Mỹ Nhân Khó Gả
Chương 9: Ơn cứu mạng
Cung phu nhân giận dữ: “Quân háo sắc."
“Có lẽ là vô ý, không cố tình."
Cung phu nhân hung tợn hừ một tiếng: “Quỷ mới tin."
Không ngờ Đông Cung Thái tử nổi tiếng đứng đắn không mê nữ sắc lại có lúc trêu ghẹo con gái nhà lành, hơn nữa lại còn là con gái nhà mình. Về Thượng thư phủ, Cung phu nhân tức giận đi vòng tròn trong phòng.
Cung Khanh trấn an, “Mẫu thân, chuyện này không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu, đứng trên cầu chứng kiến chỉ có Cửu Công chúa. Cung nữ sẽ không dám bàn tán lung tung, về phần Cửu Công chúa, chuyện liên quan đến danh dự Thái tử, hẳn là cô ta sẽ không lộ ra ngoài."
Cung phu nhân hầm hừ tức giận: “Nhất định là hắn cố ý, ỷ vào mình là Thái tử, dù trêu ghẹo con con cũng không dám làm gì."
“Mẫu thân, không phải ‘sờ mó’, là ‘chạm qua’, vừa chạm là thôi… Nghiêm túc mà nói không tính là trêu ghẹo và phi lễ."
Cung Khanh giải thích mà lòng thì rối bời, thật ra lòng nàng cũng không dám chắc, nhưng nàng tự nhủ phải nghĩ tích cực, nếu không thì cũng làm gì được hắn.
Cung phu nhân không bình tĩnh rộng lượng được như Cung Khanh, tiếp tục đi đi lại lại trong phòng
Quản gia đã được sai đi đón Cung đại nhân về, đúng là tâm trạng ngày dài tựa năm.
Cung Khanh bị Cung phu nhân làm cho hoa mắt, về phòng ngủ trước, để lại một mình Cung phu nhân bực bội chờ Cung Cẩm Lan.
Lúc đấy, Cung đại nhân đang vui vẻ vừa nói chuyện vừa cùng Độc Cô Đạc ra khỏi Huệ Hòa uyển.
Độc Cô Đạc một lòng muốn chiếm thiện cảm của nhạc phụ tương lai, một mực khiêm tốn hòa nhã, cười thân thiện trước mặt Cung đại nhân suốt một tối. Khi bữa tiệc kết thúc, hắn cũng không rời Cung Cẩm Lan, cùng ra khỏi Huệ Hòa uyển, lòng mừng thầm có thể giáp mặt Cung tiểu thư nói mấy câu, tốt nhất là có thể về cùng.
Đáng tiếc là ra khỏi Huệ Hòa uyển lại gặp quản gia Cung Phúc Quý báo với Cung Cẩm Lan là tiểu thư không khỏe, đã cùng phu nhân hồi phủ trước. Cung Cẩm Lan không còn tâm trạng nào, vội về phủ.
Trái tim Độc Cô Đạc vốn mong ngóng cả buổi tối giờ rơi xuống đất vỡ tan. Không chỉ không được thấy Cung tiểu thư, quan trọng nhất là hắn im hơi lặng tiếng nhiều ngày, mãi mới chờ được thời cơ tuyệt vời này để diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân.
Giờ mỹ nhân đã khuất mặt, anh hùng cứu mỹ nỗi gì chứ? Coi như phí công thổn thức một ngày trời…
Hắn vội sai thuộc hạ nhắn bọn vô lại đang chờ xe ngựa Cung gia ở cầu Bình An là kế hoạch tấn công bắt cóc hủy bỏ.
Cung đại nhân về phủ, vội vàng hỏi phu nhân: “Khanh nhi đâu?"
“Rắc rối to rồi."
Cung Cẩm Lan vừa nghe liền nhũn cả hai chân, “Nói mau, rốt cục Khanh nhi đã làm sao?"
Cung phu nhân lập tức kể lại, ai ngờ Cung Cẩm Lan nghe xong thở phào, “Ta còn tưởng chuyện to tát, có gì đâu."
Cung phu nhân bị thái độ bình tĩnh của Cung đại nhân làm cho không hiểu nổi.
“Phu nhân đã quá lo lắng rồi. Cầu vốn chật hẹp, đi qua sát quá nên vô tình chạm vào váy thôi. Chuyện này sẽ không lộ ra ngoài đâu, ai dám bàn tán về Thái tử?" Dứt lời, Cung Cẩm Lan ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ.
Cung phu nhân tức giận trừng mắt, chuyện nghiêm trọng thế mà coi như không, thản nhiên đi ngủ, đúng là cha nào con nấy.
Rốt cục là Mộ Thẩm Hoằng vô tình hay cố ý sờ mó đùi Cung Khanh, câu hỏi đấy khiến Cung phu nhân trằn trọc một đêm.
Cung Khanh cũng bị trằn trọc đến nửa đêm, cuối cùng nàng quyết định coi là vô tình chạm phải.
Ngày hôm sau, vấn đề phức tạp hơn đến cửa.
Đại tổng quản của Đông Cung là Lý Vạn Phúc sáng sớm tới phủ, đưa đến Thượng thư phủ một rương gấm lụa cống phẩm Tô Châu, nói là Thái tử gia bồi thường Cung tiểu thư.
Rương cống phẩm sờ sờ trước mắt, như tái hiện lại cảnh tượng tối qua. Cung Khanh vừa rối bời vừa bất an. Đường đường Thượng thư phủ thiếu thốn gì tơ lụa? Hắn có nhất thiết phải rêu rao đưa rương tơ lụa đến không, khiến ai nấy đều biết.
Cung phu nhân tất nhiên cũng nghĩ thế, rất không vui nhưng không dám cự tuyệt, còn phải cám ơn rồi đưa bạc bồi dưỡng Lý tổng quản sau đó cung kính tiễn về.
Cung phu nhân cảm nhận có tia nguy hiểm, vừa thấy Cung Cẩm Lan hạ triều liền ra lệnh phải đi mời Thẩm Trạng nguyên đến phủ dùng cơm.
Bà quyết định dùng tốc độ nhanh nhất hứa hôn cho con gái, tránh đêm dài lắm mộng, tối qua con gái bị sờ mó, thật sự không phải điềm tốt.
Cung Cẩm Lan dù hy vọng con gái có thể gả cho Thái tử, nhưng phải đợi đến năm sau, hơn nữa lại không chắc chắn sẽ thành công, trước mắt có Thẩm Túy Thạch tài hoa xuất chúng, đang được Thánh thượng coi trọng, cũng là một lựa chọn không tệ. Vì vậy ông ấy cũng tuân theo ý chỉ của phu nhân, hôm sau liền mời Thẩm Túy Thạch đến phủ.
Có thể thuận lợi mời Trạng nguyên lang thật ngoài dự liệu của vợ chồng Cung Cẩm Lan. Trạng nguyên lang tài mạo song toàn trẻ tuổi chưa lập gia đình, đừng nói trăm năm khó gặp, phải nói là cầu mà không gặp được, độ khan hiếm và giá cả không cần phải nói, nghe nói chỉ mấy ngày mà cửa lớn nhà họ Thẩm bị chen sắp hỏng.
Cung phu nhân vui vẻ chuẩn bị một tiệc rượu thịnh soạn. Bình thường nữ quyến không gặp khách lạ, nhưng Cung phu nhân cảm thấy tình hình đang cạnh tranh khốc liệt, để Trạng nguyên thấy dung mạo con gái sẽ dễ thành công hơn. Cung phu nhân tự tin sự lộ diện của Cung Khanh thuyết phục và hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì.
Vì vậy, Cung Khanh vốn không gặp khách lạ cũng được gọi ra phòng khách.
Cung Khanh tự biết dụng ý của mẫu thân, giây phút bước chân vào phòng khách thật sự có cảm giác ngại ngùng. Nhưng nàng biết lúc này không phải lúc che dấu sự ngại ngùng bằng vẻ ta đây, Mộ Thẩm Hoằng tặng rương gấm lụa thật sự khiến nàng cảm nhận nguy hiểm, cũng muốn nhanh chóng xác định chuyện hôn nhân.
Thẩm Túy Thạch đứng dậy chào hỏi Cung Khanh, nhìn gần càng thêm tuấn tú nho nhã, phong tư nhanh nhẹn. Cung Khanh ngẩng đầu mỉm cười, Thẩm Túy Thạch ngây ngốc, quay đầu nhìn Cung phu nhân, quan sát cẩn thận một hồi, hắn liền chắp tay hỏi: “Sáu năm trước không biết phu nhân có từng đến Lạc Huyện?"
“Lạc Huyện, sáu năm trước?" Cung phu nhân hơi ngạc nhiên.
Cung Cẩm Lan cười nói: “Phu nhân quên rồi sao, năm đó Hà Nam mất mùa, phu nhân cùng ta đi khắc phục."
Thẩm Túy Thạch bỗng nhiên hướng về phía Cung phu nhân vái dài: “Phu nhân còn nhớ vãn bối không?"
Cung phu nhân hoàn toàn sửng sốt: “Thẩm Trạng nguyên tuấn tú như vậy, nếu ta đã gặp nhất định không quên."
Cung Khanh cười phì một tiếng.
Cung Cẩm Lan đen mặt, phu nhân có thể tế nhị hơn chút không?
Thẩm Trạng nguyên lại quay sang Cung Khanh vái dài: “Đa tạ tiểu thư năm đó có ơn cứu mạng."
Cung Khanh cũng sửng sốt.
Thẩm Túy Thạch nhìn nàng chăm chú: “Tiểu thư còn nhớ dịch trạm của Lạc Huyện không? Cạnh đó là một cái chợ."
Cung Khanh nghe thế mới bừng tỉnh.
Thì ra là hắn.
Không chỉ con gái mười tám thay đổi, con trai mười tám cũng như biến hình.
Bé trai quần áo rách rưới sáu năm trước, không ngờ giờ lại tuấn tú phong độ thế này.
Năm đó Hà Nam có thiên tai, Cung đại nhân là Khâm sai đại thần, đến đấy khắc phục hậu quả. Cung phu nhân cùng con gái đến trước. Khi nghỉ chân ở dịch trạm Lạc Huyện, Cung Khanh gặp một bé trai gầy giơ xương, đầu cắm mấy ngọn cỏ.
Cung Khanh tò mò, “Mẹ, tại sao đầu hắn lại cắm ngọn cỏ?"
Nàng sinh ra trong nhung lụa, làm sao biết khó khăn của nhân gian, quanh đi quẩn lại chỉ là đến Quỳnh lâm yến gặp các thiếu niên quý tộc đầu cài trâm ngọc, lần đầu tiên thấy người cắm cỏ lên đầu
Cung phu nhân trả lời: “Tự bán thân."
Cung Khanh lần đầu tiên nghe thấy mấy từ đấy, nhìn thiếu niên tuổi tương đương mình, nghĩ đến hai cuộc sống tương phản, lòng đầy thương cảm.
Thiếu niên mặc dù quần áo tả tơi, sắc mặt xanh xao, nhưng lại có vẻ sáng sủa nhã nhặn, bên cạnh là một sọt tre đựng mấy quyển sách cũ.
“Sách này là của cậu sao?"
Bé trai ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo tràn đầy kinh ngạc.
Hắn chưa bao giờ gặp tiểu cô nương nào xinh xắn đáng yêu như vậy.
Nàng ngồi xổm xuống trước sọt tre, chống tay vào đầu gối, móng tay hồng hào, cánh tay trắng như ngó sen.
Hắn quên cả nói chuyện, tay đặt trên sọt lén đâm móng vào lòng bàn tay, không phải là mơ.
“Mẫu thân, con muốn mua sách này."
“Mấy quyển sách cũ này mua làm gì, cha con thiếu gì sách."
“Sách này chỉ có một bản duy nhất, chắc chắn cha sẽ thích."
Thiếu niên chớp mắt, muốn nói gì đó, Cung Khanh cũng chớp chớp mắt với hắn, nở nụ cười
Thiếu niên do dự một chút, ngượng ngùng cúi đầu, nuốt những lời muốn nói vào trong.
Cung phu nhân rất thích lấy lòng phu quân, vì vậy khẳng khái bỏ ra hai mươi lạng bạc mua mấy cuốn sách cũ.
Nhớ lại chuyện cũ, Cung Khanh thản nhiên cười một tiếng: “Thẩm công tử đến để đòi lại mấy quyển sách chỉ có một bản đấy sao?"
Một câu trêu đùa, khiến Thẩm Túy Thạch như gặp lại tiểu cô nương tinh nghịch năm xưa. Có điều nàng càng kiều diễm hơn xưa, mỗi nụ cười mỗi ánh mắt đều khiến người đối diện ngừng thở.
Thẩm Túy Thạch đỏ mặt, “Đa tạ tiểu thư năm đó trượng nghĩa tương trợ, những cuốn sách đó không phải một bản duy nhất, năm đó lừa gạt phu nhân, lòng tôi cũng rất áy náy, những năm gần đây vẫn luôn tâm niệm, nhất định tìm phu nhân tiểu thư trả lại ngân lượng."
Cung phu nhân cười: “Thẩm Trạng nguyên thật ngay thẳng, chút bạc đó có đáng gì." Với người lớn lên trong nhung lụa xài tiền như nước như Cung phu nhân, năm đó bỏ ra bao nhiêu bạc đã quên từ lâu, nhớ mang máng chẳng qua là vì bỏ tiền muốn làm phu quân vui, rốt cuộc bị lừa, vì thế mới ghi nhớ. Nếu không, chuyện đã từng đấy năm, Cung phu nhân đã quên sạch từ lâu.
Thẩm Túy Thạch lại vái dài: “Hai mươi lạng bạc năm đó đã cứu cả nhà tại hạ. Phần ân tình này, tại hạ suốt đời không quên, xin nguyện kết cỏ ngậm vành, báo đáp ân nhân."
Cung Cẩm Lan thầm vui mừng, không ngờ con gái làm việc thiện năm xưa, lại đổi thành một nhân tài quan trường hôm nay.
Cung phu nhân càng hoan hỉ gấp bội. Trạng nguyên lang tài mạo song toàn là người bà muốn kém làm rể, giờ có ơn cứu mạng, chắc chắn hắn sẽ đối tốt với Cung Khanh cả đời.
“Thẩm Trạng nguyên mời ngồi, cứ coi như người nhà, đừng khách sáo, đừng gò bó."
Vừa nghe đến chữ “người nhà", Cung Khanh vội âm thầm véo tay Cung phu nhân, mẫu thân đại nhân, người có thể tế nhị hơn chút không.
Cung phu nhân không thèm để ý, đá chân Cung Cẩm Lan, ý là Cung đại nhân mau vào đề.
Cung Cẩm Lan lăn lộn quan trường nhiều năm không có thói quen nói thẳng toẹt ý đồ, ông rót một chén rượu cho Thẩm Túy Thạch, đầu tiên là tán gẫu về thời tiết, lại hàn huyên mấy câu về kinh thành, cuối cùng, mới nửa đùa nửa thật hỏi han: “Thẩm Trạng nguyên nhân tài vượt trội, giờ lại trúng Trạng nguyên, chắc cửa lớn trong nhà đã bị bà mối đạp hỏng?"
Thẩm Túy Thạch đỏ mặt: “Thượng thư giễu cợt ."
“Thẩm Trạng nguyên nếu có ý với khuê nữ nhà ai, lão phu nguyện ý làm mai. Với tướng mạo tài học của Thẩm Trạng nguyên, nhất định sẽ thành."
Cung Cẩm Lan thật sự không thể mặt dày nói thẳng, ông ấy nghĩ Thẩm Túy Thạch thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu ý tứ của ông.
“Đa tạ Thượng thư đại nhân." Thẩm Túy Thạch lại đỏ mặt.
Giác quan thứ sáu của Cung phu nhân mách bảo hôn sự này đã mười phần chắc chín. Thật là “Đi mòn giầy sắt tìm không thấy, chẳng tốn công phu lại tìm ra". Không ngờ hôn sự của con gái lại có manh mối từ sáu năm trước, hôm nay nước chảy thành sông, trời cao đưa một con rể tài mạo song toàn đến tận cửa nhà, đúng là ở hiền gặp lành.
Tiễn Thẩm Túy Thạch, Cung phu nhân hờn dỗi oán giận Cung đại nhân, theo ý bà nên nói thẳng chuyện hôn sự, không nên ám chỉ như thế.
Cung Cẩm Lan nói: “Làm gì cũng phải chừa đường lui, nếu nói thẳng, ngộ nhỡ hắn lại cự tuyệt, truyền ra ngoài chẳng phải thành trò cười? Coi như hắn đồng ý, chúng ta chủ động cầu hôn, chẳng khác nào chặn đường cướp người, tương lai Khanh nhi về nhà chồng sẽ bị Thẩm gia coi thường. Hôn sự phải để nhà trai đề nghị, nhà gái mới có thể diện. Ta đã ám chỉ như thế, hắn là con người thông minh sao không hiểu, nếu hắn có ý, nhất định sẽ nhờ bà mối cầu hôn. Nếu hắn không có ý, chúng ta cũng không mất mặt."
Cung phu nhân ngẫm lại cũng thấy có lý, liền cười nói: “Nhất định hắn sẽ tình nguyện, cứ nhìn hắn đỏ mặt nhìn Khanh nhi là biết. Con gái nhà ta phụ nữ còn mê huống chi là đàn ông. Phu quân chờ mà xem, trong vòng hai ngày nhất định hắn sẽ nhờ người cầu hôn."
Sau đó, bà lại kéo Cung Khanh thì thầm: “Không phải hắn nói muốn kết cỏ ngậm vành báo đáp con sao, vậy để hắn lấy thân báo đáp." Dứt lời cười đầy hàm ý.
Cung Khanh đỏ mặt ngượng ngùng, mẫu thân ngài có thể tế nhị hơn không.
“Có lẽ là vô ý, không cố tình."
Cung phu nhân hung tợn hừ một tiếng: “Quỷ mới tin."
Không ngờ Đông Cung Thái tử nổi tiếng đứng đắn không mê nữ sắc lại có lúc trêu ghẹo con gái nhà lành, hơn nữa lại còn là con gái nhà mình. Về Thượng thư phủ, Cung phu nhân tức giận đi vòng tròn trong phòng.
Cung Khanh trấn an, “Mẫu thân, chuyện này không nghiêm trọng như mẹ nghĩ đâu, đứng trên cầu chứng kiến chỉ có Cửu Công chúa. Cung nữ sẽ không dám bàn tán lung tung, về phần Cửu Công chúa, chuyện liên quan đến danh dự Thái tử, hẳn là cô ta sẽ không lộ ra ngoài."
Cung phu nhân hầm hừ tức giận: “Nhất định là hắn cố ý, ỷ vào mình là Thái tử, dù trêu ghẹo con con cũng không dám làm gì."
“Mẫu thân, không phải ‘sờ mó’, là ‘chạm qua’, vừa chạm là thôi… Nghiêm túc mà nói không tính là trêu ghẹo và phi lễ."
Cung Khanh giải thích mà lòng thì rối bời, thật ra lòng nàng cũng không dám chắc, nhưng nàng tự nhủ phải nghĩ tích cực, nếu không thì cũng làm gì được hắn.
Cung phu nhân không bình tĩnh rộng lượng được như Cung Khanh, tiếp tục đi đi lại lại trong phòng
Quản gia đã được sai đi đón Cung đại nhân về, đúng là tâm trạng ngày dài tựa năm.
Cung Khanh bị Cung phu nhân làm cho hoa mắt, về phòng ngủ trước, để lại một mình Cung phu nhân bực bội chờ Cung Cẩm Lan.
Lúc đấy, Cung đại nhân đang vui vẻ vừa nói chuyện vừa cùng Độc Cô Đạc ra khỏi Huệ Hòa uyển.
Độc Cô Đạc một lòng muốn chiếm thiện cảm của nhạc phụ tương lai, một mực khiêm tốn hòa nhã, cười thân thiện trước mặt Cung đại nhân suốt một tối. Khi bữa tiệc kết thúc, hắn cũng không rời Cung Cẩm Lan, cùng ra khỏi Huệ Hòa uyển, lòng mừng thầm có thể giáp mặt Cung tiểu thư nói mấy câu, tốt nhất là có thể về cùng.
Đáng tiếc là ra khỏi Huệ Hòa uyển lại gặp quản gia Cung Phúc Quý báo với Cung Cẩm Lan là tiểu thư không khỏe, đã cùng phu nhân hồi phủ trước. Cung Cẩm Lan không còn tâm trạng nào, vội về phủ.
Trái tim Độc Cô Đạc vốn mong ngóng cả buổi tối giờ rơi xuống đất vỡ tan. Không chỉ không được thấy Cung tiểu thư, quan trọng nhất là hắn im hơi lặng tiếng nhiều ngày, mãi mới chờ được thời cơ tuyệt vời này để diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân.
Giờ mỹ nhân đã khuất mặt, anh hùng cứu mỹ nỗi gì chứ? Coi như phí công thổn thức một ngày trời…
Hắn vội sai thuộc hạ nhắn bọn vô lại đang chờ xe ngựa Cung gia ở cầu Bình An là kế hoạch tấn công bắt cóc hủy bỏ.
Cung đại nhân về phủ, vội vàng hỏi phu nhân: “Khanh nhi đâu?"
“Rắc rối to rồi."
Cung Cẩm Lan vừa nghe liền nhũn cả hai chân, “Nói mau, rốt cục Khanh nhi đã làm sao?"
Cung phu nhân lập tức kể lại, ai ngờ Cung Cẩm Lan nghe xong thở phào, “Ta còn tưởng chuyện to tát, có gì đâu."
Cung phu nhân bị thái độ bình tĩnh của Cung đại nhân làm cho không hiểu nổi.
“Phu nhân đã quá lo lắng rồi. Cầu vốn chật hẹp, đi qua sát quá nên vô tình chạm vào váy thôi. Chuyện này sẽ không lộ ra ngoài đâu, ai dám bàn tán về Thái tử?" Dứt lời, Cung Cẩm Lan ngáp một cái chuẩn bị đi ngủ.
Cung phu nhân tức giận trừng mắt, chuyện nghiêm trọng thế mà coi như không, thản nhiên đi ngủ, đúng là cha nào con nấy.
Rốt cục là Mộ Thẩm Hoằng vô tình hay cố ý sờ mó đùi Cung Khanh, câu hỏi đấy khiến Cung phu nhân trằn trọc một đêm.
Cung Khanh cũng bị trằn trọc đến nửa đêm, cuối cùng nàng quyết định coi là vô tình chạm phải.
Ngày hôm sau, vấn đề phức tạp hơn đến cửa.
Đại tổng quản của Đông Cung là Lý Vạn Phúc sáng sớm tới phủ, đưa đến Thượng thư phủ một rương gấm lụa cống phẩm Tô Châu, nói là Thái tử gia bồi thường Cung tiểu thư.
Rương cống phẩm sờ sờ trước mắt, như tái hiện lại cảnh tượng tối qua. Cung Khanh vừa rối bời vừa bất an. Đường đường Thượng thư phủ thiếu thốn gì tơ lụa? Hắn có nhất thiết phải rêu rao đưa rương tơ lụa đến không, khiến ai nấy đều biết.
Cung phu nhân tất nhiên cũng nghĩ thế, rất không vui nhưng không dám cự tuyệt, còn phải cám ơn rồi đưa bạc bồi dưỡng Lý tổng quản sau đó cung kính tiễn về.
Cung phu nhân cảm nhận có tia nguy hiểm, vừa thấy Cung Cẩm Lan hạ triều liền ra lệnh phải đi mời Thẩm Trạng nguyên đến phủ dùng cơm.
Bà quyết định dùng tốc độ nhanh nhất hứa hôn cho con gái, tránh đêm dài lắm mộng, tối qua con gái bị sờ mó, thật sự không phải điềm tốt.
Cung Cẩm Lan dù hy vọng con gái có thể gả cho Thái tử, nhưng phải đợi đến năm sau, hơn nữa lại không chắc chắn sẽ thành công, trước mắt có Thẩm Túy Thạch tài hoa xuất chúng, đang được Thánh thượng coi trọng, cũng là một lựa chọn không tệ. Vì vậy ông ấy cũng tuân theo ý chỉ của phu nhân, hôm sau liền mời Thẩm Túy Thạch đến phủ.
Có thể thuận lợi mời Trạng nguyên lang thật ngoài dự liệu của vợ chồng Cung Cẩm Lan. Trạng nguyên lang tài mạo song toàn trẻ tuổi chưa lập gia đình, đừng nói trăm năm khó gặp, phải nói là cầu mà không gặp được, độ khan hiếm và giá cả không cần phải nói, nghe nói chỉ mấy ngày mà cửa lớn nhà họ Thẩm bị chen sắp hỏng.
Cung phu nhân vui vẻ chuẩn bị một tiệc rượu thịnh soạn. Bình thường nữ quyến không gặp khách lạ, nhưng Cung phu nhân cảm thấy tình hình đang cạnh tranh khốc liệt, để Trạng nguyên thấy dung mạo con gái sẽ dễ thành công hơn. Cung phu nhân tự tin sự lộ diện của Cung Khanh thuyết phục và hấp dẫn hơn bất cứ thứ gì.
Vì vậy, Cung Khanh vốn không gặp khách lạ cũng được gọi ra phòng khách.
Cung Khanh tự biết dụng ý của mẫu thân, giây phút bước chân vào phòng khách thật sự có cảm giác ngại ngùng. Nhưng nàng biết lúc này không phải lúc che dấu sự ngại ngùng bằng vẻ ta đây, Mộ Thẩm Hoằng tặng rương gấm lụa thật sự khiến nàng cảm nhận nguy hiểm, cũng muốn nhanh chóng xác định chuyện hôn nhân.
Thẩm Túy Thạch đứng dậy chào hỏi Cung Khanh, nhìn gần càng thêm tuấn tú nho nhã, phong tư nhanh nhẹn. Cung Khanh ngẩng đầu mỉm cười, Thẩm Túy Thạch ngây ngốc, quay đầu nhìn Cung phu nhân, quan sát cẩn thận một hồi, hắn liền chắp tay hỏi: “Sáu năm trước không biết phu nhân có từng đến Lạc Huyện?"
“Lạc Huyện, sáu năm trước?" Cung phu nhân hơi ngạc nhiên.
Cung Cẩm Lan cười nói: “Phu nhân quên rồi sao, năm đó Hà Nam mất mùa, phu nhân cùng ta đi khắc phục."
Thẩm Túy Thạch bỗng nhiên hướng về phía Cung phu nhân vái dài: “Phu nhân còn nhớ vãn bối không?"
Cung phu nhân hoàn toàn sửng sốt: “Thẩm Trạng nguyên tuấn tú như vậy, nếu ta đã gặp nhất định không quên."
Cung Khanh cười phì một tiếng.
Cung Cẩm Lan đen mặt, phu nhân có thể tế nhị hơn chút không?
Thẩm Trạng nguyên lại quay sang Cung Khanh vái dài: “Đa tạ tiểu thư năm đó có ơn cứu mạng."
Cung Khanh cũng sửng sốt.
Thẩm Túy Thạch nhìn nàng chăm chú: “Tiểu thư còn nhớ dịch trạm của Lạc Huyện không? Cạnh đó là một cái chợ."
Cung Khanh nghe thế mới bừng tỉnh.
Thì ra là hắn.
Không chỉ con gái mười tám thay đổi, con trai mười tám cũng như biến hình.
Bé trai quần áo rách rưới sáu năm trước, không ngờ giờ lại tuấn tú phong độ thế này.
Năm đó Hà Nam có thiên tai, Cung đại nhân là Khâm sai đại thần, đến đấy khắc phục hậu quả. Cung phu nhân cùng con gái đến trước. Khi nghỉ chân ở dịch trạm Lạc Huyện, Cung Khanh gặp một bé trai gầy giơ xương, đầu cắm mấy ngọn cỏ.
Cung Khanh tò mò, “Mẹ, tại sao đầu hắn lại cắm ngọn cỏ?"
Nàng sinh ra trong nhung lụa, làm sao biết khó khăn của nhân gian, quanh đi quẩn lại chỉ là đến Quỳnh lâm yến gặp các thiếu niên quý tộc đầu cài trâm ngọc, lần đầu tiên thấy người cắm cỏ lên đầu
Cung phu nhân trả lời: “Tự bán thân."
Cung Khanh lần đầu tiên nghe thấy mấy từ đấy, nhìn thiếu niên tuổi tương đương mình, nghĩ đến hai cuộc sống tương phản, lòng đầy thương cảm.
Thiếu niên mặc dù quần áo tả tơi, sắc mặt xanh xao, nhưng lại có vẻ sáng sủa nhã nhặn, bên cạnh là một sọt tre đựng mấy quyển sách cũ.
“Sách này là của cậu sao?"
Bé trai ngẩng đầu, đôi mắt trong trẻo tràn đầy kinh ngạc.
Hắn chưa bao giờ gặp tiểu cô nương nào xinh xắn đáng yêu như vậy.
Nàng ngồi xổm xuống trước sọt tre, chống tay vào đầu gối, móng tay hồng hào, cánh tay trắng như ngó sen.
Hắn quên cả nói chuyện, tay đặt trên sọt lén đâm móng vào lòng bàn tay, không phải là mơ.
“Mẫu thân, con muốn mua sách này."
“Mấy quyển sách cũ này mua làm gì, cha con thiếu gì sách."
“Sách này chỉ có một bản duy nhất, chắc chắn cha sẽ thích."
Thiếu niên chớp mắt, muốn nói gì đó, Cung Khanh cũng chớp chớp mắt với hắn, nở nụ cười
Thiếu niên do dự một chút, ngượng ngùng cúi đầu, nuốt những lời muốn nói vào trong.
Cung phu nhân rất thích lấy lòng phu quân, vì vậy khẳng khái bỏ ra hai mươi lạng bạc mua mấy cuốn sách cũ.
Nhớ lại chuyện cũ, Cung Khanh thản nhiên cười một tiếng: “Thẩm công tử đến để đòi lại mấy quyển sách chỉ có một bản đấy sao?"
Một câu trêu đùa, khiến Thẩm Túy Thạch như gặp lại tiểu cô nương tinh nghịch năm xưa. Có điều nàng càng kiều diễm hơn xưa, mỗi nụ cười mỗi ánh mắt đều khiến người đối diện ngừng thở.
Thẩm Túy Thạch đỏ mặt, “Đa tạ tiểu thư năm đó trượng nghĩa tương trợ, những cuốn sách đó không phải một bản duy nhất, năm đó lừa gạt phu nhân, lòng tôi cũng rất áy náy, những năm gần đây vẫn luôn tâm niệm, nhất định tìm phu nhân tiểu thư trả lại ngân lượng."
Cung phu nhân cười: “Thẩm Trạng nguyên thật ngay thẳng, chút bạc đó có đáng gì." Với người lớn lên trong nhung lụa xài tiền như nước như Cung phu nhân, năm đó bỏ ra bao nhiêu bạc đã quên từ lâu, nhớ mang máng chẳng qua là vì bỏ tiền muốn làm phu quân vui, rốt cuộc bị lừa, vì thế mới ghi nhớ. Nếu không, chuyện đã từng đấy năm, Cung phu nhân đã quên sạch từ lâu.
Thẩm Túy Thạch lại vái dài: “Hai mươi lạng bạc năm đó đã cứu cả nhà tại hạ. Phần ân tình này, tại hạ suốt đời không quên, xin nguyện kết cỏ ngậm vành, báo đáp ân nhân."
Cung Cẩm Lan thầm vui mừng, không ngờ con gái làm việc thiện năm xưa, lại đổi thành một nhân tài quan trường hôm nay.
Cung phu nhân càng hoan hỉ gấp bội. Trạng nguyên lang tài mạo song toàn là người bà muốn kém làm rể, giờ có ơn cứu mạng, chắc chắn hắn sẽ đối tốt với Cung Khanh cả đời.
“Thẩm Trạng nguyên mời ngồi, cứ coi như người nhà, đừng khách sáo, đừng gò bó."
Vừa nghe đến chữ “người nhà", Cung Khanh vội âm thầm véo tay Cung phu nhân, mẫu thân đại nhân, người có thể tế nhị hơn chút không.
Cung phu nhân không thèm để ý, đá chân Cung Cẩm Lan, ý là Cung đại nhân mau vào đề.
Cung Cẩm Lan lăn lộn quan trường nhiều năm không có thói quen nói thẳng toẹt ý đồ, ông rót một chén rượu cho Thẩm Túy Thạch, đầu tiên là tán gẫu về thời tiết, lại hàn huyên mấy câu về kinh thành, cuối cùng, mới nửa đùa nửa thật hỏi han: “Thẩm Trạng nguyên nhân tài vượt trội, giờ lại trúng Trạng nguyên, chắc cửa lớn trong nhà đã bị bà mối đạp hỏng?"
Thẩm Túy Thạch đỏ mặt: “Thượng thư giễu cợt ."
“Thẩm Trạng nguyên nếu có ý với khuê nữ nhà ai, lão phu nguyện ý làm mai. Với tướng mạo tài học của Thẩm Trạng nguyên, nhất định sẽ thành."
Cung Cẩm Lan thật sự không thể mặt dày nói thẳng, ông ấy nghĩ Thẩm Túy Thạch thông minh như vậy, nhất định có thể hiểu ý tứ của ông.
“Đa tạ Thượng thư đại nhân." Thẩm Túy Thạch lại đỏ mặt.
Giác quan thứ sáu của Cung phu nhân mách bảo hôn sự này đã mười phần chắc chín. Thật là “Đi mòn giầy sắt tìm không thấy, chẳng tốn công phu lại tìm ra". Không ngờ hôn sự của con gái lại có manh mối từ sáu năm trước, hôm nay nước chảy thành sông, trời cao đưa một con rể tài mạo song toàn đến tận cửa nhà, đúng là ở hiền gặp lành.
Tiễn Thẩm Túy Thạch, Cung phu nhân hờn dỗi oán giận Cung đại nhân, theo ý bà nên nói thẳng chuyện hôn sự, không nên ám chỉ như thế.
Cung Cẩm Lan nói: “Làm gì cũng phải chừa đường lui, nếu nói thẳng, ngộ nhỡ hắn lại cự tuyệt, truyền ra ngoài chẳng phải thành trò cười? Coi như hắn đồng ý, chúng ta chủ động cầu hôn, chẳng khác nào chặn đường cướp người, tương lai Khanh nhi về nhà chồng sẽ bị Thẩm gia coi thường. Hôn sự phải để nhà trai đề nghị, nhà gái mới có thể diện. Ta đã ám chỉ như thế, hắn là con người thông minh sao không hiểu, nếu hắn có ý, nhất định sẽ nhờ bà mối cầu hôn. Nếu hắn không có ý, chúng ta cũng không mất mặt."
Cung phu nhân ngẫm lại cũng thấy có lý, liền cười nói: “Nhất định hắn sẽ tình nguyện, cứ nhìn hắn đỏ mặt nhìn Khanh nhi là biết. Con gái nhà ta phụ nữ còn mê huống chi là đàn ông. Phu quân chờ mà xem, trong vòng hai ngày nhất định hắn sẽ nhờ người cầu hôn."
Sau đó, bà lại kéo Cung Khanh thì thầm: “Không phải hắn nói muốn kết cỏ ngậm vành báo đáp con sao, vậy để hắn lấy thân báo đáp." Dứt lời cười đầy hàm ý.
Cung Khanh đỏ mặt ngượng ngùng, mẫu thân ngài có thể tế nhị hơn không.
Tác giả :
Thị Kim