Muốn Thâu Liền Thâu
Chương 3
Ngay thời khắc Thịnh Tường Trinh gần như bạo phát, chẳng hiểu vì sao Thạch Đại Đầu đột nhiên tỉnh lại.
Tuy biết rằng nếu như lúc này tiết ra, thì sau đó nhất định là xấu hổ đến chết, thế nhưng lúc này khó có thể không thừa nhận rằng khoái cảm mãnh liệt đã khiến đầu óc tiểu vương gia trở nên trống rỗng. Âm thầm nghĩ liều lĩnh, tiểu vương gia thoả thích giãy dụa cái mông, vui sướng mà tiết hết tinh hoa ngay trong tay kẻ kia.
“A a…Ta nhịn không được nữa—"
Thịnh Tường Trinh vốn dĩ là một tuyệt sắc mỹ nhân, hơn nữa hiện tại phát ra thanh âm phóng đãng mê hồn cùng với thần tình lúc đạt được cao trào thì xinh đẹp không gì sánh bằng. Hình ảnh trước mắt khiến một kẻ vừa háo sắc vừa dã thú như Lý Thanh Thạch thiếu chút nữa máu mũi cùng nước miếng dâng trào tại chỗ.
“Tiểu Trinh…Ngươi thoạt nhìn hảo hảo ngon lành nha…So với xâu thịt nướng hay bất luận cái gì ta đã ăn qua thì đúng thật là mỹ vị. Ác." Lý Thanh Thạch hai mắt toả sáng nhìn đại mĩ nhân nằm trong lòng cả người yếu đuối vô lực sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, làn da trắng trong lộ ra vài điểm hồng sắc.
Tiểu vương gia sau khi xuất tinh vốn cũng đã xấu hổ và giận dữ muốn chết lại nghe người kia nói vậy thiếu chút nữa hôn mê một trận.
“Ngươi cái tên tảng đá thối ngu ngốc! Dám nhục nhã bản vương như thế, so sánh ta với xâu thịt nướng, ngươi thật không muốn sống nữa sao?" Thịnh Tường Trinh một bên chửi ầm lên, một bên len lén chỉnh đốn lại hạ thân đang mất trật tự.
“Ta đã bao giờ nhục nhã tiểu Trinh đâu? Ta đây yêu nhất là xâu thịt nướng ngon lành a." Thạch Đại Đầu trưng ra vẻ mặt vô tội, rõ ràng ý mình chỉ là khen da thịt y phấn nộn thôi mà.
“Hừ…Ai muốn cho ngươi ăn a? Ngươi cũng không nên cóc mà đòi ăn thịt thiên nga." Thịnh Tường Trinh trong lòng rõ ràng vui sướng nhảy nhót không ngớt nhưng có chết cũng chẳng chịu thừa nhận, giả vờ hất cằm lên xem như chuyện không đáng nói.
“Thịt thiên nga? Ta thật đúng là chưa từng nếm qua. Bất quá ta nghĩ thịt vịt quay tương đối ăn ngon rồi. Tiểu Trinh, ta nói cho ngươi hay, lần trước Tiểu Lan ở Hương Hương Lâu hay mời ta ăn vịt quay, cái thịt kia thật béo a—"
“A— ngươi câm miệng ngay cho bản vương! Câm miệng!"
Mỗi lần vừa đến thời khắc ngọt ngào, cái tên tảng đá đáng chết này lại bắt đầu nói xàm nói xiêng, quả thật mau khiến y tức chết.
“Gì chứ tiểu Trinh lại bảo ta câm miệng a?" Lý Thanh Thạch bất mãn nhíu đôi mày kiếm, “A, ta nghĩ tới… Tiểu Trinh, ngươi còn không chịu nói cho ta biết, nửa đêm ngươi chạy đến gian phòng ta làm gì a?"
Lúc này Thịnh Tường Trinh hồi tưởng lại hành vi hoang đường của chính mình khi trước, không khỏi mắc cỡ làm hai bên vành tai đều ửng đỏ.
“Yêu…Ai cần ngươi lo, mỗi một tấc đất trong vương phủ đều là thuộc về bản vương, bản vương muốn đi vui vẻ nơi nào liền đi nơi ấy!"
“Thế nhưng khi ta đang ngủ ngươi lại chạy tới lôi kéo tay của ta, giúp ngươi chà xát kê kê a?"
Thịnh Tường Trinh không nghĩ tới tên tảng đá này vốn suy nghĩ đơn giản thế nhưng ngày hôm nay lại như thế nhanh mồm nhanh miệng, toàn nói những câu khiến y thiếu chút nữa không thể trả lời được.
“Bản vương…Bản vương tới là để trả thù, ai kêu ngươi lần trước nhờ bản vương giúp ngươi lộng, sở dĩ để công bằng, chính là ngươi lần này cũng nên giúp ngược lại bản vương."
“Ác, thì ra là thế a. Không thành vấn đề, chỉ cần ta ra tay bảo đảm sẽ làm tiểu Trinh sướng đến méo mó. Bất quá nếu như tiểu Trinh muốn chà xát kê kê, đáng lẽ nên nhằm thời điểm ta tỉnh ngủ, chứ còn như khi nãy chẳng phải là rất không sướng sao?"
Thịnh Tường Trinh nghe vậy thật không biết nên khóc hay nên cười, chính là bản thân thật sai lầm, hơn một nghìn lần chửi bới hắn nhưng rốt cuộc vẫn là đem lòng yêu thương.
“A, tiểu Trinh, ta nãy giờ quên chiêu đãi ngươi. Lần này ta đi Xuân Hoa Các, tiểu Quyên lại tặng ta một gói thịt bò hương nhuyễn, ngươi chờ một chút ta đi lấy cho ngươi ăn". Lý Thanh Thạch không để ý đến tâm trạng của người bạn thời thơ ấu có muốn ăn hay không, thật cao hứng mà bừng bừng rời khỏi giường.
“Không ăn! Không ăn! Ai muốn ăn cái loại đồ vật của ả tiện nhân gì đó đưa cho, ngươi cho ta là—"
Thịnh Tường Trinh lời còn chưa dứt, vừa nhìn thấy Thạch Đại Đầu lấy ra cái gì đó, sợ đến mức mấy chữ cuối nuốt lại trong cổ họng, thiếu chút nữa nghẹn thở mà chết.
“Tiểu Trinh? Ngươi làm sao vậy? Ngươi có đúng hay không rất thích ăn thịt bò nhuyễn, sở dĩ vì vậy mà vui vẻ đến mức nói không nên lời?"
Thịnh Tường Trinh lòng ngực một trận nặng nề cũng đã nhanh chóng khôi phục lại khí lực, bất quá cũng đã bị doạ đến chỉ còn nửa cái mạng.
“Ngươi…Ngươi thế nào lại có hộp này? Nhanh…Nói mau!"
Chỉ thấy Thạch Đại Đầu lấy ra từ dưới giường mình chính là bảo hạp bí mật đã bị mất trộm của Thịnh Tường Trinh.
Nhìn chiếc hộp màu trắng trên tay một chút, nhìn lại vẻ mặt Thịnh Tường Trinh biểu tình vô cùng bàng hoàng, Lý Thanh Thạch không giải thích được liền nói: “Có một sáng sớm nọ, ngay lúc ta tỉnh lại, đã phát hiện cái hộp này trong tủ quần áo a. Ta xem liền nghĩ bên ngoài hộp rất đẹp, sau đó mở hộp ra lại phát hiện–ai nha, tiểu Trinh ngươi làm sao vậy?"
Phát hiện Thịnh Tường Trinh vẻ mặt hóa xanh, cơ thể vô lực muốn không chịu đựng được, đã gần như sắp ngã xuống đất, Lý Thanh Thạch vươn cánh tay to lớn ra, nhanh tiến lên đỡ lấy y.
“Ngươi…Ngươi đã mở hộp?" Thịnh Tường Trinh hơi thở mong manh hỏi.
“Đúng vậy, ta đã mở hộp a."
“Nha…Vậy ngươi thấy bên trong có vật gì vậy?"
“Cái gì cũng không có a. Ta vốn đang tưởng nói không chừng bên trong là có cái gì ăn ngon, kết quả đều là một đống đồ hỏng. Nào là vải cũ, sách rách, bút hư, dù ta nhiều lần xem đi xem lại vẫn là không tìm thấy một điểm thực vật ở bên trong, thực sự là làm ta tức chết. Bất quá nói đến cũng kì quái, ta thế nào nghĩ những đồ hỏng này nhìn hảo quen mắt a?"
“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi mau nói cho ta biết, ngươi đã đem mấy thứ kia đi vứt bỏ ở nơi nào hả?!"
“Ta đi bỏ ở phía đống rác a."
“Ngươi…Ngươi nói cái gì? Ngươi đã đem chúng vứt trong đống rác sao?" Thịnh Tường Trinh nghe vậy cảm giác đất trời một trận rung chuyển.
“Gì chứ giữ lại vài thứ kia a? Chúng thật sự là không ăn được. Sở dĩ ta đem vứt hết chúng đi nhưng lại lưu giữ chiếc hộp đựng vì trên hết ta yêu nhất là đồ ăn vặt. Tiểu Trinh ngươi xem, bên trong ta dùng để chứa thịt bò nhuyễn, đậu phụ khô, hoa quế cao còn có — tiểu Trinh, ngươi…Ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng khóc a."
Lý Thanh Thạch tuy đã nhiều lần nhận thức Thịnh Tường Trinh, chính đây là lần đầu tiên thấy người bạn hung hăng thuở bé rơi nước mắt, không khỏi hoảng hốt liền luống cuống tay chân, chẳng biết làm sao cho phải.
“Ngươi quá đáng lắm…Ngươi nỡ nào làm vậy với bảo bối thất lạc của ta…"
Thịnh Tường Trinh vừa nghe được bảo bối do chính mình âu yếm cất kĩ nhiều năm như thế lại bị tảng đá thối ngu ngốc này không chút nào quí trọng mà tùy ý vứt bỏ, nhất thời đau lòng đến chết.
Chỉ cảm thấy tâm ý chính mình nhiều năm qua đau khổ thầm mến hắn, tựa hồ đối với vài thứ kia là như nhau, xem chúng nó như trân bảo mà cất giấu trong hạp, nhưng bị cái tên tảng đá thối ngu ngốc không hề để ý giá trị bụi bặm chồng chất, đem vứt bỏ một cách đơn giản như vậy.
Đã không còn…Cái gì cũng không còn nữa…
Kết quả là, tất cả chính là công dã tràng…
Luôn luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa chính là tiểu vương gia Thịnh Tường Trinh đột nhiên che mặt thất thanh khóc rống lên.
Lý Thanh Thạch thấy Thịnh Tường Trinh khóc khóc thương tâm như thế, gấp đến độ vây quanh bên hắn, xoay người hắn lại: “Tiểu Trinh, ngươi đừng khóc a, có đúng hay không ta làm sai chỗ nào? Ngươi mất hứng cứ giống như trước đánh ta là được rồi, van cầu ngươi đừng khóc nữa."
“Ô…" Thịnh Tường Trinh chính là liên tục khóc một hồi.
“Ngươi như thế nào còn khóc a? Nếu không Thạch Đại Đầu tùy tiện cho ngươi xử phạt có được không?"
Thịnh Tường Trinh nghe vậy đột nhiên ngừng khóc, hắn chậm rãi nâng khuôn mặt dính đầy nước mắt dừng ở trước Thạch Đại Đầu, “Thật vậy chăng?"
Lý Thanh Thạch chưa từng gặp qua đại mĩ nhân loại này lê hoa đái lệ phong tình tuyệt mĩ, không khỏi trừng mắt si ngốc, chỉ có thể quên hết tất cả mà liều mạng gật đầu.
“Vậy ngươi nhắm mắt lại, bản vương hảo hảo phạt ngươi."
“Ác." Tuy rằng không biết lần này sẽ bị xử phạt nghiêm khắc đến mức nào, nhưng chỉ cần tiểu Trinh không khóc, Lý Thanh Thạch mặc kệ tất cả bất luận thế nào.
Thịnh Tường Trinh nhìn thật chăm chú cái con người trước mặt, đã không anh tuấn lại càng là không thông minh, nhưng chỉ cần hắn nhẹ nhàng cười, là có thể xem như triệt để hoà tan lòng người…
Không bao giờ…cần cố kị nhiều như vậy nữa.
Quay về với sự thật rằng bản vương cái gì cũng đã không có nữa!
Chờ đến một ngày hắn tùy tiện cùng một nữ nhân nào đó chung sống về sau hẳn là sẽ như thế quên đi ta, còn không bằng để hiện tại hắn triệt để thuộc về ta!
Khát vọng sở hữu đủ để thiêu hủy lí trí khiến Thịnh Tường Trinh thực hiện quyết định lớn nhất của đời mình.
Hắn sẽ hành động bằng bất cứ giá nào!
Thịnh Tường Trinh một tay ôm cổ người trong lòng, liền hung hăng hôn lên trước!
Hai mắt lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, trong đêm tối sáng lạng tựa như khói lửa, quang hoả bắn ra bốn phía!
“Hanh ân…"
Điên cuồng mà hôn môi, điên cuồng mà dây dưa, Thịnh Tường Trinh chăm chú mà ôm lấy Lý Thanh Thạch, phát sinh tiếng rên rỉ tiêu hồn…
Mà khi đầu lưỡi dâm đãng mềm mại tựa không gì sánh được mỗi một lần đụng chạm đảo qua, Lý Thanh Thạch hệt như bị sét đánh trúng, toàn thân đều chấn động choáng váng.
Hoàn toàn mất đi khả năng lí giải xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác dã thú cho hắn biết, hiện tại kẻ đang dây dưa ở môi hắn khiến cho chính bản thân mình phát sinh vui sướng khó có thể tưởng tượng.
“Thạch ca ca…" Thịnh Tường Trinh tư thái dâm mỹ vươn đầu lưỡi nhấm nháp môi dưới Lý Thanh Thạch, trong miệng phát sinh tiếng hô hoán ngọt ngào.
“Tiểu Trinh…" Lý Thanh Thạch lần đầu tiên được người khác gọi hắn như thế, đầu khớp xương đều muốn rã rụng.
Thịnh Tường Trinh thấy người trong lòng bộ dáng ý loạn tình mê, kích động không ngớt, lập tức thừa thắng xông lên, một đường kéo áo hắn xuống tận ngực, đẩy ra vạt áo, một ngụm ngậm lấy đầu núm nâu sẫm mà cố sức hút–
“A a– tiểu Trinh–"
Chưa bao giờ biết đầu vú nam nhân cũng khả dĩ như vậy mà cường liệt vui vẻ, đột nhiên Lý Thanh Thạch gầm nhẹ một tiếng, một cú xoay người đã đem Thịnh Tường Trinh đẩy ngã xuống đất.
Hệt như dã thú ồ ồ thở dốc, Lý Thanh Thạch lung tung xé mở y phục Thịnh Tường Trinh, tại nơi trắng nõn mềm dẻo trên thân thể mà thoả thích hôn môi, cắn mút, lưu lại tầng tầng ấn kí hồng sắc đầy dâm mỹ.
Hai người kích động kêu loạn lên, toàn thân đều nóng hầm hập được bao phủ bởi mồ hôi…
Hiện nay hoàng đệ được thánh thượng sủng ái nhất, tiểu vương gia tôn quí không gì sánh được bị một đứa ở địa vị thấp kém trong vương phủ đè xuống sàn nhà đầy bụi bẩn hung hăng chà đạp, nhưng tuyệt không cảm thấy khuất nhục một chút nào, trái lại còn mừng rỡ như điên, hưng phấn mà thần hồn điên đảo.
“A…A…Thạch ca ca…Siết ta…Lại dùng lực siết ta!"
Mặc kệ bị ôm gắt gao đến thế nào vẫn là nghĩ chưa đủ, Thịnh Tường Trinh hận không thể cứ như vậy mà tiến hẳn vào trong cốt nhục của kẻ kia, vĩnh viễn cùng hắn không chia lìa.
“Tiểu Trinh, tiểu trinh! Nhĩ hảo hương…Hảo hảo ngon…Ta thế nào đều vẫn là ăn không đủ…Di, ngươi ở đây thế nào có khỏa tiểu đậu đỏ?"
Lý Thanh Thạch không biết nốt hồng ở phía dưới đầu vú bên phải của Thịnh Tường Trinh chính là tử huyệt của y, hắn chỉ cảm thấy khả ái không gì sánh được, không lưu tình chút nào mà bắt đầu dùng lực hút mạnh, khiến cho Thịnh Tường Trinh toàn thân co quắp, kêu khóc liên tục.
“A a — không được — Thạch ca ca — nơi này không được a — ngươi tha ta tha ta đi–"
“Tiểu Trinh, hảo khả ái, ngươi hảo khả ái a…" Lý Thanh Thạch chưa bao giờ chính mình nhận thức rằng người bạn thời thơ ấu dĩ nhiên cũng có bộ mặt động lòng người như thế, không khỏi giống như tiểu hài tử có món đồ chơi mới, hưng phấn mà vừa ôm vừa hôn.
Trước mặt người bên ngoài luôn luôn giữ một bộ dáng cao cao tại thượng, tiểu vương gia khả ái đến thần thánh bất khả xâm phạm, dĩ nhiên tuyệt không tức giận, trái lại vẻ mặt hài lòng vì được yêu thích lộ rõ. “Bản vương thoạt nhìn thật sự khả ái sao?"
“Khả ái, thực sự hảo khả ái, khuôn mặt đỏ hồng hệt táo chín thoạt nhìn hảo hảo ngon ác."
“Vậy ngươi liền ăn đi…" Thịnh Tường Trinh hai mắt phủ đầy hơi nước nhìn âu yếm kẻ kia, “Đem ta ăn tươi…Làm ta hoàn toàn thuộc về ngươi…"
“Tiểu Trinh…" Nhìn Thịnh Tường Trinh nhãn thần câu nhân cùng ý tứ kia trong lời nói, Lý Thanh Thạch nghĩ bản thân nhất định đang nằm mơ.
Bình thường tiểu vương gia luôn luôn bá đạo, đối hắn vừa đánh vừa mắng, thế nào ngày hôm nay lại có khả năng nói ra những lời như vậy.
“Ngươi còn đang chờ cái gì? Ngươi ở đây cũng như thế rồi…" Thịnh Tường Trinh đưa tay nắm lấy đũng quần của Thạch Đại Đầu, một bên kéo ra côn thịt đã vô pháp trướng lớn, “Cứng quá."
Lý Thanh Thạch bị một trảo của hắn nắm trụ lấy “ham muốn", đầu liền trống rỗng, hắn quyết định không thèm suy nghĩ vì sao, quay về với sự thật chính mình cũng nghĩ không ra. “A — mặc kệ, ta nhịn không được nữa!"
Theo một tiếng rống to hơn, hắn tựa như dã thú động dục, hưng phấn mà xé mở đũng quần Thịnh Tường Trinh, một tay liền cầm lấy côn thịt mỹ lệ thật chẳng biết hình dung làm sao, so sánh với côn thịt dữ tợn của mình là hoàn toàn bất đồng.
“A a — Thạch ca ca –" Thịnh Tường Trinh thoải mái phát ra thanh âm dâm đãng, khó nhịn nổi mà giãy dụa vòng eo.
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Thạch gần gũi quan sát kê kê của người khác như vậy, không khỏi hiếu kì liền hưng phấn mà nhìn rồi nói, “Tiểu Trinh, kê kê của ngươi thật xinh đẹp ác…A, ta nghĩ tới! Liền giống hệt cây vải băng côn mà ta thích ăn? Thật trắng thật thơm, ăn vào thật ngọt ngào.
“Cáp a…Cáp a…Thạch ca ca…Vậy ngươi mau tới ăn a…Giống như liếm băng côn liền liếm đi, mút đi có được hay không?"
“Hi, tốt tốt. Ta còn sợ tiểu Trinh không chịu cho ta mút đó."
“Ô…Thạch ca ca, van cầu ngươi nhanh lên một chút mút ta!" Thịnh Tường Trinh thèm khát đến mức nước mắt đều đã nhanh chảy xuống.
Lý Thanh Thạch vừa nhìn qua mỹ nhân biểu hiện loại này thần tình nhu nhược xót thương, lập tức thú tính trỗi dậy, hận không thể một ngụm đem y nuốt xuống dưới.
Hắn há mồm hàm trụ nam căn mỹ vị “Băng côn", liền thô lỗ mà mút mà liếm, vẫn là liếm phía trên đỉnh một ít, sau rốt cuộc chuyển hướng từ từ xuống phía hai khoả tiểu thịt bên dưới, thẳng tiến mà khiến cho tiểu vương gia của chúng ta hồn phi phách tán, thanh âm liên tục phát ra.
“A a — trời ạ — hảo sướng hảo sướng a — đã chết — ta muốn chết — " Thịnh Tường Trinh suối tóc dài bị xõa ra lung tung, điên cuồng thở dốc mà lớn tiếng kêu khóc.
Mặc kệ đã từng dùng qua bít tất hoặc ống tay áo thâu được của người trong lòng để tự an ủi cũng là đạt tới vui vẻ, hiện tại đều thua xa việc bị hắn hàm trụ trong miệng, cảm giác quả là tiêu hồn đến tận xương tủy.
“Ô…Ta sướng chết mất…Thạch ca ca — thạch ca ca –"
Thanh âm la khóc tràn đầy mùi vị tình dục làm Lý Thanh Thạch một thân hoả nhiệt đòi hỏi được phát tiết cấp tốc đến muốn điên, “Tiểu Trinh, làm sao bây giờ? Kê kê ta trướng lớn sắp bạo phát, ta hảo muốn đi vào bên trong ngươi, tiểu Trinh, van cầu ngươi để ta đi vào!"
Thịnh Tường Trinh nhiều năm qua dù nằm mơ đều mơ được nghe lời này từ người trong lòng, hôm nay rốt cuộc chính tai nghe được, thế nào có khả năng cự tuyệt, “Hảo, Thạch ca ca, tiến đến, nhanh lên một chút tiến đến."
“Tiểu Trinh, ngươi đối ta thật tốt! Các cô nương khác thấy kê kê của ta đều chê là quá lớn, không cho ta đi vào."
“Cái gì? Lẽ nào…lẽ nào ngươi chưa từng cùng các nàng chính thức làm xong?"
“Làm xong? Mỗi lần ta đi Câu Lan Viện rồi cởi quần là bắt đầu các nàng thét lên chói tai, như thế nào mà làm xong được? Ta cứng đến muốn làm, các nàng lại bắt đầu khóc lóc, nói nếu như cho ta làm một lần thì ba tháng cũng không có khả năng tiếp khách, đến cuối cùng không biết làm gì khác hơn là đưa ra đồ vật này nọ rồi tiễn ta đi. Tiểu Trinh, ngươi nói các nàng có đúng hay không là rất quá đáng?"
Thịnh Tường Trinh nghe vậy không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
Y nghe nói tên Thạch Đại Đầu này tính dục kỳ cường rất được các cô nương của Câu Lan Viện hoan nghênh, mỗi lần đi kỹ viện đều đem lễ vật trở về, báo hại y nghe xong ngủ không yên, không nghĩ tới sự thực dĩ nhiên là như vậy.
“Các nàng thực sự rất quá đáng. Bất quá Thạch ca ca về sau có ta, liền không bao giờ…đi đến mấy nơi đó nữa, có được hay không?"
“Đương nhiên được. Bất quá tiểu Trinh, ngươi thực sự cho ta làm? Ngươi không sợ?"
“Chớ sợ chớ sợ, Thạch ca ca, ngươi nhanh lên một chút ôm ta."
“Tiểu Trinh, ngươi đối với ta tốt nhất!" Lý Thanh Thạch hoan hô một tiếng liền ôm lấy Thịnh Tường Trinh, đưa y xoay người đưa lưng về phía mình.
Tuy rằng Thạch Đại Đầu vốn suy nghĩ đơn giản nhưng chỉ riêng việc giường chiếu là cao thủ trời sinh.
Kỳ thật mỗi lần hắn đi Câu Lan Viện, các cô nương nơi đó đều bị công việc tiền diễn của hắn trêu đùa đến mức dục tiên dục tử, hận không thể nhanh một chút cùng hắn mây mưa vân vũ, nhưng khi mỗi người vừa nhìn qua “Quái vật lớn" kinh khủng kia, lập tức sợ đến bỏ trốn mất dạng.
Lý Thanh Thạch khẽ đẩy ra mái tóc dài của Thịnh Tường Trinh, tại trên chiếc cổ mỹ lệ mà nhẹ nhàng hôn môi khẳng cắn, làm Thịnh Tường Trinh kìm lòng không đậu phát sinh thanh âm rên rỉ vui thích, bất giác giãy dụa cái mông, hướng phía sau mà đưa đẩy.
“Hanh a…Tiểu Trinh, ngươi đừng lộn xộn, nếu không ta sẽ không khống chế được mình." Lý Thanh Thạch tự biết đại kê kê của hắn đều không giống như người thường, bằng không hôm nay chính là hắn khi không lại nhận được một con gà giò. Vì vậy liền thực hiện nhiều việc tiền hí, khiến Thịnh Tường Trinh thật thả lỏng.
Đáng tiếc Thịnh Tường Trinh đang trong cơn dục hoả đốt người tuyệt không cảm kích.
“Ta muốn ta muốn, ngươi nhanh lên một chút đi."
Đã liên tục mấy buổi tối thân thể không có tự an ủi, dục vọng dâng trào gần như phát cuồng. Thịnh Tường Trinh chủ động bài khai song mông mình, lộ ra cái kia huyệt khẩu hé ra co lại ngập tràn khát vọng, hoàn toàn mê hoặc kẻ phía sau.
“Thạch ca ca, nhanh lên một chút tiến đến."
“Tiểu Trinh…Ngươi…Ngươi…"
Đại khái trên đời này không một người nam nhân bình thường nào khi nhìn thấy mỹ cảnh mê người trước mắt mà không sôi sục huyết mạch.
Lý Thanh Thạch kích động cầm lấy dương cụ cực đại dọa người, nhắm ngay huyệt khẩu dâm loạn, một cú động thân liền thẳng tắp sáp đi vào —
“A a –"
Thịnh Tường Trinh ngẩng đầu thất thanh khóc đi ra, thịt huyệt nho nhỏ bị hung khí thật lớn không gì sánh được hung hăng muốn bổ ra, huyết thống hoàng thất tôn quí không gì sánh được càng không ngừng lăn lộn trên sàn nhà dơ bẩn…
Cảm giác ngũ tạng lục phủ cũng muốn bị lôi ra, khiến tiểu vương gia đau đến chết đi sống lại, nhưng cũng đồng thời làm hắn nhận thức được một loại cảm giác khác vô pháp thay thế, cực kì vui vẻ một cách dị thường dâm mỹ!
“Ô…Thạch ca ca…Ngươi tại bên trong ta…Ngươi thực sự là ở bên trong ta…ta không phải là đang nằm mơ chứ…A a — Ngươi hảo lớn…Cứng quá a…A a — đau quá…Nhưng là hảo sướng…Hảo sướng a–"
“Cáp a…Cáp a…Tiểu Trinh — tiểu Trinh… Ngươi nơi này hảo chặt hảo nhỏ…Cắn chặt ta thật thoải mái…Ân a…Sướng đã chết…Ta muốn thao ngươi! Thao chết ngươi!"
Thạch Đại Đầu ngày trước trời sinh tính dục kì cường, dương cụ lớn một cách đặc biệt, tưởng chừng đành thương cảm mà mất đi công dụng ban đầu, tuy nhiên ngày hôm nay rốt cuộc cũng được đền bù tâm nguyện, lập tức như là ngựa hoang thoát cương, mãnh lực cưỡi lên con ngựa mẹ đang chật vật vất vã ở dưới thân.
“A a — Thạch ca ca — hảo bổng hảo bổng — nói xem, nơi này hay nơi này — ô — ngươi thao chết ta đi — ta muốn chết — a a — thao chết ta –"
Côn thịt cực đại ở trong tràng nội nho nhỏ thô bạo xuyên xỏ, như cuồng phong mưa rào mà mãnh lực trừu sáp, mỗi lần tiến đến đều đánh đúng vào một điểm cực khoái ở chỗ sâu nhất tại tràng nội, cảm giác đau đớn hòa quyện cùng kích thích sung sướng, làm Thịnh Tường Trinh kêu khóc đến không thở nổi.
Nguyên lai Thịnh Tường Trinh trong nóng ngoài lạnh, trời sinh thể chất dâm đãng, người như vậy giống nhau ở tính cách phong lưu, nam nhân sẽ đi nơi tầm hoa vấn liễu, nữ nhân mỗi người trở thành dâm phụ phóng đãng lẳng lơ, nhưng hết lần này tới lần khác tiểu vương gia của chúng ta thật đã hết hy vọng cứu vãn, không chỉ tính cách hắn kỳ lạ mà còn có khuynh hướng hưởng thụ ngược đãi, từ nhỏ luôn mộng tưởng được Thạch Đại Đầu âu yếm đối đãi một cách thô bạo, người khác căn bản hắn đều chỉ liếc mắt qua. Vậy nên nhiều năm qua vị tiểu vương gia quyền khuynh thiên hạ, tuấn mĩ vô song đều như thế “Thủ thân như ngọc", mỗi ngày chỉ có thể len lén cầm vật gì đó của người trong lòng tạm an ủi bản thân.
Hôm nay thân thể nhiều năm qua cơn khát rốt cuộc cũng được thoả mãn, không khỏi như thú mẹ nổi cơn điên thoả thích hò hét, ra sức giãy dụa cái mông, dĩ nhiên ý muốn hùa theo người trong lòng thật hung thật kịch liệt thao kiền.
“Cáp a…Tiểu Trinh…Đi, chúng ta lại đổi một tư thế."
Lý Thanh Thạch cứ giữ nguyên tư thế như vậy cắm ở trong cơ thể Thịnh Tường Trinh, ngạnh lên mà đưa y đảo lộn nhiều lần–
“A a –" quy đầu thật lớn cứ thế hung hăng thổi qua tràng nội yếu đuối mẫn cảm, quá mức kích thích cường liệt vui vẻ, khiến Thịnh Tường Trinh một trận co quắp mạnh, kêu lên ai oán mà bắn đi ra–
“Ác ác — tiểu Trinh không nên hấp chặt như thế — a a — không được, ta muốn tiết — a –"
Thịt huyệt nho nhỏ thình lình xảy ra cường lực co rút làm lưng Lý Thanh Thạch một trận tê rần, thình lình tinh quan mở rộng ra, kêu to một phát bắn đi ra–
Một lượng thật lớn tinh dịch vừa nóng vừa đặc ngập đầy tràng nội, làm tiểu vương gia dâm đãng của chúng ta vừa một trận run run thét chói tai…
Hai người chẳng hề mệt mỏi rã rời, lòng tham không đáy mà làm tình tròn một đêm.
Thẳng đến ngày rạng sáng, rốt cục cũng cảm thấy mỹ mãn liền cùng ôm nhau chìm vào mộng đẹp.
—————-
Tử An tiên sinh: ai chà, cái chương này thật đáp ứng đúng kỳ vọng của lớp hậu bối đối với Mê Dương tỷ tỷ à nha =]]!
Tuy biết rằng nếu như lúc này tiết ra, thì sau đó nhất định là xấu hổ đến chết, thế nhưng lúc này khó có thể không thừa nhận rằng khoái cảm mãnh liệt đã khiến đầu óc tiểu vương gia trở nên trống rỗng. Âm thầm nghĩ liều lĩnh, tiểu vương gia thoả thích giãy dụa cái mông, vui sướng mà tiết hết tinh hoa ngay trong tay kẻ kia.
“A a…Ta nhịn không được nữa—"
Thịnh Tường Trinh vốn dĩ là một tuyệt sắc mỹ nhân, hơn nữa hiện tại phát ra thanh âm phóng đãng mê hồn cùng với thần tình lúc đạt được cao trào thì xinh đẹp không gì sánh bằng. Hình ảnh trước mắt khiến một kẻ vừa háo sắc vừa dã thú như Lý Thanh Thạch thiếu chút nữa máu mũi cùng nước miếng dâng trào tại chỗ.
“Tiểu Trinh…Ngươi thoạt nhìn hảo hảo ngon lành nha…So với xâu thịt nướng hay bất luận cái gì ta đã ăn qua thì đúng thật là mỹ vị. Ác." Lý Thanh Thạch hai mắt toả sáng nhìn đại mĩ nhân nằm trong lòng cả người yếu đuối vô lực sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, làn da trắng trong lộ ra vài điểm hồng sắc.
Tiểu vương gia sau khi xuất tinh vốn cũng đã xấu hổ và giận dữ muốn chết lại nghe người kia nói vậy thiếu chút nữa hôn mê một trận.
“Ngươi cái tên tảng đá thối ngu ngốc! Dám nhục nhã bản vương như thế, so sánh ta với xâu thịt nướng, ngươi thật không muốn sống nữa sao?" Thịnh Tường Trinh một bên chửi ầm lên, một bên len lén chỉnh đốn lại hạ thân đang mất trật tự.
“Ta đã bao giờ nhục nhã tiểu Trinh đâu? Ta đây yêu nhất là xâu thịt nướng ngon lành a." Thạch Đại Đầu trưng ra vẻ mặt vô tội, rõ ràng ý mình chỉ là khen da thịt y phấn nộn thôi mà.
“Hừ…Ai muốn cho ngươi ăn a? Ngươi cũng không nên cóc mà đòi ăn thịt thiên nga." Thịnh Tường Trinh trong lòng rõ ràng vui sướng nhảy nhót không ngớt nhưng có chết cũng chẳng chịu thừa nhận, giả vờ hất cằm lên xem như chuyện không đáng nói.
“Thịt thiên nga? Ta thật đúng là chưa từng nếm qua. Bất quá ta nghĩ thịt vịt quay tương đối ăn ngon rồi. Tiểu Trinh, ta nói cho ngươi hay, lần trước Tiểu Lan ở Hương Hương Lâu hay mời ta ăn vịt quay, cái thịt kia thật béo a—"
“A— ngươi câm miệng ngay cho bản vương! Câm miệng!"
Mỗi lần vừa đến thời khắc ngọt ngào, cái tên tảng đá đáng chết này lại bắt đầu nói xàm nói xiêng, quả thật mau khiến y tức chết.
“Gì chứ tiểu Trinh lại bảo ta câm miệng a?" Lý Thanh Thạch bất mãn nhíu đôi mày kiếm, “A, ta nghĩ tới… Tiểu Trinh, ngươi còn không chịu nói cho ta biết, nửa đêm ngươi chạy đến gian phòng ta làm gì a?"
Lúc này Thịnh Tường Trinh hồi tưởng lại hành vi hoang đường của chính mình khi trước, không khỏi mắc cỡ làm hai bên vành tai đều ửng đỏ.
“Yêu…Ai cần ngươi lo, mỗi một tấc đất trong vương phủ đều là thuộc về bản vương, bản vương muốn đi vui vẻ nơi nào liền đi nơi ấy!"
“Thế nhưng khi ta đang ngủ ngươi lại chạy tới lôi kéo tay của ta, giúp ngươi chà xát kê kê a?"
Thịnh Tường Trinh không nghĩ tới tên tảng đá này vốn suy nghĩ đơn giản thế nhưng ngày hôm nay lại như thế nhanh mồm nhanh miệng, toàn nói những câu khiến y thiếu chút nữa không thể trả lời được.
“Bản vương…Bản vương tới là để trả thù, ai kêu ngươi lần trước nhờ bản vương giúp ngươi lộng, sở dĩ để công bằng, chính là ngươi lần này cũng nên giúp ngược lại bản vương."
“Ác, thì ra là thế a. Không thành vấn đề, chỉ cần ta ra tay bảo đảm sẽ làm tiểu Trinh sướng đến méo mó. Bất quá nếu như tiểu Trinh muốn chà xát kê kê, đáng lẽ nên nhằm thời điểm ta tỉnh ngủ, chứ còn như khi nãy chẳng phải là rất không sướng sao?"
Thịnh Tường Trinh nghe vậy thật không biết nên khóc hay nên cười, chính là bản thân thật sai lầm, hơn một nghìn lần chửi bới hắn nhưng rốt cuộc vẫn là đem lòng yêu thương.
“A, tiểu Trinh, ta nãy giờ quên chiêu đãi ngươi. Lần này ta đi Xuân Hoa Các, tiểu Quyên lại tặng ta một gói thịt bò hương nhuyễn, ngươi chờ một chút ta đi lấy cho ngươi ăn". Lý Thanh Thạch không để ý đến tâm trạng của người bạn thời thơ ấu có muốn ăn hay không, thật cao hứng mà bừng bừng rời khỏi giường.
“Không ăn! Không ăn! Ai muốn ăn cái loại đồ vật của ả tiện nhân gì đó đưa cho, ngươi cho ta là—"
Thịnh Tường Trinh lời còn chưa dứt, vừa nhìn thấy Thạch Đại Đầu lấy ra cái gì đó, sợ đến mức mấy chữ cuối nuốt lại trong cổ họng, thiếu chút nữa nghẹn thở mà chết.
“Tiểu Trinh? Ngươi làm sao vậy? Ngươi có đúng hay không rất thích ăn thịt bò nhuyễn, sở dĩ vì vậy mà vui vẻ đến mức nói không nên lời?"
Thịnh Tường Trinh lòng ngực một trận nặng nề cũng đã nhanh chóng khôi phục lại khí lực, bất quá cũng đã bị doạ đến chỉ còn nửa cái mạng.
“Ngươi…Ngươi thế nào lại có hộp này? Nhanh…Nói mau!"
Chỉ thấy Thạch Đại Đầu lấy ra từ dưới giường mình chính là bảo hạp bí mật đã bị mất trộm của Thịnh Tường Trinh.
Nhìn chiếc hộp màu trắng trên tay một chút, nhìn lại vẻ mặt Thịnh Tường Trinh biểu tình vô cùng bàng hoàng, Lý Thanh Thạch không giải thích được liền nói: “Có một sáng sớm nọ, ngay lúc ta tỉnh lại, đã phát hiện cái hộp này trong tủ quần áo a. Ta xem liền nghĩ bên ngoài hộp rất đẹp, sau đó mở hộp ra lại phát hiện–ai nha, tiểu Trinh ngươi làm sao vậy?"
Phát hiện Thịnh Tường Trinh vẻ mặt hóa xanh, cơ thể vô lực muốn không chịu đựng được, đã gần như sắp ngã xuống đất, Lý Thanh Thạch vươn cánh tay to lớn ra, nhanh tiến lên đỡ lấy y.
“Ngươi…Ngươi đã mở hộp?" Thịnh Tường Trinh hơi thở mong manh hỏi.
“Đúng vậy, ta đã mở hộp a."
“Nha…Vậy ngươi thấy bên trong có vật gì vậy?"
“Cái gì cũng không có a. Ta vốn đang tưởng nói không chừng bên trong là có cái gì ăn ngon, kết quả đều là một đống đồ hỏng. Nào là vải cũ, sách rách, bút hư, dù ta nhiều lần xem đi xem lại vẫn là không tìm thấy một điểm thực vật ở bên trong, thực sự là làm ta tức chết. Bất quá nói đến cũng kì quái, ta thế nào nghĩ những đồ hỏng này nhìn hảo quen mắt a?"
“Hãy bớt sàm ngôn đi, ngươi mau nói cho ta biết, ngươi đã đem mấy thứ kia đi vứt bỏ ở nơi nào hả?!"
“Ta đi bỏ ở phía đống rác a."
“Ngươi…Ngươi nói cái gì? Ngươi đã đem chúng vứt trong đống rác sao?" Thịnh Tường Trinh nghe vậy cảm giác đất trời một trận rung chuyển.
“Gì chứ giữ lại vài thứ kia a? Chúng thật sự là không ăn được. Sở dĩ ta đem vứt hết chúng đi nhưng lại lưu giữ chiếc hộp đựng vì trên hết ta yêu nhất là đồ ăn vặt. Tiểu Trinh ngươi xem, bên trong ta dùng để chứa thịt bò nhuyễn, đậu phụ khô, hoa quế cao còn có — tiểu Trinh, ngươi…Ngươi làm sao vậy? Ngươi đừng khóc a."
Lý Thanh Thạch tuy đã nhiều lần nhận thức Thịnh Tường Trinh, chính đây là lần đầu tiên thấy người bạn hung hăng thuở bé rơi nước mắt, không khỏi hoảng hốt liền luống cuống tay chân, chẳng biết làm sao cho phải.
“Ngươi quá đáng lắm…Ngươi nỡ nào làm vậy với bảo bối thất lạc của ta…"
Thịnh Tường Trinh vừa nghe được bảo bối do chính mình âu yếm cất kĩ nhiều năm như thế lại bị tảng đá thối ngu ngốc này không chút nào quí trọng mà tùy ý vứt bỏ, nhất thời đau lòng đến chết.
Chỉ cảm thấy tâm ý chính mình nhiều năm qua đau khổ thầm mến hắn, tựa hồ đối với vài thứ kia là như nhau, xem chúng nó như trân bảo mà cất giấu trong hạp, nhưng bị cái tên tảng đá thối ngu ngốc không hề để ý giá trị bụi bặm chồng chất, đem vứt bỏ một cách đơn giản như vậy.
Đã không còn…Cái gì cũng không còn nữa…
Kết quả là, tất cả chính là công dã tràng…
Luôn luôn muốn gió được gió, muốn mưa được mưa chính là tiểu vương gia Thịnh Tường Trinh đột nhiên che mặt thất thanh khóc rống lên.
Lý Thanh Thạch thấy Thịnh Tường Trinh khóc khóc thương tâm như thế, gấp đến độ vây quanh bên hắn, xoay người hắn lại: “Tiểu Trinh, ngươi đừng khóc a, có đúng hay không ta làm sai chỗ nào? Ngươi mất hứng cứ giống như trước đánh ta là được rồi, van cầu ngươi đừng khóc nữa."
“Ô…" Thịnh Tường Trinh chính là liên tục khóc một hồi.
“Ngươi như thế nào còn khóc a? Nếu không Thạch Đại Đầu tùy tiện cho ngươi xử phạt có được không?"
Thịnh Tường Trinh nghe vậy đột nhiên ngừng khóc, hắn chậm rãi nâng khuôn mặt dính đầy nước mắt dừng ở trước Thạch Đại Đầu, “Thật vậy chăng?"
Lý Thanh Thạch chưa từng gặp qua đại mĩ nhân loại này lê hoa đái lệ phong tình tuyệt mĩ, không khỏi trừng mắt si ngốc, chỉ có thể quên hết tất cả mà liều mạng gật đầu.
“Vậy ngươi nhắm mắt lại, bản vương hảo hảo phạt ngươi."
“Ác." Tuy rằng không biết lần này sẽ bị xử phạt nghiêm khắc đến mức nào, nhưng chỉ cần tiểu Trinh không khóc, Lý Thanh Thạch mặc kệ tất cả bất luận thế nào.
Thịnh Tường Trinh nhìn thật chăm chú cái con người trước mặt, đã không anh tuấn lại càng là không thông minh, nhưng chỉ cần hắn nhẹ nhàng cười, là có thể xem như triệt để hoà tan lòng người…
Không bao giờ…cần cố kị nhiều như vậy nữa.
Quay về với sự thật rằng bản vương cái gì cũng đã không có nữa!
Chờ đến một ngày hắn tùy tiện cùng một nữ nhân nào đó chung sống về sau hẳn là sẽ như thế quên đi ta, còn không bằng để hiện tại hắn triệt để thuộc về ta!
Khát vọng sở hữu đủ để thiêu hủy lí trí khiến Thịnh Tường Trinh thực hiện quyết định lớn nhất của đời mình.
Hắn sẽ hành động bằng bất cứ giá nào!
Thịnh Tường Trinh một tay ôm cổ người trong lòng, liền hung hăng hôn lên trước!
Hai mắt lần đầu tiên tiếp xúc thân mật, trong đêm tối sáng lạng tựa như khói lửa, quang hoả bắn ra bốn phía!
“Hanh ân…"
Điên cuồng mà hôn môi, điên cuồng mà dây dưa, Thịnh Tường Trinh chăm chú mà ôm lấy Lý Thanh Thạch, phát sinh tiếng rên rỉ tiêu hồn…
Mà khi đầu lưỡi dâm đãng mềm mại tựa không gì sánh được mỗi một lần đụng chạm đảo qua, Lý Thanh Thạch hệt như bị sét đánh trúng, toàn thân đều chấn động choáng váng.
Hoàn toàn mất đi khả năng lí giải xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng trực giác dã thú cho hắn biết, hiện tại kẻ đang dây dưa ở môi hắn khiến cho chính bản thân mình phát sinh vui sướng khó có thể tưởng tượng.
“Thạch ca ca…" Thịnh Tường Trinh tư thái dâm mỹ vươn đầu lưỡi nhấm nháp môi dưới Lý Thanh Thạch, trong miệng phát sinh tiếng hô hoán ngọt ngào.
“Tiểu Trinh…" Lý Thanh Thạch lần đầu tiên được người khác gọi hắn như thế, đầu khớp xương đều muốn rã rụng.
Thịnh Tường Trinh thấy người trong lòng bộ dáng ý loạn tình mê, kích động không ngớt, lập tức thừa thắng xông lên, một đường kéo áo hắn xuống tận ngực, đẩy ra vạt áo, một ngụm ngậm lấy đầu núm nâu sẫm mà cố sức hút–
“A a– tiểu Trinh–"
Chưa bao giờ biết đầu vú nam nhân cũng khả dĩ như vậy mà cường liệt vui vẻ, đột nhiên Lý Thanh Thạch gầm nhẹ một tiếng, một cú xoay người đã đem Thịnh Tường Trinh đẩy ngã xuống đất.
Hệt như dã thú ồ ồ thở dốc, Lý Thanh Thạch lung tung xé mở y phục Thịnh Tường Trinh, tại nơi trắng nõn mềm dẻo trên thân thể mà thoả thích hôn môi, cắn mút, lưu lại tầng tầng ấn kí hồng sắc đầy dâm mỹ.
Hai người kích động kêu loạn lên, toàn thân đều nóng hầm hập được bao phủ bởi mồ hôi…
Hiện nay hoàng đệ được thánh thượng sủng ái nhất, tiểu vương gia tôn quí không gì sánh được bị một đứa ở địa vị thấp kém trong vương phủ đè xuống sàn nhà đầy bụi bẩn hung hăng chà đạp, nhưng tuyệt không cảm thấy khuất nhục một chút nào, trái lại còn mừng rỡ như điên, hưng phấn mà thần hồn điên đảo.
“A…A…Thạch ca ca…Siết ta…Lại dùng lực siết ta!"
Mặc kệ bị ôm gắt gao đến thế nào vẫn là nghĩ chưa đủ, Thịnh Tường Trinh hận không thể cứ như vậy mà tiến hẳn vào trong cốt nhục của kẻ kia, vĩnh viễn cùng hắn không chia lìa.
“Tiểu Trinh, tiểu trinh! Nhĩ hảo hương…Hảo hảo ngon…Ta thế nào đều vẫn là ăn không đủ…Di, ngươi ở đây thế nào có khỏa tiểu đậu đỏ?"
Lý Thanh Thạch không biết nốt hồng ở phía dưới đầu vú bên phải của Thịnh Tường Trinh chính là tử huyệt của y, hắn chỉ cảm thấy khả ái không gì sánh được, không lưu tình chút nào mà bắt đầu dùng lực hút mạnh, khiến cho Thịnh Tường Trinh toàn thân co quắp, kêu khóc liên tục.
“A a — không được — Thạch ca ca — nơi này không được a — ngươi tha ta tha ta đi–"
“Tiểu Trinh, hảo khả ái, ngươi hảo khả ái a…" Lý Thanh Thạch chưa bao giờ chính mình nhận thức rằng người bạn thời thơ ấu dĩ nhiên cũng có bộ mặt động lòng người như thế, không khỏi giống như tiểu hài tử có món đồ chơi mới, hưng phấn mà vừa ôm vừa hôn.
Trước mặt người bên ngoài luôn luôn giữ một bộ dáng cao cao tại thượng, tiểu vương gia khả ái đến thần thánh bất khả xâm phạm, dĩ nhiên tuyệt không tức giận, trái lại vẻ mặt hài lòng vì được yêu thích lộ rõ. “Bản vương thoạt nhìn thật sự khả ái sao?"
“Khả ái, thực sự hảo khả ái, khuôn mặt đỏ hồng hệt táo chín thoạt nhìn hảo hảo ngon ác."
“Vậy ngươi liền ăn đi…" Thịnh Tường Trinh hai mắt phủ đầy hơi nước nhìn âu yếm kẻ kia, “Đem ta ăn tươi…Làm ta hoàn toàn thuộc về ngươi…"
“Tiểu Trinh…" Nhìn Thịnh Tường Trinh nhãn thần câu nhân cùng ý tứ kia trong lời nói, Lý Thanh Thạch nghĩ bản thân nhất định đang nằm mơ.
Bình thường tiểu vương gia luôn luôn bá đạo, đối hắn vừa đánh vừa mắng, thế nào ngày hôm nay lại có khả năng nói ra những lời như vậy.
“Ngươi còn đang chờ cái gì? Ngươi ở đây cũng như thế rồi…" Thịnh Tường Trinh đưa tay nắm lấy đũng quần của Thạch Đại Đầu, một bên kéo ra côn thịt đã vô pháp trướng lớn, “Cứng quá."
Lý Thanh Thạch bị một trảo của hắn nắm trụ lấy “ham muốn", đầu liền trống rỗng, hắn quyết định không thèm suy nghĩ vì sao, quay về với sự thật chính mình cũng nghĩ không ra. “A — mặc kệ, ta nhịn không được nữa!"
Theo một tiếng rống to hơn, hắn tựa như dã thú động dục, hưng phấn mà xé mở đũng quần Thịnh Tường Trinh, một tay liền cầm lấy côn thịt mỹ lệ thật chẳng biết hình dung làm sao, so sánh với côn thịt dữ tợn của mình là hoàn toàn bất đồng.
“A a — Thạch ca ca –" Thịnh Tường Trinh thoải mái phát ra thanh âm dâm đãng, khó nhịn nổi mà giãy dụa vòng eo.
Đây là lần đầu tiên Lý Thanh Thạch gần gũi quan sát kê kê của người khác như vậy, không khỏi hiếu kì liền hưng phấn mà nhìn rồi nói, “Tiểu Trinh, kê kê của ngươi thật xinh đẹp ác…A, ta nghĩ tới! Liền giống hệt cây vải băng côn mà ta thích ăn? Thật trắng thật thơm, ăn vào thật ngọt ngào.
“Cáp a…Cáp a…Thạch ca ca…Vậy ngươi mau tới ăn a…Giống như liếm băng côn liền liếm đi, mút đi có được hay không?"
“Hi, tốt tốt. Ta còn sợ tiểu Trinh không chịu cho ta mút đó."
“Ô…Thạch ca ca, van cầu ngươi nhanh lên một chút mút ta!" Thịnh Tường Trinh thèm khát đến mức nước mắt đều đã nhanh chảy xuống.
Lý Thanh Thạch vừa nhìn qua mỹ nhân biểu hiện loại này thần tình nhu nhược xót thương, lập tức thú tính trỗi dậy, hận không thể một ngụm đem y nuốt xuống dưới.
Hắn há mồm hàm trụ nam căn mỹ vị “Băng côn", liền thô lỗ mà mút mà liếm, vẫn là liếm phía trên đỉnh một ít, sau rốt cuộc chuyển hướng từ từ xuống phía hai khoả tiểu thịt bên dưới, thẳng tiến mà khiến cho tiểu vương gia của chúng ta hồn phi phách tán, thanh âm liên tục phát ra.
“A a — trời ạ — hảo sướng hảo sướng a — đã chết — ta muốn chết — " Thịnh Tường Trinh suối tóc dài bị xõa ra lung tung, điên cuồng thở dốc mà lớn tiếng kêu khóc.
Mặc kệ đã từng dùng qua bít tất hoặc ống tay áo thâu được của người trong lòng để tự an ủi cũng là đạt tới vui vẻ, hiện tại đều thua xa việc bị hắn hàm trụ trong miệng, cảm giác quả là tiêu hồn đến tận xương tủy.
“Ô…Ta sướng chết mất…Thạch ca ca — thạch ca ca –"
Thanh âm la khóc tràn đầy mùi vị tình dục làm Lý Thanh Thạch một thân hoả nhiệt đòi hỏi được phát tiết cấp tốc đến muốn điên, “Tiểu Trinh, làm sao bây giờ? Kê kê ta trướng lớn sắp bạo phát, ta hảo muốn đi vào bên trong ngươi, tiểu Trinh, van cầu ngươi để ta đi vào!"
Thịnh Tường Trinh nhiều năm qua dù nằm mơ đều mơ được nghe lời này từ người trong lòng, hôm nay rốt cuộc chính tai nghe được, thế nào có khả năng cự tuyệt, “Hảo, Thạch ca ca, tiến đến, nhanh lên một chút tiến đến."
“Tiểu Trinh, ngươi đối ta thật tốt! Các cô nương khác thấy kê kê của ta đều chê là quá lớn, không cho ta đi vào."
“Cái gì? Lẽ nào…lẽ nào ngươi chưa từng cùng các nàng chính thức làm xong?"
“Làm xong? Mỗi lần ta đi Câu Lan Viện rồi cởi quần là bắt đầu các nàng thét lên chói tai, như thế nào mà làm xong được? Ta cứng đến muốn làm, các nàng lại bắt đầu khóc lóc, nói nếu như cho ta làm một lần thì ba tháng cũng không có khả năng tiếp khách, đến cuối cùng không biết làm gì khác hơn là đưa ra đồ vật này nọ rồi tiễn ta đi. Tiểu Trinh, ngươi nói các nàng có đúng hay không là rất quá đáng?"
Thịnh Tường Trinh nghe vậy không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười.
Y nghe nói tên Thạch Đại Đầu này tính dục kỳ cường rất được các cô nương của Câu Lan Viện hoan nghênh, mỗi lần đi kỹ viện đều đem lễ vật trở về, báo hại y nghe xong ngủ không yên, không nghĩ tới sự thực dĩ nhiên là như vậy.
“Các nàng thực sự rất quá đáng. Bất quá Thạch ca ca về sau có ta, liền không bao giờ…đi đến mấy nơi đó nữa, có được hay không?"
“Đương nhiên được. Bất quá tiểu Trinh, ngươi thực sự cho ta làm? Ngươi không sợ?"
“Chớ sợ chớ sợ, Thạch ca ca, ngươi nhanh lên một chút ôm ta."
“Tiểu Trinh, ngươi đối với ta tốt nhất!" Lý Thanh Thạch hoan hô một tiếng liền ôm lấy Thịnh Tường Trinh, đưa y xoay người đưa lưng về phía mình.
Tuy rằng Thạch Đại Đầu vốn suy nghĩ đơn giản nhưng chỉ riêng việc giường chiếu là cao thủ trời sinh.
Kỳ thật mỗi lần hắn đi Câu Lan Viện, các cô nương nơi đó đều bị công việc tiền diễn của hắn trêu đùa đến mức dục tiên dục tử, hận không thể nhanh một chút cùng hắn mây mưa vân vũ, nhưng khi mỗi người vừa nhìn qua “Quái vật lớn" kinh khủng kia, lập tức sợ đến bỏ trốn mất dạng.
Lý Thanh Thạch khẽ đẩy ra mái tóc dài của Thịnh Tường Trinh, tại trên chiếc cổ mỹ lệ mà nhẹ nhàng hôn môi khẳng cắn, làm Thịnh Tường Trinh kìm lòng không đậu phát sinh thanh âm rên rỉ vui thích, bất giác giãy dụa cái mông, hướng phía sau mà đưa đẩy.
“Hanh a…Tiểu Trinh, ngươi đừng lộn xộn, nếu không ta sẽ không khống chế được mình." Lý Thanh Thạch tự biết đại kê kê của hắn đều không giống như người thường, bằng không hôm nay chính là hắn khi không lại nhận được một con gà giò. Vì vậy liền thực hiện nhiều việc tiền hí, khiến Thịnh Tường Trinh thật thả lỏng.
Đáng tiếc Thịnh Tường Trinh đang trong cơn dục hoả đốt người tuyệt không cảm kích.
“Ta muốn ta muốn, ngươi nhanh lên một chút đi."
Đã liên tục mấy buổi tối thân thể không có tự an ủi, dục vọng dâng trào gần như phát cuồng. Thịnh Tường Trinh chủ động bài khai song mông mình, lộ ra cái kia huyệt khẩu hé ra co lại ngập tràn khát vọng, hoàn toàn mê hoặc kẻ phía sau.
“Thạch ca ca, nhanh lên một chút tiến đến."
“Tiểu Trinh…Ngươi…Ngươi…"
Đại khái trên đời này không một người nam nhân bình thường nào khi nhìn thấy mỹ cảnh mê người trước mắt mà không sôi sục huyết mạch.
Lý Thanh Thạch kích động cầm lấy dương cụ cực đại dọa người, nhắm ngay huyệt khẩu dâm loạn, một cú động thân liền thẳng tắp sáp đi vào —
“A a –"
Thịnh Tường Trinh ngẩng đầu thất thanh khóc đi ra, thịt huyệt nho nhỏ bị hung khí thật lớn không gì sánh được hung hăng muốn bổ ra, huyết thống hoàng thất tôn quí không gì sánh được càng không ngừng lăn lộn trên sàn nhà dơ bẩn…
Cảm giác ngũ tạng lục phủ cũng muốn bị lôi ra, khiến tiểu vương gia đau đến chết đi sống lại, nhưng cũng đồng thời làm hắn nhận thức được một loại cảm giác khác vô pháp thay thế, cực kì vui vẻ một cách dị thường dâm mỹ!
“Ô…Thạch ca ca…Ngươi tại bên trong ta…Ngươi thực sự là ở bên trong ta…ta không phải là đang nằm mơ chứ…A a — Ngươi hảo lớn…Cứng quá a…A a — đau quá…Nhưng là hảo sướng…Hảo sướng a–"
“Cáp a…Cáp a…Tiểu Trinh — tiểu Trinh… Ngươi nơi này hảo chặt hảo nhỏ…Cắn chặt ta thật thoải mái…Ân a…Sướng đã chết…Ta muốn thao ngươi! Thao chết ngươi!"
Thạch Đại Đầu ngày trước trời sinh tính dục kì cường, dương cụ lớn một cách đặc biệt, tưởng chừng đành thương cảm mà mất đi công dụng ban đầu, tuy nhiên ngày hôm nay rốt cuộc cũng được đền bù tâm nguyện, lập tức như là ngựa hoang thoát cương, mãnh lực cưỡi lên con ngựa mẹ đang chật vật vất vã ở dưới thân.
“A a — Thạch ca ca — hảo bổng hảo bổng — nói xem, nơi này hay nơi này — ô — ngươi thao chết ta đi — ta muốn chết — a a — thao chết ta –"
Côn thịt cực đại ở trong tràng nội nho nhỏ thô bạo xuyên xỏ, như cuồng phong mưa rào mà mãnh lực trừu sáp, mỗi lần tiến đến đều đánh đúng vào một điểm cực khoái ở chỗ sâu nhất tại tràng nội, cảm giác đau đớn hòa quyện cùng kích thích sung sướng, làm Thịnh Tường Trinh kêu khóc đến không thở nổi.
Nguyên lai Thịnh Tường Trinh trong nóng ngoài lạnh, trời sinh thể chất dâm đãng, người như vậy giống nhau ở tính cách phong lưu, nam nhân sẽ đi nơi tầm hoa vấn liễu, nữ nhân mỗi người trở thành dâm phụ phóng đãng lẳng lơ, nhưng hết lần này tới lần khác tiểu vương gia của chúng ta thật đã hết hy vọng cứu vãn, không chỉ tính cách hắn kỳ lạ mà còn có khuynh hướng hưởng thụ ngược đãi, từ nhỏ luôn mộng tưởng được Thạch Đại Đầu âu yếm đối đãi một cách thô bạo, người khác căn bản hắn đều chỉ liếc mắt qua. Vậy nên nhiều năm qua vị tiểu vương gia quyền khuynh thiên hạ, tuấn mĩ vô song đều như thế “Thủ thân như ngọc", mỗi ngày chỉ có thể len lén cầm vật gì đó của người trong lòng tạm an ủi bản thân.
Hôm nay thân thể nhiều năm qua cơn khát rốt cuộc cũng được thoả mãn, không khỏi như thú mẹ nổi cơn điên thoả thích hò hét, ra sức giãy dụa cái mông, dĩ nhiên ý muốn hùa theo người trong lòng thật hung thật kịch liệt thao kiền.
“Cáp a…Tiểu Trinh…Đi, chúng ta lại đổi một tư thế."
Lý Thanh Thạch cứ giữ nguyên tư thế như vậy cắm ở trong cơ thể Thịnh Tường Trinh, ngạnh lên mà đưa y đảo lộn nhiều lần–
“A a –" quy đầu thật lớn cứ thế hung hăng thổi qua tràng nội yếu đuối mẫn cảm, quá mức kích thích cường liệt vui vẻ, khiến Thịnh Tường Trinh một trận co quắp mạnh, kêu lên ai oán mà bắn đi ra–
“Ác ác — tiểu Trinh không nên hấp chặt như thế — a a — không được, ta muốn tiết — a –"
Thịt huyệt nho nhỏ thình lình xảy ra cường lực co rút làm lưng Lý Thanh Thạch một trận tê rần, thình lình tinh quan mở rộng ra, kêu to một phát bắn đi ra–
Một lượng thật lớn tinh dịch vừa nóng vừa đặc ngập đầy tràng nội, làm tiểu vương gia dâm đãng của chúng ta vừa một trận run run thét chói tai…
Hai người chẳng hề mệt mỏi rã rời, lòng tham không đáy mà làm tình tròn một đêm.
Thẳng đến ngày rạng sáng, rốt cục cũng cảm thấy mỹ mãn liền cùng ôm nhau chìm vào mộng đẹp.
—————-
Tử An tiên sinh: ai chà, cái chương này thật đáp ứng đúng kỳ vọng của lớp hậu bối đối với Mê Dương tỷ tỷ à nha =]]!
Tác giả :
Mê Dương