Muốn Kết Hôn Tự Tự

Chương 10

Sau khi cãi nhau, ngoại trừ do công việc, Kinh Diệc Trạch sẽ không gọi điện thoại cho Trử Tự Tự.

Kết quả vừa rồi ngay lúc cô đang dọn dẹp mọi thứ chuẩn bị tan tầm về nhà, lại đột nhiên nhận được điện thoại của anh.

“Anh hôm nay sẽ không trở về quá muộn, chúng ta cần nói chuyện."

Nói thật,nếu lời này của anh nói vào ngày hôm qua cô sẽ thật cao hứng nhảy dựng lên, nhưng là sau khi trải qua buổi chiều Lí ca tới chơi, nghe được những lời này của anh, cô ngoại trừ lo lắng, sợ hãi, không hề cảm thấy một tia hy vọng.

Cần nói chuyện?

Anh muốn nói với cô chuyện gì?Chuyện ly hôn sao?

Lần trước anh ở trước mặt cô nhẫn tâm đuổi bạn gái cũ ra ngoài, còn nói không cho phép người đàn bà kia lại xuất hiện trước mặt anh, bởi vì cô ta làm cho anh cảm thấy ghê tởm muốn nôn… Anh nói được tuyệt tình như vậy, ý chí quyết tuyệt như vậy, không chút lưu tình, kết quả không phải lại gặp mặt đi lại cùng một chỗ sao?

Cho nên, lần trước anh phải làm như vậy, kỳ thật chỉ là diễn trò để cô xem sao?

Anh nói anh không nhớ tình cũ, nhưng nếu thật sự không nhớ, nếu không phải khó quên, anh sẽ nói ra lời nói cô ta làm anh ghê tởm muốn nôn sao?

Anh nói như vậy chứng tỏ anh đối với người đàn bà kia còn oán hận, còn oán hận chứng tỏ còn có tình yêu, tuyệt đối không có khả năng giống như anh nói không nhớ tình cũ.

Cho nên, bọn họ lại ở cùng với nhau sao? Cho nên anh muốn nói chuyện với cô, có phải là muốn thẳng thắn thành khẩn về chuyện này, sau đó cùng cô ly hôn?

Cô với anh chỉ quen nhau nửa năm, bên nhau hơn một tháng mà thôi, mà người đàn bà kia lại có với anh bảy , tám năm tình cảm sâu sắc, ai thua ai thắng sớm không cần nói cũng biết.

Chính là lòng của cô thật sự đau quá , đau quá.

Cô rất không can tâm, thật sự rất không can tâm.Ông trời vì sao luôn bắt cô phải đối mặt với chuyện như vậy? Luôn làm cô bị thương, luôn làm cô đau. Cũng bởi vì cô chống đối cha mẹ, làm cho cha mẹ khổ tâm, còn làm bọn họ lo lắng sao?

Ba ba, mẹ…. con thật sự rất nhớ, rất nhớ mọi người… Ô ô…

Ôm chặt túi xách trên tay, cô vùi mặt vào túi xách, Trử Tự Tự đứng ở trước cửa vào xe điện ngầm, rốt cuộc không nhịn được khóc lên.

Cô muốn về nhà, thật muốn trở lại bên người cha mẹ, cô không bao giờ muốn một mình khóc , một mình đau nữa…

Cô phải về nhà.

Ý niệm về nhà vừa hiện lên trong đầu trong nháy mắt trở nên kiên quyết vô cùng, cô hấp hấp cái mũi, lau khô nước mắt trên mặt, xoay người rời trạm xe điện ngầm, đến ven đường đón taxi về nhà.

Thời gian tan tầm, đường cao tốc tắc nghẹt, khi Trử Tự Tự xuống khỏi taxi, đã là hai tiếng sau.

Trong hai tiếng này, cô không biết Kinh Diệc Trach đã về nhà chưa, có gọi điện thoại tìm cô không, bởi vì cô đã tắt điện thoại.

Cô đương nhiên biết làm như vậy thật không lý trí, nhưng là bây giờ đầu óc cô một mảnh hỗn loạn, mất hết can đảm, thật sự không có cách nào nói chuyện với anh. Thậm chí nghe giọng nói của anh thôi, cô cũng có khả năng sụp đổ, cho nên cô chỉ có thể lựa chọn trốn tránh.

Bỏ nhà đi nửa năm, cảm giác lại mệt mỏi như đã năm năm, mười năm.

Trử Tự Tự đứng trước cửa nhà, nhìn thấy ánh sáng hắt ra từ cửa sổ phòng khách, nghe thấy tiếng ti vi truyền qua tường nhà, mũi đau xót, nước mắt nhất thời ào ào tràn ra, muốn ngừng cũng không ngừng được.

“Tự Tự? Ngươi không phải Tự Tự sao?"

Đột nhiên nghe thấy tiếng nói, Trử Tự Tự nhanh chóng đưa tay lau nước mắt trên mặt, xoay người đối mặt với chủ nhân của giọng nói quen thuộc kia. Qủa nhiên là hàng xóm cách vách, mẹ Trương.

“Mẹ Trương." Căn cứ vào lễ phép, cô mở miệng chào hỏi. Đồng thời thật may mắn đèn đường trước cửa nhà bị hỏng, mà chính mình lại đứng dưới hàng hiên tối, nếu không bị người khác nhìn thấy bộ dáng nước mắt lưng tròng như vậy cũng không tốt.

“Thật là,đã lâu không gặp. Bác nghe mẹ ngươi nói ngươi đến Đài Bắc làm việc, công việc bề bộn nên mới rất ít khi trở về. Bốn chị em nhà ngươi từ nhỏ đã thật nhu thuận, bác thật sự hâm mộ mẹ ngươi nha."

Trử Tự Tự không có gì để chống đỡ, chỉ càng muốn khóc. Cô tuyệt không nhu thuận, từ nhỏ, chỉ biết làm cha mẹ tức giận, làm cho bọn họ lo lắng mà thôi.

Đại khái là nghe được ngoài cửa có tiếng nói chuyện, cô nghe thấy cửa lớn truyền đến tiếng “khách", ánh sáng theo cánh cửa bị mở tràn ra, làm cho cô chìm trong ánh sáng, đông thời cũng làm cho cô cả người cương trực.

“Mẹ Trử, Tự Tự nhà bà thật sự càng ngày càng đẹp." Mẹ Trương cười cười ca ngợi cô với người phía sau.

Là mẹ. Trử Tự Tự mũi toan lên, tầm mắt lập tức trở lên mơ hồ.

“Tôi nghe thấy tiếng bà nói chuyện, còn không biết bà nói chuyện với ai, hóa ra là con gái tôi." Mẹ Trử nói với mẹ Trương, giọng nói sáng sủa, dừng một chút, mới sửa miệng nói với cô: “Còn không vào nhà, đứng ở cửa làm gì?"

Một câu nghe không ra hỉ nộ ái ố, làm cho Trử Tự Tự thần kinh căng thẳng, thật cẩn thận hấp hấp cái mũi, mới mở miệng nói với trưởng bối hàng xóm: “Gặp lại sau, mẹ Trương." Sau đó cúi đầu, xoay người đi qua bên người mẹ, đi vào trong nhà.

Trong phòng, ba ba mặt không chút thay đổi ngồi trên sôpha phòng khách.

“Ba, con đã trở về." Cô nuốt xuống sự nghẹn ngào ở cổ họng, mở miệng nhẹ giọng nói.

Ba Trử coi như không nghe thấy gì, ngay cả mắt cũng không liếc nhìn cô một cái, hoàn toàn coi cô như không tồn tại.

Cô cúi đầu, tầm mắt nhanh chóng trở lên mơ mơ màng màng, nước mắt theo hốc mắt chảy xuống, từng giọt , từng giọt…

“Phanh!"

Bên ngoài , cửa lớn bị đóng lại, mẹ Trử đi vào trong phòng, đứng ở bên cạnh cô.

“Ăn tối chưa?" mẹ Trử hỏi.

Một câu như vậy, liền làm cho Trử Tự Tự hoàn toàn sụp đổ, khóc nấc lên.

“ô ô...... Ô ô...... Thực xin lỗi, ô ô...... Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi...... Ba...... Mẹ...... Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi...... Thực xin lỗi ·..." cô khóc lóc than thở.

“Biết thực xin lỗi, vì sao còn làm như vậy?" Ba Trử tức giận mở miệng quở trách.

“Thực xin lỗi….Ô ô… Thực xin lỗi…."

“Con đã không còn là trẻ con, vì sao không nghe lời như vậy, không biết cân nhắc trước sau sao? Ba mẹ sẽ hại con sao? Con thật cảm thấy ba mẹ chỉ muốn phản đối, hoàn toàn không hiểu chuyện, không nói đạo lý sao?"

Ba Trử tiếp tục trách mắng cô, nhưng thế này so với không để ý tới cô, coi cô như không tồn tại đã tốt hơn nhiều lắm. Mà cô, ngoại trừ xin lỗi cùng khóc, vẫn chỉ biết xin lỗi và khóc.

“Được rồi. Ông đừng mắng nó nữa, nó đã biết sai rồi." mẹ Trử mở miệng nói.

“Tại bà quá chiều chuộng nó, mới có thể làm cho nó trở nên tùy hứng lại không nghe lời như vậy, chuyện bỏ nhà trốn đi mà cũng dám làm." Ba Trử thuận tiện trách cứ mẹ.

“Phải, đều là do tôi sai, như vậy được rồi chứ." Vợ chồng già, mẹ Trử lúc nào cũng có biện pháp với ba. Bà đem con gái nhỏ vẫn đang khóc, đã muốn khàn cả giọng kéo vào trong bếp, ngừng lại ở bàn ăn, dịu dàng hỏi: “Nói cho mẹ, ăn tối chưa?"

Trử Tự Tự vừa khóc thút thít vừa lắc đầu, nước mắt vẫn không ngừng chảy.

“Mẹ biết rồi. Ngồi xuống, không cần khóc nữa, mẹ nấu vài thứ cho con ăn." Nói xong, mẹ Trử đi đến tủ lạnh, mở tủ lạnh lấy nguyên liệu nấu ăn, bất đầu thu xếp bữa tối của cô con gái bất hiếu này.

“Mẹ." Cô hấp cái mũi, ách thanh kêu.

Mẹ Trử quay đầu nhìn cô.

“Thực xin lỗi." cô nghẹn ngào nói.

Mẹ Trử bỗng nhiên khẽ thở dài một hơi, sau đó vừa rửa rau vừa nói đầy thấm thía: “Đây là nhân sinh của con, nếu nói thực xin lỗi, thì cũng là thực xin lỗi chính con. Làm cha mẹ, đương nhiên hy vọng con cái có thể hạnh phúc, có thể thuận buồm xuôi gió, vô ưu vô lo cả đời, cho nên mới dùng hết khả năng thay con cái lo nghĩ. Nhưng là, lựa chọn phải đi con đường nào vẫn là quyền lợi của con cái, cha mẹ không thể cưỡng cầu, chỉ có thể hy vọng và cầu nguyện, con cái, dù lựa chọn con đường nào, cũng có thể bình an, hỉ nhạc, hạnh phúc, khỏe mạnh, đó là ước nguyện lớn nhất của cha mẹ."

“Con biết." Trử Tự Tự cúi đầu, hối hận , giọng nói khàn khàn, “ Thực xin lỗi, mẹ."

“Không cần nói thực xin lỗi."

“Con yêu mẹ."

“Ai~" mẹ Trử nhịn không được lộ ra chút biểu tình thẹn thùng, không thích ứng với phương thức biểu đạt trực tiếp như vậy.

Rửa nguyên liệu xong, lại thái, mẹ Trử công phu siêu tốt, hai ba hạ liền chuẩn bị tốt nguyên liệu nấu ăn, mở bếp, đun nóng nồi chảo, đổ đồ ăn vào.

Mùi rau xào nháy mắt tràn ngập phòng bếp cùng phòng ăn bên cạnh, Trử Tự Tự ngửi hương đồ ăn, nhìn bóng dáng mẹ bận rộn ở phòng bếp, trong lòng không tự chủ được hiên ra một người…

Anh còn làm việc không? Ăn cơm chưa? Phát hiện chuyện cô bỏ nhà đi chưa? Có đang đi tìm cô không? Hoặc căn bản là mặc kệ cô?

Trong lòng đột nhiên co rút đau đớn, làm cho cô phải nín thở gắt gao nhắm mắt lại mới có thể chống cự.

Cô vỗ vỗ ngực, hô hấp thật sâu, hy vọng nỗi đau kia có thể qua thật nhanh, nhưng nó vẫn ở đó, làm cho cô ngay cả hô hấp cũng đau.

“Tự Tự?"

Tiếng mẹ goi làm cô đột nhiên mở mắt.

“Con làm sao vậy? Có phải không thoải mái ở đâu không?" mẹ Trử lo lắng nhìn cô.

“Không…." Sao biết cô vừa mở miệng, nước mắt lại lập tức tràn ra ,hoàn toàn không thể không chế.

“Tự Tự?" mẹ Trử có chút kinh hoàng tắt bếp, lập tức đi đến bên cô, “Làm sao vậy? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? Nói cho mẹ." Thân là một người mẹ cũng là một người phụ nữ, bà nhận ra nước mắt con gái bây giờ và khi nãy hoàn toàn không giống nhau.

Trử Tự Tự nói không nên lời, chỉ có thể buồn bã khóc, không ngừng rơi lệ.

Cô rất khổ sở, rất khổ sở, tâm như bị dày xéo, thống khổ khó chịu.

Lúc trước ,khi Tằng Thịnh Kiệt phản bội cô, cô cũng từng đau lòng khó chịu, nhưng so sánh với bây giờ, hai người giống như trầy da và bị đâm thẳng một dao vào trong lòng, hoàn toàn khác biệt, không chỉ có mức độ đau sâu cạn không giống nhau, mà vị trí đau đớn cũng khác biệt, một cái là mặt ngoài, một cái là chỗ sâu nhất trong lòng.

Cô thương anh, cô yêu anh như vậy, toàn tâm toàn ý chỉ thương một mình anh, kết quả thì sao?

Anh làm sao có thể đối với cô như vậy? Làm sao có thể?

Ô ô…

“Tự Tự, nói cho mẹ, con rốt cuộc …." Mẹ Trử muốn nói lại thôi, thở ra một hơi, rốt cuộc không ngăn chặn được hỏi con gái đang thương tâm muốn chết: “Có phải Kinh Diệc Trạch bắt nạt con hay không? Nói cho mẹ."

Đột nhiên nghe mẹ nhắc đến tên anh, làm cho Trử Tự Tự thoáng chốc kinh ngạc ngẩng đầu lên, trợn mắt há hốc mồm nhìn mẹ. Cô hoài nghi có phải tai mình có vấn đề hay không, bằng không mẹ tai sao đột nhiên lại nói ra tên của anh?

“Mẹ?" giọng nói của cô nghèn nghẹt, thiếu chút nữa không phát ra được tiếng.

“Có phải nó bắt nạt con không, cho nên con mới khóc thương tâm như vậy?"

“Anh ấy? Con…" cô lắc đầu, muốn nói cô không hiểu ý tứ của mẹ, “nó" là chỉ ai, lại bị mẹ trực tiếp đánh gãy.

“Kinh Diệc Trạch. Mẹ với ba con đều biết các con ở cùng với nhau, đã đăng ký kết hôn rồi." mẹ Trử nói.

Cho dù bây giờ mặt đất dưới chân đột nhiên phá thành một cái động lớn, cắn nuốt cả người cô, bất quá cũng chỉ có thể làm cô khiếp sợ và kinh hách như giờ phút này. Cô cứng họng nhìn mẹ, đầu như là đột nhiên bị cái gì tạp trụ bàn không ngừng khiêu châm.(??????)

“Mẹ với ba con biết các con ở cùng với nhau…."

“….Biết…. đăng ký kết hôn…."

“...... Biết...... Biết...... Biết:..."

Làm sao có thể biết?

Chốc lát sau, đầu óc cô rốt cuộc có thể hoạt động bình thường, nhưng bên trong cũng là một mảnh hỗn loạn, không nghĩ được chuyện gì rõ ràng còn càng nghĩ càng loạn.

“Mẹ, làm sao có thể…ba mẹ như thế nào… ba mẹ làm sao có thể biết được?Khi nào thì biết?" Cô lắp bắp hỏi, nước mắt tràn đầy trên mặt lộ vẻ mờ mịt, khiếp sợ cùng khó hiểu.

“ Sau khi con bỏ nhà đi khoảng hai tuần lễ, có một người đàn ông trẻ tuổi xa lạ đến đây bái phỏng, đưa danh thiếp và giấy chứng minh của cậu ta, nói chuyện với mẹ và ba ba con hồi lâu. Cậu ta chính làKinh Diệc Trạch." Mẹ Trử thở ra một hơi, nói với cô.

Trử Tự Tự nhất thời khó có thể tin.

Sau khi cô bỏ nhà đi khoảng hai tuần lễ?

“Nó kể với chúng ta toàn bộ chuyện cùng con gặp gỡ, còn có con đã phát sinh chuyện. Nó nói cho chúng ta biết con hiện tai ở tại nhà nó, còn đi làm ở công ty nó, nói con thực sự, thực sự cố gắng, cùng với nguyên nhân vì sao con chậm chạp không chịu về nhà. Nó hy vọng chúng ta có thể tin tưởng con, cho con một chút thời gian, nói thân là chủ cho thuê nhà cùng ông chủ, trong khoảng thời gian trước khi con về nhà, nó hoàn toàn phụ trách an toàn của con."

“Nó phi thường thành khẩn, hơn nữa rất chân thành, khi nói chuyện anh mắt luôn thẳng tắp nhìn chúng ta, còn tự động tự phát để lại giấy chứng minh ở nơi này, nói để ngừa vạn nhất. Sau đó, từng tuần lễ nó đều gọi điện cho chúng ta, nói cho chúng ta biết con làm cái gì, không hề gián đoạn."

“ Ngẫu nhiên đi công tác đến Tân Trúc, nó sẽ đến đây thăm chúng ta, cùng chúng ta nói chuyện phiếm. Khi mới bắt đầu chúng ta đương nhiên đều nói về con, nhưng dần dần tựa như anh em kết nghĩa vậy, không chỗ nào không tán gẫu, cũng giống trưởng bối và vãn bối quan tâm lẫn nhau."

“Hơn một tháng trước, nó đến đây, mẹ nhịn không được hỏi nó có phải thích con không? Bởi vì theo bình thường nói chuyện, mẹ cùng ba con đều cảm thấy một chút thay đổi. Nó thành thật thừa nhận là, còn đang muốn thỉnh cầu chúng ta đem con gái bảo bối gả cho nó, hơn nữa thề với chúng ta nó sẽ yêu con, bảo hộ con, làm cho con hạnh phúc cả đời."

“Không nghĩ tới những lời nói của nó còn văng vẳng bên tai, thế nhưng khiến con bỏ nhà đi nửa năm cũng không lấy được dũng khí trở về khóc chạy về đây?! Còn chờ đó, đợi lát nữa nó đến đây, xem mẹ giáo huấn nó như thế nào!" mẹ Trử ác liệt nói, nhưng Trử Tự Tự để ý là một câu khác.

“Anh ấy tới đây?"

“Nhạc phụ nhạc mẫu gọi điện gọi nó đến, nó dám không đến sao?" mẹ Trử nói, giọng nói lạnh lùng.

Anh đến đây, trong vòng bảy mươi phút chạy như bay đến.

“Ba, mẹ." Khi vào cửa, anh trước đối diện với ba mẹ ngồi trong phòng khách chào hỏi, sau đó ánh mắt liền chuyển dời đến trên mặt Trử Tự Tự, nhìn chằm chằm cô không chớp mắt.

Cô không tự chủ được cúi đầu, tránh ánh mắt anh.

“Các ngươi muốn nói chuyện với nhau? Hay là muốn chúng ta ở đâyhay các ngươi làm trọng tài." Mẹ Trử mở miệng.

“Xin ba mẹ để cho bọn con nói chuyện trước, cảm ơn." Kinh Diệc Trạch lễ phép nói, nhưng vẫn nghe được trong giọng anh cứng rắn cùng tức giận.

“Tự Tự, con muốn mẹ ở đây với con không?" làm mẹ luôn có vẻ không yên lòng đứa nhỏ của mình.

“Nó đã không còn là trẻ con, bà đừng quá bảo hộ nó." Người làm cha đứng dậy đem bạn già lôi đi, trước khi đi cũng không quên bỏ lại một câu: “Tiểu tử, không cho phép lại làm nó khóc, nếu không….. Hừ!" lời còn chưa dứt , nhưng uy hiếp hoàn toàn đúng chỗ.

Trưởng bối lên lầu hai trở về phòng ngủ xem tivi, phòng khách còn lại vợ chồng hai người, hiện trường một mảnh trầm tĩnh.

Kinh Diệc Trạch cũng không nhúc nhích, duy trì tư thế sau khi vào cửa, nhìn bà xã đang cúi đầu không nói không chớp mắt, cảm giác mệt mỏi lại tức giận.

Hai người chiến tranh lạnh, quan hệ lạnh như băng đã sắp làm cho anh kiệt sức, không nghĩ tới lúc anh rốt cuộc nghĩ ra phương pháp đánh vỡ tầng băng cách trở quan hệ của bọn họ, cô đột nhiên khóc chạy về nhà mẹ đẻ cáo trạng.

Anh làm sai cái gì? Chẳng qua có chút tức giận cô không tin tưởng anh, sợ chính mình không khống chế được lửa giận đang rục rịch kia sẽ cùng cô ẫm ĩ, nên bảo trì khoảng cách với cô để an toàn mà thôi.

Kết quả sao biết cô đột nhiên thay đổi, cứng rắn muốn cùng anh cãi nhau?

Lại nói tiếp anh thực sự vô tội, hoàn toàn không làm cái gì.

“Em muốn giải thích một chút hay không, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?" Anh hít sâu một hơi, đánh vỡ trầm tĩnh ,trầm giọng hỏi.

Trử Tự Tự trầm mặc một hồi lâu, thế này mới cúi đầu, ách thanh mở miệng nói: “Nếu anh muốn ly hôn, em sẽ thành toàn cho anh." Đây là lựa chọn tốt nhất cô nghĩ được trong lúc ngồi trên xe taxi và lúc đợi anh đến.

Tuy rằng cô thật sự, thật sự rất thương anh, nhưng trong tình yêu có hai trái tim,thiếu một sẽ không là tình yêu. Mà hôn nhân, nếu biến thành công cụ để cột một người không hề yêu mình vào bên mình, kia cũng không gọi là hôn nhân, cô không cần hôn nhân như vậy.

“Trử Tự Tự!" Kinh Diệc Trạch khống chế không được tức giận quát, đối với lời nói của cô quả thực khó có thể tin, “ Em đang nói cái chuyện ma quỷ gì? Ai muốn ly hôn? Em nói rõ ràng cho anh!" Anh xanh mặt trừng cô.

“Anh… không phải muốn ly hôn sao?"

“Ai nói với em? Em nói rõ ràng cho anh, anh muốn giết tên kia!" Anh tức giận rít gào.

“Anh…..không phải còn yêu Sở tiểu thư sao?"

“Anh còn yêu cô ta cái quỷ!" Anh giận giữ hét lên, tức đến muốn hộc máu, “Cái loại chỉ biết tư lợi như cô ta, người đàn bà vàng đỏ nhọ lòng son, anh là kẻ ngu ngốc, ngốc tử đần độn mới có thể gặp quỷ còn yêu cô ta! Bây giờ không chỉ nhìn thấy cô ta, ngay cả nghĩ đến cô ta đều đã muốn nôn…"

“Nhưng là các ngươi hôm nay còn ở cùng với nhau." Cô bật thốt lên.

Kinh Diệc Trạch ngây người một chút, vẻ mặt giận không thể át chậm rãi có chút bình tĩnh cùng suy nghĩ sâu xa. Anh nhìn cô không chớp mắt trong chốc lát, sau đó nhẹ giọng mở miệng nói: “Cho nên, em cho rằng anh còn yêu cô ta, cho rằng anh gọi điện cho em muốn nói là chuyện ly hôn, sau đó em cứ như vậy một mình khóc chạy về nhà mẹ đẻ, làm cho ba mẹ cho rằng anh phạm phải tội ác tày trời , mới có thể làm cho em khóc , một phen nước mắt nước mũi, có phải hay không?"

Anh ngữ khí nguy hiểm, biểu tình cũng nguy hiểm. Kia nhìn như dịu dàng nhưng ánh mắt càng nguy hiểm, làm cho tế bào toàn thân Trử Tự Tự đều lâm vào trạng thái cảnh giác.

“Ông xã……." Cô khiếp sợ kêu lên.

“Cùng cô ta đi cùng một chỗ là vì công việc." Anh bình tĩnh nhìn cô nói. “Lúc trước ở công ty, danh nghĩa là cô ta, đại bộ phận là do anh thiết kế, xảy ra chút vấn đề cần giải quyết, mà cô ta không có khả năng giải quyết, cho nên tìm anh nguyên thiết kế giả hỗ trợ. Đương nhiên, anh có thể bỏ mặc, bởi vì nhà thiết kế cũng không phải tên của anh, nhưng đó không phải tác phong của anh, nên phụ trách sẽ phụ trách, đây là nguyên tắc của anh."

“Ngoại trừ lần đó, anh cũng cùng cô ta giải thích rõ ràng chuyện anh đã kết hôn, muốn cô ta cách xa anh một chút, nếu không lần này anh sẽ khoanh tay đứng nhìn , bỏ mặc, làm cho cô ta, nhà thiết kế có danh không có thực lực về sau thất bại thảm hại."

Thấy biểu hiện giật mình của cô, anh tiếp tục nói: “ Đúng vậy, anh uy hiếp cô ta, uy hiếp một người đàn bà, anh biết thật vô sỉ, nhưng anh chỉ cần làm cho cô ta không có cơ hội gây sóng gió, hại bà xã anh trong lòng không thoải mái, hại bà xã anh vì có chuyện mà rầu rĩ cả ngày không vui, thương tâm khổ sở, anh chấp nhận làm người vô sỉ."

“Chỉ cần không có phiền toái này, anh có thể chuyên tâm giải quyết hiểu lầm của chúng ta. Anh là nghĩ như vậy, cho nên mới gọi điện thoại cho em, báo trước với em anh muốn nói chuyện với em, miễn cho em lại không ngừng trốn tránh anh, lập tức nói muốn tắm rửa, lập tức nói mệt chết muốn đi ngủ, lập tức lại giả bộ ngủ không để ý đến anh, làm cho anh không tìm thấy cơ hôi có thể hảo hảo nói chuyện với em."

“Kết quả đâu? Em mở miệng nói với anh câu đầu tiên cũng là--- Muốn ly hôn có thể thành toàn cho anh?" Anh mặt không chút thay đổi nhìn cô, rốt cuộc nhịn không được khẩu khí kia, thốt ra: “ Tốt, nếu em muốn ly hôn, anh….."

“Không cần!" Trử Tự Tự đột nhiên kêu to ra tiếng, “ Em không cần ly hôn, không cần, không cần, không cần!" nói xong, cô nhảy dựng lên khỏi sôpha, nhanh chóng chạy đến nhào vào trong lòng anh, hai tay gắt gao ôm lấy anh, tựa như sợ anh đột nhiên biến mất. “ Em không cần ly hôn, em không cần, em không cần, em không cần." Sau khi đem mặt chôn ở trong lòng anh, cô còn không ngừng lặp lại, giọng nói khàn khàn, thân mình rung động.

“Em không cần ly hôn, em không cần, em không cần, em …..Ô….Không cần…." Đã bắt đầu có khuynh hướng khóc không thành tiếng.

Kinh Diệc Trạch không tự chủ được thở dài, biểu tình lạnh lùng trên mặt dịu đi, thân thể cứng ngắc cũng chậm rãi thả lỏng, sau đó đưa tay ôm lấy cô.

“Không cần lại miên man suy nghĩ, tự dọa chính mình có được không?" Anh bất đắc dĩ nói với cô, thật sự không có cách đối với cô. “ Anh đã từng nói với em, mặc kệ em muốn cái gì hoặc muốn biết cái gì, chỉ cần trực tiếp mở miệng nói với anh, hoặc trực tiếp hỏi anh là được, anh sẽ không lừa gạt em. Với anh mà nói, làm được liền làm, không làm được liền không làm; Yêu liền yêu, không thương sẽ không yêu, anh chính là như vậy, cho nên mới không hiểu lãng mạn." Dừng một chút, anh còn nói: “Anh nghĩ em đã sớm biết điểm này rồi mới kết hôn với anh, không phải sao?"

“Thực xin lỗi, em yêu anh, em thật sự, thật sự rất yêu anh…." Ngoại trừ gắt gao ôm lấy anh, nói với anh “Thực xin lỗi" cùng với “ Em yêu anh." Trử Tự Tự thật sự không biết chính mình còn có thể nói hoặc làm cái gì.

Là cô sai, cô hẳn phải tin tưởng anh không nên miên man suy nghĩ, thậm chí không hỏi anh một tiếng liền tự mình kết luận, làm ra những chuyện này, cô thật sự rất không nên, thật sự ngay cả chính cô đều cảm thấy, nếu thật bởi vậy cùng anh ly hôn cũng là cô bị trừng phạt đúng tội.

“Thực xin lỗi, thực xin lỗi, thực xin lỗi......" cô chỉ có thể không ngừng nói.

“Không cần nói thực xin lỗi, nói cho anh biết em muốn hưởng tuần trăng mật như thế nào?"

“Tuần trăng mật?" Thình lình một câu, làm cô ngạc nhiên nghi hoặc ngẩng đầu lên.

Đôi mắt cô vì khóc mà sưng đỏ, mũi cũng hồng, trên mặt còn vương nước mắt, biểu tình có chút ngốc, thoạt nhìn…. Nói thực ra không quá duy mỹ , nhưng Kinh Diệc Trạch phát hiện, trong long của mình đang vì cô mà ấm áp, nghĩ muốn đem toàn thế giới để đổi lấy một cái mỉm cười hạnh phúc của cô.

“Chúng ta còn chưa đi hưởng tuần trăng mật, không nhớ sao?" Anh dịu dàng nói, đưa tay nhẹ nhàng giúp cô lau đi nước mắt trên mặt, còn giúp cô để ý những sợi tóc đang chạy loạn.

Trử Tự Tự nhìn chằm chằm anh, đầu óc vẫn có chút chuyển bất quá đến….Hưởng tuần trăng mật?

“Lúc trước công việc đã được sắp xếp từ trước khi kết hôn, cho nên không có cách nào thay đổi, nhưng sau đó anh hoàn toàn sắp xếp được, cho nên từ sau tháng một đến ngày hai mươi, chúng ta có hai mươi ngày nghỉ, muốn đi đâu hưởng tuần trăng mật?" anh mỉm cười hỏi cô.

“Ông chủ……"

“Nên đổi giọng gọi ‘ông xã’" anh đứng đắn sửa lại, “ Lúc trước bởi vì em không dám về nhà đối mặt cha mẹ, cho nên chúng ta mới không thể tổ chức hôn lễ, không mời khách khứa, không có cách nào quang minh chính đại công khai chuyện chúng ta đã là vợ chồng. Nhưng là bây giờ em đã trở lại, anh cũng đáp ứng ba mẹ , chờ em trở về rồi, sẽ tổ chức hôn lễ, đưa con gái bọn họ đường đường hoàng hoàng gả xuất môn." Thấy cô không có phản ứng gì anh hỏi lại: “ em nói thế nào?"

“Nói cái gì?" cô mờ mịt hỏi anh, trong lòng tràn đầy cảm động không rảnh suy nghĩ vấn đề của anh.

Anh thật sự gạt cô làm rất nhiều chuyện không phải sao? Có lẽ anh giống như lời anh nói không hiểu lãng mạn, nhưng anh so với bất luận ai đều dụng tâm săn sóc hơn, hơn nữa anh vui lòng trả giá chân thành.

Ba mẹ có phải bởi vì thấy được sự chân thành của anh, cho nên mới biết anh một thời gian ngắn như vậy. đã yên tâm đem con gái phó thác cho anh?

Hôm đó bỏ nhà đi, có thể gặp anh, cô thật sự là tam sinh hữu hạnh…. Không có lẽ nên sửa là tam bối tử phúc mới đúng.

“Nói em nguyện ý gả cho anh."

Lời nói của anh kéo suy nghĩ của cô trở lại, làm cho cô càng them mờ mịt khó hiểu, theo phản xạ nói: “Nhưng em đã gả cho anh rồi nha."

“Nói lại lần nữa xem, bởi vì anh muốn nghe." Anh cúi đầu khẽ hôn cô một chút, dịu dàng bá đạo nói.

Trử Tự Tự đột nhiên có cảm giác “ ông xã quen thuộc của cô đã trở lại".

Cô tươi cười rạng rỡ với anh, thâm tình chân thành nói với anh: “Em nguyện ý." Kinh Diệc Trạch nhịn không được hít sâu một hơi.

“Anh yêu em." Anh kìm không được nói với cô, sau đó cúi đầu hôn cô, nhiêt tình mà xâm nhập, hoàn toàn là muốn ngừng mà không được.

Trốn ở cầu thang Trử gia nhịn lão thấy một màn này, nhịn không được đỏ mặt, sau đó ngươi kéo quần áo ta, ta huých ngươi, lặng lẽ bước trở về lầu hai.

Trở lại trong phòng, hai người liếc nhìn nhau một cái, đều có chút xấu hổ.

Nhưng---

“Bạn già, nhà chúng ta lại sắp có việc vui sao?" mẹ Trử cảm động nói.

“Như vậy bà vừa lòng không?" Ba Trử hỏi.

“Thực vừa lòng." Mẹ Trử nhanh chóng nhếch miệng gật đầu nói.

Phiền não của bà rốt cuộc cũng được hóa giải.

Tương lai, bà biết vẫn sẽ có những phiền não khác xuất hiện, nhưng có nhiều phiền não mấy, cũng không thể so sánh với chuyện phiền não những đứa con gái của bà không được hạnh phúc, cho nên, bây giờ bà thật sự thực vừa lòng, vừa lòng vô cùng.

Đêm nay, bà rốt cuộc yên tâm ngủ ngon.

Thật tốt.
Tác giả : Kim Huyên
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại