Mỵ Khuynh Thiên Hạ
Chương 22: Tương ngộ
Trải qua cả đêm bận rộn, cuối cùng cũng coi như lúc rạng sáng Tô Vận Hàm trở lại gian phòng tạm thuộc về nàng. Thoát ngoại sam, Tô Vận Hàm xoa đôi mắt sắp không mở lên nổi, buồn ngủ ngồi bên giường. Nàng nới hơi lỏng khoả hung bố quấn ngực, cũng để hô hấp càng thêm thông thuận. Nơi hậu viện truyền đến tiếng gà trống gáy, Tô Vận Hàm than thở "thật muộn", nhấc cẩm bị phủ lên người, không lâu sau chìm vào giấc ngủ.
Trải qua một đêm nghỉ ngơi mặt trời lại mọc lên chiếu rọi cả vùng đất, đại nhai nơi kinh thành truyền tiếng thét to từng đợt từng đợt, có khu thương khách đeo bao phục trên nhai đạo náo nhiệt, cũng có quý phụ nhân ăn mặc hoa lệ mang nha hoàn theo bên người nhìn quanh những mặt hàng không đáng tiền kia trên nhai. Tửu lâu điếm phô cũng đã mở cửa nghênh tiếp cố khách đến, mà vào lúc này, cơ hồ toàn bộ thanh lâu đều an tĩnh trong ngủ say, cả Tuý Hoa lâu cũng không ngoại lệ.
Tô Vận Hàm ngủ rất sâu, cho dù bên ngoài truyền đến tiếng mã hét lớn huyên náo, nàng đều hai tay giao nhau đặt trên cẩm bị, chưa từng bị ngoại giới quấy rầy. Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe song hộ lẻn vào gian phòng, một đạo bạch quang lách vào, Tô Vận Hàm trong ngủ mơ tựa hồ ngửi được một hương vị quen thuộc, khoé miệng hơi hơi nhếch lên, ngay cả ngón tay cũng theo nhấc động một cái.
Váy dài đại hồng, buộc tóc ân hồng tuỳ ý thắt ở đuôi tóc, ăn mặc yêu dã như vậy ngoài Hồ Linh Tiêu không còn ai khác. Diện sa che dung mạo đã được bỏ ra, nàng nhàn nhã ngồi ở mép giường như lúc ở Tô phủ an tĩnh ngắm dung nhan ngủ của Tô Vận Hàm. Thấy khoé miệng nàng hơi nhếch, gò má cũng chầm chậm nhiễm hồng vựng, Hồ Linh Tiêu không khỏi tò mò lấy tay dò nơi mi tâm nàng, muốn biết thân nàng làm gì trong mộng cảnh.
Ánh mặt trời, rừng cây, nước sông, còn có cá nhảy lên xung quanh. Hồ Linh Tiêu trong mộng Tô Vận Hàm ôn lại cảnh tượng lúc cùng nàng cùng nhau nô đùa trong nước sông, khi đó Tô Vận Hàm còn chưa biết nàng là hồ yêu, cố chấp nhận thức nàng thành tiên nữ, tràn đầy trên mặt đều là ý cười rực rỡ. "Ngốc tử!" Lén dò được mộng cảnh của đối phương Hồ Linh Tiêu cười lên, ôn nhu mà vũ mị. Hoạ diện đột nhiên chuyển, nàng trong mộng của Tô Vận Hàm lại gặp cảnh hôn môi ngày ấy, cùng với sự e thẹn chăm chú của mình. Phì, Hồ Linh Tiêu ý cười càng sâu, thì ra ngốc tử này cũng không tính là quá ngốc đi, tốt xấu gì cũng đối với sự tình này khắc ấn tượng thật sâu đi!
Trù phòng nơi hậu viện truyền đến thanh âm trù tử chuẩn bị điểm tâm cho các cô nương, Hồ Linh Tiêu liếc nhìn Tô Vận Hàm không bị đánh thức chút nào, lắc người hiện nguyên hình nằm sấp bên người nàng. Đuôi hồ mao nhung nhung cong lên khoát lên nơi xương quai xanh lộ ra của Tô Vận Hàm, thỉnh thoảng khẽ run một cái, mang đến cảm giác ngứa ngáy cho Tô Vận Hàm.
"A..." Tô Vận Hàm bị cảm giác ngưa ngứa kia làm cho không thoải mái, đưa tay muốn gãi gãi ngứa nhưng sờ tới một đoạn mao nhung nhung gì đó. Tuyết nhi?! Nàng vô thức cho rằng mình còn đang ở hậu viện Tô phủ, cũng vô thức cho rằng bên người mình còn có con bạch hồ được mình cứu. Nàng xoay người ôm lấy bạch hồ cuộn tròn thành một cục lông vào lòng ngực, bờ môi hơi mở, mà ngón tay theo thói quen di động đến chỗ bụng bạch hồ, lại bắt đầu cạy tới cạy lui những chỗ nhô lên nọ. "Tuyết nhi, thật ngoan... Vẫn là ôm ngươi thoải mái nhất..." Tô Vận Hàm nỉ non, ngón tay mảnh mai chậm rãi theo bụng trượt xuống, bàn tay vừa vặn che nơi giữa hai chân sau, có lại xúc cảm đặc biệt nóng hổi.
"Ngốc, ngốc tử..." Ở thời khắc Tô Vận Hàm nửa tỉnh nửa mê bạch hồ không nhịn được mở miệng, thanh âm kia kiều mị dụ người, thậm chí lộ ra tiếng ngâm khẽ khiến người ta xấu hổ: "Ngốc tử... Tỉnh lại đi, ta... Ta thật không thoải mái..." Nóng quá...
"A..." Trong lúc mông lung Tô Vận Hàm thật nghe thấy được thanh âm cực kỳ mị hoặc này, còn tưởng rằng có người nói chuyện ngoài hậu viện, chỉ giật giật khoé môi, bàn tay tiếp tục ma sát nơi nhuyễn miên miên lại nóng hầm hập hập kia của bạch hồ, thoải mái không thôi.
"Sắc phôi! Ngốc tử! Hỗn đản!" Hồ Linh Tiêu không chịu nổi, vội vàng hoá thành bạch quang trốn khỏi ma chưởng của Tô Vận Hàm, đợi nàng lại lấy hình người ngồi bên giường, thân thể sớm đã trở nên miên nhuyễn nhuyễn không giống mình, ngay cả gương mặt cũng bò đầy hồng vựng, yêu nhiêu kiều mị.
"A ân?" Cục lông nhu nhuyễn trong lòng biến mất, hơn nữa bên tai nhớ tới 'Sắc phôi, hỗn đản' khiến Tô Vận Hàm rốt cuộc từ từ mở mắt. Nàng đưa tay xoa xoa đôi mắt nửa mở, dư quang vô ý chạm tới ân hồng như huyết kia. "A! Ngươi... Sao ngươi ở đây?!" Tô Vận Hàm đột nhiên ngồi dậy lui lại lui về phía đầu giường, cửa phòng vẫn được đóng chặt lại, mà nàng... sao lại không tiếng không động tiến vào được? Nha đúng rồi, nàng là hồ yêu mà... Tô Vận Hàm ngốc đàn đần gật gật đầu, nhìn trên mặt nàng gò má tu hồng nhìn mình chằm chằm còn tưởng là sốt thụ hàn, dứt khoát nghiêng đầu đụng nhau (trán đụng trán), hai tay chống lên mền giường, nói: "Ngươi, ngươi không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái?"
"Người ta..." Không thể không thừa nhận Hồ Linh Tiêu là kiểu cho cái rễ cọc có thể bò đến trời, loại được voi đòi tiên, cũng là kiểu trở mặt với tốc cực nhanh. Nàng thấy biểu tình của Tô Vận Hàm một bộ thân thiết như vậy, lúc này lông mày hơi nhíu, nắm tay Tô Vận Hàm đè vào lòng mình, lại động động giả vờ cô lực nhuyễn ngã vào ngực nàng, nói: "Người ta chỗ nào cũng không thoải mái, chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này... Đặc biệt là trong lòng này, càng buồn đến phát chặt, thật khó chịu a!"
Khó chịu? Buồn trong lòng? Tô Vận Hàm mộc mạc nhìn Hồ Linh Tiêu cầm tay mình đè tới đè lui loạn trên người nàng, một lúc là trong lòng, một lúc là ngực, lại qua một lúc là xương quai xanh. Nhiều nơi khó chịu như vậy, Tô Vận Hàm đột nhiên nghĩ tới, nếu không phải vì nàng ấy là yêu, sợ sớm đã sống dở chết dở rồi. "Linh Tiêu cô nương, ngươi... Ngươi có muốn ta đi tìm đại phụ tới xem xem cho ngươi không, khó chịu như vậy cũng không thể coi như không có chuyện gì a! Ta, ta... Ta làm sao mới có thể khiến ngươi không khó chịu đây?"
"Vận Hàm... Người ta thật khó chịu thật khó chịu, nếu ngươi có thể để ta hút vào một ngụm dương khí, có lẽ trong lòng ta đây sẽ không còn khó chịu như vậy nữa. Ngươi cũng biết ta là yêu, này vạn nhất chậm trễ... Sẽ phải tan thành mây khói đó!" Hồ Linh Tiêu cố ý nhấn mạnh cái từ 'tan thành mây khói' này, khiến Tô Vận Hàm hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, nếu không cho hút dương khí... Mệnh này của nàng cũng không còn nữa.
"Hút, hút... Ta cho ngươi, ta sẽ cho ngươi..." Tô Vận Hàm sợ nàng thật chết trong lòng ngực mình, lập tức gật đầu đáp ứng yêu cầu của nàng. Nếu như thật vì mình chậm trễ mà hại tính mệnh nàng, chuyện này quả là tạo nghiệt nha! Nhưng mà, Tô Vận Hàm dùng sức nháy mắt, rốt cuộc phát hiện một vấn đề vô cùng trọng yếu: "Linh Tiêu cô nương, ta làm gì mới có thể cho ngươi dương khí..."
Ngốc tử! Hồ Linh Tiêu hờn dỗi giương mắt nhìn nàng, ngón tay điểm ở nơi đôi môi no đủ mà dụ người, ôn nhu nói: "Này, liền giống như hôn môi... Dán lên đi, nếu không... tính mệnh người ta có thể đi trên tay ngươi đó a!" Ngươi cả nằm mơ đều nghĩ tới sự tình kia, ta tự nhiên phải thành toàn (~ tác thành) rồi.
Lại là... hôn môi?! Mặt Tô Vận Hàm cũng không hiểu sao liền hồng lên, tuy nói mệnh người à không, là mệnh yêu quan trọng, chỉ là nàng luôn cảm thấy cảm giác kia tương đối kỳ quặc. Lần đầu là bị nàng bức hôn môi, cảm giác lần này cũng thật giống... bị bức a! Trầm mặc phút chốt, Tô Vận Hàm theo nguyên tắc cứu một mệnh yêu còn hơn xây bảy cấp phù đồ bắt lấy ngón tay để trên môi của Hồ Linh Tiêu, nói: "Ta, ta sẽ cho ngươi hôn..." Nói xong, nàng nhắm chặt mắt đưa môi tới, dán thật chặt lên bờ môi đối phương, để nàng hút mấy cái dương khí giảm bớt thống khổ buồn lòng.
Quả nhiên, ngốc tử đúng là dễ lừa! Thân thể Hồ Linh Tiêu hưng phấn vì môi hồng nhu nhuyễn kề sát, nàng chỉ nói Tô Vận Hàm là ngốc tử dễ lừa lại dễ khi phục, sao biết diễn kỹ của mình quá tốt, dù là ai liếc nhìn đều coi như xác thực có việc này. Hôn môi hôn môi, không hôn sao có thể gọi là hôn môi được? Nhắm mắt lại Tô Vận Hàm không có đợi Hồ Linh Tiêu cử động hút dương khí của nàng, trái lại giống như lần trước vậy, tự mình vào thăm nhập đầu lưỡi cùng cái lưỡi nhuyễn của nàng chơi đùa nổi lên trò truy đuổi.
Ánh sáng chiếu vào xuyên thấy qua cửa sổ dần dần di động, hướng về phía hai người ôm nhau mà hôn trên giường. Tô Vận Hàm chỉ mặc trung y đơn bạc nửa ôm Hồ Linh Tiêu ngửa người bên giường, nàng nhắm mắt ngửa đầu, mà Tô Vận Hàm thì cúi đầu cầm lấy cằm nhu của Hồ Linh Tiêu, thân thể theo hôn môi càng thêm sâu sắc mà nghiêng đổ hướng về giữa giường, ngay cả chân lẫn nhau cũng không khỏi tự chủ quấn quýt trùng điệp.
Thân thể lại trở nên phi thường quái dị như lúc đó, Tô Vận Hàm áp chế dòng nước ấm mạc danh xẹt qua trong bụng, dùng sức nắm chặt tay Linh Tiêu. Qua một lúc lâu, nàng mới từ từ tách khỏi bờ môi đối phương, mở mắt ra nhìn mặt Hồ Linh Tiêu ngày càng hồng nhuận, nói: "Linh Tiêu cô nương, thế ngươi cảm thấy tốt hơn chút rồi chứ? Dương khí, dương khí ngươi hút đủ chưa?" Nếu còn chưa đủ, ta có thể để ngươi hút nhiều thêm chút.
"Ngốc tử, nếu là Ngưng Nhi tỷ tỷ, ngươi cũng phải làm chuyện giống vậy với nàng, ngươi sẽ làm gì?" Không hiểu sao, Hồ Linh Tiêu lại muốn hỏi nàng vấn đề này. Không có lý do nào khác, cũng bởi vì nàng quá ngốc quá mộc mạc, quá dễ dàng bị người lừa gạt. Đương nhiên, nàng chỉ bị người lừa gạt chẳng qua là chuyện tình cảm, bởi vì những cái khác nàng cũng không hiểu rõ.
"Ngưng nhi cô nương... cũng là yêu?!" Tô Vận Hàm cảm thấy da đầu có điểm tê tê, có lẽ thật đã tiến vào động yêu tinh, nàng vẫn ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách đi.
"Tất nhiên không phải, ngươi đang coi Tuý Hoa lâu là động yêu quái sao? Không chỉ nàng là phàm nhân, những tỷ muội khác cũng đều là phàm nhân, hơn nữa các nàng cũng không biết ta là hồ yêu. Biết chuyện, cũng chỉ có ngươi một người thôi!" Hồ Linh Tiêu tự nhiên lượt bỏ qua Hồ Kiều Kiều bà bà nọ, hỏi: "Cần hồi đáp ta hồi đáp rồi, ngươi thì sao? Cũng nên hồi đáp vấn đề của ta đi."
"Nếu Ngưng Nhi cô nương không phải yêu, sao lại cần dương khí chứ?" Tô Vận Hàm cảm thấy vấn đề này thực buồn cười, rồi lại nghĩ đến nàng đã đưa ra giả thiết, liền cũng theo lấy giả thiết đáp lại nói: "Nếu nàng ta như ngươi tâm buồn vô lực như vậy, ta liền dẫn nàng ta đi đại phu xem xem, nếu nàng ta cũng là yêu tinh giống ngươi, mấy cái dương khí mà thôi... thì cũng chẳng có hệ trọng."
"Ngươi! Ngươi xú ngốc tử! Ta liền biết ngươi là sắc phôi ăn hết tiện nghi mà! Mới vừa rồi còn sợ soạng một lượt khắp người ta, hiện tại lại nghĩ cùng nữ tử khác hôn môi!" Nữ nhân đều là động vật khó có thể hiểu được, hồ yêu Hồ Linh Tiêu này cũng không ngoại lệ. Nghe xong lời của Tô Vận Hàm, trong lòng nàng chua ào ào trào lên mảng lớn, dứt khoát vụt lên theo trên giường bảo trì cự ly với nàng. Đang muốn tiếp tục phát tác bất mãn trong lòng, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, là thanh âm của Ngọc Ngưng Nhi: "Vận Hàm công tử, Vận Hàm công tử, ngươi đã tỉnh chưa?"
Trải qua một đêm nghỉ ngơi mặt trời lại mọc lên chiếu rọi cả vùng đất, đại nhai nơi kinh thành truyền tiếng thét to từng đợt từng đợt, có khu thương khách đeo bao phục trên nhai đạo náo nhiệt, cũng có quý phụ nhân ăn mặc hoa lệ mang nha hoàn theo bên người nhìn quanh những mặt hàng không đáng tiền kia trên nhai. Tửu lâu điếm phô cũng đã mở cửa nghênh tiếp cố khách đến, mà vào lúc này, cơ hồ toàn bộ thanh lâu đều an tĩnh trong ngủ say, cả Tuý Hoa lâu cũng không ngoại lệ.
Tô Vận Hàm ngủ rất sâu, cho dù bên ngoài truyền đến tiếng mã hét lớn huyên náo, nàng đều hai tay giao nhau đặt trên cẩm bị, chưa từng bị ngoại giới quấy rầy. Ánh mặt trời xuyên thấu qua khe song hộ lẻn vào gian phòng, một đạo bạch quang lách vào, Tô Vận Hàm trong ngủ mơ tựa hồ ngửi được một hương vị quen thuộc, khoé miệng hơi hơi nhếch lên, ngay cả ngón tay cũng theo nhấc động một cái.
Váy dài đại hồng, buộc tóc ân hồng tuỳ ý thắt ở đuôi tóc, ăn mặc yêu dã như vậy ngoài Hồ Linh Tiêu không còn ai khác. Diện sa che dung mạo đã được bỏ ra, nàng nhàn nhã ngồi ở mép giường như lúc ở Tô phủ an tĩnh ngắm dung nhan ngủ của Tô Vận Hàm. Thấy khoé miệng nàng hơi nhếch, gò má cũng chầm chậm nhiễm hồng vựng, Hồ Linh Tiêu không khỏi tò mò lấy tay dò nơi mi tâm nàng, muốn biết thân nàng làm gì trong mộng cảnh.
Ánh mặt trời, rừng cây, nước sông, còn có cá nhảy lên xung quanh. Hồ Linh Tiêu trong mộng Tô Vận Hàm ôn lại cảnh tượng lúc cùng nàng cùng nhau nô đùa trong nước sông, khi đó Tô Vận Hàm còn chưa biết nàng là hồ yêu, cố chấp nhận thức nàng thành tiên nữ, tràn đầy trên mặt đều là ý cười rực rỡ. "Ngốc tử!" Lén dò được mộng cảnh của đối phương Hồ Linh Tiêu cười lên, ôn nhu mà vũ mị. Hoạ diện đột nhiên chuyển, nàng trong mộng của Tô Vận Hàm lại gặp cảnh hôn môi ngày ấy, cùng với sự e thẹn chăm chú của mình. Phì, Hồ Linh Tiêu ý cười càng sâu, thì ra ngốc tử này cũng không tính là quá ngốc đi, tốt xấu gì cũng đối với sự tình này khắc ấn tượng thật sâu đi!
Trù phòng nơi hậu viện truyền đến thanh âm trù tử chuẩn bị điểm tâm cho các cô nương, Hồ Linh Tiêu liếc nhìn Tô Vận Hàm không bị đánh thức chút nào, lắc người hiện nguyên hình nằm sấp bên người nàng. Đuôi hồ mao nhung nhung cong lên khoát lên nơi xương quai xanh lộ ra của Tô Vận Hàm, thỉnh thoảng khẽ run một cái, mang đến cảm giác ngứa ngáy cho Tô Vận Hàm.
"A..." Tô Vận Hàm bị cảm giác ngưa ngứa kia làm cho không thoải mái, đưa tay muốn gãi gãi ngứa nhưng sờ tới một đoạn mao nhung nhung gì đó. Tuyết nhi?! Nàng vô thức cho rằng mình còn đang ở hậu viện Tô phủ, cũng vô thức cho rằng bên người mình còn có con bạch hồ được mình cứu. Nàng xoay người ôm lấy bạch hồ cuộn tròn thành một cục lông vào lòng ngực, bờ môi hơi mở, mà ngón tay theo thói quen di động đến chỗ bụng bạch hồ, lại bắt đầu cạy tới cạy lui những chỗ nhô lên nọ. "Tuyết nhi, thật ngoan... Vẫn là ôm ngươi thoải mái nhất..." Tô Vận Hàm nỉ non, ngón tay mảnh mai chậm rãi theo bụng trượt xuống, bàn tay vừa vặn che nơi giữa hai chân sau, có lại xúc cảm đặc biệt nóng hổi.
"Ngốc, ngốc tử..." Ở thời khắc Tô Vận Hàm nửa tỉnh nửa mê bạch hồ không nhịn được mở miệng, thanh âm kia kiều mị dụ người, thậm chí lộ ra tiếng ngâm khẽ khiến người ta xấu hổ: "Ngốc tử... Tỉnh lại đi, ta... Ta thật không thoải mái..." Nóng quá...
"A..." Trong lúc mông lung Tô Vận Hàm thật nghe thấy được thanh âm cực kỳ mị hoặc này, còn tưởng rằng có người nói chuyện ngoài hậu viện, chỉ giật giật khoé môi, bàn tay tiếp tục ma sát nơi nhuyễn miên miên lại nóng hầm hập hập kia của bạch hồ, thoải mái không thôi.
"Sắc phôi! Ngốc tử! Hỗn đản!" Hồ Linh Tiêu không chịu nổi, vội vàng hoá thành bạch quang trốn khỏi ma chưởng của Tô Vận Hàm, đợi nàng lại lấy hình người ngồi bên giường, thân thể sớm đã trở nên miên nhuyễn nhuyễn không giống mình, ngay cả gương mặt cũng bò đầy hồng vựng, yêu nhiêu kiều mị.
"A ân?" Cục lông nhu nhuyễn trong lòng biến mất, hơn nữa bên tai nhớ tới 'Sắc phôi, hỗn đản' khiến Tô Vận Hàm rốt cuộc từ từ mở mắt. Nàng đưa tay xoa xoa đôi mắt nửa mở, dư quang vô ý chạm tới ân hồng như huyết kia. "A! Ngươi... Sao ngươi ở đây?!" Tô Vận Hàm đột nhiên ngồi dậy lui lại lui về phía đầu giường, cửa phòng vẫn được đóng chặt lại, mà nàng... sao lại không tiếng không động tiến vào được? Nha đúng rồi, nàng là hồ yêu mà... Tô Vận Hàm ngốc đàn đần gật gật đầu, nhìn trên mặt nàng gò má tu hồng nhìn mình chằm chằm còn tưởng là sốt thụ hàn, dứt khoát nghiêng đầu đụng nhau (trán đụng trán), hai tay chống lên mền giường, nói: "Ngươi, ngươi không sao chứ? Có chỗ nào không thoải mái?"
"Người ta..." Không thể không thừa nhận Hồ Linh Tiêu là kiểu cho cái rễ cọc có thể bò đến trời, loại được voi đòi tiên, cũng là kiểu trở mặt với tốc cực nhanh. Nàng thấy biểu tình của Tô Vận Hàm một bộ thân thiết như vậy, lúc này lông mày hơi nhíu, nắm tay Tô Vận Hàm đè vào lòng mình, lại động động giả vờ cô lực nhuyễn ngã vào ngực nàng, nói: "Người ta chỗ nào cũng không thoải mái, chỗ này, chỗ này, còn có chỗ này... Đặc biệt là trong lòng này, càng buồn đến phát chặt, thật khó chịu a!"
Khó chịu? Buồn trong lòng? Tô Vận Hàm mộc mạc nhìn Hồ Linh Tiêu cầm tay mình đè tới đè lui loạn trên người nàng, một lúc là trong lòng, một lúc là ngực, lại qua một lúc là xương quai xanh. Nhiều nơi khó chịu như vậy, Tô Vận Hàm đột nhiên nghĩ tới, nếu không phải vì nàng ấy là yêu, sợ sớm đã sống dở chết dở rồi. "Linh Tiêu cô nương, ngươi... Ngươi có muốn ta đi tìm đại phụ tới xem xem cho ngươi không, khó chịu như vậy cũng không thể coi như không có chuyện gì a! Ta, ta... Ta làm sao mới có thể khiến ngươi không khó chịu đây?"
"Vận Hàm... Người ta thật khó chịu thật khó chịu, nếu ngươi có thể để ta hút vào một ngụm dương khí, có lẽ trong lòng ta đây sẽ không còn khó chịu như vậy nữa. Ngươi cũng biết ta là yêu, này vạn nhất chậm trễ... Sẽ phải tan thành mây khói đó!" Hồ Linh Tiêu cố ý nhấn mạnh cái từ 'tan thành mây khói' này, khiến Tô Vận Hàm hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, nếu không cho hút dương khí... Mệnh này của nàng cũng không còn nữa.
"Hút, hút... Ta cho ngươi, ta sẽ cho ngươi..." Tô Vận Hàm sợ nàng thật chết trong lòng ngực mình, lập tức gật đầu đáp ứng yêu cầu của nàng. Nếu như thật vì mình chậm trễ mà hại tính mệnh nàng, chuyện này quả là tạo nghiệt nha! Nhưng mà, Tô Vận Hàm dùng sức nháy mắt, rốt cuộc phát hiện một vấn đề vô cùng trọng yếu: "Linh Tiêu cô nương, ta làm gì mới có thể cho ngươi dương khí..."
Ngốc tử! Hồ Linh Tiêu hờn dỗi giương mắt nhìn nàng, ngón tay điểm ở nơi đôi môi no đủ mà dụ người, ôn nhu nói: "Này, liền giống như hôn môi... Dán lên đi, nếu không... tính mệnh người ta có thể đi trên tay ngươi đó a!" Ngươi cả nằm mơ đều nghĩ tới sự tình kia, ta tự nhiên phải thành toàn (~ tác thành) rồi.
Lại là... hôn môi?! Mặt Tô Vận Hàm cũng không hiểu sao liền hồng lên, tuy nói mệnh người à không, là mệnh yêu quan trọng, chỉ là nàng luôn cảm thấy cảm giác kia tương đối kỳ quặc. Lần đầu là bị nàng bức hôn môi, cảm giác lần này cũng thật giống... bị bức a! Trầm mặc phút chốt, Tô Vận Hàm theo nguyên tắc cứu một mệnh yêu còn hơn xây bảy cấp phù đồ bắt lấy ngón tay để trên môi của Hồ Linh Tiêu, nói: "Ta, ta sẽ cho ngươi hôn..." Nói xong, nàng nhắm chặt mắt đưa môi tới, dán thật chặt lên bờ môi đối phương, để nàng hút mấy cái dương khí giảm bớt thống khổ buồn lòng.
Quả nhiên, ngốc tử đúng là dễ lừa! Thân thể Hồ Linh Tiêu hưng phấn vì môi hồng nhu nhuyễn kề sát, nàng chỉ nói Tô Vận Hàm là ngốc tử dễ lừa lại dễ khi phục, sao biết diễn kỹ của mình quá tốt, dù là ai liếc nhìn đều coi như xác thực có việc này. Hôn môi hôn môi, không hôn sao có thể gọi là hôn môi được? Nhắm mắt lại Tô Vận Hàm không có đợi Hồ Linh Tiêu cử động hút dương khí của nàng, trái lại giống như lần trước vậy, tự mình vào thăm nhập đầu lưỡi cùng cái lưỡi nhuyễn của nàng chơi đùa nổi lên trò truy đuổi.
Ánh sáng chiếu vào xuyên thấy qua cửa sổ dần dần di động, hướng về phía hai người ôm nhau mà hôn trên giường. Tô Vận Hàm chỉ mặc trung y đơn bạc nửa ôm Hồ Linh Tiêu ngửa người bên giường, nàng nhắm mắt ngửa đầu, mà Tô Vận Hàm thì cúi đầu cầm lấy cằm nhu của Hồ Linh Tiêu, thân thể theo hôn môi càng thêm sâu sắc mà nghiêng đổ hướng về giữa giường, ngay cả chân lẫn nhau cũng không khỏi tự chủ quấn quýt trùng điệp.
Thân thể lại trở nên phi thường quái dị như lúc đó, Tô Vận Hàm áp chế dòng nước ấm mạc danh xẹt qua trong bụng, dùng sức nắm chặt tay Linh Tiêu. Qua một lúc lâu, nàng mới từ từ tách khỏi bờ môi đối phương, mở mắt ra nhìn mặt Hồ Linh Tiêu ngày càng hồng nhuận, nói: "Linh Tiêu cô nương, thế ngươi cảm thấy tốt hơn chút rồi chứ? Dương khí, dương khí ngươi hút đủ chưa?" Nếu còn chưa đủ, ta có thể để ngươi hút nhiều thêm chút.
"Ngốc tử, nếu là Ngưng Nhi tỷ tỷ, ngươi cũng phải làm chuyện giống vậy với nàng, ngươi sẽ làm gì?" Không hiểu sao, Hồ Linh Tiêu lại muốn hỏi nàng vấn đề này. Không có lý do nào khác, cũng bởi vì nàng quá ngốc quá mộc mạc, quá dễ dàng bị người lừa gạt. Đương nhiên, nàng chỉ bị người lừa gạt chẳng qua là chuyện tình cảm, bởi vì những cái khác nàng cũng không hiểu rõ.
"Ngưng nhi cô nương... cũng là yêu?!" Tô Vận Hàm cảm thấy da đầu có điểm tê tê, có lẽ thật đã tiến vào động yêu tinh, nàng vẫn ba mươi sáu kế chuồn là thượng sách đi.
"Tất nhiên không phải, ngươi đang coi Tuý Hoa lâu là động yêu quái sao? Không chỉ nàng là phàm nhân, những tỷ muội khác cũng đều là phàm nhân, hơn nữa các nàng cũng không biết ta là hồ yêu. Biết chuyện, cũng chỉ có ngươi một người thôi!" Hồ Linh Tiêu tự nhiên lượt bỏ qua Hồ Kiều Kiều bà bà nọ, hỏi: "Cần hồi đáp ta hồi đáp rồi, ngươi thì sao? Cũng nên hồi đáp vấn đề của ta đi."
"Nếu Ngưng Nhi cô nương không phải yêu, sao lại cần dương khí chứ?" Tô Vận Hàm cảm thấy vấn đề này thực buồn cười, rồi lại nghĩ đến nàng đã đưa ra giả thiết, liền cũng theo lấy giả thiết đáp lại nói: "Nếu nàng ta như ngươi tâm buồn vô lực như vậy, ta liền dẫn nàng ta đi đại phu xem xem, nếu nàng ta cũng là yêu tinh giống ngươi, mấy cái dương khí mà thôi... thì cũng chẳng có hệ trọng."
"Ngươi! Ngươi xú ngốc tử! Ta liền biết ngươi là sắc phôi ăn hết tiện nghi mà! Mới vừa rồi còn sợ soạng một lượt khắp người ta, hiện tại lại nghĩ cùng nữ tử khác hôn môi!" Nữ nhân đều là động vật khó có thể hiểu được, hồ yêu Hồ Linh Tiêu này cũng không ngoại lệ. Nghe xong lời của Tô Vận Hàm, trong lòng nàng chua ào ào trào lên mảng lớn, dứt khoát vụt lên theo trên giường bảo trì cự ly với nàng. Đang muốn tiếp tục phát tác bất mãn trong lòng, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, là thanh âm của Ngọc Ngưng Nhi: "Vận Hàm công tử, Vận Hàm công tử, ngươi đã tỉnh chưa?"
Tác giả :
Nam Mệnh Vũ