Mưu Sát Tuổi Xuân
Quyển 2 - Chương 8
Trước lúc tảng sáng.
Mặt trăng tươi mới đang len lỏi giữa những đám mây buồn, chỉ còn lại một khunh cảnh hoang vắng tối tăm, những cơn gió khô hanh từ phương Bắc thổi tới, mang theo những hạt cát vàng rớt rơi trên khuôn mặt héo hon. Dưới chân là bùn đất và cỏ dại mọc um tùm, phút chốc lại đột ngột nhô ra một cành cây khô chắn ngang đường, còn có những bức tường bao đã đổ mất một nửa, làm lộ ra những tấm cổ mộ được xây bằng gạch ngói, những gốc cây vẫn đang kiên cường vươn thẳng về phía chân trời. Phía dưới chân bị những lùm cây gai góc đâm đến đau nhói, thi thoảng lại vang lên tiếng diều hâu réo rắt bên tai, trong bóng tối, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, ở phía xa xa trong màn đêm mờ ảo, hiện ra hình hài của những công trình xây dựng đang phủ bóng xuống.
Tiểu Mạch nhớ rằng mình đã lên một chiếc xe buýt rất lớn, xuất phát từ trung tâm thành phố càng đi càng xa dần, băng qua ngôi trường mà cô đã học hồi con gái, băng qua rất nhiều công xưởng và nhà cửa, băng qua cánh đồng trước lúc cô gặp nạn, rồi lại bị bỏ rơi ở nơi tận cùng hoang vắng ấy. Không có ai bỏ rơi cô cả, là cô tự bỏ rơi chính mình, tự cấm đoán chính mình.
Cô muốn đến một nơi khác.
Rất nhiều năm qua, cô vẫn mơ về nơi cô muốn đến, cũng là nơi mà cô không dám tưởng tượng ra.
"Khu Ma nữ"?
Cô dừng bước, giống như một bức tượng xinh đẹp cứng đờ, đứng cô độc trong gió, ánh trăng le lói sau những đám mây chiếu sáng lên con đường trước mắt cô.
Đường, đã bị đứt.
Một cái khe sâu, cắt ngang qua trước mắt cô, khiến cho con đường dài hoang vắng trước mắt cô bị đứt đoạn.
Hướng ánh nhìn về phía bờ bên kia, chính là những ruộng lúa mạch dài bất tận, tỏa sáng lung linh dưới ánh trăng. Mắt cá chân cô run rẩy, cái khe ngoằn ngoèo kia cứ kéo dài mãi giữa hai bờ của cánh đồng hoang, vốn dĩ không có điểm tận cùng, chia thế giới thành hai nửa.
Nhưng cái khe không hề rộng lắm, tựa hồ chỉ cần dùng sức nhún một cái là đã có thể nhảy sang bờ bên kia trong nháy mắt vậy?
Cô cúi đầu nhìn xuống phía dưới thì nhận ra cái khe thật sự rất sâu, sâu đến nỗi hoàn toàn không nhìn thấy đáy, như thể thông thẳng xuống tầng mười chín của địa ngục. Mỗi lần đến đây, cô luôn có cảm giác do dự, bồi hồi, sau đó rụt rè quay người lại rồi bỏ đi.
Tối nay, cô hít một hơi thật sâu, giống như đang nghe thấy được những âm thanh đã bị lãng quên lẩn khuất trong những cơn gió mà cô đang ngước mắt lên đón nhận.
m thanh đó vẫy gọi cô, vẫy gọi cô tái sinh từ trong bụng mẹ một lần nữa, cô lùi mấy bước rồi lao về phía trước - đầu tiên là chân trái thò ra, sau đó chân phải cũng lơ lửng trong không trung giống như một chú hưu nhỏ đang chạy trốn người thợ săn, lao nhanh về nơi sâu thẳm, hoang vắng trong màn đêm đen tối.
Trong khoảnh khắc chân phải cô sắp sửa tiếp đất ở bờ bên kia, toàn bộ cơ thể cô như bị vật gì đó kéo lại - có một cánh tay, một cánh tay nhơ bẩn và rất khỏe đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của cô.
Cô đã bị lôi xuống.
Toàn thân rơi tự do.
Không còn thấy cảnh hoang vu nữa, không còn thấy mặt trăng nữa, không còn thấy nơi mình muốn tới nữa.
Chỉ còn có cái khe sâu thẳm này, luồng gió dưới cái khe sâu thẳm này, luồng gió sâu thẳm dưới cái khe sâu thẳm này.
Cô thở dài không cam chịu, cô hét lên trong tuyệt vọng.
Trước khi rơi xuống đáy khe, cô mở to đôi mắt - vẫn cố hết sức hét thật lớn, phía dưới cô là chiếc giường êm ái.
Thì ra là một giấc mơ.
Dường như vẫn còn cảm giác sợ hãi khi ở dưới đáy khe sâu, toàn thân cô toát mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm hết cả bộ đồ ngủ, như thể bố cô khi được người ta vớt lên từ dưới nước vậy. Điền Tiểu Mạch lăn ra khỏi giường, xoa tay lên ngực, có cảm giác như tim mình sắp chui ra khỏi cổ họng vậy, cô bật đèn lên thì mới biết lúc đó là năm giờ sáng.
Lại là giấc mơ đó. Khoảng chừng bắt đầu từ khi cô hai mươi tuổi, cô không ngừng mơ thấy giấc mơ này, mỗi tuần ít nhất một lần - cô cũng tìm đến bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề. Giấc mơ liên quan đến cái khe sâu đó, đã dần trở thành một bộ phận cơ thể cô, cứ thi thoảng lại hiện ra từ trong màn đêm sâu thẳm, nuốt chửng trái tim yếu mềm của cô.
Trước đây, mỗi lần mơ thấy giấc mơ ấy, cô đều đứng trước cái khe sâu vắng vẻ đó, chưa từng nhảy qua nó.
Vừa rồi là lần đầu tiên phá lệ, cô đã có đủ dũng khí để nhảy qua - nhưng kết quả là thịt nát xương tan.
Xương khớp toàn thân cô đau ê ẩm lạ thường, giống như người vừa bị ngã vỡ tan khung xương rồi lại được ghép lại như cũ.
Tiểu Mạch kéo cửa sổ ra, ngắm nhìn ánh đèn phản chiếu trên những ô cửa kính, chiếu lên cả trên khuôn mặt của cô.
Hai mươi tám tuổi, vẫn là khuôn mặt đầy quyến rũ. Nhưng tiếp sau đó, tuổi xuân cũng sắp trôi qua.
Cô nhớ đến một người.
Cô run rẩy lấy chiếc điện thoại ra, gửi cho người bạn trai cũ Thịnh Tán một tin nhắn:
"Mấy ngày hôm nay em liên tục mơ thấy ác mộng, có lẽ em sắp chết rồi."
Tại sao lại vẫn muốn nhắn tin cho anh ta chứ? Có lẽ là do cô đơn, con người luôn sợ hãi sự cô đơn, đặc biệt là sau khi bố mất, đêm nào cũng khó chịu như vậy, chỉ còn cách điên cuồng mua sắm trên Taobao để làm cho tê liệt chính mình, nhưng đến khi tỉnh dậy lại thấy vô cùng đau đớn.
Bỗng nhiên có tiếng nhạc chuông báo tin nhắn vang lên, bạn trai cũ có tin nhắn trả lời:
"Tiểu Mạch, anh biết giờ đây em đang rất buồn, anh cũng xin lỗi vì đã không đến dự tang lễ của bố em. Anh rất lo cho em, hy vọng em có thể mạnh mẽ lên, hãy chú ý chăm sóc bản thân! Tự bảo vệ bản thân! Anh vẫn luôn hướng về em, hy vọng sau này lại được thấy nụ cười của em. Thịnh Tán của em."
Chưa kịp đọc hết tin nhắn, nước mắt cô đã rơi ướt đẫm màn hình.
Bây giờ là bảy giờ sáng, chắc là tin nhắn cô gửi đi đã khiến Thịnh Tán tỉnh giấc khỏi một giấc mộng đẹp nên anh lập tức gửi tin nhắn trả lời. Với những lời lẽ quan tâm, động viên như vậy - bất kỳ cô gái nào cũng sẽ cảm thấy xúc động trước những lời lẽ như vậy, bất kể trước kia anh ấy có làm cô thất vọng đến mức nào đi chăng nữa.
"Anh vẫn luôn hướng về em."
Tiểu Mạch đọc đi đọc lại câu nói này, có nên tin anh ấy không?
"Hy vọng sau này lại được thấy nụ cười của em."
Đây là một kiểu ám thị chăng? Muốn tiếp tục mối lương duyên cũ? Nhưng liệu anh có vượt qua được sự ngăn cấm của bố mẹ không chứ
Cô chẳng biết phải hồi đáp như thế nào nữa? Trước kia cô cũng đã trải qua một vài mối tình, mỗi lần chia tay đều rất nhanh gọn, cứ như thể quay lưng đi là đã quên luôn đối phương vậy - cô nghĩ mình vẫn chưa thực sự yêu bất kỳ người đàn ông nào, chưa từng yêu từ tận trong trái tim và xương tủy.
Chưa từng yêu thật sự, đó mới là sự tiếc nuối lớn nhất trong đời.
Mặt trăng tươi mới đang len lỏi giữa những đám mây buồn, chỉ còn lại một khunh cảnh hoang vắng tối tăm, những cơn gió khô hanh từ phương Bắc thổi tới, mang theo những hạt cát vàng rớt rơi trên khuôn mặt héo hon. Dưới chân là bùn đất và cỏ dại mọc um tùm, phút chốc lại đột ngột nhô ra một cành cây khô chắn ngang đường, còn có những bức tường bao đã đổ mất một nửa, làm lộ ra những tấm cổ mộ được xây bằng gạch ngói, những gốc cây vẫn đang kiên cường vươn thẳng về phía chân trời. Phía dưới chân bị những lùm cây gai góc đâm đến đau nhói, thi thoảng lại vang lên tiếng diều hâu réo rắt bên tai, trong bóng tối, tầm nhìn bị hạn chế rất nhiều, ở phía xa xa trong màn đêm mờ ảo, hiện ra hình hài của những công trình xây dựng đang phủ bóng xuống.
Tiểu Mạch nhớ rằng mình đã lên một chiếc xe buýt rất lớn, xuất phát từ trung tâm thành phố càng đi càng xa dần, băng qua ngôi trường mà cô đã học hồi con gái, băng qua rất nhiều công xưởng và nhà cửa, băng qua cánh đồng trước lúc cô gặp nạn, rồi lại bị bỏ rơi ở nơi tận cùng hoang vắng ấy. Không có ai bỏ rơi cô cả, là cô tự bỏ rơi chính mình, tự cấm đoán chính mình.
Cô muốn đến một nơi khác.
Rất nhiều năm qua, cô vẫn mơ về nơi cô muốn đến, cũng là nơi mà cô không dám tưởng tượng ra.
"Khu Ma nữ"?
Cô dừng bước, giống như một bức tượng xinh đẹp cứng đờ, đứng cô độc trong gió, ánh trăng le lói sau những đám mây chiếu sáng lên con đường trước mắt cô.
Đường, đã bị đứt.
Một cái khe sâu, cắt ngang qua trước mắt cô, khiến cho con đường dài hoang vắng trước mắt cô bị đứt đoạn.
Hướng ánh nhìn về phía bờ bên kia, chính là những ruộng lúa mạch dài bất tận, tỏa sáng lung linh dưới ánh trăng. Mắt cá chân cô run rẩy, cái khe ngoằn ngoèo kia cứ kéo dài mãi giữa hai bờ của cánh đồng hoang, vốn dĩ không có điểm tận cùng, chia thế giới thành hai nửa.
Nhưng cái khe không hề rộng lắm, tựa hồ chỉ cần dùng sức nhún một cái là đã có thể nhảy sang bờ bên kia trong nháy mắt vậy?
Cô cúi đầu nhìn xuống phía dưới thì nhận ra cái khe thật sự rất sâu, sâu đến nỗi hoàn toàn không nhìn thấy đáy, như thể thông thẳng xuống tầng mười chín của địa ngục. Mỗi lần đến đây, cô luôn có cảm giác do dự, bồi hồi, sau đó rụt rè quay người lại rồi bỏ đi.
Tối nay, cô hít một hơi thật sâu, giống như đang nghe thấy được những âm thanh đã bị lãng quên lẩn khuất trong những cơn gió mà cô đang ngước mắt lên đón nhận.
m thanh đó vẫy gọi cô, vẫy gọi cô tái sinh từ trong bụng mẹ một lần nữa, cô lùi mấy bước rồi lao về phía trước - đầu tiên là chân trái thò ra, sau đó chân phải cũng lơ lửng trong không trung giống như một chú hưu nhỏ đang chạy trốn người thợ săn, lao nhanh về nơi sâu thẳm, hoang vắng trong màn đêm đen tối.
Trong khoảnh khắc chân phải cô sắp sửa tiếp đất ở bờ bên kia, toàn bộ cơ thể cô như bị vật gì đó kéo lại - có một cánh tay, một cánh tay nhơ bẩn và rất khỏe đột nhiên nắm lấy mắt cá chân của cô.
Cô đã bị lôi xuống.
Toàn thân rơi tự do.
Không còn thấy cảnh hoang vu nữa, không còn thấy mặt trăng nữa, không còn thấy nơi mình muốn tới nữa.
Chỉ còn có cái khe sâu thẳm này, luồng gió dưới cái khe sâu thẳm này, luồng gió sâu thẳm dưới cái khe sâu thẳm này.
Cô thở dài không cam chịu, cô hét lên trong tuyệt vọng.
Trước khi rơi xuống đáy khe, cô mở to đôi mắt - vẫn cố hết sức hét thật lớn, phía dưới cô là chiếc giường êm ái.
Thì ra là một giấc mơ.
Dường như vẫn còn cảm giác sợ hãi khi ở dưới đáy khe sâu, toàn thân cô toát mồ hôi lạnh thấm ướt đẫm hết cả bộ đồ ngủ, như thể bố cô khi được người ta vớt lên từ dưới nước vậy. Điền Tiểu Mạch lăn ra khỏi giường, xoa tay lên ngực, có cảm giác như tim mình sắp chui ra khỏi cổ họng vậy, cô bật đèn lên thì mới biết lúc đó là năm giờ sáng.
Lại là giấc mơ đó. Khoảng chừng bắt đầu từ khi cô hai mươi tuổi, cô không ngừng mơ thấy giấc mơ này, mỗi tuần ít nhất một lần - cô cũng tìm đến bác sĩ tâm lý, nhưng vẫn không giải quyết được vấn đề. Giấc mơ liên quan đến cái khe sâu đó, đã dần trở thành một bộ phận cơ thể cô, cứ thi thoảng lại hiện ra từ trong màn đêm sâu thẳm, nuốt chửng trái tim yếu mềm của cô.
Trước đây, mỗi lần mơ thấy giấc mơ ấy, cô đều đứng trước cái khe sâu vắng vẻ đó, chưa từng nhảy qua nó.
Vừa rồi là lần đầu tiên phá lệ, cô đã có đủ dũng khí để nhảy qua - nhưng kết quả là thịt nát xương tan.
Xương khớp toàn thân cô đau ê ẩm lạ thường, giống như người vừa bị ngã vỡ tan khung xương rồi lại được ghép lại như cũ.
Tiểu Mạch kéo cửa sổ ra, ngắm nhìn ánh đèn phản chiếu trên những ô cửa kính, chiếu lên cả trên khuôn mặt của cô.
Hai mươi tám tuổi, vẫn là khuôn mặt đầy quyến rũ. Nhưng tiếp sau đó, tuổi xuân cũng sắp trôi qua.
Cô nhớ đến một người.
Cô run rẩy lấy chiếc điện thoại ra, gửi cho người bạn trai cũ Thịnh Tán một tin nhắn:
"Mấy ngày hôm nay em liên tục mơ thấy ác mộng, có lẽ em sắp chết rồi."
Tại sao lại vẫn muốn nhắn tin cho anh ta chứ? Có lẽ là do cô đơn, con người luôn sợ hãi sự cô đơn, đặc biệt là sau khi bố mất, đêm nào cũng khó chịu như vậy, chỉ còn cách điên cuồng mua sắm trên Taobao để làm cho tê liệt chính mình, nhưng đến khi tỉnh dậy lại thấy vô cùng đau đớn.
Bỗng nhiên có tiếng nhạc chuông báo tin nhắn vang lên, bạn trai cũ có tin nhắn trả lời:
"Tiểu Mạch, anh biết giờ đây em đang rất buồn, anh cũng xin lỗi vì đã không đến dự tang lễ của bố em. Anh rất lo cho em, hy vọng em có thể mạnh mẽ lên, hãy chú ý chăm sóc bản thân! Tự bảo vệ bản thân! Anh vẫn luôn hướng về em, hy vọng sau này lại được thấy nụ cười của em. Thịnh Tán của em."
Chưa kịp đọc hết tin nhắn, nước mắt cô đã rơi ướt đẫm màn hình.
Bây giờ là bảy giờ sáng, chắc là tin nhắn cô gửi đi đã khiến Thịnh Tán tỉnh giấc khỏi một giấc mộng đẹp nên anh lập tức gửi tin nhắn trả lời. Với những lời lẽ quan tâm, động viên như vậy - bất kỳ cô gái nào cũng sẽ cảm thấy xúc động trước những lời lẽ như vậy, bất kể trước kia anh ấy có làm cô thất vọng đến mức nào đi chăng nữa.
"Anh vẫn luôn hướng về em."
Tiểu Mạch đọc đi đọc lại câu nói này, có nên tin anh ấy không?
"Hy vọng sau này lại được thấy nụ cười của em."
Đây là một kiểu ám thị chăng? Muốn tiếp tục mối lương duyên cũ? Nhưng liệu anh có vượt qua được sự ngăn cấm của bố mẹ không chứ
Cô chẳng biết phải hồi đáp như thế nào nữa? Trước kia cô cũng đã trải qua một vài mối tình, mỗi lần chia tay đều rất nhanh gọn, cứ như thể quay lưng đi là đã quên luôn đối phương vậy - cô nghĩ mình vẫn chưa thực sự yêu bất kỳ người đàn ông nào, chưa từng yêu từ tận trong trái tim và xương tủy.
Chưa từng yêu thật sự, đó mới là sự tiếc nuối lớn nhất trong đời.
Tác giả :
Sái Tuấn