Muôn Vàn Lệ Quỷ Xếp Hàng Tỏ Tình Với Tôi
Chương 71
Chương 71
Editor: ThmaiD
....
Cố Vô Kế trong những tình huống như thế này lại khá là nhạy bén, lập tức mở miệng khen Tề Vân Tu một tràng dài, khi được Cố Vô Kế khen, khuôn mặt vốn đang lạnh lùng của Tề Vân Tu như được ai đó dặm lên tầng hồng nhạt, hiển nhiên là đang cảm thấy cực kỳ vui vẻ.
Tề Vân Tu cẩn thận kéo Cố Vô Kế vào một góc khuất không người, lấy một chiếc đèn lồng màu trắng cất trong không gian hệ thống của mình ra chuyển giao cho Cố Vô Kế, vào lúc đầu ngón tay của Cố Vô Kế chạm vào chiếc đèn lồng, âm thanh thông báo của hệ thống lập tức vang lên trong đầu.
[Người chơi đạt được đạo cụ: Đèn lồng màu trắng. Đây là loại đèn lồng trắng được chế tạo dựa theo một phương pháp đặc thù, nghe đồn là nó còn có thể dùng để trừ tà, nhưng ngẫu nhiên nó sẽ tự Buff thêm một tác dụng phụ, đó chính là hấp dẫn sự chú ý những quỷ hồn cường đại. Nhưng tác dụng chủ yếu của nó, đại khái chính là dùng để chiếu sáng.]
Khi nghe xong thông báo của hệ thống, Cố Vô Kế liền cảm thấy khá là tò mò, không biết bản thân mình có thể dùng một phương pháp đặc thù nào đó để biến những chiếc đèn lồng màu đỏ ở đây thành đạo cụ rồi đem về cất trữ không nhỉ....... Chẳng qua là tính nguy hiểm của việc này lại quá lớn, trước khi nắm chắc thành công, cậu sẽ không manh động.
Tề Vân Tu cũng không quên chuyển lời nhắc nhở của vợ trưởng thôn cho Cố Vô Kế. Xuất phát từ sự thẹn thùng của một thiếu nam mới lớn, Tề Vân Tu quyết định lược bỏ phân đoạn vợ trưởng thôn bảo mình là bạn thân của Cố Vô Kế, mà chỉ nhắc lại những câu đánh giá phẩm chất đạo đức của trưởng thôn sau đó.
Cố Vô Kế khẽ gật đầu. Những lời nhắc nhở này trên thực tế không có bất cứ tác dụng gì, dù sao ở đây ai mà chả biết lão trưởng thôn bản chất là một con rắn độc thích rao giảng đạo lý.
Nhưng như vậy xem ra, vợ trưởng thôn là người biết rõ nhất những việc làm dơ bẩn của lão trưởng thôn, bà ấy chẳng những không ủng hộ mà còn vô cùng căm ghét chồng của mình, nên có khuynh hướng đứng về phía bọn họ, nếu cẩn thận tiếp xúc, nói không chừng sẽ biết thêm được những tin tức quan trọng khác.
Hai người sánh bước đi về điểm tập trung, những người chơi khác lúc này đã ngồi chờ sẵn ở bên trong.
“Tôi nghĩ, đêm nay chúng ta phải lẻn vào nhà trưởng thôn thêm lần nữa." Cố Vô Kế nói tiếp: “Nghi thức sẽ bắt đầu cử hành vào sáng mai, cho nên đêm nay trưởng thôn chắc chắn làm ra một vài hành động gì đó để chuẩn bị....... Nếu chúng ta đột nhập vào trong đêm này, có lẽ sẽ tìm ra được manh mối để hoàn thành nhiệm vị chủ tuyến."
“Có đạo lý." Tề Vân Tu không chút do dự lên tiếng ủng hộ.
Mọi người xung quanh vốn đã bị những lập luận của Cố Vô Kế thành công thuyết phục, nhưng khi thấy Tề Vân Tu gấp không chịu nổi ủng hộ, tự dưng lại cảm thấy có cái gì đó sai sai. Lẽ nào, lẽ nào đây mới chính là tính cách thực sự của Tề Vân Tu??
“Ngay cả khi trưởng thôn không có mặt ở nhà, chúng ta cũng có thể tiến vào bên trong để điều tra, chắc chắn sẽ tìm ra được nhiều manh mối hữu dụng. Mọi người chắc hẳn còn chưa quên cái quyển notebook trong ký ức của A Anh, tôi nghĩ chúng ta sẽ tìm thấy nó ở trong nhà trưởng thôn."
“Theo kinh nghiệm của của bản thân, tôi cảm thấy cậu phân tích rất đúng, tôi vô cùng ủng hộ." Tề Vân Tu ngay lập tức lên tiếng phụ hoạ.
Những người chơi khác: “……" Từ từ, không còn nghi ngờ gì nữa, cái tốc độ phản ứng này còn gắt hơn cả tốc độ lật bánh tráng, bọn tui mới nghe hết câu não chưa kịp load mà cha nội Tề Vân Tu kia đã bắn rap xong rồi, nhân thiết lạnh lùng không cảm xúc dày công xây dựng suốt bấy lâu nay quả thực đã sụp đổ đến nỗi không thể sụp đổ hơn.
Kia thực sự là Tề Vân Tu lãnh khốc, độc miệng, đi đến đâu máu bắn ra đến đó mà bọn tui từng biết ư?? Hay là đã bị con cô hồn dã quỷ nào nhập vào rồi?
“Đương nhiên nếu mọi người đã có dự định gì khác hoặc không muốn đi mạo hiểm thì có thể lưu lại trong phòng cũng được." Cố Vô Kế nói tiếp: “Dù sao đi nhiều người quá sẽ rất dễ bị phát hiện."
Tề Vân Tu lạnh lùng lườm phía những người chơi khác một cái rồi quay ra nói với Cố Vô Kế: “Tôi nghĩ chỉ hai chúng ta đi thôi là ổn nhất, mang theo bọn họ khẳng định sẽ vướng tay vướng chân."
Mọi người: “……"
Quả nhiên Tề Vân Tu vẫn là Tề Vân Tu! Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, một lần độc miệng cả đời độc miệng, dễ gì mà trở nên khả ái đáng yêu, bám dính lấy Cố Vô Kế cả đêm lẫn ngày thế này thì chỉ có thể là gay! Đúng là tên mặt người dạ thú, càng nghĩ càng cảm thấy tức á! Cố Vô Kế rõ ràng tốt đến như vậy, vừa đẹp người vừa đẹp nết, thế nhưng lại rơi vào tầm ngắm của cái tên thô thiển không hiểu phong tình kia, đừng hòng được như ý nhá!!
Nhưng đây dù sao cũng là chuyện tình cảm riêng tư của người khác, hơn nữa bọn họ cũng đánh không lại Tề Vân Tu, nên chỉ có thể gật đầu đồng ý. Với lại có cho mười lá gan bọn họ cũng chẳng dám ra ngoài vào ban đêm với Tề Vân Tu.
Thấy Cố Vô Kế và Tề Vân Tu muốn tách ra hành động riêng lẻ, Tiêu Thành cảm thấy cực kỳ không yên tâm, sợ hai người bọn họ làm ra chuyện gì đó không thể vãn hồi được, hắn cảm thấy bản thân mình chỉ cách thành công có vài bước chân, tuyệt đối không thể để bất kì kẻ nào phá hư! Tốt nhất là trong đêm nay tìm cách giết chết hai kẻ phá đám này.
Tiêu Thành cắn răng nói: “Có thể cho tôi theo với được không?"
Tề Vân Tu hỏi: “Anh muốn làm gì?"
Hứng chịu ánh mắt lạnh như băng của Tề Vân Tu, Tiêu Thành không khỏi chửi thầm một câu, sau đó dùng ánh mắt chân thành nhìn về phía Cố Vô Kế: “Mấy hôm nay tôi có nghe ngóng được một vài chuyện của lão trưởng thôn, rất có khả năng sẽ giúp ích được cái gì đó, nên đêm nay cho tôi đồng hành cùng các cậu nhé, miễn cho để sót manh mối gì quan trọng."
Tiêu Thành đã nói đến như vậy, cho dù Tề Vân Tu có khó chịu cũng không thể nói thêm cái gì, ba người cứ như vậy trở về phòng chuẩn bị cho hành trình đêm nay.
Về phần những người khác chỉ có thể ngồi yên trong nhà đợi tin vui, không thể tuỳ tiện đi ra bên ngoài, dù sao buổi tối ở nơi này rất nguy hiểm, nói không chừng vừa mới bước chân ra khỏi cửa chưa kịp suy nghĩ gì mà đầu trên cỗ đã biến mất rồi ấy chứ, những chuyện nguy hiểm như thế này vẫn nên nhường cho mấy sếp có nhiều kinh nghiệm làm thì hơn.
Thực mau sắc trời đã tối sầm lại, sương mù trắng xoá cũng đã bắt đầu rục rịch len lỏi vào khắp ngõ ngách trong làng.
Từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài chỉ thấy một khoảng sương mù trắng xoá, trong mơ hồ loé lên một vài đốm sáng đỏ phát ra từ những chiếc đèn lồng treo trước cửa nhà, nó mang đến cho con người ta một cảm giác áp lực đến quỷ dị.
Nhận thấy đã đến lúc thích hợp để hành động, ba người lập tức cầm theo đèn lồng trắng, dưới ánh mắt kính sợ của những người chơi khác, chủ động rảo bước tiến vào bên trong sương mù.
Vừa bước vào bên trong sương mù, bọn họ liền cảm nhận được một dòng khí lạnh lẽo đến cực độ ập thẳng vào người mình, dòng khí đó như được trao cho sinh mệnh mà len lỏi qua từng thớ thịt để xâm nhập vào tận xương tuỷ của bọn họ. Trong chớp mắt thân thể của ba người như đã bị khí lạnh đông cứng lại, mỗi cái nhấc chân đều trở nên vô cùng gian nan. Lớp sương mù này hiển nhiên không phải một lớp sương mù bình thường, mà do một lượng âm khí lớn tích tụ hợp thành.
Chiếc đèn lồng trắng trong tay bọn họ giống như được làm ra chỉ để dành riêng cho thời khắc này, trong màn đêm u ám nó tản ra một thứ ánh sáng màu trắng nhạt, khiến âm khí trôi nổi xung quanh không thể vây khốn bọn họ mà phải giữ một khoảng cách nhất định.
Tiêu Thành đi cuối hàng, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào bóng lưng của hai người phía trước, khoé miệng khẽ nhếch lên một độ cung lạnh lẽo.
Vào ban đêm, có gọi nơi này là làng quỷ cũng chẳng sai vào đâu, chỉ cần dựa theo một vài thông tin hắn điều tra được trong mấy ngày trở lại đây để bố trí bẫy rập, thì làm chết hai thằng gay chết tiệt này cũng chẳng phải việc khó nhằn gì!
Cảm giác đã sắp đến chỗ đặt bẫy, Tiêu Thành hít một hơi thật sâu, trong tay lặng lẽ nhiều ra một đạo cụ, nhìn qua chỉ giống như một chiếc nhẫn bình thường, nhưng nháy mắt sau đó, những quỷ hồn cấp thấp trong làng giống như bị thứ gì đó hấp dẫn, lũ lượt kéo nhau đi về phía bọn họ.
Tiêu Thành biết rõ, mấy quỷ hồn cấp thấp này cũng chẳng thể làm gì được hai nam nhân kia, nhưng đây mới chỉ là bước đầu tiên mà thôi.
Tề Vân Tu dẫn đầu đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, hắn cảnh giác nhìn về phía trước, dưới lớp sương mù trắng đục, mơ hồ có thể nhìn thấy tại con hẻm cách đó không xa, dưới mặt đường có phản chiếu bóng của một cây đại thụ vô cùng quỷ dị, cành lá của nó tõe ra như những chiếc xúc tu, dù không có gió nhưng vẫn khẽ đung đưa tạo ra những tiếng 'xào xạc' 'xào xạc' giữa màn đêm tĩnh lặng. Nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy trên một cành cây thô to, còn có một bóng đen đang treo cổ ở đó, bóng đen treo cổ đó vừa nghiến răng ken két vừa giẫy lên từng cơn, tạo ra một khung cảnh phải nói là cực kỳ đáng sợ.
Tề Vân Tu sắc mặt lạnh lùng, nhanh chóng lấy đạo cụ chuẩn bị sẵn trong người ra.
Từ khi nhận ra điểm khác thường, bọn họ rõ ràng vẫn đứng yên tại chỗ phòng thủ, nhưng cái cây quỷ cổ thụ dị kia theo thời gian lại cách bọn họ càng gần, thật giống như nó có thể tự mình di chuyển vậy.
Cơ hồ trong nháy mắt, một khuôn mặt dữ tợn đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt bọn họ, tay nó liên tục đánh về phía trước như muốn vồ lấy Tề Vân Tu, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Tôi chết thảm quá kkkkk........"
Tề Vân Tu vẫn vô cảm dùng con mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào quỷ hồn trước mắt.
Thân thể quỷ hồn khẽ cứng đờ lại, cảm thấy không ăn được Tề Vân Tu liền quay ra đổi đối tượng là Cố Vô Kế ở bên cạnh: “Tôi chết thật là thảm huhuhu......"
Sau một hồi quan sát cẩn thận, Cố Vô Kế ngạc nhiên nói: “Là anh."
Anh bạn quỷ hồn này không ai khác chính là quỷ hồn xui xẻo bị Cố Vô Kế bắt được khi bị kéo vào khoảng không gian quỷ dị đan xen giữa quá khứ và hiện tại đêm hôm trước.
Tiêu Thành: “???" Đậu xanh rau má!! Tên Tôn Thời kia rốt cuộc còn quen biết bao nhiêu quỷ hồn ở ngôi làng này nữa?!
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy Cố Vô Kế sử dụng đạo cụ, Tiêu Thành đều phải hoài nghi cậu là lệ quỷ nguỵ trang thành người chơi để trêu đùa mình.
Nhưng quỷ hồn lại dùng ánh mắt hoàn toàn xa lạ nhìn Cố Vô Kế, giống như thật sự không quen biết cũng như không hiểu cậu đang nói cái gì, đã thế còn há mồm muốn đớp một miếng——
Sau đó nó bị một đấm của Cố Vô Kế hất văng sang một bên.
Tận lúc này nó mới ý thức được hai tên nhân loại đẹp mã trước mắt không phải là hạng dễ xơi, muốn xoay người bỏ chạy, nhưng lại quên cổ của mình vẫn còn đang treo ở trên cây.
Một lát sau, nó lại bị Cố Vô Kế tóm gọn thêm lần nữa.
Nhìn động tác trói quỷ hồn đầy chuyên nghiệp của Cố Vô Kế, mồ hôi lạnh trên mặt Tiêu Thành liên tục tuôn rơi.
“Nếu gặp lại âu cũng là duyên phận." Cố Vô Kế nói tiếp: “Tôi thấy anh tiến bộ hơn xưa nhiều đấy......Anh thực sự không có một chút ấn tượng nào đối với tôi ư?"
Quỷ hồn nơm nớp lo sợ, run rẩy nói: “i-em thật sự không biết! Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời i-em nhìn thấy ngài! i-em thề!"
“Thật như vậy sao?" Cố Vô Kế khẽ nhíu mày, cảm giác quỷ hồn này cũng không có nói dối.
Cố Vô Kế càng thêm xác định khoảng không gian mà cậu và Tề Vân Tu bị kéo vào, có thể chỉ là một ảo cảnh được dựng lên phỏng theo những tình tiết đã từng xảy ra trong quá khứ, mà không phải một khoảng quá khứ thực sự.
Mặc dù những gì diễn ra ở đó đều hết sức chân thật, nhưng lại không hề có quan hệ với hiện thực, nó được tạo ra chỉ là để thử thách nhóm người chơi, đồng thời cung cấp một vài manh mối quan trọng.
Về phần sợi dây thừng tràn ngập oán khí Cố Vô Kế mang ra từ ảo cảnh...... Cũng không phải chuyện khó hiểu gì, đừng dùng logic bình thường để đưa ra phán đoán về một thứ không có căn cứ khoa học, ở phó bản thần quái không gì là không thể cả, người chơi không những có mang đồ vật từ ảo cảnh ra để sử dụng, mà nếu muốn còn có thể dẫn cả người trong ảo cảnh cùng về hiện thực chơi ấy chứ.
“Vậy anh có nhớ, nghi thức minh hôn cử hành gần đây nhất và bản thân sinh ra ý thức vào thời điểm nào không?"
“Sao ngài lại biết......." Sau khi nghe xong câu hỏi của Cố Vô Kế, quỷ hồn càng cảm thấy cậu sâu không lường được, vội vàng trả lời: “Nghi thức minh hôn được cử hành gần đây nhất là vào một tháng trước. Và cũng là lúc đấy hồn thể của i-em xảy ra biến hoá, bởi vì được hấp thu một lượng âm khí dồi dào, đầu óc cũng dần trở nên thanh tỉnh, trở nên thông minh hơn trước."
“Mi đang bốc phét chứ gì? Trên đời này làm gì có chuyện quỷ hồn cấp thấp chỉ cần tu luyện một tháng là có thể trở lên thông minh hơn!" Tề Vân Tu dùng ánh mắt lạnh băng nhìn chăm chú vào quỷ hồn, giọng nói mang theo uy hiếp: “Nếu để ta phát hiện ra nửa câu gian dối, Tôn Thời là người tốt, sẽ không so đo với mi, nhưng Tề Vân Tu ta thì khác, không bao giờ có chuyện ta sẽ bỏ qua cho kẻ nào lừa dối mình đâu!"
Quỷ hồn: “……" Cái gì cơ?! Ở đây mà có người tốt á?! Anh zai họ Tề ơi, anh đang đánh giá sai mức độ hung tàn của anh zai họ Tôn rồi đấy! Đối với i-em, thứ đáng sợ nhất trên đời này chính là nụ cười thân thiện của thằng bạn anh đó!
“i-em không hề bốc phét! Những lời i-em nói đều là sự thật." Quỷ hồn hoảng loạn giải thích: “Lần minh hôn đó, i-em không biết tại sao nhưng hình như là thất bại...... Ngay sau đó âm khí ở nơi này càng thêm nồng đậm, quỷ hồn cũng nhờ vậy mà trở nên mạnh mẽ hơn."
“Thì ra là thế……"
“Cho nên những người dân trong làng đều vô cùng sốt ruột, quyết định tháng sau làm lại nghi thức một lần nữa. i-em còn nghe ngóng được là nghi thức lần này sẽ quyết định sự tồn vong của ngôi làng, nói tóm lại là thắng ăn cả ngã về không. Các vị đến đúng lúc dân làng đang không biết đào đâu ra tân nương để hiến tế, các vị mà đến chậm chút nữa là trưởng thôn đã dẫn người lên huyện bắt cóc mấy cô em xinh tươi về tích trữ dùng dần rồi đấy." Để chứng minh tính chân thức trong lời nói của mình, quỷ hồn còn không quên đưa ra kết luận: “Tóm lại, các vị đến đây vào thời điểm này đúng là xui tận mạng luôn."
“Nếu cảnh tượng trong ảo cảnh là của một tháng trước, thì mọi chuyện tưởng vô lý cũng trở nên hợp lý. Ngôi làng trong ảo cảnh so với ngôi làng ở hiện tại chỉ có một vài điểm khác biệt nho nhỏ, hơn nữa vẻ bề ngoài của dân làng cũng chẳng thay đổi gì, cho nên thời gian diễn ra nghi thức trong ảo cảnh không thể là vào mười mấy năm về trước......." Cố Vô Kế khẽ gật đầu, ngữ khí nói chuyện mang theo vài phần tiếc nuối: “Nếu ngôi làng này không phải là phó bản thần quái, đưa một vài quỷ hồn đến đây tu luyện cũng là một lựa chọn không tồi. Chỉ có một tháng mà đã thông minh lanh lợi nói năng lưu loát vầy rồi."
Tiêu Thành: “……" Cậu ta đang nói cái quái gì vậy?! Hơn nữa tại sao Tề Vân Tu show cái biểu cảm đầy tán đồng như vậy chứ!? Bộ không cảm thấy có cái gì đó sai sai à?
Tiêu Thành mặt ngoài cố tỏ ra bình tĩnh nhưng trong đầu lại liên tục mắng Tề Vân Tu là một tên gay mù quáng, yêu vào là mất não, cũng may là chỉ một lát nữa thôi hắn sẽ được giải thoát khỏi mấy con yêu nghiệt này.
Về phần những suy đoán của Cố Vô Kế và Tề Vân Tu, Tiêu Thành nghe xong cảm thấy vô cùng khiếp sợ, hắn không ngờ rằng chỉ bằng một vài manh mối mơ hồ, mà hai người này đã chạm gần đến chân tướng thực sự, nhưng càng như vậy, hắn càng không thể để cho hai người này tiếp tục sống sót để điều tra ra chân tướng!
Cố Vô Kế bên kia vẫn còn đang mải suy đi nghĩ lại. Cậu có cảm giác nghi thức minh hôn tháng trước sở dĩ thất bại, khẳng định là có liên quan đến người thiếu nữ trong kiệu hoa lúc ấy. Mà chính mình hiện tại vẫn chưa biết được thân phận thực sự của người ta, có thể đánh bại Sơn Thần hay không, điểm mấu chốt chắc hẳn nằm ở người thiếu nữ ấy.
Ít nhất, trong ảo cảnh đối phương đã giúp đỡ mình và Tề Vân Tu, còn không hề có một chút ác ý, vậy nên chắc chắn là người tốt.
Mà nếu muốn biết đối phương là ai, con đường ngắn nhất chính là tìm ra những tư liệu được cấu thành văn bản như cuốn notebook A Anh tìm được trong hang động của Sơn Thần. Nhưng hang động hiện tại không phải nơi bọn họ có thể tuỳ tiện xuất nhập, bây giờ cũng chỉ có thể đặt hết hy vọng ở nhà của trưởng thôn mà thôi, mong là ở đó cũng có một quyển tương tự như vậy.
Cố Vô Kế mở miệng nói: “Thời gian đã không còn sớm, chúng ta tiếp tục đi thôi."
Tề Vân Tu khẽ gật đầu, nhưng bỗng phát hiện ra một điểm khác thường, đội ngũ của bọn họ hình như thiếu mất một người.
“Tiêu Thành mất tích." Cố Vô Kế khẽ nhíu mày: “Mất tích khi nào nhỉ? Rõ ràng phút trước tôi vẫn thấy anh ta đứng ở cuối hàng kia mà....... Chẳng lẽ trong lúc chúng ta không để ý, anh ta đã bị quỷ hồn tha đi mất?"