Muôn Vàn Sủng Ái
Quyển 4 - Chương 70: Thiên kiều bá mị
Edit: Hyukie Lee
“Đương nhiên." Đứa nhỏ ngốc một chốc, rồi cà cà vào lòng bàn tay y, như làm nũng nói: “Ca ca sẽ rời khỏi Triêu phủ?"
“Sẽ."
Y không giải thích, cũng không do dự, trả lời một cách vô cùng tự tin, khiến nụ cười bên mội Khương Minh Nguyệt càng lúc càng đậm.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chỉ cần Triêu Đăng đồng ý, hắn sẽ dẫn y đi, trước mắt nhận được câu trả lời như vậy…
“Ca ca không muốn rời đi cùng ta ư?"
Nam đồng tựa như ngây thơ, mặt mày trong veo.
“Ngươi a…" Triêu Đăng ôm lấy đối phương, mùi thuốc nhàn nhạt lượn lờ chóp mũi Khương Minh Nguyệt, hai vai chạm vào da thịt mềm mại: “Ngươi thật bá đạo, theo ngươi, ngươi chính là chủ nhân của ta, dù hiện giờ ở tại Triêu phủ, cũng không ai quản được ngươi."
“Ca ca."
“Nói sau đi." Triêu Đăng như là có chút mệt mỏi: “Ngươi rất tốt với ta, chắc chắn ta sẽ xin ngươi mang ta theo, ngoan nào ngoan nào."
“Bây giờ Minh Nguyệt không tốt với ca ca sao?"
Gương mặt vô tội của nam đồng tựa tiếu phi tiếu nhìn y, hầu kết trắng nõn bóng loáng của Triêu Đăng khẽ nhúc nhích, dáng vẻ kia khiến người khác hận không thể tròng lên chiếc cổ ấy một vật tinh xảo, bỏ vào tù ngục.
“Tốt nha…" Khí tức Triêu Đăng yếu ớt phả vào mặt Khương Minh Nguyệt: “Nhưng ta còn muốn tốt hơn."
Ví như giá trị yêu thương năm sao.
Nếu không, giá trị thù hận năm sao cũng được, tâm so tâm.
Tiết trời rét đậm dần qua, ý xuân chậm đến, Khương Minh Nguyệt còn đang ở tuổi lớn, quần áo năm ngoái năm nay đã không vừa, một ngày nọ đang dùng cơm, hộ vệ truyền tin đứng ngoài tiến vào nói với hắn gì đó, nam đồng đã có dáng vẻ của thiếu niên hai mắt khẽ nhếch, thần sắc vui sướng không khỏi hiện lên trên mặt, Triêu Đăng thấy hắn như vậy, trong lòng đã rõ ràng mấy phần, y chủ động đưa bánh ngọt vào bát Khương Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói.
“Chúc mừng, sau này nên gọi ngươi là hoàng tử?"
Y chưa bao giờ múc cơm dùm Minh Nguyệt, đứa bé này tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm phòng bị rất nặng, vả lại đối phương còn bệnh sạch sẽ nhẹ… Ồ, hình như tất cả mảnh vỡ đều có bệnh sạch sẽ nhỉ?
Lập dị, nôn.
[Tổng thống.] Triêu Đăng kêu một tiếng: [Anh bị bệnh sạch sẽ à.]
[…]
[Hả?] Nửa ngày không ai trả lời, Triêu Đăng đã sớm có kinh nghiệm rất biết nghe lời: [Xem ra anh có.]
[…]
[Một lũ chảnh mèo, khó ở.]
[… Không chảnh mèo.]
“Ca ca." Khương Minh Nguyệt lấy đũa gắp bánh ngọt gạo nếp: “Ngươi cũng biết câu nói lúc nãy, đủ cho ngươi chết một lần?"
Bánh ngọt gạo nếp có bọc giấy, đây cũng là nguyên nhân Triêu Đăng dám chạm vào, thấy thần sắc tự nhiên của Khương Minh Nguyệt, biết trong lòng hắn đã không bài xích mình, cười yếu ớt nói: “Có gì không thể nói? Giang sơn này sau này là của ngươi, hiện nay bất quá chỉ là một vị trí hoàng tử, ngươi cũng không vừa lòng."
[Giá trị thù hận: 0,5 sao.]
Thần sắc Khương Minh Nguyệt thay đổi, cặp mắt đào hoa sáng ngời đột nhiên u ám, Triêu Đăng ngừng chút rồi nói tiếp.
“Qua đêm nay, ngươi đã mười ba tuổi, hài tử hoàng gia đều động phòng với người khác, chuyện vui như vậy, cô gái mà phụ thân ngươi chọn lựa, nhất định là rất đẹp."
Nhìn hắn im lặng, Triêu Đăng để đũa xuống, ý cười dịu dàng nói.
“Ngươi muốn cô ta, hay muốn ta?"
Khương Minh Nguyệt ngốc ngốc: “… Ca ca?"
“Cơ thể ta không tốt, không chắc ngày nào đó liền hỏng mất, cưới ai chính là làm lỡ cuộc đời người đó, bọn họ nói cũng đúng, ta lớn lên như vậy, sớm muộn gì cũng…" Triêu Đăng dừng một chút: “So với tùy tiện bị ai ôm, ta tình nguyện nằm dưới thân người cao quý nhất, huống hồ Tiểu Minh Nguyệt ngươi rất dễ nhìn a ~"
[Giá trị yêu thương: 2,5 sao.] Tựa hồ vì đâm chọt câu “Chảnh mèo" lúc nãy, hệ thống nói bổ sung: [Tâm cơ, vừa đánh vừa xoa.]
[Quá khen rồi.]
[…]
Sự thật đúng như Triêu Đăng nói, tối hôm đó, nơi Khương Minh Nguyệt ở khó giải thích có thêm cô thiếu nữ xinh tươi như hoa, cô bé kia mặc cung trang nhưng cẳng chân lại lộ hết ra ngoài, phần váy chếch lên đến bắp đùi, thắt lưng buộc eo lỏng lẻo không chặt chẽ, hai gò đầy đặn được màu da tôn lên càng thêm kiều diễm, Khương Minh Nguyệt liếc mắt nhìn một cái, kêu hộ vệ dẫn xuống.
“Chờ đã." Dường như nghe được điều gì, Minh Nguyệt gọi người lại: “Giết, làm sạch sẽ."
Cô bé này rõ ràng là mỹ cơ do Ngũ hoàng tử cố ý chọn lựa, mặc dù không biết sâu cạn nhưng Minh Nguyệt cũng quá hiểu rõ phụ thân của hắn, dù bây giờ không xuống tay thì Ngũ hoàng tử cũng ở trước mắt hắn xử tử nữ hài này, để rèn luyện tâm tính, đồng thời cũng vì phòng ngừa lộ tin tức, không bằng trước tiên cho đối phương một đao thống khoái.
Khương Minh Nguyệt vào phòng, sai người mang lò sưởi vào rồi cho lui, sắc trời dần tối, có người bên ngoài gõ cửa, khi người kia tiến vào phòng, đôi đào hoa thâm thúy hẹp dài thoáng nheo lại.
Mỹ nhân tóc đen một thân hồng y lặng yên nhìn hắn, thường ngày Triêu Đăng đều được thị nữ giúp vấn tóc lên, hôm nay tùy tiện xõa xuống, gương mặt xinh đẹp càng thêm nhỏ dài, da thịt bại lộ bên ngoài như bạch ngọc trơn nhẵn, y cởi gày, hai chân tuyết sắc đạp lên thảm sàn không một tiếng động.
“Ca ca." Khương Minh Nguyệt cơ hồ không dời nổi mắt, sớm biết người này hoa nhường nguyệt thẹn, lại không nghĩ tới hồng y mặc vào, tóc đen thả xuống, kiều mị đến không giống người phàm, như yêu tinh ma quỷ: “Đến đây."
Đi đến bên giường, Triêu Đăng ngồi xổm cúi đầu, tay thiếu niên chạm vào chiếc cổ, đầy thích thú xoa xoa hầu kết, tóc đen thật dài tán loạn trên giường, dưới giá trị thù hận nửa sao, y bắt đầu thở dốc, Triêu Đăng vùi đầu vào lòng Khương Minh Nguyệt, như ngày nào cười cợt nói: “Tiểu Minh Nguyệt ~"
“Cuối cùng cũng biết tại sao ca ca không mặc hồng y." Cánh tay hãy còn vương mùi thiếu niên chậm rãi cởi áo Triêu Đăng ra: “Ngươi dáng dấp này, đúng là họa quốc ương dân."
“Vậy ngươi thích không?"
Thích thì cho thêm sao, ahihi.
“Thích vô cùng."
Đối diện tầm mắt Triêu Đăng, tay sờ soạng bắp đùi đối phương, mặc dù chuyện đó Khương Minh Nguyệt có chút hiểu biết, nhưng khi nhào vô thì vẫn là lính mới, huống hồ xưa nay hắn không thích tiếp xúc với người khác, ra tay không biết nặng nhẹ, khi hắn nghe được tiếng rên của Triêu Đăng, mới phát hiện trên trên làn da trắng nõn đã đỏ hồng một mảnh, thần kì hơn nữa là, đùa giỡn không ôn nhu cho lắm tình cờ khiến cặp mông tròn trịa mềm mại đã tràn trề.
“Tiểu, Tiểu Minh Nguyệt…"
Triêu Đăng bị hắn làm cho cong eo, ngụm nước cũng suýt chút nữa chảy ra, ngoài miệng liên tục xin tha, Khương Minh Nguyệt thấy vậy thả chậm động tác, bất tri bất giác dịu dàng vô cùng.
Mềm như vậy, đẹp như vậy, chỉ có thể là trai tơ.
Nghĩ tới thiếu niên lớn lên trong sự chiều chuộng chưa được khai phá bị mình triệt để nắm giữ, đồng tử Khương Minh Nguyệt càng thêm thâm thúy.
“Ca ca, ngươi đúng là bảo bối."
Hắn nói, ngón tay nắm lấy cằm Triêu Đăng, ra hiệu y há miệng, nam hài mò lưỡi vào, uốn nắn vòm miệng ấm áp, Triêu Đăng sảng khoái đến cả người run lên, không kìm lòng được ôm sát đối phương.
[Giá trị yêu thương: 3,5 sao.]
Khi y tỉnh lại thấy được một đôi đào hoa long lanh lẳng lặng ngắm nhìn chính mình, dù có trưởng thành sớm ra sao thì bất quá Khương Minh Nguyệt vẫn là vị thiếu niên, thoáng nhớ lại đêm qua, bỗng nhiên Triêu Đăng chồm lên, tại môi hắn hôn lên một cái.
“Sớm an ~"
Chiều tiểu quỷ mới biết lên giường một cái, ngươi an ta an tất cả đều an.
“Sớm, ca…" Khương Minh Nguyệt ngừng nói, sửa lời: “Đăng Nhi ca ca."
Triêu Đăng liếc hắn một cái, ngầm cho phép danh xưng này.
“Đăng Nhi ca ca, eo ngươi thật đẹp, chân cũng——-“
“Tiểu Minh Nguyệt." Triêu Đăng đạp hắn một chút: “Lưu manh."
“Ta chỉ khen ngươi thôi mà."
Nam hài tóc đen mắt đen vô tội nhìn y, Triêu Đăng liền đạp hắn thêm một cái.
“Ta đói."
Sau khi động phòng đa số thị nữ đều bị điều đi, chỉ cần có hơi bất kính với chủ nhân, kết cục có thể tưởng tượng được, cố tình dáng vẻ Triêu Đăng không hề sợ hãi lại hợp tâm ý hắn cực kì, Minh Nguyệt giúp y kéo chăn, mặc quần áo xong xuống giường gọi người.
Lão hoàng đế băng hà vào ngày lập xuân, mặt trời dần lên, lão hoàng chôn cất, tân hoàng đăng cơ, thế cuộc kinh thành dần dần ổn định, dường như biết được ngày mình rời đi càng ngày càng gần, Khương Minh Nguyệt dính Triêu Đăng còn hơn sam, cơ hồ khiến người không thở nổi, có đến mấy lần, Triêu Ngọc vô cùng phấn khởi đến chơi cùng Triêu Đăng lại bị nam hài tìm đủ lý do tách ra, tiểu cô nương gấp đến độ đi tới đi lui, một lần cuối cùng trực tiếp hét lên.
“Tiểu ca ca, xin huynh, huynh để ta nói mấy câu với ca ca có được không?"
Khương Minh Nguyệt cười mà không nói, Triêu Đăng đứng một bên sờ sờ mũi.
Quả nhiên lúc bắt đầu đã không nhìn lầm, tiểu quỷ phiền phức a, đợi đến khi hắn ngồi lên tôn vị cửu ngũ, còn mình thì xách đít đi xoát thù hận… Woa, kích thích đến mông rồi.
“Huynh nhất định phải chiếm lấy ca ca mới được sao?"
Triêu Ngọc giận đỏ mặt, cô bé nước mắt lả chả nhìn về phía Triêu Đăng, hy vọng Nhị ca có thể nói mấy câu với mình, quả nhiên thấy Triêu Đăng thở dài, nhẹ giọng an ủi.
“Đừng khóc a, con gái lâu lâu khóc mới đáng yêu." Nhìn bé càng khóc càng lớn, biết lúc nãy tiểu nha đồng kích động là có mấy phần cố ý, Triêu Đăng nói tiếp: “Nhưng khóc hoài sẽ không đẹp nữa."
“Ca… Oa oa oa… Ca sao huynh lại muốn cùng, cùng hắn mà… Hu…!"
“Đăng Nhi ca ca, đi."
Khương Minh Nguyệt kéo tay Triêu Đăng, người sau bất đắc dĩ đành phải vỗ đầu Triêu Ngọc, dưới ánh mắt không cam lòng của cô bé chậm rãi đi xa, thấy hắn vẫn luôn nắm tay của mình, tầm mắt chạm đến biểu tình của nam hài, Triêu Đăng im lặng cong môi.
Trước đêm Minh Nguyệt phải đi quấn lấy Triêu Đăng lại muốn một lần, đây là lần thứ hai kể từ sinh nhật – lần đầu tiên dây dưa cùng Triêu Đăng, sau khi làm xong, Khương Minh Nguyệt để tay lên bụng dưới bằng phẳng bóng loáng của Triêu Đăng, âm thanh trầm giọng.
“Nếu Đăng Nhi ca ca mang thai, thì tốt biết bao."
Loại đam mê biến thái gì đây éc éc, Tang cũng không chơi cái này biết chưa.
“Nếu tương lai ta làm hoàng đế, không người nối nghiệp, thì tuyệt đối không được." Đây là lần đầu y và Minh Nguyệt bình tĩnh thảo luận đề tài này, hàng mi dày đậm khẽ buông, đôi môi Minh Nguyệt giương lên: “Nhưng ta chỉ muốn ngươi."
“…"
“Phụ thân đã thúc dục ta nhiều lần, còn không đi nữa, lão sẽ nghi ngờ."
“A."
“Triêu Đăng." Khương Minh Nguyệt vén lại sợi tóc của y, cặp mắt đào hoa như hồ nước chứa đầy nhu tình: “Ngươi có thể chờ ta được không? Hiện tại ta không thể làm gì, nếu để lão phát hiện, lập tức lão sẽ lấy mạng của ngươi, ta là nhi tử lão ký thác kì vọng nhiều nhất, chờ đến khi ta cường đại không ai có thể ràng buộc, ta quay lại đón ngươi, được không?"
“Tiểu Minh Nguyệt…"
“Nhiều nhất sáu năm." Ngón tay hắn quấn quanh sợi tóc Triêu Đăng, âm thanh nhỏ nhẹ: “Từ năm mười tuổi, ta đã cho phụ thân dùng một loại độc vô sắc vô vị, số lần không nhiều, lượng độc lại nhỏ, quanh năm tích lũy, độc tính mới phát tác, chờ ta đăng vị, ta sẽ đến đón ngươi, ngươi muốn gì đều cho, có được không?"
Đồng tử Triêu Đăng co rụt, hiển nhiên là kinh ngạc đến cực điểm, không chỉ vì hành vi lớn mật của người trước mắt mà còn vì hắn nói việc này cho mình.
Nếu y hơi hơi tiết lộ tin tức, để tân đế đề phòng điều tra…
“Ta giao mạng ta cho ngươi, tương đương ngươi cũng giao mạng cho ta, nếu ngươi không đồng ý, hiện tại ta sẽ giết ngươi, chờ khi trở lại bên cạnh phụ thân, ta có rất nhiều biện pháp khiến lão không tin lời ngươi."
“Vậy ngươi… Cũng sẽ tính kế ta như vậy sao?"
Minh Nguyệt lắc đầu: “Ta tính kế tất cả mọi ngươi, trừ ngươi ra."
“Tại sao?"
Không để ý thần sắc trên mặt Triêu Đăng, bên môi Minh Nguyệt tràn ra ý cười ôn nhu: “Ngươi yếu như vậy, ta phải nuôi cho tốt vào."
“…"
“Ta đã cho người xử Triêu Bỉnh Chi, cũng tìm người hạ cổ trùng lên người lão, ngày sau nếu lão còn dám mơ tưởng ngươi, sẽ bị hành hạ đến chết, Miêu phu nhân cũng vậy." Cặp mắt đào hoa của nam hài sáng rực dị thường, cực kì nghiêm túc nói từng chữ từng chữ: “Ta muốn vĩnh viễn tốt với ngươi, đồng ý ta đi."
Dưới sự nhìn chằm chằm gần như cố chấp của Khương Minh Nguyệt, Triêu Đăng khẽ gật đầu.
[Giá trị yêu thương: 4 sao.]
[Cao thủ tình trường.]
[Mấy năm tiếp theo không thể gặp hắn, cậu…]
[Tui muốn xoát hận.] Triêu Đăng suy tư chốc lát: [Thiên tử đương triều bị bò đá có cảm xúc thế nào? Nhất định giá trị thù hận năm sao sẽ thăng thiên? Hô hô hố ha ha há.]
[…]
“Ngươi nói." Y như là có chút ngượng ngùng, nam hài đối diện đã mừng rỡ như điên, chậm rì rì lập lại lời Minh Nguyệt: “Ngươi phải vĩnh viễn tốt với ta."
[Thật ra Minh Nguyệt cũng rất đáng yêu.] Nhìn nam hài đang phát thệ với mình, Triêu Đăng cười cười: [Không đành lòng.]
[Đừng mắc cỡ.] Hệ thống nhàn nhạt nói: [Chú ý mặt mũi.]
[…]
“Đương nhiên." Đứa nhỏ ngốc một chốc, rồi cà cà vào lòng bàn tay y, như làm nũng nói: “Ca ca sẽ rời khỏi Triêu phủ?"
“Sẽ."
Y không giải thích, cũng không do dự, trả lời một cách vô cùng tự tin, khiến nụ cười bên mội Khương Minh Nguyệt càng lúc càng đậm.
Ý tứ của hắn rất rõ ràng, chỉ cần Triêu Đăng đồng ý, hắn sẽ dẫn y đi, trước mắt nhận được câu trả lời như vậy…
“Ca ca không muốn rời đi cùng ta ư?"
Nam đồng tựa như ngây thơ, mặt mày trong veo.
“Ngươi a…" Triêu Đăng ôm lấy đối phương, mùi thuốc nhàn nhạt lượn lờ chóp mũi Khương Minh Nguyệt, hai vai chạm vào da thịt mềm mại: “Ngươi thật bá đạo, theo ngươi, ngươi chính là chủ nhân của ta, dù hiện giờ ở tại Triêu phủ, cũng không ai quản được ngươi."
“Ca ca."
“Nói sau đi." Triêu Đăng như là có chút mệt mỏi: “Ngươi rất tốt với ta, chắc chắn ta sẽ xin ngươi mang ta theo, ngoan nào ngoan nào."
“Bây giờ Minh Nguyệt không tốt với ca ca sao?"
Gương mặt vô tội của nam đồng tựa tiếu phi tiếu nhìn y, hầu kết trắng nõn bóng loáng của Triêu Đăng khẽ nhúc nhích, dáng vẻ kia khiến người khác hận không thể tròng lên chiếc cổ ấy một vật tinh xảo, bỏ vào tù ngục.
“Tốt nha…" Khí tức Triêu Đăng yếu ớt phả vào mặt Khương Minh Nguyệt: “Nhưng ta còn muốn tốt hơn."
Ví như giá trị yêu thương năm sao.
Nếu không, giá trị thù hận năm sao cũng được, tâm so tâm.
Tiết trời rét đậm dần qua, ý xuân chậm đến, Khương Minh Nguyệt còn đang ở tuổi lớn, quần áo năm ngoái năm nay đã không vừa, một ngày nọ đang dùng cơm, hộ vệ truyền tin đứng ngoài tiến vào nói với hắn gì đó, nam đồng đã có dáng vẻ của thiếu niên hai mắt khẽ nhếch, thần sắc vui sướng không khỏi hiện lên trên mặt, Triêu Đăng thấy hắn như vậy, trong lòng đã rõ ràng mấy phần, y chủ động đưa bánh ngọt vào bát Khương Minh Nguyệt, nhẹ giọng nói.
“Chúc mừng, sau này nên gọi ngươi là hoàng tử?"
Y chưa bao giờ múc cơm dùm Minh Nguyệt, đứa bé này tuy tuổi còn nhỏ nhưng tâm phòng bị rất nặng, vả lại đối phương còn bệnh sạch sẽ nhẹ… Ồ, hình như tất cả mảnh vỡ đều có bệnh sạch sẽ nhỉ?
Lập dị, nôn.
[Tổng thống.] Triêu Đăng kêu một tiếng: [Anh bị bệnh sạch sẽ à.]
[…]
[Hả?] Nửa ngày không ai trả lời, Triêu Đăng đã sớm có kinh nghiệm rất biết nghe lời: [Xem ra anh có.]
[…]
[Một lũ chảnh mèo, khó ở.]
[… Không chảnh mèo.]
“Ca ca." Khương Minh Nguyệt lấy đũa gắp bánh ngọt gạo nếp: “Ngươi cũng biết câu nói lúc nãy, đủ cho ngươi chết một lần?"
Bánh ngọt gạo nếp có bọc giấy, đây cũng là nguyên nhân Triêu Đăng dám chạm vào, thấy thần sắc tự nhiên của Khương Minh Nguyệt, biết trong lòng hắn đã không bài xích mình, cười yếu ớt nói: “Có gì không thể nói? Giang sơn này sau này là của ngươi, hiện nay bất quá chỉ là một vị trí hoàng tử, ngươi cũng không vừa lòng."
[Giá trị thù hận: 0,5 sao.]
Thần sắc Khương Minh Nguyệt thay đổi, cặp mắt đào hoa sáng ngời đột nhiên u ám, Triêu Đăng ngừng chút rồi nói tiếp.
“Qua đêm nay, ngươi đã mười ba tuổi, hài tử hoàng gia đều động phòng với người khác, chuyện vui như vậy, cô gái mà phụ thân ngươi chọn lựa, nhất định là rất đẹp."
Nhìn hắn im lặng, Triêu Đăng để đũa xuống, ý cười dịu dàng nói.
“Ngươi muốn cô ta, hay muốn ta?"
Khương Minh Nguyệt ngốc ngốc: “… Ca ca?"
“Cơ thể ta không tốt, không chắc ngày nào đó liền hỏng mất, cưới ai chính là làm lỡ cuộc đời người đó, bọn họ nói cũng đúng, ta lớn lên như vậy, sớm muộn gì cũng…" Triêu Đăng dừng một chút: “So với tùy tiện bị ai ôm, ta tình nguyện nằm dưới thân người cao quý nhất, huống hồ Tiểu Minh Nguyệt ngươi rất dễ nhìn a ~"
[Giá trị yêu thương: 2,5 sao.] Tựa hồ vì đâm chọt câu “Chảnh mèo" lúc nãy, hệ thống nói bổ sung: [Tâm cơ, vừa đánh vừa xoa.]
[Quá khen rồi.]
[…]
Sự thật đúng như Triêu Đăng nói, tối hôm đó, nơi Khương Minh Nguyệt ở khó giải thích có thêm cô thiếu nữ xinh tươi như hoa, cô bé kia mặc cung trang nhưng cẳng chân lại lộ hết ra ngoài, phần váy chếch lên đến bắp đùi, thắt lưng buộc eo lỏng lẻo không chặt chẽ, hai gò đầy đặn được màu da tôn lên càng thêm kiều diễm, Khương Minh Nguyệt liếc mắt nhìn một cái, kêu hộ vệ dẫn xuống.
“Chờ đã." Dường như nghe được điều gì, Minh Nguyệt gọi người lại: “Giết, làm sạch sẽ."
Cô bé này rõ ràng là mỹ cơ do Ngũ hoàng tử cố ý chọn lựa, mặc dù không biết sâu cạn nhưng Minh Nguyệt cũng quá hiểu rõ phụ thân của hắn, dù bây giờ không xuống tay thì Ngũ hoàng tử cũng ở trước mắt hắn xử tử nữ hài này, để rèn luyện tâm tính, đồng thời cũng vì phòng ngừa lộ tin tức, không bằng trước tiên cho đối phương một đao thống khoái.
Khương Minh Nguyệt vào phòng, sai người mang lò sưởi vào rồi cho lui, sắc trời dần tối, có người bên ngoài gõ cửa, khi người kia tiến vào phòng, đôi đào hoa thâm thúy hẹp dài thoáng nheo lại.
Mỹ nhân tóc đen một thân hồng y lặng yên nhìn hắn, thường ngày Triêu Đăng đều được thị nữ giúp vấn tóc lên, hôm nay tùy tiện xõa xuống, gương mặt xinh đẹp càng thêm nhỏ dài, da thịt bại lộ bên ngoài như bạch ngọc trơn nhẵn, y cởi gày, hai chân tuyết sắc đạp lên thảm sàn không một tiếng động.
“Ca ca." Khương Minh Nguyệt cơ hồ không dời nổi mắt, sớm biết người này hoa nhường nguyệt thẹn, lại không nghĩ tới hồng y mặc vào, tóc đen thả xuống, kiều mị đến không giống người phàm, như yêu tinh ma quỷ: “Đến đây."
Đi đến bên giường, Triêu Đăng ngồi xổm cúi đầu, tay thiếu niên chạm vào chiếc cổ, đầy thích thú xoa xoa hầu kết, tóc đen thật dài tán loạn trên giường, dưới giá trị thù hận nửa sao, y bắt đầu thở dốc, Triêu Đăng vùi đầu vào lòng Khương Minh Nguyệt, như ngày nào cười cợt nói: “Tiểu Minh Nguyệt ~"
“Cuối cùng cũng biết tại sao ca ca không mặc hồng y." Cánh tay hãy còn vương mùi thiếu niên chậm rãi cởi áo Triêu Đăng ra: “Ngươi dáng dấp này, đúng là họa quốc ương dân."
“Vậy ngươi thích không?"
Thích thì cho thêm sao, ahihi.
“Thích vô cùng."
Đối diện tầm mắt Triêu Đăng, tay sờ soạng bắp đùi đối phương, mặc dù chuyện đó Khương Minh Nguyệt có chút hiểu biết, nhưng khi nhào vô thì vẫn là lính mới, huống hồ xưa nay hắn không thích tiếp xúc với người khác, ra tay không biết nặng nhẹ, khi hắn nghe được tiếng rên của Triêu Đăng, mới phát hiện trên trên làn da trắng nõn đã đỏ hồng một mảnh, thần kì hơn nữa là, đùa giỡn không ôn nhu cho lắm tình cờ khiến cặp mông tròn trịa mềm mại đã tràn trề.
“Tiểu, Tiểu Minh Nguyệt…"
Triêu Đăng bị hắn làm cho cong eo, ngụm nước cũng suýt chút nữa chảy ra, ngoài miệng liên tục xin tha, Khương Minh Nguyệt thấy vậy thả chậm động tác, bất tri bất giác dịu dàng vô cùng.
Mềm như vậy, đẹp như vậy, chỉ có thể là trai tơ.
Nghĩ tới thiếu niên lớn lên trong sự chiều chuộng chưa được khai phá bị mình triệt để nắm giữ, đồng tử Khương Minh Nguyệt càng thêm thâm thúy.
“Ca ca, ngươi đúng là bảo bối."
Hắn nói, ngón tay nắm lấy cằm Triêu Đăng, ra hiệu y há miệng, nam hài mò lưỡi vào, uốn nắn vòm miệng ấm áp, Triêu Đăng sảng khoái đến cả người run lên, không kìm lòng được ôm sát đối phương.
[Giá trị yêu thương: 3,5 sao.]
Khi y tỉnh lại thấy được một đôi đào hoa long lanh lẳng lặng ngắm nhìn chính mình, dù có trưởng thành sớm ra sao thì bất quá Khương Minh Nguyệt vẫn là vị thiếu niên, thoáng nhớ lại đêm qua, bỗng nhiên Triêu Đăng chồm lên, tại môi hắn hôn lên một cái.
“Sớm an ~"
Chiều tiểu quỷ mới biết lên giường một cái, ngươi an ta an tất cả đều an.
“Sớm, ca…" Khương Minh Nguyệt ngừng nói, sửa lời: “Đăng Nhi ca ca."
Triêu Đăng liếc hắn một cái, ngầm cho phép danh xưng này.
“Đăng Nhi ca ca, eo ngươi thật đẹp, chân cũng——-“
“Tiểu Minh Nguyệt." Triêu Đăng đạp hắn một chút: “Lưu manh."
“Ta chỉ khen ngươi thôi mà."
Nam hài tóc đen mắt đen vô tội nhìn y, Triêu Đăng liền đạp hắn thêm một cái.
“Ta đói."
Sau khi động phòng đa số thị nữ đều bị điều đi, chỉ cần có hơi bất kính với chủ nhân, kết cục có thể tưởng tượng được, cố tình dáng vẻ Triêu Đăng không hề sợ hãi lại hợp tâm ý hắn cực kì, Minh Nguyệt giúp y kéo chăn, mặc quần áo xong xuống giường gọi người.
Lão hoàng đế băng hà vào ngày lập xuân, mặt trời dần lên, lão hoàng chôn cất, tân hoàng đăng cơ, thế cuộc kinh thành dần dần ổn định, dường như biết được ngày mình rời đi càng ngày càng gần, Khương Minh Nguyệt dính Triêu Đăng còn hơn sam, cơ hồ khiến người không thở nổi, có đến mấy lần, Triêu Ngọc vô cùng phấn khởi đến chơi cùng Triêu Đăng lại bị nam hài tìm đủ lý do tách ra, tiểu cô nương gấp đến độ đi tới đi lui, một lần cuối cùng trực tiếp hét lên.
“Tiểu ca ca, xin huynh, huynh để ta nói mấy câu với ca ca có được không?"
Khương Minh Nguyệt cười mà không nói, Triêu Đăng đứng một bên sờ sờ mũi.
Quả nhiên lúc bắt đầu đã không nhìn lầm, tiểu quỷ phiền phức a, đợi đến khi hắn ngồi lên tôn vị cửu ngũ, còn mình thì xách đít đi xoát thù hận… Woa, kích thích đến mông rồi.
“Huynh nhất định phải chiếm lấy ca ca mới được sao?"
Triêu Ngọc giận đỏ mặt, cô bé nước mắt lả chả nhìn về phía Triêu Đăng, hy vọng Nhị ca có thể nói mấy câu với mình, quả nhiên thấy Triêu Đăng thở dài, nhẹ giọng an ủi.
“Đừng khóc a, con gái lâu lâu khóc mới đáng yêu." Nhìn bé càng khóc càng lớn, biết lúc nãy tiểu nha đồng kích động là có mấy phần cố ý, Triêu Đăng nói tiếp: “Nhưng khóc hoài sẽ không đẹp nữa."
“Ca… Oa oa oa… Ca sao huynh lại muốn cùng, cùng hắn mà… Hu…!"
“Đăng Nhi ca ca, đi."
Khương Minh Nguyệt kéo tay Triêu Đăng, người sau bất đắc dĩ đành phải vỗ đầu Triêu Ngọc, dưới ánh mắt không cam lòng của cô bé chậm rãi đi xa, thấy hắn vẫn luôn nắm tay của mình, tầm mắt chạm đến biểu tình của nam hài, Triêu Đăng im lặng cong môi.
Trước đêm Minh Nguyệt phải đi quấn lấy Triêu Đăng lại muốn một lần, đây là lần thứ hai kể từ sinh nhật – lần đầu tiên dây dưa cùng Triêu Đăng, sau khi làm xong, Khương Minh Nguyệt để tay lên bụng dưới bằng phẳng bóng loáng của Triêu Đăng, âm thanh trầm giọng.
“Nếu Đăng Nhi ca ca mang thai, thì tốt biết bao."
Loại đam mê biến thái gì đây éc éc, Tang cũng không chơi cái này biết chưa.
“Nếu tương lai ta làm hoàng đế, không người nối nghiệp, thì tuyệt đối không được." Đây là lần đầu y và Minh Nguyệt bình tĩnh thảo luận đề tài này, hàng mi dày đậm khẽ buông, đôi môi Minh Nguyệt giương lên: “Nhưng ta chỉ muốn ngươi."
“…"
“Phụ thân đã thúc dục ta nhiều lần, còn không đi nữa, lão sẽ nghi ngờ."
“A."
“Triêu Đăng." Khương Minh Nguyệt vén lại sợi tóc của y, cặp mắt đào hoa như hồ nước chứa đầy nhu tình: “Ngươi có thể chờ ta được không? Hiện tại ta không thể làm gì, nếu để lão phát hiện, lập tức lão sẽ lấy mạng của ngươi, ta là nhi tử lão ký thác kì vọng nhiều nhất, chờ đến khi ta cường đại không ai có thể ràng buộc, ta quay lại đón ngươi, được không?"
“Tiểu Minh Nguyệt…"
“Nhiều nhất sáu năm." Ngón tay hắn quấn quanh sợi tóc Triêu Đăng, âm thanh nhỏ nhẹ: “Từ năm mười tuổi, ta đã cho phụ thân dùng một loại độc vô sắc vô vị, số lần không nhiều, lượng độc lại nhỏ, quanh năm tích lũy, độc tính mới phát tác, chờ ta đăng vị, ta sẽ đến đón ngươi, ngươi muốn gì đều cho, có được không?"
Đồng tử Triêu Đăng co rụt, hiển nhiên là kinh ngạc đến cực điểm, không chỉ vì hành vi lớn mật của người trước mắt mà còn vì hắn nói việc này cho mình.
Nếu y hơi hơi tiết lộ tin tức, để tân đế đề phòng điều tra…
“Ta giao mạng ta cho ngươi, tương đương ngươi cũng giao mạng cho ta, nếu ngươi không đồng ý, hiện tại ta sẽ giết ngươi, chờ khi trở lại bên cạnh phụ thân, ta có rất nhiều biện pháp khiến lão không tin lời ngươi."
“Vậy ngươi… Cũng sẽ tính kế ta như vậy sao?"
Minh Nguyệt lắc đầu: “Ta tính kế tất cả mọi ngươi, trừ ngươi ra."
“Tại sao?"
Không để ý thần sắc trên mặt Triêu Đăng, bên môi Minh Nguyệt tràn ra ý cười ôn nhu: “Ngươi yếu như vậy, ta phải nuôi cho tốt vào."
“…"
“Ta đã cho người xử Triêu Bỉnh Chi, cũng tìm người hạ cổ trùng lên người lão, ngày sau nếu lão còn dám mơ tưởng ngươi, sẽ bị hành hạ đến chết, Miêu phu nhân cũng vậy." Cặp mắt đào hoa của nam hài sáng rực dị thường, cực kì nghiêm túc nói từng chữ từng chữ: “Ta muốn vĩnh viễn tốt với ngươi, đồng ý ta đi."
Dưới sự nhìn chằm chằm gần như cố chấp của Khương Minh Nguyệt, Triêu Đăng khẽ gật đầu.
[Giá trị yêu thương: 4 sao.]
[Cao thủ tình trường.]
[Mấy năm tiếp theo không thể gặp hắn, cậu…]
[Tui muốn xoát hận.] Triêu Đăng suy tư chốc lát: [Thiên tử đương triều bị bò đá có cảm xúc thế nào? Nhất định giá trị thù hận năm sao sẽ thăng thiên? Hô hô hố ha ha há.]
[…]
“Ngươi nói." Y như là có chút ngượng ngùng, nam hài đối diện đã mừng rỡ như điên, chậm rì rì lập lại lời Minh Nguyệt: “Ngươi phải vĩnh viễn tốt với ta."
[Thật ra Minh Nguyệt cũng rất đáng yêu.] Nhìn nam hài đang phát thệ với mình, Triêu Đăng cười cười: [Không đành lòng.]
[Đừng mắc cỡ.] Hệ thống nhàn nhạt nói: [Chú ý mặt mũi.]
[…]
Tác giả :
Dẫn Lộ Tinh