Mỹ Nhân Mê Hỏa
Chương 1
“Kỳ Kỳ, ta cam đoan với người, trước tiên mau chóng liên lạc với Việt Mạn, ngươi tạm thời đừng khóc… Kể lại tình hình đã. Ta tuy hoàn toàn chưa biết gì cả, nhưng ta dám cam đoan với ngươi: Việt Mạn không phải là kẻ làm đao phủ chia rẽ tình cảm gia đình ngươi đang tốt đẹp a" – Đối mặt với người bên kia ầm ĩ nức nở lên án con mình, Cổ Ba khó chịu cau mày, nhưng cũng là qua điện thoại nên cũng chỉ nghe thấy tiếng, một cỗ lửa giận trong lòng Cổ Ba chậm rãi dâng tràn.
“Ngươi cũng biết Việt Mạn trước mắt không có ở Đài Loan, có rất nhiều chuyện ta hoàn toàn không biết, ngươi dù có ép hỏi nữa ta cũng hoàn toàn không thể trả lời nguyên do cho việc này… được rồi, được rồi… ta nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng mọi việc giúp ngươi… Cứ như vậy đã… Gặp lại sau."
Thật vất vả mới an ủi được Kỳ Kỳ, Cổ Ba ngắt điện thoại than thở: “Tốt nhất là không gặp lại! Phiền chết người.".
Không biết đã là lần thứ mấy Kỳ Kỳ gọi điện thoại tới hắn kêu khóc, Cổ Ba quả thực sẽ mau chóng bị nữ nhân này làm cho tức điên lên mất. Chồng của chính mình không tìm lại cứ đến chỗ này mà làm rùm beng, mang lại lắm phiền phức cho hắn.
Quả thực là mạc danh kì diệu! (không thể tưởng tượng nổi)
Cổ Ba ngồi thở hổn hển ở trên sô pha, trên mũi còn phập phồng khí tức giận, bản thân con dâu còn chưa có một lần trước mặt hắn oán giận khóc kể, vậy mà người ngoài lại cứ sống chết tìm tới hắn.
Đúng lúc này, âm thanh nói chuyện của Văn Tĩnh Thư truyền đến:
“Đêm nay anh muốn ăn cái gì?"
“Em nấu cái gì anh liền ăn cái đó, món nào em nấu đều ăn rất ngon!" Cổ Việt Đàn thâm tình hôn môi Văn Tĩnh Thư, ôn nhu vuốt ve hai má mượt mà.
Cổ Việt Đàn thần thái vui vẻ, sảng khoái ôm kiều thê bước vào phòng khách, liền kinh ngạc trước vẻ mặt tức giận của lão ba.
“Ba làm sao vậy? Sáng sớm mà ai đã chọc giận người?? Xem kìa, bộ dáng nổi giận đùng đùng hiện hết trên mặt a"
Cổ Ba quay đầu nhìn lướt qua điện thoại: “Phiền chết người! Chồng không thấy, thế nhưng lại tới tìm ta sinh sự!"
“Tìm tới ba?" _ Thật sự là thiên hạ kì văn, chuyện lạ trên đời a~ chồng mình tìm không được làm sao có thể tìm tới lão ba này?
Văn Tĩnh Thư mỉm cười trêu chọc, mắt liếc về phía lão ba, hứng thú nói:
“Ba ah, người như vậy sẽ không bị cái nhàn ăn mòn làm cho nhàm chán đi, chi bằng ngầm làm một chuyến du ngoạn tiện thể trinh thám?"
Cổ Ba khinh thường hừ một tiếng: “Ta đâu phải cứ được ăn no ngủ kĩ, mỗi ngày hảo hảo trôi qua êm đềm, đâu phải rảnh rỗi mà đi xung quanh chỉnh đứa nhỏ kia?!"
Văn Tĩnh Thư rời khỏi người Cổ Việt Đàn, đến ngồi ở bên cạnh lão ba: “Tìm chồng không thấy, vì sao kẻ đó lại tới làm phiền người?"
Cổ Ba bất đắc dĩ than thở một tiếng: “Nó kì thực là tức giận Việt Mạn, nhưng là các ngươi đều biết cá tính hắn đấy, nó không thể trêu vào hắn liền đành phải tới phiền ta!".
“Tìm Việt Mạn? Thế nhưng hắn đâu có ở Đài Loan?" Văn Tĩnh Thư nghe ra mùi nguy hiểm.
Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, Cổ Việt Đàn nháy mắt thay đổi sắc mặt, bỗng lớn tiếng: “Lão ba, rốt cuộc là ai tới phiền nhiễu Cổ gia chúng ta?"
“Chính là vợ Điền Tuấn, Trình Kỳ Kỳ!"_ Cổ Ba tức giận nghiến hai hàm răng cơ hồ muốn bật ra tiếng ken két.
Cổ Việt Đàn khó hiểu nhăn nhăn hai hàng lông mày: “Là Điền Tuấn được Việt Mạn tín nhiệm có thể chèo lái vận mệnh công ty?"
“Không hắn thì ai?!"_ Cổ Ba hừ lạnh.
“Di? Cái này không phải là kì quái a? Nàng ta không thấy chồng sao lại đi tìm chúng ta sinh sự?"- Văn Tĩnh Thư vẫn là khó hiểu.
“Theo Kỳ Kỳ nói, là Việt Mạn cố ý chia rẽ vợ chồng bọn họ!"
Cổ Việt Đàn vừa nghe liền nổi giận đùng đùng: “Buồn cười! Nói hươu nói vượn! Việt Mạn làm sao có thể làm cái loại sự tình này!.".
“Ta thực cũng tin tưởng Việt Mạn không phải người như thế."_ Văn Tĩnh Thư đi theo phụ họa.
“Hắn là con ta, lẽ nào ta lại không biết!? Ta tin tưởng Việt Mạn sẽ không làm ra loại sự việc này, bất quá…"_ Cổ Ba ngẩng đầu tia nhìn chiếu thẳng Cổ Việt Đàn: “Ngươi hỏi hắn cho ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
“Vâng, con lập tức hỏi hắn"_ Cổ Việt Đàn xoay người đi đến điện thoại, nhấn tám con số quen thuộc gọi tới Jamaica.
Hồng Tư Giai đối diện với bộ mặt khóc sướt mướt của Trình Kỳ Kỳ, hai hàng lông mày thanh liễu bất giác nhăn lại.
“Tư Giai… ô ô ô …", Trình Kỳ Kỳ dùng sức lau lau khiến cái mũi thanh thanh hồng đỏ lên: “Thật quá đáng a~… Thật không ngờ Điền Tuấn… hắn lại mang đi bối bối! Đã không có bối bối… ta… ta thật sự sống không nổiiii……"
(bối bối: tiểu bảo bối, là con của Điền Tuấn và Kỳ Kỳ, có thể hiểu là tên riêng)
Hồng Tư Giai tay vỗ vỗ an ủi, cố tìm kiếm trong trí nhớ hình dáng vui cười rạng rỡ hạnh phúc của biểu muội mới vài tháng trước, nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt ngời sáng nhất của nó, cái tuổi trăng tròn đầy thơ mộng mà đã xuất giá về nhà chồng. Nàng im lặng nằm để Trình Kỳ Kỳ gối bên khuỷu tay ngủ say sưa, khi ấy vẻ mặt nó khoái hoạt, vui sướng biết bao. Vẻ xinh đẹp ngọt ngào hiện diện trên khuôn mặt của đứa nhỏ lúc đó như đã bùng cháy một cỗ xúc động trong lòng Tư Giai, khiến cho nàng dường như có thể ngay lập tức tìm một nam nhân mà kết hôn, sinh một oa nhi thật dễ thương giống bối bối.
Chính là, hình ảnh cuộc hôn nhân mĩ mãn ấy thật khiến người ta không thể ngờ tới mười tháng sau lại xảy ra cái kết cục như thế này. Haizzz…
“Tư Giai, tỷ nhất định phải giúp ta, hiện giờ chỉ có tỷ là có thể giúp ta…", tiếng nức nở xuyên thấu lòng người vang lên.
Thân là luật sư, đối mặt với vô số tình cảnh vợ chồng bất hòa, Hồng Tư Giai đều có thể đứng ở giữa, công chính, lập trường ngang hàng mà xử lý mấy vụ ly hôn kia, nhưng là giờ phút này, đối mặt với biểu muội của mình, lòng nàng đã nổi lên chua xót, không biết phải làm sao.
“Ngươi thử xem có còn khả năng nào tìm được manh mối của Điền Tuấn?", nàng thực không nghĩ hôn nhân của biểu muội cứ như thế này mà tan thành mây khói, hơn nữa Kỳ Kỳ cũng đã có bối bối với Điền Tuấn a.
“Ta tìm hết rồi! Ta đã đem hết công sức, toàn lực đi tìm, thậm chí còn gọi đến nhà cấp trên của hắn, Cổ Việt Mạn!", Trình Kỳ Kỳ tức giận khó nhịn hét to.
“Ngươi tìm tới Cổ gia?", Hồng Tư Giai ngạc nhiên nhìn Trình Kỳ Kỳ, không lẽ biểu muội tuyệt vọng đến mức cái gì cũng cắm đầu vào thử sao?
Điền Tuấn tuy là nhân viên quan trọng ở công ty Cổ Việt Mạn, nhưng có khủng đến nỗi tìm đến người nhà hắn ở Đài Loan?
Trình Kỳ Kỳ lau cái mũi đỏ ửng, nổi giận đùng đùng giương mắt lên trừng lớn: “Nếu không phải Cổ Việt Mạn cho hắn một cái lưng dựa dẫm, ta tin tưởng hắn sẽ không có cái lá gan bỏ đi, lại còn mang theo Bối bối rời khỏi ta!", Nói đến chỗ thương tâm trong lòng, Trình Kỳ Kỳ lại gào khóc thê lương.
Hồng Tư Giai không khỏi hồ nghi dò xét Trình Kỳ Kỳ: “Cổ Việt Mạn nhúng tay vào quản chuyện nhà ngươi?"
Hắn ăn no dửng mỡ, hết chuyện để làm???
Trình Kỳ Kỳ không ngừng sụt sịt mũi: “Cổ Việt Mạn chuyên chế đến độ bất trị a, hắn khống chế Điền Tuấn, ra lệnh Điền Tuấn, mà cái tên Điền Tâm xuẩn ngốc kia lại là đồ nam nhân không có chủ kiến, chỉ cần Cổ Việt Mạn đưa ra một mệnh lệnh, hắn liền nhất nhất làm theo!".
“Có thật sự là như vậy?", Hồng Tư Giai ánh mắt không thể tin nhìn Trình Kỳ Kỳ.
Trình Kỳ Kỳ cứng nhắc gật đầu: “Hôm đó, ta từng nói với Điền Tuấn, ta không thể nhẫn nhịn cuộc sống như vậy nữa, muốn hắn từ chức không cần làm ở đó, cả gia đình ba người trở về Đài Loan. Hắn không đáp ứng thì thôi; ngay hôm sau ta tính mang bối bối trở về Đài Loan, hắn liền ra tay trước một bước mang theo bối bối rời đi…. Đến nay bặt vô âm tín….", Ánh mắt Kỳ Kỳ bối rối khóa chặt Hồng Tư Giai: “Tỷ nhất định phải giúp ta tìm đứa nhỏ trở về!."
Đối mặt với tinh thần đang trùng trùng điệp điệp nỗi lo sợ mất mát của Trình Kỳ Kỳ, nàng cầm tay biểu muội ân cần hỏi han: “Ngươi nghĩ hắn sẽ đem bối bối mang đi nơi nào?"
“Ta… không biết…", Trình Kỳ Kỳ sắc mặt tái nhợt, mờ mịt nhìn Hồng Tư Giai: “Nhưng Cổ Việt Mạn nhất định là biết Điền Tuấn mang theo bối bối đi nơi nào."
“Ngươi thật sự khẳng định Cổ Việt Mạn nhất định là biết? Ngươi đã tìm hắn hỏi qua?"
Trình Kỳ Kỳ môi run run, lắc lắc đầu: “Ta không có nói chuyện với hắn, nhưng mà ta chắc chắn Cổ Việt Mạn nhất định biết!"
“Hưm…", Hồng Tư Giai bán tính bán nghi.
Trình Kỳ Kỳ gục đầu xuống: “Mặc dù Cổ Việt Mạn không phải là người ở Jamaica, nhưng mà hắn lại ở ngay tại tòa thành trên đảo, là người không có chuyện gì là không biết về nơi đó, cho nên hắn nhất định biết Điền Tuấn đi nơi nào. Hơn nữa, Điền Tuấn chỉ duy nhất theo mệnh lệnh của hắn."
“Ngươi đã khẳng định Cổ Việt Mạn chắc chắn biết nơi trú thân của Điền Tuấn, vậy vì sao không trực tiếp tìm hắn hỏi rõ?", Vấn đề này thực vẫn khiến nàng hoang mang đi.
Trình Kỳ Kỳ cắn môi dưới, khuôn mặt như người gặp nạn không thể thoát, nói: “Là… ta không dám tìm hắn …"
“Vì sao?", Bộ hắn là hổ, là báo, đứng trước mặt liền bị hắn ăn thịt không chớp mắt ngay sao?
“Bởi vì hắn chán ghét ta, giống như là ta chán ghét hắn a, ta không đủ khả năng chạy theo hắn đến chỗ có tin tức hay liên quan gì đến Điền Tuấn, có truy hỏi cũng chỉ là lãng phí thời gian", Trình Kỳ Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, một tia mong chờ sáng rực xẹt qua đáy mắt nàng: “Nhưng nếu là tỷ thì không, tỷ lấy thân phận luật sư, có lẽ có thể đến chỗ hắn nghe ngóng thông tin về Điền Tuấn và bối bối".
Cơ mà… vừa nghe Kỳ Kỳ miêu tả về cái tên nam nhân kia, Hồng Tư Giai không khỏi hoài nghi bản thân nàng thật có năng lực đó.
“Ta? Chắc chắn chứ?"
“Tư Giai! Xem như ta cầu xin tỷ! Vì ta, vì bối bối, làm ơn hãy giúp ta lần này a. Dùng khả năng của tỷ nhất định có thể thuyết phục hắn nói ra vị trí Điền Tuấn, mà kể cả không thì vẫn sẽ lấy được tin tức của bối bối", Nước mắt lại thi nhau tuôn rơi trên hai gò má Trình Kỳ Kỳ.
“Chắc không?…", Nàng thật sự nghi ngờ điều này.
Kỳ Kỳ nhìn ra nét do dự trên khuôn mặt của nàng, lo lắng không thôi, tâm tình hoảng loạn: “Cầu xin tỷ giúp ta chuyện này a, về sau ta sẽ không bao giờ cầu xin chuyện gì…", Kỳ Kỳ hai mắt đẫm lệ nhìn nàng chớp chớp, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Hồng Tư Giai thật không có cách nào cự tuyệt lời cầu xin: “Thôi được rồi…"
Ai bảo nàng cùng Kỳ Kỳ quan hệ thân thích, máu mủ ruột già, một đường sao có thể chém dứt?
Hồng Tư Giai bằng tốc độ nhanh nhất xử lý các vấn đề liên quan đến Jamaica để chuẩn bị cho cuộc viếng thăm.
Sau một chặng đường xa lặn lội, chuyển qua đủ các loại phương tiện giao thông, nàng rốt cuộc cũng đặt được bước chân lên đất Jamaica.
Cảnh tượng ngoạn mục, lôi cuốn hiện ra trước mắt Tư Giai. Một sắc xanh tươi thắm của biển lớn bao la hòa cùng màu trắng thuần khiết nơi kiến trúc đồ sộ; khiến cho tâm tình của nàng nhất thời trở nên bay bổng. Nếu như hôm nay thuần túy chỉ là đến nghỉ phép, nàng khẳng định đây sẽ là ngày nghỉ tuyệt vời khoái trá, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Nhưng là, chỉ có thể ca thán đi… Nàng là có “nhiệm vụ bất khả thi" đi kèm a~~~
Nơi này mọi thứ đều như Trình Kỳ Kỳ miêu tả, đi trên đường chỉ cần tùy ý chặn lại một người dân địa phương, vừa bắt đầu hỏi đến Cổ Việt Mạn liền trả lời ngay lập tức, đến mức có thể khẳng định không người nào là không biết, không kẻ nào là không hiểu. Càng buồn cười là trong mắt mỗi người đó đều mập mờ một ánh hồ nghi.
Đây rốt cuộc là chuyện gì a?
Cho nên, quả thực liền giống như lời Trình Kỳ Kỳ nói, hắn là một kẻ chuyên chế đến cực điểm giống như bạo quân? Nếu không làm sao bọn họ có thể phát ra từng ánh mắt khiến cho người ta sinh nghi?
Hồng Tư Giai cố gắng sử dụng các từ Tiếng Anh quen thuộc, dễ hiểu nhất để thăm hỏi cư dân về nơi ở của Cổ Việt Mạn.
Đầu ngón tay người thứ nhất chỉ về phía xa khơi ngoài biển…
Ở trên biển?
Làm sao có thể?! Nàng nhớ rõ là chính mình đã hỏi về Cổ Việt Mạn chứ có phải Long Vương đâu ???
Nàng liền hỏi tới người thứ hai, ngón tay lại tiếp tục chỉ ra ngoài biển… Người thứ ba… Người thứ tư… OMG! Nàng thật muốn té xỉu mất, hi vọng có thể gặp được một người có khả năng thật sự nghe hiểu tiếng Anh a>
Vất vả một hồi nàng mới gọi được một vị trông giống như thầy tu, Hồng Tư Giai mang bộ mặt mềm mại mỉm cười hiền lành, phát âm thật rõ từng từ: “ Xin lỗi tiên sinh, xin hỏi làm cách nào để tìm được Cổ, Việt, Mạn tiên sinh?"
Nàng muốn vạch rõ, xác minh với vị thầy tu kia, kẻ nàng cần tìm là người, không phải Long Vương!
Vị tiên sinh kia chợt mỉm cười, đáp lại: “Tiểu thư, Cổ tiên sinh là ở trong tòa thành trên đảo giữa biển kia."
Cái gì?! Cái gì! Cái gì… Cái gì… sao cơ???
Hồng Tư Giai nghẹn họng, nhìn trước mặt là mênh mông sóng nước đại dương xanh thăm thẳm, chỉ chỉ ngón tay: “Ngươi là nói, hắn ở trên đảo??!".
Vấn đề ở đây là, phía trước một mảnh biển khơi rộng lớn mù mịt, biết được cái đảo hắn sống là chỗ nào a?!!!
“Đúng vậy, tiểu thư, nơi này mọi người đều biết, Cổ tiên sinh mua đứt cái tòa tiểu đảo kia, cho nên, hắn chính là sống tại tòa trên đảo."
Tiên sinh kia lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc, trong lời nói ngược lại mang đậm ý châm biếm.
A hóa ra người nơi này không phải là nghe không hiểu lời của nàng, mà là chính nàng không hiểu rõ ý tứ của họ, cho nên, khi mọi người cùng chỉ ra phía ngoài biển, nàng còn tưởng bọn họ cứ loạn xà ngầu mà chỉ đường.
“… Kia… Xin hỏi, làm như thế nào để tới tòa đảo kia?", Nàng ngốc nghếch hỏi.
Tiên sinh kia liền tốt bụng quay đầu nhìn về phía sau bến tàu: “Thế này đi, ngươi không bằng đi đến đó hỏi bọn họ, dù sao đó cũng là bến tàu tư nhân của Cổ tiên sinh".
Bến tàu tư nhân?
Hồng Tư Giai khiếp sợ quay đầu nhìn bến tàu của hắn…… Trời ạ! Cổ Việt Mạn rốt cuộc là có bao nhiêu tài sản a? Có thể có cả một BẾN TÀU riêng ở chốn đẹp như thiên đường này?!
Ở Đài Loan này, nàng chỉ biết Cổ gia hùng mạnh, gia nghiệp to lớn, thật không ngờ gia nhân, sản nghiệp lại có thể hoành tráng đến như vậy, khiến người ta nhìn vào chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.
Sau khi cảm tạ hảo tâm của vị tiên sinh kia, Hồng Tư Giai chậm rãi bước vào bến tàu tư nhân, ngẩng đầu ngó ngiêng dò xét xung quanh muốn tìm ai đó để hỏi.
Đúng lúc vừa vặn lại có một cậu bé chạy đến. Ai nha, thật khó mới thấy người cùng màu da với mình, Hồng Tư Giai không chút nào suy nghĩ liền tóm lại, dùng chính ngôn ngữ Tổ Quốc yêu dấu thốt ra: “xin hỏi… a…", Nàng sực nhớ đang ở nước ngoài, dừng một chút, lập tức sửa miệng nói tiếng Anh:
“Xin hỏi……"
Cậu bé hướng về phía nàng nhếch miệng cười: “Ta có thể hiểu quốc ngữ nha".
Nghe được hắn nói quốc ngữ, Hồng Tư Giai nhất thời an tâm, kinh ngạc lên tiếng: “Thật tốt quá! Rốt cuộc cũng có thể nghe được quốc ngữ a!".
Nàng ngồi xổm xuống, biểu tình phi thường hiền lành nhìn cậu bé: “Xin hỏi ở đây ai là quản lý? Liệu có thể đưa ta đến chỗ Cổ Việt Mạn?"
Cậu bé vừa nghe tên Cổ Việt Mạn liền toàn thân cứng đờ: “Ngươi muốn gặp Cổ tiên sinh?"
“Đúng vậy, có ai có thể dẫn ta tới chỗ hắn?", Hồng Tư Giai tâm tình thoải mái, không hề thấy phiền truy hỏi đó.
Ánh mắt cậu bé quái dị, nhìn từ trên xuống dưới, cao thấp đánh giá nàng: “Ngươi có hẹn với Cổ tiên sinh sao?"
Hồng Tư Giai giật thót mình, phát giác bản thân hành động có phần lỗ mãng, Cổ Việt Mạn hắn là nhân vật lớn, bình thường đều phải hẹn trước thời gian mới có thể gặp mặt, nàng lại nhất thời nóng vội mà quên ứng xử lễ phép.
“Nhất định cứ phải hẹn trước mới có thể gặp hắn sao?"
“A, bình thường đều là như thế hết, mà theo ta biết thì Cổ tiên sinh rất ít khi gặp khách", Cậu bé giải thích.
Hồng Tư Giai kinh ngạc xem xét đứa trẻ trước mặt, nghe cách nói chuyện có vẻ cậu ta quen biết vị đại nhân vật này a. Nàng nắm lấy hai tay cậu bé, dường như sợ hắn sẽ nhanh như chớp mà chạy biến đi.
“Ngươi chắc hẳn là quen biết vị Cổ tiên sinh này đi?"
Đối phương cười cười, cúi đầu nhìn cánh tay mình nằm trên đôi bàn tay tinh tế của nàng: “Đúng, ta có quen hắn".
“Ngươi thật sự có quen hắn?", Hồng Tư Giai chấn động, kinh ngạc.
“Ân", Cậu bé quay đầu lại, tia nhìn ngừng ở chiếc du thuyền xa hoa đang đỗ trên bến: “Kia chính là du thuyền riêng của Cổ tiên sinh".
Hồng Tư Giai lướt ánh mắt qua người cậu bé, nhìn theo hướng tay chỉ: “Đó là du thuyền của hắn???"
Cậu bé gật gật đầu: “Ta là vừa ngồi trên du thuyền đó đến đây nha".
Hồng Tư Giai kinh ngạc giật mình, vội vàng nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé kia hỏi gấp: “Ngươi thật sự là người quen của hắn?"
“Ân, ta tạm thời đang ở trên đảo của hắn, hiện tại là đi nhập hàng về mang lên đảo nha", Cậu bé hồn nhiên nhe răng cười hơ hớ.
Hồng Tư Giai bất đắc dĩ, ánh mắt chăm chú nói: “vậy ngươi hiện tại có thể giúp ta một việc nho nhỏ được không? Ta là có chuyện cần gặp Cổ tiên sinh, hơn nữa ta từ Đài Loan đến".
“Ồ vậy sao…", Cậu bé tò mò, ánh mắt lần nữa lại quét trên người nàng chuyên tâm đánh giá: “Người đến từ Đài Loan?"
“Ân", Hồng Tư Giai đáp nhẹ một tiếng qua loa coi như là trả lời, nàng đang hồi hộp phập phồng, đâu có để ý nhiều.
“Được rồi, vậy ngươi đi theo ta".
Hồng Tư Giai thật không nghĩ tới đây lại gặp được quý nhân, nguyện ý giơ tay cứu giúp nàng. Nàng liền nhanh chóng ngoan ngoãn theo đuôi cậu bé đi trở về chỗ du thuyền đằng xa.
Chỉ thấy cậu bé ngay lập tức cầm lấy điện thoại trên bến liên lạc với Cổ Vệt Mạn. Trong chốc lát, cậu bé ngẩng đầu lớn tiếng hỏi nàng: “ Xin hỏi ngươi họ gì?".
“Ta họ Hồng, tên Tư Giai".
Cậu bé nói vào điện thoại vài câu, xong lại ngẩng đầu lên la: “Cổ tiên sinh nói không quen biết ngươi nha".
A! không xong rồi, không thể ngay lập tức đã bị loại ở vòng gửi xe như vậy a!
Hồng Tư Giai nóng vội trả lời: “Ta là biểu tỷ của Trình Kỳ Kỳ!".
Cậu bé lại tiếp tục đóng vai trò người truyền lời, thầm thì nói vài câu rồi dập máy. Hồng Tư Giai tò mò không biết người phía bên kia trả lời thế nào. Nàng nghe thấy áp lực khẩn trương đè ép trên ngực, lo lắng bất an hướng người đối diện hỏi: “Cổ tiên sinh nói như thế nào a?"
Cậu bé liếc nàng một cái, bĩu môi: “Cổ tiên sinh hắn bằng lòng gặp ngươi."
Hắn bằng lòng gặp nàng!
Hồng Tư Giai kinh ngạc mừng rỡ, song cũng cảm thấy có chút không hiểu ngoài ý muốn: “Hắn thật sự chấp nhận gặp ta?"
“Ân. Nhưng là ta khuyên ngươi tốt nhất cẩn thận một chút hiểu rõ tình hình, bởi vì ta nghe thấy giọng Cổ tiên sinh không tốt chút nào, hắn hình như có chuyện không tốt.", Cậu bé thận trọng cảnh cáo nàng, mi nhíu nhíu.
“Không sao hết, chỉ cần hắn chắc chắn sẽ gặp ta là được rồi." Ít nhất cũng không để chuyến đi này của nàng vô nghĩa mà trở về tay không.
“Được rồi, vậy ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi bảo người nhập hàng hóa lên xong chúng ta liền đi.", Ngữ khí cậu ta đã không còn vẻ ngạc nhiên như vừa nãy, ngược lại còn trở nên trầm trọng, phảng phất trong đó sự lo lắng bởi tính kiên trì của nàng.
“Vậy nha, ta chờ ngươi", Hồng Tư Giai cười trừ tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng trong lòng thì đã run run từng hồi.
Nàng cũng biết cứ như vậy mà tiến đến thật lỗ mãng, không có một cái hẹn trước mà tùy tiện chạy tới, lại gặp ngay đại nhân vật này đang không tốt trong lòng, kiểu này, khẳng định là sẽ vô cùng khó khăn a~~~ chưa đi mà đã thấy phía trước núi non cản trở trùng trùng điệp điệp, thật là dễ khiến cho người ta nản lòng mà. Nhưng là vì Kỳ Kỳ, nàng nhất định phải tiến lên! Nếu trước đó giả như nàng thông báo trước một tiếng, chỉ sợ nàng chưa tiến tới cửa liền đã bị đạp quay trở về! Nói gì thì nói chứ nàng đã cất công bay qua hơn nửa bán cầu mới tới đây, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà Kỳ Kỳ phó thác, như vậy chuyến đi này mới có ý nghĩa, cũng sẽ không lãng phí tiền bạc và thời gian.
Ngắm nhìn mặt biển tĩnh lặng khiến lòng người cũng chậm chạp trôi theo. Trên đó, rất nhiều du thuyền tựa như những con chim lớn sải cánh trên mặt biển xông phi, làm cho từng đợt, từng đợt cánh hoa rơi lả tả bay bay theo gió. Hồng Tư Giai bỗng cảm thấy một cảm xúc không rõ tên nảy nở trong lòng.
Nàng hất mái tóc dài đen theo gió, tay mân mê cánh môi dưới, tưởng tượng không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với cảnh tượng khốn quẫn đến đâu.
Hồng Tư Giai bỗng liếc mắt trông thấy cậu bé kia đang vững vàng chỉ huy mấy người da đen khuân vác hàng hóa phía sau, hoàn toàn tự nhiên không hề lúng túng. Mấy người khuân vác từng nhóm từng nhóm dỡ hàng hóa trên xe xuống, khiêng trên vai rồi nối đuôi nhau lần lượt đi lên du thuyền, mang lên đến nơi liền đặt vào vị trí mà cậu bé chỉ.
Hồng Tư Giai kinh ngạc nhìn, bất chợt phát hiện cậu bé này không ngờ lại có quyền hạn lớn như vậy, khiến mấy người da đen kia tình nguyện nghe theo sự chỉ huy của mình.
Hàng hóa đã bày trí gọn gàng thành hai hàng trên khoang thuyền, cậu bé kia mới từ lan can bước vào trong khoang, tiếp đó thuyền trưởng vung tay lên ra hiệu, một tiếng loa vang lên dẫn trước du thuyền dời bến.
“Lại đây ngồi này", Cậu bé mỉm cười với nàng, chỉ vào giáp bản lạnh y: “Chỗ này tốt lắm, đừng lo, ngươi có thể yên tâm ngồi xuống".
Hồng Tư Giai cười cười tiến đến, tìm chỗ ngồi xuống, nhìn vẻ mặt trước mắt kia dường như đã sớm thành thói quen ngồi ghế lạnh hóng gió biển.
Hồng Tư Giai đánh gia cậu bé, ánh mắt hồ nghi: “Ngươi nói là tạm thời ở trên đảo của Cổ tiên sinh, vậy… ngươi cùng hắn là… quan hệ gì"?
“À, Cổ Việt Mạn là thúc thúc của ta." (này là chú a)
Hồng Tư Giai kinh ngạc hít sâu một hơi, nàng thật không ngờ lại gặp cháu hắn ở chỗ này. Thảo nào vừa nãy mấy người kia đều bày tỏ thái độ cung kính với nhóc.
Câu bé mỉm cười trước thái độ của nàng, nói nốt: “Khoảng hai ngày nữa là ta đi rồi a."
“Ngươi hai ngày nữa sẽ rời đi?", Hồng Tư Giai bỗng cảm thấy mất mát trong lòng.
“Ta là phải trở về giúp mẹ", Cậu bé cười lớn: “Cái này, ngươi đừng nghĩ là ta không rời xa được mẹ nha, chính là mẹ cứ bám lấy ta thì có."
Thận trọng giải thích việc đương nhiên như vậy để làm gì? Đứa trẻ nào lớn lên đều chả tung cánh xa rời ba mẹ.
“Haizz… mẹ ngươi thật hạnh phúc, muốn gặp con chỉ cần gọi một tiếng là được…", Hồng Tư Giai đột nhiên nghĩ đến nỗi khổ của Trình Kỳ Kỳ.
Cậu bé liền bật tràng cười lớn: “Ha ha.. đó là bởi vì lão ba ta đã bị nàng chỉnh cho lên bờ xuống ruộng, không còn người để chèn ép, nàng nhàm chán bèn gọi ta mau mau về chơi nha", nghĩ đến bà mẹ khùng khùng của mình, cậu bé nhịn không được cười trộm.
“Oa, thì ra là thế!", Quả trên đời này không hiếm những gia đình kiểu như vậy, thật đầm ấm vui vẻ…
Du thuyền chậm rãi hướng ra biển lớn mênh mông. Ánh mặt trời nóng hầm hập chiếu lên da thịt trắng hồng của Tư Giai, mang theo gió biển cũng thực nóng phất lên mặt. Nàng nhìn mê mẩn về phía trước, ánh mắt xa xăm chạm đến nơi chân trời dần dần lộ diện, ở nơi ánh sáng chiếu rọi xuống mạnh mẽ nhất, phản xạ lại mắt nàng là từng đoạn từng đoạn ánh bạc dập dềnh như vờn quanh mặt biển.
Đứng bên cạnh nàng, cậu bé kia cũng như bị khung cảnh biển trời làm cho mê hoặc, khum khum bàn tay lên trán che khuất ánh mặt trời.
“Đi tiếp khoảng 15 phút nữa là đến đảo của thúc thúc rồi."
A, nói như vậy, 15 phút nữa là nàng có thể gặp trực tiếp Cổ Việt Mạn rồi…
Y như cậu bé vừa đánh giá, 15 phút sau đường bờ biển của hòn đảo dần xuất hiện trước mắt, du thuyền chậm rãi từ từ tiến vào. Hồng Tư Giai lấy tay che khuất ánh nắng chói chang, ánh mắt nhìn như bị hút về phía vách đá đen sừng sững, phía trên đó, tòa thành to lớn rực rỡ một màu trắng thuần khiết, cheo leo dựa vào, càng tăng thêm vẻ thần bí, cao sang.
Theo du thuyền chậm chạp cập bến, trái tim nàng cũng càng ngày càng tăng nhịp đập. Lần này tiến đến vì biểu muội, bước chân nàng thực nặng nề bởi con đường phía trước tràn ngập chướng ngại cùng khó khăn, đã thế nàng còn chưa cẩn thận lo lắng trước. Nếu Cổ Việt Mạn đúng y như Trình Kỳ Kỳ đã hình dung cho nàng dù chỉ một nửa phần đáng sợ ấy thôi, vậy lần gặp mặt này chỉ sợ không thể nào lạc quan lên chút nào…
Du thuyền cuối cùng cũng chạm bến, cậu bé chân tay nhanh nhẹn nhảy xuống tàu, một bên giữ thân thuyền ổn định bằng dây thừng kết thành cái thang nhỏ, một bên giơ tay ra nhiệt tình nghênh hướng nàng giúp đỡ.
“Trèo xuống đi, chậm chậm thôi."
Hồng Tư Giai thấp thỏm nhìn cái thang có phần run sợ, nàng liếc mắt cũng thấy mấy vật này đã muốn rất nhiều năm, mấy cái thắt nút dây thừng tạo thành một cái thang tạm thời cũng có vẻ đã lâu không đụng vào.
“Ngươi yên tâm đi, nó chắc chắn lắm", Cậu bé nhìn thấu do dự của nàng bèn động viên.
Nàng đảo mắt xung quanh, thật không còn cách nào khác a, rốt cuộc đành phải kiên trì từng bước một trèo xuống, thẳng đến khi hai chân chạm mặt đất mới yên tâm gượng cười.
Sau đó, nàng tiếp tục đi theo cậu bé, dưới ánh mặt trời dần lên tới đỉnh, hai người bước xuyên qua những tảng đá thô ráp đủ hình dạng, tiến đến trước cánh cửa lớn dẫn vào sân tòa tiểu đảo, phía sau sừng sững lên xuống thê (cầu thang lên xuống) tựa hồ như dọc theo vách núi mà được tạo thành. Ở nơi gần đó, một chiếc bóng trắng áo sơ mi tiệp với màu lam của áo khoác bay bay, bao lấy cơ thể nam nhân đang đứng trầm lặng nhìn.
Bước tới tiền sảnh ngoài trời, từ bên trong cánh cửa lớn, người làm tiến ra cung kính nghênh hướng bọn họ: “Tiểu thiếu gia, Cổ tiên sinh đang chờ Hồng tiểu thư ở bên trong".
Cậu bé đang cười cợt bất đắc dĩ ngừng lại: “Aizz, nếu thúc thúc đang đợi, ngươi nên đi theo hắn vào gặp thúc thúc ngay đi vậy."
Hồng Tư Giai đột nhiên cảm thấy một cỗ run sợ trào lên cổ họng: “Ngươi không đi cùng ta đến gặp hắn sao?"
“Không. Nếu thúc thúc đã phân phó người chờ ở đây báo, rõ ràng là hắn muốn một mình gặp ngươi, vậy nên ta không thể đi cùng", Cậu bé làm mặt quỷ với nàng, nhún nhún vai rồi nhanh như chớp liền đã không thấy bóng dáng.
Hồng Tư Giai xịu xuống chán nản. Tốt thật đấy! Nàng vốn tưởng rằng sẽ có một cái chỗ dựa tinh thần nho nhỏ để cùng hắn nói chuyện, nay, đừng nói đến chỗ dựa lưng mà ngay cả cái tựa tay cũng không có!
Nhăn nhó nhìn người trước mặt tựa hồ thật lâu, Tư Giai bèn nhe răng ra cười trừ: “Vậy đành làm phiền ngươi dẫn đường".
Theo sát đằng sau người giúp việc đi vào lên xuống thê, cánh cửa lớn nàng đi qua dần dần lùi về sau, nhỏ lại, tuy rằng quãng đường ngắn ngủn chưa đến mười giây, nhưng là nàng cùng người kia thủy chung vẫn duy trì trầm mặc không nói. Nhìn khắp lên xuống thê từ dưới lên trên, bốn phía trừ bỏ tiếng gió vi vu ở ngoài thì chỉ đúng một mảnh yên tĩnh.
Giây lát sau, cửa lên xuống thê * chậm rãi mở ra…
(* kiểu như đi hết cái cầu thang lớn này thì sẽ có một cánh cửa nữa dẫn vào nội thất bên trong tòa tiểu đảo)
Hồng Tư Giai nháy mắt mấy cái, không thể tin nhìn khung cảnh xung quanh trước mắt rộng mở. Đại sảnh được thiết kế với mái vòm thật cao, trên đó bệ vệ treo đèn thủy tinh sáng lấp lóa cùng ánh kim loại phản chiếu. Thật rực rỡ lung linh!
Người giúp việc ở cửa đại sảnh chờ bước chân chậm chạp của nàng tiến đến, hạ thấp người cung nghênh mời vào: “Hồng tiểu thư, thỉnh!"
Hồng Tư Giai ngốc lăng tại chỗ một chút, tiến vào căn phòng phía trước, thấp thỏm phỏng đoán vị trí nàng đang đứng đây hẳn là sân hoặc tiền môn gì đó của tòa thành này, không nghĩ tới chính bản thân là đã đang ở trong đại sảnh rộng hoành tráng.
“Hồng tiểu thư, mời ngươi lúc này chờ một chút, Cổ tiên sinh lập tức đến.", Người giúp việc mỉm cười khom lưng chào đồng thời đưa ngón tay chỉ hướng sofa: “Ngươi trước hết có thể ngồi nghỉ chờ, mời".
Hồng Tư Giai nhẹ cười ngồi ghé xuống chiếc sofa mềm mại được làm thủ công vô cùng tinh tế, cẩn thận. Vừa chạm vào cái vật tinh xảo mượt mà ấy, nàng cảm giác như chính mình đương dựa lên nhung tơ thượng hạng, mềm nhũn, thật phi thường thoải mái. Chờ đến khi nàng ngẩng đầu lên định nói lời cảm tạ thì người kia đã biến mất không thấy bóng dáng phía sau cửa.
Nàng chưa biết làm sao, cười khổ mà thuận tay đưa lên vén lọn tóc vừa rồi bị gió thổi loạn. Chờ.
“Hoan nghênh Hồng tiểu thư tới thăm tòa thành của ta.", Một tiếng nói trầm thấp đầy mị hoặc vang lên.
Hồng Tư Giai kinh ngạc ngước đôi con ngươi đen láy lên, liền thu vào tầm mắt một bóng hình cao lớn mang áo sơ mi phi thường trắng noãn. Nam nhân kia đã uy nghiêm đứng ở bên cạnh.
Hồng Tư Giai sợ hãi giật thót, hít vào một hơi, âm thầm than thở. Thật sự là một nam nhân vô cùng cao ngạo đi, trừ bỏ bên khóe miệng lộ chút vẻ mỉm cười dối trá ra, Cổ Việt Mạn thật giống y như Trình Kỳ Kỳ miêu tả không hơn không kém. Chính là cái dáng vẻ cao cao tại thượng kia.
Cổ Việt Mạn thẳng lưng ngẩng đầu mà bước chậm rãi lại hướng nàng, vươn tay ra nói: “Hoan nghênh quang lâm."
Hồng Tư Giai vội vàng đứng dậy, cầm tay hắn bắt, nhỏ giọng hưởng ứng: “Cảm ơn sự chào đón của ngươi".
Tay hắn thật dày lại lạnh như băng, nhất là cặp mắt kia nhìn chằm chằm nàng, thật giống như màn đêm đen đặc khiến nàng không tự chủ được mà lạnh run người.
“Hồng tiểu thư đến nơi này là để nghỉ phép?".
“A, không hẳn vậy.", Hồng Tư Giai cố gắng bắt buộc chính mình nhìn thẳng vào ánh mắt hắn: “Trên thực tế, ta tới đây là để gặp riêng ngươi."
Cổ Việt Mạn nhướng cao một bên mi, bỡn cợt chế nhạo nói: “Lặn lội từ xa tới đây, là vì muốn gặp riêng ta?", Trên mặt hắn lộ ra nụ cười châm chọc, tỏ vẻ rất thú vị.
“Thực chính là như thế", Nàng buộc chính mình dũng cảm đối mặt hắn, không cho phép quay ánh mắt đi.
“Như vậy liền y như lời nói của ngươi, ta hẳn là nên tìm một nơi thoải mái để nghe tiếp", Thanh âm của hắn như nhung cánh thiên nga bao bọc âu yếm nàng.
Thoải mái hơn? Cái tòa thành này còn có nơi còn thoải mái hơn chỗ này sao? Bất khả tư nghị! (Không thể tin tưởng!)
Cổ Việt Mạn mang theo Hồng Tư Giai đi vào một gian khác so với đại sảnh trước kia còn rộng lớn hơn, bên trong tràn ngập những vật phẩm dị quốc của Arab đầy phong tình, nằm nghiêng hoành thức quý phi y, trên phô bày những thảm mang kim tuyến lấp lánh, đều được làm thủ công vô cùng tinh tế tỉ mỉ, khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Trên thảm còn xếp ngăn nắp những tấm đệm, tùy ý cho khách khứa sử dụng ngồi trên chiếu.
Hắn trước bước đến hé ra tà thức ghế nằm, sau đó đưa tay vẫy vẫy ghế dựa đối diện mời nàng ngồi. Chờ đến khi nàng an ổn ở vị trí, hắn mới ngồi xuống, dựa vào tấm đệm dày nhất bên cạnh.
Lúc này, một người giúp việc xuất hiện ở cửa, trên tay bưng chiếc khay bạc.
“Trà đây rồi.", Hắn vươn ngón tay, chỉ thị cho người mang trà đến phục vụ khách. Người giúp việc cung kính đem trà đá đặt ở trước mặt Tư Giai.
Vẻ trêu tức cười cợt từ đáy mắt hắn dần biến mất, thay vào đó, một thanh âm nhu hòa vang lên bên tai nàng: “Thời tiết kiểu này uống trà đá là dễ chịu nhất. Mời".
Đúng vậy a, nàng đã sớm mong có thể được uống thức vị này. Nàng vốn không nghĩ tới ở Jamaica thời tiết lại khốc liệt như thế. Nóng, vô cùng là nóng, khiến nàng đau đầu không thôi, môi khô cạn. Nàng tưởng như bị nướng đến hôn mê mất. Vậy nên, cánh tay nhỏ bé vội vàng đưa ra, bưng chén trà lên trước mặt mà khoái trá uống.
Cảm giác được dòng chất lỏng mang theo đá mát lạnh kia rót vào trong cổ họng khô ráo, nàng cảm thấy thực là hạnh phúc, dễ chịu.
Cùng lúc ấy, nàng cũng thầm đánh giá nam nhân ngồi trước mặt. Hắn bình tĩnh tự nhiên lại khiến cho người ta thật không rét mà run, phảng phất như cả thế giới này đều nằm trong bàn tay hắn nắm giữ. Cao trên tất cả.
Hắn thoải mái dựa người vào ghế nằm, dáng vẻ tà mị, hai tay khoát để trước ngực, các ngón tay thon dài đan vào nhau, chỉ có thể miêu tả qua một từ: đẹp. Hắn vắt chéo hai chân, lại càng tôn thêm đôi chân dài dưới cơ thể rắn chắc cơ bắp, trên chân còn mang đôi giày da hàng hiệu đắt tiền. Một điều không thể nghi ngờ, hắn quả thực phi thường biết hưởng thụ, thưởng thức vật phẩm quý giá.
Bỗng nhiên, nàng phát giác cặp mắt đen sâu không lường được kia phát ra ánh mắt giống như dò xét trên người nàng, không kiêng nể gì mà tuần ra gắt gao; sau liền đứng lại ở ngay trước ngực nàng. Lộ ra khuôn mặt tươi cười vừa lòng, hắn mới lại lên tiếng: “Nói ra mục đích chính của ngươi".
Này thực cũng không phải phương thức mở đầu mà nàng hi vọng. Rất không có thiện cảm mà.
Hồng Tư Giai buông chén trà trong tay: “Ngươi đã đi thẳng vào vấn đề, vậy ta cũng không cần phải lòng vòng quanh co. Ta là đến để nói chuyện liên quan đến Điền Tuấn và Kỳ Kỳ".
“Nói ra lời thật.", Hắn cũng sớm đoán được khi nghe nói nàng là biểu tỷ của Trình Kỳ Kỳ kia.
“Kỳ Kỳ ý là muốn nói, Cổ tiên sinh biết vị trí của Điền Tuấn…"
Cổ Việt Mạn khóe miệng vặn vẹo, lộ ra một khuôn mặt tươi cười mang đầy ý châm chọc: “Kỳ Kỳ thật là đã quá đề cao ta đi. Nói gì thì nói, Điền Tuấn quả là người công ty ta đấy, nhưng hắn vẫn là chồng của nàng, lão công đi đâu rõ là phải đến hỏi thê tử của hắn mới phải. Ta còn đang muốn hỏi Kỳ Kỳ rằng Điền Tuấn đang ở nơi nào đi?"
Nàng không nghĩ tới sự tình qua lời kể không những bất thành mà còn bị hắn lật ngược 180 độ. Hắn tưởng là đang cùng nàng chơi trò chơi chắc?
Hồng Tư Giai thở sâu, ở tòa án đối đầu với vô số các cao thủ, nàng còn chưa từng sợ hãi qua nữa là.
“Cổ tiên sinh, theo lời Kỳ Kỳ nói, Điền Tuấn ngày thường đối với tiên sinh vô cùng tôn sùng cùng kính nể nhất, ta không tin Cổ tiên sinh lại không biết nơi đi của Điền Tuấn".
Đường nét đen rộng nơi lông mi lại nhướn cao, những lời này đối với Cổ Việt Mạn mà nói, hoàn toàn không phải nịnh mĩ mà là châm chọc.
“Hồng tiểu thư, lời này sai rồi! Ta đâu có thời gian mà coi từng người làm từng việc mà có thể biết hắn ở đâu. Kẻ muốn vào làm trong công ty phải có thực lực chứ không phải chạy vạy. Nếu người này không có khả năng thì đừng có mơ tưởng đến làm phiền chân ta.!"
Nàng chọc giận hắn?
Hừ. Vì Kỳ Kỳ, nàng không được làm cao, cũng phải lập tức hạ nhiệt độ tắt lửa của hắn, nếu không chuyện này chắc chắn không có kết quả thu hoạch.
“Cổ tiên sinh, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ý tứ ta muốn nói là…"
Cổ Việt Mạn thở mạnh, ngắt lời biện hộ của nàng: “Ta đã nói không biết Điền Tuấn đi nơi nào."
Dù thế, Hồng Tư Giai vẫn ý đồ muốn giải thích: “Ta nghĩ ngươi vẫn chưa hiểu hết tình huống này. Điền Tuấn cãi nhau cùng Kỳ Kỳ một trận đại ầm ĩ, xong hôm sau liền lén lút mang bối bối rời đi", Nàng nặng nề nói như phun ra khí: “Bối bối hiện tại mới có mười tháng tuổi, cũng là thời điểm cần mẹ nhất. Kỳ Kỳ chính là muốn đem bối bối trở về chăm sóc."
Đây là ý gì? Nói vậy khác gì lên án hắn bắt cóc đứa nhỏ đem đi.
Cặp mắt đen sậm xuống, ánh tia lạnh lùng không thể át bắn về phía nàng: “Tìm chồng, muốn con gái, cư nhiên lại tới làm loạn ở nhà ta, này cũng không tránh khỏi quá mức làm người khác phát hỏa đi.?"
Lúc này không thể làm hắn giận.
Nàng nhẩm đi nhẩm lại trong đầu, nàng còn rất cần sự giúp đỡ từ hắn mà. Hồng Tư Giai bèn hạ giọng nói nhẹ: “Đây là Kỳ Kỳ nói với ta, Điền Tuấn luôn luôn nghe lời ngươi nói, cho nên ta thực cần ngươi giúp đỡ, nghĩ cách tìm ra Điền Tuấn", Nàng cố gắng kiên trì nhất, ôn nhu lặp lại mong muốn của mình.
Đối với Hồng Tư Giai mãi lảm nhảm, Cổ Việt Mạn không kiên nhẫn phóng ánh mắt tà mị: “Ta rất cảm kích sự tin cậy của nàng đối với ta. Chỉ tiếc, ngươi chuyến này phải tay không trở về, ta thật sự không biết Điền Tuấn ở nơi nào."
“Ngươi chắc chắn chứ?"
“Ngươi là ám chỉ ta nói dối?"
Hồng Tư Giai dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng mặt hắn nữa, càng không dám nói đến chuyện hắn nói dối hay không: “Không. Ta không có ý đó!".
“Tốt lắm, phải cám ơn sự sáng suốt của ngươi", Hắn thốt lên, trong thanh âm tràn ngập sự châm chọc.
Hồng Tư Giai một lần nữa cố trấn định cảm xúc của chính mình.
“Ừm… Ngươi… có thể sử dụng lực ảnh hưởng của bản thân với bên ngoài để tìm ra Điền Tuấn, cũng mời hắn ra mặt?".
“Vì sao ta phải làm thế?"
“Bởi vì Điền Tuấn mang đi bối bối, hắn không có quyền cướp đoạn từ mẫu thân đứa con gái nhỏ của nàng", Nàng ngẩng cao đầu kiên định, hữu lực nói ra đáp án.
Hắn đối lại, lạnh lùng cười một tiếng, con ngươi đen sâu thẳm gắt gao khóa trụ nàng: “Ngươi cũng đừng có quên, Điền Tuấn là ba của bối bối, ngươi lại càng không có quyền cướp đoạt đứa nhỏ từ phụ thân yêu của nó."
Hồng Tư Giai mở to hai mắt trừng hắn, nhất thời thất bại không đáp trả nổi, hắn phản bác làm nàng tức giận khó nhịn. Thật tốt quá đi! Nàng đã đem đầu mình giống như mấy đầu thú treo trên tường phía trước kia cho hắn trảm!
Nhưng là vì biểu muội, nàng vẫn là phải cố nén lại cục tức khó chịu này, thử lại “lần nữa" ý đồ nói chuyện để hắn thông hiểu: “Ta đồng ý với ngươi chuyện đó, Bối bối nhất định là một đứa trẻ hạnh phúc khi có cả phụ mẫu thân yêu bên cạnh. Vấn đề là, hiện nay mẹ bối bối hoàn toàn không biết nó ở đâu, điều đó không phải là không được công bằng sao?".
“Nghe khẩu khí này, hẳn ngươi sẽ kiên trì cho rằng ta biết nơi trú của hai ba con họ?"
“Chắc chắn", Nàng không hề lảng tránh mà thẳng thắn nói ra: “Kỳ Kỳ hiện tại tâm tình phi thường uể oải, thương tâm; bởi vậy cho nên mới ương bướng bắt ta ra mặt bằng được để tới đây đàm luận với ngươi."
“Ngươi hẳn đáng lẽ phải hỏi Kỳ Kỳ một chút, là lúc ấy đứa nhỏ và chồng nàng ở Đài Loan hay vẫn là ở Jamaica? Nếu Kỳ Kỳ thật sự quan tâm đến đứa nhỏ, nàng sao lại một mình bay trở về Đài loan mà không ở lại chăm sóc nó?", Hắn không một chút lưu tình mà phản kích.
Nàng thấy rõ sự khiêu khích trong lời nói của hắn, ánh mắt tràn ngập lửa phẫn nộ mà xúc động thốt ra: “Cổ tiên sinh, ngươi nếu là cố ý tại đây tránh né vấn đề chúng ta đang nói, vậy có thể cần đến cách giải quyết của pháp luật!".
Cổ Việt Mạn nâng tay chống cằm, thanh thanh yết hầu nói: “Thật là thẳng thắn. Nhưng cho phép ta nhắc nhở ngươi, bối bối sinh ra ở nơi này, là người dân nơi này, lại đang ở cùng ba nó, vậy ta cũng chẳng cần quan tâm vì Kỳ Kỳ có thể có bao nhiêu khả năng thắng kiện?"
“Ha! Nói như vậy Điền Tuấn cùng bối bối còn đang ở đây?", Nàng đắc ý. Đương nhiên thôi, nàng đã sàng lọc ra được lỗi trong lời nói của hắn nha. Dù lời hắn thật đáng ghét, quá coi thường nàng!
Nhưng đối lại, hắn lạnh lùng cười một tiếng. Nàng tưởng cứ đơn giản như vậy mà tính kế đem hắn lọt bẫy?
Đừng có xuẩn ngốc!
“Ta không nói đến bọn họ lúc này, đây là chuyện lúc trước của gia đình họ, ta không có lí do để phải ở trong này làm thẩm phán. Về phần bọn họ muốn dùng phương thức giải quyết gì đi chăng nữa, cũng là quyết định của đương sự bọn họ, không liên quan tới ta."
“Ngươi cứ như vậy không chịu cung cấp sự giúp đỡ sao?"
“Đương nhiên!", Hắn ném cho nàng ánh mắt khinh miệt, sau đó đứng lên: “Đây là chuyện tranh cãi riêng tư trong gia đình, ta không nghĩ sẽ tham gia".
Ngữ khí hắn đã muốn hoàn toàn bày lộ rõ, đây là chuyện riêng tư của người khác, nếu hắn không muốn nhúng tay vào, nàng tốt nhất cũng đừng đứng bên này ngó bên kia mà xen thêm lời.
Hồng Tư Giai bắt đầu mất tính nhẫn nại: “Này không giống tác phong Cổ Việt Mạn ngươi!".
“Tác phong của ta?", Hắn lạnh lùng liếc hai tròng mắt chiếu thẳng mắt nàng đối chọi.
“Kỳ Kỳ nói, ngươi là ngồi ở trên đảo này nắm quyền, ai có sự việc gì đều phải tới tai ngươi xem qua. Không có khả năng ngươi không biết Điền Tuấn ở nơi nào!"
Hắn từ tốn đi đến trước mặt nàng, hai tay đút túi quần nói: “Kỳ Kỳ thật sự nói như vậy?"
“Nàng thật sự nói ngươi như vậy với ta.", Hồng Tư Giai tăng mạnh ngữ khí, khẳng định chắc chắn.
Hắn cúi đầu, ánh mắt mị hoặc nhìn nàng: “Nàng quá đề cao ta, ta làm gì có loại sự tình cai quản như vậy. Nhưng là, nói cho ngươi biết, nếu ta thật sự tham gia việc nhà của nàng, nàng đã sớm bị Điền Tuấn ly hôn, sẽ không kéo dài tới lúc này để mà nhờ ngươi đến tìm đứa trẻ", Thanh nhã xoay người, hắn tiến về phía trước vài bước rồi đột nhiên dừng lại cước bộ: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi điều này, đừng có quá tin tưởng Kỳ Kỳ biên chuyện xưa nói quá, bởi vì có thể tin theo lời nàng kể, cơ hồ là trời sập cũng nên."
Kỳ Kỳ biên chuyện xưa? Thực đã không chỉ thêm mắm thêm muối vào câu chuyện?
Điều này không thể tin được, rõ ràng Điền Tuấn cùng bối bối là không tìm thấy mà!
Hồng Tư Giai trừng mắt nhìn bóng dáng cuồng vọng ngạo mạn kia: “Cho dù nàng ấy có nói dối đi chăng nữa, nhưng có một chuyện ta cam đoan lời nàng tuyệt đối là thật, ấy chính xác là mấy lời miêu tả ngươi! Ngươi là đồ nam nhân chuyên chế, ngạo mạn!"
Cổ Việt Mạn cười lạnh một tiếng: “Đa tạ lòng ca ngợi". Bước đến bên cửa sổ, hắn bỗng dưng quay đầu, ánh mắt nghiêm khắc như hợp với ánh mặt trời rực rỡ sau lưng làm người ta chói mắt: “Ta cảm thấy cuộc đàm luận đã kéo dài; dù sao cũng là người có lương tâm, ta cho ngươi một đề nghị này. Tốt nhất hãy đáp chuyến bay sớm nhất trở về Đài Loan, đừng có nhúng tay vào việc nhà người ta."
“Ngươi…"
Trước lời phản biện chưa thành câu của nàng, hắn ngiêng đi khuôn mặt lạnh lùng như bức tượng điêu khắc, đôi môi kiên định phun ra những lời châm chọc: “Ngươi ở nơi này không chiếm được những tin tức mình muốn, vậy không phải là lãng phí thời gian?"
Hồng Tư Giai nâng cằm biện hộ, nói cùn: “Đó là chuyện của ta, không cần các hạ nhọc công lo lắng!".
Một đôi con ngươi ánh lóe giận, hai phiến môi mỏng nhếch thành đường cong khi hắn xoay người, cúi đầu nhìn nàng. Hồng Tư Giai chỉ cảm thấy một trận run rẩy ập đến, ánh mắt kia, thoạt nhìn thực sự vô cùng nguy hiểm.
Cổ Việt Mạn im lặng nhìn, tựa hồ khống chế được lửa giận của bản thân, cuối cùng chính là chỉ nhún nhún vai, phát ngôn hờ hững: “Tùy ngươi".
Nàng ngược lại, càng giận sau lời nói của hắn, liền khiêu chiến: “Hừ. Ta sẽ ở lại chỗ này!".
Hắn cười chua độc, khiến nàng bỗng thấy run tới tận tủy.
“Ta đã nói, tùy ngươi, ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở, nơi này không phải Đài Loan, một nữ nhân như ngươi một thân một mình ở chỗ này, khả năng tự rước lấy phiền toái là không nhỏ".
Ngay khi nàng định mở miệng phản bác, cái người giúp việc đã dẫn nàng qua lên xuống thê lại xuất hiện ở cửa. Cổ Việt Mạn không nói, chỉ hướng hắn ngoắc ngoắc tay ra hiệu rồi lập tức quay lại công việc nhìn Tư Giai chăm chú:
“Buổi nói chuyện cùng ngươi đã giúp ta mở rộng không ít, dù sao ít nhất cũng là cho ta biết nữ nhân cũng có dũng khí can đảm", Khóe miệng khẽ cong cong: “Tái kiến".
Hồng Tư Giai nắm chặt hai tay thành nắm đấm, thật muốn một quyền đánh trúng thẳng mặt tên kia, quát vào mặt hắn, hắn là cái tên tự đại, ngạo mạn! Đồ đáng giận!
Nàng giận đùng đùng, bước nhanh về phía cửa, đi xuống lên xuống thê, sau lại xoay người phát hiện Cổ Việt Mạn ở đằng sau theo sát. Nàng lấy lại được tự chủ liền châm chọc cười: “Cám ơn lòng chiêu đãi khó quên của ngươi!", rồi quay ngoắt đi tiếp.
Ngay tại thời điểm cánh cửa ngăn giữa nàng với hắn đóng gần hết, Cổ Việt Mạn cuối cùng chêm thêm một câu: “Chuyến cuối cùng hôm nay quay lại cảng tàu Jamaica sẽ khởi hành lúc tám giờ, ngươi tốt nhất nên trở về thuyền ngay đi".
Hừ! Tưởng cứ như vậy mà đem nàng ném ra khỏi tiểu đảo?
Nằm mơ! Đừng tưởng bở!
“Ngươi cũng biết Việt Mạn trước mắt không có ở Đài Loan, có rất nhiều chuyện ta hoàn toàn không biết, ngươi dù có ép hỏi nữa ta cũng hoàn toàn không thể trả lời nguyên do cho việc này… được rồi, được rồi… ta nhất định sẽ hỏi cho rõ ràng mọi việc giúp ngươi… Cứ như vậy đã… Gặp lại sau."
Thật vất vả mới an ủi được Kỳ Kỳ, Cổ Ba ngắt điện thoại than thở: “Tốt nhất là không gặp lại! Phiền chết người.".
Không biết đã là lần thứ mấy Kỳ Kỳ gọi điện thoại tới hắn kêu khóc, Cổ Ba quả thực sẽ mau chóng bị nữ nhân này làm cho tức điên lên mất. Chồng của chính mình không tìm lại cứ đến chỗ này mà làm rùm beng, mang lại lắm phiền phức cho hắn.
Quả thực là mạc danh kì diệu! (không thể tưởng tượng nổi)
Cổ Ba ngồi thở hổn hển ở trên sô pha, trên mũi còn phập phồng khí tức giận, bản thân con dâu còn chưa có một lần trước mặt hắn oán giận khóc kể, vậy mà người ngoài lại cứ sống chết tìm tới hắn.
Đúng lúc này, âm thanh nói chuyện của Văn Tĩnh Thư truyền đến:
“Đêm nay anh muốn ăn cái gì?"
“Em nấu cái gì anh liền ăn cái đó, món nào em nấu đều ăn rất ngon!" Cổ Việt Đàn thâm tình hôn môi Văn Tĩnh Thư, ôn nhu vuốt ve hai má mượt mà.
Cổ Việt Đàn thần thái vui vẻ, sảng khoái ôm kiều thê bước vào phòng khách, liền kinh ngạc trước vẻ mặt tức giận của lão ba.
“Ba làm sao vậy? Sáng sớm mà ai đã chọc giận người?? Xem kìa, bộ dáng nổi giận đùng đùng hiện hết trên mặt a"
Cổ Ba quay đầu nhìn lướt qua điện thoại: “Phiền chết người! Chồng không thấy, thế nhưng lại tới tìm ta sinh sự!"
“Tìm tới ba?" _ Thật sự là thiên hạ kì văn, chuyện lạ trên đời a~ chồng mình tìm không được làm sao có thể tìm tới lão ba này?
Văn Tĩnh Thư mỉm cười trêu chọc, mắt liếc về phía lão ba, hứng thú nói:
“Ba ah, người như vậy sẽ không bị cái nhàn ăn mòn làm cho nhàm chán đi, chi bằng ngầm làm một chuyến du ngoạn tiện thể trinh thám?"
Cổ Ba khinh thường hừ một tiếng: “Ta đâu phải cứ được ăn no ngủ kĩ, mỗi ngày hảo hảo trôi qua êm đềm, đâu phải rảnh rỗi mà đi xung quanh chỉnh đứa nhỏ kia?!"
Văn Tĩnh Thư rời khỏi người Cổ Việt Đàn, đến ngồi ở bên cạnh lão ba: “Tìm chồng không thấy, vì sao kẻ đó lại tới làm phiền người?"
Cổ Ba bất đắc dĩ than thở một tiếng: “Nó kì thực là tức giận Việt Mạn, nhưng là các ngươi đều biết cá tính hắn đấy, nó không thể trêu vào hắn liền đành phải tới phiền ta!".
“Tìm Việt Mạn? Thế nhưng hắn đâu có ở Đài Loan?" Văn Tĩnh Thư nghe ra mùi nguy hiểm.
Mặc kệ là chuyện gì xảy ra, Cổ Việt Đàn nháy mắt thay đổi sắc mặt, bỗng lớn tiếng: “Lão ba, rốt cuộc là ai tới phiền nhiễu Cổ gia chúng ta?"
“Chính là vợ Điền Tuấn, Trình Kỳ Kỳ!"_ Cổ Ba tức giận nghiến hai hàm răng cơ hồ muốn bật ra tiếng ken két.
Cổ Việt Đàn khó hiểu nhăn nhăn hai hàng lông mày: “Là Điền Tuấn được Việt Mạn tín nhiệm có thể chèo lái vận mệnh công ty?"
“Không hắn thì ai?!"_ Cổ Ba hừ lạnh.
“Di? Cái này không phải là kì quái a? Nàng ta không thấy chồng sao lại đi tìm chúng ta sinh sự?"- Văn Tĩnh Thư vẫn là khó hiểu.
“Theo Kỳ Kỳ nói, là Việt Mạn cố ý chia rẽ vợ chồng bọn họ!"
Cổ Việt Đàn vừa nghe liền nổi giận đùng đùng: “Buồn cười! Nói hươu nói vượn! Việt Mạn làm sao có thể làm cái loại sự tình này!.".
“Ta thực cũng tin tưởng Việt Mạn không phải người như thế."_ Văn Tĩnh Thư đi theo phụ họa.
“Hắn là con ta, lẽ nào ta lại không biết!? Ta tin tưởng Việt Mạn sẽ không làm ra loại sự việc này, bất quá…"_ Cổ Ba ngẩng đầu tia nhìn chiếu thẳng Cổ Việt Đàn: “Ngươi hỏi hắn cho ta, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
“Vâng, con lập tức hỏi hắn"_ Cổ Việt Đàn xoay người đi đến điện thoại, nhấn tám con số quen thuộc gọi tới Jamaica.
Hồng Tư Giai đối diện với bộ mặt khóc sướt mướt của Trình Kỳ Kỳ, hai hàng lông mày thanh liễu bất giác nhăn lại.
“Tư Giai… ô ô ô …", Trình Kỳ Kỳ dùng sức lau lau khiến cái mũi thanh thanh hồng đỏ lên: “Thật quá đáng a~… Thật không ngờ Điền Tuấn… hắn lại mang đi bối bối! Đã không có bối bối… ta… ta thật sự sống không nổiiii……"
(bối bối: tiểu bảo bối, là con của Điền Tuấn và Kỳ Kỳ, có thể hiểu là tên riêng)
Hồng Tư Giai tay vỗ vỗ an ủi, cố tìm kiếm trong trí nhớ hình dáng vui cười rạng rỡ hạnh phúc của biểu muội mới vài tháng trước, nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt ngời sáng nhất của nó, cái tuổi trăng tròn đầy thơ mộng mà đã xuất giá về nhà chồng. Nàng im lặng nằm để Trình Kỳ Kỳ gối bên khuỷu tay ngủ say sưa, khi ấy vẻ mặt nó khoái hoạt, vui sướng biết bao. Vẻ xinh đẹp ngọt ngào hiện diện trên khuôn mặt của đứa nhỏ lúc đó như đã bùng cháy một cỗ xúc động trong lòng Tư Giai, khiến cho nàng dường như có thể ngay lập tức tìm một nam nhân mà kết hôn, sinh một oa nhi thật dễ thương giống bối bối.
Chính là, hình ảnh cuộc hôn nhân mĩ mãn ấy thật khiến người ta không thể ngờ tới mười tháng sau lại xảy ra cái kết cục như thế này. Haizzz…
“Tư Giai, tỷ nhất định phải giúp ta, hiện giờ chỉ có tỷ là có thể giúp ta…", tiếng nức nở xuyên thấu lòng người vang lên.
Thân là luật sư, đối mặt với vô số tình cảnh vợ chồng bất hòa, Hồng Tư Giai đều có thể đứng ở giữa, công chính, lập trường ngang hàng mà xử lý mấy vụ ly hôn kia, nhưng là giờ phút này, đối mặt với biểu muội của mình, lòng nàng đã nổi lên chua xót, không biết phải làm sao.
“Ngươi thử xem có còn khả năng nào tìm được manh mối của Điền Tuấn?", nàng thực không nghĩ hôn nhân của biểu muội cứ như thế này mà tan thành mây khói, hơn nữa Kỳ Kỳ cũng đã có bối bối với Điền Tuấn a.
“Ta tìm hết rồi! Ta đã đem hết công sức, toàn lực đi tìm, thậm chí còn gọi đến nhà cấp trên của hắn, Cổ Việt Mạn!", Trình Kỳ Kỳ tức giận khó nhịn hét to.
“Ngươi tìm tới Cổ gia?", Hồng Tư Giai ngạc nhiên nhìn Trình Kỳ Kỳ, không lẽ biểu muội tuyệt vọng đến mức cái gì cũng cắm đầu vào thử sao?
Điền Tuấn tuy là nhân viên quan trọng ở công ty Cổ Việt Mạn, nhưng có khủng đến nỗi tìm đến người nhà hắn ở Đài Loan?
Trình Kỳ Kỳ lau cái mũi đỏ ửng, nổi giận đùng đùng giương mắt lên trừng lớn: “Nếu không phải Cổ Việt Mạn cho hắn một cái lưng dựa dẫm, ta tin tưởng hắn sẽ không có cái lá gan bỏ đi, lại còn mang theo Bối bối rời khỏi ta!", Nói đến chỗ thương tâm trong lòng, Trình Kỳ Kỳ lại gào khóc thê lương.
Hồng Tư Giai không khỏi hồ nghi dò xét Trình Kỳ Kỳ: “Cổ Việt Mạn nhúng tay vào quản chuyện nhà ngươi?"
Hắn ăn no dửng mỡ, hết chuyện để làm???
Trình Kỳ Kỳ không ngừng sụt sịt mũi: “Cổ Việt Mạn chuyên chế đến độ bất trị a, hắn khống chế Điền Tuấn, ra lệnh Điền Tuấn, mà cái tên Điền Tâm xuẩn ngốc kia lại là đồ nam nhân không có chủ kiến, chỉ cần Cổ Việt Mạn đưa ra một mệnh lệnh, hắn liền nhất nhất làm theo!".
“Có thật sự là như vậy?", Hồng Tư Giai ánh mắt không thể tin nhìn Trình Kỳ Kỳ.
Trình Kỳ Kỳ cứng nhắc gật đầu: “Hôm đó, ta từng nói với Điền Tuấn, ta không thể nhẫn nhịn cuộc sống như vậy nữa, muốn hắn từ chức không cần làm ở đó, cả gia đình ba người trở về Đài Loan. Hắn không đáp ứng thì thôi; ngay hôm sau ta tính mang bối bối trở về Đài Loan, hắn liền ra tay trước một bước mang theo bối bối rời đi…. Đến nay bặt vô âm tín….", Ánh mắt Kỳ Kỳ bối rối khóa chặt Hồng Tư Giai: “Tỷ nhất định phải giúp ta tìm đứa nhỏ trở về!."
Đối mặt với tinh thần đang trùng trùng điệp điệp nỗi lo sợ mất mát của Trình Kỳ Kỳ, nàng cầm tay biểu muội ân cần hỏi han: “Ngươi nghĩ hắn sẽ đem bối bối mang đi nơi nào?"
“Ta… không biết…", Trình Kỳ Kỳ sắc mặt tái nhợt, mờ mịt nhìn Hồng Tư Giai: “Nhưng Cổ Việt Mạn nhất định là biết Điền Tuấn mang theo bối bối đi nơi nào."
“Ngươi thật sự khẳng định Cổ Việt Mạn nhất định là biết? Ngươi đã tìm hắn hỏi qua?"
Trình Kỳ Kỳ môi run run, lắc lắc đầu: “Ta không có nói chuyện với hắn, nhưng mà ta chắc chắn Cổ Việt Mạn nhất định biết!"
“Hưm…", Hồng Tư Giai bán tính bán nghi.
Trình Kỳ Kỳ gục đầu xuống: “Mặc dù Cổ Việt Mạn không phải là người ở Jamaica, nhưng mà hắn lại ở ngay tại tòa thành trên đảo, là người không có chuyện gì là không biết về nơi đó, cho nên hắn nhất định biết Điền Tuấn đi nơi nào. Hơn nữa, Điền Tuấn chỉ duy nhất theo mệnh lệnh của hắn."
“Ngươi đã khẳng định Cổ Việt Mạn chắc chắn biết nơi trú thân của Điền Tuấn, vậy vì sao không trực tiếp tìm hắn hỏi rõ?", Vấn đề này thực vẫn khiến nàng hoang mang đi.
Trình Kỳ Kỳ cắn môi dưới, khuôn mặt như người gặp nạn không thể thoát, nói: “Là… ta không dám tìm hắn …"
“Vì sao?", Bộ hắn là hổ, là báo, đứng trước mặt liền bị hắn ăn thịt không chớp mắt ngay sao?
“Bởi vì hắn chán ghét ta, giống như là ta chán ghét hắn a, ta không đủ khả năng chạy theo hắn đến chỗ có tin tức hay liên quan gì đến Điền Tuấn, có truy hỏi cũng chỉ là lãng phí thời gian", Trình Kỳ Kỳ đột nhiên ngẩng đầu, một tia mong chờ sáng rực xẹt qua đáy mắt nàng: “Nhưng nếu là tỷ thì không, tỷ lấy thân phận luật sư, có lẽ có thể đến chỗ hắn nghe ngóng thông tin về Điền Tuấn và bối bối".
Cơ mà… vừa nghe Kỳ Kỳ miêu tả về cái tên nam nhân kia, Hồng Tư Giai không khỏi hoài nghi bản thân nàng thật có năng lực đó.
“Ta? Chắc chắn chứ?"
“Tư Giai! Xem như ta cầu xin tỷ! Vì ta, vì bối bối, làm ơn hãy giúp ta lần này a. Dùng khả năng của tỷ nhất định có thể thuyết phục hắn nói ra vị trí Điền Tuấn, mà kể cả không thì vẫn sẽ lấy được tin tức của bối bối", Nước mắt lại thi nhau tuôn rơi trên hai gò má Trình Kỳ Kỳ.
“Chắc không?…", Nàng thật sự nghi ngờ điều này.
Kỳ Kỳ nhìn ra nét do dự trên khuôn mặt của nàng, lo lắng không thôi, tâm tình hoảng loạn: “Cầu xin tỷ giúp ta chuyện này a, về sau ta sẽ không bao giờ cầu xin chuyện gì…", Kỳ Kỳ hai mắt đẫm lệ nhìn nàng chớp chớp, dáng vẻ vô cùng đáng thương.
Hồng Tư Giai thật không có cách nào cự tuyệt lời cầu xin: “Thôi được rồi…"
Ai bảo nàng cùng Kỳ Kỳ quan hệ thân thích, máu mủ ruột già, một đường sao có thể chém dứt?
Hồng Tư Giai bằng tốc độ nhanh nhất xử lý các vấn đề liên quan đến Jamaica để chuẩn bị cho cuộc viếng thăm.
Sau một chặng đường xa lặn lội, chuyển qua đủ các loại phương tiện giao thông, nàng rốt cuộc cũng đặt được bước chân lên đất Jamaica.
Cảnh tượng ngoạn mục, lôi cuốn hiện ra trước mắt Tư Giai. Một sắc xanh tươi thắm của biển lớn bao la hòa cùng màu trắng thuần khiết nơi kiến trúc đồ sộ; khiến cho tâm tình của nàng nhất thời trở nên bay bổng. Nếu như hôm nay thuần túy chỉ là đến nghỉ phép, nàng khẳng định đây sẽ là ngày nghỉ tuyệt vời khoái trá, cả về thể chất lẫn tinh thần.
Nhưng là, chỉ có thể ca thán đi… Nàng là có “nhiệm vụ bất khả thi" đi kèm a~~~
Nơi này mọi thứ đều như Trình Kỳ Kỳ miêu tả, đi trên đường chỉ cần tùy ý chặn lại một người dân địa phương, vừa bắt đầu hỏi đến Cổ Việt Mạn liền trả lời ngay lập tức, đến mức có thể khẳng định không người nào là không biết, không kẻ nào là không hiểu. Càng buồn cười là trong mắt mỗi người đó đều mập mờ một ánh hồ nghi.
Đây rốt cuộc là chuyện gì a?
Cho nên, quả thực liền giống như lời Trình Kỳ Kỳ nói, hắn là một kẻ chuyên chế đến cực điểm giống như bạo quân? Nếu không làm sao bọn họ có thể phát ra từng ánh mắt khiến cho người ta sinh nghi?
Hồng Tư Giai cố gắng sử dụng các từ Tiếng Anh quen thuộc, dễ hiểu nhất để thăm hỏi cư dân về nơi ở của Cổ Việt Mạn.
Đầu ngón tay người thứ nhất chỉ về phía xa khơi ngoài biển…
Ở trên biển?
Làm sao có thể?! Nàng nhớ rõ là chính mình đã hỏi về Cổ Việt Mạn chứ có phải Long Vương đâu ???
Nàng liền hỏi tới người thứ hai, ngón tay lại tiếp tục chỉ ra ngoài biển… Người thứ ba… Người thứ tư… OMG! Nàng thật muốn té xỉu mất, hi vọng có thể gặp được một người có khả năng thật sự nghe hiểu tiếng Anh a>
Vất vả một hồi nàng mới gọi được một vị trông giống như thầy tu, Hồng Tư Giai mang bộ mặt mềm mại mỉm cười hiền lành, phát âm thật rõ từng từ: “ Xin lỗi tiên sinh, xin hỏi làm cách nào để tìm được Cổ, Việt, Mạn tiên sinh?"
Nàng muốn vạch rõ, xác minh với vị thầy tu kia, kẻ nàng cần tìm là người, không phải Long Vương!
Vị tiên sinh kia chợt mỉm cười, đáp lại: “Tiểu thư, Cổ tiên sinh là ở trong tòa thành trên đảo giữa biển kia."
Cái gì?! Cái gì! Cái gì… Cái gì… sao cơ???
Hồng Tư Giai nghẹn họng, nhìn trước mặt là mênh mông sóng nước đại dương xanh thăm thẳm, chỉ chỉ ngón tay: “Ngươi là nói, hắn ở trên đảo??!".
Vấn đề ở đây là, phía trước một mảnh biển khơi rộng lớn mù mịt, biết được cái đảo hắn sống là chỗ nào a?!!!
“Đúng vậy, tiểu thư, nơi này mọi người đều biết, Cổ tiên sinh mua đứt cái tòa tiểu đảo kia, cho nên, hắn chính là sống tại tòa trên đảo."
Tiên sinh kia lộ rõ vẻ mặt kinh ngạc, trong lời nói ngược lại mang đậm ý châm biếm.
A hóa ra người nơi này không phải là nghe không hiểu lời của nàng, mà là chính nàng không hiểu rõ ý tứ của họ, cho nên, khi mọi người cùng chỉ ra phía ngoài biển, nàng còn tưởng bọn họ cứ loạn xà ngầu mà chỉ đường.
“… Kia… Xin hỏi, làm như thế nào để tới tòa đảo kia?", Nàng ngốc nghếch hỏi.
Tiên sinh kia liền tốt bụng quay đầu nhìn về phía sau bến tàu: “Thế này đi, ngươi không bằng đi đến đó hỏi bọn họ, dù sao đó cũng là bến tàu tư nhân của Cổ tiên sinh".
Bến tàu tư nhân?
Hồng Tư Giai khiếp sợ quay đầu nhìn bến tàu của hắn…… Trời ạ! Cổ Việt Mạn rốt cuộc là có bao nhiêu tài sản a? Có thể có cả một BẾN TÀU riêng ở chốn đẹp như thiên đường này?!
Ở Đài Loan này, nàng chỉ biết Cổ gia hùng mạnh, gia nghiệp to lớn, thật không ngờ gia nhân, sản nghiệp lại có thể hoành tráng đến như vậy, khiến người ta nhìn vào chỉ biết nghẹn họng nhìn trân trối.
Sau khi cảm tạ hảo tâm của vị tiên sinh kia, Hồng Tư Giai chậm rãi bước vào bến tàu tư nhân, ngẩng đầu ngó ngiêng dò xét xung quanh muốn tìm ai đó để hỏi.
Đúng lúc vừa vặn lại có một cậu bé chạy đến. Ai nha, thật khó mới thấy người cùng màu da với mình, Hồng Tư Giai không chút nào suy nghĩ liền tóm lại, dùng chính ngôn ngữ Tổ Quốc yêu dấu thốt ra: “xin hỏi… a…", Nàng sực nhớ đang ở nước ngoài, dừng một chút, lập tức sửa miệng nói tiếng Anh:
“Xin hỏi……"
Cậu bé hướng về phía nàng nhếch miệng cười: “Ta có thể hiểu quốc ngữ nha".
Nghe được hắn nói quốc ngữ, Hồng Tư Giai nhất thời an tâm, kinh ngạc lên tiếng: “Thật tốt quá! Rốt cuộc cũng có thể nghe được quốc ngữ a!".
Nàng ngồi xổm xuống, biểu tình phi thường hiền lành nhìn cậu bé: “Xin hỏi ở đây ai là quản lý? Liệu có thể đưa ta đến chỗ Cổ Việt Mạn?"
Cậu bé vừa nghe tên Cổ Việt Mạn liền toàn thân cứng đờ: “Ngươi muốn gặp Cổ tiên sinh?"
“Đúng vậy, có ai có thể dẫn ta tới chỗ hắn?", Hồng Tư Giai tâm tình thoải mái, không hề thấy phiền truy hỏi đó.
Ánh mắt cậu bé quái dị, nhìn từ trên xuống dưới, cao thấp đánh giá nàng: “Ngươi có hẹn với Cổ tiên sinh sao?"
Hồng Tư Giai giật thót mình, phát giác bản thân hành động có phần lỗ mãng, Cổ Việt Mạn hắn là nhân vật lớn, bình thường đều phải hẹn trước thời gian mới có thể gặp mặt, nàng lại nhất thời nóng vội mà quên ứng xử lễ phép.
“Nhất định cứ phải hẹn trước mới có thể gặp hắn sao?"
“A, bình thường đều là như thế hết, mà theo ta biết thì Cổ tiên sinh rất ít khi gặp khách", Cậu bé giải thích.
Hồng Tư Giai kinh ngạc xem xét đứa trẻ trước mặt, nghe cách nói chuyện có vẻ cậu ta quen biết vị đại nhân vật này a. Nàng nắm lấy hai tay cậu bé, dường như sợ hắn sẽ nhanh như chớp mà chạy biến đi.
“Ngươi chắc hẳn là quen biết vị Cổ tiên sinh này đi?"
Đối phương cười cười, cúi đầu nhìn cánh tay mình nằm trên đôi bàn tay tinh tế của nàng: “Đúng, ta có quen hắn".
“Ngươi thật sự có quen hắn?", Hồng Tư Giai chấn động, kinh ngạc.
“Ân", Cậu bé quay đầu lại, tia nhìn ngừng ở chiếc du thuyền xa hoa đang đỗ trên bến: “Kia chính là du thuyền riêng của Cổ tiên sinh".
Hồng Tư Giai lướt ánh mắt qua người cậu bé, nhìn theo hướng tay chỉ: “Đó là du thuyền của hắn???"
Cậu bé gật gật đầu: “Ta là vừa ngồi trên du thuyền đó đến đây nha".
Hồng Tư Giai kinh ngạc giật mình, vội vàng nắm chặt đôi bàn tay nhỏ bé kia hỏi gấp: “Ngươi thật sự là người quen của hắn?"
“Ân, ta tạm thời đang ở trên đảo của hắn, hiện tại là đi nhập hàng về mang lên đảo nha", Cậu bé hồn nhiên nhe răng cười hơ hớ.
Hồng Tư Giai bất đắc dĩ, ánh mắt chăm chú nói: “vậy ngươi hiện tại có thể giúp ta một việc nho nhỏ được không? Ta là có chuyện cần gặp Cổ tiên sinh, hơn nữa ta từ Đài Loan đến".
“Ồ vậy sao…", Cậu bé tò mò, ánh mắt lần nữa lại quét trên người nàng chuyên tâm đánh giá: “Người đến từ Đài Loan?"
“Ân", Hồng Tư Giai đáp nhẹ một tiếng qua loa coi như là trả lời, nàng đang hồi hộp phập phồng, đâu có để ý nhiều.
“Được rồi, vậy ngươi đi theo ta".
Hồng Tư Giai thật không nghĩ tới đây lại gặp được quý nhân, nguyện ý giơ tay cứu giúp nàng. Nàng liền nhanh chóng ngoan ngoãn theo đuôi cậu bé đi trở về chỗ du thuyền đằng xa.
Chỉ thấy cậu bé ngay lập tức cầm lấy điện thoại trên bến liên lạc với Cổ Vệt Mạn. Trong chốc lát, cậu bé ngẩng đầu lớn tiếng hỏi nàng: “ Xin hỏi ngươi họ gì?".
“Ta họ Hồng, tên Tư Giai".
Cậu bé nói vào điện thoại vài câu, xong lại ngẩng đầu lên la: “Cổ tiên sinh nói không quen biết ngươi nha".
A! không xong rồi, không thể ngay lập tức đã bị loại ở vòng gửi xe như vậy a!
Hồng Tư Giai nóng vội trả lời: “Ta là biểu tỷ của Trình Kỳ Kỳ!".
Cậu bé lại tiếp tục đóng vai trò người truyền lời, thầm thì nói vài câu rồi dập máy. Hồng Tư Giai tò mò không biết người phía bên kia trả lời thế nào. Nàng nghe thấy áp lực khẩn trương đè ép trên ngực, lo lắng bất an hướng người đối diện hỏi: “Cổ tiên sinh nói như thế nào a?"
Cậu bé liếc nàng một cái, bĩu môi: “Cổ tiên sinh hắn bằng lòng gặp ngươi."
Hắn bằng lòng gặp nàng!
Hồng Tư Giai kinh ngạc mừng rỡ, song cũng cảm thấy có chút không hiểu ngoài ý muốn: “Hắn thật sự chấp nhận gặp ta?"
“Ân. Nhưng là ta khuyên ngươi tốt nhất cẩn thận một chút hiểu rõ tình hình, bởi vì ta nghe thấy giọng Cổ tiên sinh không tốt chút nào, hắn hình như có chuyện không tốt.", Cậu bé thận trọng cảnh cáo nàng, mi nhíu nhíu.
“Không sao hết, chỉ cần hắn chắc chắn sẽ gặp ta là được rồi." Ít nhất cũng không để chuyến đi này của nàng vô nghĩa mà trở về tay không.
“Được rồi, vậy ngươi ở chỗ này chờ ta, ta đi bảo người nhập hàng hóa lên xong chúng ta liền đi.", Ngữ khí cậu ta đã không còn vẻ ngạc nhiên như vừa nãy, ngược lại còn trở nên trầm trọng, phảng phất trong đó sự lo lắng bởi tính kiên trì của nàng.
“Vậy nha, ta chờ ngươi", Hồng Tư Giai cười trừ tỏ vẻ mạnh mẽ nhưng trong lòng thì đã run run từng hồi.
Nàng cũng biết cứ như vậy mà tiến đến thật lỗ mãng, không có một cái hẹn trước mà tùy tiện chạy tới, lại gặp ngay đại nhân vật này đang không tốt trong lòng, kiểu này, khẳng định là sẽ vô cùng khó khăn a~~~ chưa đi mà đã thấy phía trước núi non cản trở trùng trùng điệp điệp, thật là dễ khiến cho người ta nản lòng mà. Nhưng là vì Kỳ Kỳ, nàng nhất định phải tiến lên! Nếu trước đó giả như nàng thông báo trước một tiếng, chỉ sợ nàng chưa tiến tới cửa liền đã bị đạp quay trở về! Nói gì thì nói chứ nàng đã cất công bay qua hơn nửa bán cầu mới tới đây, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ mà Kỳ Kỳ phó thác, như vậy chuyến đi này mới có ý nghĩa, cũng sẽ không lãng phí tiền bạc và thời gian.
Ngắm nhìn mặt biển tĩnh lặng khiến lòng người cũng chậm chạp trôi theo. Trên đó, rất nhiều du thuyền tựa như những con chim lớn sải cánh trên mặt biển xông phi, làm cho từng đợt, từng đợt cánh hoa rơi lả tả bay bay theo gió. Hồng Tư Giai bỗng cảm thấy một cảm xúc không rõ tên nảy nở trong lòng.
Nàng hất mái tóc dài đen theo gió, tay mân mê cánh môi dưới, tưởng tượng không biết tiếp theo sẽ phải đối mặt với cảnh tượng khốn quẫn đến đâu.
Hồng Tư Giai bỗng liếc mắt trông thấy cậu bé kia đang vững vàng chỉ huy mấy người da đen khuân vác hàng hóa phía sau, hoàn toàn tự nhiên không hề lúng túng. Mấy người khuân vác từng nhóm từng nhóm dỡ hàng hóa trên xe xuống, khiêng trên vai rồi nối đuôi nhau lần lượt đi lên du thuyền, mang lên đến nơi liền đặt vào vị trí mà cậu bé chỉ.
Hồng Tư Giai kinh ngạc nhìn, bất chợt phát hiện cậu bé này không ngờ lại có quyền hạn lớn như vậy, khiến mấy người da đen kia tình nguyện nghe theo sự chỉ huy của mình.
Hàng hóa đã bày trí gọn gàng thành hai hàng trên khoang thuyền, cậu bé kia mới từ lan can bước vào trong khoang, tiếp đó thuyền trưởng vung tay lên ra hiệu, một tiếng loa vang lên dẫn trước du thuyền dời bến.
“Lại đây ngồi này", Cậu bé mỉm cười với nàng, chỉ vào giáp bản lạnh y: “Chỗ này tốt lắm, đừng lo, ngươi có thể yên tâm ngồi xuống".
Hồng Tư Giai cười cười tiến đến, tìm chỗ ngồi xuống, nhìn vẻ mặt trước mắt kia dường như đã sớm thành thói quen ngồi ghế lạnh hóng gió biển.
Hồng Tư Giai đánh gia cậu bé, ánh mắt hồ nghi: “Ngươi nói là tạm thời ở trên đảo của Cổ tiên sinh, vậy… ngươi cùng hắn là… quan hệ gì"?
“À, Cổ Việt Mạn là thúc thúc của ta." (này là chú a)
Hồng Tư Giai kinh ngạc hít sâu một hơi, nàng thật không ngờ lại gặp cháu hắn ở chỗ này. Thảo nào vừa nãy mấy người kia đều bày tỏ thái độ cung kính với nhóc.
Câu bé mỉm cười trước thái độ của nàng, nói nốt: “Khoảng hai ngày nữa là ta đi rồi a."
“Ngươi hai ngày nữa sẽ rời đi?", Hồng Tư Giai bỗng cảm thấy mất mát trong lòng.
“Ta là phải trở về giúp mẹ", Cậu bé cười lớn: “Cái này, ngươi đừng nghĩ là ta không rời xa được mẹ nha, chính là mẹ cứ bám lấy ta thì có."
Thận trọng giải thích việc đương nhiên như vậy để làm gì? Đứa trẻ nào lớn lên đều chả tung cánh xa rời ba mẹ.
“Haizz… mẹ ngươi thật hạnh phúc, muốn gặp con chỉ cần gọi một tiếng là được…", Hồng Tư Giai đột nhiên nghĩ đến nỗi khổ của Trình Kỳ Kỳ.
Cậu bé liền bật tràng cười lớn: “Ha ha.. đó là bởi vì lão ba ta đã bị nàng chỉnh cho lên bờ xuống ruộng, không còn người để chèn ép, nàng nhàm chán bèn gọi ta mau mau về chơi nha", nghĩ đến bà mẹ khùng khùng của mình, cậu bé nhịn không được cười trộm.
“Oa, thì ra là thế!", Quả trên đời này không hiếm những gia đình kiểu như vậy, thật đầm ấm vui vẻ…
Du thuyền chậm rãi hướng ra biển lớn mênh mông. Ánh mặt trời nóng hầm hập chiếu lên da thịt trắng hồng của Tư Giai, mang theo gió biển cũng thực nóng phất lên mặt. Nàng nhìn mê mẩn về phía trước, ánh mắt xa xăm chạm đến nơi chân trời dần dần lộ diện, ở nơi ánh sáng chiếu rọi xuống mạnh mẽ nhất, phản xạ lại mắt nàng là từng đoạn từng đoạn ánh bạc dập dềnh như vờn quanh mặt biển.
Đứng bên cạnh nàng, cậu bé kia cũng như bị khung cảnh biển trời làm cho mê hoặc, khum khum bàn tay lên trán che khuất ánh mặt trời.
“Đi tiếp khoảng 15 phút nữa là đến đảo của thúc thúc rồi."
A, nói như vậy, 15 phút nữa là nàng có thể gặp trực tiếp Cổ Việt Mạn rồi…
Y như cậu bé vừa đánh giá, 15 phút sau đường bờ biển của hòn đảo dần xuất hiện trước mắt, du thuyền chậm rãi từ từ tiến vào. Hồng Tư Giai lấy tay che khuất ánh nắng chói chang, ánh mắt nhìn như bị hút về phía vách đá đen sừng sững, phía trên đó, tòa thành to lớn rực rỡ một màu trắng thuần khiết, cheo leo dựa vào, càng tăng thêm vẻ thần bí, cao sang.
Theo du thuyền chậm chạp cập bến, trái tim nàng cũng càng ngày càng tăng nhịp đập. Lần này tiến đến vì biểu muội, bước chân nàng thực nặng nề bởi con đường phía trước tràn ngập chướng ngại cùng khó khăn, đã thế nàng còn chưa cẩn thận lo lắng trước. Nếu Cổ Việt Mạn đúng y như Trình Kỳ Kỳ đã hình dung cho nàng dù chỉ một nửa phần đáng sợ ấy thôi, vậy lần gặp mặt này chỉ sợ không thể nào lạc quan lên chút nào…
Du thuyền cuối cùng cũng chạm bến, cậu bé chân tay nhanh nhẹn nhảy xuống tàu, một bên giữ thân thuyền ổn định bằng dây thừng kết thành cái thang nhỏ, một bên giơ tay ra nhiệt tình nghênh hướng nàng giúp đỡ.
“Trèo xuống đi, chậm chậm thôi."
Hồng Tư Giai thấp thỏm nhìn cái thang có phần run sợ, nàng liếc mắt cũng thấy mấy vật này đã muốn rất nhiều năm, mấy cái thắt nút dây thừng tạo thành một cái thang tạm thời cũng có vẻ đã lâu không đụng vào.
“Ngươi yên tâm đi, nó chắc chắn lắm", Cậu bé nhìn thấu do dự của nàng bèn động viên.
Nàng đảo mắt xung quanh, thật không còn cách nào khác a, rốt cuộc đành phải kiên trì từng bước một trèo xuống, thẳng đến khi hai chân chạm mặt đất mới yên tâm gượng cười.
Sau đó, nàng tiếp tục đi theo cậu bé, dưới ánh mặt trời dần lên tới đỉnh, hai người bước xuyên qua những tảng đá thô ráp đủ hình dạng, tiến đến trước cánh cửa lớn dẫn vào sân tòa tiểu đảo, phía sau sừng sững lên xuống thê (cầu thang lên xuống) tựa hồ như dọc theo vách núi mà được tạo thành. Ở nơi gần đó, một chiếc bóng trắng áo sơ mi tiệp với màu lam của áo khoác bay bay, bao lấy cơ thể nam nhân đang đứng trầm lặng nhìn.
Bước tới tiền sảnh ngoài trời, từ bên trong cánh cửa lớn, người làm tiến ra cung kính nghênh hướng bọn họ: “Tiểu thiếu gia, Cổ tiên sinh đang chờ Hồng tiểu thư ở bên trong".
Cậu bé đang cười cợt bất đắc dĩ ngừng lại: “Aizz, nếu thúc thúc đang đợi, ngươi nên đi theo hắn vào gặp thúc thúc ngay đi vậy."
Hồng Tư Giai đột nhiên cảm thấy một cỗ run sợ trào lên cổ họng: “Ngươi không đi cùng ta đến gặp hắn sao?"
“Không. Nếu thúc thúc đã phân phó người chờ ở đây báo, rõ ràng là hắn muốn một mình gặp ngươi, vậy nên ta không thể đi cùng", Cậu bé làm mặt quỷ với nàng, nhún nhún vai rồi nhanh như chớp liền đã không thấy bóng dáng.
Hồng Tư Giai xịu xuống chán nản. Tốt thật đấy! Nàng vốn tưởng rằng sẽ có một cái chỗ dựa tinh thần nho nhỏ để cùng hắn nói chuyện, nay, đừng nói đến chỗ dựa lưng mà ngay cả cái tựa tay cũng không có!
Nhăn nhó nhìn người trước mặt tựa hồ thật lâu, Tư Giai bèn nhe răng ra cười trừ: “Vậy đành làm phiền ngươi dẫn đường".
Theo sát đằng sau người giúp việc đi vào lên xuống thê, cánh cửa lớn nàng đi qua dần dần lùi về sau, nhỏ lại, tuy rằng quãng đường ngắn ngủn chưa đến mười giây, nhưng là nàng cùng người kia thủy chung vẫn duy trì trầm mặc không nói. Nhìn khắp lên xuống thê từ dưới lên trên, bốn phía trừ bỏ tiếng gió vi vu ở ngoài thì chỉ đúng một mảnh yên tĩnh.
Giây lát sau, cửa lên xuống thê * chậm rãi mở ra…
(* kiểu như đi hết cái cầu thang lớn này thì sẽ có một cánh cửa nữa dẫn vào nội thất bên trong tòa tiểu đảo)
Hồng Tư Giai nháy mắt mấy cái, không thể tin nhìn khung cảnh xung quanh trước mắt rộng mở. Đại sảnh được thiết kế với mái vòm thật cao, trên đó bệ vệ treo đèn thủy tinh sáng lấp lóa cùng ánh kim loại phản chiếu. Thật rực rỡ lung linh!
Người giúp việc ở cửa đại sảnh chờ bước chân chậm chạp của nàng tiến đến, hạ thấp người cung nghênh mời vào: “Hồng tiểu thư, thỉnh!"
Hồng Tư Giai ngốc lăng tại chỗ một chút, tiến vào căn phòng phía trước, thấp thỏm phỏng đoán vị trí nàng đang đứng đây hẳn là sân hoặc tiền môn gì đó của tòa thành này, không nghĩ tới chính bản thân là đã đang ở trong đại sảnh rộng hoành tráng.
“Hồng tiểu thư, mời ngươi lúc này chờ một chút, Cổ tiên sinh lập tức đến.", Người giúp việc mỉm cười khom lưng chào đồng thời đưa ngón tay chỉ hướng sofa: “Ngươi trước hết có thể ngồi nghỉ chờ, mời".
Hồng Tư Giai nhẹ cười ngồi ghé xuống chiếc sofa mềm mại được làm thủ công vô cùng tinh tế, cẩn thận. Vừa chạm vào cái vật tinh xảo mượt mà ấy, nàng cảm giác như chính mình đương dựa lên nhung tơ thượng hạng, mềm nhũn, thật phi thường thoải mái. Chờ đến khi nàng ngẩng đầu lên định nói lời cảm tạ thì người kia đã biến mất không thấy bóng dáng phía sau cửa.
Nàng chưa biết làm sao, cười khổ mà thuận tay đưa lên vén lọn tóc vừa rồi bị gió thổi loạn. Chờ.
“Hoan nghênh Hồng tiểu thư tới thăm tòa thành của ta.", Một tiếng nói trầm thấp đầy mị hoặc vang lên.
Hồng Tư Giai kinh ngạc ngước đôi con ngươi đen láy lên, liền thu vào tầm mắt một bóng hình cao lớn mang áo sơ mi phi thường trắng noãn. Nam nhân kia đã uy nghiêm đứng ở bên cạnh.
Hồng Tư Giai sợ hãi giật thót, hít vào một hơi, âm thầm than thở. Thật sự là một nam nhân vô cùng cao ngạo đi, trừ bỏ bên khóe miệng lộ chút vẻ mỉm cười dối trá ra, Cổ Việt Mạn thật giống y như Trình Kỳ Kỳ miêu tả không hơn không kém. Chính là cái dáng vẻ cao cao tại thượng kia.
Cổ Việt Mạn thẳng lưng ngẩng đầu mà bước chậm rãi lại hướng nàng, vươn tay ra nói: “Hoan nghênh quang lâm."
Hồng Tư Giai vội vàng đứng dậy, cầm tay hắn bắt, nhỏ giọng hưởng ứng: “Cảm ơn sự chào đón của ngươi".
Tay hắn thật dày lại lạnh như băng, nhất là cặp mắt kia nhìn chằm chằm nàng, thật giống như màn đêm đen đặc khiến nàng không tự chủ được mà lạnh run người.
“Hồng tiểu thư đến nơi này là để nghỉ phép?".
“A, không hẳn vậy.", Hồng Tư Giai cố gắng bắt buộc chính mình nhìn thẳng vào ánh mắt hắn: “Trên thực tế, ta tới đây là để gặp riêng ngươi."
Cổ Việt Mạn nhướng cao một bên mi, bỡn cợt chế nhạo nói: “Lặn lội từ xa tới đây, là vì muốn gặp riêng ta?", Trên mặt hắn lộ ra nụ cười châm chọc, tỏ vẻ rất thú vị.
“Thực chính là như thế", Nàng buộc chính mình dũng cảm đối mặt hắn, không cho phép quay ánh mắt đi.
“Như vậy liền y như lời nói của ngươi, ta hẳn là nên tìm một nơi thoải mái để nghe tiếp", Thanh âm của hắn như nhung cánh thiên nga bao bọc âu yếm nàng.
Thoải mái hơn? Cái tòa thành này còn có nơi còn thoải mái hơn chỗ này sao? Bất khả tư nghị! (Không thể tin tưởng!)
Cổ Việt Mạn mang theo Hồng Tư Giai đi vào một gian khác so với đại sảnh trước kia còn rộng lớn hơn, bên trong tràn ngập những vật phẩm dị quốc của Arab đầy phong tình, nằm nghiêng hoành thức quý phi y, trên phô bày những thảm mang kim tuyến lấp lánh, đều được làm thủ công vô cùng tinh tế tỉ mỉ, khiến cho người ta nghẹn họng nhìn trân trối. Trên thảm còn xếp ngăn nắp những tấm đệm, tùy ý cho khách khứa sử dụng ngồi trên chiếu.
Hắn trước bước đến hé ra tà thức ghế nằm, sau đó đưa tay vẫy vẫy ghế dựa đối diện mời nàng ngồi. Chờ đến khi nàng an ổn ở vị trí, hắn mới ngồi xuống, dựa vào tấm đệm dày nhất bên cạnh.
Lúc này, một người giúp việc xuất hiện ở cửa, trên tay bưng chiếc khay bạc.
“Trà đây rồi.", Hắn vươn ngón tay, chỉ thị cho người mang trà đến phục vụ khách. Người giúp việc cung kính đem trà đá đặt ở trước mặt Tư Giai.
Vẻ trêu tức cười cợt từ đáy mắt hắn dần biến mất, thay vào đó, một thanh âm nhu hòa vang lên bên tai nàng: “Thời tiết kiểu này uống trà đá là dễ chịu nhất. Mời".
Đúng vậy a, nàng đã sớm mong có thể được uống thức vị này. Nàng vốn không nghĩ tới ở Jamaica thời tiết lại khốc liệt như thế. Nóng, vô cùng là nóng, khiến nàng đau đầu không thôi, môi khô cạn. Nàng tưởng như bị nướng đến hôn mê mất. Vậy nên, cánh tay nhỏ bé vội vàng đưa ra, bưng chén trà lên trước mặt mà khoái trá uống.
Cảm giác được dòng chất lỏng mang theo đá mát lạnh kia rót vào trong cổ họng khô ráo, nàng cảm thấy thực là hạnh phúc, dễ chịu.
Cùng lúc ấy, nàng cũng thầm đánh giá nam nhân ngồi trước mặt. Hắn bình tĩnh tự nhiên lại khiến cho người ta thật không rét mà run, phảng phất như cả thế giới này đều nằm trong bàn tay hắn nắm giữ. Cao trên tất cả.
Hắn thoải mái dựa người vào ghế nằm, dáng vẻ tà mị, hai tay khoát để trước ngực, các ngón tay thon dài đan vào nhau, chỉ có thể miêu tả qua một từ: đẹp. Hắn vắt chéo hai chân, lại càng tôn thêm đôi chân dài dưới cơ thể rắn chắc cơ bắp, trên chân còn mang đôi giày da hàng hiệu đắt tiền. Một điều không thể nghi ngờ, hắn quả thực phi thường biết hưởng thụ, thưởng thức vật phẩm quý giá.
Bỗng nhiên, nàng phát giác cặp mắt đen sâu không lường được kia phát ra ánh mắt giống như dò xét trên người nàng, không kiêng nể gì mà tuần ra gắt gao; sau liền đứng lại ở ngay trước ngực nàng. Lộ ra khuôn mặt tươi cười vừa lòng, hắn mới lại lên tiếng: “Nói ra mục đích chính của ngươi".
Này thực cũng không phải phương thức mở đầu mà nàng hi vọng. Rất không có thiện cảm mà.
Hồng Tư Giai buông chén trà trong tay: “Ngươi đã đi thẳng vào vấn đề, vậy ta cũng không cần phải lòng vòng quanh co. Ta là đến để nói chuyện liên quan đến Điền Tuấn và Kỳ Kỳ".
“Nói ra lời thật.", Hắn cũng sớm đoán được khi nghe nói nàng là biểu tỷ của Trình Kỳ Kỳ kia.
“Kỳ Kỳ ý là muốn nói, Cổ tiên sinh biết vị trí của Điền Tuấn…"
Cổ Việt Mạn khóe miệng vặn vẹo, lộ ra một khuôn mặt tươi cười mang đầy ý châm chọc: “Kỳ Kỳ thật là đã quá đề cao ta đi. Nói gì thì nói, Điền Tuấn quả là người công ty ta đấy, nhưng hắn vẫn là chồng của nàng, lão công đi đâu rõ là phải đến hỏi thê tử của hắn mới phải. Ta còn đang muốn hỏi Kỳ Kỳ rằng Điền Tuấn đang ở nơi nào đi?"
Nàng không nghĩ tới sự tình qua lời kể không những bất thành mà còn bị hắn lật ngược 180 độ. Hắn tưởng là đang cùng nàng chơi trò chơi chắc?
Hồng Tư Giai thở sâu, ở tòa án đối đầu với vô số các cao thủ, nàng còn chưa từng sợ hãi qua nữa là.
“Cổ tiên sinh, theo lời Kỳ Kỳ nói, Điền Tuấn ngày thường đối với tiên sinh vô cùng tôn sùng cùng kính nể nhất, ta không tin Cổ tiên sinh lại không biết nơi đi của Điền Tuấn".
Đường nét đen rộng nơi lông mi lại nhướn cao, những lời này đối với Cổ Việt Mạn mà nói, hoàn toàn không phải nịnh mĩ mà là châm chọc.
“Hồng tiểu thư, lời này sai rồi! Ta đâu có thời gian mà coi từng người làm từng việc mà có thể biết hắn ở đâu. Kẻ muốn vào làm trong công ty phải có thực lực chứ không phải chạy vạy. Nếu người này không có khả năng thì đừng có mơ tưởng đến làm phiền chân ta.!"
Nàng chọc giận hắn?
Hừ. Vì Kỳ Kỳ, nàng không được làm cao, cũng phải lập tức hạ nhiệt độ tắt lửa của hắn, nếu không chuyện này chắc chắn không có kết quả thu hoạch.
“Cổ tiên sinh, ngươi hiểu lầm ý của ta rồi, ý tứ ta muốn nói là…"
Cổ Việt Mạn thở mạnh, ngắt lời biện hộ của nàng: “Ta đã nói không biết Điền Tuấn đi nơi nào."
Dù thế, Hồng Tư Giai vẫn ý đồ muốn giải thích: “Ta nghĩ ngươi vẫn chưa hiểu hết tình huống này. Điền Tuấn cãi nhau cùng Kỳ Kỳ một trận đại ầm ĩ, xong hôm sau liền lén lút mang bối bối rời đi", Nàng nặng nề nói như phun ra khí: “Bối bối hiện tại mới có mười tháng tuổi, cũng là thời điểm cần mẹ nhất. Kỳ Kỳ chính là muốn đem bối bối trở về chăm sóc."
Đây là ý gì? Nói vậy khác gì lên án hắn bắt cóc đứa nhỏ đem đi.
Cặp mắt đen sậm xuống, ánh tia lạnh lùng không thể át bắn về phía nàng: “Tìm chồng, muốn con gái, cư nhiên lại tới làm loạn ở nhà ta, này cũng không tránh khỏi quá mức làm người khác phát hỏa đi.?"
Lúc này không thể làm hắn giận.
Nàng nhẩm đi nhẩm lại trong đầu, nàng còn rất cần sự giúp đỡ từ hắn mà. Hồng Tư Giai bèn hạ giọng nói nhẹ: “Đây là Kỳ Kỳ nói với ta, Điền Tuấn luôn luôn nghe lời ngươi nói, cho nên ta thực cần ngươi giúp đỡ, nghĩ cách tìm ra Điền Tuấn", Nàng cố gắng kiên trì nhất, ôn nhu lặp lại mong muốn của mình.
Đối với Hồng Tư Giai mãi lảm nhảm, Cổ Việt Mạn không kiên nhẫn phóng ánh mắt tà mị: “Ta rất cảm kích sự tin cậy của nàng đối với ta. Chỉ tiếc, ngươi chuyến này phải tay không trở về, ta thật sự không biết Điền Tuấn ở nơi nào."
“Ngươi chắc chắn chứ?"
“Ngươi là ám chỉ ta nói dối?"
Hồng Tư Giai dời ánh mắt, không dám nhìn thẳng mặt hắn nữa, càng không dám nói đến chuyện hắn nói dối hay không: “Không. Ta không có ý đó!".
“Tốt lắm, phải cám ơn sự sáng suốt của ngươi", Hắn thốt lên, trong thanh âm tràn ngập sự châm chọc.
Hồng Tư Giai một lần nữa cố trấn định cảm xúc của chính mình.
“Ừm… Ngươi… có thể sử dụng lực ảnh hưởng của bản thân với bên ngoài để tìm ra Điền Tuấn, cũng mời hắn ra mặt?".
“Vì sao ta phải làm thế?"
“Bởi vì Điền Tuấn mang đi bối bối, hắn không có quyền cướp đoạn từ mẫu thân đứa con gái nhỏ của nàng", Nàng ngẩng cao đầu kiên định, hữu lực nói ra đáp án.
Hắn đối lại, lạnh lùng cười một tiếng, con ngươi đen sâu thẳm gắt gao khóa trụ nàng: “Ngươi cũng đừng có quên, Điền Tuấn là ba của bối bối, ngươi lại càng không có quyền cướp đoạt đứa nhỏ từ phụ thân yêu của nó."
Hồng Tư Giai mở to hai mắt trừng hắn, nhất thời thất bại không đáp trả nổi, hắn phản bác làm nàng tức giận khó nhịn. Thật tốt quá đi! Nàng đã đem đầu mình giống như mấy đầu thú treo trên tường phía trước kia cho hắn trảm!
Nhưng là vì biểu muội, nàng vẫn là phải cố nén lại cục tức khó chịu này, thử lại “lần nữa" ý đồ nói chuyện để hắn thông hiểu: “Ta đồng ý với ngươi chuyện đó, Bối bối nhất định là một đứa trẻ hạnh phúc khi có cả phụ mẫu thân yêu bên cạnh. Vấn đề là, hiện nay mẹ bối bối hoàn toàn không biết nó ở đâu, điều đó không phải là không được công bằng sao?".
“Nghe khẩu khí này, hẳn ngươi sẽ kiên trì cho rằng ta biết nơi trú của hai ba con họ?"
“Chắc chắn", Nàng không hề lảng tránh mà thẳng thắn nói ra: “Kỳ Kỳ hiện tại tâm tình phi thường uể oải, thương tâm; bởi vậy cho nên mới ương bướng bắt ta ra mặt bằng được để tới đây đàm luận với ngươi."
“Ngươi hẳn đáng lẽ phải hỏi Kỳ Kỳ một chút, là lúc ấy đứa nhỏ và chồng nàng ở Đài Loan hay vẫn là ở Jamaica? Nếu Kỳ Kỳ thật sự quan tâm đến đứa nhỏ, nàng sao lại một mình bay trở về Đài loan mà không ở lại chăm sóc nó?", Hắn không một chút lưu tình mà phản kích.
Nàng thấy rõ sự khiêu khích trong lời nói của hắn, ánh mắt tràn ngập lửa phẫn nộ mà xúc động thốt ra: “Cổ tiên sinh, ngươi nếu là cố ý tại đây tránh né vấn đề chúng ta đang nói, vậy có thể cần đến cách giải quyết của pháp luật!".
Cổ Việt Mạn nâng tay chống cằm, thanh thanh yết hầu nói: “Thật là thẳng thắn. Nhưng cho phép ta nhắc nhở ngươi, bối bối sinh ra ở nơi này, là người dân nơi này, lại đang ở cùng ba nó, vậy ta cũng chẳng cần quan tâm vì Kỳ Kỳ có thể có bao nhiêu khả năng thắng kiện?"
“Ha! Nói như vậy Điền Tuấn cùng bối bối còn đang ở đây?", Nàng đắc ý. Đương nhiên thôi, nàng đã sàng lọc ra được lỗi trong lời nói của hắn nha. Dù lời hắn thật đáng ghét, quá coi thường nàng!
Nhưng đối lại, hắn lạnh lùng cười một tiếng. Nàng tưởng cứ đơn giản như vậy mà tính kế đem hắn lọt bẫy?
Đừng có xuẩn ngốc!
“Ta không nói đến bọn họ lúc này, đây là chuyện lúc trước của gia đình họ, ta không có lí do để phải ở trong này làm thẩm phán. Về phần bọn họ muốn dùng phương thức giải quyết gì đi chăng nữa, cũng là quyết định của đương sự bọn họ, không liên quan tới ta."
“Ngươi cứ như vậy không chịu cung cấp sự giúp đỡ sao?"
“Đương nhiên!", Hắn ném cho nàng ánh mắt khinh miệt, sau đó đứng lên: “Đây là chuyện tranh cãi riêng tư trong gia đình, ta không nghĩ sẽ tham gia".
Ngữ khí hắn đã muốn hoàn toàn bày lộ rõ, đây là chuyện riêng tư của người khác, nếu hắn không muốn nhúng tay vào, nàng tốt nhất cũng đừng đứng bên này ngó bên kia mà xen thêm lời.
Hồng Tư Giai bắt đầu mất tính nhẫn nại: “Này không giống tác phong Cổ Việt Mạn ngươi!".
“Tác phong của ta?", Hắn lạnh lùng liếc hai tròng mắt chiếu thẳng mắt nàng đối chọi.
“Kỳ Kỳ nói, ngươi là ngồi ở trên đảo này nắm quyền, ai có sự việc gì đều phải tới tai ngươi xem qua. Không có khả năng ngươi không biết Điền Tuấn ở nơi nào!"
Hắn từ tốn đi đến trước mặt nàng, hai tay đút túi quần nói: “Kỳ Kỳ thật sự nói như vậy?"
“Nàng thật sự nói ngươi như vậy với ta.", Hồng Tư Giai tăng mạnh ngữ khí, khẳng định chắc chắn.
Hắn cúi đầu, ánh mắt mị hoặc nhìn nàng: “Nàng quá đề cao ta, ta làm gì có loại sự tình cai quản như vậy. Nhưng là, nói cho ngươi biết, nếu ta thật sự tham gia việc nhà của nàng, nàng đã sớm bị Điền Tuấn ly hôn, sẽ không kéo dài tới lúc này để mà nhờ ngươi đến tìm đứa trẻ", Thanh nhã xoay người, hắn tiến về phía trước vài bước rồi đột nhiên dừng lại cước bộ: “Ta chỉ có thể nói cho ngươi điều này, đừng có quá tin tưởng Kỳ Kỳ biên chuyện xưa nói quá, bởi vì có thể tin theo lời nàng kể, cơ hồ là trời sập cũng nên."
Kỳ Kỳ biên chuyện xưa? Thực đã không chỉ thêm mắm thêm muối vào câu chuyện?
Điều này không thể tin được, rõ ràng Điền Tuấn cùng bối bối là không tìm thấy mà!
Hồng Tư Giai trừng mắt nhìn bóng dáng cuồng vọng ngạo mạn kia: “Cho dù nàng ấy có nói dối đi chăng nữa, nhưng có một chuyện ta cam đoan lời nàng tuyệt đối là thật, ấy chính xác là mấy lời miêu tả ngươi! Ngươi là đồ nam nhân chuyên chế, ngạo mạn!"
Cổ Việt Mạn cười lạnh một tiếng: “Đa tạ lòng ca ngợi". Bước đến bên cửa sổ, hắn bỗng dưng quay đầu, ánh mắt nghiêm khắc như hợp với ánh mặt trời rực rỡ sau lưng làm người ta chói mắt: “Ta cảm thấy cuộc đàm luận đã kéo dài; dù sao cũng là người có lương tâm, ta cho ngươi một đề nghị này. Tốt nhất hãy đáp chuyến bay sớm nhất trở về Đài Loan, đừng có nhúng tay vào việc nhà người ta."
“Ngươi…"
Trước lời phản biện chưa thành câu của nàng, hắn ngiêng đi khuôn mặt lạnh lùng như bức tượng điêu khắc, đôi môi kiên định phun ra những lời châm chọc: “Ngươi ở nơi này không chiếm được những tin tức mình muốn, vậy không phải là lãng phí thời gian?"
Hồng Tư Giai nâng cằm biện hộ, nói cùn: “Đó là chuyện của ta, không cần các hạ nhọc công lo lắng!".
Một đôi con ngươi ánh lóe giận, hai phiến môi mỏng nhếch thành đường cong khi hắn xoay người, cúi đầu nhìn nàng. Hồng Tư Giai chỉ cảm thấy một trận run rẩy ập đến, ánh mắt kia, thoạt nhìn thực sự vô cùng nguy hiểm.
Cổ Việt Mạn im lặng nhìn, tựa hồ khống chế được lửa giận của bản thân, cuối cùng chính là chỉ nhún nhún vai, phát ngôn hờ hững: “Tùy ngươi".
Nàng ngược lại, càng giận sau lời nói của hắn, liền khiêu chiến: “Hừ. Ta sẽ ở lại chỗ này!".
Hắn cười chua độc, khiến nàng bỗng thấy run tới tận tủy.
“Ta đã nói, tùy ngươi, ta chỉ là hảo tâm nhắc nhở, nơi này không phải Đài Loan, một nữ nhân như ngươi một thân một mình ở chỗ này, khả năng tự rước lấy phiền toái là không nhỏ".
Ngay khi nàng định mở miệng phản bác, cái người giúp việc đã dẫn nàng qua lên xuống thê lại xuất hiện ở cửa. Cổ Việt Mạn không nói, chỉ hướng hắn ngoắc ngoắc tay ra hiệu rồi lập tức quay lại công việc nhìn Tư Giai chăm chú:
“Buổi nói chuyện cùng ngươi đã giúp ta mở rộng không ít, dù sao ít nhất cũng là cho ta biết nữ nhân cũng có dũng khí can đảm", Khóe miệng khẽ cong cong: “Tái kiến".
Hồng Tư Giai nắm chặt hai tay thành nắm đấm, thật muốn một quyền đánh trúng thẳng mặt tên kia, quát vào mặt hắn, hắn là cái tên tự đại, ngạo mạn! Đồ đáng giận!
Nàng giận đùng đùng, bước nhanh về phía cửa, đi xuống lên xuống thê, sau lại xoay người phát hiện Cổ Việt Mạn ở đằng sau theo sát. Nàng lấy lại được tự chủ liền châm chọc cười: “Cám ơn lòng chiêu đãi khó quên của ngươi!", rồi quay ngoắt đi tiếp.
Ngay tại thời điểm cánh cửa ngăn giữa nàng với hắn đóng gần hết, Cổ Việt Mạn cuối cùng chêm thêm một câu: “Chuyến cuối cùng hôm nay quay lại cảng tàu Jamaica sẽ khởi hành lúc tám giờ, ngươi tốt nhất nên trở về thuyền ngay đi".
Hừ! Tưởng cứ như vậy mà đem nàng ném ra khỏi tiểu đảo?
Nằm mơ! Đừng tưởng bở!
Tác giả :
Tạp Nhi