Muốn Hẹn Hò Với Em Không

Chương 29

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Phòng đọc yên tĩnh quá mức, Dư Sơ Ninh nghe thấy tim mình đang đang nhảy loạn không dứt, vành tai cũng chợt đỏ ửng lên.

Mới mấy ngày không gặp, Từ Kỳ Ngộ lại biến thành bộ dạng này rồi sao? Đây không phải k1ch thích, mà là anh bị k1ch thích mới đúng, cô cảm thấy nghi ngờ sâu sắc về việc này.

Dư Sơ Nịnh cạn lời hỏi: ‘’Từ Kỳ Ngộ, anh uống nhầm thuốc à, trở nên thật kỳ quặc!’’

“Có lẽ vậy.’’ Anh hàm hồ cười khẽ một tiếng.

Có điều lúc này, Dư Sơ Nịnh cảm thấy gương mặt của chàng trai lại gần bản thân thêm mấy phần, thậm chí hơi thở anh thở ra còn phả vào ốc tai của cô, tai cô vốn dĩ đã đỏ sẵn, bây giờ lại càng nóng hơn nữa.

Nếu không phải bởi vì trời mùa đông quấn thật nhiều quần áo, chắc có lẽ đi đời nhà ma rồi.

Cô lắp bắp mở miệng: ‘’Anh có thể lùi ra một xíu không, nói chuyện thì cách em xa tí?’’

Khoảng cách này gần quá mức rồi đó, cô chịu không có nội… 

Từ Kỳ Ngộ nhìn bộ dạng quẫn bách của cô gái không khỏi cong cong môi, ngày trước lá gan không phải lớn lắm sao, bây giờ lại nhát gan như vậy, “Anh lại thấy khoảng cách này rất tuyệt.’’

Trong lúc đang nói chuyện, Dư Sơ Nịnh nghe thấy tiếng sột soạt, cơ thể cô liền lập tức căng cứng, giờ mà bị người khác nhìn thấy thì ngại chết mất thôi!

‘’Từ Kỳ Ngộ, nếu anh còn không buông em ra, em không khách khí với anh nữa đấy nhé!’’ Cô lần nữa cảnh cáo.

‘’Không khách khí với anh thế nào?’’

Vừa dứt lời, Dư Sơ Nịnh liền dùng đầu của mình tàn nhẫn húc vào đầu của anh, cả hai người đồng thời rên một tiếng.

Nhưng may thay, lúc này bởi vì lực va chạm, Từ Kỳ Ngộ tạm thời buông cô ra, Dư Sơ Nịnh cũng nhắm ngay kẽ hở này chuồn thoát.

Trước khi đi còn ôm đầu, hung dữ buông một câu: ‘’Lần sau còn làm vậy với ta, ta đây húc vỡ đầu nhà ngươi!’’

Từ Kỳ Ngộ xoa xoa cái trán, rồi khom lưng cúi xuống nhặt cuốn sách bị rơi trên mặt đất, chính là cuốn sách khi nãy anh cầm trong tay đọc, bị người nọ gọi là kiểu tiểu thuyết tổng tài bá đạo.

‘’Xem ra mấy phương pháp trong tiểu thuyết cũng chả áp dụng được.’’ Anh nhẹ giọng nói nhỏ, sách trong tay cũng lật đến trang giữa.

Trên sách bỗng xuất hiện phương pháp làm thế nào để bá đạo chơi trò kabedon với bạn nữ, tốt nhất nên tiến tới khẽ thì thầm bên tai của cô ấy, như vậy con gái sẽ càng dễ dàng bị thu phục.

Trán anh hơi đỏ lên, có thể thấy Dư Sơ Ninh đã dùng bao nhiêu sức, nhưng bởi vì là va chạm lẫn nhau, nên sau khi vừa ra khỏi phòng đọc, cô gái cũng xoa xoa cái trán mà ‘’ui da’’.

Kỳ thi cuối kì đến mông rồi, nếu như bị đụng đến ngốc luôn, chẳng phải cô sẽ toang thật sao, lại xoa xoa cái trán, nghĩ vớ vẩn một hồi rồi rời đi.



Sau khi trở về ký túc xá, Đào Văn Văn thấy trán cô hơi đỏ liền hỏi: ‘’Sao trán cậu lại đỏ ra như vậy? Không phải cậu đi tới thư viện sao? Chẳng lẽ bị sách đập trúng à?’’

‘’Không, là tớ đi đập đầu vào sách.’’ Dư Sơ Nịnh lầm bầm với vẻ mặt u ám

Đào Văn Văn không thể nhìn thấu hành động này của cô, chỉ bất đắc dĩ nói: ‘’Cậu có bị ngốc sờ nghếch không thế? Sách cứng tới vậy sao, cậu làm gì mà không qua được nó.’’

‘’Ai bảo anh ta đi chắn đường của tớ.’’ Dư Sơ Nịnh bĩu môi.

(Anh ta và nó trong tiếng Trung đồng âm nhưng viết khác nhau.)

Đào Văn Văn không hiểu lông gà lông ngỗng gì: ‘’Hả, sách làm sao mà chắn đường của cậu?’’

Lý Tử Thiến bên cạnh nghe vậy cười phá lên: ‘’Sách này không phải loại sách đó, bà phải học cách tư duy rộng ra đi.’’

Dư Sơ Nịnh tặng cho Lý Tử Thiến ánh mắt hình viên đạn: ‘’Là cậu nói cho Từ Kỳ Ngộ chuyện tớ ở thư viên phải không?’’

Cô bạn lúng túng cười hai tiếng: ‘’Việc này trùng hợp bị anh ấy biết được, mặc dù tớ giải thích như vậy cậu có thể không tin.’’

Dư Sơ Nịnh đương nhiên không tin lời giải thích của cô ấy, nhưng cũng không nói gì thêm nữa, ngồi về chỗ của mình mở máy tính ra xem.

Mấy ngày nay bởi vì phải ôn tập, ý tưởng truyện tranh mới cũng ngừng, chuẩn bị tới lúc nghỉ đông ở nhà mới tiếp tục.

Hố cũ đã lấp xong, lâu rồi cô không vào giao diện tác giả của  mình xem, vừa vào đã giật hết cả mình.

Ngoại trừ kết toán các đăng ký thông thường, cô còn nhận được rất nhiều tiền donate, nhiều hơn trước kia cực kỳ nhiều, hơn nữa tất cả còn từ cùng một ID.

Bên cạnh sự kinh ngạc, cô còn phát hiện ra ID này là một tài khoản mới, vả lại còn chỉ donate cho mình cô, chẳng lẽ có thêm fan trung thành gì đó mà cô không hay biết?

Dư Sơ Nịnh vào chỗ khoản thu nhập xem một chút, số tiền mà cái người gọi là Cá Mè Hoa này cho cô khiến cô sốc vãi mèo luôn ấy.

Thật sự rất nhiều tiền đó nha!

‘’Cậu ở đó cảm thán cái gì đấy?’’ Đào Văn Văn ngồi ở chỗ của mình ngoái đầu hỏi.

Dư Sơ Nịnh đáp lời: ‘’Hình như tớ được một kim chủ ba ba bao nuôi ạ, có 1 độc giả donate cho tớ nhiều tiền vỡi.’’

‘’Vậy không phải là chuyện tốt hay sao.’’

Dư Sơ Nịnh lại nghi hoặc: ‘’Nhưng là mấy ngàn liền đó trời, trước giờ tớ chưa từng được nhận nhiều đến thế, có phải nhầm người rồi không nhỉ?’’

(1000¥ ~ 3,5M, mấy ngàn thì cứ nhân lên)

Cô vẽ truyện tranh lâu như vậy, người nào hào phòng cũng chỉ donate nhiều nhất tầm cỡ 100 tệ. Vì độc giả đa phần là học sinh, vốn dĩ không có thu nhập từ công việc, có thể bỏ tiền để đọc truyện của cô, cô đã thấy thỏa mãn lắm rồi ý, loại chuyện donate này trước nay cô đều xem là chuyện tùy duyên thôi.

Bây giờ tòi ra một độc giả đại gia, cô thật sự không dễ dàng thích ứng, trong lòng cũng sinh ra chút nghi hoặc có phải nhầm người không.

Nghĩ đến điểm này, Dư Sơ Nịnh đi vào trang chủ của Cá Mè Hoa kia, thật sự rất heo hút, nếu không phải đã donate cho mình, cô còn tưởng là tài khoản không có người dùng nữa.

Cô lịch sự gửi tin nhắn cho Cá Mè Hoa, hỏi một chút xem có phải anh ta đã gửi nhầm rồi không, nhưng qua một lúc lâu vẫn không ai trả lời, Dư Sơ Nịnh chỉ có thể từ bỏ.

‘’Cậu đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ là độc giả nào đó thực sự yêu thích truyện tranh của cậu thôi.’’ Đào Văn Văn thấy cô cứ xoắn xuýt liền an ủi một chút, “Bây giờ có rất nhiều reader đại gia đó, cậu vô cùng may mắn gặp được một người đấy.’’

Dư Sơ Nịnh thở dài: ‘’Ò.’’

Việc quan trọng của cô bây giờ là kỳ thi cuối kì.



Thời gian thi cuối kì đã sớm được xác định, Dư Sơ Nịnh cũng đã dựa vào đó mua vé tàu cao tốc về nhà, nhà cô ở Thanh Viễn, cách Tấn Thành rất xa.

Bốn đứa trong ký túc đều đến từ các thành phố khác nhau, cho nên mỗi lần được nghỉ học về nhà đều không cần cùng nhau thương lượng chuyện mua vé, có điều hành trình luôn khá là cô đơn.

Tất nhiên là ngoại trừ Thời Ương, cô ấy là đại tiểu thư có xe riêng tới đón, không giống như bọn họ.

Dư Sơ Nịnh vừa mới mua vé xong, liền nghe thấy âm thanh cửa phòng ký túc bị mở ra, Thời Ương đang nghe điện thoại, giọng nói không thản nhiên như trước mà ngược lại mang theo vẻ cực kỳ gắt gọng.

“Tôi không cần mấy người phải tới đón, bảo chú Liễu cũng không cần tới đâu, tôi sẽ tự mua vé đi về nhà."

“Chẳng lẽ không phải lần nào đến lúc đó mấy người cũng đổi ý hay sao?"

“Tôi bảo không cần tới chính là không cần tới!"

Thời Ương cúp máy với vẻ mặt lạnh lùng, cô ấy vừa quay lại thì đúng lúc bắt gặp ánh mắt Dư Sơ Nịnh, hai người nhìn nhau không nói gì.

Cảm nhận được sự ngượng ngùng ngập tràn trong căn phòng, Dư Sơ Nịnh chậm chạp lộ ra gương mặt tươi cười, nói: ‘’Tớ chưa nghe thấy gì hết đâu.’’

Cô và Thời Ương ở chung hơn một năm, từ đôi câu vài lời cũng biết được mặc dù gia đình Thời Ương rất giàu có, nhưng bên trong dường như có chút loạn cào cào, cô không dám hỏi, nên lần nào cũng sẽ né tránh đề tài này.

Thời Ương mím môi nhẹ nhàng cười: ‘’Vậy cậu có thể mua vé về nhà giúp tớ một chút không, tớ chưa làm cái đó bao giờ.’’

‘’Được chứ, cậu muốn ngồi tàu hỏa hay tàu cao tốc đây?’’ Dư Sơ Nịnh vui vẻ đồng ý, cô hiểu rất rõ mấy cái này.

Cô ấy nhíu đôi mày thanh tú tự hỏi một chút, “Tớ chưa từng ngồi tàu cao tốc nữa, mua giúp tớ vé máy bay khoang hạng nhất là được.’’ 

‘’…’’ Ok, làm phiền ròi.

Cuối cùng, Dư – lần đầu tiên đặt vé máy bay – Sơ Nịnh lúng ta lúng túng thao tác một hồi, rốt cuộc cũng hoàn thành công cuộc mua vé máy bay khoang hạng nhất cho cô bạn Thời Ương.



Sau khi giải quyết xong xuôi bài thi tiếng Anh và một số lý thuyết, Dư Sơ Nịnh liền thở phào nhẹ nhõm, mấy cái liên quan đến vẽ vời còn lại, cô không hề lo lắng chút nào.

Ra khỏi phòng thi đã là giữa buổi trưa, Dư Sơ Nịnh cùng Đào Văn Văn đến căn tin ăn cơm, bây giờ căn tin ít người hơn hẳn lúc bình thường. Bởi vì có một số chuyên ngành đã thi xong cả rồi, sinh viên cũng đã sớm thu dọn đồ đạc để về nhà, chỉ còn mỗi bọn họ chưa thi xong phải ở lại chiến đấu.

Hai người bê khay đồ ăn chuẩn bị tìm chỗ ngồi thì nhìn thấy Tôn Thần đang vẫy tay gọi cô.

‘’Đàn em, ở đây nè!’’

Dư Sơ Nịnh nhìn thấy Từ Kỳ Ngộ ngồi bên cạnh anh ta liền có chút do dự, từ sau sự việc húc đầu nhau lần trước, cô đã bắt đầu trốn tránh anh, anh cũng không đến lắc lư trước mặt cô như giao hẹn, chỉ là thư tình vẫn được gửi đến không thiếu một bức nào.

Thấy bạn mình do dự, Đào Văn Văn khẽ đụng cánh tay cô, ‘’Đi nào mẹ.’’

Sau đó tiên phong đi đến trước mặt của Tôn Thần, đặc biệt nhường vị trí trước mắt Từ Kỳ Ngộ lại cho Dư Sơ Nịnh.

‘’Đàn em, các em còn chưa thi xong à?’’ Tôn Thần thấy Dư Sơ Nịnh ngồi xuống liền hỏi thăm.

Cô lặng lẽ giương mắt nhìn chàng trai trước mặt, thấy biểu cảm bình tĩnh của anh cũng thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới trả lời câu hỏi của Tôn Thần: ‘’Vâng.’’

‘’Bọn anh cũng còn hai môn nữa, qua hai ngày là có thể về nhà.’’ Tôn Thần lải nhải.

Dư Sơ Nịnh vừa nghe vừa nhặt cà rốt ra. Đúng lúc này, đũa của Từ Kỳ Ngộ vươn tới khay đồ ăn của cô, gắp hết số cà rốt cô nhặt để vào khay của mình.

‘’Không thích ăn cà rốt, sao hôm nào cũng gọi cà rốt chứ?’’ Từ Kỳ Ngộ bất đắc dĩ hỏi.

Dư Sơ Nịnh mím môi: ‘’Nhưng em thích ăn khoai tây ở bên trong, thích cả nạm bò nữa.’’

Khoai tây xào nạm bò là món mà cô siêu thích ăn, ai mà biết bên trong cứ trộn cả cà rốt, thật đúng là vướng víu.

Từ Kỳ Ngộ khẽ cong cong khóe môi: “Vậy em gắp những thứ không muốn ăn qua khay của anh đi.’’

Ánh mắt Dư Sơ Nịnh sáng lên, lập tức gật đầu cười: ‘’Được ạ, được ạ.’’

Nhìn đôi chim sẻ đang trò chuyện tới lui, Tôn Thần vốn dĩ vẫn còn lời muốn nói đành phải ngậm miệng lại, sau đó là vẻ mặt chết lặng mắt lớn trừng mắt nhỏ cùng với Đào Văn Văn.

Lúc này, chuông điện thoại Dư Sơ Nịnh vang lên, nhìn thấy là cuộc gọi của Đàm Tu Cẩn liền nhanh chóng bắt máy: ‘’Anh Tu Cẩn.’’

Tay đang cầm đôi đũa của Từ Kỳ Ngộ khựng lại, cứ thế nhìn chằm chằm Dư Sơ Nịnh một hồi.

‘’Vâng, thứ bảy này về nhà, anh muốn tới đưa em sao ạ? Không cần đâu, em tự mình đi tới ga tàu là được rồi, thật sự không cần mà…’’

Cô nói thêm vài câu, cuối cùng cũng thành công thuyết phục Đàm Tu Cẩn không cần tới đón mình.

Cô vừa cúp điện thoại, Đào Văn Văn liền lập tức mở miệng: ‘’Là anh trai nhà bên của cậu à? Anh ấy đưa cậu tới ga tàu tốt chết đi được ấy, cậu từ chối làm gì.’’

Dư Sơ Nịnh mỉm cười: ‘’Sợ làm phiền anh ấy.’’

Lúc cúi đầu trở lại, lại phát hiện số cà rốt vốn dĩ hẳn là đã gắp sang khay của Từ Kỳ Ngộ lần nữa quay trở lại khay mình.

Cô nghi hoặc ngẩng đầu nhìn vào anh.

Chỉ thấy Từ Kỳ Ngộ nhẹ nhàng mở miệng, vô cùng thản nhiên nói: ‘’Anh đột nhiên không muốn ăn giúp em chút nào nữa.’’

Tác giả có lời muốn nói:

Dư Sơ Nịnh: Con trai thật là dễ thay đổi, hahaha 
Tác giả : Mộc Kim An
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại