Muốn Thâu Liền Thâu
Chương 11: Phiên ngoại – Mỹ Nhân Kế
Thạch Đại Đầu Lý Thanh Thạch × tiểu vương gia Thịnh Tường Trinh
Bạch Lăng Phi × hoàng đế Thịnh Bảo Khánh
Hoàng thúc Thịnh Thanh Trì × sư phụ Mộ Dung Khanh
Phía sau hoa viên Nhữ Nam vương phủ, hoa lê nở rộ, hương thơm ngát mũi…
Sáu vị nam tử ngồi vây quanh tại chòi nghỉ mát đều là người rất có địa vị.
“Lại đây, này là lê hoa cao do Khanh Khanh của ta sáng sớm đặc biệt chuẩn bị, các ngươi mau nếm thử."
Nhữ Nam vương Thịnh Thanh Trì, hoàng thúc được thánh thượng kính trọng nhất hiện nay, mỉm cười chào mời mọi người cao điểm khéo léo mỹ lệ. “Thật là lê hoa cao thơm ngon, vừa vào miệng liền tan, tư vị tuyệt diệu thế nhưng trên đời khó có được, nói ra sợ hoàng thượng tức giận, nhưng ngay cả ngự trù hoàng cung đều làm không được."
Ngồi ở bên cạnh hắn, tuyệt mỹ nam tử có mái tóc tựa chỉ bạc —— Mộ Dung Khanh nghe vậy cười điềm đạm. “Tỷ phu, ngươi không nên nói quá sự thật, sẽ bị cả nhà chê cười là tên vương gia ưa khoác lác."
“Tỷ phu nói ra đều là lời tâm huyết, tuyệt không phóng đại, các người nói xem đúng không?"
“Không sai, hoàng thúc nói chí lí cực kỳ. Sư phụ làm lê hoa cao xác thực ăn siêu ngon." Bạch Lăng Phi lẹ tay cầm một khối cao điểm, chuyển hướng nam tử cao lớn ngồi ở bên cạnh, “Cục cưng, lại đây, cắn một miếng."
Nam tử bị kêu “Cục cưng", chính là hoàng đế Thịnh tông vương triều Thịnh Bảo Khánh đầy uy đức.
Chỉ thấy thánh thượng tôn quí mưu trí vẻ mặt xấu hổ, chậm chạp không chịu há mồm.
Muốn chết, tên ngu ngốc này! Tại trước mắt dân tình, thế nào lại muốn đối xử hoàng đế hắn như với tiểu hài tử, há mồm bị uy a?
“Cục cưng, ngươi nếu không há mồm, ta liền trực tiếp dùng miệng uy ngươi luôn." Bạch Lăng Phi cười xấu xa, “Hay là ngươi ưa uy như vậy?"
“Hỗn đản! Ai thích như vậy a!" Thịnh Bảo Khánh thẹn quá hoá giận mắng to.
“Ai nha, hoàng đế ca ca, ngươi đừng xấu hổ mà." Đệ đệ cùng mẹ được hoàng thượng sủng ái nhất, Khánh Tường thân vương Thịnh Tường Trinh cười nói, “Bị tướng công mình uy thì sao nào, các vị đang ngồi đều là người một nhà, sợ cái gì. Ngươi xem, Thạch ca ca nhà ta cũng vẫn uy ta ăn đây này, rất sợ ta bị đói đó nha." Thịnh Tường Trinh ngọt ngào đưa mắt liếc Thạch Đại Đầu đang ngồi cạnh.
“Đúng vậy, Thạch Đại Đầu ưa nhất là uy tiểu Trinh ăn nha." Lý Thanh Thạch gật đầu lia lịa, cầm ngay một khối cao điểm đưa đến bên miệng tiểu bảo bối, “Thạch Đại Đầu muốn uy tiểu Trinh thành mập mạp luôn, như vậy mỗi lần hắn sẽ không bị đại “song long" của ta làm cho tới hôn mê."
Nguyên lai Lý Thanh Thạch thân là Song Long đại thần chuyển thế hẳn là trai tráng dũng mãnh có thêm lưỡng căn kê kê đây!
“Thạch ca ca! Ngươi thế nào tại trước mặt cả nhà nói cái này? Ta không để ý tới ngươi nữa." Thịnh Tường Trinh mắc cỡ hận không thể đào hầm chui vô.
“Không nên a, tiểu Trinh, ngươi đừng không để ý tới ta. Là tiểu Trinh nói tất cả mọi người đều là người một nhà, nên ta mới nói đó thôi. Tiểu Trinh, ngươi đừng giận Thạch Đại Đầu, có được hay không?" Lý Thanh Thạch từ trước đến nay ít chịu cân nhắc sợ nhất tiểu Trinh âu yếm tức giận với hắn.
Thấy được Thạch Đại Đầu khả ái lộ dáng dấp lo lắng, Thịnh Tường Trinh bật cười khúc khích. “Được rồi, nể mặt mọi người, lần này tạm tha ngươi đó."
“Hi, Thạch Đại Đầu biết tiểu Trinh đối ta tốt nhất. Lại đây, cắn tiếp miếng nữa."
“Thạch ca ca, ngươi cũng cắn một miếng."
Mắt thấy dáng dấp hai người uy nhau ăn vô cùng ngọt ngào, tròng mắt Thịnh Bảo Khánh thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Không thể nào, bảo bối đệ đệ kia từ trước đến nay lạnh lùng, bất cẩu ngôn tiếu thế nào tính tình biến hoá như vầy?
“Cục cưng, đừng hóng hớt chuyện người ta, tướng công ta cũng có thể hầu hạ ngươi như thế a." Bạch Lăng Phi lẹ tay ôm lưng áo nam nhân rắn chắc vừa cười vừa nói.
“Buông ra cho trẫm!" Thịnh Bảo Khánh giãy dụa khí thế hòng thoát thân khỏi móng vuốt lang sói đang càn quét!
Từ nhỏ đã bị lễ nghi hoàng thất bó buộc nghiêm ngặt, thực sự không thể chấp nhận làm càn như vậy ở trước mặt mọi người.
“Ôi! Đau nhức chết mất! Sư phụ, ngươi xem, đồ đệ ngươi bị người khi dễ này." Bạch Lăng Phi bắt đầu hướng vẻ thương cảm về phía sư phụ hắn cầu cứu.
Không nghĩ tới Mộ Dung Khanh chẳng những không thờ ơ, trái lại còn cố ra tay! “Thật hảo! Có hoàng thượng giúp đỡ thật sự là quá tốt. Phi nhi là cần phải có người dạy dỗ, tránh cho hắn luôn tùy hứng làm bậy."
“Ha ha, Phi nhi, xem ra ngươi ngày hôm nay là nhị bề thọ địch a." Thịnh Thanh Trì vỗ tay cười to.
“Quên đi quên đi, anh hùng luôn luôn tịch mịch đây mà." Bạch Lăng Phi hai tay buông thõng, bộ dáng phó mặc dòng đời.
“Hi, nếu như Bạch đại ca làm anh hùng lo bị buồn chán, thế nhưng thật ra ở đây có một cơ hội tốt cho ngươi động tay động chân một chút." Thịnh Tường Trinh lộ ra mỉm cười thần bí.
“Nga? Nói nghe thử xem."
Bạch Lăng Phi trời sinh lá gan siêu lớn, hơn nữa hắn võ công cao cường, có thể nói là không sợ trời không sợ đất, thậm chí trước đó dám xông vào hoàng cung, còn thượng luôn hoàng đế. Hôm nay nghe nói có sự đáng hảo ngoạn, lập tức hưng phấn mà truy vấn.
“Là như vầy, ở kinh thành xuất hiện một kẻ chuyên rình trộm thập phần kỳ dị. Người này khinh công xuất thần nhập hóa, chuyên canh mỹ nữ đi tắm thì rình coi, hơn nữa sau khi dòm xong còn có thể xoi mói, tại trên tường lưu lại “Mỹ nhân bảng", là bài danh phân tích đánh giá mỹ nhân. Kỳ quái chính là, không có một vị nữ nhân nào vì vậy mà báo quan, trái lại còn lưu ý việc bài danh có hay không."
“Cáp, ta ở trong cung lâu cũng không biết còn có diệu nhân cỡ này, hảo ngoạn hảo ngoạn!" Bạch Lăng Phi từ lúc qui ẩn giang hồ, đã thật lâu không gặp phải sự việc chơi đùa hay như vậy.
“Hảo ngoạn cái gì? Loại ác tặc đồi phong bại tục này mau chóng nên bị quan phủ bắt lại mới đúng!" Thịnh Bảo Khánh e sợ tên hỗn đản nào đó làm thiên hạ đại loạn, đảo cặp mắt trắng dã.
“Đối phương khinh công tuyệt diệu, đầu mục bắt người bình thường trong quan phủ căn bản bắt không được hắn. Sở dĩ ta xem Bạch đại ca liền thân chinh xuất mã đi!" Thịnh Tường Trinh che miệng cười.
“Ha ha, tốt! Bản công tử liền thân chinh xuất mã bắt kẻ trộm! Tuy rằng ta mỗi ngày cùng cục cưng luyện công phu trên giường đến được lô hỏa thuần thanh, nhưng võ công chân chính căn bản không luyện cùng ai, quyền cước chắc là thụt lùi rồi." Bạch Lăng Phi nói như điều hiển nhiên.
“Câm miệng ngươi lại cho trẫm!" Thịnh Bảo Khánh quả thực mau bị cái tên hỗn đản miệng tía lia làm cho tức chết tươi.
Bạch Lăng Phi xem hiện nay thánh thượng chính là bị tức giận đến không nhẹ, nghịch ngợm thè lưỡi.
Dáng dấp hai người đấu võ mồm chọc mọi người cười ha ha.
“Khanh khanh, có mệt hay không?" Sau khi kết thúc màn tụ hội tại hoa viên, Thịnh Thanh Trì mang theo bảo bối âu yếm trở về phòng nghỉ ngơi.
“Ngươi ngày hôm nay sáng sớm đã dậy hái hoa làm cao điểm, nhất định mệt muốn chết rồi, mau nằm xuống đây nghỉ ngơi."
“Ta không sao cả mà." Mộ Dung Khanh buông nụ cười điềm đạm.
“Không được, tỷ phu lo lắng, ngươi mau nằm xuống đi."
Tuy rằng Thịnh Thanh Trì biết Khanh Khanh mang một thân tuyệt thế võ công, nhưng ở trong lòng hắn, hắn luôn luôn biến y trở thành bảo bối được chính mình chiếu cố che chở, rất sợ y lại bị thương tổn gì.
Nghĩ đến nhiều năm trước vì bị mình phản bội mà y thương tâm đến phát cuồng, một đêm đầu hoá bạc, Thịnh Thanh Trì liền yêu thương không ngớt.
Mềm nhẹ vuốt ve tầng tầng chỉ bạc, Thịnh Thanh Trì đem Khanh Khanh nằm xuống giường. “Ngoan, nhắm mắt lại ngủ một giấc. Chờ bữa tối đến, tỷ phu sẽ gọi ngươi."
“Tỷ phu, ngươi còn nói ta. Chính ngươi cũng không ngủ đủ a. Sáng sớm ta rời giường, ngươi tỉnh dậy đi theo giúp ta hái hoa, hiện tại hẳn là cũng mệt mỏi rồi, trước đây ngươi cũng vất vả lắm mới dưỡng thân thể tốt bằng ngần này, tuyệt đối không thể lại khinh thường. Lại đây, ta giúp ngươi thay y phục, ngươi cũng theo ta ngủ một hồi đi." Mộ Dung Khanh bò xuống giường, cởi áo khoác nam nhân, sau đó còn ngồi chồm hổm trên mặt đất mang hài tỷ phu tháo khỏi.
“Hảo, hiện tại đến lượt tỷ phu giúp Khanh Khanh rồi." Thịnh Thanh Trì không chỉ giúp hắn cởi áo khoác, ngay áo lót cũng bị lột sạch, kế tiếp liền ngồi xổm bên giường, đưa hài hắn cởi ra.
Trong tay đang cầm mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, Thịnh Thanh Trì cúi đầu tại ngón chân như bạch ngọc, nhẹ nhàng cắn một miếng.
“Hanh ân…" thân thể Mộ Dung Khanh một trận run rẩy, cúi đầu phát sinh tiếng yêu kiều…"Tỷ phu thật xấu a…"
“Khanh Khanh của ta… Ngươi thật đẹp…" Thịnh Thanh Trì lưu luyến từ dưới ngón chân một đường liếm lên, tại nơi đùi trong mẫn cảm vừa cắn vừa mút.
“Ô… Ngứa muốn chết… Tỷ phu… Không nên a…" Da thịt mềm mại ở chỗ mẫn cảm bị gặm cắn đến vừa hồng vừa nhột, Mộ Dung khanh nhịn không được khóc nức nở, tại trên giường khó nhịn dang rộng hai đùi.
“Hừ hừ… Khanh Khanh nhà ta thật lẳng lơ, trong miệng nói không nên, nhưng chủ động đem chân mở kìa…" Nhìn cúc lôi đỏ tươi từ từ nở rộ trước mắt, Thịnh Thanh Trì hưng phấn mà thở hổn hển.
Vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến công sâu vào chính giữa cúc lôi, lại dùng đầu ngón tay xoa bóp bề mặt nếp nhăn xung quanh cánh hoa, kích thích cùng lúc làm tiểu mỹ nhân dưới thân phát sinh tiếng thét chói tai cao vút, nguyên bản ngọc hành bán nhuyễn một chút liền cương đến xung huyết, run khí thế.
“A a —— tỷ phu… Liếm huyệt ta… Khanh Khanh chịu không nổi nữa…"
“Hanh ân… Khanh Khanh dâm đãng của ta… Tỷ phu sẽ liếm cho ngươi dục tiên dục tử…"
Thịnh Thanh Trì dùng hai ngón tay căng lớn miệng cúc huyệt, đem đầu lưỡi nóng như lửa đâm mạnh vào, tại vách tràng bích vừa mềm vừa ẩm ướt mút liếm điên cuồng, còn không thì dùng hàm răng khẽ cắn nộn thịt nơi huyệt khẩu, một cỗ vui vẻ cường đại khiến Mộ Dung Khanh điên cuồng mà khóc thét chói tai, hai chân không ngừng đá đạp lung tung trên không trung ——
“Ô a a —— giết chết ta rồi —— đầu lưỡi tỷ phu muốn giết chết Khanh Khanh rồi—— “
Hai tay luồn vào mái tóc nam nhân, càng thêm cố sức đem đầu của hắn áp sâu vào chính giữa hai chân mình, sư phụ Mộ Dung Khanh dâm loạn giãy dụa cặp mông yêu kiều, hướng về phía trước ý muốn hùa theo chiếc lưỡi linh hoạt khiến kẻ khác tiêu hồn——
Thịnh Thanh Trì lần đầu dùng lưỡi một lần rồi một lần đem tiểu mỹ nhân dưới thân đưa lên cao trào cực hạn, nhưng mặc kệ Mộ Dung khanh khóc lóc cầu xin thế nào, nam nhân vẫn chuyên tâm giữ chặt gốc ngọc hành của hắn, không cho phát tiết thoải mái.
Kỳ thực Thịnh Thanh Trì không phải cố ý dằn vặt Khanh Khanh nhà hắn, chỉ là ngự y có đặc biệt nói, bảo bối của hắn năm qua hao tổn tinh thần quá độ, kỳ thực thân thể có điểm âm hư, chuyện phòng the miệt mài quá độ không thích hợp.
Hết lần này tới lần khác Khanh Khanh nhà hắn cực độ mẫn cảm, mỗi lần bị hắn tùy tiện mút mát một phát đều có thể tiết đến ngất xỉu, để thân thể y có thể dẻo dai bền bỉ, trước hết hắn phải nghĩ ra biện pháp huấn luyện y kéo dài sức nhẫn nại…
“Ô… Tỷ phu… Van cầu ngươi… Đừng giày vò Khanh Khanh nữa mà… Cho ta tiết đi… Tỷ phu…" Mộ Dung Khanh ở trên giường khó nhịn giãy dụa thân thể mềm mại.
“Bảo bối ngoan… Tỷ phu lập tức để ngươi thoải mái, ngoan, kiên nhẫn một chút, nhảy ngựa* bắt đầu…"
Thịnh Thanh Trì ôm Khanh Khanh đưa lưng về phía mình, bài khai hai bờ mông đầy đặn, đem miệng cúc huyệt nhắm ngay dương cụ đang dựng thẳng lên trời, chậm rãi ngồi xuống…
“Bì bõm… Thật lớn… Hảo nóng a ——" theo cây gậy thịt vừa thô vừa nóng từng tấc một tiến nhập trong cơ thể, Mộ Dung Khanh cả người cuồng chiến, trong miệng không ngừng phát sinh thanh âm rên rỉ dâm loạn, rốt cục tràng nội ngứa ngáy do bị cự bổng ma sát mà vui vẻ, làm hắn chủ động đong đưa phần eo, điên cuồng nhún nhảy không ngừng…
“Nga nga —— tiểu huyệt Khanh Khanh thật chặt —— sướng chết tỷ phu rồi ——" quy đầu được cái miệng nhỏ nhắn cố sức hút lấy cương thiếu điều nổ tung, Thịnh Thanh Trì sướng đến phát sinh tiếng gầm nhẹ ——
“A a —— Khanh Khanh cũng sướng chết mất —— đại bổng bổng của tỷ phu muốn sướng chết Khanh Khanh luôn —— tỷ phu —— “
Trong phòng ngủ tối ẩn mật của Nhữ Nam vương, tràn đầy thanh âm cười khúc khích hoà nhịp cùng tiếng đánh “Ba, ba" do thân thể trừu sáp, Mộ Dung Khanh cưỡi trên dương cụ tỷ phu, tại không trung tóc bạc lóe sáng bay lượn, tiểu mỹ nhân đã hoàn toàn tiến nhập trạng thái điên cuồng, rốt cục nhịn không được sự vui vẻ tiêu hồn, tràng nội kinh luyên co quắp một trận kịch liệt, đem cự bổng nam nhân trong cơ thể gắt gao cắn chặt, điên cuồng mà bắn tinh luôn —
“Ô a a a ——" Mộ Dung Khanh phát sinh tiếng thét chói tai tưởng như tan vỡ, một cỗ tinh thuỷ bạch sắc phun trên đùi nam nhân ——
“Úc úc úc —— Khanh Khanh của ta —— tỷ phu cũng muốn tiết cho ngươi đây ——" Thịnh Thanh Trì nắm chặt vòng eo dẻo dai trơn mịn, cố sức nhấn mạnh xuống phía dưới một phát, cự bổng trong cơ thể hoàn toàn đánh thẳng vào nơi tận cùng ——
“Y a a a a —— đã chết ——" ruột bị chạm trúng tạo nên vui vẻ kinh khủng, hơn nữa bị tinh dịch nóng cháy liên miên bắn trên hoa tâm không ngừng nghỉ, Mộ Dung Khanh thê lương thét chói tai, mềm nhũn ngã vào sự ôm ấp của nam nhân âu yếm…
→→→→ ←←←←
Sau khi ly khai Nhữ Nam vương phủ, tiểu vương gia Thịnh Tường Trinh mang theo Thạch Đại Đầu âu yếm về tới Khánh Tường vương phủ.
Hai người đi vào tiểu viện trước kia Thạch Đại Đầu sống khi còn là đứa ở tại vương phủ, Thịnh Tường Trinh trong lòng thực sự là cảm khái hàng vạn hàng nghìn…
Hoài niệm vuốt ve từng đồ vật này nọ, tiểu vương gia tuấn mỹ vô song ngẩng đầu lên, ôn nhu nói với Thạch Đại Đầu, “Thạch ca ca, ngươi biết không? Ta trước đây thường lén lút chạy vào đây nga."
“Thật vậy chăng? Lúc nào? Ta sao lại không biết?" Lý Thanh Thạch kinh ngạc hỏi.
“Ngươi đương nhiên không biết rồi. Ta thường canh lúc ngươi ngủ, ngồi ở bên giường nhìn ngươi, có lúc còn ngồi hơn nửa đêm ni."
“Vậy tiểu Trinh không ngủ được không phải sẽ rất chán sao?"
“Thế nào lại chán, Thạch ca ca ngủ biểu tình hảo khả ái, tiếng ngáy cũng hảo êm tai nga." Thịnh Tường Trinh là một “người hâm mộ Thạch Đại Đầu " bất trị, trong mắt người khác dù là hắn có ngu ngốc cách mấy, thì trong lòng y cũng vẫn giữ vị trí đáng yêu nhất.
“Tiểu Trinh đối Thạch Đại Đầu thật tốt. Từ nhỏ ngươi hồi cung liền mang ta chiếu cố, lớn lên còn không chê ta ngốc, không gả ta cho lão bà, sau đó ta mọc ra lưỡng căn kê kê, tiểu Trinh cũng không có coi ta như quái vật, đi theo bồi bên người ta. Tiểu Trinh, Thạch Đại Đầu thực sự hảo yêu ngươi!" Lý Thanh Thạch kích động một tay ôm kẻ kia vào lòng thật chặt!
Thịnh Tường Trinh nghe vậy cảm động đến viền mắt phiếm lệ, cũng chăm chú ôm lại hắn, “Mặc kệ Thạch ca ca biến thành cái dạng gì, đều là người yêu duy nhất của tiểu Trinh."
“Ta cũng vậy, Thạch Đại Đầu chỉ muốn một mình tiểu Trinh! Tiểu Trinh, ngươi nói bọn họ không nên tái bức ta thú người khác! Thạch Đại Đầu đã có tiểu Trinh, không cần người khác!"
Hiện tại Lý Thanh Thạch giữ cương vị quốc vương “Song Long quốc", có trách nhiệm vì hoàng thất nối dõi tông đường. Nhưng hắn đối với nữ nhân khác một chút “Tính" thú cũng không có, kiên quyết không chịu nạp phi. Tuy rằng các đại thần đồng loạt thượng tấu, nhưng hắn tuyệt không quan tâm.
Ngoại trừ tiểuTrinh ra, ai hắn cũng không muốn.
“Tiểu Trinh, nếu như bọn họ còn làm phiền ta, chúng ta thẳng thừng rời bỏ Song Long quốc luôn. Ta dù phải quay về thân phận đứa ở cũng không sao a, hắc hắc." Lý Thanh Thạch hắc hắc cười khúc khích.
Ngàn bảo vật dễ kiếm, một tình lang khó tìm.
Nam nhân coi quyền thế địa vị là cặn bã, Thịnh Tường Trinh yêu hắn ở điểm hồn nhiên này. Từ nhỏ ở trong cung xem toàn sắc mặt a dua nịnh nọt, so sánh với nét hồn nhiên của hắn, thực sự là thiên kim khó cầu.
“Thạch ca ca, có thể được ngươi yêu, ta cả đời này không mong gì hơn." Thịnh Tường Trinh ngọt ngào hôn hắn một cái, “Nhưng ngươi là Song Long đại thần chuyển thế, có sứ mệnh thần thánh với Song Long quốc, vương vị này ngươi nhất định phải ngồi. Ngươi yên tâm, ta đã nghĩ tới phương pháp vẹn toàn đôi bên. Chỉ cần chúng ta lựa chọn một tiểu hài tử thuộc hoàng thất làm con thừa tự, tương lai hắn sẽ kế thừa vương vị là được."
“Đúng vậy, ta thế nào không nghĩ tới, toàn là tiểu Trinh của ta thông minh!" Lý Thanh Thạch hài lòng ôm lấy tiểu Trinh, hôn thật sâu lên mặt ——
Lời lẽ hai người dây dưa kịch liệt, Thịnh Tường Trinh bị hôn đến toàn thân mềm yếu, mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Lý Thanh Thạch móc ra lưỡng căn “Cự long" khác biệt hoàn toàn với người thường, lập tức đưa đến bên mép tiểu Trinh ——
“Tiểu Trinh, mau mút, chúng nó cương đến nổ tung rồi!"
Thịnh Tường Trinh ngẩng đầu, làm nũng trừng mắt liếc Thạch Đại Đầu âu yếm, “Thạch ca ca thật là xấu, cứ từ từ rồi từng cây một cũng xong thôi…"
Thành thạo mở miệng đem một cây cự bổng nuốt sâu, một … căn khác được đôi tay nhịp nhàng xóc lọ**.
Như vậy thay phiên làm một hồi, Lý Thanh Thạch đã sướng đến ai ai gào rú. “A a a —— tiểu Trinh, quá sung sướng, lưỡng căn Thạch Đại Đầu đều cắm vào cái mông tiểu Trinh, có được hay không?"
“Hanh ân… Sáp vào đi… Chỉ cần là cái gì của Thạch ca ca đều có thể cắm vào hết… Tiểu Trinh toàn thân trên dưới đều là của một mình Thạch ca ca…" Thịnh Tường Trinh nằm ngửa trên mặt đất, mị nhãn như tơ nhìn Thạch Đại Đầu âu yếm nhà hắn.
“Tiểu Trinh!" Nghe được tiếng lòng không chút phân vân của tiểu Trinh, Lý Thanh Thạch vốn có tính dục siêu cường càng kích động đến không thể cứu chữa, mạnh mẽ tiến lên xé nát y phục kẻ kia!
Núm vú hồng nộn từ trong áo lót bị xé rách lõa lồ đi ra, bị nam nhân không chút nào thương tiếc chà xát cắn xé ——
“A a a ——" vui vẻ cường liệt vừa đau vừa sướng khiến Thịnh Tường Trinh phát sinh tiếng thét chói tai hưng phấn! “Người cứu mạng a —— đầu vú tiểu Trinh cũng bị Thạch ca ca cắn đứt luôn rồi —— “
Không ai sẽ nghĩ đến, tiểu vương gia bề ngoài tuấn mỹ cao quý thích nhất nằm trên sàn nhà dơ bẩn, bị Thạch Đại Đầu cưỡng gian tựa như trò thô bạo gian dâm.
“Thạch ca ca —— cố sức —— lại dùng lực cắn ta —— “
Sống chết ưỡn người lên, đem đầu vú bị cắn đến mức xuất huyết dí vào trong khoang miệng cực nóng của nam nhân, Thịnh Tường Trinh khóc lóc ôm chặt lấy Thạch Đại Đầu mà hắn yêu đến phát điên.
“Hừ hừ… Đầu vú tiểu Trinh thật ngọt ăn ngon thật…" Lý Thanh Thạch ngẩng đầu, vẻ mặt chưa đã thèm liếm liếm môi, “Hiện tại cũng cho lưỡng căn kê kê ta nếm thử tư vị tiểu Trinh."
Xem ra Thạch Đại Đầu ngu ngốc có thể kế thừa được Song Long đại thần siêu cường tính dục, trời sinh trong tình ái có sức sáng tạo, mỗi khi thượng Thịnh Tường Trinh đều khiến y dục tiên dục tử.
Cầm lưỡng căn cự bổng để mỗi cây ở mỗi đầu vú bị hắn chơi đùa đến sưng đỏ, Lý Thanh Thạch bắt đầu đong đưa thắt lưng tráng kiện, điên cuồng chơi trò nhũ giao ——
“Ai nha a a a —— trời ạ ——" núm vú vốn đã mẫn cảm đến cực điểm bị côn thịt nam nhân hạ lưu gian dâm như vậy, Thịnh Tường Trinh cuồng loạn lắc lư đầu, kêu khóc bắn tinh luôn ——
Thậm chí côn thịt cao thẳng chưa từng bính qua một chút, liền cứ thế bắn ra.
Thịnh Tường Trinh thở gấp không ngớt, còn không kịp từ trong cao trào hoàn hồn, đã bị lật sấp lại, một cây cự bổng nặng nề thống nhập tiểu huyệt hắn từ phía sau ——
“Ô a a a ——" tóc dài vừa bị nắm chặt, tiểu vương gia địa vị cao thượng tôn quý vừa y chang con ngựa mẹ quỳ trên mặt đất, bị côn thịt nam nhân cuồng thao đến kêu khóc không ngớt. “Nga nga —— Thạch ca ca —— Thạch ca ca—— “
“Hừ hừ… Tiểu Trinh… Sướng muốn chết… Thạch Đại Đầu thao tiểu Trinh đến mau sướng chết…"
“Ô… Hảo sướng —— sướng chết ta rồi —— “
“Vậy có hay không muốn căn thịt heo bổng còn lại cùng hung hăng cắm vào dâm huyệt nhỏ bên dưới?"
“Muốn! Ta muốn! Thạch ca ca mau cắm vào ngay!" Thịnh Tường Trinh chủ động đưa tay về phía sau bài khai cái mông đã cắm một cây cự bổng, dâm đãng lắc lắc.
“Nga nga —— Thạch Đại Đầu chịu không nổi rồi —— tiểu Trinh ——" đem côn thịt thứ hai khác hẳn với người thường dùng lực chen vào cúc huyệt vừa nhỏ lại vừa chặt, Lý Thanh Thạch sướng đến ngửa đầu kêu to, càng thêm cố sức nắm mái tóc dài của người dưới thân, hệt như cưỡi ngựa bắt đầu ra sức bôn ba ——
Hai cây côn thịt vừa nóng vừa lớn đem tràng nội nho nhỏ của Thịnh Tường Trinh căng ra thiếu điều vỡ toang, mặc dù thân thể đau đến co thắt vặn vẹo, nhưng trời sinh hắn lại thích bị ngược dâm, chính tại trong đau nhức cùng cực thường dẫn tới khoái cảm tiêu hồn cực lạc ——
Tục ngữ nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Lý Thanh Thạch nếu không gặp phải người thể chất dâm loạn như Thịnh Tường Trinh, mặc kệ là ai dù cường kiện đến đâu cũng sẽ bị hắn lăn qua lăn lại mà chết, tuy nhiên Thịnh Tường Trinh nếu không gặp được Thạch Đại Đầu trời sinh dị bẩm, sợ là cả đời cũng không thể hưởng thụ tư vị tiêu hồn chân chính.
Hai người tuy thể chất kì dị nhưng thật đúng là trời sinh một đôi a!
Trong phòng nho nhỏ đơn sơ, quanh quẩn thanh âm giao cấu thô bạo, Thịnh Tường Trinh bị lưỡng căn thịt heo bổng thao đến chết đi sống lại, dâm thủy văng khắp nơi, càng không ngừng kêu khóc ——
“Úc úc úc—— tiểu Trinh ——tiểu Trinh của ta—— Thạch Đại Đầu muốn bắn—— “
Thân thể nam nhân căng thẳng đưa đẩy về phía trước, lưỡng căn côn thịt song song bắn ra lượng tinh thuỷ siêu nhiều vừa đặc vừa nóng ——
Hoa tâm Thịnh Tường Trinh song song bị hai cỗ nhiệt tinh tập kích, cũng thét chói tai mà bắn tinh lần thứ hai ——
“A a a —— Thạch ca ca —— rách —— cái mông tiểu Trinh bị ngươi bắn nát rồi —— “
Hai người cứ như vậy trên sàn nhà dơ bẩn, khoái cảm cuồn cuộn, một lần lại một lần chìm sâu vào thế giới dâm ngược đầy bí hiểm…
→→→→ ←←←←
Kinh thành đệ nhất đại khách điếm —— dưới đại sảnh, xuất hiện một vị mỹ nữ tuyệt thế.
Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, mỹ lệ không gì sánh bằng, mặt mày nhìn lướt qua còn lộ vẻ phong tình vạn chủng, tuy rằng vóc người so với nữ tử tầm thường có cao lớn hơn một chút, nhưng vẫn không giảm nổi sự tuyệt đại tao nhã.
Người nào đang ngồi, vô luận nam nữ già trẻ, tất cả đều nhìn không chớp mắt.
“Tiểu nhị, ngươi nhìn cái gì? Còn không đến cho ta chọn món." Thanh âm tiểu mỹ nhân mặc dù có điểm trầm thấp, nhưng vừa ngọt vừa mềm, người nghe được đầu khớp xương đều phải nhũn cả.
“Dạ, tới liền!" Điếm tiểu nhị như ở trong mộng mới tỉnh, vội vã chạy tới. “Vị cô nương cùng vị đại gia này ngày hôm nay muốn gọi cái gì?"
“Bảo Khánh ca ca, ngươi muốn ăn cái gì?" Tiểu mỹ nhân hỏi nam tử cao lớn bên cạnh.
“Tùy tiện ngươi gọi là được." Nam tử bộ dáng cao lớn, cương nghị uy nghiêm, nhưng sắc mặt thoạt nhìn tựa hồ có điểm không được tự nhiên.
Chỉ thấy hắn cầm lấy chén trà uống một ngụm, con mắt nhìn thẳng phía trước, tựa hồ không dám liếc mắt nhìn nàng kia nhiều.
Tiểu mỹ nhân khẽ cười cười với tiểu nhị, bày bộ dáng vô cùng thẹn thùng nhưng kế tiếp lại phát biểu một câu khiến mọi người thiếu điều muốn té ghế ——
“Chúng ta đây ráng chịu đựng một tí là được, đợi lát nữa ta cùng Bảo Khánh ca ca lên lầu mây mưa thất thường, cùng hưởng tư vị tiêu hồn."
Trà trong miệng nam tử cao lớn đột nhiên phun tới, tầm bắn xa chừng ba thước ——
“Ai nha, Bảo Khánh ca ca, ngươi làm sao vậy?" Nữ tử sợ đến hoa dung thất sắc, vội vã vỗ lưng hắn, “Ngươi nghìn vạn lần nên bảo trọng a, trong bụng ta còn có hài tử của ngươi ni."
Nghe vậy tất cả mọi người đều há mồm hút một ngụm lãnh khí ——
Nương của ta a, nghĩ không ra nữ tử này dĩ nhiên như vậy cởi mở, có thai cũng không chịu buông tha cho lão công. Thực sự khiến kẻ khác xem đủ rồi a!
Nam tử cao lớn nghe đến đó, đã không còn mặt mũi nào ngồi lại! Hắn một tay lấy nữ tử ôm vào trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đi ngay cho ta!"
“Hi, Bảo Khánh ca ca có đúng hay không nhịn không được rồi? Tiểu nhị, chúng ta không ăn nữa, gian phòng trên lầu thu xếp xong hết chưa?"
“Dạ... Dạ... Đều... Đều thu xếp hết rồi…" Điếm tiểu nhị còn ở trong khiếp sợ cực độ, nói năng lắp bắp. “Tiểu nhân lập tức đưa hai vị đi lên."
Chờ đến khi hai người tiến vào trong khách phòng, nam tử lập tức đóng sầm cửa, thấp giọng rống giận, “Bạch Lăng Phi! Tên vương bát đản nhà ngươi! Đem tất cả mặt mũi trẫm mất hết!"
Bạch Lăng Phi hoá trang nữ tử cười hắc hắc, “Ai nha, đừng nóng giận mà, cục cưng, ta không nói như vậy, thế nào khiến cho mọi người chú ý ni? Không gây chú ý được, làm sao có thể dẫn dắt tên hái hoa tặc kia mắc câu ni?"
“Cách này nào hạ lưu quái gì? Ta còn có thể nói đặc biệt hàm súc, dùng “mây mưa thất thường" để hình dung, dáng vẻ này của cục cưng bình thường trên giường dâm đãng kêu, “Thao ta đi, tướng công, dùng thịt heo bổng của ngươi thao chết ta đi!". Ngươi xem, ta có đúng hay không nói rất hàm súc?"
“A a a —— Vương bát đản! Trẫm muốn giết ngươi!" Thịnh Bảo Khánh xấu hổ và giận dữ thiếu điều sắp đi tới bóp chết tên vương bát đản đang nói tầm bậy tầm bạ!
“Hư, nhỏ giọng chút!" Bạch Lăng Phi đột nhiên đưa tai lắng nghe, “Có người ở bên ngoài nghe trộm…"
Không sai, kẻ trộm rình mò oanh động kinh thành, đam mê rình coi mỹ nhân, cho điểm bài danh đầy ưu ái, lúc này đang ở ngoài cửa sổ nghe trộm hai người.
“A a… Không nên a…" tiếng rên rỉ mang đầy vẻ chào mời làm cho toàn thân mềm yếu.
“Cục cưng ngoan… Cho ta đi vào…"
“A a… Không nên… Không nên…"
“Không nên vì sao lại xoay cái mông? Vật nhỏ khẩu thị tâm phi."
“Hanh ân… Bại hoại… Đừng … nữa lộng mà… A a —— đừng cắm vào đây a —— “
“Úc úc —— cái mông nhỏ của cục cưng chính là như thế chặt —— sướng chết người đi được —— “
“A a… Thật thoải mái… Bổng bổng của tướng công sáp đến thoải mái muốn chết…"
“Úc úc… Cục cưng… Cục cưng của ta…"
“A a —— tướng công —— ta muốn chết —— “
Giữa lúc hái hoa tặc nghe được huyết mạch sôi sục, chuẩn bị vui vẻ thăm dò ngắm dâm thái mỹ nhân thì, cũng đã bị Tiểu Hạt công công dẫn người đến hốt hắn!
Bởi vì ngoài ý muốn nghe trộm “Long ngâm" của thánh thượng hiện nay, tội tăng gấp ba, kẻ trộm rình coi đáng thương bị lưu vong tới biên cương, cũng không thể nhìn thấy mỹ nhân gì sất, chỉ có thể nhìn dê lượn qua lượn lại…
*: nguyên văn QT ca ca là “chính kỵ" nhưng trong tiếng Việt vốn có sẵn mấy từ chuyên ngành để gọi tên nên bản công tử dịch ra hết cho dễ hiểu. Nếu nhìu người bất mãn thì ta sẽ giữ y như anh QT.
**: ồ vầng đêy cũng là từ dc dịch hẳn ra tiếng Việt =))~. Hi vọng tuy mình hêm xì xồ nhìu về hai từ trên nhưng mong mọi ngừ đều hiểu hí hí.
~Toàn văn hoàn~
Bạch Lăng Phi × hoàng đế Thịnh Bảo Khánh
Hoàng thúc Thịnh Thanh Trì × sư phụ Mộ Dung Khanh
Phía sau hoa viên Nhữ Nam vương phủ, hoa lê nở rộ, hương thơm ngát mũi…
Sáu vị nam tử ngồi vây quanh tại chòi nghỉ mát đều là người rất có địa vị.
“Lại đây, này là lê hoa cao do Khanh Khanh của ta sáng sớm đặc biệt chuẩn bị, các ngươi mau nếm thử."
Nhữ Nam vương Thịnh Thanh Trì, hoàng thúc được thánh thượng kính trọng nhất hiện nay, mỉm cười chào mời mọi người cao điểm khéo léo mỹ lệ. “Thật là lê hoa cao thơm ngon, vừa vào miệng liền tan, tư vị tuyệt diệu thế nhưng trên đời khó có được, nói ra sợ hoàng thượng tức giận, nhưng ngay cả ngự trù hoàng cung đều làm không được."
Ngồi ở bên cạnh hắn, tuyệt mỹ nam tử có mái tóc tựa chỉ bạc —— Mộ Dung Khanh nghe vậy cười điềm đạm. “Tỷ phu, ngươi không nên nói quá sự thật, sẽ bị cả nhà chê cười là tên vương gia ưa khoác lác."
“Tỷ phu nói ra đều là lời tâm huyết, tuyệt không phóng đại, các người nói xem đúng không?"
“Không sai, hoàng thúc nói chí lí cực kỳ. Sư phụ làm lê hoa cao xác thực ăn siêu ngon." Bạch Lăng Phi lẹ tay cầm một khối cao điểm, chuyển hướng nam tử cao lớn ngồi ở bên cạnh, “Cục cưng, lại đây, cắn một miếng."
Nam tử bị kêu “Cục cưng", chính là hoàng đế Thịnh tông vương triều Thịnh Bảo Khánh đầy uy đức.
Chỉ thấy thánh thượng tôn quí mưu trí vẻ mặt xấu hổ, chậm chạp không chịu há mồm.
Muốn chết, tên ngu ngốc này! Tại trước mắt dân tình, thế nào lại muốn đối xử hoàng đế hắn như với tiểu hài tử, há mồm bị uy a?
“Cục cưng, ngươi nếu không há mồm, ta liền trực tiếp dùng miệng uy ngươi luôn." Bạch Lăng Phi cười xấu xa, “Hay là ngươi ưa uy như vậy?"
“Hỗn đản! Ai thích như vậy a!" Thịnh Bảo Khánh thẹn quá hoá giận mắng to.
“Ai nha, hoàng đế ca ca, ngươi đừng xấu hổ mà." Đệ đệ cùng mẹ được hoàng thượng sủng ái nhất, Khánh Tường thân vương Thịnh Tường Trinh cười nói, “Bị tướng công mình uy thì sao nào, các vị đang ngồi đều là người một nhà, sợ cái gì. Ngươi xem, Thạch ca ca nhà ta cũng vẫn uy ta ăn đây này, rất sợ ta bị đói đó nha." Thịnh Tường Trinh ngọt ngào đưa mắt liếc Thạch Đại Đầu đang ngồi cạnh.
“Đúng vậy, Thạch Đại Đầu ưa nhất là uy tiểu Trinh ăn nha." Lý Thanh Thạch gật đầu lia lịa, cầm ngay một khối cao điểm đưa đến bên miệng tiểu bảo bối, “Thạch Đại Đầu muốn uy tiểu Trinh thành mập mạp luôn, như vậy mỗi lần hắn sẽ không bị đại “song long" của ta làm cho tới hôn mê."
Nguyên lai Lý Thanh Thạch thân là Song Long đại thần chuyển thế hẳn là trai tráng dũng mãnh có thêm lưỡng căn kê kê đây!
“Thạch ca ca! Ngươi thế nào tại trước mặt cả nhà nói cái này? Ta không để ý tới ngươi nữa." Thịnh Tường Trinh mắc cỡ hận không thể đào hầm chui vô.
“Không nên a, tiểu Trinh, ngươi đừng không để ý tới ta. Là tiểu Trinh nói tất cả mọi người đều là người một nhà, nên ta mới nói đó thôi. Tiểu Trinh, ngươi đừng giận Thạch Đại Đầu, có được hay không?" Lý Thanh Thạch từ trước đến nay ít chịu cân nhắc sợ nhất tiểu Trinh âu yếm tức giận với hắn.
Thấy được Thạch Đại Đầu khả ái lộ dáng dấp lo lắng, Thịnh Tường Trinh bật cười khúc khích. “Được rồi, nể mặt mọi người, lần này tạm tha ngươi đó."
“Hi, Thạch Đại Đầu biết tiểu Trinh đối ta tốt nhất. Lại đây, cắn tiếp miếng nữa."
“Thạch ca ca, ngươi cũng cắn một miếng."
Mắt thấy dáng dấp hai người uy nhau ăn vô cùng ngọt ngào, tròng mắt Thịnh Bảo Khánh thiếu chút nữa rớt xuống đất.
Không thể nào, bảo bối đệ đệ kia từ trước đến nay lạnh lùng, bất cẩu ngôn tiếu thế nào tính tình biến hoá như vầy?
“Cục cưng, đừng hóng hớt chuyện người ta, tướng công ta cũng có thể hầu hạ ngươi như thế a." Bạch Lăng Phi lẹ tay ôm lưng áo nam nhân rắn chắc vừa cười vừa nói.
“Buông ra cho trẫm!" Thịnh Bảo Khánh giãy dụa khí thế hòng thoát thân khỏi móng vuốt lang sói đang càn quét!
Từ nhỏ đã bị lễ nghi hoàng thất bó buộc nghiêm ngặt, thực sự không thể chấp nhận làm càn như vậy ở trước mặt mọi người.
“Ôi! Đau nhức chết mất! Sư phụ, ngươi xem, đồ đệ ngươi bị người khi dễ này." Bạch Lăng Phi bắt đầu hướng vẻ thương cảm về phía sư phụ hắn cầu cứu.
Không nghĩ tới Mộ Dung Khanh chẳng những không thờ ơ, trái lại còn cố ra tay! “Thật hảo! Có hoàng thượng giúp đỡ thật sự là quá tốt. Phi nhi là cần phải có người dạy dỗ, tránh cho hắn luôn tùy hứng làm bậy."
“Ha ha, Phi nhi, xem ra ngươi ngày hôm nay là nhị bề thọ địch a." Thịnh Thanh Trì vỗ tay cười to.
“Quên đi quên đi, anh hùng luôn luôn tịch mịch đây mà." Bạch Lăng Phi hai tay buông thõng, bộ dáng phó mặc dòng đời.
“Hi, nếu như Bạch đại ca làm anh hùng lo bị buồn chán, thế nhưng thật ra ở đây có một cơ hội tốt cho ngươi động tay động chân một chút." Thịnh Tường Trinh lộ ra mỉm cười thần bí.
“Nga? Nói nghe thử xem."
Bạch Lăng Phi trời sinh lá gan siêu lớn, hơn nữa hắn võ công cao cường, có thể nói là không sợ trời không sợ đất, thậm chí trước đó dám xông vào hoàng cung, còn thượng luôn hoàng đế. Hôm nay nghe nói có sự đáng hảo ngoạn, lập tức hưng phấn mà truy vấn.
“Là như vầy, ở kinh thành xuất hiện một kẻ chuyên rình trộm thập phần kỳ dị. Người này khinh công xuất thần nhập hóa, chuyên canh mỹ nữ đi tắm thì rình coi, hơn nữa sau khi dòm xong còn có thể xoi mói, tại trên tường lưu lại “Mỹ nhân bảng", là bài danh phân tích đánh giá mỹ nhân. Kỳ quái chính là, không có một vị nữ nhân nào vì vậy mà báo quan, trái lại còn lưu ý việc bài danh có hay không."
“Cáp, ta ở trong cung lâu cũng không biết còn có diệu nhân cỡ này, hảo ngoạn hảo ngoạn!" Bạch Lăng Phi từ lúc qui ẩn giang hồ, đã thật lâu không gặp phải sự việc chơi đùa hay như vậy.
“Hảo ngoạn cái gì? Loại ác tặc đồi phong bại tục này mau chóng nên bị quan phủ bắt lại mới đúng!" Thịnh Bảo Khánh e sợ tên hỗn đản nào đó làm thiên hạ đại loạn, đảo cặp mắt trắng dã.
“Đối phương khinh công tuyệt diệu, đầu mục bắt người bình thường trong quan phủ căn bản bắt không được hắn. Sở dĩ ta xem Bạch đại ca liền thân chinh xuất mã đi!" Thịnh Tường Trinh che miệng cười.
“Ha ha, tốt! Bản công tử liền thân chinh xuất mã bắt kẻ trộm! Tuy rằng ta mỗi ngày cùng cục cưng luyện công phu trên giường đến được lô hỏa thuần thanh, nhưng võ công chân chính căn bản không luyện cùng ai, quyền cước chắc là thụt lùi rồi." Bạch Lăng Phi nói như điều hiển nhiên.
“Câm miệng ngươi lại cho trẫm!" Thịnh Bảo Khánh quả thực mau bị cái tên hỗn đản miệng tía lia làm cho tức chết tươi.
Bạch Lăng Phi xem hiện nay thánh thượng chính là bị tức giận đến không nhẹ, nghịch ngợm thè lưỡi.
Dáng dấp hai người đấu võ mồm chọc mọi người cười ha ha.
“Khanh khanh, có mệt hay không?" Sau khi kết thúc màn tụ hội tại hoa viên, Thịnh Thanh Trì mang theo bảo bối âu yếm trở về phòng nghỉ ngơi.
“Ngươi ngày hôm nay sáng sớm đã dậy hái hoa làm cao điểm, nhất định mệt muốn chết rồi, mau nằm xuống đây nghỉ ngơi."
“Ta không sao cả mà." Mộ Dung Khanh buông nụ cười điềm đạm.
“Không được, tỷ phu lo lắng, ngươi mau nằm xuống đi."
Tuy rằng Thịnh Thanh Trì biết Khanh Khanh mang một thân tuyệt thế võ công, nhưng ở trong lòng hắn, hắn luôn luôn biến y trở thành bảo bối được chính mình chiếu cố che chở, rất sợ y lại bị thương tổn gì.
Nghĩ đến nhiều năm trước vì bị mình phản bội mà y thương tâm đến phát cuồng, một đêm đầu hoá bạc, Thịnh Thanh Trì liền yêu thương không ngớt.
Mềm nhẹ vuốt ve tầng tầng chỉ bạc, Thịnh Thanh Trì đem Khanh Khanh nằm xuống giường. “Ngoan, nhắm mắt lại ngủ một giấc. Chờ bữa tối đến, tỷ phu sẽ gọi ngươi."
“Tỷ phu, ngươi còn nói ta. Chính ngươi cũng không ngủ đủ a. Sáng sớm ta rời giường, ngươi tỉnh dậy đi theo giúp ta hái hoa, hiện tại hẳn là cũng mệt mỏi rồi, trước đây ngươi cũng vất vả lắm mới dưỡng thân thể tốt bằng ngần này, tuyệt đối không thể lại khinh thường. Lại đây, ta giúp ngươi thay y phục, ngươi cũng theo ta ngủ một hồi đi." Mộ Dung Khanh bò xuống giường, cởi áo khoác nam nhân, sau đó còn ngồi chồm hổm trên mặt đất mang hài tỷ phu tháo khỏi.
“Hảo, hiện tại đến lượt tỷ phu giúp Khanh Khanh rồi." Thịnh Thanh Trì không chỉ giúp hắn cởi áo khoác, ngay áo lót cũng bị lột sạch, kế tiếp liền ngồi xổm bên giường, đưa hài hắn cởi ra.
Trong tay đang cầm mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, Thịnh Thanh Trì cúi đầu tại ngón chân như bạch ngọc, nhẹ nhàng cắn một miếng.
“Hanh ân…" thân thể Mộ Dung Khanh một trận run rẩy, cúi đầu phát sinh tiếng yêu kiều…"Tỷ phu thật xấu a…"
“Khanh Khanh của ta… Ngươi thật đẹp…" Thịnh Thanh Trì lưu luyến từ dưới ngón chân một đường liếm lên, tại nơi đùi trong mẫn cảm vừa cắn vừa mút.
“Ô… Ngứa muốn chết… Tỷ phu… Không nên a…" Da thịt mềm mại ở chỗ mẫn cảm bị gặm cắn đến vừa hồng vừa nhột, Mộ Dung khanh nhịn không được khóc nức nở, tại trên giường khó nhịn dang rộng hai đùi.
“Hừ hừ… Khanh Khanh nhà ta thật lẳng lơ, trong miệng nói không nên, nhưng chủ động đem chân mở kìa…" Nhìn cúc lôi đỏ tươi từ từ nở rộ trước mắt, Thịnh Thanh Trì hưng phấn mà thở hổn hển.
Vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng tiến công sâu vào chính giữa cúc lôi, lại dùng đầu ngón tay xoa bóp bề mặt nếp nhăn xung quanh cánh hoa, kích thích cùng lúc làm tiểu mỹ nhân dưới thân phát sinh tiếng thét chói tai cao vút, nguyên bản ngọc hành bán nhuyễn một chút liền cương đến xung huyết, run khí thế.
“A a —— tỷ phu… Liếm huyệt ta… Khanh Khanh chịu không nổi nữa…"
“Hanh ân… Khanh Khanh dâm đãng của ta… Tỷ phu sẽ liếm cho ngươi dục tiên dục tử…"
Thịnh Thanh Trì dùng hai ngón tay căng lớn miệng cúc huyệt, đem đầu lưỡi nóng như lửa đâm mạnh vào, tại vách tràng bích vừa mềm vừa ẩm ướt mút liếm điên cuồng, còn không thì dùng hàm răng khẽ cắn nộn thịt nơi huyệt khẩu, một cỗ vui vẻ cường đại khiến Mộ Dung Khanh điên cuồng mà khóc thét chói tai, hai chân không ngừng đá đạp lung tung trên không trung ——
“Ô a a —— giết chết ta rồi —— đầu lưỡi tỷ phu muốn giết chết Khanh Khanh rồi—— “
Hai tay luồn vào mái tóc nam nhân, càng thêm cố sức đem đầu của hắn áp sâu vào chính giữa hai chân mình, sư phụ Mộ Dung Khanh dâm loạn giãy dụa cặp mông yêu kiều, hướng về phía trước ý muốn hùa theo chiếc lưỡi linh hoạt khiến kẻ khác tiêu hồn——
Thịnh Thanh Trì lần đầu dùng lưỡi một lần rồi một lần đem tiểu mỹ nhân dưới thân đưa lên cao trào cực hạn, nhưng mặc kệ Mộ Dung khanh khóc lóc cầu xin thế nào, nam nhân vẫn chuyên tâm giữ chặt gốc ngọc hành của hắn, không cho phát tiết thoải mái.
Kỳ thực Thịnh Thanh Trì không phải cố ý dằn vặt Khanh Khanh nhà hắn, chỉ là ngự y có đặc biệt nói, bảo bối của hắn năm qua hao tổn tinh thần quá độ, kỳ thực thân thể có điểm âm hư, chuyện phòng the miệt mài quá độ không thích hợp.
Hết lần này tới lần khác Khanh Khanh nhà hắn cực độ mẫn cảm, mỗi lần bị hắn tùy tiện mút mát một phát đều có thể tiết đến ngất xỉu, để thân thể y có thể dẻo dai bền bỉ, trước hết hắn phải nghĩ ra biện pháp huấn luyện y kéo dài sức nhẫn nại…
“Ô… Tỷ phu… Van cầu ngươi… Đừng giày vò Khanh Khanh nữa mà… Cho ta tiết đi… Tỷ phu…" Mộ Dung Khanh ở trên giường khó nhịn giãy dụa thân thể mềm mại.
“Bảo bối ngoan… Tỷ phu lập tức để ngươi thoải mái, ngoan, kiên nhẫn một chút, nhảy ngựa* bắt đầu…"
Thịnh Thanh Trì ôm Khanh Khanh đưa lưng về phía mình, bài khai hai bờ mông đầy đặn, đem miệng cúc huyệt nhắm ngay dương cụ đang dựng thẳng lên trời, chậm rãi ngồi xuống…
“Bì bõm… Thật lớn… Hảo nóng a ——" theo cây gậy thịt vừa thô vừa nóng từng tấc một tiến nhập trong cơ thể, Mộ Dung Khanh cả người cuồng chiến, trong miệng không ngừng phát sinh thanh âm rên rỉ dâm loạn, rốt cục tràng nội ngứa ngáy do bị cự bổng ma sát mà vui vẻ, làm hắn chủ động đong đưa phần eo, điên cuồng nhún nhảy không ngừng…
“Nga nga —— tiểu huyệt Khanh Khanh thật chặt —— sướng chết tỷ phu rồi ——" quy đầu được cái miệng nhỏ nhắn cố sức hút lấy cương thiếu điều nổ tung, Thịnh Thanh Trì sướng đến phát sinh tiếng gầm nhẹ ——
“A a —— Khanh Khanh cũng sướng chết mất —— đại bổng bổng của tỷ phu muốn sướng chết Khanh Khanh luôn —— tỷ phu —— “
Trong phòng ngủ tối ẩn mật của Nhữ Nam vương, tràn đầy thanh âm cười khúc khích hoà nhịp cùng tiếng đánh “Ba, ba" do thân thể trừu sáp, Mộ Dung Khanh cưỡi trên dương cụ tỷ phu, tại không trung tóc bạc lóe sáng bay lượn, tiểu mỹ nhân đã hoàn toàn tiến nhập trạng thái điên cuồng, rốt cục nhịn không được sự vui vẻ tiêu hồn, tràng nội kinh luyên co quắp một trận kịch liệt, đem cự bổng nam nhân trong cơ thể gắt gao cắn chặt, điên cuồng mà bắn tinh luôn —
“Ô a a a ——" Mộ Dung Khanh phát sinh tiếng thét chói tai tưởng như tan vỡ, một cỗ tinh thuỷ bạch sắc phun trên đùi nam nhân ——
“Úc úc úc —— Khanh Khanh của ta —— tỷ phu cũng muốn tiết cho ngươi đây ——" Thịnh Thanh Trì nắm chặt vòng eo dẻo dai trơn mịn, cố sức nhấn mạnh xuống phía dưới một phát, cự bổng trong cơ thể hoàn toàn đánh thẳng vào nơi tận cùng ——
“Y a a a a —— đã chết ——" ruột bị chạm trúng tạo nên vui vẻ kinh khủng, hơn nữa bị tinh dịch nóng cháy liên miên bắn trên hoa tâm không ngừng nghỉ, Mộ Dung Khanh thê lương thét chói tai, mềm nhũn ngã vào sự ôm ấp của nam nhân âu yếm…
→→→→ ←←←←
Sau khi ly khai Nhữ Nam vương phủ, tiểu vương gia Thịnh Tường Trinh mang theo Thạch Đại Đầu âu yếm về tới Khánh Tường vương phủ.
Hai người đi vào tiểu viện trước kia Thạch Đại Đầu sống khi còn là đứa ở tại vương phủ, Thịnh Tường Trinh trong lòng thực sự là cảm khái hàng vạn hàng nghìn…
Hoài niệm vuốt ve từng đồ vật này nọ, tiểu vương gia tuấn mỹ vô song ngẩng đầu lên, ôn nhu nói với Thạch Đại Đầu, “Thạch ca ca, ngươi biết không? Ta trước đây thường lén lút chạy vào đây nga."
“Thật vậy chăng? Lúc nào? Ta sao lại không biết?" Lý Thanh Thạch kinh ngạc hỏi.
“Ngươi đương nhiên không biết rồi. Ta thường canh lúc ngươi ngủ, ngồi ở bên giường nhìn ngươi, có lúc còn ngồi hơn nửa đêm ni."
“Vậy tiểu Trinh không ngủ được không phải sẽ rất chán sao?"
“Thế nào lại chán, Thạch ca ca ngủ biểu tình hảo khả ái, tiếng ngáy cũng hảo êm tai nga." Thịnh Tường Trinh là một “người hâm mộ Thạch Đại Đầu " bất trị, trong mắt người khác dù là hắn có ngu ngốc cách mấy, thì trong lòng y cũng vẫn giữ vị trí đáng yêu nhất.
“Tiểu Trinh đối Thạch Đại Đầu thật tốt. Từ nhỏ ngươi hồi cung liền mang ta chiếu cố, lớn lên còn không chê ta ngốc, không gả ta cho lão bà, sau đó ta mọc ra lưỡng căn kê kê, tiểu Trinh cũng không có coi ta như quái vật, đi theo bồi bên người ta. Tiểu Trinh, Thạch Đại Đầu thực sự hảo yêu ngươi!" Lý Thanh Thạch kích động một tay ôm kẻ kia vào lòng thật chặt!
Thịnh Tường Trinh nghe vậy cảm động đến viền mắt phiếm lệ, cũng chăm chú ôm lại hắn, “Mặc kệ Thạch ca ca biến thành cái dạng gì, đều là người yêu duy nhất của tiểu Trinh."
“Ta cũng vậy, Thạch Đại Đầu chỉ muốn một mình tiểu Trinh! Tiểu Trinh, ngươi nói bọn họ không nên tái bức ta thú người khác! Thạch Đại Đầu đã có tiểu Trinh, không cần người khác!"
Hiện tại Lý Thanh Thạch giữ cương vị quốc vương “Song Long quốc", có trách nhiệm vì hoàng thất nối dõi tông đường. Nhưng hắn đối với nữ nhân khác một chút “Tính" thú cũng không có, kiên quyết không chịu nạp phi. Tuy rằng các đại thần đồng loạt thượng tấu, nhưng hắn tuyệt không quan tâm.
Ngoại trừ tiểuTrinh ra, ai hắn cũng không muốn.
“Tiểu Trinh, nếu như bọn họ còn làm phiền ta, chúng ta thẳng thừng rời bỏ Song Long quốc luôn. Ta dù phải quay về thân phận đứa ở cũng không sao a, hắc hắc." Lý Thanh Thạch hắc hắc cười khúc khích.
Ngàn bảo vật dễ kiếm, một tình lang khó tìm.
Nam nhân coi quyền thế địa vị là cặn bã, Thịnh Tường Trinh yêu hắn ở điểm hồn nhiên này. Từ nhỏ ở trong cung xem toàn sắc mặt a dua nịnh nọt, so sánh với nét hồn nhiên của hắn, thực sự là thiên kim khó cầu.
“Thạch ca ca, có thể được ngươi yêu, ta cả đời này không mong gì hơn." Thịnh Tường Trinh ngọt ngào hôn hắn một cái, “Nhưng ngươi là Song Long đại thần chuyển thế, có sứ mệnh thần thánh với Song Long quốc, vương vị này ngươi nhất định phải ngồi. Ngươi yên tâm, ta đã nghĩ tới phương pháp vẹn toàn đôi bên. Chỉ cần chúng ta lựa chọn một tiểu hài tử thuộc hoàng thất làm con thừa tự, tương lai hắn sẽ kế thừa vương vị là được."
“Đúng vậy, ta thế nào không nghĩ tới, toàn là tiểu Trinh của ta thông minh!" Lý Thanh Thạch hài lòng ôm lấy tiểu Trinh, hôn thật sâu lên mặt ——
Lời lẽ hai người dây dưa kịch liệt, Thịnh Tường Trinh bị hôn đến toàn thân mềm yếu, mềm nhũn quỳ rạp xuống đất.
Lý Thanh Thạch móc ra lưỡng căn “Cự long" khác biệt hoàn toàn với người thường, lập tức đưa đến bên mép tiểu Trinh ——
“Tiểu Trinh, mau mút, chúng nó cương đến nổ tung rồi!"
Thịnh Tường Trinh ngẩng đầu, làm nũng trừng mắt liếc Thạch Đại Đầu âu yếm, “Thạch ca ca thật là xấu, cứ từ từ rồi từng cây một cũng xong thôi…"
Thành thạo mở miệng đem một cây cự bổng nuốt sâu, một … căn khác được đôi tay nhịp nhàng xóc lọ**.
Như vậy thay phiên làm một hồi, Lý Thanh Thạch đã sướng đến ai ai gào rú. “A a a —— tiểu Trinh, quá sung sướng, lưỡng căn Thạch Đại Đầu đều cắm vào cái mông tiểu Trinh, có được hay không?"
“Hanh ân… Sáp vào đi… Chỉ cần là cái gì của Thạch ca ca đều có thể cắm vào hết… Tiểu Trinh toàn thân trên dưới đều là của một mình Thạch ca ca…" Thịnh Tường Trinh nằm ngửa trên mặt đất, mị nhãn như tơ nhìn Thạch Đại Đầu âu yếm nhà hắn.
“Tiểu Trinh!" Nghe được tiếng lòng không chút phân vân của tiểu Trinh, Lý Thanh Thạch vốn có tính dục siêu cường càng kích động đến không thể cứu chữa, mạnh mẽ tiến lên xé nát y phục kẻ kia!
Núm vú hồng nộn từ trong áo lót bị xé rách lõa lồ đi ra, bị nam nhân không chút nào thương tiếc chà xát cắn xé ——
“A a a ——" vui vẻ cường liệt vừa đau vừa sướng khiến Thịnh Tường Trinh phát sinh tiếng thét chói tai hưng phấn! “Người cứu mạng a —— đầu vú tiểu Trinh cũng bị Thạch ca ca cắn đứt luôn rồi —— “
Không ai sẽ nghĩ đến, tiểu vương gia bề ngoài tuấn mỹ cao quý thích nhất nằm trên sàn nhà dơ bẩn, bị Thạch Đại Đầu cưỡng gian tựa như trò thô bạo gian dâm.
“Thạch ca ca —— cố sức —— lại dùng lực cắn ta —— “
Sống chết ưỡn người lên, đem đầu vú bị cắn đến mức xuất huyết dí vào trong khoang miệng cực nóng của nam nhân, Thịnh Tường Trinh khóc lóc ôm chặt lấy Thạch Đại Đầu mà hắn yêu đến phát điên.
“Hừ hừ… Đầu vú tiểu Trinh thật ngọt ăn ngon thật…" Lý Thanh Thạch ngẩng đầu, vẻ mặt chưa đã thèm liếm liếm môi, “Hiện tại cũng cho lưỡng căn kê kê ta nếm thử tư vị tiểu Trinh."
Xem ra Thạch Đại Đầu ngu ngốc có thể kế thừa được Song Long đại thần siêu cường tính dục, trời sinh trong tình ái có sức sáng tạo, mỗi khi thượng Thịnh Tường Trinh đều khiến y dục tiên dục tử.
Cầm lưỡng căn cự bổng để mỗi cây ở mỗi đầu vú bị hắn chơi đùa đến sưng đỏ, Lý Thanh Thạch bắt đầu đong đưa thắt lưng tráng kiện, điên cuồng chơi trò nhũ giao ——
“Ai nha a a a —— trời ạ ——" núm vú vốn đã mẫn cảm đến cực điểm bị côn thịt nam nhân hạ lưu gian dâm như vậy, Thịnh Tường Trinh cuồng loạn lắc lư đầu, kêu khóc bắn tinh luôn ——
Thậm chí côn thịt cao thẳng chưa từng bính qua một chút, liền cứ thế bắn ra.
Thịnh Tường Trinh thở gấp không ngớt, còn không kịp từ trong cao trào hoàn hồn, đã bị lật sấp lại, một cây cự bổng nặng nề thống nhập tiểu huyệt hắn từ phía sau ——
“Ô a a a ——" tóc dài vừa bị nắm chặt, tiểu vương gia địa vị cao thượng tôn quý vừa y chang con ngựa mẹ quỳ trên mặt đất, bị côn thịt nam nhân cuồng thao đến kêu khóc không ngớt. “Nga nga —— Thạch ca ca —— Thạch ca ca—— “
“Hừ hừ… Tiểu Trinh… Sướng muốn chết… Thạch Đại Đầu thao tiểu Trinh đến mau sướng chết…"
“Ô… Hảo sướng —— sướng chết ta rồi —— “
“Vậy có hay không muốn căn thịt heo bổng còn lại cùng hung hăng cắm vào dâm huyệt nhỏ bên dưới?"
“Muốn! Ta muốn! Thạch ca ca mau cắm vào ngay!" Thịnh Tường Trinh chủ động đưa tay về phía sau bài khai cái mông đã cắm một cây cự bổng, dâm đãng lắc lắc.
“Nga nga —— Thạch Đại Đầu chịu không nổi rồi —— tiểu Trinh ——" đem côn thịt thứ hai khác hẳn với người thường dùng lực chen vào cúc huyệt vừa nhỏ lại vừa chặt, Lý Thanh Thạch sướng đến ngửa đầu kêu to, càng thêm cố sức nắm mái tóc dài của người dưới thân, hệt như cưỡi ngựa bắt đầu ra sức bôn ba ——
Hai cây côn thịt vừa nóng vừa lớn đem tràng nội nho nhỏ của Thịnh Tường Trinh căng ra thiếu điều vỡ toang, mặc dù thân thể đau đến co thắt vặn vẹo, nhưng trời sinh hắn lại thích bị ngược dâm, chính tại trong đau nhức cùng cực thường dẫn tới khoái cảm tiêu hồn cực lạc ——
Tục ngữ nói, ngưu tầm ngưu mã tầm mã, Lý Thanh Thạch nếu không gặp phải người thể chất dâm loạn như Thịnh Tường Trinh, mặc kệ là ai dù cường kiện đến đâu cũng sẽ bị hắn lăn qua lăn lại mà chết, tuy nhiên Thịnh Tường Trinh nếu không gặp được Thạch Đại Đầu trời sinh dị bẩm, sợ là cả đời cũng không thể hưởng thụ tư vị tiêu hồn chân chính.
Hai người tuy thể chất kì dị nhưng thật đúng là trời sinh một đôi a!
Trong phòng nho nhỏ đơn sơ, quanh quẩn thanh âm giao cấu thô bạo, Thịnh Tường Trinh bị lưỡng căn thịt heo bổng thao đến chết đi sống lại, dâm thủy văng khắp nơi, càng không ngừng kêu khóc ——
“Úc úc úc—— tiểu Trinh ——tiểu Trinh của ta—— Thạch Đại Đầu muốn bắn—— “
Thân thể nam nhân căng thẳng đưa đẩy về phía trước, lưỡng căn côn thịt song song bắn ra lượng tinh thuỷ siêu nhiều vừa đặc vừa nóng ——
Hoa tâm Thịnh Tường Trinh song song bị hai cỗ nhiệt tinh tập kích, cũng thét chói tai mà bắn tinh lần thứ hai ——
“A a a —— Thạch ca ca —— rách —— cái mông tiểu Trinh bị ngươi bắn nát rồi —— “
Hai người cứ như vậy trên sàn nhà dơ bẩn, khoái cảm cuồn cuộn, một lần lại một lần chìm sâu vào thế giới dâm ngược đầy bí hiểm…
→→→→ ←←←←
Kinh thành đệ nhất đại khách điếm —— dưới đại sảnh, xuất hiện một vị mỹ nữ tuyệt thế.
Thiếu nữ mắt ngọc mày ngài, mỹ lệ không gì sánh bằng, mặt mày nhìn lướt qua còn lộ vẻ phong tình vạn chủng, tuy rằng vóc người so với nữ tử tầm thường có cao lớn hơn một chút, nhưng vẫn không giảm nổi sự tuyệt đại tao nhã.
Người nào đang ngồi, vô luận nam nữ già trẻ, tất cả đều nhìn không chớp mắt.
“Tiểu nhị, ngươi nhìn cái gì? Còn không đến cho ta chọn món." Thanh âm tiểu mỹ nhân mặc dù có điểm trầm thấp, nhưng vừa ngọt vừa mềm, người nghe được đầu khớp xương đều phải nhũn cả.
“Dạ, tới liền!" Điếm tiểu nhị như ở trong mộng mới tỉnh, vội vã chạy tới. “Vị cô nương cùng vị đại gia này ngày hôm nay muốn gọi cái gì?"
“Bảo Khánh ca ca, ngươi muốn ăn cái gì?" Tiểu mỹ nhân hỏi nam tử cao lớn bên cạnh.
“Tùy tiện ngươi gọi là được." Nam tử bộ dáng cao lớn, cương nghị uy nghiêm, nhưng sắc mặt thoạt nhìn tựa hồ có điểm không được tự nhiên.
Chỉ thấy hắn cầm lấy chén trà uống một ngụm, con mắt nhìn thẳng phía trước, tựa hồ không dám liếc mắt nhìn nàng kia nhiều.
Tiểu mỹ nhân khẽ cười cười với tiểu nhị, bày bộ dáng vô cùng thẹn thùng nhưng kế tiếp lại phát biểu một câu khiến mọi người thiếu điều muốn té ghế ——
“Chúng ta đây ráng chịu đựng một tí là được, đợi lát nữa ta cùng Bảo Khánh ca ca lên lầu mây mưa thất thường, cùng hưởng tư vị tiêu hồn."
Trà trong miệng nam tử cao lớn đột nhiên phun tới, tầm bắn xa chừng ba thước ——
“Ai nha, Bảo Khánh ca ca, ngươi làm sao vậy?" Nữ tử sợ đến hoa dung thất sắc, vội vã vỗ lưng hắn, “Ngươi nghìn vạn lần nên bảo trọng a, trong bụng ta còn có hài tử của ngươi ni."
Nghe vậy tất cả mọi người đều há mồm hút một ngụm lãnh khí ——
Nương của ta a, nghĩ không ra nữ tử này dĩ nhiên như vậy cởi mở, có thai cũng không chịu buông tha cho lão công. Thực sự khiến kẻ khác xem đủ rồi a!
Nam tử cao lớn nghe đến đó, đã không còn mặt mũi nào ngồi lại! Hắn một tay lấy nữ tử ôm vào trong lòng, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đi ngay cho ta!"
“Hi, Bảo Khánh ca ca có đúng hay không nhịn không được rồi? Tiểu nhị, chúng ta không ăn nữa, gian phòng trên lầu thu xếp xong hết chưa?"
“Dạ... Dạ... Đều... Đều thu xếp hết rồi…" Điếm tiểu nhị còn ở trong khiếp sợ cực độ, nói năng lắp bắp. “Tiểu nhân lập tức đưa hai vị đi lên."
Chờ đến khi hai người tiến vào trong khách phòng, nam tử lập tức đóng sầm cửa, thấp giọng rống giận, “Bạch Lăng Phi! Tên vương bát đản nhà ngươi! Đem tất cả mặt mũi trẫm mất hết!"
Bạch Lăng Phi hoá trang nữ tử cười hắc hắc, “Ai nha, đừng nóng giận mà, cục cưng, ta không nói như vậy, thế nào khiến cho mọi người chú ý ni? Không gây chú ý được, làm sao có thể dẫn dắt tên hái hoa tặc kia mắc câu ni?"
“Cách này nào hạ lưu quái gì? Ta còn có thể nói đặc biệt hàm súc, dùng “mây mưa thất thường" để hình dung, dáng vẻ này của cục cưng bình thường trên giường dâm đãng kêu, “Thao ta đi, tướng công, dùng thịt heo bổng của ngươi thao chết ta đi!". Ngươi xem, ta có đúng hay không nói rất hàm súc?"
“A a a —— Vương bát đản! Trẫm muốn giết ngươi!" Thịnh Bảo Khánh xấu hổ và giận dữ thiếu điều sắp đi tới bóp chết tên vương bát đản đang nói tầm bậy tầm bạ!
“Hư, nhỏ giọng chút!" Bạch Lăng Phi đột nhiên đưa tai lắng nghe, “Có người ở bên ngoài nghe trộm…"
Không sai, kẻ trộm rình mò oanh động kinh thành, đam mê rình coi mỹ nhân, cho điểm bài danh đầy ưu ái, lúc này đang ở ngoài cửa sổ nghe trộm hai người.
“A a… Không nên a…" tiếng rên rỉ mang đầy vẻ chào mời làm cho toàn thân mềm yếu.
“Cục cưng ngoan… Cho ta đi vào…"
“A a… Không nên… Không nên…"
“Không nên vì sao lại xoay cái mông? Vật nhỏ khẩu thị tâm phi."
“Hanh ân… Bại hoại… Đừng … nữa lộng mà… A a —— đừng cắm vào đây a —— “
“Úc úc —— cái mông nhỏ của cục cưng chính là như thế chặt —— sướng chết người đi được —— “
“A a… Thật thoải mái… Bổng bổng của tướng công sáp đến thoải mái muốn chết…"
“Úc úc… Cục cưng… Cục cưng của ta…"
“A a —— tướng công —— ta muốn chết —— “
Giữa lúc hái hoa tặc nghe được huyết mạch sôi sục, chuẩn bị vui vẻ thăm dò ngắm dâm thái mỹ nhân thì, cũng đã bị Tiểu Hạt công công dẫn người đến hốt hắn!
Bởi vì ngoài ý muốn nghe trộm “Long ngâm" của thánh thượng hiện nay, tội tăng gấp ba, kẻ trộm rình coi đáng thương bị lưu vong tới biên cương, cũng không thể nhìn thấy mỹ nhân gì sất, chỉ có thể nhìn dê lượn qua lượn lại…
*: nguyên văn QT ca ca là “chính kỵ" nhưng trong tiếng Việt vốn có sẵn mấy từ chuyên ngành để gọi tên nên bản công tử dịch ra hết cho dễ hiểu. Nếu nhìu người bất mãn thì ta sẽ giữ y như anh QT.
**: ồ vầng đêy cũng là từ dc dịch hẳn ra tiếng Việt =))~. Hi vọng tuy mình hêm xì xồ nhìu về hai từ trên nhưng mong mọi ngừ đều hiểu hí hí.
~Toàn văn hoàn~
Tác giả :
Mê Dương