Mỵ Khuynh Thiên Hạ
Chương 53: Lang Sơ (1)
Hồ Kiều Kiều được 'Tô Vận Hàm' dẫn tới một địa phương quen thuộc lại không quen thuộc. Ở trong bày trí cùng một dạng với năm đó như chưa từng thay đổi, nàng thấy cái gian phòng thuộc về mình này, hồi ức như sóng triều hung mãnh kéo tới. Nơi này, là địa bàn Hồ tộc, là địa phương nàng trưởng thành. Nơi này, là địa phương nàng cùng Lang Sơ say tửu triền miên. Nơi này, cũng là địa phương nàng sinh ra nương thân Hồ Linh Tiêu. Nơi này, có rất nhiều hồi ức trước khi nàng phi thăng, rất nhiều rất rất nhiều.
"Khối mộc phiền phức, sao ngươi dẫn ta tới nơi này." Hồ Kiều Kiều quay đầu nhìn nàng, từ trên người nàng Hồ Kiều Kiều có thể nhìn thấy ảnh tử của Lang Sơ, câu lên ý cười tà mị kia, còn có bá khí tự nhiên mà thành giữa hai lông mày của nàng. Những này, từ một khắc đó Lang Sơ hoá thân thành người, đều thành nguyên nhân hấp dẫn nàng.
"Lang Sơ." 'Tô Vận Hàm' nhàn nhạt nói.
"Cái gì?" Nghe danh tự đó, thân thể Hồ Kiều Kiều vô cớ cương ngạnh trong phút chốc. Từ trong miệng Tô Vận Hàm nói ra danh tự Lang Sơ, luôn cảm thấy có quá nhiều cảm giác không đúng.
"Lang Sơ, ta nói ta là Lang Sơ. Tao bà nương, lẽ nào nàng không nhớ ta sao?" 'Tô Vận Hàm' đi lên nhấc cằm Hồ Kiều Kiều lên, độ cong nơi khoé môi thuỷ chung không có giảm, nói: "Nàng lấy nội đan ta lưu lại mấy ngàn năm, hiện tại lại để nó cho một phàm nhân ăn. Sao nào? Chẳng lẽ nói những thứ này đều là nàng vô tâm lạc mất sao? Ta cũng không tin, nàng biết rõ phàm nhân ăn nội đan sẽ hoá yêu, hơn nữa... Nàng biết rõ hồn phách ta đã bám trên nội đan, phàm nhân ăn nó, hồn phách ta sẽ hoà vào trong linh hồn hắn, mang theo... ký ức trước đây." 'Tô Vận Hàm' phun nhiệt khí bên tai nàng, đẩy ngã Hồ Kiều Kiều đang thất thần lên trên giường, nhìn nàng, nói: "Nàng không nhớ ta sao? Rõ ràng, nàng nhớ ta vậy mà."
"Lang Sơ, ngươi đừng có quên rằng, sau khi hoà vào linh hồn hắn, hắn vẫn là hắn, mà ngươi..."
"Không sai, ta sẽ hoà vào thân thể của nó trở thành một phần của hắn. Vậy thì sao? Nếu là nàng nghĩ muốn, tất cả ta đều sẽ làm được. Ai bảo... Nàng là nữ nhân mạo mỹ như hoa của ta chứ?" 'Tô Vận Hàm' hơi híp mắt lại, đầu ngón tay thon dài chậm rãi đẩy y khâm của Hồ Kiều Kiều ra, mỗi một khắc, đều mang theo ý tứ khiêu khích.
"Đừng, đừng như vậy. Ta... ta chẳng qua là, ta chẳng qua là muốn biết, muốn biết lúc trước hà cớ gì ngươi lại thay ta đỡ đạo thiên lôi kia. Lang Sơ, nhân duyên tuyến giữa ta và ngươi đã đứt, đừng..." Hồ Kiều Kiều ngày thường gặp biến không biết sợ đột nhiên mất sự bình tĩnh ngày thường, nàng hồng mặt bắt lấy tay 'Tô Vận Hàm', không cho nàng ấy lại tiếp tục làm loạn. Nàng ấy thuỷ chung vẫn là Tô Vận Hàm, là ngốc tử của nha đầu nàng, tuyệt đối... tuyệt đối không thể.
"Thì sao? Đã đứt thì sao? Hay là nàng tự mình xé đứt nó chứ? Tao bà nương, nguyên nhân thay nàng đỡ đạo thiên lôi kia nàng đã sớm biết không phải sao?" 'Tô Vận Hàm' kề sát Hồ Kiều Kiều, bờ môi không ngừng ma sát mặt nàng da thịt tế nị, nắm tay nàng lại cùng với mười ngón tay tương triền, nói: "Ta cho phép nàng chế giễu ta, cười ta sửu bát quái, cũng cho phép nàng làm càn với ta... Bởi vì, ta yêu nàng. Sao nào? Đáp án này mãn ý chứ? Nàng cũng thích ta không phải sao? Bằng không, sao lại cùng ta..." Nụ cười tà mị ánh vào trong đồng tử Hồ Kiều Kiều, kèm theo từng tia ái muội táo nhiệt (khô nóng).
"Không, Lang Sơ... Chúng ta, chúng ta..." Hồ Kiều Kiều hô hấp trở nên cấp bách, lệ nơi khoé mắt không cách nào ức chế được mà chảy ra, nói: "Ta phải về thiên đình, ta chỉ muốn trước khi về thiên đình, để nha đầu cùng khối mộc này đời đời kiếp kiếp bên nhau."
"Thật không? Chỉ sợ có nguyên nhân nàng chưa nói ra thì phải? Nàng muốn trước khi về thiên đình gặp lại ta một lần, nàng tư niệm ta ngàn năm, cũng để phần yêu này lưu lại ngàn năm. Tao bà nương, ta nói đúng chứ?" Hơi thở như lan, 'Tô Vận Hàm' tránh thoát khỏi tay Hồ Kiều Kiều nắm lấy cổ tay nàng, tiếp tục đẩy y khâm nàng ấy ra, lộ ra cái yếm hồng sắc bên trong nửa che bộ ngực mềm.
"Lang Sơ... Lang Sơ, đừng... Đừng như vậy. Chúng ta, hiện giờ ta đã thấy ngươi, ta... ta nên trở về thiên đình, mà ngươi... mà ngươi cũng nên về chỗ nha đầu đó đi. Ngươi chớ quên rằng, ngươi thuỷ chung là ngốc tử của nó, ngươi... Đơij linh hồn các ngươi dung hoà, ngươi liền không còn là Lang Sơ, ngươi là Tô Vận Hàm. Đừng như vậy có được không, đừng tiếp tục giày vò ta như vậy." Hồ Kiều Kiều khẩn cầu, thân thể vì sợ mà xuất hiện run rẩy.
"Đừng khóc, nàng biết rõ ta không nỡ để nàng khóc." 'Tô Vận Hàm' đình chỉ động tác ban đầu, nắm cằm nàng hôn lên lệ chảy ra nơi khoé mắt nàng. Lệ kia có chút hàm sáp (mặn chát), 'Tô Vận Hàm' hít một hơi thật sau, liếm bờ môi chính mình, nói: "Nàng có biết, ta nhớ nàng nhớ đã bao lâu. Nàng hoài hài tử của chúng ta, nhưng trốn không cho ta thấy nàng. Ta nghĩ hài tử, càng nhớ... thân thể của nàng. Ta không thể quên được buổi tối hôm ấy, nàng có biết... Đêm hôm ấy nàng yêu dã như nào, ta thực sự... yêu cực vẻ mặt động tình đó của nàng."
"Hài tử... Hài tử nó đã chết, đã bị tên xú đạo sĩ đánh hồn phi phách tán." Hồ Kiều Kiều nhắm mắt lại, cường bách (ép buộc) bản thân không đối mặt với nàng. Chỉ cần vừa nhìn cặp huyết đồng hồng sắc kia của nàng, mình sẽ không tự kìm được mà rơi vào trong đó.
"Ta biết, tất cả mọi chuyện ta đều biết. Ta còn biết con tiểu bạch hồ khả ái kia là hài tử của nữ nhi, tính ra, ta cùng nó còn có một phần tư huyết duyên đấy! Tao bà nương, những chuyện đó cũng không trọng yếu đâu... Ta muốn nàng, dưới thân ta lại nở rộ một lần nữa. Ta muốn nàng... một màn động tình như đêm đó." 'Tô Vận Hàm' ngữ điệu rất nhẹ, nàng nhẹ nhàng hôn hôn đôi mắt Hồ Kiều Kiều, sau đó đình chỉ ngắn ngủi, ngay một khắc Hồ Kiều Kiều mở mắt đó, 'Tô Vận Hàm' đột nhiên hôn lên môi nàng, với sự tư niệm thiên niên nhu nhuyễn không ngừng giày vò, hung hăng chiếm lấy.
"Lang... Sơ." Hồ Kiều Kiều chung quy bị 'Tô Vận Hàm' nuốt lấy toàn bộ, nàng dò đầu lưỡi bá đạo ra đoạt lấy hết thảy trong miệng Hồ Kiều Kiều. Khí tức quen thuộc, cảm giác quen thuộc khiến Hồ Kiều Kiều dường như về lại đêm hoang đường đó. Tay bị giữ lấy trong năm ngón tay của 'Tô Vận Hàm', mà tay kia lại không tự chủ bám lên lưng nàng, từ bị động tiếp thụ biến thành chủ động nghênh hợp.
Nếu như nhân duyên tuyến giữa nàng và nàng ấy đã đứt rời, nếu nàng với nàng ấy chung quy phải tách ra, nếu nàng chỉ có thể trở về thiên đình, nếu cuối cùng nàng ấy phải về nơi đó với Hồ Linh Tiêu, nếu như... Như vậy nàng không muốn lại suy xét nữa, nàng chỉ nghĩ muốn một lần sau cuối liều chết triền miên, nàng muốn cùng Lang Sơ nàng thâm ái, một lần sau cuối triền miên, nàng muốn mang theo hết thảy hồi ức thuộc về nàng ấy, trở về thiên đình. Như vậy, nàng sẽ không có thêm tiếc nuối, sẽ không
Y sam cởi sạch, thân thể Hồ Kiều Kiều vì bại lộ trong tầm mắt đối phương mà e thẹn không thôi. Nàng nhẹ nhàng xoa mặt 'Tô Vận Hàm', cười khổ nhìn nàng, nói: "Lang Sơ, ta làm vậy... có phải là, có lỗi với Linh Tiêu không. Ta rất ích kỷ có phải không? Bằng không, ta sẽ không mượn lý do khối mộc thoát ly sinh tử luân hồi mà bảo nó ăn nội đan. Ta, chỉ là muốn trước khi về thiên đình gặp lại ngươi một lần, chỉ là muốn nghe ngươi nói một tiếng ta yêu nàng. Ba chữ này, đến nay ngươi, đều chưa từng nói với ta. Mãi tới thời khắc đó ngươi nhắm mắt, ngươi cũng không có nói... Ngươi không biết, ngươi không biết ngàn năm qua của ta trôi qua thế nào..." Ta nhớ ngươi, nhớ ngươi. Hồ Kiều Kiều nghẹn ngào, nhãn lệ lại không kìm được chảy xuống.
"Ta biết, ta biết tất cả... Nàng quên rằng, nàng vẫn luôn mang ta theo trên người nàng, tất cả về nàng ta đều biết. Nàng không hề có lỗi với Linh Tiêu, ta là Lang Sơ... Không phải tên ngốc tử kia. Nàng mới là nữ nhân của ta, Linh Tiêu là của ngốc tử kia, không phải của ta. Tao bà nương, ta rất nhớ nàng, ta ái nàng."
"Lang Sơ... Ta cũng rất nhớ ngươi." Chưa bao giờ nhớ ngươi hơn, Hồ Kiều Kiều cắn chặt môi dưới, nhìn cặp huyết đồng quen thuộc kia, rốt cuộc chủ động hôn lên. Kết giới bao phủ trên người các nàng, 'Tô Vận Hàm' chôn mặt giữa ngực nàng, dùng sức hít lấy khí tức thuộc về thân thể Hồ Kiều Kiều, nói: "Tao bà nương, đúng là nàng... đúng là nàng, chỉ có vị đạo của nàng, mới khiến ta say mê như vậy."
Ái muội nổi lên tứ phía, triền miên vô tận.
Thân thể Hồ Kiều Kiều nở rộ dưới thân người tâm ái, run rẩy. Nhìn cặp huyết đồng kia, nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt quen thuộc lại chẳng quen thuộc kia, tất cả ôn nhu đều chỉ vì đối phương mà bày ra. "Lang Sơ, đã tới canh mấy?" Hồ Kiều Kiều ôm cổ 'Tô Vận Hàm', thân thể vì cực lực triền miên mà có chút uể oải.
"Còn sớm mà, có muốn theo ta đi ra ngoài không? Tao bà nương, hiện tại nàng đã đứng hàng tiên ban, hẳn là sẽ không lại sợ nơi nghiêm hàn cực bắc chứ? Theo ta đi dạo chỗ đó thế nào?"
"Thời gian đủ chứ? Ta chỉ sợ, còn chưa tới nơi đó, ngươi đã... không còn là ngươi."
"Sao lại không đủ, phàm nhân này tâm địa tốt như vậy, sao lại làm ra chuyện đánh uyên ương chứ? Đi thôi, theo ta đi nơi nghiêm hàn cực bắc." 'Tô Vận Hàm' lắc người hiện ra nguyên hình là một con tuyết lang toàn thân thuần bạch. Nàng quay đầu ngắm nhìn 'người' trên giường, nói: "Ta cổng nàng đi, chúng ta đi."
"Được." Hồ Kiều Kiều cười đáp, theo hoá thành một con hoả hồ xích hồng nằm sấp trên người tuyết lang, đuôi dài mao nhung nhung quấn lấy cổ nàng, nói: "Nơi cực bắc rất lãnh, vây lên như vậy, liền cũng bớt chút hàn ý."
"Khối mộc phiền phức, sao ngươi dẫn ta tới nơi này." Hồ Kiều Kiều quay đầu nhìn nàng, từ trên người nàng Hồ Kiều Kiều có thể nhìn thấy ảnh tử của Lang Sơ, câu lên ý cười tà mị kia, còn có bá khí tự nhiên mà thành giữa hai lông mày của nàng. Những này, từ một khắc đó Lang Sơ hoá thân thành người, đều thành nguyên nhân hấp dẫn nàng.
"Lang Sơ." 'Tô Vận Hàm' nhàn nhạt nói.
"Cái gì?" Nghe danh tự đó, thân thể Hồ Kiều Kiều vô cớ cương ngạnh trong phút chốc. Từ trong miệng Tô Vận Hàm nói ra danh tự Lang Sơ, luôn cảm thấy có quá nhiều cảm giác không đúng.
"Lang Sơ, ta nói ta là Lang Sơ. Tao bà nương, lẽ nào nàng không nhớ ta sao?" 'Tô Vận Hàm' đi lên nhấc cằm Hồ Kiều Kiều lên, độ cong nơi khoé môi thuỷ chung không có giảm, nói: "Nàng lấy nội đan ta lưu lại mấy ngàn năm, hiện tại lại để nó cho một phàm nhân ăn. Sao nào? Chẳng lẽ nói những thứ này đều là nàng vô tâm lạc mất sao? Ta cũng không tin, nàng biết rõ phàm nhân ăn nội đan sẽ hoá yêu, hơn nữa... Nàng biết rõ hồn phách ta đã bám trên nội đan, phàm nhân ăn nó, hồn phách ta sẽ hoà vào trong linh hồn hắn, mang theo... ký ức trước đây." 'Tô Vận Hàm' phun nhiệt khí bên tai nàng, đẩy ngã Hồ Kiều Kiều đang thất thần lên trên giường, nhìn nàng, nói: "Nàng không nhớ ta sao? Rõ ràng, nàng nhớ ta vậy mà."
"Lang Sơ, ngươi đừng có quên rằng, sau khi hoà vào linh hồn hắn, hắn vẫn là hắn, mà ngươi..."
"Không sai, ta sẽ hoà vào thân thể của nó trở thành một phần của hắn. Vậy thì sao? Nếu là nàng nghĩ muốn, tất cả ta đều sẽ làm được. Ai bảo... Nàng là nữ nhân mạo mỹ như hoa của ta chứ?" 'Tô Vận Hàm' hơi híp mắt lại, đầu ngón tay thon dài chậm rãi đẩy y khâm của Hồ Kiều Kiều ra, mỗi một khắc, đều mang theo ý tứ khiêu khích.
"Đừng, đừng như vậy. Ta... ta chẳng qua là, ta chẳng qua là muốn biết, muốn biết lúc trước hà cớ gì ngươi lại thay ta đỡ đạo thiên lôi kia. Lang Sơ, nhân duyên tuyến giữa ta và ngươi đã đứt, đừng..." Hồ Kiều Kiều ngày thường gặp biến không biết sợ đột nhiên mất sự bình tĩnh ngày thường, nàng hồng mặt bắt lấy tay 'Tô Vận Hàm', không cho nàng ấy lại tiếp tục làm loạn. Nàng ấy thuỷ chung vẫn là Tô Vận Hàm, là ngốc tử của nha đầu nàng, tuyệt đối... tuyệt đối không thể.
"Thì sao? Đã đứt thì sao? Hay là nàng tự mình xé đứt nó chứ? Tao bà nương, nguyên nhân thay nàng đỡ đạo thiên lôi kia nàng đã sớm biết không phải sao?" 'Tô Vận Hàm' kề sát Hồ Kiều Kiều, bờ môi không ngừng ma sát mặt nàng da thịt tế nị, nắm tay nàng lại cùng với mười ngón tay tương triền, nói: "Ta cho phép nàng chế giễu ta, cười ta sửu bát quái, cũng cho phép nàng làm càn với ta... Bởi vì, ta yêu nàng. Sao nào? Đáp án này mãn ý chứ? Nàng cũng thích ta không phải sao? Bằng không, sao lại cùng ta..." Nụ cười tà mị ánh vào trong đồng tử Hồ Kiều Kiều, kèm theo từng tia ái muội táo nhiệt (khô nóng).
"Không, Lang Sơ... Chúng ta, chúng ta..." Hồ Kiều Kiều hô hấp trở nên cấp bách, lệ nơi khoé mắt không cách nào ức chế được mà chảy ra, nói: "Ta phải về thiên đình, ta chỉ muốn trước khi về thiên đình, để nha đầu cùng khối mộc này đời đời kiếp kiếp bên nhau."
"Thật không? Chỉ sợ có nguyên nhân nàng chưa nói ra thì phải? Nàng muốn trước khi về thiên đình gặp lại ta một lần, nàng tư niệm ta ngàn năm, cũng để phần yêu này lưu lại ngàn năm. Tao bà nương, ta nói đúng chứ?" Hơi thở như lan, 'Tô Vận Hàm' tránh thoát khỏi tay Hồ Kiều Kiều nắm lấy cổ tay nàng, tiếp tục đẩy y khâm nàng ấy ra, lộ ra cái yếm hồng sắc bên trong nửa che bộ ngực mềm.
"Lang Sơ... Lang Sơ, đừng... Đừng như vậy. Chúng ta, hiện giờ ta đã thấy ngươi, ta... ta nên trở về thiên đình, mà ngươi... mà ngươi cũng nên về chỗ nha đầu đó đi. Ngươi chớ quên rằng, ngươi thuỷ chung là ngốc tử của nó, ngươi... Đơij linh hồn các ngươi dung hoà, ngươi liền không còn là Lang Sơ, ngươi là Tô Vận Hàm. Đừng như vậy có được không, đừng tiếp tục giày vò ta như vậy." Hồ Kiều Kiều khẩn cầu, thân thể vì sợ mà xuất hiện run rẩy.
"Đừng khóc, nàng biết rõ ta không nỡ để nàng khóc." 'Tô Vận Hàm' đình chỉ động tác ban đầu, nắm cằm nàng hôn lên lệ chảy ra nơi khoé mắt nàng. Lệ kia có chút hàm sáp (mặn chát), 'Tô Vận Hàm' hít một hơi thật sau, liếm bờ môi chính mình, nói: "Nàng có biết, ta nhớ nàng nhớ đã bao lâu. Nàng hoài hài tử của chúng ta, nhưng trốn không cho ta thấy nàng. Ta nghĩ hài tử, càng nhớ... thân thể của nàng. Ta không thể quên được buổi tối hôm ấy, nàng có biết... Đêm hôm ấy nàng yêu dã như nào, ta thực sự... yêu cực vẻ mặt động tình đó của nàng."
"Hài tử... Hài tử nó đã chết, đã bị tên xú đạo sĩ đánh hồn phi phách tán." Hồ Kiều Kiều nhắm mắt lại, cường bách (ép buộc) bản thân không đối mặt với nàng. Chỉ cần vừa nhìn cặp huyết đồng hồng sắc kia của nàng, mình sẽ không tự kìm được mà rơi vào trong đó.
"Ta biết, tất cả mọi chuyện ta đều biết. Ta còn biết con tiểu bạch hồ khả ái kia là hài tử của nữ nhi, tính ra, ta cùng nó còn có một phần tư huyết duyên đấy! Tao bà nương, những chuyện đó cũng không trọng yếu đâu... Ta muốn nàng, dưới thân ta lại nở rộ một lần nữa. Ta muốn nàng... một màn động tình như đêm đó." 'Tô Vận Hàm' ngữ điệu rất nhẹ, nàng nhẹ nhàng hôn hôn đôi mắt Hồ Kiều Kiều, sau đó đình chỉ ngắn ngủi, ngay một khắc Hồ Kiều Kiều mở mắt đó, 'Tô Vận Hàm' đột nhiên hôn lên môi nàng, với sự tư niệm thiên niên nhu nhuyễn không ngừng giày vò, hung hăng chiếm lấy.
"Lang... Sơ." Hồ Kiều Kiều chung quy bị 'Tô Vận Hàm' nuốt lấy toàn bộ, nàng dò đầu lưỡi bá đạo ra đoạt lấy hết thảy trong miệng Hồ Kiều Kiều. Khí tức quen thuộc, cảm giác quen thuộc khiến Hồ Kiều Kiều dường như về lại đêm hoang đường đó. Tay bị giữ lấy trong năm ngón tay của 'Tô Vận Hàm', mà tay kia lại không tự chủ bám lên lưng nàng, từ bị động tiếp thụ biến thành chủ động nghênh hợp.
Nếu như nhân duyên tuyến giữa nàng và nàng ấy đã đứt rời, nếu nàng với nàng ấy chung quy phải tách ra, nếu nàng chỉ có thể trở về thiên đình, nếu cuối cùng nàng ấy phải về nơi đó với Hồ Linh Tiêu, nếu như... Như vậy nàng không muốn lại suy xét nữa, nàng chỉ nghĩ muốn một lần sau cuối liều chết triền miên, nàng muốn cùng Lang Sơ nàng thâm ái, một lần sau cuối triền miên, nàng muốn mang theo hết thảy hồi ức thuộc về nàng ấy, trở về thiên đình. Như vậy, nàng sẽ không có thêm tiếc nuối, sẽ không
Y sam cởi sạch, thân thể Hồ Kiều Kiều vì bại lộ trong tầm mắt đối phương mà e thẹn không thôi. Nàng nhẹ nhàng xoa mặt 'Tô Vận Hàm', cười khổ nhìn nàng, nói: "Lang Sơ, ta làm vậy... có phải là, có lỗi với Linh Tiêu không. Ta rất ích kỷ có phải không? Bằng không, ta sẽ không mượn lý do khối mộc thoát ly sinh tử luân hồi mà bảo nó ăn nội đan. Ta, chỉ là muốn trước khi về thiên đình gặp lại ngươi một lần, chỉ là muốn nghe ngươi nói một tiếng ta yêu nàng. Ba chữ này, đến nay ngươi, đều chưa từng nói với ta. Mãi tới thời khắc đó ngươi nhắm mắt, ngươi cũng không có nói... Ngươi không biết, ngươi không biết ngàn năm qua của ta trôi qua thế nào..." Ta nhớ ngươi, nhớ ngươi. Hồ Kiều Kiều nghẹn ngào, nhãn lệ lại không kìm được chảy xuống.
"Ta biết, ta biết tất cả... Nàng quên rằng, nàng vẫn luôn mang ta theo trên người nàng, tất cả về nàng ta đều biết. Nàng không hề có lỗi với Linh Tiêu, ta là Lang Sơ... Không phải tên ngốc tử kia. Nàng mới là nữ nhân của ta, Linh Tiêu là của ngốc tử kia, không phải của ta. Tao bà nương, ta rất nhớ nàng, ta ái nàng."
"Lang Sơ... Ta cũng rất nhớ ngươi." Chưa bao giờ nhớ ngươi hơn, Hồ Kiều Kiều cắn chặt môi dưới, nhìn cặp huyết đồng quen thuộc kia, rốt cuộc chủ động hôn lên. Kết giới bao phủ trên người các nàng, 'Tô Vận Hàm' chôn mặt giữa ngực nàng, dùng sức hít lấy khí tức thuộc về thân thể Hồ Kiều Kiều, nói: "Tao bà nương, đúng là nàng... đúng là nàng, chỉ có vị đạo của nàng, mới khiến ta say mê như vậy."
Ái muội nổi lên tứ phía, triền miên vô tận.
Thân thể Hồ Kiều Kiều nở rộ dưới thân người tâm ái, run rẩy. Nhìn cặp huyết đồng kia, nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt quen thuộc lại chẳng quen thuộc kia, tất cả ôn nhu đều chỉ vì đối phương mà bày ra. "Lang Sơ, đã tới canh mấy?" Hồ Kiều Kiều ôm cổ 'Tô Vận Hàm', thân thể vì cực lực triền miên mà có chút uể oải.
"Còn sớm mà, có muốn theo ta đi ra ngoài không? Tao bà nương, hiện tại nàng đã đứng hàng tiên ban, hẳn là sẽ không lại sợ nơi nghiêm hàn cực bắc chứ? Theo ta đi dạo chỗ đó thế nào?"
"Thời gian đủ chứ? Ta chỉ sợ, còn chưa tới nơi đó, ngươi đã... không còn là ngươi."
"Sao lại không đủ, phàm nhân này tâm địa tốt như vậy, sao lại làm ra chuyện đánh uyên ương chứ? Đi thôi, theo ta đi nơi nghiêm hàn cực bắc." 'Tô Vận Hàm' lắc người hiện ra nguyên hình là một con tuyết lang toàn thân thuần bạch. Nàng quay đầu ngắm nhìn 'người' trên giường, nói: "Ta cổng nàng đi, chúng ta đi."
"Được." Hồ Kiều Kiều cười đáp, theo hoá thành một con hoả hồ xích hồng nằm sấp trên người tuyết lang, đuôi dài mao nhung nhung quấn lấy cổ nàng, nói: "Nơi cực bắc rất lãnh, vây lên như vậy, liền cũng bớt chút hàn ý."
Tác giả :
Nam Mệnh Vũ