Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
Chương 26 Mì Dương Xuân, rau xào thịt

Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70

Chương 26 Mì Dương Xuân, rau xào thịt



Editor: Trâu lười

11-12 giờ trên đường cái huyện thành, ánh mặt trời nóng rực,trong không khí tràn đầy bụi bặm. Hơi nóng tập kích người. Bên ngoài một gian hõm vào có mái hiên, có thể che ánh nắng. Thanh niên mặc áo choàng ngắn rách ngồi xổm ở chỗ thoáng mát, bên cạnh hắn để một cái giỏ lớn.

Hắn hình như rất nóng, nhấc khuỷu tay lên lau mồ hôi trên mặt, tiếp tục ăn rau dại nắm trong tay. Lúc trước Trình Dao Dao quấn lấy ăn thử một miếng rau dại nắm, vừa cứng vừa chát, còn có vị đắng của rau dại, uống liên tiếp mấy hớp nước mới có thể nuốt xuống.

Tạ Ba ngay cả nước cũng không có, quai hàm nhai lấy, trên trán nổi lên gân xanh, mặt không thay đổi nuốt xuống. Ăn xong hai nắm rau dại, hắn đứng dậy đi đến chỗ vòi nước, uống hai hớp nước, lại giội nước lên mặt mát lạnh, lộ ra lông mày hẹp dài sắc bén.

Hắn giống như con chó lớn lắc lắc nước trên đầu. Đột nhiên có cảm giác, quay đầu nhìn về hướng Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao bỗng nhiên rụt lại, thể xác và tinh thần nhảy thùng thùng. Cô phải người quá hiểu việc đối nhân xử thế, lúc này lại mơ hồ cảm thấy Tạ Ba sẽ không muốn mình nhìn thấy bộ dáng bây giờ của hắn.

Trong lòng Trình Dao Dao ê ẩm trướng trướng, bản thân cũng không hiểu cảm xúc kia từ đâu tới. Cô luôn cảm thấy Tạ Ba rất kiêu ngạo. So với bất kỳ người đàn ông nào trong thôn, hắn đẹp trai hơn nhiều, tính cách cao quý. Mà ở niên đại đặc thù này, cái gọi là xuất thân và thành phần lại ép hắn chật vật như thế.

Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong vừa nói vừa cười bưng đồ ăn đi tới, lúc này Trình Dao Dao mới thu lại cảm xúc.

Ba bát mỳ Dương Xuân, một đĩa rau xanh xào, một đĩa rau xào thịt và ớt, đặt lên bàn nóng hổi, mùi thơm bốn phía.

Trình Dao Dao vốn muốn ăn mì thịt băm, bị Hàn Nhân một ngụm đánh gãy, nhanh mồm nhanh miệng tính toán một khoản cho cô.

Mì Dương Xuân ở quán cơm quốc doanh 8 phân tiền một bát, ** phiếu. Bát mì rau 1 mao 5 thêm mấy cây rau xanh và đậu hủ, mì thịt băm thêm rau 3 mao một bát, ** phiếu. Rau xanh xào lại chỉ cần 6 phân tiền một đĩa, rau xào thịt và ớt chỉ cần 9 mao tiền một đĩa, không cần phiếu thịt.

(1 đồng = 10 mao, 1 mao = 10 phân, 1 đồng = 10 mao = 100 phân.)

Thế là ba người gọi 3 bát mì Dương Xuân, gọi thêm 2 đĩa đồ ăn kèm, chia ra mỗi người chỉ tốn 4 mao, còn có rau, thịt, lương thực tinh.

Trình Dao Dao nhìn ba bát mì tràn đầy cùng 2 đĩa thức ăn, trợn mắt lên, cảm thấy hơn 30 đồng còn trong túi mình tiêu thoải mái.

Trình Dao Dao thổn thức nói ra ý của mình.

Hàn Nhân một bên phân phát đũa cho Trình Dao Dao và Trương Hiểu Phong, một bên cười nói: “Nghe lời đại tiểu thư này xem, trước kia không quản việc nhà nên không biết củi gạo quý giá."

Trước kia mỗi lần Trình Dao Dao đi quán ăn đều tự gọi thịt, rau, món chính còn trả một phần cho Lưu Mẫn Hà, một bữa tiêu ít nhất cũng phải trên 1 đồng, mà mình ăn không hết, tiện nghi Lưu Mẫn Hà.

Hôm nay đi ăn cùng Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, hai người này mặc dù tính toán tỉ mỉ nhưng tuyệt đối không chiếm tiện nghi, Trình Dao Dao thật sự cảm thấy hai người này đáng giá kết bạn.

Mì Dương Xuân, tên như ý nghĩa, mùa xuân tuyết trắng ngoại trừ hành lá thái nhỏ không còn gì nữa. Nhưng mì sợi dùng bột mì tốt để làm, bên trong sợi mì có mùi lúa mạch đặc biệt thơm ngon, hương vị giản dị mạnh mẽ, ăn mềm dẻo. Trình Dao Dao tinh tế nhai nuốt xuống, trong dạ dày cảm giác ấm áp no bụng.

Đĩa rau xào thịt và ớt kia rất nhiều, thịt băm dùng tinh bột trộn qua,nhai ở trong miệng tươi non, mặc dù không đuổi kịp tay nghề của mình, nhưng cũng tương đối ngon.

Đầu bếp quán cơm đầu năm nay không phải ăn cũng có thể làm, không có chút vốn, người dân lao động mới không nhận nợ đâu.

Đầu bếp mỗi quán cơm đều có món ăn đặc biệt của bản thân, đĩa rau xào thịt và ớt xanh chính là món ăn đặc biệt của đầu bếp quán cơm quốc doanh.

Một ít gia đình có người ở trong thành, mùa hè không muốn làm cơm hoặc trong nhà mới khách sẽ đến quán cơm mua một phần thịt xào nhỏ, tiêu 9 mao ăn chút đồ mặn.

Nhưng không phải tất cả đồ ăn thịt đều rẻ như vậy. Rau xào thịt thêm ớt nên giá mới rẻ, giá thịt kho tàu cao hơn nhiều, phải 1 đồng 2 mao.

Đầu năm nay mọi người nghĩ vô cùng đơn giản: thịt cho thêm rau xanh không nên bán bằng giá thịt thuần!

Rau xào thịt kèm ớt xanh cũng tương đối ngon. Ớt xanh giòn mà không cay, còn có chút ngọt, ớt xanh xào qua nổi lên nếp uốn, hút nước canh no đầy, ăn chung với mì sợi ngon hơn so với thịt nhiều!

Hương vị đĩa rau xanh kia bình thường, rau xanh trong thành đều chở tới từ nông thôn, hương vị tóm lại kém một chút. Nhưng tăng thêm một chút mỡ lơn, một chút kia không đủ cũng bị che giấu đi.

Trình Dao Dao còn tốt, Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong mỗi ngày làm việc trong ruộng, lúc này vùi đầu ăn, không quan tâm nói chuyện.

Bát mì Dương Xuân tương đối nhiều, chắc nịch, một bát của Trình Dao Dao, nửa bát chia cho Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, lúc này bản thân mới vùi đầu ăn mì.

Hai người họ ngay từ đầu còn liều mạng từ chối, Trình Dao Dao nói: “Tôi thật sự ăn không nổi, giữ lại cũng lãng phí."


Hai người lúc này mới ngượng ngùng nhận.

Mì sợi trắng cho vào bát, cho thêm nước rau xào thịt và ớt trộn lẫn vào, nguyên bản không có mùi vị gì cũng tăng thêm mùi vị thịt cay, làm khẩu vị của người ngon hơn.

Ba bát mì, một món mặn, một món chay đều ăn hết sạch, ngay cả nước canh cũng còn.

Trình Dao Dao sờ bụng, cô lâu rồi không ăn no như vậy. Đời trước mặc dù cô chưa hề chịu qua đói, nhưng ẩm thực chú trọng bảy phần no, phải giữ gìn dáng người và làn da, từ trước đến nay sẽ không để bản thân ăn nhiều.

Sau khi tới đây, cô thường thường cảm thấy đói, lượng cơm ăn cũng nhiều hơn trước kia không chỉ một lần. Nhưng bánh cao lương tạp cô không ăn nổi, dạ dày mảnh mai ăn vào không thoải mái. Hôm nay ăn một bát mì trắng, cuối cùng cũng dễ chịu.

Hàn Nhân phát sầu nhìn Trình Dao Dao: “Lượng cơm ăn của cô sao ít như vậy, giống như chim sẻ. Nghe nói làm việc trong ruộng đậu nành mệt mỏi, sao cô không đói bụng?"

“Tôi… Tôi đói mà. Trời sinh dạ dày của tôi nhỏ à." Trình Dao Dao có chút chột dạ nhìn đi nơi khác, không dám nói mình làm chút chuyện trong ruộng.

Cô ở trong ruộng đậu nành một ngày có thể làm 2 tiếng đã đỉnh lắm rồi, thời gian còn lại không phải ngủ nướng chính là mò mẫm chơi đùa.

Nghĩ như vậy, cô lại vụng trộm thò đầu ra nhìn đường cái, dưới mái hiên không có một ai.

Trình Dao Dao nghĩ nghĩ, lại mua thêm hai cái màn thầu, dùng giấy dầu bọc lại nhét vào trong bọc. Hành động này nhắc nhở Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong, hai người họ cũng mua mấy cái bánh bao và bánh nướng cho bản thân.

Các cô chịu đủ ký túc xá TNTT cùng bánh cao lương, mua chút màn thầu trở về ăn bữa ngon. Bánh bao chay 5 phân tiền một cái, bánh bao thịt 1 mao một cái, bánh nướng vụn thịt 8 phân tiền một cái, đều dùng phiếu lương, không đắt lắm.

Trương Hiểu Phong thở dài: “Vẫn đắt. Quê chúng ta bữa nào cũng ăn màn thầu, tự mình mua bột mì về làm, tiện nghi hơn nhiều."

Trình Dao Dao nhanh trí nghĩ nói: “Chúng ta chờ một lúc nữa đi quán lương thực mua mấy cân bột mì về nhà tự làm bánh bao ăn."

Hàn Nhân dùng ánh mắt nhìn đồ đần nhìn cô: “Nhóm TNTT nhiều người như vậy, chúng ta làm bánh bao chay giấu ở đâu?"

“Đáng ghét." Trình Dao Dao bẹp miệng: “Sao chúng ta chưa chuyển ký túc xá?"

Trương Hiểu Phong nói: “Nhanh thôi."

Ba người ăn xong đi ra ngoài, mấy nam TNTT lại đuổi theo, Thẩm Yến và Trình Nặc Nặc đứng cách đó không xa.

“Dao Dao, Thẩm Yến nói nhóm TNTT chúng ta mua chút bột mì trở về, thế nào? Các cô góp hay không?"

Trình Dao Dao còn chưa kịp phản ứng, Hàn Nhân giành nói: “Chúng tôi góp hay không góp? Vậy đến cùng các anh muốn chúng tôi góp hay không góp? Đây là muốn tách ra nấu cơm."

“Không, không, chúng tôi không có ý này mà! Chính là Trình Nặc Nặc để chúng tôi đến hỏi một tiếng, nói quán lương thực mới về bột mì Phú Cường. Lúc này mới đến hỏi các cô một tiếng."

Mấy nam TNTT bị hỏi xấu hổ. Mấy người đàn ông đều không có nhiều cong cong lượn lượn như vậy, Trình Nặc Nặc bảo họ đến hỏi, bọn họ thật sự đến hỏi, nghĩ muốn ăn một bữa người đứng đầu.

Hàn Nhân lôi kéo Trình Dao Dao cười lạnh nói: “Vị đại tiểu thư của chúng ta mua 1kg gạo trắng ở chợ đen, còn ăn không nổi bột mì Phú Cường của các người?"

Mấy nam TNTT bị hỏi liên tục bại lui, nhấc tay cầu xin tha thứ.

Trương Hiểu Phong khuyên Hàn Nhân nói: “Được rồi, đừng tức giận."

“Nhất định là Trình Nặc Nặc đang giở trò!" Hàn Nhân tức giận nói: “Công việc của cô ta là nấu cơm, dựa vào đâu không cho chúng ta ăn cơm?"

Cơm nước của nhóm TNTT không có tách ra, luôn luôn là Trình Nặc Nặc cầm muôi, các cô phụ trách ăn. Hôm nay bọn họ hỏi câu này, không phải muốn tách ra ăn riêng sao?

Chỉ có trong lòng Trình Dao Dao rõ ràng, Trình Nặc Nặc không muốn để cô dính ánh sáng bàn tay vàng của cô ta. Dù sao sắp chuyển ký túc xá rồi, Trình Dao Dao mặc kệ những thứ này.

Cuối cùng, Hàn Nhân các cô vẫn không muốn cùng bọn Thẩm Yến tách ra ăn riêng. Các cô làm việc cả ngày mệt mỏi, hôi thối, trở về còn phải nhóm lửa nấu cơm, tự dưng tăng thêm lượng công việc. Lại nói, Trình Nặc Nặc nhận nấu cơm, sao phải tiện nghi cô ta?

Hàn Nhân cùng Trương Hiểu Phong muốn đi theo mua lương thực. Hàn Nhân là kế toán của nhóm TNTT, tiền đều ở trong tay cô, mua lương thực không thể thiếu cô.

Trình Dao Dao lại nói: “Các cô đi đi, tôi muốn đi cung tiêu xã trước."

Trương Hiểu Phong nói: “Một mình cô đi sao được? Tôi ở lại đi cùng cô."

Những người khác cũng rối rít nói: “Dao Dao, hôm nay người trong thành nhiều, chúng ta để một người lại đi cùng cô."

Dáng dấp Trình Dao Dao quá mức dễ chú ý, mỗi lần vào thành phải có hai nam TNTT đi theo. Vì Trình Dao Dao, nhóm nam TNTT không ít người đánh nhau.

Trình Dao Dao nói: “Không cần! Tôi ở ngay cung tiêu xã đợi mọi người, cũng không đi đâu cả, như này được rồi chứ?"

Khuôn mặt nhỏ của Trình Dao Dao lạnh như băng, ai cũng không dám trêu chọc cô. Lại nói cung tiêu xã người đến người đi, lại là đơn vị quốc doanh, không ai dám gây chuyện.

Trình Dao Dao lại lôi kéo Hàn Nhân, nhỏ giọng nói cô mua cho cô 10kg bột Phú Cường, đưa lương phiếu cùng tiền cho cô. Trương Hiểu Phong cũng dặn dò Trình Dao Dao hai câu, những người khác liền đi.

Trình Dao Dao bước nhanh chạy tới cung tiêu xã.

Lúc này bên trong cung tiêu xã không có người nào, Trình Dao Dao vừa vào cửa chỉ nghe thấy tiếng nói sắc nhọn của người phụ nữ: “Mấy tấm da này 2 đồng một tấm, bán hay không?"

Chỉ thấy thanh niên nông thôn mặc áo choàng ngắn rách đứng trước quầy, bên chân đặt giỏ lớn. Nữ nhân viên mậu dịch khoảng 40 tuổi mặc đồ lao động bằng vải xanh, mặc thêm áo khoác trắng, đang gắt gỏng lật mấy tấm da.

Mặt cô viết tràn đầy chữ không kiên nhẫn, vừa nhìn chính là trong lòng không vui, tìm người trút giận.

Tạ Ba đưa lưng về phía quầy hàng, tiếng nói rất bình thản: “Lần trước là 2 đồng rưỡi."

Nhân viên mậu dịch liếc mắt: “Anh cũng biết là lần trước! Hiện tại chính là giá này, thích thì bán!"

Tạ Ba trầm mặc một lúc, nói: “Bán."

Nhân viên mậu dịch hừ một tiếng, bàn tay vểnh lên nhặt tấm da.

Ba một tiếng, da bị ấn trở về. Một cánh tay mảnh khảnh đặt bên trên tấm da, da bụi bẩn, cái tay kia lại trắng nõn như tuyết, móng tay chăm sóc mượt mà chỉnh tề, trong suốt.

Nhân viên mậu dịch sững sờ, nhấc mắt nhìn lên, lại bị một cô gái xinh đẹp làm lay động.

Nhân viên mậu dịch vô thức thu lại tức giận nói: “Cô là ai?"

Trình Dao Dao nhếch đuôi lông mày lên: “Cô quản tôi là ai!"

Nhân viên mậu dịch đã từng giao tiếp với khách hàng, luyện thành đôi mắt vô cùng tinh tường. Cô tập chung nhìn quần áo và mười ngón tay của Trình Dao Dao, bất luận kiểu dáng hay chất lượng, hàng xa hoa nhất trong cung tiêu xã cũng không sánh nổi. Tăng thêm khí chất và bề ngoài của Trình Dao Dao, trong lúc nhất thời không dám mắng lại.

Trên trấn nhỏ sao lại có người như vậy, sợ không phải con gái của lãnh đạo.

Trình Dao Dao nhặt máy tấm da nhét vào trong giỏ lớn của Tạ Ba, một túi nấm bên cạnh cũng bỏ vào, lôi kéo Tạ Ba nói: “Chúng ta đi thôi!"

Nhân viên mậu dịch kêu lên: “Ai, những đồ kia hơn hai cân, không bán à?"

“Không bán!" Trình Dao Dao cũng không quay đầu lại đi ra ngoài.

Cô đi vài bước, sau lưng một âm thâm cũng không có, vội quay đầu lại. Tạ Ba cầm sọt lớn an tĩnh đứng sau lưng cô không xa.

Trình Dao Dao lúc này mới thở phào, nói: “Vừa rồi người phụ nữ kia thật đáng ghét."

Tạ Ba yên lặng nhìn cô, không lên tiếng, hai đầu lông mày có màu sắc u ám. Trình Dao Dao chớp mắt, nói: “Anh đừng trừng tôi, có phải tức giận rồi không? Tôi sẽ giúp anh bán da đi."

Tạ Ba nói: “Không có."

Rất ngắn gọn, trả lời câu hỏi đầu tiên của cô.

Trình Dao Dao lúc này mới cười, nói: “Anh không tin tôi có thể giúp anh bán da đúng không?


Tạ Ba nói: “Mùa hè da khó bán, không có việc gì."

“Anh chính là không tin tôi." Trình Dao Dao bẹp miệng, móc bao giấy dầu từ trong bọc ra: “Cho anh cái này. Anh ăn xong tôi giúp anh bán những đồ này đi."

Sắc mặt Tạ Ba trầm xuống, nhấc giỏ lên không nói một lời xoay người rời đi.

“Này!" Trình Dao Dao giữ giỏ của hắn, bị kéo tới phía trước lảo đảo một chút, Tạ Ba vội vàng dừng lại. Một thanh niên nông thôn mặc áo rách rưới, một cô gái xinh đẹp mawck váy liền, một đôi tổ hợp này vốn dễ thấy, một bác gái đi ngang qua bọn họ quăng tới ánh mắt khác thường.

Tạ Ba vội lùi mấy bước, trầm giọng nói: “Những vật này bán không được là chuyện của tôi, không cần cô quan tâm."

Nếu đặt ở trước đó, Trình Dao Dao nhất định sẽ giận. Nhưng ký ức ở trên tầng lúc nãy còn sót lại trong lòng Trình Dao Dao, giờ phút này cô rốt cuộc hiểu rõ tự tôn cùng nhạy cảm của Tạ Ba, đôi mắt hoa đào xoay chuyển, nói: “Nhưng mới vừa rồi bác gái lơn tuổi kia bị tôi đắc tội thảm rồi, sẽ không thu lại đồ vật của anh đâu."

Tạ Ba: “…"

Trình Dao Dao nhìn ánh mắt Tạ Ba lo nghĩ, cười nói: “Tôi nói qua rồi, tôi biết chỗ nào thu mua đồ của anh. Chỉ cần anh ăn hết hai cái bánh bao này, tôi dẫn anh đi."

Hai người ở trên đường vô cùng dễ thấy, Tạ Ba không rên một tiếng nhấc giở đi về phía đầu ngõ, rẽ vào một chút, tầm mắt của mọi người không thể nhìn thấy.

Trình Dao Dao cười tủm tỉm mở bao giấy dầu ra đưa tới trước mắt Tạ Ba, bánh bao chay trắng nõn, mang theo hương thơm bay vào mặt. Từ sáng sớm đến giờ chỉ ăn hai nắm rau dại, dạ dày lập tức la ầm lên, phát ra hai tiếng vang.

Tạ Ba vội vàng không kịp chuẩn bị, hai bên tai nóng bỏng che bụng.

Trình Dao Dao phốc phốc cười ra tiếng, thúc giục nói: “Đừng rụt rè nữa, ăn nhanh đi!"

Tạ Ba nuốt chút nước bọt, cầm lấy một cái bánh bao. Cắn liên tiếp mấy miếng lớn, bánh bao chay mềm mềm, còn nóng hổi, mang theo vị đường ngọt, không cần nước có thể tùy tiện nhai nát. Không đợi đầu lưỡi tinh tế nhấm nháp, nuốt xuống đồ ăn ngon này, ngay sau đó lại cắn một cái.

Trình Dao Dao nâng má, mỉm cười nhìn Tạ Ba ăn, trong lòng còn cao hứng hơn so với mình ăn.

Không biết lúc nào, hai cái bánh bao chay bị ăn như hổ đói nuốt vào. Tạ Ba thở ra một hơi, trong bụng cảm giác no đủ hóa ra tốt như vậy.

Tạ Ba đi đến vòi nước công cộng, vùi đầu uống mấy ngụm nước lạnh, lau mồm nói: “Hiện tại có thể mang tôi đi rồi?"

Trình Dao Dao không biết vì cái gì, cảm thấy Tạ Ba sau khi ăn no, tâm tình càng không tốt. Mặc dù giọng nói của hắn rất bình thản. Trình Dao Dao nhún vai: “Đi theo tôi."

Trình Dao Dao ở phía trước dẫn đường, dẫn Tạ Ba đi tới chợ đen.

Chợ đen ở một con phố khác ngay phía sau cổng chào, trước sau chỗ này đều thông suốt, hẻm nhỏ xung quanh thông suốt, một khi xảy ra chuyện, nhóm hàng rong chạy tứ phía, đội tra xét cũng không biết đuổi theo đường nào, là một nơi tiến có thể công, lui có thể thủ tốt.

Nguyên chủ tới đây rất nhiều lần, trong sách nữ chính cũng là ở đây kiếm lời món tiền đầu tiên, từ đây phát tài.

Trình Dao Dao nhớ kỹ, trong sách lúc Tạ Ba ở cung tiêu xã bị nhân viên mậu dịch gây khó dễ để ép giá, chính nữ chính trong sách thay hắn bán da ở chợ đen, mạnh mẽ tăng độ thiện cảm với Tạ Ba.

Cũng ở chợ đen, mở ra thế giới cho Tạ Ba, đi lên con đường quật khởi.

Chỉ là… Trong lòng Trình Dao Dao có chút thấp thỏm, cô không xác định mình có thể gặp được người bán hàng rong thu mua da thú hay không.

Trong ngõ nhỏ, rất nhiều người bán hàng ngồi xổm ở chỗ thoáng mát chờ khách hàng. Có ít người đong đưa cây quạt ngủ gật, không hỏi căn bản không biết bọn họ hóng mát hay bán đồ nữa, có ít người bán đồ thì nhìn một cái không sót gì: rau củ, trái cây, dưa ngọt, quả đào, còn có thanh mai, chất lượng kém hơn quả Tạ Ba hái cho cô nhiều.

Ánh mắt Trình Dao Dao đảo qua từng cái, cô mềm mại ướt át đứng ở bên trong chợ đen, váy liền cùng giày da trên người, nhìn qua chính là dê béo. Rất nhiều người bán hàng lập tức ngo ngoe muốn động, nhưng thanh niên cao lớn sau lưng cô quá đáng sợ, làm đám bán hàng rong ngo ngoe muốn động kinh sợ.

Tổ hợp Trình Dao Dao và Tạ Ba vô cùng khác thường, trong lúc nhất thời đám người không biết bọn họ định làm gì, không có người tùy tiện đi lên nghe ngóng.

Trình Dao Dao cắn môi, ánh mắt nhìn bốn phía, làm sao cũng không tìm được người mình muốn tìm.

Tạ Ba ở sau lưng nói: “Được rồi, chúng ta trở về thôi." Cô đứng ở đây bị người ta dò xét, trong lòng Tạ Ba rất không thoải mái.

Trình Dao Dao vào chợ đen trợn tròn mắt, cô chỉ nhớ rõ nữ chính trong sách giao tiếp với hai người bán hàng, một thanh niên gầy gò và một cô gái. Nhưng hôm nay ở trong chợ đen, không có ai phù hợp với miêu tả cả. Phải biết mùa hè da bán không tốt, không phải ai cũng mua.

Trình Dao Dao nói: “Thế nhưng là… thế nhưng là tôi mang đồ vật tới…"

Trong lòng Tạ Ba thở dài, thản nhiên nói với Trình Dao Dao: “Không có việc gì. Cô đứng ở bên kia tránh mặt trời, tôi đi bán. Tạ Ba chọn một chỗ đất trống râm mát để Trình Dao Dao đứng đấy, đem giỏ lớn để ở bên cạnh cô, bản thân đi sâu vào ngõ nhỏ.

Trình Dao Dao vừa mất mặt vừa cảm thấy có lỗi. Cô vừa rồi thật sự quá kích động rồi, sớm biết vậy còn không bằng lấy lòng bác gái ở cung tiêu xã, để bác nhận đồ của Tạ Ba. Lần này tốt rồi, cho Tạ Ba một hố!

Trình Dao Dao trông thấy Tạ Ba đi đến nơi hẻo lánh, nói chuyện với một người đàn ông trung niên, hai người thấp giọng nói chuyện gì đó với nhau. Người đàn ông kia một lúc lắc đầu, một lúc híp mắt, Tạ Ba từ đầu tới cuối trấn định. Cuối cùng, người đàn ông không có cách nào cắn răng một cái, gật nhẹ đầu.

Lúc này Tạ Ba mới quay về, lấy túi nấm bên trong giỏ, nói với Trình Dao Dao: “Chờ, đứng có chạy lung tung."

“Tôi mới không đâu." Trình Dao Dao phản bác.

Tạ Ba dùng đôi mắt đen kịt nhìn cô, bộ dáng không tín nhiệm.

Lão nông ngồi xổm ở một bên ho khan hai tiếng, bên trong đôi mắt tràn đầy nếp uốn lộ ra ý cười: “Chàng trai, đến chợ đen còn mang theo cô vợ nhỏ nũng nịu. Yên tâm đi đi, bác giúp cháu nhìn."

Cánh môi Tạ Ba hơi há ra, cùng Trình Dao Dao nhìn nhau, đột nhiên dời mắt đi chỗ khác, cầm đồ mang đi.

Trình Dao Dao cười tủm tỉm ngồi xổm ở bên cạnh lão nông kia, đáp lời hắn: Bác trai, bác bán gì vậy?"

Lão nông cười giống như lão hồ ly: “Cháu muốn mua cái gì?"

Trình Dao Dao nhìn kỹ ông, nghĩ nghĩ: “Lương thực?"

Lão nông ho khan một tiếng, không nói lời nào. Trình Dao Dao cười xoa xoa bàn tay nói: “Giá bao nhiêu đây?"

Trong đôi mắt đục ngầu của lão nông lóe sáng, đưa ngón trỏ cùng ngón cái ra: “8 mao."

“A!" Trình Dao Dao lộ ra biểu cảm “Ông đùa tôi": “Gạo trắng đắt nhất ở cung tiêu xã treo biển hành nghề mới 1 mao 7 phân!"

Lão nông nhìn Trình Dao Dao ăn mặc tốt mới nâng giá, bị cô sặc một cái, lập tức nói: “Chỗ tôi không cần lương phiếu. Cháu mua nhiều một chút tôi khuyến mãi cho cháu."

“Khuyến mãi nhiều hay ít?"

“7 mao."

“Vẫn đắt!" Trình Dao Dao lấy 2 phiếu vải từ trong bọc ra: “5 mao, hai phiếu vải này cho bác."

“Phiếu vải!" Mắt lão nông sáng lên, lại nói: “Cháu ép giá quá ác, ít nhất cũng phải 6 mao!"

Trình Dao Dao cười: “Bác cả năm mới được hai phiếu vải, đến cùng có muốn hay không?"

Hai phiếu vải ở trong tay Trình Dao Dao lắc a lắc, con mắt lão nông nhìn chằm chằm, cắn răng lấy tay đoạt đi: “Được được, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cháu, để cháu 5 mao!"

Đầu năm nay thôn xã và thành phố chênh lệch lớn, phân chia vật chất không đồng đều. Người trong thành phố vì lương thực buồng phát rầu, lão nông dân nông thôn lại vì một phiếu công nghiệp hay là 1 phiếu vải cũng có thể gấp đến độ lửa cháy đến nhà.

Đầu năm nay kết hôn ngoại trừ lễ hỏi, còn muốn ba chuyển một vang, kém một chút, một bộ quần áo mới dù sao cũng phải làm? Nhưng lão nông dân không giống trong thành phố, chỉ có thể lấy được một chút vải vóc may quần áo. Nông dân muốn lấy một tấm vải may quần áo, chính là chuyện vô cùng khó khăn.

Con gái lão nông trưởng thành, đang là lúc thích chưng diện, muốn mặc quần áo mới. Nhưng gần đây người bán vải trên chợ đen không tới, trong tay lão nông nắm chặt tiền cũng không có cách nào mua quần áo cho con gái. Thấy phiếu vải trong tay Trình Dao Dao, giá cả vải vóc so với chợ đen tốt hơn nhiều!

Lão nông để Trình Dao Dao chờ ở nguyên chỗ, tự mình chạy đến một bên, hướng vào phía sau cái rương hô lên: “Hầu Tử, Hầu tử, tiếng còi!"

“Tiếng còi" ý là chuyện buôn bán đến. Cái rương phía sau truyền đến tiếng thanh niên đang bối rối: “Đến rồi, bao nhiêu?"

Lão nông quay đầu: “Cháu muốn bao nhiêu?"

Trình Dao Dao trợn cả mắt lên, Hầu tử! Cô hoảng hốt vội nói: “5kg. Thuận tiện gọi Hầu Tử tới cho cháu!"

Một thanh niên gầy gò ôm túi lương thực đi tới: “Ai kêu tôi?"


Chỉ thấy một cô gái đẹp đến mức người ta không dám nhìn thẳng đứng dưới mái hiên, mặt mũi tràn đầy kích động nhìn hắn. Hầu Tử nhất thời giật mình, hai tay giật nhẹ trên quần áo dúm dó: “Cô… Cô tìm tôi?"

Trong lòng Hầu Tử nhảy thùng thùng. Hắn còn không có cùng cô gái xinh đẹp như vậy nói chuyện qua đâu, mà ánh mắt cô gái này nhìn hắn, giống như trông thấy… trông thấy thứ gì ăn ngon vậy.

Trình Dao Dao cố nén kích động, trước thanh toán tiền lương thực, để túi gạo trắng giấu bên trong giở của Tạ Ba. Lão nông cất tiền cùng cái túi không vội vàng đi.

Lúc này Trình Dao Dao mới nói với Hầu Tử: “Loại da tốt nhất, anh có mua hay không?"

Hầu Tử nghe thấy sinh ý, tâm thần nhộn nhạo lập tức thu hồi lại, nói: “Mùa hè, da có thể bán nhưng không được giá cao, không mua cái đồ chơi này."

Trình Dao Dao cầm tấm da cho hắn nhìn: “Loại da này chất lượng khá tốt. Chỉ cần anh mua, tôi mua mấy cân đường của anh."

Sắc mặt Hầu Tử lập tức trở nên vô cùng cảnh giác: “Ai nói cho cô biết tôi có đường?"

Đường cùng lương thực là vật chợ đen cấm lưu thông, bị bắt hậu quả khá là nghiêm trọng. Những người bán hàng trên chợ đên đều vô cùng cẩn thận.

Trình Dao Dao cười: “Đầu óc anh linh hoạt, hiểu được mượn lão nông dân bán lương thực chia tiền, khẳng định cũng có biện pháp bán đường."

Trong sách Hầu Tử là nhà buôn, đầu não vô cùng linh hoạt. Chính hắn không có cái gì, nhưng phương pháp nhiều, sẽ luồn cúi, giao lưu đủ loại người, người người đều biết, chuyên môn làm trung gian giới thiệu giúp người mua cùng người bán, kiếm chút phí hoa hồng.

Con mắt Hầu Tử lòng vòng, Trình Dao Dao đem một tờ tiền lẻ nhét vào tay hắn, nói: “Anh có biện pháp, về sau tôi sẽ thường chiếu cố anh."

“Cô muốn bao nhiêu đường?" Hầu Tử bóp lấy 5 mao tiền trong tay, rốt cục nhả ra.

Trình Dao Dao nghĩ nghĩ: “Lấy trước 5kg đi. Mấy tấm da này anh phải thu cho tôi."

“Thành!" Hầu Tử báo giá đường trắng 1 đồng 7, da báo 3 đồng 2, để Trình Dao Dao chờ lấy, bản thân rất nhanh chạy vội vào ngõ nhỏ.

Lúc này, Tạ Ba cũng quay về rồi. Hắn trông thấy một thanh niên gầy gầy ở cạnh Trình Dao Dao chạy đi, ánh mắt nặng nề nhìn Trình Dao Dao.

Hắn không nói lời nào, Trình Dao Dao cũng thấy ánh mắt “Cô không nghe lời" của hắn. Cô không hiểu sao có chút chột dạ, vội vàng tranh công nói: “Vừa rồi người kia chịu thu mua da rồi."

Tạ Ba nhíu mày, ngược lại có chút kinh ngạc. Trình Dao Dao thế mà có thể bán được da ở mùa hè.

Trình Dao Dao cũng rất kinh ngạc, hỏi Tạ Ba: “Anh mang nấm bán hết rồi sao? Bán được bao nhiêu?"

Tạ Ba buông tay, Trình Dao Dao không khách khí lấy một cuộn tiền giấy trong tay hắn đếm đếm, có hơn 5 đồng! Còn có mấy phiếu lương! “Anh bán thế nào được nhiều như vậy?"

Tạ Ba không lên tiếng, bỏ một nửa phiếu lương và 2 mao tiền vào trong tay Trình Dao Dao.

Trình Dao Dao nhìn hắn chằm chằm: “Làm gì vậy?"

Giọng nói Tạ Ba rất tự nhiên: “Bánh bao."

Đây là muốn tính toán rõ ràng với cô. Trình Dao Dao trừng hắn nửa ngày, nhận lấy, mệt mỏi quay mặt qua một bên.

Một lúc sau, Hầu Tử hồng hộc thở quay lại, móc một túi đường trong ngực ra: “Hô… Cô vẫn ở đây a. Năm cân, cô ước chừng."

Tạ Ba dùng ánh mắt hỏi thăm, Trình Dao Dao nhỏ giọng nói: “Là đường."

Tạ Ba nhận lấy, dùng tay ước lượng một chút, gật đầu: “Đủ 5kg."

Hầu Tử cười nói: “Người trong nghề a."

Trình Dao Dao lấy tiền ra, nói: “Da kia đâu?"

“Da 3 đồng 5!" Hầu Tử đếm tiền nhét vào trong túi, đắc ý nói: “Tôi giúp cô tăng giá!"

Ba người giao nhận tiền xong, Tạ Ba mang theo giỏ dẫn Trình Dao Dao ra khỏi chợ đen. Bên trong giỏ hơn 10kg đồ, Tạ Ba cũng không hỏi nhiều.

Tạ Ba dẫn Trình Dao Dao trở lại ven đường lớn đầu ngõ rồi dừng lại.

Trình Dao Dao dương dương đắc ý, nói với Tạ Ba: “Tôi nói tôi có thể bán được mà!"

Tạ Ba “Ừ" một tiếng, lấy 2 đồng đưa cho cô: “Bán được nhiều."

Trình Dao Dao trừng mắt nhìn tiền kia, đôi mắt xoay chuyển , nhận lấy: “Đây coi như là chúng ta hợp tác rồi. Anh xem một chút, giá cả trên chợ đen tốt như vậy, anh vì cái gì mỗi lần đều mang đồ bán cho cung tiêu xã? Về sau đến chợ đen nhé."

Tạ Ba trầm mặc không nói, một lúc lâu sau mới nói: “Thành phần của tôi không tốt." Hắn giật giật khóe môi, tự giễu: “Loại người như tôi, không có tư cách mạo hiểm."

Trình Dao Dao cắn môi, kinh ngạc nhìn Tạ Ba. Vừa rồi Tạ Ba có thể bán nấm được giá cao, nói rõ hắn không phải không biết làm ăn, cũng không phải chỉ hướng mặt cho đất, hướng lưng cho trời, làm công việc tốn sức mệt chết, hắn chỉ là…

Trình Dao Dao nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện mà trong sách không viết ra. Vì cái gì Tạ Ba trôi qua 20 năm thời gian khổ cực, mỗi ngày chỉ dựa vào sức lực kiếm chút công điểm đáng thương? Bởi vì xuất thân của hắn! Hắn không giống như những người khác, buôn đi bán lại nhiều lắm là bị phạt đi diễu phố, xuất thân này của hắn, không có tư cách phạm sai lầm. Hắn là một mảnh bầu trời chống đỡ trong nhà, nếu hắn bị bắt, bà nội cao tuổi cùng em gái yếu đuối thật sự không có đường sống.

Trình Dao Dao bỗng nhiên nắm lấy tay Tạ Ba, nói: “Anh sợ mình xảy ra chuyện, không chăm sóc bà Cố và em gái."

Tạ Ba toàn thân chấn động, bên trong đôi mắt đen nhánh nổi lên sóng lớn, hắn bình tĩnh nhìn Trình Dao Dao, bên trong đôi mắt hoa đào trong suốt, chớp động hiện lên ánh sáng đã hiểu và đồng cảm.

Một tia “Đã hiểu" kia làm lòng hắn nóng lên, một tia đồng cảm lại giống như nước bên trong mùa đông giá rét, giội tỉnh hắn. Nắm tay rút về: “Về sau đừng tới bán đồ. Một mình cô rất nguy hiểm."

Dừng một chút lại nói: “Tôi cũng sẽ không tới nữa."

Nói xong, Tạ Ba dẫn đầu đi ra ngõ nhỏ.



Trình Dao Dao run lên nửa ngày, mới tự mình rầu rĩ trở về cung tiêu xã. Hàn Nhân và Trương Hiểu Phong đã sớm chờ ở cửa ra vào, thấy cô vội kéo lại: “Cô chạy đi đâu vậy, chúng tôi đều bị cô dọa chết!"

“Tôi… Tôi đi vệ sinh." Trình Dao Dao ấp úng nói.

Hàn Nhân lúc này mới yên tâm, lôi kéo Trình Dao Dao nói: “Mau mau, cung tiêu xã mới nhập một món điểm tâm mới, nhanh mua đi."

Điểm tâm ở cung tiêu xã luôn chỉ có 4 kiểu cũ, Trình Dao Dao tò mò cái gì mới đâu, lập tức đi theo Hàn Nhân.






Tác giả : Dương Tố
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại