Mỹ Nhân Báo (Phiên Ngoại Của 'Tuân Mệnh')
Chương 3 Đừng… ôm nó mà
Nửa đêm canh ba, Lý Mạt đi xả lũ đêm tiện thể qua nhìn tiểu báo tử một cái.
Cậu lại biến thân thành người thiếu niên, cuộn tròn cơ thể ngồi trong một góc lồng sắt, cả người run bần bật.
Lý Mạt cầm nến bước qua nhìn thử, thiếu niên mảnh khảnh nhắm nghiền hai mắt, thân thể tái nhợt ửng một màu hồng phớt, cả người nóng lên.
Tiểu báo tử bị bệnh rồi.
Phiền quá đi.
Lý Mạt ngồi xổm bên cạnh lồng sắt, cởi xích ra sau đó ôm người thiếu niên trần trụi vào lòng, hôn lên trán cậu hai cái, nóng quá.
Thiếu niên vừa lạnh vừa khó chịu, cậu chui vào lồng ngực Lý Mạt, hé đôi mắt nhỏ giọng nức nở.
“Có đau không?" Lý Mạt hỏi cậu.
Thiếu niên há miệng thở dốc, chỉ có thể phát ra âm thanh rên ư ử của chú báo con, cậu cố gắng học theo câu nói của Lý Mạt, ngữ điệu móp méo: “Đau…"
“Ngươi nghe lời ta thì ta sẽ không đánh ngươi nữa." Lý Mạt thấp giọng uy hiếp, “Nếu không ném ngươi làm mồi cho sư tử."
Đôi mắt người thiếu niên ầng ậc nước, cậu nức nở lắc đầu, nhẹ nhàng bắt lấy vạt áo Lý Mạt.
Lý Mạt tắm cho cậu, bôi thuốc lên những vết thương trên người cậu, kể cả mấy vệt đỏ trên cánh mông trắng nõn, sau đó đút cậu uống ít canh sâm, cuối cùng ôm vào lòng vuốt ve sống lưng một lát.
Còn cho cậu ăn thịt khô nữa.
Thiếu niên làm tổ trong lòng ngực Lý Mạt vừa thút thít vừa hít hít cái mũi ăn thịt khô.
“Được rồi, sạch sẽ rồi, về lồng đi." Lý Mạt bế thiếu niên lên, đứng dậy định nhét cậu trở lại lồng sắt.
Thiếu niên sợ hãi túm lấy vạt áo Lý Mạt, liều mạng lắc đầu, thấp giọng kêu ô ô.
“Vậy ngươi muốn thế nào? Ngủ với ta à?" Lý Mạt cười khẽ.
“Đừng đừng." Tiểu mỹ nhân dùng đôi mắt xanh thẳm đẫm lệ nhìn Lý Mạt.
Cậu không muốn cắn chết người này, bởi vì cậu đánh không lại hắn, cậu sẽ bị đét mông, sẽ không có thịt khô ăn.
Lý Mạt xách cậu lên giường mình.
Sau đó ăn sạch người thiếu niên tự dâng bản thân đến miệng cọp.
Thiếu niên chổng mông nhỏ ôm đệm giường để Lý Mạt làm, vừa đau vừa sợ, cậu thút thít van xin Lý Mạt tha cho mình.
Ta, ta là đực mà…
Cậu sợ hãi bò về phía trước, nhưng bị Lý Mạt túm cổ chân lôi ngược về, cậu nức nở thành tiếng, một cái đuôi báo sặc sỡ theo xương cụt vươn dài ra, thiếu niên nằm trên giường, hai lỗ tai mềm mại cụp xuống, khóe mắt còn vươn lại giọt nước mắt.
Lý Mạt cúi người thì thầm vào tai cậu: “Bảo bối, nói đi, rất thoải mái, muốn nữa."
Thiếu niên nức nở cắn môi. Hóa ra tên mình là Bảo Bối.
“Mau nói đi, muốn nữa."
“Ngao… ô…" Thiếu niên mềm nhũn xin tha.
Lý Mạt vuốt ve cái đuôi xinh đẹp của tiểu báo tử, hắn chạm vào nơi mẫn cảm nhất của người thiếu niên, cậu lập tức bắn ra.
Lý Mạt ăn sạch sẽ tiểu báo tử, miễn cưỡng thưởng cho cậu được ngủ cùng với mình.
Tiểu báo tử chảy tiểu nước mắt, để Lý Mạt ôm trọn mình vào lòng.
Ấm áp quá đi.
Thiếu niên báo nhớ tới con linh miêu kia, chợt không kìm được mà dùng đầu cọ cọ hắn, lấy lòng hắn.
Muốn ăn thịt khô, không muốn về lồng đâu.
Lý Mạt vuốt ve mái tóc và đôi tai mềm rũ xuống của cậu, sau đó hôn lên trán tiểu báo tử.
“Gọi ta là chủ nhân."
Tiểu báo tử nghẹn ngào học theo hắn: “Chủ… nhân…"
Lý Mạt khen hắn, vuốt ve sống lưng tiểu báo tử, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Tiểu báo tử dè dặt hưởng thụ, cậu ngủ say trong vòng tay Lý Mạt, khi ngủ còn phát ra âm thanh ư ử.
Mặc dù loài báo mạnh mẽ, nhưng cũng ít khi săn con mồi nào lớn hơn mình, bởi vì nó sống một thân, lưu lạc một mình, thật ra nó rất sợ bị thương, sẽ chết đi trong cô độc.
Đây là lần đầu cậu được ai đó ôm vào lòng.
Nghỉ ngơi cả đêm, sinh lực của tiểu báo tử tốt hơn một chút.
Mới sáng sớm, cậu dám nhe răng gầm với Lý Mạt khi hắn sờ trứng hoàng kim của mình.
Lý Mạt không nói tiếng nào quăng thiếu niên vào lồng rồi khóa lại.
Sau đó gọi hạ nhân ôm con linh miêu tới, vừa đọc sách vừa chải lông cho nó.
Thiếu niên quỳ trong lồng, hai tay bám víu lên cột lồng nhìn bọn họ, nhìn Lý Mạt ôm đứa khác, còn chải lông cho nó.
Thiếu niên đập lồng muốn ra ngoài, cậu bò qua bò lại trong lồng, cổ họng gầm nhẹ mấy cái, sau đó ghé sát vào cửa lồng, hai lỗ tai cụp xuống, cậu nhìn Lý Mạt khóc hức hức, ngắc ngứ nói: “Đừng…"
“Đừng…"
“Đừng… ôm… nó…"
Hồi lâu sau, lúc tiểu báo tử tủi thân quỳ rạp trên mặt đất, Lý Mạt quăng con linh miêu xuống, bước qua ôm tiểu báo tử ra khỏi lồng.
Thiếu niên lau nước mắt cầm tay Lý Mạt đặt dưới mông mình, ấp úng nói:
“Sờ Bảo Bối… đừng sờ nó…"
Lần đầu tiên trong đời Lý Mạt bị sự đáng yêu của một con mãnh thú hạ gục, hắn ôm cậu vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.
Cậu lại biến thân thành người thiếu niên, cuộn tròn cơ thể ngồi trong một góc lồng sắt, cả người run bần bật.
Lý Mạt cầm nến bước qua nhìn thử, thiếu niên mảnh khảnh nhắm nghiền hai mắt, thân thể tái nhợt ửng một màu hồng phớt, cả người nóng lên.
Tiểu báo tử bị bệnh rồi.
Phiền quá đi.
Lý Mạt ngồi xổm bên cạnh lồng sắt, cởi xích ra sau đó ôm người thiếu niên trần trụi vào lòng, hôn lên trán cậu hai cái, nóng quá.
Thiếu niên vừa lạnh vừa khó chịu, cậu chui vào lồng ngực Lý Mạt, hé đôi mắt nhỏ giọng nức nở.
“Có đau không?" Lý Mạt hỏi cậu.
Thiếu niên há miệng thở dốc, chỉ có thể phát ra âm thanh rên ư ử của chú báo con, cậu cố gắng học theo câu nói của Lý Mạt, ngữ điệu móp méo: “Đau…"
“Ngươi nghe lời ta thì ta sẽ không đánh ngươi nữa." Lý Mạt thấp giọng uy hiếp, “Nếu không ném ngươi làm mồi cho sư tử."
Đôi mắt người thiếu niên ầng ậc nước, cậu nức nở lắc đầu, nhẹ nhàng bắt lấy vạt áo Lý Mạt.
Lý Mạt tắm cho cậu, bôi thuốc lên những vết thương trên người cậu, kể cả mấy vệt đỏ trên cánh mông trắng nõn, sau đó đút cậu uống ít canh sâm, cuối cùng ôm vào lòng vuốt ve sống lưng một lát.
Còn cho cậu ăn thịt khô nữa.
Thiếu niên làm tổ trong lòng ngực Lý Mạt vừa thút thít vừa hít hít cái mũi ăn thịt khô.
“Được rồi, sạch sẽ rồi, về lồng đi." Lý Mạt bế thiếu niên lên, đứng dậy định nhét cậu trở lại lồng sắt.
Thiếu niên sợ hãi túm lấy vạt áo Lý Mạt, liều mạng lắc đầu, thấp giọng kêu ô ô.
“Vậy ngươi muốn thế nào? Ngủ với ta à?" Lý Mạt cười khẽ.
“Đừng đừng." Tiểu mỹ nhân dùng đôi mắt xanh thẳm đẫm lệ nhìn Lý Mạt.
Cậu không muốn cắn chết người này, bởi vì cậu đánh không lại hắn, cậu sẽ bị đét mông, sẽ không có thịt khô ăn.
Lý Mạt xách cậu lên giường mình.
Sau đó ăn sạch người thiếu niên tự dâng bản thân đến miệng cọp.
Thiếu niên chổng mông nhỏ ôm đệm giường để Lý Mạt làm, vừa đau vừa sợ, cậu thút thít van xin Lý Mạt tha cho mình.
Ta, ta là đực mà…
Cậu sợ hãi bò về phía trước, nhưng bị Lý Mạt túm cổ chân lôi ngược về, cậu nức nở thành tiếng, một cái đuôi báo sặc sỡ theo xương cụt vươn dài ra, thiếu niên nằm trên giường, hai lỗ tai mềm mại cụp xuống, khóe mắt còn vươn lại giọt nước mắt.
Lý Mạt cúi người thì thầm vào tai cậu: “Bảo bối, nói đi, rất thoải mái, muốn nữa."
Thiếu niên nức nở cắn môi. Hóa ra tên mình là Bảo Bối.
“Mau nói đi, muốn nữa."
“Ngao… ô…" Thiếu niên mềm nhũn xin tha.
Lý Mạt vuốt ve cái đuôi xinh đẹp của tiểu báo tử, hắn chạm vào nơi mẫn cảm nhất của người thiếu niên, cậu lập tức bắn ra.
Lý Mạt ăn sạch sẽ tiểu báo tử, miễn cưỡng thưởng cho cậu được ngủ cùng với mình.
Tiểu báo tử chảy tiểu nước mắt, để Lý Mạt ôm trọn mình vào lòng.
Ấm áp quá đi.
Thiếu niên báo nhớ tới con linh miêu kia, chợt không kìm được mà dùng đầu cọ cọ hắn, lấy lòng hắn.
Muốn ăn thịt khô, không muốn về lồng đâu.
Lý Mạt vuốt ve mái tóc và đôi tai mềm rũ xuống của cậu, sau đó hôn lên trán tiểu báo tử.
“Gọi ta là chủ nhân."
Tiểu báo tử nghẹn ngào học theo hắn: “Chủ… nhân…"
Lý Mạt khen hắn, vuốt ve sống lưng tiểu báo tử, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Tiểu báo tử dè dặt hưởng thụ, cậu ngủ say trong vòng tay Lý Mạt, khi ngủ còn phát ra âm thanh ư ử.
Mặc dù loài báo mạnh mẽ, nhưng cũng ít khi săn con mồi nào lớn hơn mình, bởi vì nó sống một thân, lưu lạc một mình, thật ra nó rất sợ bị thương, sẽ chết đi trong cô độc.
Đây là lần đầu cậu được ai đó ôm vào lòng.
Nghỉ ngơi cả đêm, sinh lực của tiểu báo tử tốt hơn một chút.
Mới sáng sớm, cậu dám nhe răng gầm với Lý Mạt khi hắn sờ trứng hoàng kim của mình.
Lý Mạt không nói tiếng nào quăng thiếu niên vào lồng rồi khóa lại.
Sau đó gọi hạ nhân ôm con linh miêu tới, vừa đọc sách vừa chải lông cho nó.
Thiếu niên quỳ trong lồng, hai tay bám víu lên cột lồng nhìn bọn họ, nhìn Lý Mạt ôm đứa khác, còn chải lông cho nó.
Thiếu niên đập lồng muốn ra ngoài, cậu bò qua bò lại trong lồng, cổ họng gầm nhẹ mấy cái, sau đó ghé sát vào cửa lồng, hai lỗ tai cụp xuống, cậu nhìn Lý Mạt khóc hức hức, ngắc ngứ nói: “Đừng…"
“Đừng…"
“Đừng… ôm… nó…"
Hồi lâu sau, lúc tiểu báo tử tủi thân quỳ rạp trên mặt đất, Lý Mạt quăng con linh miêu xuống, bước qua ôm tiểu báo tử ra khỏi lồng.
Thiếu niên lau nước mắt cầm tay Lý Mạt đặt dưới mông mình, ấp úng nói:
“Sờ Bảo Bối… đừng sờ nó…"
Lần đầu tiên trong đời Lý Mạt bị sự đáng yêu của một con mãnh thú hạ gục, hắn ôm cậu vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu.
Tác giả :
Lân Tiềm