Mỹ Thực Tại Dân Quốc
Chương 16
Nếu về sau Thực Mãn Lâu do Lục Nghiên làm đầu bếp chính, như vậy thực đơn trước kia cũng không thích hợp, bởi vậy Lục Nghiên tự mình nghĩ ra một thực đơn mới, trong đó cũng bao gồm vài món của Thực Mãn Lâu trước kia, sau đó Lục Nghiên cải tiến lại theo kiểu của chính mình.
Có rất nhiều món vài nhị đẳng đầu bếp ở Thực Mãn Lâu căn bản chưa từng nghe qua, vài người cầm thực đơn kia suy nghĩ.
Lục Nghiên tuyển chọn kĩ trong một đám củ cải một củ sau đó cầm dao phay cắt ra. Thân dao phay đen nhánh, rất nặng, cùng thân hình Lục Nghiên hoàn toàn không phù hợp, thật khiến người lo sợ cô sẽ bị dao phay đè bẹp.
Thế nhưng trên thực tế, dao phay trên tay Lục Nghiên cho người ta một loại cảm giác rất khinh ngạc, lưỡi dao cắt củ cải rất sắc bén, một lớp da củ cải mỏng manh uốn lượn nằm trên bàn, chỉ còn lại phần ruột củ cải trắng toát. Sau đó, tay Lục Nghiên động tác không ngừng diễn ra, giống như là ma thuật. Vài phút sau củ cải trắng liền biến thành từng đóa tuyết trắng hoa mẫu đơn, Lục Nghiên trực tiếp đem đặt vào ở trong đĩa.
Nhìn trong mâm, từng đóa hoa củ cải, vài nhị đẳng đầu bếp Lục gia nói thầm: thật là mãn nhãn nha, một người trong đó lão Triệu khen: "Ai da, đao pháp của đại tiểu thư thật là tuyệt a, không có hai mươi năm công phu, tuyệt đối không có bản lĩnh này."
Lão Chu liếc mắt nhìn hắn a một tiếng, nói: "Hai mươi năm công phu? Đại tiểu thư cũng mới mười tám tuổi, cho dù vừa sinh ra liền bắt đầu sờ dao, cũng mới mười tám năm công phu."
"Cái này ta nói là người thường, người thường! Đại tiểu thư là người thường sao?" Lão Triệu không hài lòng trừng mắt nhìn lão Chu, nói: "Đại tiểu thư là thiên tài nha, tay nghề Hoàng Nhân kia, nhằm nhò gì a."
Đầu bếp tại Thực Mãn Lâu chia làm ba đẳng, đệ nhất đẳng, là Hoàng Nhân đầu bếp chính Thực Mãn Lâu, thứ hai chính là lão Triệu bọn họ, tay nghề cũng tốt nhưng so với Hoàng Nhân không bằng. Cuối cùng thứ ba, là những những người làm việc vặt, phụ trách rửa rau thái rau linh tinh, căn bản không có cơ hội đụng vào bếp lò.
Lúc trước Hoàng Nhân vừa đi, không chỉ đi một mình mà còn mang theo vài nhị đẳng đầu bếp Thực Mãn Lâu, trong đó có mấy người đều là đồ đệ của hắn, cũng do hắn một tay dạy dỗ. Lúc Lục lão gia tử qua đời, Thực Mãn Lâu hoàn toàn do Hoàng Nhân chống đỡ, khó trách hắn ngông cuồng. Sau này hắn ruồng bỏ Thực Mãn Lâu, bọn người lão Triệu còn tưởng rằng Thực Mãn Lâu chống đỡ không nổi nữa, không ngờ, Lục gia vẫn còn có nhân vật như Lục đại tiểu thư, đao pháp này, liền là quăng những người khác vài con phố.
Bếp lò để lửa lớn, cho dầu vào trong nồi, nguyên liệu được chuẩn bị sơ chế kỹ càng cho vào trong chảo, một hương vị ngọt nhẹ nháy mắt lan tràn trong phòng bếp, người yêu thích món ngọt nháy mắt cũng có chút không kìm nén được ham muốn. Hai phút sau, trong nồi nước canh biến thành màu vàng đậm sệt mê người, như là mật ong mới được lấy ra từ tổ. Lục Nghiên cầm lấy cái thìa, động tác thập phần lưu loát múc một muỗng tưới lên trong đĩa.
"Xong rồi?"
Bọn người Triệu chú toàn bộ vây quanh, nhìn một hồi mới biết là nồi mật củ cải, gương mặt ngạc nhiên —— chỉ thấy trên đĩa có mấy đóa hoa mẫu đơn trắng, mà mấy đóa hoa mẫu đơn tạo hình không đồng nhất, có cái chỉ mới là nụ hoa, có đóa nở rộ, mà nước canh vàng tưới lên cánh hoa, mỗi cánh đều dính nước canh. Nước canh trong suốt nhưng thật sự khiến người ta sợ hãi khi trên đĩa lại biến thành một con rồng dài màu vàng kim, râu rồng đuôi rồng hiện rõ.
"Này..."
Lão Chu sợ hãi kêu liên tục: "Thật sự là một kỹ thuật tinh xảo."
Lục Nghiên cầm lấy khan lau dao, nói: "Chú Chu cùng mọi người có thể nếm thử."
"Chúng ta sẽ không khách khí."
Bọn người lão Triệu đã sớm không kiềm chế được, lúc này nghe Lục Nghiên mở miệng, lấy chiếc đũa đưa tới. Nháy mắt vài đôi đũa lua tới, con rồng bên trong đã không còn trọn vẹn. Vẩy rồng được chạm khắc thật sự trông rất sống động, nhìn giống như một đóa hoa mẫu đơn, tinh xảo đến mức người ta không dám ăn vào miệng.
Mùa đông củ cải trắng trong, không chỉ không chua chát, ăn vào miệng, cảm thấy miệng đầy hương vị ngọt ngào khoan khoái. Chưa hết, hương vị nước canh kết hợp với củ cải này thật là hoàn hảo, mùi vị đơn điệu nháy mắt biến mất, tầng tầng hương vị ngon lành kéo tới đến cuối cùng miệng chỉ còn lại cảm giác thơm ngọt.
Lão Triệu ăn đầy miệng "vẩy rồng", nhắm mắt lại tinh tế nhấm nháp mùi vị này, sau đó nói: "Mùi vị này thật sự là..." Thật sự là cái gì, hắn cũng không biết hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy, dùng từ "hoàn hảo" để diễn tả là thích hợp nhất. Củ cải trong veo cùng nước canh ngọt hài hòa cùng một chỗ, vừa không xung đột, cũng lấn át nhau.
Tạp dịch phòng bếp Trương Tiểu Quả cầm trong tay một cuốn sách ghi lại để nhớ kỹ, Lục Nghiên nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cậu, sai cậu đem cuốn sách cho cô xem. Trương Tiểu Quả gãi gãi đầu xin lỗi, nói: "Ta, ta không.... không thông... thông minh, chỉ... chỉ biết làm biện pháp...ngốc...ngốc này." Cậu là người cà lăm, nói chuyện không nói rõ, bởi vậy ở trong phòng bếp là một người trầm tính nhất.
Lục Nghiên cầm lấy quyển tập của cậu nhìn, Trương Tiểu Quả không biết chữ, trên tập chỉ vẽ một ít hình thù, Lục Nghiên nhìn một chốc cũng không hiểu, nét mặt của cô là như vậy: "=. =."
Bất quá những người khác nhìn thấy cho rằng đại tiểu thư đang có một biểu cảm bí hiểm khiến mọi người khâm phục không thôi a.
"... Ngươi cố gắng lên." Lục Nghiên đem quyển tập trả cho cậu. Xoay người lại nhìn về phía những người khác, Lục Nghiên nói: "Món ăn này là một món ngọt, cũng chỉ làm được vào mùa đông, các ngươi có thể ăn thử xem."
Mùa đông củ cải ăn ngon nhất, độ ngọt vừa phải, thập phần ngon miệng, rất nhiều nhà điều kiện kinh tế không tốt sẵn sàng đem củ cải làm hoa quả ăn. Thế nhưng ăn củ cải có một cái chỗ không tốt, đó chính là dễ dàng xì hơi, cho nên bên trong Lục Nghiên bỏ thêm một ít nguyên liệu, điều hòa một chút.
Lúc Lục Nghiên nấu ăn không che giấu điều gì, ngay từ đầu cô đã nói qua, cô nấu ăn trong phòng bếp ai muốn đều có thể học, dù cho là tạp dịch cũng như vậy, nhưng có thể học được bao nhiêu, phải xem tư chất bọn hắn. Điều này cũng làm cho người trong phòng bếp đặc biệt kích động. Niên đại này, muốn học cái gì, cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhiều đầu bếp lúc nấu ăn sẽ xua đuổi mọi người ra ngoài phòng ngừa tay nghề của mình bị người khác học.
Mà Lục Nghiên hiện tại lại hào phóng đem tay nghề của mình hoàn toàn bộc lộ ra, cũng không ngại người khác học được, thế nên làm sao không khiến người khác kích động?
Lục Nghiên nhìn những người trong nhà bếp, trong lòng thầm hy vọng có thể có nhiều người đến giúp đỡ không thì Thực Mãn Lâu này cô không thể chống đỡ một mình a.
Thức ăn đều đã được quyết định, bọn người lão Triệu cũng học xong vài món ăn phức, vào ngày khai trương có thể hữu dụng. Lục Nghiên suy nghĩ một chút, kêu người đưa mấy vò cô đem tới lại đây. Mười mấy vò, bên trên đè gạch nặng, ai cũng không biết bên trong là cái gì.
Lục Nghiên vừa mở ra một cái, vị chua liền xộc vào chóp mũi làm nước miếng nháy mắt liền trào ra —— chua, từ trước đến giờ lúc nào cũng khiến người ta thèm ăn gì đó.
Bọn người lão Triệu tò mò. Lục Nghiên đã sớm phát hiện, thế giới này thức ăn cũng không tệ nhưng căn bản không có món muối. Thịt muối, cá muối cũng có nhưng dưa chua, trứng vịt muối lại không hề có. Ban đầu, Lục Nghiên có muối vài vò, đến bây giờ, cũng đến lúc thu hoạch rồi.
Dưa chua, củ cải muối chua, măng chua, còn có một vò trứng vịt muối!
Củ cải muối chua ăn khai vị rất ngon miệng, lấy một chiếc đũa đâm vào một cái trứng vịt muối, một lớp dầu đỏ đỏ từ bên trong chảy ra, thật khiến cho khẩu vị mở rộng.
Bọn người lão Triệu cực kỳ ngạc nhiên. Những này... Là thứ gì a?
Ngoại trừ những món ăn kèm còn có rượu cũng phải chuẩn bị. Lục Nghiên rót ra một vò Mai Hoa Tửu, rượu này không giống các loại rượu khác cần ủ trong rất nhiều năm, nó chỉ cần một tháng liền có thể uống. Nhưng mà cô chỉ ủ hai vại, căn bản không đủ cho Thực Mãn Lâu cung ứng. Vả lại Mai Hoa Tửu cũng quá đơn điệu. Nếu như là mùa xuân hay mùa thu cũng tốt. Mùa xuân có thể ủ các loại hoa tửu, mà mùa thu, có thể ủ rượu từ các loại hoa quả.
Lục Nghiên nhìn một lượt những thứ đã được chuẩn bị, xác định hết thảy đều đã ổn, lúc này mới thật sâu hít vào một hơi.
Hiện tại chỉ cần chờ đợi ngày mai, ngày mai sẽ là ngày Thực Mãn Lâu khai trương trở lại.
Có rất nhiều món vài nhị đẳng đầu bếp ở Thực Mãn Lâu căn bản chưa từng nghe qua, vài người cầm thực đơn kia suy nghĩ.
Lục Nghiên tuyển chọn kĩ trong một đám củ cải một củ sau đó cầm dao phay cắt ra. Thân dao phay đen nhánh, rất nặng, cùng thân hình Lục Nghiên hoàn toàn không phù hợp, thật khiến người lo sợ cô sẽ bị dao phay đè bẹp.
Thế nhưng trên thực tế, dao phay trên tay Lục Nghiên cho người ta một loại cảm giác rất khinh ngạc, lưỡi dao cắt củ cải rất sắc bén, một lớp da củ cải mỏng manh uốn lượn nằm trên bàn, chỉ còn lại phần ruột củ cải trắng toát. Sau đó, tay Lục Nghiên động tác không ngừng diễn ra, giống như là ma thuật. Vài phút sau củ cải trắng liền biến thành từng đóa tuyết trắng hoa mẫu đơn, Lục Nghiên trực tiếp đem đặt vào ở trong đĩa.
Nhìn trong mâm, từng đóa hoa củ cải, vài nhị đẳng đầu bếp Lục gia nói thầm: thật là mãn nhãn nha, một người trong đó lão Triệu khen: "Ai da, đao pháp của đại tiểu thư thật là tuyệt a, không có hai mươi năm công phu, tuyệt đối không có bản lĩnh này."
Lão Chu liếc mắt nhìn hắn a một tiếng, nói: "Hai mươi năm công phu? Đại tiểu thư cũng mới mười tám tuổi, cho dù vừa sinh ra liền bắt đầu sờ dao, cũng mới mười tám năm công phu."
"Cái này ta nói là người thường, người thường! Đại tiểu thư là người thường sao?" Lão Triệu không hài lòng trừng mắt nhìn lão Chu, nói: "Đại tiểu thư là thiên tài nha, tay nghề Hoàng Nhân kia, nhằm nhò gì a."
Đầu bếp tại Thực Mãn Lâu chia làm ba đẳng, đệ nhất đẳng, là Hoàng Nhân đầu bếp chính Thực Mãn Lâu, thứ hai chính là lão Triệu bọn họ, tay nghề cũng tốt nhưng so với Hoàng Nhân không bằng. Cuối cùng thứ ba, là những những người làm việc vặt, phụ trách rửa rau thái rau linh tinh, căn bản không có cơ hội đụng vào bếp lò.
Lúc trước Hoàng Nhân vừa đi, không chỉ đi một mình mà còn mang theo vài nhị đẳng đầu bếp Thực Mãn Lâu, trong đó có mấy người đều là đồ đệ của hắn, cũng do hắn một tay dạy dỗ. Lúc Lục lão gia tử qua đời, Thực Mãn Lâu hoàn toàn do Hoàng Nhân chống đỡ, khó trách hắn ngông cuồng. Sau này hắn ruồng bỏ Thực Mãn Lâu, bọn người lão Triệu còn tưởng rằng Thực Mãn Lâu chống đỡ không nổi nữa, không ngờ, Lục gia vẫn còn có nhân vật như Lục đại tiểu thư, đao pháp này, liền là quăng những người khác vài con phố.
Bếp lò để lửa lớn, cho dầu vào trong nồi, nguyên liệu được chuẩn bị sơ chế kỹ càng cho vào trong chảo, một hương vị ngọt nhẹ nháy mắt lan tràn trong phòng bếp, người yêu thích món ngọt nháy mắt cũng có chút không kìm nén được ham muốn. Hai phút sau, trong nồi nước canh biến thành màu vàng đậm sệt mê người, như là mật ong mới được lấy ra từ tổ. Lục Nghiên cầm lấy cái thìa, động tác thập phần lưu loát múc một muỗng tưới lên trong đĩa.
"Xong rồi?"
Bọn người Triệu chú toàn bộ vây quanh, nhìn một hồi mới biết là nồi mật củ cải, gương mặt ngạc nhiên —— chỉ thấy trên đĩa có mấy đóa hoa mẫu đơn trắng, mà mấy đóa hoa mẫu đơn tạo hình không đồng nhất, có cái chỉ mới là nụ hoa, có đóa nở rộ, mà nước canh vàng tưới lên cánh hoa, mỗi cánh đều dính nước canh. Nước canh trong suốt nhưng thật sự khiến người ta sợ hãi khi trên đĩa lại biến thành một con rồng dài màu vàng kim, râu rồng đuôi rồng hiện rõ.
"Này..."
Lão Chu sợ hãi kêu liên tục: "Thật sự là một kỹ thuật tinh xảo."
Lục Nghiên cầm lấy khan lau dao, nói: "Chú Chu cùng mọi người có thể nếm thử."
"Chúng ta sẽ không khách khí."
Bọn người lão Triệu đã sớm không kiềm chế được, lúc này nghe Lục Nghiên mở miệng, lấy chiếc đũa đưa tới. Nháy mắt vài đôi đũa lua tới, con rồng bên trong đã không còn trọn vẹn. Vẩy rồng được chạm khắc thật sự trông rất sống động, nhìn giống như một đóa hoa mẫu đơn, tinh xảo đến mức người ta không dám ăn vào miệng.
Mùa đông củ cải trắng trong, không chỉ không chua chát, ăn vào miệng, cảm thấy miệng đầy hương vị ngọt ngào khoan khoái. Chưa hết, hương vị nước canh kết hợp với củ cải này thật là hoàn hảo, mùi vị đơn điệu nháy mắt biến mất, tầng tầng hương vị ngon lành kéo tới đến cuối cùng miệng chỉ còn lại cảm giác thơm ngọt.
Lão Triệu ăn đầy miệng "vẩy rồng", nhắm mắt lại tinh tế nhấm nháp mùi vị này, sau đó nói: "Mùi vị này thật sự là..." Thật sự là cái gì, hắn cũng không biết hình dung như thế nào, chỉ cảm thấy, dùng từ "hoàn hảo" để diễn tả là thích hợp nhất. Củ cải trong veo cùng nước canh ngọt hài hòa cùng một chỗ, vừa không xung đột, cũng lấn át nhau.
Tạp dịch phòng bếp Trương Tiểu Quả cầm trong tay một cuốn sách ghi lại để nhớ kỹ, Lục Nghiên nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của cậu, sai cậu đem cuốn sách cho cô xem. Trương Tiểu Quả gãi gãi đầu xin lỗi, nói: "Ta, ta không.... không thông... thông minh, chỉ... chỉ biết làm biện pháp...ngốc...ngốc này." Cậu là người cà lăm, nói chuyện không nói rõ, bởi vậy ở trong phòng bếp là một người trầm tính nhất.
Lục Nghiên cầm lấy quyển tập của cậu nhìn, Trương Tiểu Quả không biết chữ, trên tập chỉ vẽ một ít hình thù, Lục Nghiên nhìn một chốc cũng không hiểu, nét mặt của cô là như vậy: "=. =."
Bất quá những người khác nhìn thấy cho rằng đại tiểu thư đang có một biểu cảm bí hiểm khiến mọi người khâm phục không thôi a.
"... Ngươi cố gắng lên." Lục Nghiên đem quyển tập trả cho cậu. Xoay người lại nhìn về phía những người khác, Lục Nghiên nói: "Món ăn này là một món ngọt, cũng chỉ làm được vào mùa đông, các ngươi có thể ăn thử xem."
Mùa đông củ cải ăn ngon nhất, độ ngọt vừa phải, thập phần ngon miệng, rất nhiều nhà điều kiện kinh tế không tốt sẵn sàng đem củ cải làm hoa quả ăn. Thế nhưng ăn củ cải có một cái chỗ không tốt, đó chính là dễ dàng xì hơi, cho nên bên trong Lục Nghiên bỏ thêm một ít nguyên liệu, điều hòa một chút.
Lúc Lục Nghiên nấu ăn không che giấu điều gì, ngay từ đầu cô đã nói qua, cô nấu ăn trong phòng bếp ai muốn đều có thể học, dù cho là tạp dịch cũng như vậy, nhưng có thể học được bao nhiêu, phải xem tư chất bọn hắn. Điều này cũng làm cho người trong phòng bếp đặc biệt kích động. Niên đại này, muốn học cái gì, cũng không phải chuyện dễ dàng. Nhiều đầu bếp lúc nấu ăn sẽ xua đuổi mọi người ra ngoài phòng ngừa tay nghề của mình bị người khác học.
Mà Lục Nghiên hiện tại lại hào phóng đem tay nghề của mình hoàn toàn bộc lộ ra, cũng không ngại người khác học được, thế nên làm sao không khiến người khác kích động?
Lục Nghiên nhìn những người trong nhà bếp, trong lòng thầm hy vọng có thể có nhiều người đến giúp đỡ không thì Thực Mãn Lâu này cô không thể chống đỡ một mình a.
Thức ăn đều đã được quyết định, bọn người lão Triệu cũng học xong vài món ăn phức, vào ngày khai trương có thể hữu dụng. Lục Nghiên suy nghĩ một chút, kêu người đưa mấy vò cô đem tới lại đây. Mười mấy vò, bên trên đè gạch nặng, ai cũng không biết bên trong là cái gì.
Lục Nghiên vừa mở ra một cái, vị chua liền xộc vào chóp mũi làm nước miếng nháy mắt liền trào ra —— chua, từ trước đến giờ lúc nào cũng khiến người ta thèm ăn gì đó.
Bọn người lão Triệu tò mò. Lục Nghiên đã sớm phát hiện, thế giới này thức ăn cũng không tệ nhưng căn bản không có món muối. Thịt muối, cá muối cũng có nhưng dưa chua, trứng vịt muối lại không hề có. Ban đầu, Lục Nghiên có muối vài vò, đến bây giờ, cũng đến lúc thu hoạch rồi.
Dưa chua, củ cải muối chua, măng chua, còn có một vò trứng vịt muối!
Củ cải muối chua ăn khai vị rất ngon miệng, lấy một chiếc đũa đâm vào một cái trứng vịt muối, một lớp dầu đỏ đỏ từ bên trong chảy ra, thật khiến cho khẩu vị mở rộng.
Bọn người lão Triệu cực kỳ ngạc nhiên. Những này... Là thứ gì a?
Ngoại trừ những món ăn kèm còn có rượu cũng phải chuẩn bị. Lục Nghiên rót ra một vò Mai Hoa Tửu, rượu này không giống các loại rượu khác cần ủ trong rất nhiều năm, nó chỉ cần một tháng liền có thể uống. Nhưng mà cô chỉ ủ hai vại, căn bản không đủ cho Thực Mãn Lâu cung ứng. Vả lại Mai Hoa Tửu cũng quá đơn điệu. Nếu như là mùa xuân hay mùa thu cũng tốt. Mùa xuân có thể ủ các loại hoa tửu, mà mùa thu, có thể ủ rượu từ các loại hoa quả.
Lục Nghiên nhìn một lượt những thứ đã được chuẩn bị, xác định hết thảy đều đã ổn, lúc này mới thật sâu hít vào một hơi.
Hiện tại chỉ cần chờ đợi ngày mai, ngày mai sẽ là ngày Thực Mãn Lâu khai trương trở lại.
Tác giả :
Nguyệt Chiếu Khê