Mỹ Nam Lạnh Lùng
Chương 4-1
Sắc mặt của hắn, rất khó coi!
Ba người khác, sắc mặt càng trắng bệch!
Không khí ban đầu vốn êm dịu thoáng cái đã bị áp suất thấp bao phủ.
Làm sao vậy? Vì sao sắc mặt của mọi người đều thay đổi, chẳng lẽ cô gọi sai rồi, hay là kêu ba ba không đủ tôn kính?
Quan Thiên Tước ánh mắt như đao mũi nhọn đảo qua mặt từng người chột dạ quá mức, không cần mở miệng, đôi mắt sắc bén đã biểu đạt ra ý của hắn không vui cùng chất vấn ── là ai tự chủ trương dạy cho cô nói như vậy?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có người biết rõ chuyện gì xảy ra, tiểu phu nhân rõ ràng cho rằng đại công tử thu dưỡng nàng là cha nuôi, cái này nói bậy ra lớn chuyện rồi!
"Không cho xưng hô như vậy." Hắn ra lệnh.
A, hắn quả nhiên là để ý xưng hô không đủ cung kính.
"Phụ thân đại nhân." Cô rất thận trọng đổi giọng tôn xưng hắn"Phụ thân" , chỉ kém không có dập đầu hô to vạn tuế.
Da mặt Quan Thiên Tước không khỏi run rẩy, xem ra cô không có nghe hiểu lời của hắn.
"Tôi không phải cha cô."
Ngũ Muội thất bại cúi đầu xuống. Hắn không thích cô, từ khi cô vào cửa nhà này một bước, chỉ biết hắn chán ghét cô, năm đó tuy rằng cô mới mười lăm tuổi, nhưng cô bé tâm tư dù sao cũng là mẫn cảm, cô không có quên cách hắn đi trước trừng mắt nhìn cô.
Cô đã để cho hắn thất vọng rồi, vô luận chính mình cố gắng cỡ nào, như trước không cách nào làm hắn thoả mãn, hắn đã không thích cô, cần gì phải nuôi dạy cô?
"Tôi biết rõ. . . . . ."
Âm thanh cô như muỗi kêu, bộ dáng cố nén nước mắt lại làm Quan Thiên Tước cảm thấy lo lắng một hồi.
Hắn lãnh khốc, nhưng cũng không phải là vô tình, trong Quan gia hắn thưởng phạt phân minh, cũng không bởi vì mức độ đối phương đáng thương mà có quyết định bất công, bất quá cô xưng hô một câu không hiểu rõ, lại khiến cho hắn không giải thích được ngầm tức giận.
"Thẩm bà."
"Dạ! Dạ!" Thoáng như từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, Thẩm bà liên tục đáp lời không ngừng.
"Giải thích."
Chỉ cần hai chữ, lại ý nghĩa sâu xa làm chết người! Từ trước đến nay đại thiếu gia trầm mặc ít nói, lời luôn ngắn gọn làm cho người không tìm được đầu mối, ý tứ của hắn là muốn người ta giải thích cho hắn tại sao lại phát sinh tình huống này? Hay là muốn người giúp hắn giải thích cho Ngũ Muội hắn không phải "Phụ thân" của cô?
Đang lúc phiền não hết sức, hai nha đầu Hách Tâm cùng Đan Ý ngày thường khôn khéo hết lần này tới lần khác bây giờ lại ở thời khắc mấu chốt thấy chết mà không cứu, một người thè lưỡi với bà, một người nhún nhún vai với bà, biểu hiện rất rõ ràng ── sống chết có số, Thẩm bà, bà nhìn xem đi!
Không có nghĩa khí! Thẩm bà mặt trắng không còn chút máu liếc hai người, cầu người không bằng cầu mình, bà sống trong nhà này đã lâu, dựa vào kinh nghiệm tích lũy nhiều năm cùng bản lĩnh nhiều năm huấn luyện ra tìm sống trong chết, tự có một bộ kỹ năng hóa hiểm thành lành.
Bà hắng giọng, kéo Ngũ Muội sang một bên, cười hỏi: "Là ai nói cho cô tới đây làm con gái nuôi?"
"Ba mẹ tôi."
"Đó ~~ thì ra là vậy." Thẩm bà gật gật đầu, lại hỏi: "Cho nên cô biết rõ đại thiếu gia nuôi dưỡng cô?"
"Ừ." Ngũ Muội thành thật gật đầu.
Thẩm bà liếc trộm về phía sau, phát hiện đại thiếu gia thần sắc càng nghiêm khắc vài phần, biết không nhanh giải thích rõ ràng là không được.
"Xem ra cha mẹ cô cũng không có nói cho cô sự thật rồi, cô đến Quan gia không phải làm con gái nuôi."
Ngũ Muội giật mình, hỏi lại: "Không phải con gái nuôi, là tới làm cái gì?" Cho cô ăn được, mặc, còn cho cô đọc sách, học tập lễ nghi, nếu như là làm em gái làm người hầu, tuyệt không giống vậy!
"Làm vợ ." Thẩm bà nói qua một câu, còn lặng lẽ cười hai tiếng ra vẻ thoải mái.
"Làm vợ?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Ai?"
"Đương nhiên là cô nha, ha ha." Tôi van cô, ngàn vạn đừng thét lên.
Ngũ Muội biểu lộ vẫn là vẻ mặt buồn bực, bình thường người thông minh, vẫn bị vấn đề đơn giản nhất làm cho hồ đồ.
"Vợ của ai?"
"Đại thiếu gia ." Nhanh lên tỉnh đi cháu gái!
"Vậy hắn là chồng của ta?"
"Đúng vậy, đáp án chính xác." Cô rốt cục đã hiểu, rất tốt rất tốt!
Một quả bom nguyên tử từ trên đầu Trữ Ngũ Muội nổ tung, bộ dáng tận thế như thế nào? Xem nét mặt của cô sẽ biết.
Trong đầu hiện lên ba chữ"Con dâu nuôi từ bé", thì ra cô là bị ba và mẹ bán cho người ta làm lão bà! ?
"Gạt người! Tôi không tin!" Cái này kích động quá lớn, lớn đến làm cho vẻ mặt cô bối rối, chân tay luống cuống.
Hắn hắn hắn! Đúng là chồng của cô? Cô mới mười chín tuổi a, cơ hội cùng nam nhân dắt tay đều không có, đột nhiên thành phụ nữ có chồng, muốn hù chết người cũng không phải thế này.
Quan Thiên Tước rất không cao hứng, cô sợ tới mức hoa dung thất sắc là có ý gì? Có tư cách phỉ nhổ người hẳn là còn chưa tới phiên cô a! Tâm tình vốn đang tốt, lúc này toàn bộ đều bị cô phá hủy, đứng người lên, không nói hai lời quay đầu rời đi.
"Đại, đại thiếu gia!" Hách Tâm cùng Đan Ý vội vàng đuổi theo trước, nhưng ai có lá gan dám ngăn cản hắn nha!
Đại thiếu gia ngay cả nói cũng không nói một tiếng, cước bộ không trì hoãn phẫn nộ rời đi, lưu lại thủ cước bối rối của bọn người hầu kêu thảm thiết liên tục.
"Đại thiếu gia rất tức giận a!"
"Đương nhiên, bị biến thành ba ba, làm sao vui vẻ nha!"
Các cô đi qua đi lại, nghĩ có thể tìm ra phương pháp xử lí, nếu không đại thiếu gia này giận dữ, chỉ sợ thật sự sẽ đuổi Ngũ Muội đi.
Trữ Ngũ Muội chưa hồi hồn, trong miệng còn ấp úng lặp lại: "Chồng. . . . . . Hắn là chồng. . . . . ."
"Tổn thọ đó! Cha mẹ cô lại gạt cô, thật không có lương tâm!" Thẩm bà lắc đầu thở dài.
"Cô gả cho đại thiếu gia là sự thật, mặc dù là bất đắc dĩ, bất quá cô vẫn nên nhận đi." Hách Tâm vỗ vai cô khuyên bảo.
"Ngũ Muội không nhận mệnh cũng không được rồi, không lâu sau sẽ bị trục xuất khỏi cửa. . . . . . Ai, tôi như thế nào cam lòng được!" Đan Ý vạn phần sầu não.
Cô rốt cục có phản ứng."Ừ? Em. . . . . . Cũng bị đuổi ra khỏi cửa?"
"Đúng nha, không phải đã nói với em ngàn vạn không thể để đại thiếu gia tức giận sao? Lần này thảm."
Kỳ thật cái này cũng phải trách các cô, lúc trước bởi vì Ngũ Muội còn nhỏ, hơn nữa không đành lòng, bởi vậy các cô cũng không có nói cho cô bé biết chỉ có thể đợi một năm; sau này dần dần có cảm tình, Ngũ Muội hiểu chuyện lại thông minh, rất được người yêu thương, mọi người bất tri bất giác vừa muốn đem thứ tốt nhất cho cô, hơn nữa đại thiếu gia nói, chuyện của cô do Thẩm bà toàn quyền quyết định, bởi vậy chuyện con dâu Quan gia này đã bị mọi người quên đi, các cô nuôi dưỡng đứa em gái đáng yêu này, cũng dạy dỗ tốt nhất.
Ba người khác, sắc mặt càng trắng bệch!
Không khí ban đầu vốn êm dịu thoáng cái đã bị áp suất thấp bao phủ.
Làm sao vậy? Vì sao sắc mặt của mọi người đều thay đổi, chẳng lẽ cô gọi sai rồi, hay là kêu ba ba không đủ tôn kính?
Quan Thiên Tước ánh mắt như đao mũi nhọn đảo qua mặt từng người chột dạ quá mức, không cần mở miệng, đôi mắt sắc bén đã biểu đạt ra ý của hắn không vui cùng chất vấn ── là ai tự chủ trương dạy cho cô nói như vậy?
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, không có người biết rõ chuyện gì xảy ra, tiểu phu nhân rõ ràng cho rằng đại công tử thu dưỡng nàng là cha nuôi, cái này nói bậy ra lớn chuyện rồi!
"Không cho xưng hô như vậy." Hắn ra lệnh.
A, hắn quả nhiên là để ý xưng hô không đủ cung kính.
"Phụ thân đại nhân." Cô rất thận trọng đổi giọng tôn xưng hắn"Phụ thân" , chỉ kém không có dập đầu hô to vạn tuế.
Da mặt Quan Thiên Tước không khỏi run rẩy, xem ra cô không có nghe hiểu lời của hắn.
"Tôi không phải cha cô."
Ngũ Muội thất bại cúi đầu xuống. Hắn không thích cô, từ khi cô vào cửa nhà này một bước, chỉ biết hắn chán ghét cô, năm đó tuy rằng cô mới mười lăm tuổi, nhưng cô bé tâm tư dù sao cũng là mẫn cảm, cô không có quên cách hắn đi trước trừng mắt nhìn cô.
Cô đã để cho hắn thất vọng rồi, vô luận chính mình cố gắng cỡ nào, như trước không cách nào làm hắn thoả mãn, hắn đã không thích cô, cần gì phải nuôi dạy cô?
"Tôi biết rõ. . . . . ."
Âm thanh cô như muỗi kêu, bộ dáng cố nén nước mắt lại làm Quan Thiên Tước cảm thấy lo lắng một hồi.
Hắn lãnh khốc, nhưng cũng không phải là vô tình, trong Quan gia hắn thưởng phạt phân minh, cũng không bởi vì mức độ đối phương đáng thương mà có quyết định bất công, bất quá cô xưng hô một câu không hiểu rõ, lại khiến cho hắn không giải thích được ngầm tức giận.
"Thẩm bà."
"Dạ! Dạ!" Thoáng như từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh, Thẩm bà liên tục đáp lời không ngừng.
"Giải thích."
Chỉ cần hai chữ, lại ý nghĩa sâu xa làm chết người! Từ trước đến nay đại thiếu gia trầm mặc ít nói, lời luôn ngắn gọn làm cho người không tìm được đầu mối, ý tứ của hắn là muốn người ta giải thích cho hắn tại sao lại phát sinh tình huống này? Hay là muốn người giúp hắn giải thích cho Ngũ Muội hắn không phải "Phụ thân" của cô?
Đang lúc phiền não hết sức, hai nha đầu Hách Tâm cùng Đan Ý ngày thường khôn khéo hết lần này tới lần khác bây giờ lại ở thời khắc mấu chốt thấy chết mà không cứu, một người thè lưỡi với bà, một người nhún nhún vai với bà, biểu hiện rất rõ ràng ── sống chết có số, Thẩm bà, bà nhìn xem đi!
Không có nghĩa khí! Thẩm bà mặt trắng không còn chút máu liếc hai người, cầu người không bằng cầu mình, bà sống trong nhà này đã lâu, dựa vào kinh nghiệm tích lũy nhiều năm cùng bản lĩnh nhiều năm huấn luyện ra tìm sống trong chết, tự có một bộ kỹ năng hóa hiểm thành lành.
Bà hắng giọng, kéo Ngũ Muội sang một bên, cười hỏi: "Là ai nói cho cô tới đây làm con gái nuôi?"
"Ba mẹ tôi."
"Đó ~~ thì ra là vậy." Thẩm bà gật gật đầu, lại hỏi: "Cho nên cô biết rõ đại thiếu gia nuôi dưỡng cô?"
"Ừ." Ngũ Muội thành thật gật đầu.
Thẩm bà liếc trộm về phía sau, phát hiện đại thiếu gia thần sắc càng nghiêm khắc vài phần, biết không nhanh giải thích rõ ràng là không được.
"Xem ra cha mẹ cô cũng không có nói cho cô sự thật rồi, cô đến Quan gia không phải làm con gái nuôi."
Ngũ Muội giật mình, hỏi lại: "Không phải con gái nuôi, là tới làm cái gì?" Cho cô ăn được, mặc, còn cho cô đọc sách, học tập lễ nghi, nếu như là làm em gái làm người hầu, tuyệt không giống vậy!
"Làm vợ ." Thẩm bà nói qua một câu, còn lặng lẽ cười hai tiếng ra vẻ thoải mái.
"Làm vợ?"
"Đúng vậy, đúng vậy."
"Ai?"
"Đương nhiên là cô nha, ha ha." Tôi van cô, ngàn vạn đừng thét lên.
Ngũ Muội biểu lộ vẫn là vẻ mặt buồn bực, bình thường người thông minh, vẫn bị vấn đề đơn giản nhất làm cho hồ đồ.
"Vợ của ai?"
"Đại thiếu gia ." Nhanh lên tỉnh đi cháu gái!
"Vậy hắn là chồng của ta?"
"Đúng vậy, đáp án chính xác." Cô rốt cục đã hiểu, rất tốt rất tốt!
Một quả bom nguyên tử từ trên đầu Trữ Ngũ Muội nổ tung, bộ dáng tận thế như thế nào? Xem nét mặt của cô sẽ biết.
Trong đầu hiện lên ba chữ"Con dâu nuôi từ bé", thì ra cô là bị ba và mẹ bán cho người ta làm lão bà! ?
"Gạt người! Tôi không tin!" Cái này kích động quá lớn, lớn đến làm cho vẻ mặt cô bối rối, chân tay luống cuống.
Hắn hắn hắn! Đúng là chồng của cô? Cô mới mười chín tuổi a, cơ hội cùng nam nhân dắt tay đều không có, đột nhiên thành phụ nữ có chồng, muốn hù chết người cũng không phải thế này.
Quan Thiên Tước rất không cao hứng, cô sợ tới mức hoa dung thất sắc là có ý gì? Có tư cách phỉ nhổ người hẳn là còn chưa tới phiên cô a! Tâm tình vốn đang tốt, lúc này toàn bộ đều bị cô phá hủy, đứng người lên, không nói hai lời quay đầu rời đi.
"Đại, đại thiếu gia!" Hách Tâm cùng Đan Ý vội vàng đuổi theo trước, nhưng ai có lá gan dám ngăn cản hắn nha!
Đại thiếu gia ngay cả nói cũng không nói một tiếng, cước bộ không trì hoãn phẫn nộ rời đi, lưu lại thủ cước bối rối của bọn người hầu kêu thảm thiết liên tục.
"Đại thiếu gia rất tức giận a!"
"Đương nhiên, bị biến thành ba ba, làm sao vui vẻ nha!"
Các cô đi qua đi lại, nghĩ có thể tìm ra phương pháp xử lí, nếu không đại thiếu gia này giận dữ, chỉ sợ thật sự sẽ đuổi Ngũ Muội đi.
Trữ Ngũ Muội chưa hồi hồn, trong miệng còn ấp úng lặp lại: "Chồng. . . . . . Hắn là chồng. . . . . ."
"Tổn thọ đó! Cha mẹ cô lại gạt cô, thật không có lương tâm!" Thẩm bà lắc đầu thở dài.
"Cô gả cho đại thiếu gia là sự thật, mặc dù là bất đắc dĩ, bất quá cô vẫn nên nhận đi." Hách Tâm vỗ vai cô khuyên bảo.
"Ngũ Muội không nhận mệnh cũng không được rồi, không lâu sau sẽ bị trục xuất khỏi cửa. . . . . . Ai, tôi như thế nào cam lòng được!" Đan Ý vạn phần sầu não.
Cô rốt cục có phản ứng."Ừ? Em. . . . . . Cũng bị đuổi ra khỏi cửa?"
"Đúng nha, không phải đã nói với em ngàn vạn không thể để đại thiếu gia tức giận sao? Lần này thảm."
Kỳ thật cái này cũng phải trách các cô, lúc trước bởi vì Ngũ Muội còn nhỏ, hơn nữa không đành lòng, bởi vậy các cô cũng không có nói cho cô bé biết chỉ có thể đợi một năm; sau này dần dần có cảm tình, Ngũ Muội hiểu chuyện lại thông minh, rất được người yêu thương, mọi người bất tri bất giác vừa muốn đem thứ tốt nhất cho cô, hơn nữa đại thiếu gia nói, chuyện của cô do Thẩm bà toàn quyền quyết định, bởi vậy chuyện con dâu Quan gia này đã bị mọi người quên đi, các cô nuôi dưỡng đứa em gái đáng yêu này, cũng dạy dỗ tốt nhất.
Tác giả :
Mạc Nhan