Mỹ Nhân Sư Đệ Không Bình Thường
Chương 54 54 Trần Thế Đời Này Hoàn
Nhân Tiên Tôn nhìn căn phòng đóng chặt trước mắt, thở dài một hơi, nói: "Thế nào? Vẫn không chịu ra ngoài sao?"
Chiết Liễu khuôn mặt buồn sầu: "Tiểu sư đệ đã như vậy một tháng rồi, Nhân sư thúc ngài mau giúp đi."
"Ta thì có cách nào đây." Nhân bất đắc dĩ nói, "Hiện tại chuyện ma tu còn chưa xử lý xong, ta đây rất bận, ngươi đi tìm sư tôn các ngươi đi."
"Nhân sư thúc, Nhân sư thúc." Chiết Liễu ngăn người lại, "Ngài cũng biết, sư tôn bị thương, còn đang tĩnh dưỡng."
"Ta thật sự là có rất nhiều việc, để sau hẵng nói."
Chiết Liễu thở dài một hơi, hắn thật sự lo lắng cho tiểu sư đệ luẩn quẩn trong lòng, vạn nhất nhập ma, vậy thì làm thế nào đây.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu qua cửa sổ phản chiếu trên mặt đất lộn xộn, khi gió lạnh thổi qua, ánh mắt Tống Xuân Đường giật giật, rồi sau đó rất nhanh trở về bình tĩnh, cả người nép ở vào ngạch cửa, giống như một tảng đá cứng đờ.
Khi Mạc Hà tới đó thì thấy cảnh tượng như vậy, hắn đứng trên mái hiên, hắn từ góc độ này nhìn qua, Tống Xuân Đường tựa như một thực vật không hề tức giận, rõ ràng đã vào xuân, toàn bộ Dẫn Phong Viên lại giống như vĩnh viễn ở lại cái mùa đông kia.
"Tiểu sư đệ." Mạc Hà nhảy xuống mái hiên, đi từng bước qua.
Tống Xuân Đường lại làm như không nghe thấy, đến nhìn cũng không nhìn hắn một cái.
"Tống Xuân Đường." Mạc Hà đột nhiên tăng thêm ngữ khí, "Nếu không phải ta, Trần Ám Hương sẽ không chết, ngươi không hận ta?"
Nghe vậy, Tống Xuân Đường giương mắt liếc Mạc Hà một cái, cuối cùng lại lạnh nhạt mà thu hồi ánh mắt.
"Cút." Môi hắn nhấp nháp, chỉ nói một chữ.
Yên tĩnh mấy giây sau, Mạc Hà lại mở miệng: "Đại sư huynh sẽ không muốn nhìn thấy ngươi như vậy."
Tống Xuân Đường không trả lời hắn.
Mạc Hà xoay người đi vài bước, lại xoay lại, nói: "Nhân sư thúc bận xử lý việc, ngài ấy nhờ ta giao một thứ cho ngươi, là thư của đại sư huynh."
Tống Xuân Đường đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt có chút mờ mịt.
Mạc Hà đặt thư lên nhánh cây khô trong tầm tay, xoay người rời đi.
Thư của sư huynh?
Trong đầu Tống Xuân Đường trống rỗng, bước lên trước, đầu ngón tay ngừng lại trước khi chạm được phong thư.
Một trận gió thổi qua, phong thư rơi xuống lòng bàn tay hắn.
Hắn run rẩy đưa tay mở phong thư ra.
Chữ viết quen thuộc ánh vào mi mắt, mở đầu là ba chữ tiểu sư đệ, nét chữ tú lệ phảng phất như giọng điệu nhẹ nhàng của sư huynh.
Hắn ngơ ngác mà nhìn, còn chưa xem tiếp, nước mắt đã nhòe đi trước mắt, nước mắt trong suốt từng giọt từng giọt rơi ướt phong thư.
"Tiểu sư đệ, khi đệ đọc phong thư này, ắt hẳn ta đã nói lời quá đáng đối với đệ, ta xin lỗi, tổn thương đệ.
Ta biết, kỳ thật người sống càng thống khổ hơn người chết, cho nên thật xin lỗi, tiểu sư đệ, xin đệ tha thứ cho một người hèn nhát như ta, chỉ là tưởng tượng đệ rời đi thì làm ta không thể chịu đựng nổi.
Nếu có thể nói, tiểu sư đệ, hãy giúp ta chăm sóc hoa mai trong viện, để chúng nó như ta làm bạn bên cạnh đệ.
Còn có, ta muốn nói với đệ một bí mật, thật ra ta đã sống hai kiếp.
Nhưng, mặc kệ kiếp trước hay là kiếp này, ta đều...!thích đệ.
Cho nên, ta tin, chúng ta nhất định sẽ có kiếp thứ ba, đến khi đó chúng ta nhất định có thể bạc đầu giai lão."
Mấy dòng chữ cũng không dài, Tống Xuân Đường đọc từng câu từng chữ, lại hao tổn sức lực, đọc xong, hắn đặt phong thư vào lòng, không thể hô hấp mà dựa vào thân cây trượt xuống.
Ánh trăng như sương rắc đầy đất, như nước chảy trên đầu ngón tay hắn, nhưng hắn vươn tay ra, lại như mộng ảo tan biến.
Chiết Liễu vui sướng mà nhìn Tống Xuân Đường đi ra từ Dẫn Phong Viên, lại thấy Tống Xuân Đường đem tất cả đồ đạc ở Mai Hương Uyển đều dọn vào Dẫn Phong Viên.
Hắn có chút thấp thỏm hỏi: "Tiểu sư đệ, mấy thứ này tất cả đều dọn vào, Dẫn Phong Viên sẽ có chút chật chội."
"Chật chội một chút cũng tốt." Tống Xuân Đường nói.
Chiết Liễu cũng không mở miệng, chỉ là hắn thấy Tống Xuân Đường nhổ bỏ tất cả cây cối trong Dẫn Phong Viên, thay bằng hoa mai ở Mai Hương Uyển.
Hắn có chút đau lòng mà nhìn những cái cây kia bị nhổ tận gốc, đó đều là những loại cây hiếm quý báu.
"Tiểu sư đệ..." Chiết Liễu còn muốn nói gì, bị Vân Hải đột nhiên xuất hiện lôi đi.
"Nhân sư thúc của ngươi bên kia thiếu nhân thủ, chúng ta qua hỗ trợ đi."
"Nhưng mà tiểu sư đệ..." Chiết Liễu có chút không yên tâm mà quay đầu lại, Dẫn Phong Viên chật chội khiến Tống Xuân Đường càng thêm cô đơn.
"Hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, kệ hắn đi."
Lúc trước ma tu còn sót lại có rất nhiều, các tiên môn khác đều nhất trí muốn chém giết họ, nhưng Thương Tùng lại mạnh mẽ phản đối dư luận, đem những ma tu chưa từng hại người dẫn tới Thiên Linh Tông cùng Cẩm Yên Cung, còn lại trục xuất đến Vọng Niệm Hải, cả đời không được ra.
Như thế, tiên môn ban đầu phản đối cũng dần dần bình ổn.
Tống Xuân Đường mỗi ngày đều dốc lòng chăm sóc từng cây mai nhổ từ Mai Hương Uyển đến, nhưng khi mùa thu qua đi, một ngày gió đông thổi tới kia, toàn bộ cây mai đột nhiên bắt đầu khô héo.
Hắn tâm thần hoảng hốt, mời Nhân Tiên Tôn đến chăm sóc, lại không có hiệu quả.
Hắn lại chạy khắp thiên hạ, thế nhưng không ai có thể cứu sống cây đó.
Tống Xuân Đường ôm cây mai, nước mắt từng giọt lại từng giọt mà rơi xuống.
"Sư huynh, sư huynh, huynh đã nói muốn cùng ta, huynh không thể nói không giữ lời." Hắn khóc đến gần như không thở nổi, "Ta không muốn huynh đi, huynh nói muốn cùng ta, chúng ta, chúng ta còn có kiếp thứ ba mà."
Người khác thấy, đều cho rằng Tống Xuân Đường bị điên rồi.
Chiết Liễu muốn khuyên hắn, nhưng lại không biết có thể nói cái gì.
Tống Xuân Đường ôm cây mai ngủ một đêm, hôm sau khi tỉnh lại, hắn kinh hỉ phát hiện cây mai không còn khô héo.
"Sư huynh, sư huynh." Hắn vui mừng y như trẻ con, trong miệng gọi sư huynh một lần lại một lần.
Trong khoảng thời gian này, người bận nhất đó là Nhân Tiên Tôn, hắn mỗi ngày điều chế rất nhiều thuốc, có khi sẽ mấy ngày mấy đêm không ngủ.
Một ngày, lúc Vân Hải đưa dược liệu đến chỗ Nhân Tiên Tôn, vừa vào cửa, đầu tiên là bị cảnh tượng trước mắt dọa sợ.
"Ngươi...!Ngươi đầu tóc sao toàn bạc trắng hết vậy?"
Nhân Tiên Tôn nghe được tiếng hắn, dường như mới chú ý tới biến hóa trên người mình, bình tĩnh mà sờ sờ đuôi tóc, nói: "Có lẽ là đã mệt nhọc nhiều ngày thôi."
Vân Hải buông dược liệu xuống, đi đến bên cạnh Nhân Tiên Tôn, đột nhiên bắt lấy cổ tay Nhân Tiên Tôn, cổ tay trong lòng bàn tay gầy đến đáng sợ, sau đó hắn tra xét ra một chuyện càng đáng sợ hơn.
"Linh lực ngươi đâu?"
Nhân Tiên Tôn rút tay về, tiếp tục làm thứ trong tay.
"Ngươi nói đi."
Nhân Tiên Tôn dừng một chút, nói: "Thiên Đạo trước mặt, bất luận chuyện gì đều là công bằng, muốn có được cái gì thì sẽ mất đi cái đó." Trên mặt hắn không cười, trong mắt lại có một tia ý cười, "Huống chi, ta là một y giả, có linh lực hay không đối với ta mà nói không sao cả."
Vân Hải hỏi lại, cũng hỏi không ra cái gì, hắn đành từ bỏ, than một tiếng: "Từ nhỏ ngươi chính là như vậy, dường như ta chưa bao hiểu ngươi muốn làm cái gì."
"Ta cũng đâu có làm gì, chỉ là làm hết bổn phận của mình."
Giữa mùa hè năm sau, môn chủ tân nhiệm Thiên Cơ Môn Chu Nhiễu cùng Lăng Tiểu Nhã thành hôn, rất nhiều người Thiên Linh Tông đến chúc mừng.
Thiệp mời Tống Xuân Đường, nhưng Tống Xuân Đường không đi, vẫn ở Dẫn Phong Viên của hắn.
Ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, những cây mai đó không còn khô héo nữa, nhưng cũng chưa từng nở hoa.
Thôn Trần đã tới một lần, chỉ xa xa mà nhìn, liền vội vàng xoay người rời đi.
Ngày Đông chí đó, hắn nhận được thư từ Lâm An, thư nói phụ hoàng mẫu hậu hắn bệnh nặng, muốn hắn trở về một chuyến.
Hắn không ngừng ra roi thúc ngựa cũng không có thể kịp nhìn mặt lần cuối, cuối cùng chỉ có thể vuốt ve linh cữu lạnh lẽo.
Đã từng là Thái Tử, hiện giờ là Hoàng Thượng hỏi hắn Trần Ám Hương tại sao không tới cùng.
Tống Xuân Đường đỏ hai mắt, chậm rãi lắc đầu: "Hắn sẽ không tới."
"Có ý gì?" Hoàng Thượng lập tức hiểu ý tứ của câu nói này, hắn không thể tin được mà tiếp tục nói, "Sao có thể, huynh không phải ở đây sao? Hắn sao có thể không tới..."
"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hoàng huynh, huynh nói với ta, đã xảy ra chuyện gì."
Tống Xuân Đường chỉ cảm thấy rất loạn, đầu óc nặng nề, giống như có rất nhiều giọng nói đang kêu gào, nhưng thân thể lại nhẹ như bay, tất cả thứ quan trọng đều bị rút ra.
Hắn không quản âm thanh phía sau, một mình một người đi trong tuyết trắng đầy trời, hắn nghĩ, đơn độc bước đi trong đêm đông lạnh lẽo như vậy, thật là quá lạnh quá khổ.
Hắn một mình đi tới Lâm An, lại một mình về Thiên Linh Tông.
Khi ngự kiếm ngừng ở Dẫn Phong Viên, hắn đột nhiên nhớ tới một điều, lại vội vàng chạy đi.
Hắn thế mà quên mất, sư huynh thích ăn bánh trứng nướng chảy nhất còn chưa mua.
Thời điểm đuổi tới, cửa hàng đại nương sắp đóng cửa, khi nhìn thấy hắn, lại lấy đồ ra làm ngay một cái.
"Ngươi và nương tử nhà ngươi tình cảm nhất định rất tốt, mỗi tháng ngươi đều phải mua cho nàng."
Tống Xuân Đường cười cười, chóp mũi đỏ bừng.
"Ừm, hắn rất tốt."
Khi nhận lấy bánh trứng nướng chảy, Tống Xuân Đường đột nhiên phát hiện bầu trời rơi xuống một tầng tuyết mỏng.
"Mau trở về đi, sắc trời đã muộn như vậy, đừng làm cho nương tử nhà ngươi chờ sốt ruột." Đại nương thúc giục hắn.
Tống Xuân Đường ôm bánh trứng nướng chảy vào trong ngực, hắn đứng ở bên ngoài vườn, đột nhiên ngẩng đầu nhìn mấy cành cây vươn ra ngoài.
Hoa mai nở rồi.
Trái tim hắn đập rất nhanh, vội vàng chạy vào, vạt áo như nước lay động, cảnh vật trước mắt chậm rãi lùi về phía sau.
Cuối cùng khi đi vào đình tiền, hắn thấy dưới cây mai giữa vườn đứng một người, trên tóc, trên vai đều có một lớp tuyết mỏng rơi xuống.
Nghe thấy âm thanh, người nọ ngẩng đầu ánh mắt chậm rãi dời qua, phảng phất như cách đôi bờ thời gian xa xôi vô tận hai bên nhìn nhau.
Trong đầu Tống Xuân Đường trống rỗng, đầu tiên nghĩ đến chính là, cũng may bánh trứng nướng chảy vẫn còn ấm, nếu lạnh thì không thể ăn.
Sau đó, cái mũi hắn đau xót, cực lực kìm nén nước mắt, nhanh chóng dẫm lên tuyết mềm mại chạy tới.
Tuyết rơi không tiếng động, cả thời gian cũng trở nên thực yên tĩnh, tưởng như mới gặp hôm qua.
Hắn dùng sức ôm chặt Trần Ám Hương, ấn lên thân cây, rung động lớp tuyết phủ trên cây mai, hỗn loạn rơi xuống bên người.
"Sư huynh."
"Ta ở đây."
Trần thế đời này, năm tháng bên nhau, không còn biệt ly.
Hoàn chính văn..