Mưu Sát Lãng Mạn
Chương 26: Kết cục
Trong đời luôn luôn một hai lần khó khăn nhất, vượt qua được, bạn là người thắng.
[ Hí tử ] là khó khăn thứ nhất, Thẩm Thu Minh dưới sự trợ giúp của Thời Mặc mà vượt qua được , khó khăn thì hai còn kém khó khăn đầu tiên nhiều lắm .
Trong lúc quay phim, Thẩm Thu Minh học được rất nhiều, không thể không nói, Thẩm Ba là một đạo diễn giỏi.
Thời Mặc nói:“Hắn từng là diễn viên giỏi."
“Diễn viên?"
Thời Mặc gật đầu, lấy ra mấy bộ phim truyền hình hoặc điện ảnh lịch sử cửu viễn , anh nói:“Những phim này đều có Thẩm Ba đóng , có rất nhiều phối hợp diễn, có rất nhiều diễn viên, hắn cũng ở lúc sự nghiệp diễn viên lên tới đỉnh cao thì dừng lại, thối lui ra phía sau màn."
Thẩm Thu Minh cảm thấy kỳ quái, cũng không phải lựa chọn của Thẩm Ba làm cho cậu kỳ quái, mà là những bộ phim Thời Mặc đưa ra, cậu đều có xem qua, loại trùng hợp này cơ hồ cùng tỷ lệ với việc mỗi ngày ra đường bạn đều gặp cùng một người trên xe điện ngầm , cực kì nhỏ bé.
Thông qua tiếp xúc trong khoảng thời gian này, Thẩm Thu Minh phát hiện Thẩm Ba là một nhận rất nghiêm túc, hắn không thích cười, nhưng không hiểu sao vẫn cho Thẩm Thu Minh một loại cảm giác quen thuộc muốn thân cận, rất kỳ quái.
Thời Mặc hỏi cậu còn muốn gì không, Thẩm Thu Minh nói:“Thẩm Ba có thể là cha em không?"
“Đoán mò cái gì thế ? Chẳng lẽ cùng họ là ba em à ?"
Thẩm Thu Minh như có điều suy nghĩ mà lắc đầu “Mấy bộ phim Thẩm Ba diễn em đều xem qua, vừa rồi em nhớ lại mấy bộ phim mà mẹ em thường xem gần đây, dường như đều là bộ phim do Thẩm Ba đạo diễn."
“Trùng hợp sao?"
“Thật trùng hợp, sẽ không bình thường."
“Trực tiếp gọi điện thoại hỏi mẹ em đi."
Thẩm Thu Minh quyết đoán phủ định “Bà nhất định sẽ không nói."
“Ảnh chụp!" Thời Mặc đột nhiên nhớ tới ảnh chụp “Mấy ngày hôm trước Thẩm Ba rớt ví tiền, bên trong đó hắn đặt một tấm hình, người phụ nữ bên trong có vài phần tương tự với em!"
“Đúng rồi! Tấm ảnh đó em gửi qua mail cho anh rồi, anh xem chưa?"
“Mấy ngày nay toàn phải chú tâm diễn, trở lại khách sạn thì lăn ra ngủ, làm sao có thời giờ mà xem."
Hai người ngươi một lời ta một câu, vội vàng chạy về khách sạn mở ra máy tính, Thời Mặc mở ra hộp thư, tay Thẩm Thu Minh đặt ở trên bả vai anh đang phát run.
Thời Mặc cầm tay của cậu, vỗ vỗ “Đừng kích động, Thẩm Ba nếu thật là cha em, có rất nhiều cơ hội cho em đánh mà."
Thẩm Thu Minh tim treo ở trên tấm ảnh, vô lực đáp lại Thời Mặc vui đùa.
Trong nháy mắt tấm ảnh mở ra, Thẩm Thu Minh hai mắt nhắm nghiền, tấm ảnh này cậu đã xem qua ngàn vạn lần, nhưng mỗi lần hồi tưởng lại đều cảm thấy lạ lẫm, ngay tại vừa rồi, cậu lại như có siêu năng lực, chuẩn xác định vị.
“Trên mặt hàng thứ nhất, người thứ 3 bên phải…… Anh xem có phải hắn không ."
Thời Mặc ngoài ý muốn quay đầu lại hỏi:“Em biết?"
Thẩm Thu Minh nở nụ cười, cậu mở to mắt, tâm tình không tính là hưng phấn, cũng coi như không quá thất vọng “Em không biết, chỉ là hắn bỗng xuất hiện từ trong đầu."
Tấm ảnh chụp Thẩm Ba lúc trẻ ở trong ví tiền cùng tấm ảnh này là một, Thời Mặc sau khi tìm được Thẩm Ba, cũng dễ dàng phát hiện mẹ Thẩm Thu Minh ,Thẩm Tịnh Tương, bởi vì ánh mắt Thẩm Ba một mực đặt ở trên người phụ nữ an tĩnh kia, người sáng suốt đều có thể đọc được trong đó có hàm bao nhiêu tình ý.
Thời Mặc đẩy ra máy tính, ôm lấy Thẩm Thu Minh, đem cậu đặt ở bên cạnh mình mới nói “Em xác định hắn là ba em à ? Xuất hiện trong cùng một tấm ảnh thì có thể chứng minh được gì đâu."
“Đúng!" Thẩm Thu Minh gật đầu đồng ý “Cho nên em hiện tại muốn đi chứng thực."
“Anh đi cùng em."
Không do dự, không có cố kỵ, đã có suy đoán liền muốn đi chứng thật, dùng dằng, tra tấn chỉ là chính mình.
Thẩm Ba đối với Thời Mặc cùng Thẩm Thu Minh vội vàng chạy tới tìm mình thì hơi bất ngờ, lúc này mà tới tìm hắn, nhất định có chuyện rất trọng yếu.
Thẩm Thu Minh đi vào trong phòng, Thời Mặc đóng cửa phòng, không để cho Thẩm Ba có thời gian chờ đợi, Thẩm Thu Minh đi thẳng vào vấn đề , hỏi:“Xin hỏi ngài cùng Thẩm Tịnh Tương có quan hệ như thế nào."
Câu hỏi này thật sự không đủ lễ phép, Thẩm Thu Minh không quản được nhiều như vậy.
Thẩm Ba thâm trầm nhìn qua Thẩm Thu Minh “Có thể nói trước cho tôi biết , quan hệ của cậu cùng Thẩm Tịnh Tương không ?"
Thẩm Thu Minh nói cực chân thật “Tôi là con của bà ấy."
“Tôi là người yêu của cô ấy." Thẩm Ba không che dấu.
“Cho nên……"
“Ta nghĩ , ta là ba con."
Thời Mặc làm người đứng xem, thật sự cảm thấy hai người này đối thoại rất quỷ dị.
Thẩm Thu Minh nói:“Có thể nói cho tôi biết nguyên nhân ông không quan tâm mẹ con tôi không ?"
“Không phải ba không cần phải cô ấy, mà là cô ấy không cần ba, hơn nữa……" Thẩm Ba ngưng lại rồi nói “Ta cũng không biết sự hiện hữu của con, thời điểm Tịnh Tương ra đi, nói cho ta biết cô ấy muốn gả cho người khác, xem ra, cô ấy đã lừa ta."
Thẩm Ba nói lời trực tiếp làm cho Thời Mặc nghĩ đến bộ phim truyền hình cẩu huyết lúc tám giờ, Thẩm Thu Minh cùng Thẩm Ba cũng không biết rõ chuyện tình, rõ ràng nhất chỉ có thể đến hỏi Thẩm Tịnh Tương.
Lúc ba người mặt đối mặt, mở ra nội tâm, sự thật quả nhiên giống như Thời Mặc đoán trước, quả thật là bộ phim cẩu huyết lúc tám giờ mà.
Ba mẹ Thẩm Thu Minh đều là cô nhi cô nhi viện, về sau đều được Thẩm gia thu dưỡng, nam đổi tên gọi là Thẩm Ba, nữ đổi tên gọi là Thẩm Tịnh Tương. Hai mươi mấy năm trước, bọn họ trưởng thành, yêu nhau. Thẩm Ba tiến vào giới giải trí trở thành một tiểu minh tinh, Thẩm Tịnh Tương yên lặng làm bạn với hắn, làm nữ nhân sau lưng của hắn. Nhưng sau khi cha mẹ nuôi biết rõ việc này thì cực lực phản đối, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng vẫn là anh em trên pháp luật, anh em yêu nhau đó là loạn luân.
Ân dưỡng dục không thể quên, tình yêu cùng thân tình khó lưỡng toàn, Thẩm Tịnh Tương đối mặt với Thẩm Ba thì vĩnh viễn không đoạn được, chỉ có thể ra đi. Cha mẹ nuôi cũng không phải người vô tình, con gái đã nuôi lâu như thế, nói không có cảm tình là không thể nào , mà khi bọn họ tìm được Thẩm Tịnh Tương lại phát hiện Thẩm Tịnh Tương đã có mang con trai Thẩm Ba, nếu cho bà trở về thì chắc chắn không có khả năng, chỉ có thể lừa dối Thẩm Ba mà vụng trộm liên lạc.
Khi đó Thẩm Ba đã dần dần có danh khí, nếu truyền ra chuyện xấu loạn luân, đối sự nghiệp Thẩm Ba mà nói không thể nghi ngờ là trọng đại đả kích. Thẩm Tịnh Tương mang thai vì Thẩm Ba dứt khoát quyết định lặng lẽ rời đi, đoạn tuyệt tất cả liên lạc, cho tới tận bây giờ.
Mùa thu là mùa mà bọn họ cùng nhau thổ lộ, Thẩm Tịnh Tương ôm hài nhi mới sinh ra, đặt tên cho nó là Thẩm Thu Minh.
Thu Minh, Thu Minh, trời thu minh ước.
Thẩm gia một nhà ba người, cũng ở tại trời thu, cái mùa xinh đẹp ấy mà quen biết mà gặp nhau.
Bộ phim quay tới quãng cuối, Thẩm Tịnh Tương bỏ công việc mà về lại nhà cũ, cha mẹ nuôi biết được con gái cùng cháu nội tìm về, mọi cố kị trong quá khứ đã dần tiêu tán , nay chỉ còn lại mừng rỡ hoan vui.
Quay phim chấm dứt, Thời Mặc chính thức tiếp nhận sự vụ Tụ Tinh, Thẩm Thu Minh không nhận thêm bất luận bộ phim nào nữa, một đầu tập trung vào ca hát.
Hai tháng sau, hậu kỳ chế tác phim chấm dứt, phim chính thức trình chiếu, không có thủ ánh lễ, không có tuyên truyền hoa lệ, có chăng chỉ là một dòng tin tức, cùng một tấm áp phích Thẩm Thu Minh cùng Thời Mặc nhìn nhau.
Thẩm Thu Minh mặc đồ hóa trang đứng ở trên sân khấu, Thời Mặc ngồi ở dưới đài, ngửa đầu nhìn lên.
Hình ảnh hoàn mỹ mà vô cùng đơn giản , thuyết minh tri âm thật sự khó tìm thấy.
Tại mảng tình yêu, động tác hài hước vô cùng, hữu tình là việc chính , không thể nghi ngờ phim này như một dòng suối trong mát
Từ khi phim bắt đầu trình chiếu, liên tục ba tháng đứng vị trí đầu trong phòng bán vé, danh tiếng xưng vương.
[ Hí tử ] dậy sóng duy trì liên tục tới hết mùa đông, Tụ Tinh ra album tổng hợp cuối năm, tin tức về Thẩm Thu Minh lại lần nữa sôi trào, phố lớn ngõ nhỏ khắp nơi đều có thể nghe được đàm luận về giọng hát của Thẩm Thu Minh.
Mùa đông rét lạnh rất nhanh liền đi qua, mùa xuân trăm hoa đua nở theo mang theo gió xuân bao trùm đại địa . Liên hoan phim ở khi mọi người không chú ý lặng lẽ tới gần, nó vỗ vai người qua đường rồi nói :“Nè,[ Hí tử ] đề danh ."
Vì vậy mục quang của tất cả mọi người toàn bộ tập trung ở trên Liên hoan phim, cùng đợi một ngày trao giải kia.
Thẩm Thu Minh thật lâu không tham gia hoạt động nào,cậu gần nhất cũng rất ít xuất hiện ở trên màn ảnh, Thời Mặc vẫn là người yêu trong mộng tưởng của bao người, một lần nữa lựa chọn nghệ sĩ nâng hồng(nổi tiếng), mà Thẩm Thu Minh, vẫn đang toàn lực chuẩn bị album cá nhân của mình.
Tham gia lễ trao giải đêm đó, Thẩm Thu Minh ở phía sau đài nhàm chán cùng bắt đầu chờ đợi, Thời Mặc cùng cậu mặc chung một bộ tây trang quý giá cùng nhãn hiệu, nhìn tổng thể thì nom rất giống nhau nhưng xem chi tiết lại có sự chênh lệch lớn.
Dùng lời Thời Mặc nói thì đó là :“Đây là lễ phục kết hôn của chúng ta."
“Kết hôn?" Thẩm Thu Minh phì cười, quơ quơ tay trái sạch sẽ “Không có nhẫn mà cũng gọi là kết hôn á?"
Thời Mặc vói tay vào trong túi áo tây trang, Thẩm Thu Minh như cũ cho là anh đang diễn trò, nhưng chờ tới khi trên tay Thời Mặc xuất hiện hộp nhẫn như là trò ảo thuật, Thẩm Thu Minh miệng mở rộng, quên nói chuyện.
Thời Mặc mở ra hộp nhẫn, bên trong có hai cái nhẫn dành cho nam, anh cầm lấy một cái trong đó đeo vào ngón áp út của Thẩm Thu Minh “Hiện tại đã có."
Thẩm Thu Minh phục hồi lại tinh thần, trêu đùa:“Anh đang cầu hôn em đấy à?"
Thời Mặc nghiêm mặt nói:“Không, là anh mời em sống cùng anh nốt quãng đời con lại ."
“Được." Nhẫn đôi, thì phải là một đôi, không thể tách ra, Thẩm Thu Minh cầm lấy cái nhẫn còn lại, đeo cho Thời Mặc “Nếu như em lấy được giải thưởng , thì chúng ta xuất quỹ nha."
Trao giải bắt đầu, quần tinh lấp lánh.
Phim truyện hay nhất, phim tài liệu tốt nhất, phim khoa giáo chuẩn nhất , phim hoạt hình hay nhất, phim ngắn hay nhất, tất cả giải thưởng đều được ẵm đi.
Kế tiếp chính là giải thưởng nam diễn viên xuất sắc nhất, trên màn hình lớn bắt đầu nhảy lên tất cả đề danh của nam diễn viên, Thẩm Thu Minh thấy bản thân có chút khẩn trương, rất nhanh trong tay đã đầy mồ hôi.
Người trao giải lại cố ý ngập ngừng “Nam diễn viên xuất sắc nhất là……" Kéo thật dài âm cuối, sau đó đang lúc mọi người chờ mong thì đọc lên một cái tên.
“Người đoạt giải nam diễn viên xuất sắc nhất chính là Thẩm Thu Minh!"
Vô số ánh đèn loang loáng lập tức vây quanh ở Thẩm Thu Minh, Thẩm Thu Minh trong ngọn đèn chói mắt đi đến sân khấu, người trao giải đem cúp đưa đến trên tay cậu, một khắc cầm cúp kia, Thẩm Thu Minh mới cảm thấy cảm giác chân thật.
Người trao giải lùi lại sang bên cạnh, đem vị trí chính giữa tặng cho Thẩm Thu Minh.
Thẩm Thu Minh cúi đầu nhìn nhìn cái cúp, cười ngây ngốc một chút “Có thể đạt được giải thưởng này thật sự là điều tôi không dám tưởng tượng, cảm tạ ủng hộ của tất cả mọi người."
“Sao có thể chứ , anh chính là manh chủ được mọi người công nhận đó nha." Người trao giải ở một bên nói theo.
Thẩm Thu Minh gãi gãi đầu, động tác rất trẻ con “Có người còn nói tôi là tà giáo giáo chủ."
Phía dưới cười thành một mảnh, Thẩm Thu Minh cũng cười theo, đột nhiên ngưng tụ lại tiếu dung, trịnh trọng nói:“Khi tôi mới tiến vào giới giải trí không lâu, chỉ chụp qua một quảng cáo, một bộ phim truyền hình, hát một ca khúc, diễn một bộ phim."
Ngữ khí Thẩm Thu Minh nói chuyện không nhanh không chậm, mỗi một chữ nói ra đều được cân nhắc, người xem cùng khách quý chờ mong nhìn qua Thẩm Thu Minh, Thẩm Thu Minh chỉ nhìn chằm chằm Thời Mặc một người.
Thẩm Thu Minh nói:“Cũng chỉ yêu một người. Có lẽ nói ra lời này ở đây thực quá đột ngột, nhưng người tôi yêu là người tôi gặp sau khi tiến vào giới giải trí ."
Phía dưới có người bắt đầu suy đoán là ai.
“Người ấy tốt ở điểm nào thì tôi cũng không thể nói ra được nhưng tôi có thể xác định, người ấy chính là một nửa trong sinh mệnh của tôi." Thẩm Thu Minh giơ tay lên, giơ lên chiếc nhẫn đôi “Ngay lúc nãy , cả hai chúng tôi đã đeo nhẫn cho nhau."
Thời Mặc nhìn người yêu đứng trên đài, anh mỉm cười, yên lặng mà vuốt chiếc nhẫn đôi đồng dạng trên ngón tay.
“Các bạn muốn biết người ấy là ai , đúng hay không?"
“Đúng thế!"
“Vâng , tôi xin gợi ý cho các bạn, người này ở mỗi một sự kiện của tôi đều cùng tham gia." Từ lần đầu chụp quảng cáo mãi cho đến hôm nay, một đường bởi vì có anh làm bạn mà mọi thứ đều tốt đẹp.
Người trao giải trầm tư suy nghĩ “Cái này quá khó khăn."
“Kỳ thật cũng không khó." Thẩm Thu Minh lắc đầu “Thời Mặc, em yêu anh." Sau đó trong ánh mắt không thể tưởng tượng nổi của mọi người mà đi xuống sân khấu, đi vào bên người Thời Mặc, cậu là từ nơi này đi đến đài trao giải , sau đó cũng trở về bên anh, cho dù có nhiều khó khăn hơn nữa, chỉ cần nắm tay không xa rời nhau, tổng có thể vượt qua.
Trên đài người người ngây ngẩn, người trao giải bởi vì Thẩm Thu Minh xuất quỹ mà đình trệ .
Tiếng cửa chớp điên cuồng vang lên, các phóng viên vây quanh hai người.
Thẩm Thu Minh nói:“Hình như chọc phải lửa rồi."
Thời Mặc nắm chặt cà vạt Thẩm Thu Minh, hôn lên “Anh đây sẽ cho thêm một ít củi, làm cho ngọn lửa cháy càng ngày càng vượng a!"
Hoàn
Tác giả :
Chu Tiểu Man