Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi
Chương 113: Đại tướng quân, hí hí

Muốn Phi Thăng Thì Yêu Đi

Chương 113: Đại tướng quân, hí hí

Ở Kim quốc, không phải ngày nào cũng vào triều, bình thường là cứ lên năm nghỉ một, hôm nay vừa khéo là ngày hưu mộc.

Chỉ có điều dù là ngày hưu mộc, Thẩm Thanh Huyền vẫn bề bộn nhiều việc, thương lượng rất nhiều chính vụ với không ít trọng thần.

Kim quốc có rất nhiều việc chờ hoàn thành, mà việc nào cũng cấp bách như nhau.

Nhưng hôm nay Thẩm Thanh Huyền lại chẳng gặp ai, Oanh Đề không dám làm phiền y nên canh giữ ngoài cửa, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.

Tiếng thở dốc cố sức kìm nén trong phòng khiến người nghe mặt đỏ tai hồng, Oanh Đề chẳng dám thở mạnh hay lớn tiếng, chỉ biết khoanh tay đứng đó.

Dây dưa với nhau cho tới trưa, người trong phòng rốt cục cũng nghỉ ngơi, Oanh Đề toan hỏi có muốn tắm rửa không, cửa phòng bỗng dưng mở ra.

Nam nhân cao lớn lõa nửa người trên, thân thể rắn chắc không héo rút do mê man trong thời gian dài, ngược lại đường nét còn đẹp và gợi cảm vô cùng.

Oanh Đề chỉ dám liếc nhanh một cái rồi thôi.

Cố Kiến Thâm nhìn hắn, thấp giọng: “Chuẩn bị nước ấm."

Oanh Đề nhỏ giọng: “Đã chuẩn bị rồi ạ."

Cố Kiến Thâm nói: “Vậy ngươi xuống đi."

Oanh Đề nhìn lướt vào phòng, Cố Kiến Thâm nào chịu để hắn xem, chắn cửa vô cùng kín kẽ.

Oanh Đề đành phải đáp: “Vâng."

Người đi, Cố Kiến Thâm về phòng, hắn cẩn thận ôm người đã bất tỉnh vào phòng tắm.

Thẩm Thanh Huyền mê man, thân thể vừa mệt vừa đau, tinh thần cũng hỗn loạn không thôi.

Dòng nước ấm xối lên người khiến y hơi thanh tỉnh, nhưng không bằng lòng mở mắt.

Y không biết nên đối mặt với Ấn Cửu Uyên thế nào, cũng không rõ mối quan hệ hai người sẽ ra sao.

Khi hắn độc chiếm y, bọn họ lại chưa làm gì.

Khi y diệt quốc gia hắn, lật đổ thiên hạ của hắn thì giờ lại …

Thẩm Thanh Huyền thật sự không thể mở mắt, không chịu nổi hiện thực khó xử phải đối mặt.

Cố Kiến Thâm tất nhiên biết y tỉnh, môi mỏng hắn khẽ nhếch, kề sát vào tai y nói: “Nói cho ta biết … tên của em."

Giọng hắn cực kỳ mê người, tựa như gió đêm thu thảng hoặc lướt qua hai má mang đến từng cơn run nhè nhẹ.

Thẩm Thanh Huyền lập tức mở mắt.

Cố Kiến Thâm đối diện với y, sâu trong đôi mắt toàn là hình bóng y: “Chúng ta là người yêu phải không … xin lỗi, ta không nhớ được gì."

“Ngươi …" Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc nhìn hắn, sau thật lâu mới hỏi, “Ngươi không nhớ?"

Cố Kiến Thâm lộ vẻ mặt áy náy, rồi thân mật hôn y: “Không nhớ, nhưng ta nghĩ em là nhất định người ta cực kỳ yêu."

Thân thể Thẩm Thanh Huyền bị hắn hôn cho tê dại, y há miệng, trong giọng nói đầy vẻ khó tin: “Ngươi vậy mà không nhớ …"

“Tuy ta không nhớ …" Cố Kiến Thâm nhéo eo y, “Nhưng không sao, em nhất định là bảo bối của ta."

Nghe hắn nói vậy, ngay cả ngón tay của Thẩm Thanh Huyền cũng tê rần, sau khi hoảng hốt nhường lối thì niềm vui sướng khó thể diễn tả lại dâng lên.

Ấn Cửu Uyên không nhớ được gì, hắn đã quên bản thân là ai, và cũng quên y là ai.

Đã quên mọi lỗi lầm của hai người trong quá khứ.

Chuyện hắn làm với y lẫn chuyện y làm với hắn, Cố Kiến Thâm đều quên hết.

Thẩm Thanh Huyền ngẩn người một lúc, sau đó trong mắt ánh lên niềm vui sướng lớn lao.

Quên rồi.

Quên rồi thì quên hết đi!

Như vậy bọn họ có thể vượt qua chuyện không thể chối bỏ, hai người bắt đầu lại tình yêu êm đẹp như mộng một cách đơn thuần.

Cố Kiến Thâm lưu ý quan sát biểu lộ của y, nhìn y như vậy chỉ thấy cả lòng ngứa ran.

Mất trí nhớ ấy à, làm sao có thể?

Hắn bị đâm vào bụng chứ không phải não, hơn nữa thế gian này nào có bản lĩnh khiến hắn mất trí nhớ?

Hắn quá chăng thêm đất diễn cho mình, chuẩn bị “làm lại từ đầu".

—— Nếu bỏ đi bối cảnh cùng chuyện cũ nhấp nhô, hắn còn không theo đuổi được vợ thì có thể chết nhanh và về Duy Tâm cung được rồi.

Huống chi hắn cảm nhận được vợ có ý với mình —— ít nhất thân thể có ý.

Ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, còn bị nghẹn lâu đến vậy, Cố Kiến Thâm rất muốn bất mãn, vậy nên cúi đầu hôn, rồi lại nhịn không được này nọ với y một trận trong phòng tắm.

Thẩm Thanh Huyền vốn mệt chết luôn, nhưng vì hắn đã quên hết, vì “lời ngon tiếng ngọt" của hắn, y liền dung túng hắn vô hạn, mặc hắn đòi gì được nấy.

Khi hứng tình, Cố Kiến Thâm hỏi y: “Tên em."

Thẩm Thanh Huyền khó nhịn thốt ra.

Cố Kiến Thâm hôn y: “Nghe thật hay."

Vào thời khắc sau cùng, Thẩm Thanh Huyền gọi tên hắn: “… Cửu Uyên."

Cố Kiến Thâm bị giọng nói này trêu cho khó thể khống chế …

Thôi, hôm nay tạm buông tha y.

Giả vờ mất trí nhớ quả thực hữu dụng vô cùng, dù gì hắn cũng chẳng nhớ, thây kệ các ngự y mê man khó hiểu: Đâm bụng còn có thể tổn thương não hả? Nhưng bệnh nhân đã nghiến răng bảo không nhớ, bọn họ cũng chỉ có thể bịa lý do: “Có lẽ do trọng thương nên ngoài ý muốn kích động kinh mạch, dẫn … dẫn đến …"

Ngự y không bịa được nguyên do, nhưng Thẩm Thanh Huyền chẳng buồn để ý, y chỉ hy vọng đời này Cố Kiến Thâm đừng nhớ lại chuyện trước kia.

Cố Kiến Thâm mất trí nhớ đương nhiên sẽ muốn nhớ lại vài thứ, khi thân mật với Thẩm Thanh Huyền thì hỏi chuyện quá khứ của hắn.

Thẩm Thanh Huyền há mồm bịa chuyện như thật.

Cố Kiến Thâm theo họ Thẩm Thanh Huyền, tên là Thẩm Cửu Uyên. Đương nhiên hắn và Thẩm Thanh Huyền không có quan hệ huyết thống, hắn là ám vệ Thẩm Thanh Huyền thu nhận khi còn bé, vì không có tên nên đặt hắn tên này.

Về sau quốc gia nổi loạn, may nhờ hắn bảo vệ mà Thẩm Thanh Huyền sống sót. Hai người nằm gai nếm mật, vất vả lên kế hoạch, cuối cùng đoạt lại vương quyền, chỉ có điều thời điểm sau cùng, Cố Kiến Thâm trọng thương vì cứu y, hôn mê hơn nửa năm.

Cố Kiến Thâm nghe kịch bản đến là say sưa ngon lành, bàn tay làm bừa, ngoài miệng lại trêu đùa: “Thế chẳng phải thần dĩ hạ phạm thượng rồi sao?"

Hắn chẳng qua chỉ là ám vệ, lại nằm trên long sàn, ngủ với người tôn quý nhất thiên hạ, ngẫm lại oai biết chừng nào.

Thẩm Thanh Huyền bị hắn làm cho mặt đỏ tai hồng, nhỏ giọng bảo: “Nếu không có ngươi, cô đã sớm chết, chúng ta không cần phân chia như thế."

Cố Kiến Thâm yêu chết dáng vẻ này của y, trong lòng ngọt ngào như mật, hắn gọi: “Bệ hạ …"

Thẩm Thanh Huyền ngẩng đầu nhìn hắn: “Hmm?"

Cố Kiến Thâm ngậm môi y bảo: “Đời này thần nhất định trung thành và tận tâm với ngài, thề chết cũng không thay đổi."

Trái tim Thẩm Thanh Huyền nhảy dựng, ngập tràn hân hoan và kích động râm ran.

Một lời dối cần vô số lời nối cho tròn, Thẩm Thanh Huyền cố gắng bện một chiếc lưới kín không kẽ hở, hy vọng giam tình yêu của hai người vào trong đó.

May mà địa vị hiện giờ của Thẩm Thanh Huyền vững vàng, còn là chủ một quốc gia, y ra lệnh, không ai dám nhắc đến chuyện quá khứ, cho nên Cố Kiến Thâm không biết được gì.

Đương nhiên có tiếp xúc hắn cũng làm bộ như không có.

Thân thể hắn đã chuyển biến tốt đẹp, Thẩm Thanh Huyền sợ hắn chán nên nói lấp lửng: “Theo lý thì thiên hạ này là một nửa của ngươi, ngươi muốn làm gì cũng được."

Ngoài miệng thì nói thế, song y vẫn sợ Cố Kiến Thâm tiếp xúc quá sâu với bên ngoài.

Cố Kiến Thâm cố tình bảo: “Vậy bệ hạ phong ta làm đại tướng quân nhé?"

Ánh mắt Thẩm Thanh Huyền lóe lên, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Tất nhiên có thể."

Cố Kiến Thâm sao mà nỡ khiến y lo lắng? Hắn dùng một tay kéo người sang, buồn cười nói: “Vậy phong đại tướng quân trên giường đi."

Thẩm Thanh Huyền kinh ngạc mở to mắt, Cố Kiến Thâm ăn đậu hủ nói: “Được không? Tướng quân chuyên hầu hạ bệ hạ trên giường."

Thẩm Thanh Huyền hoàn hồn, bị hắn vuốt ve khiến cho giọng nói run rẩy: “Ngươi … ngươi càn quấy …"

Cố Kiến Thâm chọc y: “Bệ hạ không thích?"

Thẩm Thanh Huyền liền thốt không ra một lời chỉnh tề.

Khi ý loạn tình mê, Cố Kiến Thâm ôm Thẩm Thanh Huyền, thở dài: “Thần chỉ nguyện ở bên cạnh bệ hạ, làm ám vệ của ngài, bảo vệ ngài cả đời, như thế đã cảm thấy mỹ mãn rồi."

Lời trong lời ngoài đều thâm tình như biển, trong lòng Thẩm Thanh Huyền vừa nóng vừa ngọt, rồi âm ỷ một chút chua xót.

Con người là sinh vật khó hiểu nhất trên đời này.

Khi đau khổ thì mặc sức nghĩ đến mộng đẹp.

Vậy mà khi mộng thành thật lại thấp thỏm âu lo.

Y chôn mình trong mật đường, rồi lại sợ trong ngọt ngào ẩn chứa dao găm.

Nếu bị lưỡi dao bọc đường đâm trúng …

Thẩm Thanh Huyền vừa thử nghĩ đã thấy da đầu tê rần.

Hai người nồng tình mật ý, thời gian luôn trôi rất vội vàng.

Thời gian năm năm bẵng qua trong chớp mắt, Kim quốc phát triển không ngừng, dưới sự thống trị tài năng của Thẩm Thanh Huyền, dân chúng nghênh đón thái bình thịnh thế an khang.

Cố Kiến Thâm vô cùng xứng chức đại tướng quân trên giường, mỗi đêm đều hầu hạ bệ hạ nhà hắn thoải mái vô cùng, mấy việc còn lại thì không can thiệp.

Hắn lo Thẩm Thanh Huyền mệt, cũng từng muốn giúp y xử lý chính vụ, nhưng đó chỉ là nghĩ mà thôi.

Thẩm Thanh Huyền nơm nớp lo sợ bịa lời nói dối, Cố Kiến Thâm sợ tay mình duỗi quá dài chọc phá chiếc lưới yếu ớt đáng yêu này của y, cho nên mấy năm qua hắn một lòng một dạ chỉ có Thẩm Thanh Huyền.

Xem y là đôi mắt mà che chở, điều dưỡng thân thể y, buổi tối lại hầu hạ thoải mái, cho y giải tỏa áp lực.

Thẩm Thanh Huyền cảm nhận được những tháng ngày như thần tiên, có thể tiếp tục thế này thì tốt biết bao.

Ngặt nỗi thiên hạ thái bình, đủ loại quan lại hết bận thì lại lo việc nhà của đế vương.

Hậu cung Thẩm Thanh Huyền trống không, không ít đại thần rục rịch muốn nhét con gái mình vào: Nếu có thể hạ sinh long tử thì may mắn bao nhiêu!

Nhất thời, tấu chương như mây, toàn bộ đều nhắc đến chuyện này.

Cố Kiến Thâm không màng chính sự tất nhiên không biết, hôm nay hắn ra ngoài săn bắn, thu hoạch được rất nhiều, muốn về nướng thịt cho Thẩm Thanh Huyền ăn.

Hắn bận rộn nửa ngày, thấy Thẩm Thanh Huyền còn chưa đến bèn đi tìm y.

Thẩm Thanh Huyền đang phê tấu chương, nhìn từng sổ con bảo y bổ sung hậu cung mà giận run người.

Oanh Đề nói: “Bệ hạ đừng tức giận."

Thẩm Thanh Huyền cả giận: “Một bọn hỗn trướng, cô lập hậu hay không nào cần bọn họ hồ ngôn loạn ngữ!"

Oanh Đề khoanh tay đứng, không dám nói nhiều một câu.

Đại thần bên ngoài không rõ quan hệ Cố Kiến Thâm cùng Thẩm Thanh Huyền, nhưng nội thần như bọn họ đều biết.

Cho nên chuyện lập hậu, họ không dám lên tiếng, dù mấy đại thần ngoài kia nhét một đống lợi ích nhờ hắn góp lời, có đánh chết hắn cũng không dám.

Thẩm Thanh Huyền bực bội, dứt khoát không xem nữa.

Oanh Đề vội vàng nói: “Thời gian không còn sớm, hay là bệ hạ nghỉ ngơi một lúc?"

Thẩm Thanh Huyền nhớ tới Cố Kiến Thâm đang chờ y, mặt mày liền giãn ra: “Ừ."

Dứt lời y đứng dậy, định đi tẩm cung.

Cố Kiến Thâm tai thính mắt tinh, mặc dù cách rất xa nhưng vẫn nghe rõ ràng.

Đúng là thế sự xoay vần, năm đó ở phàm thế hắn bị các đại thần buộc lập hậu, hiện giờ lại đến phiên Thẩm Thanh Huyền.

Mấy đại thần ở phàm thế đúng là thích tìm vợ cho hoàng đế.

Vừa nghĩ tới hình ảnh Thẩm Thanh Huyền đại hôn cùng người khác, nhất thời Cố Kiến Thâm chua không chịu nổi.

Nhắc mới nhớ, hắn cũng nên làm nhiệm vụ rồi …

Năm năm này hắn có rất nhiều cơ hội khiến Thẩm Thanh Huyền ghen, nhưng hắn không nỡ.

Đừng nói khiến Thẩm Thanh Huyền ghen, thấy y nhăn mặt nhíu mày hắn đã đau lòng, sao còn nỡ chọc y giận?

Cố Kiến Thâm ngẫm lại thấy hai người còn trẻ, thời gian còn nhiều, vì vậy …

Chờ thêm chút nữa, đợi khi lớn tuổi khiến y ghen một xíu là có thể hoàn thành nhiệm vụ, cùng nhau trở về được rồi.

Ngay cả cha già nuông chiều con nhỏ nhất cũng phải mặc cảm với tâm tư của Cố Kiến Thâm.

Hắn không nỡ để y ghen, vậy mà Thẩm Thanh Huyền lại bất thình lình giội cho hắn nửa vại giấm chua.

Vừa hết năm, Thẩm Thanh Huyền bỗng nói với Cố Kiến Thâm: “Qua mấy ngày nữa sẽ có tú nữ vào cung, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, đưa đẩy cho xong chuyện mà thôi."

Cố Kiến Thâm: “…"

Thẩm Thanh Huyền lại giải thích: “Ta sẽ không sủng hạnh các nàng, nhưng mà …"

Nhóc vô lương tâm này, Cố Kiến Thâm nghe mà lạnh lòng, liền hỏi: “Nhưng vẫn sẽ đi gặp đúng không?"
Tác giả : Long Thất
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại