Mỹ Nhân Yêu Kiều Năm 70
Chương 1 Thợ săn và mỹ nhân
Dịch: Trâu lười
Mưa to như trút nước, cây cổ thụ cao vút trên 100 năm đứng vững, tán cây che khuất bầu trời làm những tia sáng trong rừng càng thêm u ám. Nước mưa xuyên thấu qua tán cây và cây mây rơi xuống ào ào mang theo mùi của chất mùn và thực vật.
Khu rừng lâu đời như này ở thế kỷ 21 rất hiếm thấy. Trình Dao Dao lảo đảo chạy trong rừng cây, đôi chân bước đi lún sâu vào trong đất bùn, nước bùn trơn trượt chui vào giày.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân mạnh mẽ, tiếng nói của người đàn ông sắc bén: "Dừng lại, không được chạy!"
Nghe thấy thanh âm này, Trình Dao Dao sợ hãi chạy nhanh hơn, một chiếc giày lún sâu vào trong bùn không rút ra được, cô trực tiếp đá bay ra ngoài, hoảng sợ nhìn phía sau.
Người đàn ông phía sau có dáng người cao lớn, hắn mặc quần áo kiểu dáng xưa cũ, áo choàng ngắn cùng quần vải xanh, trong tay còn cầm một thanh đao. Hắn cách Trình Dao Dao tầm 7,8 mét, lưỡi đao chiếu tới chớp nhoáng sáng như tuyết.
Tối hôm qua Trình Dao Dao vừa mới trải qua bữa tiệc sinh nhật 22 tuổi, người nổi tiếng tụ tập, toả sáng cả đêm. Sáng hôm nay vừa mở mắt dậy cô đã thấy mình xuất hiện trong rừng cây này, còn có một người đàn ông hung dữ đuổi theo cô.
Đây là do mẹ kế và em kế bán cô đến vùng núi nào đấy hay chỉ là chương trình thực tế đùa giỡn gì đó thôi. Trình Dao Dao rối bời suy đoán, bản năng sinh tồn thúc đẩy, đôi chân di chuyển nhanh chóng.
Thân hình cô gái nhỏ nhắn ở trong rừng mưa hiện ra ưu thế, một bên chân không đi giày vẫn giống như thỏ, chạy nhanh hơn cả người đàn ông phía sau. Bên cạnh bụi cỏ ở phía trước có một đường mòn nhỏ, Trình Dao Dao vô thức chạy tới con đường kia.
Người đàn ông sau lưng gào lên: " Dừng lại, nơi đó là ..."
Là cái gì? Chân Trình Dao Dao vừa giẫm lên mặt đất lập tức lõm xuống, cả người cô nặng nề bay ra ngoài ...
Trong lùm cây chất đầy lá rụng là cạm bẫy thiên nhiên, Trình Dao Dao quay cuồng lăn xuống sườn dốc, bùn nhão lá khô dày dặn cứu Trình Dao Dao một mạng, cô lăn mười mấy vòng mới dừng lại trên mặt đất, mắt nổ đom đóm.
Phía trước truyền đến tiếng động kỳ quái, Trình Dao Dao ngẩng đầu nhìn lên.
Ừng ực, tiếng mưa rơi khắp bầu trời, Trình Dao Dao rõ ràng nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của mình.
Ở trước mặt cách cô 3,4 mét xuất hiện một còn lợn rừng!
Con lợn rừng kia khác hẳn lợn nhà trắng trắng mềm mềm, da lông toàn thân màu nâu đậm, răng nanh lóe sáng. Lúc này khóe miệng nó chảy nước miếng, bộ dáng bị chọc giận gắt gao trừng cô, bên trong miệng không ngừng phát ra tiếng hừ hừ.
Trong đầu Trình Dao Dao ông một tiếng, tê cả da đầu.
Con lợn rừng kia nhe răng, móng trước đạp mặt đất, trong mắt nó lộ ra ý không tốt, đột nhiên hướng phía sau lưng Trình Dao Dao phát ra tiếng gầm nhẹ.
Sau lưng truyền đến tiếng rì rào, Trình Dao Dao nhìn lại, một thân ảnh cao lớn trượt xuống từ sườn dốc, hắn mạnh mẽ như báo săn. Người đàn ông đứng thẳng người lên, trong tay cầm một thanh đao, ánh mắt lạnh lùng.
Hắn nhìn về phía Trình Dao Dao trước, Trình Dao Dao nằm trên mặt đất ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt phảng phất nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, vẻ mặt muốn khóc mà không dám khóc thành tiếng.
Nét mặt hắn cứng ngắc lập tức phát hiện con lợn rừng ở trước người cô cách đó không xa, ánh mắt hắn rét lạnh, chậm rãi nắm chặt thanh đao.
Lợn rừng cũng phát giác được nguy hiểm, trong cổ họng phát ra tiếng gào thét trầm thấp, làm bộ xông về phía trước.
Trình Dao Dao khóc kêu ra tiếng: "Cứu..."
Người đàn ông dùng tay ra hiệu.
Là im lặng.
Trình Dao Dao cắn đầu lưỡi, gắt gao nhịn xuống sự sợ hãi đang bùng phát. Cô vén mái tóc cắt ngang trán ướt đẫm lên, lộ ra một khuôn mặt bị mưa rơi ướt đẫm, nốt ruồi lệ cạnh khóe mắt đẹp đẽ ướt át.
Cô đau nhức nhìn người phía trước. Nggười kia đứng ngược sáng, Trình Dao Dao không nhìn rõ, cô chỉ cảm thấy hắn rất cao, bắp thịt cả người rắn chắc, có sự mạnh mẽ của loài thú.
Thanh đao trong tay nắm chặt, rất ổn.
Trình Dao Dao không biết người này có chịu cứu cô không. Nhưng ở nơi như thế này, cô không còn là một người, nhận biết như vậy làm nội tâm Trình Dao Dao bình tĩnh hơn.
Cô duy trì tư thế nằm rạp trên mặt đất, âm thầm cầu nguyện con lợn rừng kia và người đàn ông này quên đi sự tồn tại của cô.
Ai ngờ, lợn rừng cùng người kia tựa hồ không muốn chiến đấu với đối phương, tình thế giằng co, không khí căng thẳng.
Dã thú da dày thịt béo có chống cự được, Trình Dao Dao nằm trên mặt đất cảm thấy thảm rồi.
Thân thể cô mềm yếu, cô làm đại tiểu thư 20 năm chưa bao giờ phải chịu qua loại khổ này.
Toàn thân ướt sũng ngâm nước mưa và đất bùn, khí lạnh chui thẳng vào người, toàn thân run rẩy không nói, một luồng hơi từ phổi chui lên.
"Hắt... Hắt xì!"
Tiếng hắt xì vang lên làm lợn rừng nâng cao móng trước.
Lợn rừng bị chọc giận cúi người về phía trước, cách nó không xa là Trình Dao Dao!
Lợn rừng mấy trăm cân chạy lên, mặt đất chấn động, nước bùn lá khô bắn lên cao, trong chớp mắt móng heo liền xuất hiện trên đỉnh đầu Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao tê cả da đầu, cô cứng đờ tại chỗ không thể động đậy, chỉ có thể nhắm chặt hai mắt.
Mùi hôi bay tới từ phía đối diện, cô không thấy đau đớn như dự liệu, thân thể khổng lồ của lợn rừng bị cái gì đó va vào, nó khó khăn lắm mới kề sát Trình Dao Dao lại bị đá bay ra ngoài. Da lông thô cứng của lợn rừng ma sát vào cánh tay Trình Dao Dao đau nhức, thân thể cô tê một nửa.
Lợn rừng nặng nề ngã xuống đất văng đầy nước bùn, da nó dày thịt béo, lộn một vòng liền xoay người vọt lên, móng heo đạp mặt đất, bộ dáng bị chọc giận trừng mắt về phía trước, phát ra tiếng gào thét tức giận.
Mắt Trình Dao Dao bị nước bùn kích thích đau nhức, cô mơ hồ trông thấy một thân ảnh. Tay hắn cầm thanh đao đứng trước người cô giằng co với con lợn, chất lỏng màu đỏ chạy xuống dọc theo thanh đao.
Trong mưa bay tới mùi máu tươi.
Tiếng lợn rừng gầm gừ ồm ồm, còn kèm theo sự sợ hãi và tức giận.
Lúc này, người đàn ông ngăn giữa cô và lợn rừng, tay chân Trình Dao Dao dần dần khôi phục tri giác. Có hắn cản trở, cô có thể chạy...
Người trong lúc nguy hiểm cực độ chỉ còn lại bản năng muốn sống. Trình Dao Dao chậm rãi đứng lên, thử lui về sau.
"Đừng nhúc nhích!" Sau gáy của người đàn ông giống như mọc ra mắt, âm thanh bị nước mưa làm mơ hồ, giọng điệu lạnh lùng.
"Tôi... Tôi sợ!" Trình Dao Dao không ngừng lùi về phía sau, chỉ muốn cách xa một chút. Mưa to làm cô ướt sũng, đôi mắt đầy vẻ sợ hãi, bờ môi đỏ tươi giống như động vật nhỏ xinh đẹp bị ướt.
Người đàn ông quay đầu, đao bổ củi trong tay thuận thế chỉ thẳng vào cô, hắn quát to : « Đứng lại ! »
Đúng lúc hắn nghiêng đầu sang, Trình Dao Dao thấy rõ nửa khuôn mặt nhuộm máu của hắn, còn có sự sắc bén phát ra từ bên trong đôi mắt dọa cô liên tục lùi về sau : « Anh đứng tới đây ! »
Người đàn ông cắn răng, nhưng hắn khẽ động, lợn rừng liền động theo, giống như xe tăng đánh về phía người đàn ông.
Trình Dao Dao hét lên chỉ vào phía sau hắn : « Lợn rừng ! »
Người đàn ông nghe vậy bỗng nhiên quay đầu, thân hình nhanh đến mức đột nhiên biến mất, trực tiếp xoay người xuất hiện phía sau lợn rừng.
Không có gì ngăn trở, lợn rừng vọt thắng đến trước mặt Trình Dao Dao, răng nanh lóe sáng trực tiếp đâm lên mắt Trình Dao Dao...
Một thanh đao bỗng nhiên từ sau đầu vượt ngang lên cái cổ của lợn rừng, không tiếng động vạch phá màn mưa.
Xiu—
Chất lỏng nóng hổi văng tung tóe đầy người Trình Dao Dao pha tạp mùi máu tanh nồng đậm.
Mắt Trình Dao Dao trợn to trơ mắt nhìn lợn rừng ngã trên mặt đất, cô im lặng run rẩy, dưới thân lợn rừng chậm rãi chảy ra mảng lớn chất lỏng màu đậm.
Người đàn ông khom người nhìn lợn rừng một chút, bỗng dưng hắn mắng câu gì đó, một cước đá vào trên thân lợn rừng, một đao qua cổ lợn rừng, lợn rừng triệt để bất động.
Mà người đàn ông kia chậm rãi đứng lên, nửa bên mặt cùng thân thể đều nhiễm máu được nước mưa rửa sạch lộ ra hình dáng cứng rắn lạnh lẽo, đôi mắt hẹp dài hung ác nham hiểm tràn ngập sát khí chưa rút đi.
Trong tay hắn còn cầm thanh đao, hắn đi đến trước mặt Trình Dao Dao, bao phủ cô ở trong bóng tối.
Mũi đao nhỏ máu, lưỡi đao hiện ra ánh sáng lạnh.
Thanh âm người đàn ông kiên định : « Còn muốn chạy không ? »
Trình Dao Dao liều mạng lắc đầu, còn nấc một cái : « Không không, không... ! Không... Không chạy... Đừng giết tôi! »
Trên bầu trời có một tiếng sấm nổ tung, sắm chớp loé sáng chiếu xuống nửa khuôn mặt nhuốm máu và thanh đao trong tay người đàn ông, hắn giống như một vị Sát Thần.
Trình Dao Dao theo bản năng lùi về sau.
Mưa to rơi vào mặt đau nhức. Trên đất, cô gái mặc áo khoác màu hồng ướt đẫm dính sát vào trên người, đường cong yểu điệu lộ ra, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy hoảng sợ, đôi mắt hạnh trong trẻo, dưới khóe mắt là nốt ruồi lệ hoạt sắc sinh hương (sống động, đẹp đẽ), hoàn toàn không có sự phách lối như thường ngày.
Bỗng nhiên người đàn ông dời mắt đi, hắn lau máu trên mặt, đem áo choàng ngắn trên người cởi ra ném cho Trình Dao Dao : « Khoác lên! »
Nam nhân thoạt nhìn gầy gò, cởi áo choàng ngắn lộ ra vai rộng eo hẹp thể trạng tốt, làn da màu lúa mì, cơ bắp rắn chắc cường tráng, không giống người đời sau luyện được ở trong phòng thể hình.
Trình Dao Dao nắm vuốt áo choàng ngắn, phía trên áo dính đầy máu, rất bẩn.
Trên mặt Trình Dao Dao do dự không trốn khỏi ánh mắt của nam người đàn ông, hắn tự giễu giật môi, nói : « Không mặc thì đứng dậy đi thôi! »
Trình Dao Dao thử dò xét nói : « Đi đâu ? »
« Quay về thôn ! » Người đàn ông rất ít nói, hắn nhếch môi chuyên tâm trói con lợn rừng kia.
Trình Dao Dao nghiêng đầu nhìn người đàn ông từ bên hông cởi xuống một cuộn dây thừng lưu loát trói bốn cái móng lợn rừng, cơ bắp nhấp nhô đường cong có lực.
Lưng hắn đối diện với cô. Trình Dao Dao chậm rãi đứng lên, di chuyển về sau.
Đế giày giẫm lên cành cây khô lạch cạch một tiếng. Bên trong tiếng mưa rơi rào rào, người đàn ông quay đầu, ánh mắt như chim ưng khóa chặt Trình Dao Dao.
Trình Dao Dao liều mạng khoát tay : « Tôi không có chạy, tôi không có chạy !A !Anh làm gì, đừng đụng vào tôi, cứu mạng — »
Cánh tay rắn chắc của người đàn ông đưa về hướng Trình Dao Dao, mùi máu tươi và hơi thở nóng rực trên người hắn bay tới bao phủ Trình Dao Dao vào bên trong.
Trình Dao Dao theo bản năng đưa tay lên mặt người đàn ông bắt loạn quấy loạn, móng tay quét vào da thịt hắn, người đàn ông « Tê » một tiếng, đụng cũng không có đụng cô, chỉ đem một đoạn dây thừng trực tiếp quấn ngang hông cô, buộc hai vòng.
Một đoạn dây thừng cuốn quanh hai vòng vẫn còn thừa đoạn lớn, thật sự rất nhỏ. Trong đầu người đàn ông hiện lên ý nghĩ không đúng lúc, má trái lập tức tê rần, nhíu mày hoàn hồn.
Trình Dao Dao giận điên lên. Sao người đàn ông này có thể dùng dây thừng trói cô ? Điều này làm cô thấy nhục nhã hơn cả việc bị chiếm tiện nghi!
Tính tình điêu ngoa của Trình Dao Dao phát tác, ngay cả sợ hãi cũng quên, cô giơ tay chào hỏi mặt người đàn ông : «Anh dựa vào đâu mà trói tôi, anh thả tôi ra, tôi muốn báo cảnh...Ô... »
Cổ tay Trình Dao Dao tê rần, tay người đàn ông nóng hổi dùng sức lớn nắm lấy tay cô, giống như xách con gà con kéo cô tới trước mặt. Trình Dao Dao vội vàng không kịp chuẩn bị, trực tiếp đụng vào bộ ngực kiên cố của người đàn ông.
« Thả tôi ra—– » Trong nháy mắt tiếp xúc với người đàn ông, trong đầu Trình Dao Dao tràn vào vô số hình ảnh, nhất thời giật mình.
Thân thể thiếu nữ rất mềm, vị ngọt hoa Đào tháng năm chui thẳng vào trong mũi. Người đàn ông bị bỏng vội nghiêng người tránh ra, trong tay nắm chặt đoạn dây thừng, tiếng nói lạnh lẽo, cứng rắn : « Ra khỏi rừng, tôi thả cô ra. »
Trên khuôn mặt người đàn ông nhiều thêm mấy vết cào, một vết rơi vào khóe mắt, mắt hắn hẹp dài sắc bén, chiếu đến vết thương rất đáng sợ.
Trình Dao Dao quỳ dưới đất, trong đầu có vô số ký ức không cách nào rõ ràng, chỉ có một điểm có thể xác định : Người đàn ông này không có ác ý với cô.
Trình Dao Dao nắm lấy đoạn dây thừng trên lưng, xem xét thời thế, rốt cục bất đắc dĩ cúi đầu : « Anh nói đấy nhé ! »
Người đàn ông không trả lời. Từ trên cao nhìn xuống cô: « Vậy đứng dậy. »
« Tôi... Tôi run chân, không đứng lên nổi. »
Trình Dao Dao có một khuôn mặt rất đẹp, dựa vào gương mặt này, từ nhỏ đến lớn làm việc gì cũng không có gì bất lợi. Dưới mắt có thêm một nốt ruồi lệ, lúc nhìn người càng hiện vẻ quyến rũ, bộ dáng yếu ớt.
« ... » Ánh mắt người đàn ông kỳ quái, lông mày sắc bén nhếch lên : « Muốn tôi cõng cô ? »
« Cảm ơn. » Trình Dao Dao nghe vậy nhẹ nhàng thở ra, vẻ mặt cô vui vẻ vươn tay về phía hắn.
Người đàn ông : « ... »