Mỹ Nhân Phu Quân
Chương 74: Huyền u (1)
Nàng lại thốt ra câu hỏi"Ngươi đã hạ dược cho ta khi nào?"
Nàng không ngờ, bản thân mình lại không phát hiện ra là khi nào, giống như là kể từ khi gặp được tướng công nhà nàng thì độ mẫn cảm của nàng đối với dược bị giảm đi thiệt nhiều.
Huyền U không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn về chén nước trên bàn đá.
Tốt lắm, nàng biết rồi! Hết thảy đều là do tùy tính không câu nệ tiểu tiết của nàng mà ra, lần nào cũng xảy ra chuyện, nàng hoàn toàn không còn biết nói gì.
Tướng công nhà nàng nghe được, cước bộ bỗng nhiên ngừng lại.
“Ta cũng không muốn làm khó các ngươi"
Âm thanh thanh nhã lại vang lên,
“Ta chỉ là hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết, nàng ở nơi nào?"
Trúc Âm của hắn rốt cục là đang ở nơi nào, hắn tìm không thấy, nên chỉ có thể tìm đứa nhỏ này để hỏi, nhưng hắn biết đứa nhỏ này sẽ không nói, cho nên hắn chỉ có thể bắt tiểu thê tử của đứa nhỏ này đến đây.
“Oái! Huyền U, ngươi không thể nào chỉ vì sự việc nhỏ như vậy mà đem ta đến đây a?"
Nàng còn tưởng rằng phải có sự việc trọng đại gì chứ!
Huyền U liếc mắt trừng nàng một cái.
Nàng lập tức an phận câm miệng lại, hảo, nàng không nói, nàng im lặng xem diễn là được rồi!?
Ánh mắt tràn ngập tò mò, cái lổ tai cao cao dựng thẳng lên.
Huyền U thấy bộ dáng nàng, mĩm cười cười rất tươi, từ trấn an biến thành sủng nịnh, nha đầu này thật sự làm cho người ta không thể không vui vẻ a.
Long Diệc Hân nhìn thấy hành động của hai người, tâm khẽ mĩm cười, đứng lại chổ củ.
Hắn sớm nên hiểu được, Phi Yên nữ thần y mị lực khôn cùng, mặc kệ đến nơi nào, gặp được loại người nào, nàng đều có thể dương dương tự đắc thu phục lòng người, cho dù tình trạng có nguy hiểm cũng sẽ hóa thành bình an, vui vẻ. Nàng không cố ý làm như vậy, nhưng sự tình vĩnh viễn đều luôn hướng đến như vậy.
Chính là vợ hắn có mị lực như thế cho nên hắn mới yên tâm cho nàng xuống núi, cũng là cấp cho nàng niềm vui, nàng ở Phi Long Sơn rất buồn, lần này xuống núi, nếu Huyền U không hạ thủ nàng, có lẽ nàng sẽ ngoạn cho đã ghiền. Huyền U xuống tay, cũng đã cấp cho nàng một việc vui khác, nàng chưa từng bị người khác bắt cóc, lần này cho nàng một trãi nghiệm mới mẻ.
Nhưng hiện tại, nàng đã trúng Túy Lý Hương? Đó là độc môn bí dược của Huyền U, ban đầu trong người sẽ không có bất cứ cảm giác nào, nhưng sau bốn canh giờ, ở bụng sẽ đau đến sống không bằng chết.
Cho dù người nào rất kiên cường, cơ thể người rắn rỏi, cũng sẽ không chịu được đau đớn kia, tự đoạn kinh mạch mà chết, huống chi là vợ hắn không thể chịu nổi đau, hơn nữa nàng lại đang mang thai.
Nếu Huyền U làm như vậy, thì đừng nghĩ đến việc có thể gặp được Trúc Âm, đáng lẽ bọn họ đã có thể hảo hảo thương lượng một chút.
Trong không khí tràn ngập mùi hương lạnh, cơ hồ lấn át cả mùi thơm tự nhiên của rừng trúc.
“Nàng ở nơi nào, không phải ngươi biết rõ nhất sao?"
Thanh âm vô ba vô lãng, mang theo qủi dị, làm dao động, đâm thủng màng tai của người khác.
Là chính Huyền U hắn hai mươi năm trước đã đem Trúc Âm để vào băng quan (quan tài bằng băng), nếu hắn không phải trở về sớm thì Trúc Âm đã chết.
Hắn thật rất hận, thật rất hận Huyền U!
“Nàng đã chết"
Khuôn mặt Huyền U hiện lên sự bất lực cùng đau đớn kịch liệt, Trúc Âm của hắn rốt cục đã đi nơi nào?
Ánh mắt ẩn tình của hắn bỗng trở nên sắc bén, bắn thẳng về phía Long Diệc Hân đang đội mũ sa.
“Nói cho ta biết, nàng ở đâu?"
Hắn rất muốn gặp nàng, Trúc Âm của hắn.
Long Diệc Hân không nói một lời, con ngươi hiện lên chút điên cuồng, hắn sẽ không động lòng, là chính Huyền U đã tạo ra chuyện này, là lỗi của hắn ta, hắn ta tự làm cho mình bị thống khổ dày vò, là ông trời trừng phạt hắn ta.
“Ngươi nói cho ta biết, nàng ở nơi nào?"
Không kịp thấy Huyền U làm gì, nhưng đột nhiên hắn đã đứng trước mặt Long Diệc Hân.
Long Diệc Hân đột nhiên bay ra, hai người một trước một sau nháy mắt không thấy bóng người.
Ngọc Phi Yên không thể cử động mặc dù dáng vẻ rất gấp ráp.
“Tướng công! Huyền U! Còn có ta a!"
Nàng không ngờ, bản thân mình lại không phát hiện ra là khi nào, giống như là kể từ khi gặp được tướng công nhà nàng thì độ mẫn cảm của nàng đối với dược bị giảm đi thiệt nhiều.
Huyền U không trả lời, nhưng ánh mắt nhìn về chén nước trên bàn đá.
Tốt lắm, nàng biết rồi! Hết thảy đều là do tùy tính không câu nệ tiểu tiết của nàng mà ra, lần nào cũng xảy ra chuyện, nàng hoàn toàn không còn biết nói gì.
Tướng công nhà nàng nghe được, cước bộ bỗng nhiên ngừng lại.
“Ta cũng không muốn làm khó các ngươi"
Âm thanh thanh nhã lại vang lên,
“Ta chỉ là hy vọng ngươi có thể nói cho ta biết, nàng ở nơi nào?"
Trúc Âm của hắn rốt cục là đang ở nơi nào, hắn tìm không thấy, nên chỉ có thể tìm đứa nhỏ này để hỏi, nhưng hắn biết đứa nhỏ này sẽ không nói, cho nên hắn chỉ có thể bắt tiểu thê tử của đứa nhỏ này đến đây.
“Oái! Huyền U, ngươi không thể nào chỉ vì sự việc nhỏ như vậy mà đem ta đến đây a?"
Nàng còn tưởng rằng phải có sự việc trọng đại gì chứ!
Huyền U liếc mắt trừng nàng một cái.
Nàng lập tức an phận câm miệng lại, hảo, nàng không nói, nàng im lặng xem diễn là được rồi!?
Ánh mắt tràn ngập tò mò, cái lổ tai cao cao dựng thẳng lên.
Huyền U thấy bộ dáng nàng, mĩm cười cười rất tươi, từ trấn an biến thành sủng nịnh, nha đầu này thật sự làm cho người ta không thể không vui vẻ a.
Long Diệc Hân nhìn thấy hành động của hai người, tâm khẽ mĩm cười, đứng lại chổ củ.
Hắn sớm nên hiểu được, Phi Yên nữ thần y mị lực khôn cùng, mặc kệ đến nơi nào, gặp được loại người nào, nàng đều có thể dương dương tự đắc thu phục lòng người, cho dù tình trạng có nguy hiểm cũng sẽ hóa thành bình an, vui vẻ. Nàng không cố ý làm như vậy, nhưng sự tình vĩnh viễn đều luôn hướng đến như vậy.
Chính là vợ hắn có mị lực như thế cho nên hắn mới yên tâm cho nàng xuống núi, cũng là cấp cho nàng niềm vui, nàng ở Phi Long Sơn rất buồn, lần này xuống núi, nếu Huyền U không hạ thủ nàng, có lẽ nàng sẽ ngoạn cho đã ghiền. Huyền U xuống tay, cũng đã cấp cho nàng một việc vui khác, nàng chưa từng bị người khác bắt cóc, lần này cho nàng một trãi nghiệm mới mẻ.
Nhưng hiện tại, nàng đã trúng Túy Lý Hương? Đó là độc môn bí dược của Huyền U, ban đầu trong người sẽ không có bất cứ cảm giác nào, nhưng sau bốn canh giờ, ở bụng sẽ đau đến sống không bằng chết.
Cho dù người nào rất kiên cường, cơ thể người rắn rỏi, cũng sẽ không chịu được đau đớn kia, tự đoạn kinh mạch mà chết, huống chi là vợ hắn không thể chịu nổi đau, hơn nữa nàng lại đang mang thai.
Nếu Huyền U làm như vậy, thì đừng nghĩ đến việc có thể gặp được Trúc Âm, đáng lẽ bọn họ đã có thể hảo hảo thương lượng một chút.
Trong không khí tràn ngập mùi hương lạnh, cơ hồ lấn át cả mùi thơm tự nhiên của rừng trúc.
“Nàng ở nơi nào, không phải ngươi biết rõ nhất sao?"
Thanh âm vô ba vô lãng, mang theo qủi dị, làm dao động, đâm thủng màng tai của người khác.
Là chính Huyền U hắn hai mươi năm trước đã đem Trúc Âm để vào băng quan (quan tài bằng băng), nếu hắn không phải trở về sớm thì Trúc Âm đã chết.
Hắn thật rất hận, thật rất hận Huyền U!
“Nàng đã chết"
Khuôn mặt Huyền U hiện lên sự bất lực cùng đau đớn kịch liệt, Trúc Âm của hắn rốt cục đã đi nơi nào?
Ánh mắt ẩn tình của hắn bỗng trở nên sắc bén, bắn thẳng về phía Long Diệc Hân đang đội mũ sa.
“Nói cho ta biết, nàng ở đâu?"
Hắn rất muốn gặp nàng, Trúc Âm của hắn.
Long Diệc Hân không nói một lời, con ngươi hiện lên chút điên cuồng, hắn sẽ không động lòng, là chính Huyền U đã tạo ra chuyện này, là lỗi của hắn ta, hắn ta tự làm cho mình bị thống khổ dày vò, là ông trời trừng phạt hắn ta.
“Ngươi nói cho ta biết, nàng ở nơi nào?"
Không kịp thấy Huyền U làm gì, nhưng đột nhiên hắn đã đứng trước mặt Long Diệc Hân.
Long Diệc Hân đột nhiên bay ra, hai người một trước một sau nháy mắt không thấy bóng người.
Ngọc Phi Yên không thể cử động mặc dù dáng vẻ rất gấp ráp.
“Tướng công! Huyền U! Còn có ta a!"
Tác giả :
Lạc Thần Hoa