đầu tư mở ra, ông ấy là đầu bếp ngôi sao nước F, đầu bếp cấp quốc tế, tay nghề nhất lưu." Mạc Từ giơ ngón cái lên nhìn quanh xung quanh một chút, “Hôm nay tôi nói muốn dẫn bạn đến, đặc biệt chọn món ăn nổi tiếng của nhà hàng…Chính là vì để cho anh giúp một chút chuyện nhỏ."
Con mắt Mạc Từ cong thành trăng lưỡi liềm, cười vô cùng hàm súc, “Đợi lát nữa mang anh tới bàn bếp phía sau nhìn thấy đầu bếp thi sĩ kia, thầy Antoine của tôi, anh ở ngay trước mặt của ông ấy thể hiện tài năng dao công (kỹ thật dùng dao) của anh."
Nói đến cùng, Mạc Từ gõ gõ cái bàn, nghiêng nghiêng thân thể về phía trước, “Không cho phép cự tuyệt nha."
“A? Vậy cậu mời tôi ăn cơm, là có điều kiện?" Đoạn Phong đem con mèo nhỏ trộm cá trước mặt cao thấp đánh giá một lần, thật sự là cho chút nhan sắc thì đã rách mất, vì sao vừa rồi lại cảm thấy dáng điệu của cậu ngây thơ đáng yêu?
“Ha ha, tôi mấy ngày hôm trước cùng ông ấy thổi phồng khoác lác, nói người bạn kia của tôi dao công nhất lưu, bàn về công phu nấu ăn, tuyệt không thua với ông ấy. Vì vậy chúng tôi đã hạ xuống một cái tiền đặt cược, ở trên người của anh. Nếu dao pháp của anh có thể làm cho ông ấy tâm phục khẩu phục, tính là tôi thắng. Ha ha, tôi cá là ông ấy thua thảm, chúng ta ăn cơm tối rồi đi đến phòng bếp thể hiện tài năng đi."
Đoạn Phong không tiếng động lắc đầu, “Đánh cược? Cậu không phải là bị thầy áp chế nhiều ngày, mới làm một cái đánh cược này?"
Một câu trúng tâm.
Đoạn Phong tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc đối diện truyền đến “Làm sao anh biết rõ như vậy", khóe môi câu dẫn ra nụ cười yếu ớt. Cuối cùng trải qua Mạc Từ liên tục quấn quít chặt lấy, gật đầu đáp ứng.
Kết thúc bữa ăn là một món ngọt tráng miệng, Đoạn Phong bất đắc dĩ nhìn xem Mạc Từ cầm lấy Cupcake đặt ở trong ly thủy tinh dùng chocolate vụn tầng tầng tô vẽ ở bên ngoài, biểu tình vẻ mặt thỏa mãn dùng đầu lưỡi nhấm nháp món ngọt tráng miệng, như là đắm chìm ở trong mộng cảnh tốt đẹp.
Thật sự là một chút không thay đổi a…
Đợi Mạc Từ giải quyết hết bữa tối, thời gian đã qua hai tiếng, Mạc Từ thoả mãn vỗ vỗ bụng, thuần thục tính tiền, mang Đoạn Phong đi thắng đánh cược cùng Antoine.
…
Thầy Antoine của Mạc Từ là người nước F điển hình, nhiều cái đều rất phóng khoáng, thể trạng cường tráng, trán rộng cao, khiến cho hốc mắt có vẻ phá lệ thâm thúy, nhìn qua thẳng thắn ngay thẳng. Tóc ngắn màu rám nắng bó ở trong cái mũ đầu bếp màu trắng, từ bỏ cái bụng phình tỏ vẻ buồn cười trên người, thì Antoine sẽ là một người đàn ông thập phần có mị lực.
Lúc Đoạn Phong cùng Mạc Từ đi vào phòng bếp, vị đầu bếp loại ‘Thi nhân’ kia đang ngồi trên ghế ở phòng bếp, dùng bút chì viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Mạc Từ lặng lẽ đến gần, Antoine đang hết sức chuyên chú viết, cũng không bị tiếng bước chân của Mạc Từ quấy nhiễu, Mạc Từ ở bên cạnh ông đứng lại, ho khan một tiếng, rất tự nhiên nói tiếng chào buổi tối, đem Đoạn Phong phía sau kéo đến trước mặt ông, ưỡn ngực, nâng đầu của mình lên, có chút đắc ý nói:
“Thầy, đây chính là người bạn kia của em, đánh cược, khả năng thầy thắng tính không lớn nha."
“Đánh cược?" Antoine buông bút chì ra, qua loa nắn mu bàn tay, từ trên ghế đứng lên, “Đúng rồi, tôi nhớ rồi, cái đánh cược thú vị kia. Mạc, đừng quên, một bên thua phải không ra giá rửa dĩa hai tháng đó."
“Xin chào, tôi là Antoine, nửa thầy giáo của Mạc." Antoine vượt qua Mạc Từ nghiến răng, hữu hảo vươn tay, đồng thời đánh giá chàng trai cùng Mạc đến từ một quốc gia.
Ánh mắt sắc bén, bề ngoài cường tráng, không giống với Mạc nhu hòa thanh thoát, anh chàng này không đơn giản a.
“Tôi là bạn của Mạc Từ, ngài Antoine, xin chào." Đoạn Phong lễ phép đáp lễ, đem ánh mắt rơi vào bản vẽ phác thảo đặt trên mặt bàn.
“Đây là món mới tôi thiết kế, cần phối hợp với một số vật nhỏ mới mẻ." Antoine theo ánh mắt của Đoạn Phong nhìn thấy bản vẽ phác thảo trên giấy, giải thích nói.
Tiếng nói rơi xuống, như là linh cảm bắn ra, nhãn tình sáng lên, “Kỹ thuật dao của cậu…Mạc nói kỹ thật dao của cậu rất tốt, có thể để cho tôi kiến thức một chút?"
“Đương nhiên có thể." Đoạn Phong nhẹ gật đầu, Mạc Từ một bên tranh thủ thời gian lấy ra dao kéo chuẩn bị tốt, dọn xong đặt ở trên mặt bàn dài.
Đoạn Phong cởi áo khoác, tròng vào đồng phục đầu bếp Mạc Từ đưa tới, vén tay áo lên, đem dao kéo tinh tế sờ soạng một lần, hiểu rõ cấu tạo thân dao, lúc này mới ở hành động thử nghiệm cắt mở một đường nhỏ trên củ cải to.
Dao mài cực kỳ bóng loáng, Đoạn Phong tay trái cầm vững nguyên liệu, tay phải cầm dao, ở dưới cái nhìn soi mói của hai người cắt xuống một vết dao đầu tiên.
Thẳng đến sau đó tốc độ cắt nhanh hơn, cấp tốc tăng nhanh, hình hành ‘Cắt nhảy’, kỹ thuật đơn giản nhất ở trên bàn tay của Đoạn Phong bày ra, anh cắt cực kỳ nhanh, động tác trôi chảy, giống như thư pháp tả ý, từ trên xuống dưới, đặt bút lả lướt. Chỗ hạ dao, củ cải phân chia nhanh chóng, phương hướng bên trái, xếp thành một hàng.
Đoạn Phong hạ dao thẳng đứng, vết dao không lệch, củ cải nhanh chóng chia cắt thành một đống.
Antoine tiến lên một bước, nhìn kỹ mép cắt Đoạn Phong hạ dao hình thành, mỗi một miếng độ dày đều như nhau.
Không đợi Antoine kinh ngạc, Đoạn Phong đã quen dao cầm lấy củ cải khác, thay đổi một phen dao nhỏ, cắm ở trong củ cải, ngầm chuyển bắp thịt, ở chỗ lồi lõm của củ cải bắt đầu hạ dao, hai tay trên dưới hoạt động, đem vật liệu thừa thừa thãi loại bỏ, mũi dao ra vào, lại chưa đến một phút đồng hồ, liền đem cây củ cải thật to khắc thành chim nhỏ nhìn rất sống động.
Antoine nhìn thấy thể tích củ cải không ngừng nhỏ đi, cuối cùng khắc thành hình động vật, con mắt lần nữa trợn to, “Cậu làm như thế nào?" Antoine hỏi, nhận lấy củ cải biến thành chim nhỏ, đặt ở trong lòng bàn tay rộng lớn tinh tế đánh giá một lần.
“Thật sự thần kỳ…Mạc nói thủ pháp nấu ăn nước C thiên kỳ bách quái (huyền diệu), tay nghề tầng tầng lớp lớp, trước kia tôi còn không tin, hiện tại…Hiện tại kiến thức đến rồi, đây là dao công của nước C a."
“Ha ha, lão sư, hiện tại thầy tâm phục khẩu phục đi, thầy thua!" Mạc Từ đưa cho Đoạn Phong một cái khăn mặt, để cho Đoạn Phong lau tay.
“Chưa, chưa, Đoạn, cậu có thể lại biểu diễn một lần nữa? Tôi muốn nhìn kỹ lại." Antoine mở hai tay, nâng lên chim nhỏ nhìn rất sống động.
“Được." Đoạn Phong giản lược nói, không có đi nhận khăn mặt của Mạc Từ, chọn một khối nguyên liệu nấu ăn màu sáng, ước chừng dao nhỏ trên tay càng ngày càng thuận tay, ở trên nguyên liệu nấu ăn tinh tế khắc.
Thành phẩm lúc này dùng hai phút, so với chim nhỏ vừa rồi càng thêm tinh xảo. Đoạn Phong khắc chính là một con ve!
Cánh ve hơi mỏng cùng đường vân trên cánh, đều được dao nhỏ điêu khắc ra, từ con mắt ve đến chân trước, rồi đến chân sau, ve màu trong suốt từ nguyên liệu nấu ăn ban đầu thu nhỏ lại mười lần, khéo léo lung linh, dựng trên ngón trỏ thon dài của Đoạn Phong.
“Xem ra là tôi thua." Antoine chống cái trán, gảy gảy con ve Đoạn Phong điêu khắc ra, thở dài, đối với Mạc Từ cao hứng bừng bừng nhận thua.
“Đoạn là một chàng trai lợi hại, so với cậu giỏi hơn nhiều, Mạc." Antoine vào lúc nhận thua không quên nói móc Mạc Từ, nhìn học trò mình bộ dáng nhe răng nhệch miệng, Antoine liền loại bỏ tinh thần suy sụp trước đó, tâm tình phá lệ thật là tốt a. Đi đến trước mặt Đoạn Phong, dùng âm thanh chân thành thỉnh cầu: “Đoạn, có thể dạy tôi kỹ thuật cắt hay không?"
“Em đã biết rõ thầy sẽ nói như vậy." Mạc Từ đỡ trán, Antoine loại tinh thần cầu tác cao thấp này cậu so với bất luận ai đều rõ ràng hơn.
Mạc Từ ngẩng đầu nhìn về phía ngọn đèn, xem ra, hôm nay phải khuya mới có thể về nhà a…
…
Mạc Từ rốt cuộc kéo Đoạn Phong thoát khỏi Antoine, từ cửa chính nhà hàng đi ra ngoài.
Hiện tại gần mười giờ, cái nhà hàng do Antoine đầu tư này ở phía sau đã biến thành quán bar, trong tiệm lui tới nam nữ trẻ tuổi, ở dưới âm nhạc dịu nhẹ ưu nhã đi vào sân nhảy, nhẹ nhàng khiêu vũ.
Không giống với quán bar âm nhạc ầm ĩ hỗn loạn phóng ra kích bạo, cái quán bar này ban ngày là nhà hàng ban đêm vẫn như trước sẽ tiếp nhận chọn bữa của khách nhân.
Rượu Whisky, rượu vang, còn có loại đồ ngọt mà người nước F vĩnh viễn sẽ không chán ghét. Rất nhiều khách nhân đều sẽ chọn chỗ ngồi dùng cơm ở khu ghế dài cùng với bạn đến dùng bữa, một mặt nghe âm nhạc nhẹ nhàng thư thái từ sân nhảy bên kia truyền đến.
Mạc Từ ở chỗ quầy bar bưng hai ly nước lọc, chuẩn bị uống nước rồi đi.
Đem ly thủy tinh đưa cho Đoạn Phong, khu dùng cơm bên kia quầy bar vang lên âm thanh vỡ thủy tinh.
Mạc Từ nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy vị trí gần cửa sổ dùng cơm có hai vị khách kích động đứng dậy, khách nhân vóc dáng hơi lùn hung hăng vỗ cái bàn, bắt đầu chụp lấy cái ly rượu chân cao đặt trên bàn gỗ, đem chất lỏng bên trong tạt vào trên người khách nhân vóc dáng cao đối diện.
Nhân viên phục vục nhà hàng cẩn cẩn dực dực nhìn xem bên kia, Mạc Từ vỗ vai của anh ta, do dự trong chốc lát, hướng Bartender quầy bar lên tiếng chào rồi hướng hai vị khách nhân tâm tình kích động kia đi đến, đảm nhiệm hòa giải, để tránh bọn họ làm hư hao đồ vật trong nhà hàng.
Âm thanh cái ghế kéo ra ma sát mặt đất, tiếng vang phát ra chói tai, khách nhân vóc dáng cao bị xối đầy một thân nước rượu bắt lấy cái ghế khách, tâm tình kích động, khe khẽ phát ra âm thanh hô to: “Hoàn Nhĩ, đừng đi…"
Âm sắc quen thuộc làm cho Mạc Từ kinh ngạc ngẩng đầu, đem hai vị khách nhân giương cung bạt kiếm đánh giá một lần.
Người bị ngâm một thân rượu khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú đánh sâu vào trí nhớ Mạc Từ, Mạc Từ lúc đầu định diễn đạt lễ phép và khách khí ném quan sau đầu, Mạc Từ kinh ngạc kêu lên tên gọi của người kia, nhíu mày.
“Lương Vũ Duy? Cậu là Lương Vũ Duy?"
“Anh là ——" Hai người giương cung bạt kiếm bởi vì tiếng kêu của Mạc Từ mà cắt đứt, khách nhân vóc dáng cao ngẩng đầu lên, trên mặt đau xót cùng kích động ngưng kết làm cho Mạc Từ không thể nào thích ứng.
“Cậu là Mạc Từ?" Âm thanh không xác định từ trong miệng của anh ta nhổ ra, trên khuôn mặt đã lâu không thấy lộ ra hình dáng quen thuộc, làm cho Mạc Từ xác định chính mình không nhận lầm người.
Ngũ quan Lương Vũ Duy biến triển thành thục không ít, năm tháng tích lũy, phong độ nhẹ nhàng.
…Chỉ là ly rượu kia xối ở trên âu phục thẳng thớm của anh, nhìn qua vạn phần chật vật, làm cho phong độ của anh đánh cho một cái giảm giá.
“Là, Lương…" Không đợi Mạc Từ nói xong, từ sườn bên một cổ lực đánh úp lại xông tới va vào Mạc Từ, Mạc Từ lảo đảo một cái, kịp thời vịn vào bàn, nhìn thấy người đàn ông vóc dáng thấp cùng một chỗ với Lương Vũ Duy té lăn trên đất, tiến đến đỡ lên.
“Xin lỗi." Người đụng vào Mạc Từ, cũng khiến mình ngã sấp xuống ngẩng mặt, vội vàng nói xin lỗi, lấy tay lau mặt một phen, dựa vào cánh tay của Mạc Từ chống đỡ đứng dậy. Lông mi dày của anh ta run run, tóc ngắn màu nâu dán ở trên trán mang theo mồ hôi, lông mày nhạt, ngũ quan tinh xảo. Ngũ quan khéo léo hợp lại với nhau, nhìn qua tựa như một cậu bé vị thành niên, chứ đừng nói là đàn ông, chi bằng xưng hô cậu ta là cậu trai còn chuẩn xác hơn chút ít.
Môi mỏng của cậu ta khẽ run, sắc mặt tái nhợt không bình thường, tâm tình lại cũng như Lương Vũ Duy kích động như nhau.
Mạc Từ nhìn thấy ***g ngực của cậu ta phập phồng bất ổn, hai vai lên xuống, lên tiếng hỏi: “Cậu không sao chứ." Lại liếc nhìn Lương Vũ Duy chật vật trước mặt, nhếch môi, ánh mắt trói chặt ở trên người cậu trai.
“Giữa hai người có phải là xảy ra vấn đề không?" Mạc Từ chuyển hướng Lương Vũ Duy, quan tâm hỏi.
“Không có!" Lên tiếng trả lời Mạc Từ không phải Lương Vũ Duy, cậu trai nhanh chóng ngăn lại tâm tình giảm thấp âm thanh nói ra, vội vàng hướng Mạc Từ gật đầu nói cảm ơn, nói một tiếng xin lỗi, không hề để ý đến Lương Vũ Duy sắc mặt ngưng trọng, lướt qua Mạc Từ, nhanh chóng bước ra nhà hàng, hướng cửa chính bước đến.
“Hoàn Nhĩ!" Lương Vũ Duy vươn cánh tay, nghĩ đi theo cậu ta lao ra, nhưng phục vụ sinh ngăn cản đường đi của anh, “Thưa ngài, ngài còn chưa tính tiền…"
“Tôi——" Lương Vũ Duy quay đầu, lông mày nhíu lại với nhau, bối rối từ trong túi âu phục rút tiền thanh toán. Mạc Từ nhìn bộ dạng bối rối của anh ta, ngăn cản tay của anh ta, khẽ gật đầu, “Cái này, Lương Vũ Duy, cậu trước đi tìm trở về bạn của cậu đi, để tớ giúp cậu thanh toán…"
“Cám ơn!" Lương Vũ Duy bất chấp khách sáo, đem gì đó nhét trở lại túi, bước dài chân, hướng cửa ra vào chạy đi, chỉ chốc lát sau thì đã biến mất bóng dáng.
Mạc Từ vì một tờ giấy thanh toán này, cộng thêm ly vỡ hư, thức ăn, nhìn một chuỗi số dài Mạc Từ thịt đau, Mạc Từ nhăn mặt, nghĩ thầm lần sau gặp mặt nhất định phải đòi lại có khoản tiền nợ này, để cho Lương Vũ Duy vừa gặp mặt đã ném một phiền toái cho cậu cũng đau lòng một phen.
“Để tôi trả tiền cho." Đoạn Phong nhìn thấy Mạc Từ nhíu mày bộ dạng có chút vẩu môi, liền đi tới, tiếp nhận tờ giấy trong tay phục vụ sinh.
“Không được, để tôi đưa." Mạc Từ đoạt lại hóa đơn thanh toán, dùng sức vỗ sau lưng Đoạn Phong.
“Ha ha, vừa rồi người kia là bạn học của tôi, hiếm khi nhìn thấy bộ dáng chật vật của cậu ta, vừa rồi nếu không phải tâm tình của cậu ta không tốt, tôi đã chuẩn bị đi lên đánh cậu ta một quyền." Mạc Từ hai tay khoa tay múa chân, ngồi vào trong xe hơi Đoạn Phong, “Tôi kể cho anh chuyện cũ trước kia a, cậu ta là một ngụy quân tử chính cống…"
Xe hơi khởi động động cơ, Đoạn Phong vững vàng lái xe, nghe Mạc Từ giải thích nói liên miên lải nhải, hợp vào trong dòng xe cộ đi về phía trước.
Nhà hàng tràn ngập dây leo màu xanh biếc bao trùm tràn trề sức sống, giữa nhà hàng là một gốc cây đại thụ che trời, phá nhà mà ra, thẳng đến đỉnh. Ba cây vây quanh một vòng đại thụ là quầy bar hình cây, phía trước bày đặc đủ loại Champagne và ly thủy tinh cao thấp không đồng nhất, hiển nhiên là cho khách nhân yêu cầu chút rượu mà chuẩn bị.
Nói là nhà hàng, trang trí cách điệu bên trong càng thiên hướng là quán bar, phía bên phải chỗ trống giữa đại thụ là một mảnh sân nhảy nhỏ, trên vũ đài sân nhảy bày đặt mấy cái trống và đàn ghita điện, trong góc đặt một cái đàn dương cầm…Thiết kế nhân tính hóa làm người ta trước mắt sáng ngời. Tổ hợp nhà hàng cùng quán bar làm người ta thoải mái thảnh thơi, loại không khí này dùng cơm, sẽ hấp dẫn khách hàng giai đoạn tuổi tác bất đồng.
Đoạn Phong ở trong tiếng chào hỏi của Mạc Tờ đi về hướng ghế cây, ngồi vào trên ghế bàn gỗ, đối diện qua cái bàn tròn gỗ sạch sẽ ngồi xuống.
Lúc này, Mạc Từ triệt để an tĩnh lại. Để cho phục vụ sinh đưa món ăn đã chọn xong lên, khuôn mặt an thuận giới thiệu tâm đắc của cậu, cùng người gây sự vừa rồi ở trong điện thoại, bộ dáng cưỡng bức lợi dụ đối nghịch rất lớn.
“Đợi một lát còn có ốc sên nướng bơ, hương vị vô cùng tốt, Đoạn Phong, anh nhất định phải nếm thử…"
Nhìn cậu biểu tình mang theo bình thản chuyển hóa thành sắc mặt vui vẻ mang theo đắc ý, Đoạn Phong mím môi, nhẹ gật đầu, lại chọn hai phần đồ uống mát lạnh vị đặc sắc cực tốt, đem menu thả lại trên bàn.
Món ăn lúc trước Mạc Từ chọn lục tục lên bàn, gõ cái bàn, Mạc Từ đem chú ý của Đoạn Phong dẫn hướng ngón tay, chỉ chỉ cái món bôi bơ phía trên được đặt ở giữa bàn ốc sên nướng bơ.
“Nếm thử xem, đừng nói với tôi là anh không dám ăn đó." Cuối cùng động tác khiêu mi thần thái phi dương, lại dẫn ra một phần mong ngóng hy vọng tìm được khẳng định, Đoạn Phong chỉ cảm thấy nội tâm tràn đầy thỏa mãn, đảm nhiệm người bình luận khẳng định thường thức của Mạc Từ, Đoạn Phong ở dưới toàn bộ quá trình nhìn chăm chú của Mạc Từ, dùng nĩa đặc chế cùng cái kìm, nghe thấy giới thiệu của Mạc Từ, một tay dùng nĩa đem thịt ốc sên từ trong vỏ lấy ra, chấm vào sốt gia vị hoặc là sốt ớt, đem món ăn bỏ vào trong miệng.
Cách ăn cầu kỳ, nhưng sốc sên nướng bơ vô cùng mỹ vị, kết hợp với hương khí đậm đà, làm Đoạn Phong bận rộn cả ngày, trong bụng trống trơn muốn đại động ăn. Đoạn Phong đầu lưỡi linh hoạt nhấm nháp phối liệu tan ra trong món ăn, hành nhuyễn, tỏi, bơ…Ban đầu ngọt càng về sau càng thơm thuận, hương vị lớp lớp thẩm thấu, lớp lớp tách ra, Đoạn Phong ở trong sự mong ngóng của Mạc Từ thỏa mãn gật đầu.
“Hương vị rất tốt!"
“Đương nhiên!" Mạc Từ nhướng lông mày, vẻ chờ mong đọng trên mặt một khắc trước đó như là chưa từng xuất hiện, cảm xúc đến không thấy bóng đi không vết tích làm cho Đoạn Phong cảm thấy đột ngột. Tầng bóng tối bốn năm trước phủ trên người cậu, ở trong không khí ngoại quốc sớm đã được xua tan sạch sẽ, thần thái phi dương, muốn cười thì cười, đây mới thực sự là Mạc Từ.
Đem biểu tình sinh động của Mạc Từ thu hết vào mắt, Đoạn Phong đột nhiên cảm thấy bờ má phồng lên cúi đầu cắn gì đó, thần thái nhai nuốt đáng yêu cực kỳ, tựa như một con mèo nhỏ kiêu ngạo cúi đầu nhấm nháp cá kho, từng chút từng chút liếm láp thức ăn, thong dong lại biếng nhác nhàn hạ đem thức ăn cất vào dạ dày của mình.
“Nhà hàng này là của Antoine thầy của tôi đầu tư mở ra, ông ấy là đầu bếp ngôi sao nước F, đầu bếp cấp quốc tế, tay nghề nhất lưu." Mạc Từ giơ ngón cái lên nhìn quanh xung quanh một chút, “Hôm nay tôi nói muốn dẫn bạn đến, đặc biệt chọn món ăn nổi tiếng của nhà hàng…Chính là vì để cho anh giúp một chút chuyện nhỏ."
Con mắt Mạc Từ cong thành trăng lưỡi liềm, cười vô cùng hàm súc, “Đợi lát nữa mang anh tới bàn bếp phía sau nhìn thấy đầu bếp thi sĩ kia, thầy Antoine của tôi, anh ở ngay trước mặt của ông ấy thể hiện tài năng dao công (kỹ thật dùng dao) của anh."
Nói đến cùng, Mạc Từ gõ gõ cái bàn, nghiêng nghiêng thân thể về phía trước, “Không cho phép cự tuyệt nha."
“A? Vậy cậu mời tôi ăn cơm, là có điều kiện?" Đoạn Phong đem con mèo nhỏ trộm cá trước mặt cao thấp đánh giá một lần, thật sự là cho chút nhan sắc thì đã rách mất, vì sao vừa rồi lại cảm thấy dáng điệu của cậu ngây thơ đáng yêu?
“Ha ha, tôi mấy ngày hôm trước cùng ông ấy thổi phồng khoác lác, nói người bạn kia của tôi dao công nhất lưu, bàn về công phu nấu ăn, tuyệt không thua với ông ấy. Vì vậy chúng tôi đã hạ xuống một cái tiền đặt cược, ở trên người của anh. Nếu dao pháp của anh có thể làm cho ông ấy tâm phục khẩu phục, tính là tôi thắng. Ha ha, tôi cá là ông ấy thua thảm, chúng ta ăn cơm tối rồi đi đến phòng bếp thể hiện tài năng đi."
Đoạn Phong không tiếng động lắc đầu, “Đánh cược? Cậu không phải là bị thầy áp chế nhiều ngày, mới làm một cái đánh cược này?"
Một câu trúng tâm.
Đoạn Phong tiếp nhận ánh mắt kinh ngạc đối diện truyền đến “Làm sao anh biết rõ như vậy", khóe môi câu dẫn ra nụ cười yếu ớt. Cuối cùng trải qua Mạc Từ liên tục quấn quít chặt lấy, gật đầu đáp ứng.
Kết thúc bữa ăn là một món ngọt tráng miệng, Đoạn Phong bất đắc dĩ nhìn xem Mạc Từ cầm lấy Cupcake đặt ở trong ly thủy tinh dùng chocolate vụn tầng tầng tô vẽ ở bên ngoài, biểu tình vẻ mặt thỏa mãn dùng đầu lưỡi nhấm nháp món ngọt tráng miệng, như là đắm chìm ở trong mộng cảnh tốt đẹp.
Thật sự là một chút không thay đổi a…
Đợi Mạc Từ giải quyết hết bữa tối, thời gian đã qua hai tiếng, Mạc Từ thoả mãn vỗ vỗ bụng, thuần thục tính tiền, mang Đoạn Phong đi thắng đánh cược cùng Antoine.
…
Thầy Antoine của Mạc Từ là người nước F điển hình, nhiều cái đều rất phóng khoáng, thể trạng cường tráng, trán rộng cao, khiến cho hốc mắt có vẻ phá lệ thâm thúy, nhìn qua thẳng thắn ngay thẳng. Tóc ngắn màu rám nắng bó ở trong cái mũ đầu bếp màu trắng, từ bỏ cái bụng phình tỏ vẻ buồn cười trên người, thì Antoine sẽ là một người đàn ông thập phần có mị lực.
Lúc Đoạn Phong cùng Mạc Từ đi vào phòng bếp, vị đầu bếp loại ‘Thi nhân’ kia đang ngồi trên ghế ở phòng bếp, dùng bút chì viết viết vẽ vẽ trên giấy.
Mạc Từ lặng lẽ đến gần, Antoine đang hết sức chuyên chú viết, cũng không bị tiếng bước chân của Mạc Từ quấy nhiễu, Mạc Từ ở bên cạnh ông đứng lại, ho khan một tiếng, rất tự nhiên nói tiếng chào buổi tối, đem Đoạn Phong phía sau kéo đến trước mặt ông, ưỡn ngực, nâng đầu của mình lên, có chút đắc ý nói:
“Thầy, đây chính là người bạn kia của em, đánh cược, khả năng thầy thắng tính không lớn nha."
“Đánh cược?" Antoine buông bút chì ra, qua loa nắn mu bàn tay, từ trên ghế đứng lên, “Đúng rồi, tôi nhớ rồi, cái đánh cược thú vị kia. Mạc, đừng quên, một bên thua phải không ra giá rửa dĩa hai tháng đó."
“Xin chào, tôi là Antoine, nửa thầy giáo của Mạc." Antoine vượt qua Mạc Từ nghiến răng, hữu hảo vươn tay, đồng thời đánh giá chàng trai cùng Mạc đến từ một quốc gia.
Ánh mắt sắc bén, bề ngoài cường tráng, không giống với Mạc nhu hòa thanh thoát, anh chàng này không đơn giản a.
“Tôi là bạn của Mạc Từ, ngài Antoine, xin chào." Đoạn Phong lễ phép đáp lễ, đem ánh mắt rơi vào bản vẽ phác thảo đặt trên mặt bàn.
“Đây là món mới tôi thiết kế, cần phối hợp với một số vật nhỏ mới mẻ." Antoine theo ánh mắt của Đoạn Phong nhìn thấy bản vẽ phác thảo trên giấy, giải thích nói.
Tiếng nói rơi xuống, như là linh cảm bắn ra, nhãn tình sáng lên, “Kỹ thuật dao của cậu…Mạc nói kỹ thật dao của cậu rất tốt, có thể để cho tôi kiến thức một chút?"
“Đương nhiên có thể." Đoạn Phong nhẹ gật đầu, Mạc Từ một bên tranh thủ thời gian lấy ra dao kéo chuẩn bị tốt, dọn xong đặt ở trên mặt bàn dài.
Đoạn Phong cởi áo khoác, tròng vào đồng phục đầu bếp Mạc Từ đưa tới, vén tay áo lên, đem dao kéo tinh tế sờ soạng một lần, hiểu rõ cấu tạo thân dao, lúc này mới ở hành động thử nghiệm cắt mở một đường nhỏ trên củ cải to.
Dao mài cực kỳ bóng loáng, Đoạn Phong tay trái cầm vững nguyên liệu, tay phải cầm dao, ở dưới cái nhìn soi mói của hai người cắt xuống một vết dao đầu tiên.
Thẳng đến sau đó tốc độ cắt nhanh hơn, cấp tốc tăng nhanh, hình hành ‘Cắt nhảy’, kỹ thuật đơn giản nhất ở trên bàn tay của Đoạn Phong bày ra, anh cắt cực kỳ nhanh, động tác trôi chảy, giống như thư pháp tả ý, từ trên xuống dưới, đặt bút lả lướt. Chỗ hạ dao, củ cải phân chia nhanh chóng, phương hướng bên trái, xếp thành một hàng.
Đoạn Phong hạ dao thẳng đứng, vết dao không lệch, củ cải nhanh chóng chia cắt thành một đống.
Antoine tiến lên một bước, nhìn kỹ mép cắt Đoạn Phong hạ dao hình thành, mỗi một miếng độ dày đều như nhau.
Không đợi Antoine kinh ngạc, Đoạn Phong đã quen dao cầm lấy củ cải khác, thay đổi một phen dao nhỏ, cắm ở trong củ cải, ngầm chuyển bắp thịt, ở chỗ lồi lõm của củ cải bắt đầu hạ dao, hai tay trên dưới hoạt động, đem vật liệu thừa thừa thãi loại bỏ, mũi dao ra vào, lại chưa đến một phút đồng hồ, liền đem cây củ cải thật to khắc thành chim nhỏ nhìn rất sống động.
Antoine nhìn thấy thể tích củ cải không ngừng nhỏ đi, cuối cùng khắc thành hình động vật, con mắt lần nữa trợn to, “Cậu làm như thế nào?" Antoine hỏi, nhận lấy củ cải biến thành chim nhỏ, đặt ở trong lòng bàn tay rộng lớn tinh tế đánh giá một lần.
“Thật sự thần kỳ…Mạc nói thủ pháp nấu ăn nước C thiên kỳ bách quái (huyền diệu), tay nghề tầng tầng lớp lớp, trước kia tôi còn không tin, hiện tại…Hiện tại kiến thức đến rồi, đây là dao công của nước C a."
“Ha ha, lão sư, hiện tại thầy tâm phục khẩu phục đi, thầy thua!" Mạc Từ đưa cho Đoạn Phong một cái khăn mặt, để cho Đoạn Phong lau tay.
“Chưa, chưa, Đoạn, cậu có thể lại biểu diễn một lần nữa? Tôi muốn nhìn kỹ lại." Antoine mở hai tay, nâng lên chim nhỏ nhìn rất sống động.
“Được." Đoạn Phong giản lược nói, không có đi nhận khăn mặt của Mạc Từ, chọn một khối nguyên liệu nấu ăn màu sáng, ước chừng dao nhỏ trên tay càng ngày càng thuận tay, ở trên nguyên liệu nấu ăn tinh tế khắc.
Thành phẩm lúc này dùng hai phút, so với chim nhỏ vừa rồi càng thêm tinh xảo. Đoạn Phong khắc chính là một con ve!
Cánh ve hơi mỏng cùng đường vân trên cánh, đều được dao nhỏ điêu khắc ra, từ con mắt ve đến chân trước, rồi đến chân sau, ve màu trong suốt từ nguyên liệu nấu ăn ban đầu thu nhỏ lại mười lần, khéo léo lung linh, dựng trên ngón trỏ thon dài của Đoạn Phong.
“Xem ra là tôi thua." Antoine chống cái trán, gảy gảy con ve Đoạn Phong điêu khắc ra, thở dài, đối với Mạc Từ cao hứng bừng bừng nhận thua.
“Đoạn là một chàng trai lợi hại, so với cậu giỏi hơn nhiều, Mạc." Antoine vào lúc nhận thua không quên nói móc Mạc Từ, nhìn học trò mình bộ dáng nhe răng nhệch miệng, Antoine liền loại bỏ tinh thần suy sụp trước đó, tâm tình phá lệ thật là tốt a. Đi đến trước mặt Đoạn Phong, dùng âm thanh chân thành thỉnh cầu: “Đoạn, có thể dạy tôi kỹ thuật cắt hay không?"
“Em đã biết rõ thầy sẽ nói như vậy." Mạc Từ đỡ trán, Antoine loại tinh thần cầu tác cao thấp này cậu so với bất luận ai đều rõ ràng hơn.
Mạc Từ ngẩng đầu nhìn về phía ngọn đèn, xem ra, hôm nay phải khuya mới có thể về nhà a…
…
Mạc Từ rốt cuộc kéo Đoạn Phong thoát khỏi Antoine, từ cửa chính nhà hàng đi ra ngoài.
Hiện tại gần mười giờ, cái nhà hàng do Antoine đầu tư này ở phía sau đã biến thành quán bar, trong tiệm lui tới nam nữ trẻ tuổi, ở dưới âm nhạc dịu nhẹ ưu nhã đi vào sân nhảy, nhẹ nhàng khiêu vũ.
Không giống với quán bar âm nhạc ầm ĩ hỗn loạn phóng ra kích bạo, cái quán bar này ban ngày là nhà hàng ban đêm vẫn như trước sẽ tiếp nhận chọn bữa của khách nhân.
Rượu Whisky, rượu vang, còn có loại đồ ngọt mà người nước F vĩnh viễn sẽ không chán ghét. Rất nhiều khách nhân đều sẽ chọn chỗ ngồi dùng cơm ở khu ghế dài cùng với bạn đến dùng bữa, một mặt nghe âm nhạc nhẹ nhàng thư thái từ sân nhảy bên kia truyền đến.
Mạc Từ ở chỗ quầy bar bưng hai ly nước lọc, chuẩn bị uống nước rồi đi.
Đem ly thủy tinh đưa cho Đoạn Phong, khu dùng cơm bên kia quầy bar vang lên âm thanh vỡ thủy tinh.
Mạc Từ nghi hoặc quay đầu, nhìn thấy vị trí gần cửa sổ dùng cơm có hai vị khách kích động đứng dậy, khách nhân vóc dáng hơi lùn hung hăng vỗ cái bàn, bắt đầu chụp lấy cái ly rượu chân cao đặt trên bàn gỗ, đem chất lỏng bên trong tạt vào trên người khách nhân vóc dáng cao đối diện.
Nhân viên phục vục nhà hàng cẩn cẩn dực dực nhìn xem bên kia, Mạc Từ vỗ vai của anh ta, do dự trong chốc lát, hướng Bartender quầy bar lên tiếng chào rồi hướng hai vị khách nhân tâm tình kích động kia đi đến, đảm nhiệm hòa giải, để tránh bọn họ làm hư hao đồ vật trong nhà hàng.
Âm thanh cái ghế kéo ra ma sát mặt đất, tiếng vang phát ra chói tai, khách nhân vóc dáng cao bị xối đầy một thân nước rượu bắt lấy cái ghế khách, tâm tình kích động, khe khẽ phát ra âm thanh hô to: “Hoàn Nhĩ, đừng đi…"
Âm sắc quen thuộc làm cho Mạc Từ kinh ngạc ngẩng đầu, đem hai vị khách nhân giương cung bạt kiếm đánh giá một lần.
Người bị ngâm một thân rượu khuôn mặt nhã nhặn tuấn tú đánh sâu vào trí nhớ Mạc Từ, Mạc Từ lúc đầu định diễn đạt lễ phép và khách khí ném quan sau đầu, Mạc Từ kinh ngạc kêu lên tên gọi của người kia, nhíu mày.
“Lương Vũ Duy? Cậu là Lương Vũ Duy?"
“Anh là ——" Hai người giương cung bạt kiếm bởi vì tiếng kêu của Mạc Từ mà cắt đứt, khách nhân vóc dáng cao ngẩng đầu lên, trên mặt đau xót cùng kích động ngưng kết làm cho Mạc Từ không thể nào thích ứng.
“Cậu là Mạc Từ?" Âm thanh không xác định từ trong miệng của anh ta nhổ ra, trên khuôn mặt đã lâu không thấy lộ ra hình dáng quen thuộc, làm cho Mạc Từ xác định chính mình không nhận lầm người.
Ngũ quan Lương Vũ Duy biến triển thành thục không ít, năm tháng tích lũy, phong độ nhẹ nhàng.
…Chỉ là ly rượu kia xối ở trên âu phục thẳng thớm của anh, nhìn qua vạn phần chật vật, làm cho phong độ của anh đánh cho một cái giảm giá.
“Là, Lương…" Không đợi Mạc Từ nói xong, từ sườn bên một cổ lực đánh úp lại xông tới va vào Mạc Từ, Mạc Từ lảo đảo một cái, kịp thời vịn vào bàn, nhìn thấy người đàn ông vóc dáng thấp cùng một chỗ với Lương Vũ Duy té lăn trên đất, tiến đến đỡ lên.
“Xin lỗi." Người đụng vào Mạc Từ, cũng khiến mình ngã sấp xuống ngẩng mặt, vội vàng nói xin lỗi, lấy tay lau mặt một phen, dựa vào cánh tay của Mạc Từ chống đỡ đứng dậy. Lông mi dày của anh ta run run, tóc ngắn màu nâu dán ở trên trán mang theo mồ hôi, lông mày nhạt, ngũ quan tinh xảo. Ngũ quan khéo léo hợp lại với nhau, nhìn qua tựa như một cậu bé vị thành niên, chứ đừng nói là đàn ông, chi bằng xưng hô cậu ta là cậu trai còn chuẩn xác hơn chút ít.
Môi mỏng của cậu ta khẽ run, sắc mặt tái nhợt không bình thường, tâm tình lại cũng như Lương Vũ Duy kích động như nhau.
Mạc Từ nhìn thấy ***g ngực của cậu ta phập phồng bất ổn, hai vai lên xuống, lên tiếng hỏi: “Cậu không sao chứ." Lại liếc nhìn Lương Vũ Duy chật vật trước mặt, nhếch môi, ánh mắt trói chặt ở trên người cậu trai.
“Giữa hai người có phải là xảy ra vấn đề không?" Mạc Từ chuyển hướng Lương Vũ Duy, quan tâm hỏi.
“Không có!" Lên tiếng trả lời Mạc Từ không phải Lương Vũ Duy, cậu trai nhanh chóng ngăn lại tâm tình giảm thấp âm thanh nói ra, vội vàng hướng Mạc Từ gật đầu nói cảm ơn, nói một tiếng xin lỗi, không hề để ý đến Lương Vũ Duy sắc mặt ngưng trọng, lướt qua Mạc Từ, nhanh chóng bước ra nhà hàng, hướng cửa chính bước đến.
“Hoàn Nhĩ!" Lương Vũ Duy vươn cánh tay, nghĩ đi theo cậu ta lao ra, nhưng phục vụ sinh ngăn cản đường đi của anh, “Thưa ngài, ngài còn chưa tính tiền…"
“Tôi——" Lương Vũ Duy quay đầu, lông mày nhíu lại với nhau, bối rối từ trong túi âu phục rút tiền thanh toán. Mạc Từ nhìn bộ dạng bối rối của anh ta, ngăn cản tay của anh ta, khẽ gật đầu, “Cái này, Lương Vũ Duy, cậu trước đi tìm trở về bạn của cậu đi, để tớ giúp cậu thanh toán…"
“Cám ơn!" Lương Vũ Duy bất chấp khách sáo, đem gì đó nhét trở lại túi, bước dài chân, hướng cửa ra vào chạy đi, chỉ chốc lát sau thì đã biến mất bóng dáng.
Mạc Từ vì một tờ giấy thanh toán này, cộng thêm ly vỡ hư, thức ăn, nhìn một chuỗi số dài Mạc Từ thịt đau, Mạc Từ nhăn mặt, nghĩ thầm lần sau gặp mặt nhất định phải đòi lại có khoản tiền nợ này, để cho Lương Vũ Duy vừa gặp mặt đã ném một phiền toái cho cậu cũng đau lòng một phen.
“Để tôi trả tiền cho." Đoạn Phong nhìn thấy Mạc Từ nhíu mày bộ dạng có chút vẩu môi, liền đi tới, tiếp nhận tờ giấy trong tay phục vụ sinh.
“Không được, để tôi đưa." Mạc Từ đoạt lại hóa đơn thanh toán, dùng sức vỗ sau lưng Đoạn Phong.
“Ha ha, vừa rồi người kia là bạn học của tôi, hiếm khi nhìn thấy bộ dáng chật vật của cậu ta, vừa rồi nếu không phải tâm tình của cậu ta không tốt, tôi đã chuẩn bị đi lên đánh cậu ta một quyền." Mạc Từ hai tay khoa tay múa chân, ngồi vào trong xe hơi Đoạn Phong, “Tôi kể cho anh chuyện cũ trước kia a, cậu ta là một ngụy quân tử chính cống…"
Xe hơi khởi động động cơ, Đoạn Phong vững vàng lái xe, nghe Mạc Từ giải thích nói liên miên lải nhải, hợp vào trong dòng xe cộ đi về phía trước.
Tác giả :
Phù Diêu Trực Thượng