Mỹ Thực Gia Ở Dị Giới
Chương 52: Bánh hàu biển
Thái tử ngạc nhiên nhìn Bộ Phương, đầu người này bị bò đá chắc? Lại lôi quy củ ra nói chuyện với thất phẩm Chiến Thánh, còn hăm dọa mới ghê chứ, hắn có thực lực này và tư cách này sao?
Cơ Thành Cảnh liếc mắt đã nhìn ra tu vi Bộ Phương, chỉ là tam phẩm Chiến Cuồng, trước mặt thất phẩm Chiến Thánh, ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng, không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà nói mấy câu đấy?
Cơ Thành Cảnh hai tay ôm ngực, có chút hứng thú, hắn đang chờ xem cảnh hai vị cường giả tầng bảy hung hăng dạy dỗ tên ngang ngược trước mắt này.
Ngoại trừ thái tử, không ít người Tiếu gia cũng có ý nghĩ như thế, trong mắt bọn hắn, tiểu tử này nhất định là một tên ngu ngốc, một điểm nhãn lực cũng không có.
Ánh mắt hai người Tiếu Mông và Tiếu Nhạc lạnh lùng như dao cắt rơi lên người Bộ Phương, bầu không khí của toàn bộ tiểu điếm lạnh hơn không ít.
Bộ Phương vẫn như thế, mặt không có biểu tình, một tay cần Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu, một tay vương ra vỗ vỗ vào Tiểu Bạch không biết khi nào đã đứng bên cạnh hắn, đôi mắt cơ giới của nó lóe ra ánh sáng đỏ chót, rất đáng sợ.
Ánh mắt Tiếu Nhạc và Tiếu Mông khẽ động, không khỏi rơi nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, con rối này...
Bầu không khí dần trở nên ngưng trọng, ngay khi tất cả mọi người đang thầm cầu nguyện cho Bộ Phương, Tiếu Mông lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghiêng đầu qua chỗ khác, đi ra ngoài tiểu điếm.
- Ngày hôm nay, nể mặt Bộ lão bản, ngươi đi theo ta, chúng ta ra ngoài giải quyết.
Khóe miệng Tiếu Nhạc hơi vểnh, thần tình trở nên lười biếng.
- Ngươi kêu ta ra ngoài, ta phải đi à? Chẳng phải rất mất mặt sao?
Tiếu Nhạc đi tới tiếp nhận vò rượu trong tay Bộ Phương.
Tiếu Mông dừng lại, quay đầu lại nhìn, giơ tay lên, một cổ chân khí từ tay hắn xuất ra hóa thành một sợi dây, quấn chặt vò rượu trong tay Tiếu Nhạc, kẽ kéo một cái.
Tiếu Nhạc hừ lạnh, khí tức trên người biến đổi, một cổ năng lượng cuồng bạo tuôn ra, quấn chặt lấy bình rượu, chân khí đáng sợ va chạm với nhau.
- Ta nói rồi, muốn gây chuyện... Đi ra ngoài.
Thấy hai người vẫn còn muốn đánh nhau, Bộ Phương lạnh giọng quát.
Hai người Tiếu Nhạc hừ một tiếng, lao nhanh ra khỏi tiểu điếm, xuất hiện trong hẻm nhỏ.
Thật đáng sợ! Hai người vừa đi, bầu không khí trong tiểu điếm nhất thời được buông lỏng, mọi người đều thở phì phò, khuôn mặt kinh khủng.
Cơ Thành Cảnh ngây ngốc nhìn Bộ Phương, Tiếu Nhạc và Tiếu Mông lại theo lời tên này ra khỏi quán ăn đánh nhau... Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
- Hắn... Hắn dựa vào cái gì?
Cơ Thành cảnh thở một hơi thật dài, cau mày hỏi.
Hứa sĩ cũng thở dài, thái tử điện hạ không biết tiểu điếm này đáng sợ, căn bản không rõ sự khủng bố của con rối kia.
Những người khác đang nhìn Bộ Phương giống như yêu quái, lão bản này thật có thể khiến Thất phẩm Chiến Thánh thỏa hiệp.
- Nhìn cái gì, thời gian buôn bán của quá hôm nay đã kết thúc, hiện tại xin mời rời khỏi.
Bộ Phương cũng chả thèm quan tâm ánh mắt của bọn chúng, sắc mặt không đổi, hạ lệnh trục khách.
- Bộ lão bản, bổn thái tử...
- Ta nói... món ăn này không bán, ngươi nếu muốn ăn, có thể cung cấp nguyên liệu cùng dược liệu rồi tính.
Bộ Phương không đợi thái tử nói hết, trực tiếp cắt đứt.
Tuy lời bị cắt đứt khiến hắn có chút tức giận, nhưng khi nghe Bộ Phương nói như thế, nhãn tình hắn liền sáng lên, cung cấp nguyên liệu nấu ăn, đối phương có thể xuất thủ sao?
Không chỉ có Cơ Thành Cảnh, mà đôi mắt Cơ Thành Tuyết cùng đám người xung quanh cũng sáng ngời.
- Được, vậy bổn thái tử cáo từ trước.
Sau khi được Bộ Phương xác định, Cơ Thành Cảnh hoan hỉ, xoay người mang theo tùy tùng ly khai tiểu điếm, hắn vội vàng đi xem hai tên vừa mới chạy ra khỏi tiểu điếm đánh nhau.
Những người khác cũng đều cáo từ, Tiếu Nhạc đánh với Tiếu Mông, một trận chiến vài chục năm mới gặp một lần nha.
Không thể bỏ qua.
Tiếu Tiểu Long ra lệnh cho người mang Tiếu Yên Vũ đi, cũng cáo từ Bộ Phương.
Chỉ trong nháy mắt, trong tiểu điếm chỉ còn lại hai người, lần nữa trở về với vẻ hiu quạnh vốn có.
- Xú lão bản, ta cũng về đây, ngày mai ta tới nữa.
Tiểu la lỵ Âu Dương Tiểu Nghệ híp mắt nhìn Bộ Phương, xú lão bản này quả nhiên không lừa nàng, hắn thực sự cứu được Vũ tỷ tỷ.
Bộ Phương không để ý đến nàng, xoay người đi vào nhà bếp, cô nàng thè lưỡi làm trò, sau đó cũng rời đi.
Một đêm này Đế Đô được định trước đã không yên tĩnh.
Liệt Tâm Kiếm Vương hiện thân, xảy ra một trận quyết chiến với Tiếu đại tướng quân.
Theo người chứng kiến thuật lại, hai vị cường giả tựa hồ vì tranh đoạt một vò rượu mà tranh đấu không ngớt, từ Thành Đông giết đến Thành Tây, lại từ Thành Tây đánh ngược về thành Đông, chỉ vì tranh đoạt một vò rượu.
Tiếu Mông đại tướng quân, chiến lực cái thế, Liệt Tâm Kiếm Vương một kiếm xé trời, đại chiến của hai người kinh thiên động địa, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Một trận chiến này, đã bức các cường giả đang ẩn nấp tại Đế Đô hiện thân, trong lúc nhất thời, trong các con hẻm nhỏ, đều bạo phát chiến đấu, quy mô không đồng nhất, vô số chân khí bắn ra như pháo hoa, chiếu sáng cả một vùng.
Bất quá, hết thảy chuyện này đều không chút quan hệ với Bộ Phương.
Sau khi đóng cửa tiệm, Bộ Phương đi tới phòng bếp, mặc kệ bên ngoài náo loạn thế nào, trong tiểu điếm vân luôn an tĩnh như thế, điều hắn cần làm hiện giờ chính là thí nghiệm món ăn mới.
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ: Học được phương pháp nấu Cơm Linh Dược, canh Tử Sam Phượng Kê, cứu được tính mạng mỹ nữ, hiện tại tuyên bố phần thưởng."
"Phần thưởng đã giao, thỉnh ký chủ kiểm tra và nhận."
Thanh âm nghiêm túc của hệ thống vang lên trong đầu Bộ Phương, Bộ Phương mắt nhất thời sáng ngời, tâm thần lắng đọng.
"Phần thưởng: biết được bí pháp làm bánh hàu biển."
Bánh hàu biển, cái tên giống như một món ăn vặt, Bộ Phương thầm nghĩ.
Mình bận bịu nửa ngày, chỉ thu được một cái phần thưởng như vậy... Bộ Phương ca thán.
“Bánh hàu biển, món ăn vặt đặc sắc, dùng nước gạo, củ cải sắt sợi, hàu biển, hành thái, thịt, cùng các loại nguyên liệu cấu thành, trải qua thủ đoạn rán đặc biệt trở thành một món ăn vặt đặc sặc, mùi vị tươi ngon thơm miệng, sau khi vào miệng, mùi thơm nồng vờn quanh, khiến người ta lưu luyến."
Bộ Phương chưa từng nấu qua món này, đối với món ăn mới này hắn cũng cảm thấy hết sức hứng thú.
Vì vậy, thời điểm bên ngoài xảy ra chiến đấu kịch liệt, Bộ Phương đang tràn đầy chờ mong chuẩn bị thí nghiệm món ăn mới trong bếp.
Nguyên liệu nấu bánh hàu biển đã được hệ thống chuẩn bị xong, đựng trong một bát lớn, Bộ Phương lấy từ đó một cây củ cải trắng béo mập, củ cải trắng này có chất lượng vượt rất nhiều nếu so với củ cải mà Bộ Phương dùng để luyện đao.
Cầm trên tay, có thể cảm thấy linh khí bốc ra nồng nặc từ thân của nó.
Thái cải củ không phải chuyện gì khó đối với Bộ Phương, hắn nhanh chóng cắt củ cải trắng trong veo như nước này thành thành sợi, để một bên, sau đó lấy một khối thịt nhỏ, băm nhuyễn để vào chén nhỏ, cắt nhỏ đám gia vị, rồi rửa sạch hàu biển.
Hàu biển này cũng không phải loại bình thường, theo hệ thống nói, những con hàu này là những hàu biển cực phẩm lấy từ vùng duyên hải Nam Hoang, ẩn chứa linh khí phong phú, là nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo.
Sau khi chuẩn bị xong phối liệu, Bộ Phương bắt đầu chuẩn bị nước gạo, gạo này cần phải xử lý cẩn thận, không thể quá loãng cũng không có thể quá đặc.
Nước gạo quá loãng để hương vị của hàu thoát ra ngoài, mà nước gạo quá đặc sẽ làm hàu quá cứng, ảnh hưởng đến hương vị.
Lấy gạo để vào trong bát, Bộ Phương thả lỏng gân cốt, dự định tự mình vò nước gạo.
Cơ Thành Cảnh liếc mắt đã nhìn ra tu vi Bộ Phương, chỉ là tam phẩm Chiến Cuồng, trước mặt thất phẩm Chiến Thánh, ngay cả một con kiến hôi cũng không bằng, không biết lấy dũng khí ở đâu ra mà nói mấy câu đấy?
Cơ Thành Cảnh hai tay ôm ngực, có chút hứng thú, hắn đang chờ xem cảnh hai vị cường giả tầng bảy hung hăng dạy dỗ tên ngang ngược trước mắt này.
Ngoại trừ thái tử, không ít người Tiếu gia cũng có ý nghĩ như thế, trong mắt bọn hắn, tiểu tử này nhất định là một tên ngu ngốc, một điểm nhãn lực cũng không có.
Ánh mắt hai người Tiếu Mông và Tiếu Nhạc lạnh lùng như dao cắt rơi lên người Bộ Phương, bầu không khí của toàn bộ tiểu điếm lạnh hơn không ít.
Bộ Phương vẫn như thế, mặt không có biểu tình, một tay cần Băng Tâm Ngọc Hồ Tửu, một tay vương ra vỗ vỗ vào Tiểu Bạch không biết khi nào đã đứng bên cạnh hắn, đôi mắt cơ giới của nó lóe ra ánh sáng đỏ chót, rất đáng sợ.
Ánh mắt Tiếu Nhạc và Tiếu Mông khẽ động, không khỏi rơi nhìn chằm chằm Tiểu Bạch, con rối này...
Bầu không khí dần trở nên ngưng trọng, ngay khi tất cả mọi người đang thầm cầu nguyện cho Bộ Phương, Tiếu Mông lại nhẹ nhàng thở ra một hơi, nghiêng đầu qua chỗ khác, đi ra ngoài tiểu điếm.
- Ngày hôm nay, nể mặt Bộ lão bản, ngươi đi theo ta, chúng ta ra ngoài giải quyết.
Khóe miệng Tiếu Nhạc hơi vểnh, thần tình trở nên lười biếng.
- Ngươi kêu ta ra ngoài, ta phải đi à? Chẳng phải rất mất mặt sao?
Tiếu Nhạc đi tới tiếp nhận vò rượu trong tay Bộ Phương.
Tiếu Mông dừng lại, quay đầu lại nhìn, giơ tay lên, một cổ chân khí từ tay hắn xuất ra hóa thành một sợi dây, quấn chặt vò rượu trong tay Tiếu Nhạc, kẽ kéo một cái.
Tiếu Nhạc hừ lạnh, khí tức trên người biến đổi, một cổ năng lượng cuồng bạo tuôn ra, quấn chặt lấy bình rượu, chân khí đáng sợ va chạm với nhau.
- Ta nói rồi, muốn gây chuyện... Đi ra ngoài.
Thấy hai người vẫn còn muốn đánh nhau, Bộ Phương lạnh giọng quát.
Hai người Tiếu Nhạc hừ một tiếng, lao nhanh ra khỏi tiểu điếm, xuất hiện trong hẻm nhỏ.
Thật đáng sợ! Hai người vừa đi, bầu không khí trong tiểu điếm nhất thời được buông lỏng, mọi người đều thở phì phò, khuôn mặt kinh khủng.
Cơ Thành Cảnh ngây ngốc nhìn Bộ Phương, Tiếu Nhạc và Tiếu Mông lại theo lời tên này ra khỏi quán ăn đánh nhau... Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
- Hắn... Hắn dựa vào cái gì?
Cơ Thành cảnh thở một hơi thật dài, cau mày hỏi.
Hứa sĩ cũng thở dài, thái tử điện hạ không biết tiểu điếm này đáng sợ, căn bản không rõ sự khủng bố của con rối kia.
Những người khác đang nhìn Bộ Phương giống như yêu quái, lão bản này thật có thể khiến Thất phẩm Chiến Thánh thỏa hiệp.
- Nhìn cái gì, thời gian buôn bán của quá hôm nay đã kết thúc, hiện tại xin mời rời khỏi.
Bộ Phương cũng chả thèm quan tâm ánh mắt của bọn chúng, sắc mặt không đổi, hạ lệnh trục khách.
- Bộ lão bản, bổn thái tử...
- Ta nói... món ăn này không bán, ngươi nếu muốn ăn, có thể cung cấp nguyên liệu cùng dược liệu rồi tính.
Bộ Phương không đợi thái tử nói hết, trực tiếp cắt đứt.
Tuy lời bị cắt đứt khiến hắn có chút tức giận, nhưng khi nghe Bộ Phương nói như thế, nhãn tình hắn liền sáng lên, cung cấp nguyên liệu nấu ăn, đối phương có thể xuất thủ sao?
Không chỉ có Cơ Thành Cảnh, mà đôi mắt Cơ Thành Tuyết cùng đám người xung quanh cũng sáng ngời.
- Được, vậy bổn thái tử cáo từ trước.
Sau khi được Bộ Phương xác định, Cơ Thành Cảnh hoan hỉ, xoay người mang theo tùy tùng ly khai tiểu điếm, hắn vội vàng đi xem hai tên vừa mới chạy ra khỏi tiểu điếm đánh nhau.
Những người khác cũng đều cáo từ, Tiếu Nhạc đánh với Tiếu Mông, một trận chiến vài chục năm mới gặp một lần nha.
Không thể bỏ qua.
Tiếu Tiểu Long ra lệnh cho người mang Tiếu Yên Vũ đi, cũng cáo từ Bộ Phương.
Chỉ trong nháy mắt, trong tiểu điếm chỉ còn lại hai người, lần nữa trở về với vẻ hiu quạnh vốn có.
- Xú lão bản, ta cũng về đây, ngày mai ta tới nữa.
Tiểu la lỵ Âu Dương Tiểu Nghệ híp mắt nhìn Bộ Phương, xú lão bản này quả nhiên không lừa nàng, hắn thực sự cứu được Vũ tỷ tỷ.
Bộ Phương không để ý đến nàng, xoay người đi vào nhà bếp, cô nàng thè lưỡi làm trò, sau đó cũng rời đi.
Một đêm này Đế Đô được định trước đã không yên tĩnh.
Liệt Tâm Kiếm Vương hiện thân, xảy ra một trận quyết chiến với Tiếu đại tướng quân.
Theo người chứng kiến thuật lại, hai vị cường giả tựa hồ vì tranh đoạt một vò rượu mà tranh đấu không ngớt, từ Thành Đông giết đến Thành Tây, lại từ Thành Tây đánh ngược về thành Đông, chỉ vì tranh đoạt một vò rượu.
Tiếu Mông đại tướng quân, chiến lực cái thế, Liệt Tâm Kiếm Vương một kiếm xé trời, đại chiến của hai người kinh thiên động địa, hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người.
Một trận chiến này, đã bức các cường giả đang ẩn nấp tại Đế Đô hiện thân, trong lúc nhất thời, trong các con hẻm nhỏ, đều bạo phát chiến đấu, quy mô không đồng nhất, vô số chân khí bắn ra như pháo hoa, chiếu sáng cả một vùng.
Bất quá, hết thảy chuyện này đều không chút quan hệ với Bộ Phương.
Sau khi đóng cửa tiệm, Bộ Phương đi tới phòng bếp, mặc kệ bên ngoài náo loạn thế nào, trong tiểu điếm vân luôn an tĩnh như thế, điều hắn cần làm hiện giờ chính là thí nghiệm món ăn mới.
“Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ: Học được phương pháp nấu Cơm Linh Dược, canh Tử Sam Phượng Kê, cứu được tính mạng mỹ nữ, hiện tại tuyên bố phần thưởng."
"Phần thưởng đã giao, thỉnh ký chủ kiểm tra và nhận."
Thanh âm nghiêm túc của hệ thống vang lên trong đầu Bộ Phương, Bộ Phương mắt nhất thời sáng ngời, tâm thần lắng đọng.
"Phần thưởng: biết được bí pháp làm bánh hàu biển."
Bánh hàu biển, cái tên giống như một món ăn vặt, Bộ Phương thầm nghĩ.
Mình bận bịu nửa ngày, chỉ thu được một cái phần thưởng như vậy... Bộ Phương ca thán.
“Bánh hàu biển, món ăn vặt đặc sắc, dùng nước gạo, củ cải sắt sợi, hàu biển, hành thái, thịt, cùng các loại nguyên liệu cấu thành, trải qua thủ đoạn rán đặc biệt trở thành một món ăn vặt đặc sặc, mùi vị tươi ngon thơm miệng, sau khi vào miệng, mùi thơm nồng vờn quanh, khiến người ta lưu luyến."
Bộ Phương chưa từng nấu qua món này, đối với món ăn mới này hắn cũng cảm thấy hết sức hứng thú.
Vì vậy, thời điểm bên ngoài xảy ra chiến đấu kịch liệt, Bộ Phương đang tràn đầy chờ mong chuẩn bị thí nghiệm món ăn mới trong bếp.
Nguyên liệu nấu bánh hàu biển đã được hệ thống chuẩn bị xong, đựng trong một bát lớn, Bộ Phương lấy từ đó một cây củ cải trắng béo mập, củ cải trắng này có chất lượng vượt rất nhiều nếu so với củ cải mà Bộ Phương dùng để luyện đao.
Cầm trên tay, có thể cảm thấy linh khí bốc ra nồng nặc từ thân của nó.
Thái cải củ không phải chuyện gì khó đối với Bộ Phương, hắn nhanh chóng cắt củ cải trắng trong veo như nước này thành thành sợi, để một bên, sau đó lấy một khối thịt nhỏ, băm nhuyễn để vào chén nhỏ, cắt nhỏ đám gia vị, rồi rửa sạch hàu biển.
Hàu biển này cũng không phải loại bình thường, theo hệ thống nói, những con hàu này là những hàu biển cực phẩm lấy từ vùng duyên hải Nam Hoang, ẩn chứa linh khí phong phú, là nguyên liệu nấu ăn tuyệt hảo.
Sau khi chuẩn bị xong phối liệu, Bộ Phương bắt đầu chuẩn bị nước gạo, gạo này cần phải xử lý cẩn thận, không thể quá loãng cũng không có thể quá đặc.
Nước gạo quá loãng để hương vị của hàu thoát ra ngoài, mà nước gạo quá đặc sẽ làm hàu quá cứng, ảnh hưởng đến hương vị.
Lấy gạo để vào trong bát, Bộ Phương thả lỏng gân cốt, dự định tự mình vò nước gạo.
Tác giả :
Lý Hồng Thiên