Mỹ Nhân Phu Quân
Chương 76: Vô cực điện
Ngọc Phi Yên phi thường thục nữ ngồi ngay ngắn ở trong đình, mấu chốt là, cho dù nàng không muốn thành thục nữ cũng không có cách nào, bởi vì khi tướng công nhà nàng cùng Huyền U rời đi không có giải phóng huyệt đạo của nàng, cho nên nàng chỉ có thể làm thục nữ yểu điệu ngồi ngay ngắn. Trên mặt nàng lộ ra sự ai oán vô cùng, đôi mắt ảm đạm không chút ánh sáng, cả người cứng đờ lại rất mệt, khổ không thể nói.
Nàng là phụ nữ có thai nha! Có ai nghe qua phụ nữ có thai bị ngược đãi bao giờ chưa?Mà một trong hai người ngược đãi nàng là cha của đứa nhỏ trong bụng nàng, nàng phải rời bỏ hắn, hắn không coi trọng nàng.
Khi tâm tư nàng đang hết sức tán loạn, thân thể cứng ngắc bỗng nhiên cảm giác được một cái ôm ấp áp quanh người, tâm tình oán hận vừa rồi thoáng chốc tiêu tan, nàng vòng tay gắt gao ôm lấy người này, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát trong khắp lồng ngực người này, nàng giống như con mèo nhỏ, hít lấy hít để hương thơm nam nhân này, cõi lòng vụng trộm cười. Đây là lần duy nhất nam nhân này cam tâm tình nguyện chủ động ôm nàng, sao nàng không nhân cơ hội này ăn chút đậu hủ chứ, sung sướng không thể nào nói nổi!
Long Diệc Hân nhìn thiên hạ trong lòng ngực mình làm càn, ánh mắt phượng trong mũ sa lộ ra hàng vạn hàng nghìn nhu tình. Ngón tay thon dài đặt trên mạch của nàng, trên mặt chợt lóe lên sự nghi ngờ, vì sao trên người Phi Yên không có phản ứng nào khi bị trúng Túy Lý Hương?
“Phi Yên, nàng quả thật bị trúng Túy Lý Hương?"
Đôi mắt phượng sâu thẳm bắn ra hàng ngàn hoang mang nghi ngờ.
Ngọc Phi Yên ngẩng mặt lên, muốn tháo mũ sa trên đầu tướng công nhà nàng, nhưng cổ tay lại bị chế trụ, đành phải buông tha, khẽ gật đầu xác nhận việc này.
“Phải không?" – Thanh âm nhu như thủy, nhuận như ngọc ẩn chứa nghi vấn.
Ngọc Phi Yên ngồi trong lòng hắn, thần thái mĩm cười, ánh mắt tràn ngập tinh quang.
“Tuy rằng ta trúng Túy Lý Hương, nhưng tướng công hẳn là biết cơ thể ta bách độc bất xâm, cho dù độc kia là nhân gian chí độc cũng không thể gây thương tổn đến ta", nói lên điểm ấy, nàng muốn cảm tạ ông nội của nàng, Tiêu Dao Thánh Y.
“Thật sự là như thế?" – Long Diệc Hân thốt ra, thanh âm mang theo sự trêu ghẹo, có chút quái dị.
Ngọc Phi Yên lập tức hiểu được ý hắn, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, không nghĩ đến tướng công nhà nàng cũng biết tán tỉnh a, hi hi, cái này cứ xem như tán tỉnh đi!
Hắn làm cho nàng nhớ tới chuyện lần đó, nàng hối hận hàng ngàn hàng vạn lần, chính là nàng nhân sinh nhất đại bại bút a! Đường đường là nữ thần y, thế nhưng lại bị bại bởi xuân dược, thật sự rất thê thảm!
Nàng thề, về sau sẽ không bao giờ…uống loạn bất cứ loại nước ngon ngọt nào nữa!
“Chuyện kia, ngươi có thể quên."
Không thể làm cho hắn luôn nhớ đến thất bại của nàng, nàng cũng không biết tại sao thân thể bách độc bất xâm của mình lại bị bại bởi xuân dược a. Đều do ông nội làm cho nàng quá tự tin vào thể chất đặc thù của mình, có thể ăn bậy uống loạn mà không sao, lúc ấy mới xảy ra sự việc như thế.
Long Diệc Hân hứng thú nhìn biểu tình phấn khích của tiểu thê tử, hoàn toàn buông lỏng tâm tình lúc nãy, không còn lo lắng, làm cho hắn có thể an tâm hảo hảo mà ôm thê tử mình, thưởng thức nét đẹp của nàng khi bị xấu hổ, thật an nhàn!
“Đúng rồi, Huyền U đâu? Hắn không phải đuổi theo ngươi sao? Hiện tại hắn đang làm sao? Còn nữa, hắn muốn tìm ai? Ngươi và hắn quen biết nhau?"
Ngọc Phi Yên hưng phấn mà nắm lấy vạt áo phía trước của tướng công nhà nàng, nàng đối với chuyện củ của Huyền U vô cùng cảm thấy hứng thú.
“Mà còn nữa, có phải Huyền U hai mươi năm trước là thiên hạ đệ nhất sát thủ không?"
Hai mươi năm trước, điện chủ Vô Cực Điện – Phong Vô Cực là đệ nhất truyền kỳ trong chốn võ lâm lúc ấy, đến vô ảnh đi vô tung, giết người không thấy máu. Thành danh trên giang hồ hơn mười năm nhưng không ai nhìn thấy được người này, chỉ biết hắn sáng tạo ra Vô Cực Điện, sát thủ trong điện đều là những sát thủ bật nhất, trên giang hồ có mười sát thủ tiếng tăm bậc nhất thì Vô Cực Điên đã chiếm hết năm.
Mà điện chủ Vô Cực Điện – Phong Vô Cực có một tính cách cổ quái là thích tự mình chế ra độc dược, nổi tiếng nhất là Túy Lý Hương, thiên hạ không người nào có thể giải, không người nào có thể chế. Nhưng không hiểu tại sao, ngay tại thời điểm rực rỡ nhất, Vô Cực Điện chủ lại yên lặng biến mất khỏi giang hồ, không một tin tức.
Thế nên, Vô Cực Điện như rắn mất đầu, trong điện không ai phục ai, sát thủ giải tán tự lập môn hộ, Vô Cực Điện từ đó trở thành lịch sử truyền kỳ của võ lâm.
Long Diệc Hân thầm than thở trong lòng khi nhìn thấy rõ được năng lực tinh vi của thê tử, môi bạc gợi lên nụ cười tán thưởng.
Nàng đã đoán đúng, Huyền U chính là điện chủ Vô Cực Điện – Phong Vô Cực lừng lẫy một thời trước đây.
Nàng là phụ nữ có thai nha! Có ai nghe qua phụ nữ có thai bị ngược đãi bao giờ chưa?Mà một trong hai người ngược đãi nàng là cha của đứa nhỏ trong bụng nàng, nàng phải rời bỏ hắn, hắn không coi trọng nàng.
Khi tâm tư nàng đang hết sức tán loạn, thân thể cứng ngắc bỗng nhiên cảm giác được một cái ôm ấp áp quanh người, tâm tình oán hận vừa rồi thoáng chốc tiêu tan, nàng vòng tay gắt gao ôm lấy người này, khuôn mặt nhỏ nhắn cọ xát trong khắp lồng ngực người này, nàng giống như con mèo nhỏ, hít lấy hít để hương thơm nam nhân này, cõi lòng vụng trộm cười. Đây là lần duy nhất nam nhân này cam tâm tình nguyện chủ động ôm nàng, sao nàng không nhân cơ hội này ăn chút đậu hủ chứ, sung sướng không thể nào nói nổi!
Long Diệc Hân nhìn thiên hạ trong lòng ngực mình làm càn, ánh mắt phượng trong mũ sa lộ ra hàng vạn hàng nghìn nhu tình. Ngón tay thon dài đặt trên mạch của nàng, trên mặt chợt lóe lên sự nghi ngờ, vì sao trên người Phi Yên không có phản ứng nào khi bị trúng Túy Lý Hương?
“Phi Yên, nàng quả thật bị trúng Túy Lý Hương?"
Đôi mắt phượng sâu thẳm bắn ra hàng ngàn hoang mang nghi ngờ.
Ngọc Phi Yên ngẩng mặt lên, muốn tháo mũ sa trên đầu tướng công nhà nàng, nhưng cổ tay lại bị chế trụ, đành phải buông tha, khẽ gật đầu xác nhận việc này.
“Phải không?" – Thanh âm nhu như thủy, nhuận như ngọc ẩn chứa nghi vấn.
Ngọc Phi Yên ngồi trong lòng hắn, thần thái mĩm cười, ánh mắt tràn ngập tinh quang.
“Tuy rằng ta trúng Túy Lý Hương, nhưng tướng công hẳn là biết cơ thể ta bách độc bất xâm, cho dù độc kia là nhân gian chí độc cũng không thể gây thương tổn đến ta", nói lên điểm ấy, nàng muốn cảm tạ ông nội của nàng, Tiêu Dao Thánh Y.
“Thật sự là như thế?" – Long Diệc Hân thốt ra, thanh âm mang theo sự trêu ghẹo, có chút quái dị.
Ngọc Phi Yên lập tức hiểu được ý hắn, khuôn mặt nhất thời đỏ bừng, không nghĩ đến tướng công nhà nàng cũng biết tán tỉnh a, hi hi, cái này cứ xem như tán tỉnh đi!
Hắn làm cho nàng nhớ tới chuyện lần đó, nàng hối hận hàng ngàn hàng vạn lần, chính là nàng nhân sinh nhất đại bại bút a! Đường đường là nữ thần y, thế nhưng lại bị bại bởi xuân dược, thật sự rất thê thảm!
Nàng thề, về sau sẽ không bao giờ…uống loạn bất cứ loại nước ngon ngọt nào nữa!
“Chuyện kia, ngươi có thể quên."
Không thể làm cho hắn luôn nhớ đến thất bại của nàng, nàng cũng không biết tại sao thân thể bách độc bất xâm của mình lại bị bại bởi xuân dược a. Đều do ông nội làm cho nàng quá tự tin vào thể chất đặc thù của mình, có thể ăn bậy uống loạn mà không sao, lúc ấy mới xảy ra sự việc như thế.
Long Diệc Hân hứng thú nhìn biểu tình phấn khích của tiểu thê tử, hoàn toàn buông lỏng tâm tình lúc nãy, không còn lo lắng, làm cho hắn có thể an tâm hảo hảo mà ôm thê tử mình, thưởng thức nét đẹp của nàng khi bị xấu hổ, thật an nhàn!
“Đúng rồi, Huyền U đâu? Hắn không phải đuổi theo ngươi sao? Hiện tại hắn đang làm sao? Còn nữa, hắn muốn tìm ai? Ngươi và hắn quen biết nhau?"
Ngọc Phi Yên hưng phấn mà nắm lấy vạt áo phía trước của tướng công nhà nàng, nàng đối với chuyện củ của Huyền U vô cùng cảm thấy hứng thú.
“Mà còn nữa, có phải Huyền U hai mươi năm trước là thiên hạ đệ nhất sát thủ không?"
Hai mươi năm trước, điện chủ Vô Cực Điện – Phong Vô Cực là đệ nhất truyền kỳ trong chốn võ lâm lúc ấy, đến vô ảnh đi vô tung, giết người không thấy máu. Thành danh trên giang hồ hơn mười năm nhưng không ai nhìn thấy được người này, chỉ biết hắn sáng tạo ra Vô Cực Điện, sát thủ trong điện đều là những sát thủ bật nhất, trên giang hồ có mười sát thủ tiếng tăm bậc nhất thì Vô Cực Điên đã chiếm hết năm.
Mà điện chủ Vô Cực Điện – Phong Vô Cực có một tính cách cổ quái là thích tự mình chế ra độc dược, nổi tiếng nhất là Túy Lý Hương, thiên hạ không người nào có thể giải, không người nào có thể chế. Nhưng không hiểu tại sao, ngay tại thời điểm rực rỡ nhất, Vô Cực Điện chủ lại yên lặng biến mất khỏi giang hồ, không một tin tức.
Thế nên, Vô Cực Điện như rắn mất đầu, trong điện không ai phục ai, sát thủ giải tán tự lập môn hộ, Vô Cực Điện từ đó trở thành lịch sử truyền kỳ của võ lâm.
Long Diệc Hân thầm than thở trong lòng khi nhìn thấy rõ được năng lực tinh vi của thê tử, môi bạc gợi lên nụ cười tán thưởng.
Nàng đã đoán đúng, Huyền U chính là điện chủ Vô Cực Điện – Phong Vô Cực lừng lẫy một thời trước đây.
Tác giả :
Lạc Thần Hoa