Mỹ Vị Nhân Sinh
Quyển 1 - Chương 12
“Đoạn Phong! Mày hôm nay đừng nghĩ chuồn mất dưới mắt anh em bọn tao nữa…" Bọn người thế tiến rào rạt, mặc dù ông chủ quán ăn vặt phản ứng rất nhanh, nhưng cuối cùng cũng không nhanh bằng mấy người vây đuổi chặn đường.
Mấy người đó tụ lại cùng một chỗ, ông chủ quán ăn vặt lui về sau vài bước, sắc mặt trở nên khó coi, trên tay không cầm chắc cái gì đó sau đó bị anh ta ném trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Trên đường phố lác đác vài người nhìn thấy việc ỷ thế này, đều là quấn chặt quần áo, tăng nhanh bước chân, giả vờ như không phát hiện, sợ rước họa vào thân nên chuồn mất không lưu bóng dáng.
Ngọn đèn mờ nhạt chiếu không tới cái góc ở góc tường này, nhưng ánh đèn vẫn chiếu lóe lóe vài cái gì đó mà mấy tên nhóc lâu la kia cầm trong tay, Mạc Từ đứng cách anh ta năm mét nhìn ông chủ trẻ mím môi đẩy quầy lưu động, hơi có chút lo lắng.
Ỷ thế hiếp người? Đòi nợ sao? Hay thu bảo vệ phí?
Mạc Từ trong lòng cười lạnh, sợ là có cả hai.
Đời trước cậu cũng không thích ứng được chuyện này, đã từng trải qua sợ hãi, nhớ lại mà vẫn thấy căm ghét, tuyệt vọng. Mạc Từ đối với mấy người lợi dụng đến gây sự này khinh thường đến cực điểm.
Cả đời trước làm cho cậu bốn phía lẩn trốn, không dám lộ diện chính là những người như bọn họ.
Dựa vào việc cho vay nặng lãi kiếm sống, mang ống sắt đao búa, uy hiếp những dân chúng bình thường không hề có sức phản kháng. Có chút không theo sẽ dẫn tới hành hung, hoặc là hủy hoại nơi cửa hàng đang kinh doanh gặp khó khăn…
Mạc Từ thấy phẫn nộ mà cũng lo lắng.
Ôn chủ quán ăn vặt bị bọn họ thô bạo xô đẩy ngã trên xe lưu động, bộ chén đĩa kim loại đều bị đánh đổ trên mặt đất, nguyên một đống đều lăn rớt xuống trong khe rãnh nước.
“Đoạn Phong, tính cả hôm nay mày đã kéo đến năm ngày. Có phải là không muốn trả tiền không!" Mấy đám nhóc lâu la kia nhìn qua giống như hợp tình hợp lý lưu manh đem ống sắt gác trên đầu ông chủ quán ăn vặt, hung hang uy hiếp.
Ông chủ quán ăn vặt không có mềm yếu khuất tùng, cố gắng ngửa cổ lên, nổi giận với bọn họ, trong miệng nói cái gì đó Mạc Từ nghe không rõ.
Cậu muốn ở lại giúp đỡ ông chủ quán ăn vặt, dù sao cậu cũng đã ăn gì đó của người ta mà còn chưa kịp đưa tiền.
Ông chủ đột nhiên dốc sức giãy ra khỏi bọn lưu manh, một tay từ trong xe lưu động rút ra một chai bia, đập bể hướng về bọn họ.
Bọn côn đồ liền quơ cái thứ trong tay rồi chặn lại hất xuống chai bia, nhưng lại bị mảnh thủy tinh của chai bia cắt lên cánh tay.
Bọn côn đồ chửi bậy trong miệng, nắm cánh tay ông chủ hung hăng mà đem nắm đấm đánh vào ông chủ, nhưng lại bị ông chủ đã kịp phản ứng thoáng một cái cầm nhấc lên ném qua vai ngã xuống. Tên lưu manh thứ hai đỏ mắt, nhào vào cùng đánh, ông chủ né tránh ống sắt trong tay của gã, thừa dịp tên lưu manh không phòng bị mà đánh cho ngã trên mặt đất. Đồng bọn bọn côn đồ thừa dịp ông chủ còn đang đánh điên cuồng mà phẫn nộ cầm lấy chai bia, hướng trên đầu anh ta đập xuống…
Mạc Từ nhìn thấy tình huống như thế vội tranh thủ thời gian chạy tới, tiện tay nhặt lên chai bia gì đó đập tên lưu manh, nhưng là chai bia bởi vì đánh tên lưu manh mà bị vỡ. Bia phun ra, Mạc Từ chưa kịp đề phòng nên bị văng cả thân, ngay cả trên mặt cũng bị dính bia.
Không đánh trúng mục tiêu tên lưu manh trừng mắt nhìn Mạc Từ vô cớ xuất hiện, trong lòng bùng lên cơn tức, chuẩn bị đánh thằng nhóc làm nhiễu chuyện tốt của gã, nhưng nắm đấm ở giữa không trung bị người chặn lại, hung hung giãy dụa rồi lập tức đau nhức ở trên mặt đất kêu rên.
“Cậu đi đi!" Ông chủ quán ăn vặt thở hổn hển, đến chỗ Mạc Từ, tiếp đó lại giải quyết vài tên lưu manh khác.
Mạc Từ nghĩ trong lòng mà sợ, rất muốn giúp anh ta một phen.
Nhưng là, chân của cậu như bị linh hồn chi phối, hoàn toàn không phân rõ phương hướng.
Đúng vậy, cậu đang sợ hãi, cậu đang lẩn trốn. Mặc dù trong quán bar hung hăng vênh váo, nhưng ở trong xương cốt cậu vẫn còn tồn giữ một phần mềm yếu không dễ dàng loại bỏ.
Cậu nhớ tới thời gian trước đây, luôn khom lưng cúi đầu để bọn côn đồ không nhìn thấy mặt cậu.
Ngồi ở mấy quán vỉa đường hay cầm chai bia che khuất gương mặt của bản thân. Hoặc là khi bọn họ la hét tới gần thì liền vứt lại món ăn đang ăn, từ góc mà bọn họ không thấy rồi trốn đi.
Cái lúc mà bị đặt trên vách tường hành hung, cảm giác bị hung hăng đánh trúng điểm yếu; Cái lúc mà chân tay bầm tím, toàn thân đều cảm thấy vô lực; Cái lúc mà trên da truyền đến từng cơn đau tê dại…Làm cậu vĩnh viễn khó có thể quên được.
Né tránh ở trong căn nhà trệt âm lãnh, cầm vài đồng tiền mua thuốc bôi, nhẹ nhàng chà lau miệng vết thương. Đem thuốc chấm lên đầu ngón tay rồi cố gắng với tới chỗ đau ở sau lưng, nhưng như thế nào cũng không với tới.
Đem mặt chôn vào chiếc chăn lạnh như băng, nhất nhất chịu đựng cảm giác đau đớn ở ngực cùng sau đầu. Ngang ngược ương ngạnh cùng chán nản cứ đối lập như vậy, vì thế mà trở thành đối tượng tốt nhất để bọn họ châm chọc.
Rõ ràng lúc bị đánh thì dùng hai tay bảo vệ ngực, rõ ràng khi bọn họ dùng chân đá mạnh vào bụng thì mình cố gắng cuộn thân lại, rõ ràng đã bảo vệ tốt đầu trước khi họ đánh.
Thế thì tại sao, tại sao đầu óc vẫn u mê, ngực đau, dạ dày co thắt?
Khoảng thời gian không có thiên lý như thế. Bị hành hung hằng hà vô số như thế…Sự sắc sảo của cậu, tính cách của cậu, dũng cảm của cậu, tất cả đều mất không còn chút gì.
Đúng vậy, là cậu nhát gan.
Dù cho trong đầu bị nhồi vào chính nghĩa, cho dù cậu muốn ở lại giúp ông chủ trẻ của quán ăn vặt thoát khỏi khốn cảnh.
Thế nhưng, cậu làm không được.
Kết cục của việc giúp anh ta Mạc Từ có thể lường trước được. Vừa rồi một thân bị xối bia đã nhắc nhở cậu…
Thân đầy thương tích là điều mà cậu không bao giờ… muốn thể nghiệm trải qua một lần nữa.
Cậu sợ đau, luôn luôn thế. Từ thiếu gia thành kẻ lang thang, số lần cậu bị đánh cứ nhiều lên, dần dần, cậu cũng chầm chậm thích ứng bị người đánh.
Nhưng cậu vẫn không thích ứng, không thích ứng được đau đớn. Tâm lý thì chết lặng tiếp nhận, nhưng cơ thể lại vô cùng không khỏe, mâu thuẫn như vậy, khiến cho Mạc Từ cứ lui về phía sau…
Người khác thế nào, đều cùng cậu không hề quan hệ, cậu là một con người bình thường, cũng không thể giúp người ta được.
Nhân tình thế thái của thời nay, luôn luôn là người bất hạnh bị đánh, cậu lại có thể giúp được người ta cái gì? Lần này thoát được, lần sau, lần sau sau nữa?
Giúp đỡ người ta bản thân cũng không ăn được kết quả tốt…
Thiếu gia của nhà phú quý chứ không phải là cảnh sát…Ra mặt chính nghĩa quá buồn cười rồi.
Cho nên, sự thật chính là như thế.
Mạc Từ nhìn thấy ông chủ quán ăn vặt không kịp phòng bị, nên đã trúng một quyền của lưu manh, phát ra tiếng rên.
Với hành vi lui về phía sau của bản thân có nên một lời giải thích, hay là chịu đựng lấy điện thoại di động ra bấm gọi đây.
Mấy tên côn đồ một mực ở bên cạnh canh chừng thấy động tác lén lút của Mạc Từ, liền chạy ngay tới chuẩn bị cướp điện thoại của Mạc Từ.
Mạc Từ nhìn thấy biểu lộ hung ác của mấy tên côn đồ, khẽ cắn môi, rốt cục xoay người bỏ chạy.
…
Khi Mạc Từ ngồi taxi về nhà thì đã một giờ sáng.
Trong nhà tắt đèn, một mảnh đen kịt, dường như tất cả mọi người đã đi ngủ.
Bảo vệ gác cửa ra vào thay Mạc Từ mở cửa. Mạc Từ nhẹ nhàng đi đến cửa bên rồi mở cửa phòng khách.
Không phải là không có đèn….chỉ là ánh sáng rất mờ tối.
Mạc Từ nhìn thấy anh trai ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha đối diện cửa cầm di động. Chiếc di động tỏa ra ánh sáng dịu chiếu trên gương mặt lạnh lùng của anh trai, cũng làm cho biểu tình lạnh như băng của anh trai nổi bật lên.
Nhìn thấy cậu đi vào, Mạc Ngôn chậm rãi ngẩng đầu lên, thả xuống chiếc di động đang đảm nhiệm việc chiếu sáng, kéo chiếc đèn bàn bên cạnh sô pha.
Ngọn đèn nhu hòa chiếu sáng cả căn phòng, cũng làm cho thân hình của Mạc Từ hiện ra thanh thanh sở sở.
Thế nhưng, ngọn đèn cũng không làm mềm đi biểu tình lạnh như băng trên gương mặt của Mạc Ngôn, ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua Mạc Từ, cùng với đảo qua vết bẩn trên người Mạc Từ.
Chân Mạc Từ sớm đã cứng ngắc, mặc dù bia trên người đã được điều hòa taxi làm khô, nhưng ánh mắt của anh trai làm cho cậu lại có cảm giác dính dính không thể tiêu trừ trên làn da đã trở lại, toàn thân cao thấp đều bị khó chịu.
Mạc Ngôn từ lúc Mạc Từ vào cửa đến bây giờ, một câu cũng không nói, nhưng ánh mắt một khắc cũng không rời đi khỏi Mạc Từ.
Anh trầm mặc nhìn chăm chú làm cho chân tay Mạc Từ luống cuống.
“Anh hai…" Mạc Từ nắm chặt tay, chần chừ kêu lên.
Nhìn thấy dưới sô pha có chút lún xuống, Mạc Từ mới biết được anh trai hình như ngồi trong này thật lâu.
Mạc Từ không hiểu sao thấy hoảng hốt, cậu trốn tránh, không dám chống lại ánh mắt của anh trai.
“Em đi đâu vậy." Rõ ràng là hỏi thăm, nhưng câu nói của Mạc Ngôn lại là trần thuật.
Khẩu khí tuyên bố không cho phép xem nhẹ làm Mạc Từ thấy khó chịu.
“Em…" Em đi…quán bar. Mạc Từ không dám nói ra, ánh mắt càng ngày càng bối rối, đôi mắt anh trai nghiêm túc như là nhìn thấu tất cả đấu tranh trong nội tâm của cậu.
Mạc Ngôn trên ghế sô pha đứng lên, chậm rãi bước đến chỗ Mạc Từ, ở chỗ cách cậu còn có năm bước thì dừng lại.
Mùi bia nồng nặc cùng mùi nước hoa nhàn nhạt không có biến mất.
Mạc Ngôn ngửi được, nhưng nét mặt của anh không có biến hóa. Bình thản như nước gợn trong hồ sâu, Mạc Ngôn nhìn thấy trong cổ áo hơi mở rộng của Mạc Từ, dấu vết ám muội lưu trên làn da.
“Em buổi sáng cùng người khác đi quán bar, hiện tại vừa mới về. Buổi sáng tám giờ đến tận một giờ sáng ngày mai…Trọn mười tám tiếng."
Mạc Từ nghe vậy, sắc mặt trắng bệch. Tay phải xoa ngực, trái tim ở đó đang nhảy lên kịch liệt, đó là biểu hiện vô cùng khẩn trương.
“Mười tám tiếng, em đã làm những gì?" Mạc Ngôn nhìn nửa mặt của Mạc Từ rồi tiếp tục chất vấn.
Máu toàn thân dường như đang chảy ngược, tay vừa thả lỏng lại nắm chặt lại.
“Anh đợi em đã mười ba tiếng, Mạc Từ." Mạc Ngôn từ trong túi áo Mạc Từ rút ra khăn tay buổi sáng đưa cho Mạc Từ, nhẹ nhàng nói ra.
“Anh hai…" Mạc Từ lắc đầu, trên mặt không có huyết sắc, một chút xíu ủy khuất còn lại trong lòng cũng biến mất sạch sẽ.
Cậu thật không ngờ anh trai lại đợi cậu mười mấy tiếng đồng hồ. Cậu thật không ngờ rằng bởi thái độ vô tâm của mình lại làm cho anh trai ngồi trong phòng khách suốt một đêm.
Không muốn có quá nhiều phiền toái, nên mới cùng Tôn Hải Bằng đi vào quán bar. Chỉ biết mỗi mong muốn của bản thân là muốn cùng đám người bọn họ chặt đứt liên lạc.
Nhưng có từng nghĩ tới tới trước khi đi nói với anh trai một tiếng, có từng nghĩ tới người nhà sẽ vì mình mà lo lắng?
Bởi vì còn đang xoắn xuýt việc giải thích về vụ xúc động kia nên cố ý tránh đi anh trai.
Tràn đầy tin tưởng, đơn thuần cho rằng chỉ bằng vào bản thân là có thể giải quyết hết thảy, sớm một chút trở về rồi từ nay về sau không hề lưu luyến những cuộc chơi nửa đêm, khiến cho người nhà thay đổi ấn tượng về mình.
Biết rõ trắng đêm không về sẽ làm cho cha cùng anh trai thất vọng.
Nhưng cái ý niệm trong đầu này chỉ thoáng qua rồi sau đó lại bị cậu vứt ra sau đầu.
Chính là, tự mình giải quyết phiền toái, mình và đám hồ bằng cẩu hữu kia triệt để chặt đứt liên lạc được không?
Các kế hoạch gần như là bị sụp đổ hết, đều không thỏa đáng.
Tất cả, đều khác xa với ban đầu, thậm chí là ngược lại.
Là do suy nghĩ của mình vô cùng đơn giản, hay là do bản thân bản tính khó sửa không biết nặng nhẹ? Trên mặt lúc nào cũng hiện ra vẻ hung hăng vênh váo, có phải hay không đó là bộ mặt chân thật nhất của mình?
Mạc Từ nghĩ đến điểm này, càng tỏ ra khó chịu. Ngón tay run rẩy, cắn chặt môi dưới.
“Anh…Thực xin lỗi." Mạc Từ không giải thích, cũng không muốn giải thích, cậu chỉ lặp đi lặp lại những lời này, trong lòng mới thấy dễ chịu một chút.
“A Từ…Em nhìn anh đi." Mạc Ngôn nhẹ nhàng cầm mấy ngón tay phát run của Mạc Từ, khôi phục xưng hô thân mật với Mạc Từ, một đôi mắt nghiêm nghị trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Mạc Từ không biết làm sao ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt mang theo trấn an của Mạc Ngôn. Cảm giác ấm áp trên ngón tay làm cậu an tâm không ít.
“A Từ, em phải biết rằng, cha cùng anh đối với em là ôm hi vọng."
“Em cùng trước kia rất khác nhau, chúng ta cảm nhận được. A Từ, em muốn thay đổi…Chúng ta cũng biết. Bởi vì cảm thấy, bởi vì biết được, nên mới có thể đối với em ôm hi vọng."
“Thay đổi của em, chúng ta đều nhìn ở trong mắt. Thế nhưng…Em phải biết rằng, ngay lúc em thay đổi, không nên vội vàng quá, không nên bất chấp hậu quả, cũng không nên…làm cho chúng ta phải lo lắng."
Ngữ điệu Mạc Ngôn tỏ ra mềm mại rất nhiều, đó là ngữ điệu mà ở khách sạn cùng các trường hợp khác vĩnh viễn không nghe được. Lời nói trầm thấp hàm chứa ý cổ vũ, tán thưởng cùng một chút lo lắng.
“A Từ, em sẽ thể hiện một con người hoàn toàn mới cho chúng ta, cho chúng ta một cái kỳ vọng, đúng không?"
Mạc Ngôn duỗi tay ra sau lưng Mạc Từ, nhẹ nhàng trấn an.
Cảm giác được toàn thân căng cứng của Mạc Từ chậm rãi buông lỏng, hô hấp cũng không còn ra vào dồn dập nữa, Mạc Ngôn khép cánh tay lại, ôm lấy toàn thân toàn mùi rượu của Mạc Từ.
“Em sẽ…Anh hai." Mạc Từ cũng ôm lấy anh trai, ôm chặt tấm lưng rộng lớn của anh trai, nói ra hứa hẹn. Bất an trong lòng từ lâu đã theo dòng máu nóng tuần hoàn dũng mãnh tiến ra khỏi cơ thể hầu như không còn.
“Em sẽ, anh hai." Mạc Từ đem mặt chôn trên bờ vai của Mạc Ngôn, im lặng mà cười.
Trong phòng khách, ánh đèn của chiếc đèn bàn nhỏ không sáng rực như chùm đèn treo thủy tinh, nhưng lại phát ra ánh sáng sáng gấp một trăm lần so với chùm đèn treo thủy tinh sáng rực.
Chiếu sáng hai người đang cổ vũ ôm nhau, chiếu sáng nội tâm đang mờ mịt của Mạc Từ.
Mấy người đó tụ lại cùng một chỗ, ông chủ quán ăn vặt lui về sau vài bước, sắc mặt trở nên khó coi, trên tay không cầm chắc cái gì đó sau đó bị anh ta ném trên mặt đất phát ra tiếng vang thanh thúy.
Trên đường phố lác đác vài người nhìn thấy việc ỷ thế này, đều là quấn chặt quần áo, tăng nhanh bước chân, giả vờ như không phát hiện, sợ rước họa vào thân nên chuồn mất không lưu bóng dáng.
Ngọn đèn mờ nhạt chiếu không tới cái góc ở góc tường này, nhưng ánh đèn vẫn chiếu lóe lóe vài cái gì đó mà mấy tên nhóc lâu la kia cầm trong tay, Mạc Từ đứng cách anh ta năm mét nhìn ông chủ trẻ mím môi đẩy quầy lưu động, hơi có chút lo lắng.
Ỷ thế hiếp người? Đòi nợ sao? Hay thu bảo vệ phí?
Mạc Từ trong lòng cười lạnh, sợ là có cả hai.
Đời trước cậu cũng không thích ứng được chuyện này, đã từng trải qua sợ hãi, nhớ lại mà vẫn thấy căm ghét, tuyệt vọng. Mạc Từ đối với mấy người lợi dụng đến gây sự này khinh thường đến cực điểm.
Cả đời trước làm cho cậu bốn phía lẩn trốn, không dám lộ diện chính là những người như bọn họ.
Dựa vào việc cho vay nặng lãi kiếm sống, mang ống sắt đao búa, uy hiếp những dân chúng bình thường không hề có sức phản kháng. Có chút không theo sẽ dẫn tới hành hung, hoặc là hủy hoại nơi cửa hàng đang kinh doanh gặp khó khăn…
Mạc Từ thấy phẫn nộ mà cũng lo lắng.
Ôn chủ quán ăn vặt bị bọn họ thô bạo xô đẩy ngã trên xe lưu động, bộ chén đĩa kim loại đều bị đánh đổ trên mặt đất, nguyên một đống đều lăn rớt xuống trong khe rãnh nước.
“Đoạn Phong, tính cả hôm nay mày đã kéo đến năm ngày. Có phải là không muốn trả tiền không!" Mấy đám nhóc lâu la kia nhìn qua giống như hợp tình hợp lý lưu manh đem ống sắt gác trên đầu ông chủ quán ăn vặt, hung hang uy hiếp.
Ông chủ quán ăn vặt không có mềm yếu khuất tùng, cố gắng ngửa cổ lên, nổi giận với bọn họ, trong miệng nói cái gì đó Mạc Từ nghe không rõ.
Cậu muốn ở lại giúp đỡ ông chủ quán ăn vặt, dù sao cậu cũng đã ăn gì đó của người ta mà còn chưa kịp đưa tiền.
Ông chủ đột nhiên dốc sức giãy ra khỏi bọn lưu manh, một tay từ trong xe lưu động rút ra một chai bia, đập bể hướng về bọn họ.
Bọn côn đồ liền quơ cái thứ trong tay rồi chặn lại hất xuống chai bia, nhưng lại bị mảnh thủy tinh của chai bia cắt lên cánh tay.
Bọn côn đồ chửi bậy trong miệng, nắm cánh tay ông chủ hung hăng mà đem nắm đấm đánh vào ông chủ, nhưng lại bị ông chủ đã kịp phản ứng thoáng một cái cầm nhấc lên ném qua vai ngã xuống. Tên lưu manh thứ hai đỏ mắt, nhào vào cùng đánh, ông chủ né tránh ống sắt trong tay của gã, thừa dịp tên lưu manh không phòng bị mà đánh cho ngã trên mặt đất. Đồng bọn bọn côn đồ thừa dịp ông chủ còn đang đánh điên cuồng mà phẫn nộ cầm lấy chai bia, hướng trên đầu anh ta đập xuống…
Mạc Từ nhìn thấy tình huống như thế vội tranh thủ thời gian chạy tới, tiện tay nhặt lên chai bia gì đó đập tên lưu manh, nhưng là chai bia bởi vì đánh tên lưu manh mà bị vỡ. Bia phun ra, Mạc Từ chưa kịp đề phòng nên bị văng cả thân, ngay cả trên mặt cũng bị dính bia.
Không đánh trúng mục tiêu tên lưu manh trừng mắt nhìn Mạc Từ vô cớ xuất hiện, trong lòng bùng lên cơn tức, chuẩn bị đánh thằng nhóc làm nhiễu chuyện tốt của gã, nhưng nắm đấm ở giữa không trung bị người chặn lại, hung hung giãy dụa rồi lập tức đau nhức ở trên mặt đất kêu rên.
“Cậu đi đi!" Ông chủ quán ăn vặt thở hổn hển, đến chỗ Mạc Từ, tiếp đó lại giải quyết vài tên lưu manh khác.
Mạc Từ nghĩ trong lòng mà sợ, rất muốn giúp anh ta một phen.
Nhưng là, chân của cậu như bị linh hồn chi phối, hoàn toàn không phân rõ phương hướng.
Đúng vậy, cậu đang sợ hãi, cậu đang lẩn trốn. Mặc dù trong quán bar hung hăng vênh váo, nhưng ở trong xương cốt cậu vẫn còn tồn giữ một phần mềm yếu không dễ dàng loại bỏ.
Cậu nhớ tới thời gian trước đây, luôn khom lưng cúi đầu để bọn côn đồ không nhìn thấy mặt cậu.
Ngồi ở mấy quán vỉa đường hay cầm chai bia che khuất gương mặt của bản thân. Hoặc là khi bọn họ la hét tới gần thì liền vứt lại món ăn đang ăn, từ góc mà bọn họ không thấy rồi trốn đi.
Cái lúc mà bị đặt trên vách tường hành hung, cảm giác bị hung hăng đánh trúng điểm yếu; Cái lúc mà chân tay bầm tím, toàn thân đều cảm thấy vô lực; Cái lúc mà trên da truyền đến từng cơn đau tê dại…Làm cậu vĩnh viễn khó có thể quên được.
Né tránh ở trong căn nhà trệt âm lãnh, cầm vài đồng tiền mua thuốc bôi, nhẹ nhàng chà lau miệng vết thương. Đem thuốc chấm lên đầu ngón tay rồi cố gắng với tới chỗ đau ở sau lưng, nhưng như thế nào cũng không với tới.
Đem mặt chôn vào chiếc chăn lạnh như băng, nhất nhất chịu đựng cảm giác đau đớn ở ngực cùng sau đầu. Ngang ngược ương ngạnh cùng chán nản cứ đối lập như vậy, vì thế mà trở thành đối tượng tốt nhất để bọn họ châm chọc.
Rõ ràng lúc bị đánh thì dùng hai tay bảo vệ ngực, rõ ràng khi bọn họ dùng chân đá mạnh vào bụng thì mình cố gắng cuộn thân lại, rõ ràng đã bảo vệ tốt đầu trước khi họ đánh.
Thế thì tại sao, tại sao đầu óc vẫn u mê, ngực đau, dạ dày co thắt?
Khoảng thời gian không có thiên lý như thế. Bị hành hung hằng hà vô số như thế…Sự sắc sảo của cậu, tính cách của cậu, dũng cảm của cậu, tất cả đều mất không còn chút gì.
Đúng vậy, là cậu nhát gan.
Dù cho trong đầu bị nhồi vào chính nghĩa, cho dù cậu muốn ở lại giúp ông chủ trẻ của quán ăn vặt thoát khỏi khốn cảnh.
Thế nhưng, cậu làm không được.
Kết cục của việc giúp anh ta Mạc Từ có thể lường trước được. Vừa rồi một thân bị xối bia đã nhắc nhở cậu…
Thân đầy thương tích là điều mà cậu không bao giờ… muốn thể nghiệm trải qua một lần nữa.
Cậu sợ đau, luôn luôn thế. Từ thiếu gia thành kẻ lang thang, số lần cậu bị đánh cứ nhiều lên, dần dần, cậu cũng chầm chậm thích ứng bị người đánh.
Nhưng cậu vẫn không thích ứng, không thích ứng được đau đớn. Tâm lý thì chết lặng tiếp nhận, nhưng cơ thể lại vô cùng không khỏe, mâu thuẫn như vậy, khiến cho Mạc Từ cứ lui về phía sau…
Người khác thế nào, đều cùng cậu không hề quan hệ, cậu là một con người bình thường, cũng không thể giúp người ta được.
Nhân tình thế thái của thời nay, luôn luôn là người bất hạnh bị đánh, cậu lại có thể giúp được người ta cái gì? Lần này thoát được, lần sau, lần sau sau nữa?
Giúp đỡ người ta bản thân cũng không ăn được kết quả tốt…
Thiếu gia của nhà phú quý chứ không phải là cảnh sát…Ra mặt chính nghĩa quá buồn cười rồi.
Cho nên, sự thật chính là như thế.
Mạc Từ nhìn thấy ông chủ quán ăn vặt không kịp phòng bị, nên đã trúng một quyền của lưu manh, phát ra tiếng rên.
Với hành vi lui về phía sau của bản thân có nên một lời giải thích, hay là chịu đựng lấy điện thoại di động ra bấm gọi đây.
Mấy tên côn đồ một mực ở bên cạnh canh chừng thấy động tác lén lút của Mạc Từ, liền chạy ngay tới chuẩn bị cướp điện thoại của Mạc Từ.
Mạc Từ nhìn thấy biểu lộ hung ác của mấy tên côn đồ, khẽ cắn môi, rốt cục xoay người bỏ chạy.
…
Khi Mạc Từ ngồi taxi về nhà thì đã một giờ sáng.
Trong nhà tắt đèn, một mảnh đen kịt, dường như tất cả mọi người đã đi ngủ.
Bảo vệ gác cửa ra vào thay Mạc Từ mở cửa. Mạc Từ nhẹ nhàng đi đến cửa bên rồi mở cửa phòng khách.
Không phải là không có đèn….chỉ là ánh sáng rất mờ tối.
Mạc Từ nhìn thấy anh trai ngồi ngay ngắn trên ghế sô pha đối diện cửa cầm di động. Chiếc di động tỏa ra ánh sáng dịu chiếu trên gương mặt lạnh lùng của anh trai, cũng làm cho biểu tình lạnh như băng của anh trai nổi bật lên.
Nhìn thấy cậu đi vào, Mạc Ngôn chậm rãi ngẩng đầu lên, thả xuống chiếc di động đang đảm nhiệm việc chiếu sáng, kéo chiếc đèn bàn bên cạnh sô pha.
Ngọn đèn nhu hòa chiếu sáng cả căn phòng, cũng làm cho thân hình của Mạc Từ hiện ra thanh thanh sở sở.
Thế nhưng, ngọn đèn cũng không làm mềm đi biểu tình lạnh như băng trên gương mặt của Mạc Ngôn, ánh mắt lạnh lẽo của anh đảo qua Mạc Từ, cùng với đảo qua vết bẩn trên người Mạc Từ.
Chân Mạc Từ sớm đã cứng ngắc, mặc dù bia trên người đã được điều hòa taxi làm khô, nhưng ánh mắt của anh trai làm cho cậu lại có cảm giác dính dính không thể tiêu trừ trên làn da đã trở lại, toàn thân cao thấp đều bị khó chịu.
Mạc Ngôn từ lúc Mạc Từ vào cửa đến bây giờ, một câu cũng không nói, nhưng ánh mắt một khắc cũng không rời đi khỏi Mạc Từ.
Anh trầm mặc nhìn chăm chú làm cho chân tay Mạc Từ luống cuống.
“Anh hai…" Mạc Từ nắm chặt tay, chần chừ kêu lên.
Nhìn thấy dưới sô pha có chút lún xuống, Mạc Từ mới biết được anh trai hình như ngồi trong này thật lâu.
Mạc Từ không hiểu sao thấy hoảng hốt, cậu trốn tránh, không dám chống lại ánh mắt của anh trai.
“Em đi đâu vậy." Rõ ràng là hỏi thăm, nhưng câu nói của Mạc Ngôn lại là trần thuật.
Khẩu khí tuyên bố không cho phép xem nhẹ làm Mạc Từ thấy khó chịu.
“Em…" Em đi…quán bar. Mạc Từ không dám nói ra, ánh mắt càng ngày càng bối rối, đôi mắt anh trai nghiêm túc như là nhìn thấu tất cả đấu tranh trong nội tâm của cậu.
Mạc Ngôn trên ghế sô pha đứng lên, chậm rãi bước đến chỗ Mạc Từ, ở chỗ cách cậu còn có năm bước thì dừng lại.
Mùi bia nồng nặc cùng mùi nước hoa nhàn nhạt không có biến mất.
Mạc Ngôn ngửi được, nhưng nét mặt của anh không có biến hóa. Bình thản như nước gợn trong hồ sâu, Mạc Ngôn nhìn thấy trong cổ áo hơi mở rộng của Mạc Từ, dấu vết ám muội lưu trên làn da.
“Em buổi sáng cùng người khác đi quán bar, hiện tại vừa mới về. Buổi sáng tám giờ đến tận một giờ sáng ngày mai…Trọn mười tám tiếng."
Mạc Từ nghe vậy, sắc mặt trắng bệch. Tay phải xoa ngực, trái tim ở đó đang nhảy lên kịch liệt, đó là biểu hiện vô cùng khẩn trương.
“Mười tám tiếng, em đã làm những gì?" Mạc Ngôn nhìn nửa mặt của Mạc Từ rồi tiếp tục chất vấn.
Máu toàn thân dường như đang chảy ngược, tay vừa thả lỏng lại nắm chặt lại.
“Anh đợi em đã mười ba tiếng, Mạc Từ." Mạc Ngôn từ trong túi áo Mạc Từ rút ra khăn tay buổi sáng đưa cho Mạc Từ, nhẹ nhàng nói ra.
“Anh hai…" Mạc Từ lắc đầu, trên mặt không có huyết sắc, một chút xíu ủy khuất còn lại trong lòng cũng biến mất sạch sẽ.
Cậu thật không ngờ anh trai lại đợi cậu mười mấy tiếng đồng hồ. Cậu thật không ngờ rằng bởi thái độ vô tâm của mình lại làm cho anh trai ngồi trong phòng khách suốt một đêm.
Không muốn có quá nhiều phiền toái, nên mới cùng Tôn Hải Bằng đi vào quán bar. Chỉ biết mỗi mong muốn của bản thân là muốn cùng đám người bọn họ chặt đứt liên lạc.
Nhưng có từng nghĩ tới tới trước khi đi nói với anh trai một tiếng, có từng nghĩ tới người nhà sẽ vì mình mà lo lắng?
Bởi vì còn đang xoắn xuýt việc giải thích về vụ xúc động kia nên cố ý tránh đi anh trai.
Tràn đầy tin tưởng, đơn thuần cho rằng chỉ bằng vào bản thân là có thể giải quyết hết thảy, sớm một chút trở về rồi từ nay về sau không hề lưu luyến những cuộc chơi nửa đêm, khiến cho người nhà thay đổi ấn tượng về mình.
Biết rõ trắng đêm không về sẽ làm cho cha cùng anh trai thất vọng.
Nhưng cái ý niệm trong đầu này chỉ thoáng qua rồi sau đó lại bị cậu vứt ra sau đầu.
Chính là, tự mình giải quyết phiền toái, mình và đám hồ bằng cẩu hữu kia triệt để chặt đứt liên lạc được không?
Các kế hoạch gần như là bị sụp đổ hết, đều không thỏa đáng.
Tất cả, đều khác xa với ban đầu, thậm chí là ngược lại.
Là do suy nghĩ của mình vô cùng đơn giản, hay là do bản thân bản tính khó sửa không biết nặng nhẹ? Trên mặt lúc nào cũng hiện ra vẻ hung hăng vênh váo, có phải hay không đó là bộ mặt chân thật nhất của mình?
Mạc Từ nghĩ đến điểm này, càng tỏ ra khó chịu. Ngón tay run rẩy, cắn chặt môi dưới.
“Anh…Thực xin lỗi." Mạc Từ không giải thích, cũng không muốn giải thích, cậu chỉ lặp đi lặp lại những lời này, trong lòng mới thấy dễ chịu một chút.
“A Từ…Em nhìn anh đi." Mạc Ngôn nhẹ nhàng cầm mấy ngón tay phát run của Mạc Từ, khôi phục xưng hô thân mật với Mạc Từ, một đôi mắt nghiêm nghị trở nên nhu hòa hơn nhiều.
Mạc Từ không biết làm sao ngẩng đầu lên, nhìn vào ánh mắt mang theo trấn an của Mạc Ngôn. Cảm giác ấm áp trên ngón tay làm cậu an tâm không ít.
“A Từ, em phải biết rằng, cha cùng anh đối với em là ôm hi vọng."
“Em cùng trước kia rất khác nhau, chúng ta cảm nhận được. A Từ, em muốn thay đổi…Chúng ta cũng biết. Bởi vì cảm thấy, bởi vì biết được, nên mới có thể đối với em ôm hi vọng."
“Thay đổi của em, chúng ta đều nhìn ở trong mắt. Thế nhưng…Em phải biết rằng, ngay lúc em thay đổi, không nên vội vàng quá, không nên bất chấp hậu quả, cũng không nên…làm cho chúng ta phải lo lắng."
Ngữ điệu Mạc Ngôn tỏ ra mềm mại rất nhiều, đó là ngữ điệu mà ở khách sạn cùng các trường hợp khác vĩnh viễn không nghe được. Lời nói trầm thấp hàm chứa ý cổ vũ, tán thưởng cùng một chút lo lắng.
“A Từ, em sẽ thể hiện một con người hoàn toàn mới cho chúng ta, cho chúng ta một cái kỳ vọng, đúng không?"
Mạc Ngôn duỗi tay ra sau lưng Mạc Từ, nhẹ nhàng trấn an.
Cảm giác được toàn thân căng cứng của Mạc Từ chậm rãi buông lỏng, hô hấp cũng không còn ra vào dồn dập nữa, Mạc Ngôn khép cánh tay lại, ôm lấy toàn thân toàn mùi rượu của Mạc Từ.
“Em sẽ…Anh hai." Mạc Từ cũng ôm lấy anh trai, ôm chặt tấm lưng rộng lớn của anh trai, nói ra hứa hẹn. Bất an trong lòng từ lâu đã theo dòng máu nóng tuần hoàn dũng mãnh tiến ra khỏi cơ thể hầu như không còn.
“Em sẽ, anh hai." Mạc Từ đem mặt chôn trên bờ vai của Mạc Ngôn, im lặng mà cười.
Trong phòng khách, ánh đèn của chiếc đèn bàn nhỏ không sáng rực như chùm đèn treo thủy tinh, nhưng lại phát ra ánh sáng sáng gấp một trăm lần so với chùm đèn treo thủy tinh sáng rực.
Chiếu sáng hai người đang cổ vũ ôm nhau, chiếu sáng nội tâm đang mờ mịt của Mạc Từ.
Tác giả :
Phù Diêu Trực Thượng