Muốn Đồ Đệ Thẳng, Sư Phụ Phải Lãnh Khốc
Quyển 2 - Chương 11: Hụt
"Trời sáng rồi, sư huynh, sư huynh, mau dậy!" thời điểm đang ngủ, Đậu Lục bị người mạnh mẽ lay dậy khiến hắn cực kỳ tức giận, vô tình* nhấc chân đạp mạnh đối phương một cước.
(*vô tình: không có tình cảm)
"Cút!" hôm qua trằn trọc cả đêm, khó khăn lắm mới ngủ được một chút, nằm mộng thật ghét bị kẻ khác phá hoại. Không phải là hắn quên công việc của mình, nhưng như thế thì sao, hắn cũng không phải là "tiểu công tử" của bọn họ, việc này hắn không muốn làm!
"..."
Thế giới rốt cuộc đã yên tĩnh, thế nhưng không hiểu sao Đậu Lục không cách nào ngủ được. Hắn bất mãn ngồi dậy nhìn quanh phòng, giật mình phát hiện thiếu niên ôm tay ngồi dưới đất ủy khuất nhìn mình.
Thấy Đậu Lục nhìn qua, y còn nhỏ giọng kêu: "Sư huynh..."
Tự nhiên thấy có lỗi? Trán Đậu Lục chảy vạch đen, đứng dậy đỡ lấy thiếu niên đứng lên nạt: "Lần sau khi ta đang ngủ, không cho phép ngươi quấy rầy, nếu không ta sẽ đạp ngươi bay khỏi đây!"
Lang Phi ôm tay, tội nghiệp nhìn hắn, bất giác hắn còn liên tưởng đến đại cẩu hai mắt tròn xoe long lanh, vểnh đuôi mong chờ hắn ôm lấy nói xin lỗi.
Đậu Lục kiềm chế bản thân khua loạn tay, quay người đi ra cửa, vừa đi vừa nói: "Ngươi có việc thì đi đi, ta cũng đi làm việc của mình" dù không muốn.
-
Thái dương trên cao, Đông phong nhiều cây lại cố tình có một chỗ trống trơn để trồng trọt tiên thảo.
Đậu Lục xách nước từ bên này qua bên kia, mệt muốn đứt hơi. Dứt khoát vứt thùng nước đi, giơ chân đạp xuống vườn thảo dược, "Đạp, đạp, đạp cho chúng mày hỏng hết đi"
"Sư huynh, không thể cứ thế phá hoại chúng, huynh đệ trong phong vất vả mà biết được đây là do huynh phá nhất sẽ tức giận nổi dậy kiến nghị với phong chủ" Lang Phi ngồi dựa ở bậc thềm đằng xa, chống cằm nhìn hắn nói.
Đậu Lục nhìn lại y, nhướn mày, thầm nghĩ ngươi không nói thì ai biết, ngoài mặt vẫn hỏi: "Ngươi còn ở đây làm gì?"
"Huynh không biết sao, phong chủ sai ta đi canh chừng huynh"
Đậu Lục nhìn Lang Phi bỗng thấy có chút ghét bỏ, hắn quay đầu không tiếp lời sau đó đứng dậy, cũng không nhìn bãi hỗn độn mình vừa gây ra đã bỏ đi, "Hừ, có phạt thêm ta thế nào thì ta cũng chẳng quan tâm"
Trên đường trở về nhà tranh nọ, thỉnh thoảng xuất hiện vài huynh đệ đi ngang qua. Ai nhìn thấy Đậu Lục đều né xa, không chỉ vậy họ còn nhỏ giọng chỉ trỏ nói vài câu, lời nói của vài người vô tình lọt đến tai hắn, đại loại như là...
Người qua đường A: "Nhìn kìa, kia không phải là Triệu Thải Trần sao?"
Người qua đường B: "A, đúng là hắn rồi!"
Người qua đường C: "Hắn không phải đã mất tích được một tháng rồi sao? Từ khi nào đã trở lại?"
...
Người qua đường ABCXYZ: "Hắn còn tới đây? Không phải lại tìm Phù Khê tiểu muội chứ?"
Người qua đường 123: "Nom dáng vẻ thế kia thì chưa chắc, có khi hắn lại muốn tìm người khác..."
Người qua đường A: "Vậy mau đi nhắc các tỷ muội đề phòng hắn!"
Người qua đường B: "Đừng quên nói với cả mấy tiểu đệ đệ mới nhập phong cũng phải cẩn thận!"
Sau đó bọn họ tan rã, mỗi người một hướng chạy đi.
Đậu Lục: "..."
"Sư huynh" góc hạ y bị kéo, Đậu Lục cúi đầu liền bắt gặp thân hình mập mạp dễ thương của tiểu nữ hài, nó ngẩng đầu nhìn hắn, giơ tay với hắn nói: "Trữ Trữ muốn bế"
Không hiểu sao Đậu Lục xơi phải thuốc lú gì, thế mà thật sự khom người cúi xuống bế nó lên. Có lẽ do mọi người ở đây đều tránh hắn như tránh tà, hoặc là vì trẻ nhỏ dễ gần đáng yêu, cho nên hắn rất thân thiết ôm Tiểu Trữ vào lòng. Hơ, mùi sữa thật thơm.
Tiểu Trữ được hắn bế rất vui, ôm đầu hắn cười khanh khách, khiến hắn không nhịn được cũng cười theo.
Ngay khi tâm trạng Đậu Lục đang rất tốt, lại bị tiếng hô lớn cắt ngang: "Không hay, ai đó mau mang đứa bé đi!"
Có người lại hướng hắn mềm mỏng nói: "Trần ca, huynh chớ kích động mà làm xằng, huynh ra ngoài làm gì cũng được, chỉ là huynh muội trong phong xin huynh nương tay."
Lại có người khác đối người kia quát to: "Các ngươi làm gì cần phải cẩn trọng đối hắn như thế? Mau xông đến đánh chết hắn đi"
Người nọ vừa nói xong, mọi người dường như cũng cảm thấy hắn nói đúng, ai nấy cũng bắt đầu vận ra pháp lực, đối hắn ném ra vài chưởng.
Nguy hiểm trước mắt, Đậu Lục biết mình sẽ không đủ sức chống đỡ liền dứt khoát đứng yên. Ngay lúc tưởng chừng sắp bị đánh cho te tua, một cỗ kình lực từ đâu bỗng xuất hiện, hất văng hơn mấy chục đệ tử đang cầm pháp khí lao tới cùng công pháp bị đụng cho nổ tung trên không trung, đất trời chao đảo.
Đậu Lục ngã ngồi trên đất, nghe hàng vạn tiếng la hét sợ hãi đồng nhất vang lên, ngay cả Tiểu Trữ Trữ đang ôm trên tay cũng khóc vang.
Khắp nơi nhìn đi đâu cũng là một mảnh bụi mịt mù, trước mặt Đậu Lục xuất hiện một bóng đen, che chắn cho hắn bụi bặm bên ngoài.
Khi khói bụi dần tan đi, Đậu Lục rõ ràng nhìn được bóng lưng người đứng đằng trước. Không rộng lớn, vì hắn đang ngồi nên khi nhìn bóng lưng kia trở lên cao ngất, lúc này tự nhiên toát ra khủng bố khiến người khác khiếp sợ. Hắn vội vàng cúi đầu, chỉ sợ nhìn lâu thêm sẽ thấy người kia trở lên phi phàm, từ hắn lại nhìn ra được cảnh tinh phong huyết vũ*, sau này nghĩ lại chắc chắn hắn sẽ tự hỏi sao mình lúc đó có thể ngây thơ không mang một tia nghi ngờ gì như thế.
(*tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu, liên tưởng đến chiến trường ác liệt)
Người kia không ai khác chíng là Lang Phi! Y xuất hiện quá mức bất ngờ làm ai cũng ngạc nhiên, không chỉ vậy qua chuyện vừa rồi ai cũng bắt đầu thấy e sợ y vô cùng. Sau đó rầm rì lời bàn tán rôm rả:
"Ai nói cho ta biết y là ai?"
"Tại sao trong phong mình cũng có người mạnh như thế được?"
"Mạnh như vậy tại sao chưa thấy được phong chủ khen bao giờ?"
"Cũng chưa từng thấy người này tham gia Lôi đài"
"Là giấu kỹ nghệ sao?"
Qua hồi lâu không nhận được đáp án mong muốn, mọi người đều tản đi hết.
Lang Phi oai phong đứng sừng sững, sau khi tung ra một chưởng kia cũng không thèm nhìn người khác, nhanh chóng quay đầu nhìn Đậu Lục sắc mặt tái nhợt đang bế Tiểu Trữ ngơ ngác nhìn mình.
Y bỗng chột dạ, nhìn hắn một cái, lại lo hắn sẽ phát hiện điều gì, chần chờ một chút mới thấp thỏm bước đến bên hai người, khom người ngồi xuống hỏi: "Sư huynh, huynh có làm sao không?"
Đậu Lục hồi thần, xua tay với y, "Không sao, chỉ là bị kinh động thôi." rồi cúi đầu nhìn Trữ, xốc nó lại, dùng tay lau vệt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt non nớt, hỏi: "Ngươi có sao không?"
Trữ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt vốn đã to tròn khiến người ta nhìn vào sẽ nhịn không được thương yêu, giờ phút này lại ngập nước ầng ầng, ngay sau đó liền "Oa" một tiếng khóc lớn, cực kì inh tai.
Đậu Lục bị làm cho lúng túng, tay chân cũng luống cuống không biết nên dỗ đứa nhỏ như thế nào. Chợt nghĩ Lang Phi cùng Trữ quen thân hơn, đành giương mắt nhìn chờ y hành động.
Lang Phi mím môi nhìn hắn, sau đó giơ tay vỗ đầu tiểu hài tử "Trữ, không cho khóc"
Cách này mà cũng làm được? Đậu Lục kì quái nhìn y, nhưng giây sau liền cảm thấy muốn rút lại nghi ngờ. Là phép thần thông gì, khiến trẻ con đang khóc cũng ngoan ngoãn ngừng lại.
Tiểu Trữ nhìn hắn lại nhìn y, sau đó giơ tay kéo y một cái (rất mạnh*), phút chốc biến hai người thành tư thế kì quặc.
(*rất mạnh phải để trong ngoặc đơn là vì Tiểu Trữ chỉ là đứa nhỏ ba tuổi, đội lốt con nít a. Phải chú thích cho mọi người biết, kéo một cái sẽ không khiến người ta nghiêng về phía trước, trừ khi kéo mạnh.)
Đậu Lục thấy đôi con ngươi của Lang Phi rất gần mình, nhìn vào còn thấy có chút quen thuộc, nhưng không nhớ là đã thấy ở đâu.
"Sư, sư huynh, ta..." ánh mắt Lang Phi nhìn hắn hình như hơi ái muội, sau đó rơi xuống môi hắn.
Này, này, này, thanh thiên bạch nhật, ngươi như thế là có ý gì!
Đậu Lục vô cùng xấu hổ, hơi thở của Lang Phi ấm áp cận kề sượt qua hai má hắn từ khi nào đã nóng rát.
"Sư huynh..."
Đậu Lục thoáng chốc suýt nữa quên phải làm gì, nếu không phải nhìn thấy đôi mắt to tròn long lanh của Trữ đang háo hức nhìn hai người bọn hắn.
"Lang Phi!" đợi y tới gần hơn, Đậu Lục không chần chừ đưa tay tát y một cái thật kêu khiến y ngã lệch sang một bên, sau đó còn không quên dúi ngay Tiểu Trữ vào lòng y, nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy lấy người.
Đậu Lục vừa chạy vừa ôm mặt, che đi vệt hồng khả nghi trên mặt. Hắn, chỉ một chút nữa đã suýt...!!
Hệ thống thực im lặng cũng không nhịn được thở dài nói:
[A, cái này là do Tiểu Trữ phá game đúng không?]
Đậu Lục: "Ngươi im miệng!"
Hắn cùng người kia quen biết chưa được một ngày đâu!
Cùng lúc đó Lang Phi cùng Tiểu Trữ bốn mắt nhìn nhau.
Lang Phi vẻ mặt rất thất vọng, "Ta thật sự rất tệ sao?"
Trữ mở hai mắt lớn, vô tội nhìn hắn an ủi: "Không có, rất đẹp trai!"
Y cúi đầu, ôm Trữ vào lòng, nhìn qua có chút đáng thương.
(*vô tình: không có tình cảm)
"Cút!" hôm qua trằn trọc cả đêm, khó khăn lắm mới ngủ được một chút, nằm mộng thật ghét bị kẻ khác phá hoại. Không phải là hắn quên công việc của mình, nhưng như thế thì sao, hắn cũng không phải là "tiểu công tử" của bọn họ, việc này hắn không muốn làm!
"..."
Thế giới rốt cuộc đã yên tĩnh, thế nhưng không hiểu sao Đậu Lục không cách nào ngủ được. Hắn bất mãn ngồi dậy nhìn quanh phòng, giật mình phát hiện thiếu niên ôm tay ngồi dưới đất ủy khuất nhìn mình.
Thấy Đậu Lục nhìn qua, y còn nhỏ giọng kêu: "Sư huynh..."
Tự nhiên thấy có lỗi? Trán Đậu Lục chảy vạch đen, đứng dậy đỡ lấy thiếu niên đứng lên nạt: "Lần sau khi ta đang ngủ, không cho phép ngươi quấy rầy, nếu không ta sẽ đạp ngươi bay khỏi đây!"
Lang Phi ôm tay, tội nghiệp nhìn hắn, bất giác hắn còn liên tưởng đến đại cẩu hai mắt tròn xoe long lanh, vểnh đuôi mong chờ hắn ôm lấy nói xin lỗi.
Đậu Lục kiềm chế bản thân khua loạn tay, quay người đi ra cửa, vừa đi vừa nói: "Ngươi có việc thì đi đi, ta cũng đi làm việc của mình" dù không muốn.
-
Thái dương trên cao, Đông phong nhiều cây lại cố tình có một chỗ trống trơn để trồng trọt tiên thảo.
Đậu Lục xách nước từ bên này qua bên kia, mệt muốn đứt hơi. Dứt khoát vứt thùng nước đi, giơ chân đạp xuống vườn thảo dược, "Đạp, đạp, đạp cho chúng mày hỏng hết đi"
"Sư huynh, không thể cứ thế phá hoại chúng, huynh đệ trong phong vất vả mà biết được đây là do huynh phá nhất sẽ tức giận nổi dậy kiến nghị với phong chủ" Lang Phi ngồi dựa ở bậc thềm đằng xa, chống cằm nhìn hắn nói.
Đậu Lục nhìn lại y, nhướn mày, thầm nghĩ ngươi không nói thì ai biết, ngoài mặt vẫn hỏi: "Ngươi còn ở đây làm gì?"
"Huynh không biết sao, phong chủ sai ta đi canh chừng huynh"
Đậu Lục nhìn Lang Phi bỗng thấy có chút ghét bỏ, hắn quay đầu không tiếp lời sau đó đứng dậy, cũng không nhìn bãi hỗn độn mình vừa gây ra đã bỏ đi, "Hừ, có phạt thêm ta thế nào thì ta cũng chẳng quan tâm"
Trên đường trở về nhà tranh nọ, thỉnh thoảng xuất hiện vài huynh đệ đi ngang qua. Ai nhìn thấy Đậu Lục đều né xa, không chỉ vậy họ còn nhỏ giọng chỉ trỏ nói vài câu, lời nói của vài người vô tình lọt đến tai hắn, đại loại như là...
Người qua đường A: "Nhìn kìa, kia không phải là Triệu Thải Trần sao?"
Người qua đường B: "A, đúng là hắn rồi!"
Người qua đường C: "Hắn không phải đã mất tích được một tháng rồi sao? Từ khi nào đã trở lại?"
...
Người qua đường ABCXYZ: "Hắn còn tới đây? Không phải lại tìm Phù Khê tiểu muội chứ?"
Người qua đường 123: "Nom dáng vẻ thế kia thì chưa chắc, có khi hắn lại muốn tìm người khác..."
Người qua đường A: "Vậy mau đi nhắc các tỷ muội đề phòng hắn!"
Người qua đường B: "Đừng quên nói với cả mấy tiểu đệ đệ mới nhập phong cũng phải cẩn thận!"
Sau đó bọn họ tan rã, mỗi người một hướng chạy đi.
Đậu Lục: "..."
"Sư huynh" góc hạ y bị kéo, Đậu Lục cúi đầu liền bắt gặp thân hình mập mạp dễ thương của tiểu nữ hài, nó ngẩng đầu nhìn hắn, giơ tay với hắn nói: "Trữ Trữ muốn bế"
Không hiểu sao Đậu Lục xơi phải thuốc lú gì, thế mà thật sự khom người cúi xuống bế nó lên. Có lẽ do mọi người ở đây đều tránh hắn như tránh tà, hoặc là vì trẻ nhỏ dễ gần đáng yêu, cho nên hắn rất thân thiết ôm Tiểu Trữ vào lòng. Hơ, mùi sữa thật thơm.
Tiểu Trữ được hắn bế rất vui, ôm đầu hắn cười khanh khách, khiến hắn không nhịn được cũng cười theo.
Ngay khi tâm trạng Đậu Lục đang rất tốt, lại bị tiếng hô lớn cắt ngang: "Không hay, ai đó mau mang đứa bé đi!"
Có người lại hướng hắn mềm mỏng nói: "Trần ca, huynh chớ kích động mà làm xằng, huynh ra ngoài làm gì cũng được, chỉ là huynh muội trong phong xin huynh nương tay."
Lại có người khác đối người kia quát to: "Các ngươi làm gì cần phải cẩn trọng đối hắn như thế? Mau xông đến đánh chết hắn đi"
Người nọ vừa nói xong, mọi người dường như cũng cảm thấy hắn nói đúng, ai nấy cũng bắt đầu vận ra pháp lực, đối hắn ném ra vài chưởng.
Nguy hiểm trước mắt, Đậu Lục biết mình sẽ không đủ sức chống đỡ liền dứt khoát đứng yên. Ngay lúc tưởng chừng sắp bị đánh cho te tua, một cỗ kình lực từ đâu bỗng xuất hiện, hất văng hơn mấy chục đệ tử đang cầm pháp khí lao tới cùng công pháp bị đụng cho nổ tung trên không trung, đất trời chao đảo.
Đậu Lục ngã ngồi trên đất, nghe hàng vạn tiếng la hét sợ hãi đồng nhất vang lên, ngay cả Tiểu Trữ Trữ đang ôm trên tay cũng khóc vang.
Khắp nơi nhìn đi đâu cũng là một mảnh bụi mịt mù, trước mặt Đậu Lục xuất hiện một bóng đen, che chắn cho hắn bụi bặm bên ngoài.
Khi khói bụi dần tan đi, Đậu Lục rõ ràng nhìn được bóng lưng người đứng đằng trước. Không rộng lớn, vì hắn đang ngồi nên khi nhìn bóng lưng kia trở lên cao ngất, lúc này tự nhiên toát ra khủng bố khiến người khác khiếp sợ. Hắn vội vàng cúi đầu, chỉ sợ nhìn lâu thêm sẽ thấy người kia trở lên phi phàm, từ hắn lại nhìn ra được cảnh tinh phong huyết vũ*, sau này nghĩ lại chắc chắn hắn sẽ tự hỏi sao mình lúc đó có thể ngây thơ không mang một tia nghi ngờ gì như thế.
(*tinh phong huyết vũ: gió tanh mưa máu, liên tưởng đến chiến trường ác liệt)
Người kia không ai khác chíng là Lang Phi! Y xuất hiện quá mức bất ngờ làm ai cũng ngạc nhiên, không chỉ vậy qua chuyện vừa rồi ai cũng bắt đầu thấy e sợ y vô cùng. Sau đó rầm rì lời bàn tán rôm rả:
"Ai nói cho ta biết y là ai?"
"Tại sao trong phong mình cũng có người mạnh như thế được?"
"Mạnh như vậy tại sao chưa thấy được phong chủ khen bao giờ?"
"Cũng chưa từng thấy người này tham gia Lôi đài"
"Là giấu kỹ nghệ sao?"
Qua hồi lâu không nhận được đáp án mong muốn, mọi người đều tản đi hết.
Lang Phi oai phong đứng sừng sững, sau khi tung ra một chưởng kia cũng không thèm nhìn người khác, nhanh chóng quay đầu nhìn Đậu Lục sắc mặt tái nhợt đang bế Tiểu Trữ ngơ ngác nhìn mình.
Y bỗng chột dạ, nhìn hắn một cái, lại lo hắn sẽ phát hiện điều gì, chần chờ một chút mới thấp thỏm bước đến bên hai người, khom người ngồi xuống hỏi: "Sư huynh, huynh có làm sao không?"
Đậu Lục hồi thần, xua tay với y, "Không sao, chỉ là bị kinh động thôi." rồi cúi đầu nhìn Trữ, xốc nó lại, dùng tay lau vệt nước mắt còn đọng lại trên gương mặt non nớt, hỏi: "Ngươi có sao không?"
Trữ ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt vốn đã to tròn khiến người ta nhìn vào sẽ nhịn không được thương yêu, giờ phút này lại ngập nước ầng ầng, ngay sau đó liền "Oa" một tiếng khóc lớn, cực kì inh tai.
Đậu Lục bị làm cho lúng túng, tay chân cũng luống cuống không biết nên dỗ đứa nhỏ như thế nào. Chợt nghĩ Lang Phi cùng Trữ quen thân hơn, đành giương mắt nhìn chờ y hành động.
Lang Phi mím môi nhìn hắn, sau đó giơ tay vỗ đầu tiểu hài tử "Trữ, không cho khóc"
Cách này mà cũng làm được? Đậu Lục kì quái nhìn y, nhưng giây sau liền cảm thấy muốn rút lại nghi ngờ. Là phép thần thông gì, khiến trẻ con đang khóc cũng ngoan ngoãn ngừng lại.
Tiểu Trữ nhìn hắn lại nhìn y, sau đó giơ tay kéo y một cái (rất mạnh*), phút chốc biến hai người thành tư thế kì quặc.
(*rất mạnh phải để trong ngoặc đơn là vì Tiểu Trữ chỉ là đứa nhỏ ba tuổi, đội lốt con nít a. Phải chú thích cho mọi người biết, kéo một cái sẽ không khiến người ta nghiêng về phía trước, trừ khi kéo mạnh.)
Đậu Lục thấy đôi con ngươi của Lang Phi rất gần mình, nhìn vào còn thấy có chút quen thuộc, nhưng không nhớ là đã thấy ở đâu.
"Sư, sư huynh, ta..." ánh mắt Lang Phi nhìn hắn hình như hơi ái muội, sau đó rơi xuống môi hắn.
Này, này, này, thanh thiên bạch nhật, ngươi như thế là có ý gì!
Đậu Lục vô cùng xấu hổ, hơi thở của Lang Phi ấm áp cận kề sượt qua hai má hắn từ khi nào đã nóng rát.
"Sư huynh..."
Đậu Lục thoáng chốc suýt nữa quên phải làm gì, nếu không phải nhìn thấy đôi mắt to tròn long lanh của Trữ đang háo hức nhìn hai người bọn hắn.
"Lang Phi!" đợi y tới gần hơn, Đậu Lục không chần chừ đưa tay tát y một cái thật kêu khiến y ngã lệch sang một bên, sau đó còn không quên dúi ngay Tiểu Trữ vào lòng y, nhanh chóng đứng dậy bỏ chạy lấy người.
Đậu Lục vừa chạy vừa ôm mặt, che đi vệt hồng khả nghi trên mặt. Hắn, chỉ một chút nữa đã suýt...!!
Hệ thống thực im lặng cũng không nhịn được thở dài nói:
[A, cái này là do Tiểu Trữ phá game đúng không?]
Đậu Lục: "Ngươi im miệng!"
Hắn cùng người kia quen biết chưa được một ngày đâu!
Cùng lúc đó Lang Phi cùng Tiểu Trữ bốn mắt nhìn nhau.
Lang Phi vẻ mặt rất thất vọng, "Ta thật sự rất tệ sao?"
Trữ mở hai mắt lớn, vô tội nhìn hắn an ủi: "Không có, rất đẹp trai!"
Y cúi đầu, ôm Trữ vào lòng, nhìn qua có chút đáng thương.
Tác giả :
Tiểu Mục